Chương 3 - 4
Chương 3
“Như cô mong muốn. Tôi sẽ cho cô chết ở trên giường.” Tần Nhuế nói xong, bàn tay đặt hờ ở cửa vốn dĩ định mở ra thì bây giờ đổi ý đem khóa trái lại. Nhác nhìn thấy Tần Nhuế một loạt động tác, ý cười trên mặt Quý Duyệt Phong càng lúc càng đậm, khoé môi hơi hơi nhếch cùng với khuôn mặt nâng lên hình thành một đường cong hoàn mỹ, đẹp đến nỗi khiến Tần Nhuế có chút đui mù.
Nữ nhân này, quả nhiên là yêu nghiệt! Cho dù đúng là mình muốn ân ái cùng nàng, cũng không đến nỗi phải cười mị hoặc đến vậy!
“Tần ngục trưởng thật là biết thông tình đạt lý, hành sự còn biết khóa cửa nữa, thật ra tôi cũng không ngại nếu thủ hạ của ngài tiến vào… Tôi… A!” Không cần đợi đến khi Quý Duyệt Phong nói xong, Tần Nhuế đã đến gần đặt nàng lên chiếc giường phía giường. Cằm bị đối phương cường bạo dùng sức bóp chặt, lực đạo mạnh đến nỗi làm cho Quý Duyệt Phong cảm thấy xương cằm như đã bị Tấn Nhuế đem bóp gãy vụn mất rồi.
"Ha ha... Tần ngục trưởng thật đúng là nóng vội. Kỳ thật chị cũng đã kiềm chế từ lâu rồi có phải không?" Quý Duyệt Phong hút nốt một ngụm thuốc lá cuối cùng, ngửa đầu đem sương khói phun ở không trung. Đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, đầu mẩu thuốc lá liền rơi xuống mặt đất. Hai người vẫn cứ bất động nhìn lẫn nhau, chỉ khác là, trong mắt Tần Nhuế hiện lên chính là dục vọng cùng lửa giận. Còn trong mắt Quý Duyệt Phong là một loại cảm xúc không thể đọc thấu.
"Nói cho cùng thì ai mới là người đã kiềm chế từ lâu? Tôi nghĩ chính trong lòng cô cũng tự biết rõ. Quý Duyệt Phong, cô không phải rất muốn được tôi chiều chuộng cô sao? Bây giờ bên dưới của cô có lẽ đã ướt hết một mảng rồi?" Tần Nhuế nói xong, không cần chờ Quý Duyệt Phong trả lời, thô lỗ rút đi chiếc ảo mỏng bên ngoài cùng nội y. Thậm chí làm cho chiếc đùi trắng nõn hằn lên mấy vết hồng ngân cũng không một chút thương tiếc. Mắt thấy chỗ tư mật mà trước kia đã vô số lần nhìn thầy hiển hiện ngày trước mặt mình, Tần Nhuế chỉ cảm thấy đầu óc "Oang" một tiếng nổ tung, không tự chủ được đem ba đầu ngón tay xỏ xuyên mà vào.
"Arr!" Hạ thể nhạy cảm bị đối đãi như vậy, làm cho Quý Duyệt Phong không khỏi nhíu mày, lập tức lại bị nàng rất nhanh che giấu. Biết rõ người bên trên không hề hợp tác, thậm chí là có vài phần xu hướng muốn làm nhục mình, cho dù là thân thể đau như bị dao đâm vào, Quý Duyệt Phong lại vẫn không sợ chết di chuyển eo, đem mình tới trước mặt Tần Nhuế.
"Ha ha, Tần ngục trưởng, kỹ thuật của chị thật là không có luyện tập qua, không bằng để ta dạy cho chị vài đường? Kỳ thật tôi đối với thân thể chị, cũng rất si mê!" Quý Duyệt Phong vươn ngón tay thon gầy sờ lên mặt Tần Nhuế, mềm mại vuốt ve. Bỗng nhiên, bàn tay vốn đặt trên mặt di chuyển ra phía sau, nháy mắt tháo chiếc cặp tóc của Tần Nhuế rơi ra.
Tóc tài màu đen xoã xuống dưới, che đậy gương mặt Tần Nhuế không chút biểu cảm. Quý Duyệt Phong nhìn nữ nhân nằm phía trên đang tiến thẳng vào người mình, thân thể đau đớn không khiến nàng ngừng cười, ngược lại càng khiến nàng cười lớn. Trí nhớ, cũng chầm chậm trở lại từng quãng khi mới gặp.
Quý Duyệt Phong thực sự không rõ, tại sao khi bước chân vào ngục giam lần đầu tiên đã chú ý ngay nữ nhân mặt than buồn chán này. Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, cho dù chuyện gì xảy ra, tóc nàng luôn tỉ mỉ cẩn thận bối trên đầu. Tây trang màu đen hoặc xám, phối hợp với chiếc váy công sở đồng màu, cao 170 cm lại thêm ba cm của đôi giày da đen. Tây trang bên trong, luôn luôn là áo sơ mi thuần trắng, cúc áo, thì cũng luôn luôn phải cài đến nút cao nhất mới bằng lòng.
Trên mặt nàng không có một tia gợn sóng sợ hãi, khắc ấn rõ ràng ngũ quan trong sáng. Mang theo anh khí lại không hề mất đi nét đẹp của nữ nhân. Mũi cao thẳng đến nỗi không giống như người châu Á bình thường, đôi môi mỏng, cho dù là gặp phải những chuyện không hay, cũng chưa bao giờ thấy nàng tỏ ra sợ hãi.
Quý Duyệt Phong rất muốn biết, rốt cục là phải xảy ra chuyện gì thì nữ nhân này mới có thể lộ ra một biểu hiện giống như người bình thường. Vì thế, mỗi khi Tần Nhuế tới đây tuần tra, nàng luôn cố ý làm ra vài chuyện khác người. Chứng kiến nữ nhân kia trước đây đều làm ngơ, mà bây giờ hoàn toàn bạo phát, Quý Duyệt Phong lộ ra một nụ cười thắng lợi, mục đích của nàng vậy là đã đạt được rồi.
"Cô lại thất thần!" Tần Nhuế bất mãn nói, con ngươi đen bắn ra tia sắc lạnh, làm cho người ta không rét mà run. Nếu trong ngục này người khác nhìn thấy bộ dạng Tần Nhuế như vậy hiển nhiên sẽ phát hoảng. Chẳng qua lúc này đối mặt với nàng lại là Quý Duyệt Phong, cái nữ nhân không sợ trời không sợ đất (còn lại thì cái gì cũng sợ =]]]]).
"Ha ha, còn phải phải do Tần ngục trưởng kỹ thuật quá kém, làm cho tôi không đủ sung sướng. Bằng không thể cho tôi dạy chị, thế nào?"
Quý Duyệt Phong lại lộ ra bộ dạng cười đùa vô hại, mà trong mắt Tần Nhuế thì lại là một âm mưu được lên sẵn. Nàng cho dù ngốc cũng sẽ không đồng ý đề nghị này, giao ra cơ thể cho cô ta. Nàng chụp lấy đôi tay Quý Duyệt Phong đang chạy loạn trên người mình, đặt lên trên đầu.
"Cô đừng vọng tưởng được đụng vào tôi, hôm nay, tôi sẽ theo ý nguyện của cô, cho cô chết ở trên giường." Tấn Nhuế nói xong, mở miệng cắn một bên vai đến in hằn dấu răng, đồng thời tay bên dưới đẩy nhanh tốc độ. Nàng có thể cảm giác được thân thể người bên dưới run lên khi nàng cắn lấy, lại càng cảm nhận được nơi ngón tay mình đang qua lại kia đã dần dần ướt át.
"Ha ha, thân thể này của cô rốt cục là đã trả qua bao nhiêu lần? Ngay cả tôi làm vậy với cô mà cô vẫn có thể có cảm giác sao? Quts Duyệt Phong, cô thật sự là một nữ nhân dâm đãng!"
"Cám ơn... Tần ngục trưởng quá khen.. Ta có bao nhiêu dâm đãng, chị... Ư a... Không phải là đã biết... rất rõ rồi sao?"
Tần Nhuế không muốn trả lời Quý Duyệt Phong, mà đem tâm tư của mình đặt lên việc khác. Nàng rút ra chiếc roi da cá sấu bên hông, trói chặt hai tay Quý Duyệt Phong rồi cưỡng bức nàng tựa úp mặt vào tường, đưa lưng về phía mình. Khi mà đối phương còn chưa thể phản ứng kịp, rất nhanh đã đè lấy.
Bầu ngực nóng bỏng tiếp xúc với bức tường sắt thô ráp lạnh như băng làm cho Quý Duyệt Phong không khỏi đánh rùng mình một cái. Thân thể lại lần nữa bị tiến vào, vẫn như cũ là ba ngón tay thô bạo. Chẳng qua bởi vì hạ thể lúc này đã có chút ướt mới có thể khiến cho lần xâm nhập này thoải mái hơn. Quý Duyệt Phong ngẩng đầu lên cao giọng rên rỉ, cho dù móng tay Tần Nhuế đâm vào nơi đó phát đau, cho dù eo bị chèn ép sắp đứt đôi, nhưng tươi cười trên mặt nàng lại chưa có một khắc nào tiêu tan.
Đau đớn, dần dần trở nên không còn, thay thế lại là một cảm giác thoả mãn quen thuộc. Quý Duyệt Phong biết lý trí của mình đang phiêu xa, mà thân thể cũng mềm nhũn giống như một dòng nước. Theo Tần Nhuế va chạm, thân thể lên xuống theo từng nhịp. Đỉnh ngực sưngcứng ma sát với tường sắt, mang đến từng đợt cảm giác không thể nói rõ là đau hay là thoả mãn. Bức cho đầu óc phát loạn.
"A... Tần Nhuế... Tần Nhuế! Muốn tôi! Ra sức yêu tôi! Ư... A... Ư..." Tần Nhuế đối mặt với ân thanh phóng đãng của Quý Duyệt Phong vẫn mắt điếc tai ngơ, từ lâu rồi nàng đã hình thành thói quen đối với nữ nhân này. Cánh tay vì liên tục hoạt động đã có chút đau nhức, nhưng Tần Nhuế vẫn như cũ không chịu dừng lại, ngược lại lại tốc độ và lực đạo còn gia tăng.
Mắt nhìn nơi mình đang qua lại ra vào chảy ra càng nhiều chất lỏng trong suốt, ba ngón tay đặt bên trong cũng bị ép càng ngày càng chặt chẽ. Cho dù là người chưa từng trải qua chuyện, Tần Nhuế cũng biết Quý Duyệt Phong sắp đến. Không thèm quan tâm đến hang động kia càng lúc càng chặt, hay là để ý Quý Duyệt Phong có bị thương hay không. Tần Nhuế dùng khí lực lớn nhất từ trước tới nay một lần tiến nhập sâu vào bên trong, lập tức cảm giác được đầu ngón tay nóng rực. Mật dịch cứ theo tay nàng mà chảy xuôi ra, trên tay nàng cũng đầy chất lỏng tương tự.
Đạt tới cao triều, Quý Duyệt Phong tê liệt ngã vào trong lòng Tần Nhuế từng đợt từng đợt thở hổn hển. Nhưng mà chưa chờ nàng nghỉ ngơi xong, tay Tần Nhuế lại bắt đầu hoạt động. Eo bị nâng cao lên, thân thể giống như sắp bị cắt ra làm hai nửa. Khát vọng lại lần nữa thức tỉnh, Quý Duyệt Phong không tự chủ được đong đưa vòng eo, vặn vẹo theo tiết tấu của Tần Nhuế.
"Ư... Nhanh hơn chút! Nhanh hơn chút nữa! A...A!" Cho dù thân thể đã sắp đạt cực hạn, Quý Duyệt Phong vẫn không chịu buông tha chính mình. Nàng vươn chân gắt gao quấn lấy eo Tần Nhuế, ngón tay bám lấy giường đã trở nên trắng dã phát run, thân thể suy nhược từng đợt từng đợt run rẩy.
Rốt cục thì lại tới một lần, lúc này Quý Duyệt Phong ngay cả hơi sức để nói chuyện cũng không còn. Liên tục ba ngày còn chưa ăn cơm, lại đã ăn đủ một trận đòn roi, rồi lại làm chuyện kịch liệt mất sức như vậy. Cho dù thân thể của người cường tráng cũng sợ chịu không nổi. Huống chi là Quý Duyệt Phong một người mảnh mai gầy yếu, suốt ngày thì nằm trong phòng giam hết say rượu hút thuốc, ăn rồi lại nằm?
"Sao rồi? Chịu không nổi sao? Tối nay lại chỉ là mới bắt đầu thôi!" Tần Nhuế lật người Quý Duyệt Phong qua, nhìn tấm lưng của nàng bóng loáng lại che kín vết thương, lạnh lùng tuyên bố. Cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng nàng mê luyến thân thể Quý Duyệt Phong là sự thật. Cũng không biết là từ khi nào, chỉ cần nhìn thấy nữ nhân này bộ dạng tươi cười, Tần Nhuế đã muốn tra tấn nàng, tra tấn cho đến khi phá huỷ ý cười của nữ nhân kia.
Nhưng mà, suốt hai năm nay, cho dù mình đối đãi với nàng thế nào. Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, thậm chí thường xuyên bỏ đói nàng, không cho nàng uống nước. Nhưng chỉ cần là khi mình xuất hiện trước mặt nàng, nữ nhân này lại vẫn như cũ trưng ra bộ dạng phóng đãng vô vị. Thật giống như, trên thế giới này không có ai, cũng không có chuyện gì có thể làm nàng bận tâm.
Tần Nhuế trong lòng bùng lên cảm giác chán ghét, có phải đối nàng, mình cũng chỉ là một người không đáng bận tâm?
Lấy tay vuốt ve phía sau lưng tràn đầy vết thương, tay còn lại rất nhanh đi vào hoa viên sớm đã sưng đỏ. Cho dù đã hai lần đạt tới cao triều, nơi đó vẫn như cũ thật tình nghênh đón mình. Bây giờ Tần Nhuế, giống như là một con mãnh thú nổi điên.
Nàng không còn lý trí, không còn vẻ trầm ổn tao nhã thường ngày, nàng chỉ muốn phá huỷ thân thể nữ nhân này, huỷ diệt hoàn toàn.
"Tần Nhuế... Đủ rồi.. Tần Nhuế..." Thanh âm mỏng manh khàn đục xuyên thấu vào vành tai, đi vào trong óc. Lúc này Tần Nhuế mới lấy lại tinh thần, lăng lăng nhìn người dưới thân bị nàng tra tấn suốt một buổi tối, cơ hồ sắp không còn ai nhận ra Quý Duyệt Phong nữa.
Thân thể gầy trơ xương bị che kín bởi đủ loại vết tích, một ít vết thương không được sơ cứu thậm chí đã nhiễm trùng. Cổ tay bị roi da buộc chặt sớm đã ma sát đến chảy máu, lại bởi vì không thể hồi máu mà da thịt chuyển sang xanh tím nhợt nhạt. Một đầu tóc đen dài bị mồ hôi chảy ra ướt nhẹp, một vài lọn dính vào gương mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, tất cả đều khiến cho người ta nhìn thấy phải hoảng sợ.
Rút ngón tay đặt trong thân thể Quý Duyệt Phong ra, ập vào mắt chính là một màu đỏ chói mắt. Máu theo đầu ngón tay chậm rãi rơi xuống giường đã sẵn nhiễm hồng, nở ra một đoá Mân Côi đỏ rực. "Ha ha, thế nào? Quý Duyệt Phong mà cũng mở miệng cầu xin tha thứ sao? Cô không phải rất muốn được tôi chiều chuộng? Bây giờ lại không muốn làm sao?"
Cho dù là đến tận lúc này, Tần Nhuế cũng không chịu buông tha cơ hội châm chọc Quý Duyệt Phong. Mà đối phương, nghe lời nàng nói xong cũng chỉ cười nhẹ, bộ dạng dù một chút cũng không tỏ vẻ sợ sệt.
"Cho dù ... Tôi còn muốn... Cũng không đọ nổi thể lực của Tần ngục trưởng a. Nếu còn tiếp tục.... Tôi thật sự sẽ chết."
"Cô mà cũng sợ chết sao?" Tần Nhuế hỏi. Nữ nhân này vậy mà vẫn còn sợ chết? Nếu mà sợ chết thật, sao lại còn không ngoan ngoãn nghe lời, sao lại còn hết lần này đến lần khác khiêu khích mình?
"Đúng vậy... Trên thế giới này... Người sợ chết nhất, chính là tôi đấy..."
Chương 4
Vậy là quả thật Tần Nhuế đã hành động đúng như lời nàng nói, gần như đem Quý Duyệt Phong ép chết ở trên giường. Ngồi trước cửa phòng cấp cứu của ngục giam, nói không hối hận, là giả. Tần Nhuế không ngờ được chính mình lại không thể khống chế đến mứcấy. Vừa rồi khi đưa Quý Duyệt Phong đến đây, người nằm trong lòng nàng đã không còn ý thức được gì nữa, sốt cao đến 39 độ. Nghĩ đến vô số miệng vết thương trên người nữ nhân kia, còn có biểu tình nghiêm túc của người bạn thân duy nhất từ nhỏ của mình lúc đưa Quý Duyệt Phong vào phòng cấp cứu.
Vết thương bị nhiễm trùng, sốt cao không thuyên giảm, thân thể mất nước nghiêm trọng. Bệnh trạng như vậy, nặng không phải quá nặng nhưng cũng không phải là bệnh nhẹ. Đây là lần đầu tiên Tần Nhuế biết sợ hãi, không phải sợ việc làm của mình bị phát giác, mà chỉ sợ nữ nhân phóng đãng kia luôn tươi cười kia cứ như vậy mà chết mất, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
Tần Nhuế biết, thật ra Quý Duyệt Phong là một người rất sợ cô đơn, còn sợ chết nữa. Tuy rằng lúc nào cũng thấy nàng trưng ra bộ mặt cười cợt vô tâm vô phế, nhưng tổn thương ẩn sau nụ cười kia chắc chắn sẽ không ít hơn.
Đợi hồi lâu, cửa phòng cấp cứu mới chậm rãi đẩy ra. Nữ bác sĩ với dáng người cao gầy xấp xỉ khoảng 170cm, mặc áo blouse trắng dài bước ra. Cho dù đang mang khẩu trang trắng tinh, nhưng từ hai tròng mắt của nàng lộ ra biểu tình cùng đôi mày nhíu chặt cũng đủ biết nữ bác sĩ này tâm tình đang không được vui lắm.
“Theo tôi vào đây.” Nữ bác sĩ kia bỏ lại một câu khi lướt ngang qua Tần Nhuế rồi tiến vào văn phòng. Y tá xung quanh đều sững sờ, vừa liếc nhìn Tần Nhuế đang ngồi chỗ kia, Ngục trưởng của Đệ Nhất Nữ Tử ngục giam, phỏng chừng là trong này không có người nào không biết đến.
Nhưng điều khiến họ kinh ngạc chính là bác sĩ Thư nổi tiếng đối với ai cũng ôn nhu, nhỏ nhẹ, nhưng mà bây giờ lại biểu tình lạnh lùng khác thường. Mà cái vị giám ngục trưởng trong truyền thuyết là thiết diện vô tư, có thế lực hùng mạnh đứng sau kia, vậy mà khi nghe được bác sĩ Thư ra lệnh thì thân thể lại run lên. Còn có bộ dạng vâng lời như vậy, chẳng lẽ đây là vỏ quýt này có móng tay nhọn như trong truyền thuyết?
Qua hồi lâu Tần Nhuế mới thở dài một hơi rồi đứng lên, trước ánh mắt kì lạ tò mò của đám y tá liền nhanh chóng cụp đầu tiến vào văn phòng bác sĩ trưởng của Thư Uyển Hạm.
“Uyển Hạm, chuyện này đúng là mình có chút không thoả đáng, cậu trăm ngàn lần đừng tìm…”
“Tần Nhuế, trước đây cậu hồ nháo đến cỡ nào, cho dù là thay bọn họ làm việc giám ngục, mình cũng chỉ một mắt nhắm một mắt mở không để ý. Nhưng mà bây giờ cậu xem cậu đã làm cái gì. Dù là muốn áp dụng hình phạt riêng với nữ tù phạm, thì cũng không phải dùng đến hình phạt kiểu này chứ? Nơi đó của cô ấy bị thương, có lẽ vài ngày không thể xuống giường được, đây là kiệt tác của cậu hả?"
“Hic…” Bị bạn thân duy nhất từ nhỏ đến lớn của mình đem chuyện này nói thẳng, cho dù là Tần đại ngục trưởngluôn luôn không chút gợn sóng không sợ hãi, được xưng là mặt sắt cũng phải hơi hơi đỏ mặt.“Uyển hạm, cậu nói chuyện không thể nói tế nhị chút sao, mình thừa nhận, chuyện này là tại mình không đúng, tóm lại, cậu nhất định không thể...”
“Không đời nào! Tần nhuế, cậu quên đi. Mình vốn muốn tới đây làm bác sĩ, là muốn thay hai bác trông nom cậu, chuyện này cho dù ra sao thì ra mình buộc phải nói cho hai bác. Cậu cũng đã lớn rồi, sao còn có thể làm việc bất chấp hậu quả như vậy?” Thư Uyển Hạm một bộvô cùng đau đầu, ngồi trên ghế nhìn Tần Nhuế dáng vẻ thất kinh, lại ở trong lòng cười thầm.
“Này, Thư Uyển Hạm, cậu không thể đối với mình giống như lúc đối với mấy phạm nhân nhẹ nhàng một chút được sao? Cậu giờ là đang uy hiếp mình đấy hả? Cậu đừng tưởng mình không biết nhược điểm của cậu, nghe nói gần đây cậu cùng với em gái nhỏ ở tầng thứ hai gì đó rất gần gũi hả? Nàng bây giờ cũng đang ở nơi này nhỉ? Phòng bao nhiêu đây? Là 1078 hay là 1578 tới? Huh?”
“Được rồi, Tần Nhuế, lần này cho qua. Nhưng mà mình còn có một lời quan trọng muốn khuyên cậu, đừng dây dưa với nữ nhân tên Quý Duyệt Phong kia nữa. Cô ấy là phạm nhân ở tầng thứ tám, cậu hẳn hiểu được điều đó có nghĩa là gì. Tạo quan hệ với nàng không có gì tốt đẹp. Nếu như bị cấp trên phát giác, không chỉ hại cô ấy, mà sẽ hại cả chính cậu.”
“Ừ, mình hiểu . Giờ mình đi thăm cô ấy, đợi ngày nào đó cậu rảnh thì tới nhà mình ăn cơm đi. Mẹ mình nói lâu này không được gặp cậu, thành phát bệnh luôn rồi đó.”
“Được, có thời gian nhất định sẽ tới.”
Sau khi chào Thư Uyển Hạm, Tần Nhuế liền đi thẳng tới phòng bệnh của Quý Duyệt Phong. Bởi vì nàng trọng phạm cực độ nguy hiểm bị giam giữở tầng thứ tám, cho nên lại không thể nằm chung phòng bệnh với những phạm nhân bình thường, mà là nằm riêng một mình ở một phòng khác.
Đẩy cửa mà vào, lập tức nhìn thấy người kia nằm trên giường nghiên đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Chiếc đầu hơi nghiêng cùng với cổ hình thành một đường cong hoàn mỹ, lộ ra chiếc cổ thon gầy cùng với xương quai xanh. Mà trên mặt, còn lưu giữ dấu vết chính mình ấn hạ. Trên mù bàn tay gầy yếu cho đến hai cổ tay gầy như cành trúc đều bị băng gạc bó kín, còng ở hai bên giường. Chỉ có khi đi WC mới có thể cởi bỏ, mới có một hai phút hưởng thụ tự do.
Đây chính là đãi ngộ dành cho trọng phạm, cũng làm cho Tần Nhuế trong lòng tê rần.
“Cảm thấy thế nào?” Tần Nhuế ngồi trướcgiường bệnh mở miệng hỏi nói, lập tức hối hận vì mình lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy. Bị đối đãi thế kia, lại còn có thể thế nào nữa?
“Tần ngục trưởng là hỏi điều kiện nằm trong này thế nào? Hay là hỏi đêm qua thế nào?"
“Cô hiểu được tôi muốn nói cái gì!" Nghe Quý Duyệt Phong hỏi lại, Tần Nhuế giận tái mặt gắt lên. Nữ nhân này, không bao giờ có thể thu hồi thái độ ngạo mạn sao?
“Kỳ thật a, tôi vẫn còn nhớ nhung những ngày ở tầng thứ tám. Ít nhất ở đó còn có thể tự do đi lại, không phải giống như bây giờ bị còng tay. Đêm qua chị đối với người ta như vậy, làm cho tôi bây giờ thắt lưng bị đau, nơi đó cũng đau, muốn cử đông chút không không được. Đãi ngộ thế này, thật đúng là không ổn đâu ”
Nghe Quý Duyệt Phong uể oải trình bày tình cảnh hiện tại của mình, trong đó còn mang theo hàm ý làm nũng, tâm tình Tần Nhuế cũng tốt lên một ít. Cúi đầu nhìn tay Quý Duyệt Phong bị còng lại, rồi nhìn gương mặt nàng tái nhợt không có chút huyết sắc. Có lẽ là nữ nhân này có khó chịu thật chứ không phải giả vờ. Dù sao mình tối qua cũng có chút quá phận.
“Cô cần gì?” Tần Nhuế vẫn còn quyết tâm không phải là mình muốn quan tâm Quý Duyệt Phonng, dù sao lần này tại mình hại nàng thành như vậy, cứ coi như là vì chuộc lỗi đi.“Ây da? Thế nào vậy? Tần ngục trưởng là muốn bồi thường người ta sao? Vậy thì không bằng đem hai cái còng tay này tháo ra được không?" Nghe rằng Tần Nhuế muốn giúp mình, Quý Duyệt Phong nhanh nhảu mở miệng đưa ra yêu cầu.
Nhìn thấy người trước mặt mở to đôi mắt, đôi ngươi đen như mực nhìn về phía mình, trong mắt kia ngoài bộ dạng chờ mong, còn có vài phần mù mờ,, nhưng thật ra lại cũng có vài phần đáng thương. Tần Nhuế biết nữ nhân tên Quý Duyệt Phong này rất giỏi diễn trò. Tháo kháo còng tay? Nàng điên rồi sao? Cho dù là trong lòng áy náy, Tần Nhuế cũng không thể quên nữ nhân trước mắt này là một trọng phạm cực độ nguy hiểm. Nàng còn chưa muốn mình phải bị cách chức về vườn.
“Chuyện này không thể." Tần Nhuế nói xong, mà Quý Duyệt Phong nghe được câu trả lời cũng không quá thất vọng, chỉ là ngẫm nghĩ một hồi, lại dùng bộ dạng phóng đãng cười hề hề xét nét Tần Nhuế.
"Cô còn có chuyện gì?" Không thể kiên nhẫn đành hỏi tiếp, Tần Nhuế chính là không chịu nổi nữ nhân này trưng bày bộ dạng khả ái đáng thương.
“Nhuế Nhuế, chị giúp người ta mát xa một chút được không? Thân thể người ta thật sự rất ê ẩm!” *Trưng bày vẻ đáng thương....*
“Được, cô muốn ấn thế nào?”
“Ấn toàn thân!* Vẻ mặt vô tội, vẻ mặt thiên chân, tiếp tục vẻ mặt vô cùng đáng thương...*
“Được!"
Nhìn thấy Tần Nhuế biểu tình một mực thấy chết không sợ, Quý Duyệt Phong thập phần không phúc hậu ở trong lòng cười thầm. Nữ nhân này, có cần phải khả ái dễ thương như vậy không. Mình chỉ muốn nàng mát xa cho thôi, cũng không phải bắt nàng đi chết, làm sao mà phải nghiêm trọng như vậy, thật là không tự nhiên gần chết!
“Tôi bắt đầu đây!" Trước khi làm, Tấn Nhuế còn thông báo cho Quý Duyệt Phong một tiếng, mà đối phương lại thưởng cho nàng một ánh nhìn kiều mị, bộ dạng đó, thật giống như phi tử thời phong kiến chờ Hoàng Thượng tới sủng hạnh. Ngập tràn e thẹn, hết sức câu dẫn. Nữ nhân này thực thích hợp đi học diễn viên chuyên nghiệp, đảm bảo có thể nổi tiếng!
Tuy rằng không phải lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy cùng Quý Duyệt Phong, nhưng Tần Nhuế lại cảm thấy lần này so với lần trước cảm giác không thể so sánh. Nàng từng dùng cảnh con đánh Quý Duyệt Phong, cũng dùng roi da quất người nàng, lại mở cửa phòng lạnh dưới 0 độ C, buộc nữ nhân này chỉ mặc một tầng áo mỏng giam trong đó một ngày một đêm. Còn cái chuyện ôn như như là mát xa này, nàng thật đúng là chưa từng làm.
Bởi vì trên người Quý Duyệt Phong đều là vết thương lớn nhỏ, cho nên y tá đem toàn thân nàng băng bó như một khối xác ướp. Chính là, nhìn thấy người nọ thần sắc bệnh tật, phối hợp với một thân trắng tinh vải gạc, cũng vẫn xinh đẹp quá mức cần thiết. Tần Nhuế cũng không biết vì sao mình lại dùng từ này để hình dung bộ dạng Quý Duyệt Phong lúc này.
Chỉ là cảm thấy, hiện tại Quý Duyệt Phong là một nữ nhân bình thường mình cần trân trọng.
Hai tay hơi run run sờ lên đôi vai thon nhỏ, cảm giác được trên người đối phương truyền đến hơi ấm, làm cho Tần Nhuế có ý muốn rút tay về. Nhưng mà ngẩng đầu đối diện với Quý Duyệt Phong tràn ngập ý cười khiêu khích, Tần Nhuế lại kiên trì đè tay xuống. Từ vai cho đến sống lưng, rồi đến chiếc eo nhỏ nhắn một vòng tay có thể ôm vừa, rồi hai chân thon dài.
Rõ ràng đêm qua mới làm chuyện thân mật, nhưng hôm nay phải đối diện với khối thân thể này, vẫn khiến cho Tần Nhuế run rẩy không thôi.
“Ưmm.." Vì thoải mái và phát ra tiếng rên nhẹ vào lúc này hết sức ái muội, Tần Nhuế gục đầu cực thấp, cố gắng khắc chế không cho bản thân nghe thấy thanh âm đáng thẹn này, nhưng như là mình càng không muốn nghe, thanh âm kia lại càng lớn.
“A... Nhuế Nhuế thật là lợi hại... Ưm... Ấn người ta thật thoải mái... A... Nơi đó! Mạnh thêm chút nữa... Ư..."
“Quý Duyệt Phong!”
Nghe âm thanh càng lúc càng mơ màng đánh lừa người, Tần Nhuế rốt cục nhìn không nổi rống lên. Ai ngờ, vừa ngước đầu nhìn thấy nữ nhân kia là một vẻ mặt đắc ý cười cợt.
“Ấn xong rồi, cô không còn chuyện gì khác nữa chứ?" Nói lảng sang chuyện khác để thoát khỏi hoàn cảnh quẫn bách, lại không ngờ câu tiếp theo của Quý Duyệt Phong lại làm cho Tần Nhuế vốn luôn biết tự chủ đã bay sạch lý trí. “Nhuế Nhuế thật là xấu xa, ấn cứấn vào những nơi nhạy cảm của người ta, làm cho nơi đó của người ta đều ướt hết."
Khoé miệng lại run run co lại, Tần Nhuế liếc mắt nhìn người trên giường kia mặt không đỏ, tim không đập, có thể thuận miệng mà nói ra loại dâm ngôn xấu xa này. Xem ra không có cách đối phó với nàng.
"Xem ra cô đã tốt hơn rồi, tôi không quấy rầy nữa!" Tần Nhuế bỏ xuống một câu, liền đứng dậy rời đi không một lần quay đầu lại nhìn. Mà Quý Duyệt Phong ở lại nhìn nàng bóng dáng kích động chạy trón, cười nhạt ra tiếng.
“Thật sự là đồ nữ nhân nhàm chán tẻ nhạt, cũng không biết mang một chút nước hay thức ăn cho mình... Chẳng lẽ không thấy được tay chân mình không thể cử động sao?"
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com