Chương 5 - 6
Chương 5
Đêm, luôn vắng lặng như vậy. Nhất là ban đêm ở Đệ Nhất nữ tử ngục giam lại càng thêm tịch liêu không tiếng động.
Phương Cầm nằm trên giường bệnh phát chán gần chết, cẩn thận ngẫm lại, đây đã là lần thứ mấy trong tháng tới nơi này. Hình như là từ sau khi quen được nữ nhân ôn nhu kia, mình lại trở thành khách quen nơi đây. Vì muốn nhìn thấy nàng, vì thế cố ý chọc giận người trong kí túc xá, bị bọn họ đấm đá, thân thể rất đau. Nhưng nếu không được nhìn thấy nàng, tim còn đau hơn.
Tầm mắt đảo qua phòng bệnh, những người nằm khác giường sớm đã say ngủ. Nói vậy toàn bộ bệnh nhân ngoại trừ mình thì chắc đã ngủ hết rồi? Nghĩ như vậy, bỗng nhiên lại muốn đi WC. Phương Cầm khinh thủ khinh cước mò mẫm xuống giường. Đi dép lê vào cứ vậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Bởi vì là phạm nhân cấp độ nhẹ, cho nên cuộc sống trong ngục của Phương Cầm coi như khá tự do. Mỗi ngày sáng sớm, rửa mặt ăn cơm, sau đó hoàn thành công việc hàng ngày. Ví dụ như quét tước ngục giam, hay là may vá, đính cúc áo. Đến buổi tối, sẽ có một khoảng thời gian tự làm việc riêng.
Cuộc sống như vậy, buồn tẻ và nhàm chán, so với thế giới bên ngoài thì trầm tĩnh hơn rất nhiều. Tuy rằng không giống như một đứa trẻ cùng trang lứa hưởng thụ được hạnh phúc, cũng không được hưởng trọn vẹn tình yêu phụ mẫu. Nhưng Phương Cầm biết, hết thảy những điều đó đều không thể thay đổi. Thống khổ cũng là một ngày, hạnh phúc cũng là một ngày. Tại sao lại phải tự làm khổ mình?
Đang lúc Phương Cầm hướng WC đi tới, lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động. Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng nơi đây hành lang vắng vẻ không một bóng người, cũng là hết sức rõ ràng. Đi theo hướng phát ra âm thanh, liền nhìn đến một phòng sâu bên trong hành lang. Nơi này còn có người ở sao? Phòng này không phải đã đóng cửa lâu lắm rồi sao? Hơn nữa, rốt cục là ai khuya vậy rồi còn không ngủ, mở đèn sáng trưng như vậy?
Lòng hiếu kỳ bùng lên, làm cho Phương Cầm đẩy cửa ra, mà lúc nàng vừa động, cũng đồng thời làm giật mình người đang nằm trên giường rảnh rang là Quý Duyệt Phong.
Sau khi Tần Nhuế đi rồi, liền sai người đem một ít thức ăn nước uống tới. Tuy rằng thực không tình nguyện, nhưng Quý Duyệt Phong cũng không muốn thân thể mình chịu quá khổ. Đành phải ăn một ít cháo do một người xa lạ bón, liền cảm giác dạ dày đang đau quặn đã đỡ hơn rất nhiều. Liền nhờ người nọ bón cho mình một chút nước.
Thật vất vả mới ăn uống xong, khi người phục vụ mình ăn cơm cũng vỗ mông rời đi. Đến lúc này, Quý Duyệt Phong mới cảm thấy nữ nhân khô khan tên Tần Nhuế kia dạy cấp dưới cũng y hệt nàng, vô cùng khô khan. Chẳng lẽ không hiểu được con người thì phải có "tam sự" sao? Nhìn vào WC trước mặt mà thân thể lại không thể động đậy, Quý Duyệt Phong đành bỏ qua nằm lại giường. Chỉ hi vọng có thể có người nào đó có lương tâm phát hiện ra có người bị nhốt ở trong này, cứ vậy nhịn nhục cho đến tận bây giờ.
Cho dù Quý Duyệt Phong lợi hại cỡ nào, thì cấu tạo sinh lý con người nàng vẫn không thể chống lại, cảm giác dưới bụng có chút quặn đau, nàng thực muốn mở mồm văng lên "Mẹ nó". Không phải mắng mẹ mình, mà là mắng tên hỗn đãn nào đó tên Tần Nhuế. Cư nhiên đem nàng ăn không còn một mảnh, làm nàng bị thương, giờ thì bỏ nơi này mặc kệ, lại còn còng tay, ngay cả muốn đi WC cũng không được! Giãy dụa một hồi lâu, còn tạo ra vài tiếng động, Quý Duyệt Phong liền cảm thấy thắt lưng phát đau, không còn hơi sức cử động nữa.
Chẳng lẽ để nàng trực tiếp thải nước tiểu trên giường? Ý tưởng này vừa nảy ra, Quý Duyệt Phong liền lắc đầu phủ quyết. Mình sao lại có thể hành động như một đứa con gái không ý tứ thục nữ? Việc này nếu mà có thật, không phải là sẽ bị Tần Nhuế cùng bao nhiêu y tá cười nhạo cho chết thôi? Nhưng mà... Mặt mũi đương nhiên quan trọng, cơ mà nàng cũng không thể bị nước tiểu làm cho tắc chết đi?
Ngay lúc tình huống đang vô cùng rắm rối thì Phương Cầm đã đến, như là Thiên Sứ xuất hiện chiếu sáng Quý Duyệt Phong cô gái tội nghiệp.
“Này này! Người đẹp! Đừng đứng mãi ở cửa vậy, tới tới tới đây, vào đây chị em ta cùng trò chuyện!” Quý Duyệt Phong gọi gọi Phương Cầm đứngở cửa, đồng thời còn lộ ra một nụ cười quyến rũ độc nhất vô nhị, tự cho là xinh đẹp không có gì sánh nổi. Ai ngờ.... Cô gái đứngở cửa càng ngày càng lùi xa.
“Cô là ai? Sao lại một mình nằm trong này a? Sao hai tay cô lại còn bị còng?” Liên tục ba câu hỏi, mỗi câu Phương Cầm đều giật lui về phía sau một bước, hiển nhiên điều này chính là cấm kị đối với Quý Duyệt Phong. Khi nghe xong ba câu hỏi, chỉ có thể liếc mắt xem thường, không nói gì nhìn trời đất.
Ta là ai, ta là Quý Duyệt Phong . Bà đây không phải là ngôi sao nổi tiếng, cũng không phải chủ tịch nước. Ta nói thì cô bé có thể biết được ta là ai sao? Mà nói đi nói lại, ta đáng sợ như vậy sao? Chẳng qua là bị còng tay mà thôi, cô bé cũng không cần phải vì vậy mà lùi xa ra? Thật là, ta rốt cục là đang đụng phải ai đây? Chỉ muốn đi WC thôi, còn bị người bạn nhỏ bé cho rằng là quái vật, đề phòng hết mức.
“Ha ha... Là thế này, người đẹp! Chính là, chị... Chị chính là một người cùng ở trong ngục cùng em a, say đó vì chỗ ấy không đủ giường, cho nên chị phải đến ở đây a. Ha ha, hai tay bị còng, kỳ thật... Kỳ thật... Kỳ thật..."
Nói tới đây, Quý Duyệt Phong rốt cục nếu có ngốc đến mức nào, nàng cũng sẽ không nói rằng sở dĩ mình bị còng tay trong này, vì nàng là trọng phạm cực độ nguy hiểm, có thể giết người bất cứ lúc nào. Mặt mày xanh mét xoay đi, không thèm để ý tới Phương Cầm đang đứng trước cửa nữa. Qua một lúc lâu sau, thậm chí Quý Duyệt Phong cho rằng Phương Cầm đã rời đi rồi, từ cửa mới truyền đến tiếng bước chân.
Quý Duyệt Phong quay đầu lại, liền nhìn đến Phương Cầm đứng ở giường, vẻ mặt tò mò dò xét cùng với nét nghi hoặc nhìn chằm chằm mình. Bởi vì vừa rồi khoảng cách xa, đèn lại mờ cho nên Quý Duyệt Phong cũng chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ. Nay đã gần hơn để ngắm Phương Cầm, liền cảm thấy đứa nhỏ này thật đúng không hổ khi mình đã dùng từ "người đẹp" để gọi nàng.
Bởi vì ở trong ngục giam không được để tóc quá dài, cho nên Phương Cầm để tóc chỉ tới cổ giống như một cây nấm. Mi mỏng cong cong, lông mi dài nhọn, phối hợp với đôi mắt to thanh thuần vô tội. Trông nàng dễ thương khả ái hệt như một tiểu LoLy đi ra từ truyện tranh Nhật Bản.
Chính là, đứa nhỏ dễ thương như vậy lại có thể phạm tội gì? Sao lại bị đem sao nơi này giam giữ? Quý Duyệt Phong trong lúc đánh giá Phương Cầm đồng thời cũng bị nàng đánh giá mình từ đầu tới đuôi.
Quý Duyệt Phong xinh đẹp, điều đó là khỏi bàn cãi. Cho dù Phương Cầm không biết xem mặt bắt hình dong, cũng hiểu được Quý Duyệt Phong là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Cho dù giờ phút này nàng đang nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt bệnh trạng, tóc dài đen lộn xộn xoã dưới gối, lại vẫn không thể che giấu mâu gian yêu mị. Chỉ cần liếc mắt một cái, Phương Cầm cũng kết luận : Đây chính là loại người mà trong TV thường nhắc tới, loại nữ nhân đẹp như hồ ly tinh.
Hai người cứ mở to mắt nhìn đối phương xét nét, nếu như Quý Duyệt Phong mà biết mình bị Phương Cầm hình thành một hình tượng hồ ly như vậy, chỉ sợ nàng khóc không nổi cười cũng không xong.
“Ý... Cái kia, này người đẹp nhỏ bé? Chị biết là chị lớn lên xinh đẹp, làm cho người ta đui mù, nhưng mà em cũng không cần phải nhìn chằm chằm vào người ta vậy, em nhìn như vậy thì người ta sẽ bị ngượng a!” Nhận thấy được Phương Cầm nhìn mình chăm chú, Quý Duyệt Phong cuối cùng nhịn không được mở miệng nói. Trờiơi! Nàng bây giờ muốn đi tiểu a! Không muốn bị người bạn nhỏ này nhìn chằm chằm như là động vật quý hiếm vậy!
“Chị là hồ ly tinh!” Ngôn luận “hợp lý” như vậy, làm cho Quý Duyệt Phong trong nháy mắt đen mặt. Tuy rằng nàng từng được vô số người khen ngợi, nhưng mà bị một đứa nhỏ nói là hồ ly tinh thì vẫn là lần đầu tiên!
“Này này, người đẹp nhỏ bé! Em thật là không lễ phép, chị đây rõ ràng muốn nói chuyện tốt đẹp, em lại còn nói chị là hồ ly tinh! Nhìn bộ dáng em thế kia nhất định sau này lớn lên cũng là một con hồ ly tinh! So với chị còn hồ ly tinh của hồ ly tinh!"
Con người Quý Duyệt Phong chính là như vậy, mỗi khi đụng tới vấn đề tự ái, sẽ nói năng rối rắm, mãi không nên vấn đề.
“Chị mới là hồ ly tinh! Tôi cho dù lớn lên, cũng sẽ không đẹp như chị thế kia...” Phương cầm nói tới đây, thanh âm dần dần thấp xuống, ngón tay đang cấu lấy góc áo không chịu buông ra. Mình lớn lên bộ dạng như thế nào, Phương Cầm dĩ nhiên tự biết. Nếu mình quá xinh đẹp, bác sĩ Thư sẽ không còn xem đến nữa, cũng sẽ không thích mình nữa.
“Trời, người đẹp nhỏ bé, không ngờ trong lòng em lại nghĩ vậy? Làm sao? Tự ti? Thẹn thùng ? Ngẩng đầu cho chị đây nhìn xem, không chừng chị cao hứng chút sẽ thu làm em gái a."
Quý Duyệt Phong trêu đùa cười nói, hai người ai cũng đều chưa phát hiện một cái bóng đen đang đứng phía sau cánh cửa.
Chương 6
“Phương Cầm! Em ở đây làm gì! Sao khuya vậy rồi còn về phòng nằm ngủ!” Giữa lúc Phương Cầm muốn mở miệng hỏi Quý Duyệt Phong cái gì đó, thì thanh âm lạnh lẽo nghiêm nghị từ phía sau truyền đến. Đồng thời một làn hương thảo dược quen thuộc cùng với tiếng giày cao gót lộp cộp.
Vô cùng vui sướng, Phương Cần quay đầu lại, liền nhìn thấy Thư Uyển Hạm vẻ mặt tức giận đứng ngay phía sau mình. Đôi mắt ngày thương luôn tràn ngập thân thiết giờ này không hề mang theo một tia ấm áp, ngược lại là băng lãnh nhìn lướt qua mình. Sau đó liếc về phía nữ nhân đang nằm trên giường.
"Bác sĩ Thư! Sao chị lại ở đây? Đêm nay là chị trực ca đêm sao?” Phương Cầm lúc này còn không nhận rõ tình cảnh, vừa nhìn thấy Thư Uyển Hạm đã hưng phấn hỏi. Ánh mắt trong suốt ngây thơ tràn đầy tinh quang.
“Sao em lại xuất hiện ở đây! Ai cho phép em nửa đêm tuỳ tiện đi lung tung trong bệnh viện? Bây giờ lập tức quay về phòng ngủ cho chị! Chuyện đêm nay, chị sẽ báo cáo lại cho trưởng ngục của em, trừng phạt hành vi tuỳ ý đi lại!”
“Bác sĩ Thư... em...”
“Không nghe thấy chị nói gì sao? Trở về phòng bệnh ngay lập tức!”
“D-dạ..."
Phương Cầm cúi đầu vâng lời, cụp mặt đi ra ngoài. Nhưng mà trong mắt đã ánh chút nước mắt, bả vai nhè nhẹ run run, cũng không giấu được tầm mắt của Thư Uyển Hạm. Âm thầm thở dài, Thư Uyển Hạm biết tâm hồn yếu ớt như thuỷ tinh dễ vỡ này là không thể nặng lời. Nhưng mà nếu không mắng thì người này sao có thể ngoan ngoãn nghe lời mình nói chứ?
“Trời ơi, bác sĩ Thư thật là tính tình không tốt a, người ta là một tiểu nữ nhỏ bé như vậy, cứ để cho cô ngang nhiên khi dễ. Đợi đến ngày người ta được ra tù, đi mách mẹ xem cô thế nào mới tránh được tội." Quý Duyệt Xong đều để mọi việc vào trong mắt, thông minh như nàng, liếc mắt một cái cũng nhận ra rằng Phương Cầm đang để ý Thư Uyển Hạm, cái chính là hai người kia như có vẻ không hoà hợp lắm.
“Quý Duyệt Phong, chú ý thái độ và ngôn từ của cô một chút. Tuy cô đã là trọng phạm tầng thứ tám, cũng không phải là không thể chất thêm hình phạt. Cô hẳn là biết, hai năm qua cô đã làm loạn không ít. Nếu không phải Tần Nhuế vì cô lén bỏ đi thì chắc cô đã sớm bị cấp trên ra lệnh tử hình tại chỗ."
“Ha ha, Bác sĩ Thư đang uy hiếp tôi sao? Nhưng thực đáng tiếc, Quý Duyệt Phong tôi rất sợ chết, sợ đau, cũng sợ đói.. Nhưng chỉ có doạ là tôi không sợ. Dù sao, Tần Nhuế cũng không nỡ để tôi chết.”
“Vậy ư? Nếu thế, thì chúng ta cùng chờ xem!"
Thư Uyển Hạm nói định rời đi, nhưng mà Quý Duyệt Phong lại đang sắp chết vì muốn tiểu tiện, đâu có dễ dàng buông tha cho nàng?
“Ấy ấy ấy! Bác sĩ Thư, Thư đại nhân, đừng có vội vã như vậy. Cái kia... cô cũng biết là nữ nhân thì khó tránh khỏi một ít tình huống xấu đột xuất... Cái kia... Không biết cô có thể giúp tôi tìm người tới tháo còng tay ra một chút? Giờ mà tôi tiểu tiện ngay trên giường thì chắc bệnh viện cũng sẽ phiền hà?"
Nghe Quý Duyệt Phong nói, Thư Uyển Hạm rốt cục không còn ý định rời đi nữa. Nàng quay đầu nhìn nữ nhân tội nghiệp đang nằm trên giường mong ngóng mình. Không thể phủ nhận nàng có dấu hiệu buông lỏng. Cho dù mình ghét nữ nhân này đến mức nào cũng không thể sử dụng cái cách trẻ con này để trừng phạt nàng.
“Chờ chút!” Thư Uyển Hạm nói xong, liền đi tới phòng cảnh vệ nhờ lấy chìa khoá mở còng tay. Tận mắt trông thấy hai tay mình được trả lại tự dọ, Quý Duyệt Phong thật sự chỉ muốn nhảy dựng lên để hô to một tiếng “Lão Tôn đã tự do”. Chẳng qua… Nhìn nhìn hai bên có hai người cầm súng dí trên đầu mình, nàng đành phải bỏ đi ý tưởng này. Với hoàn cảnh này, chỉ sợ nàng thở mạnh một hơi thôi, đã đủ bị bắn tan nát như cái tổ ong vò vẽ!
Dùng tay chống lên hai bên giường để đi xuống, ai ngờ chân mới đặt xuống đất đã mềm nhũn không còn gì. Chỗ non mềm giữa hai chân kia như là bị kim đâm, eo cũng đau nhức như là vừa bị chém đứt đôi. Thấy mình mới đi có hai bước mà đã run lên, Quý Duyệt Phong cho tới bây giờ cũng không ngờ lại có ngày mình phải chật vật như vậy.
Hơn nữa, hai gã cảnh sát bên cạnh rốt cục là làm ăn kiểu gì vậy không biết? Chứng kiến một đại mỹ nữ thảm như vậy mà vẫn ngây ngô vô tư, ngay cả đỡ nàng một chút cũng không hề nghĩ đến!?
“Có sao không?” Một giọng nói dịu dàng trầm thấp vang lên bên tai, giống như là tiếng nói thiên thần. Quý Duyệt Phong quay đầu, đã thấy Thư Uyển Hạm đỡ lấy vai mình, chậm rãi hướng tới WC trước mặt. Đây là lần đầu tiên Quý Duyệt Phong tiếp xúc gần với Thư Uyển Hạm như vậy, kỳ thật, nữ nhân này diện mạo cũng giống như con người nàng, đều khiến người ta cảm thấy thật bình dị!
Ôn nhu như nước, hào phóng, tao nhã. Lông mày cong như trăng non, một đôi mắt như cánh hoa đào không chút gợn sóng. Cho dù là đối mặt với những phạm nhân cực kỳ hung dữ, hay là với người bình thường, thì vĩnh viên nàng vẫn mang cùng một bộ dạng. Đương nhiên, ngoại trừ khi tiếp xúc với mình!
Giờ khắc này, đôi môi nữ nhân nọ nhấp nháy nhè nhẹ, mỗi lần thở ra đều hoà vào không khí bốn phía vốn tràn ngập mùi khử trùng của bệnh viện thêm vài phần hương khí. Một bộ dáng người bắt mắt, cao cao thon gầy, nhưng mà chỉ cần liếc mắt nhìn qua, Quý Duyệt Phong liền có thể xác định bộ ngực của Thư Uyển Hạm ít nhất cũng phải cỡ B!
Kỳ thật nữ nhân này cũng có nét thú vị, chẳng qua so với Nhuế Nhuế của nàng thì vẫn là kém vài phần!
Tuy rằng đi đánh giá người đang giúp đỡ mình như vậy thì có chút không được tốt lành, nhưng Quý Duyệt Phong là loại người nào? Vừa nhắc đến nhân phẩm, đã bị nàng vứt đếm va vạn dặm xa. Thừa dịp lúc Thư Uyển Hạm không chú ý, bả đầu Quý Duyệt Phong đã tựa sát vào vai nàng, làm một bộ chim nhỏ nép vào trong ngực cần che chở. Mà đối phương cũng lập tức căng cứng người, đôi mày đẹp nhăn lại.
Đối mặt với hành vi vô lại của Quý Duyệt Phong, Thư Uyển Hạm thực sự hối hận. Sớm biết sẽ phát sinh chuyện vậy thì đã không mềm lòng tới đỡ cô ta đi vệ sinh! Nhận thấy nữ nhân này ngày càng làm càn, thậm chí còn dùng môi nàng cọ cọ vào cổ mình, Thư Uyển Hạm trong lòng chỉ muốn đẩy nàng ra, chỉ sợ kinh động đến cảnh vệ phía sau.
“Cô có thể cách tôi xa một chút được không?” Thư Uyển Hạm đè nhỏ tiếng, thì thầm với Quý Duyệt Phong. Tức giận trong giọng nói kia ngay cả đồ ngốc cũng có thể nghe ra. Ai ngờ người kia khi nghe xong cũng chỉ dùng một bộ dáng ngờ vực vô tội hỏi nàng. “Vì sao a? Bác sĩ Thư, người ta thật sự là không còn sức nữa, cô để cho tôi dựa vào cô một chút thôi, được không?”
Bị hỏi như vậy, sao lại còn có thể không được nữa. Thư Uyển Hạm đành phải mặc kệ Quý Duyệt Phong đem toàn bộ sức nặng đè lên người mình, cứ vậy đỡ nàng đi đến WC. Tuy rằng so với mình 170cm thì Quý Duyệt Phong còn cao hơn, nhưng mà cân nặng của nàng lại không có bao nhiêu.
Đãi ngộ trong ngục, Thư Uyển Hạm cũng hiểu biết một chút. Bữa sáng, là một cái bánh màn thầu và một bát cháo loãng. Đến giữa trưa, cũng chỉ vẫn là một cái bánh màn thầu, một đĩa rau xào gì đó nhìn không ra hình thù. Ngay cả là với bữa tối thì cũng không khác gì bữa trưa.
Chế độ ăn uống như vậy, ngay cả được no bụng cũng không thể, huống chi là dinh dưỡng đầy đủ? Cho dù là mập mạp, chỉ sợ bị vào trong này rồi sẽ lập tức gầy yếu ngay. Huống chi là Quý Duyệt Phong vốn từ đầu đã không có bao nhiêu thịt.
Nghĩ đến đây, Thư Uyển Hạm biết mình lại đang nổi lên một ít thông cảm không đáng có. Liền quay trở về việc dìu Quý Duyệt Phong đi WC xong, lại dìu nàng trở lại giường. Nhìn thấy người nọ không cam tâm bị còng tay trở lại, Quý Duyệt Phong như vậy, đáng thương như là một con chim bị mất đi tự do, làm cho người ta không nhịn được muốn cầu xin hộ nàng.
“Không thể chỉ còng một tay được sao? Nếu mà còng cả hai tay có lẽ cô ta sẽ rất khó chịu?” Thư Uyển Hạm hỏi, đáp lại nàng cũng chỉ là ánh mắt xem thường lời nói của cảnh vệ. Thực hiển nhiên, bọn họ cho rằng chuyện vì phạm nhân mà cầu xin hộ thật là chuyện ngu ngốc. Biết cảnh vệ dù thế nào cũng không bao giờ đáp ứng, Thư Uyển Hạm bất đắc dĩ lắc đầu, liếc mắt nhìn Quý Duyệt Phong một cái liền xoay người rời đi.
Căn phòng vừa rồi còn tràn ngập nhân khí, mà theo Thư Uyển Hạm rời đi lại lần nữa trở về im lặng. Quý Duyệt Phong nằm ở trên giường nhìn chiếc còng tay đang gắt gao bó tay nàng lại, trào phúng cười.
Chỉ cần là nàng muốn chạy, thì chỉ từng này thôi đã nhằm nhò gì!?
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com