Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C50: *Vạn vật đều giống nàng, vạn vật lại không sánh bằng nàng.*

Dạo gần đây, Hyerang thường cùng bà Kang Sobok – người từng là một trong những đạo diễn xuất sắc nhất thời kỳ đầu của quốc kịch – đi khắp nơi để học hỏi và giao lưu với các đoàn kịch khác. Họ ghé qua những sân khấu lớn ở Gwangju, Daegu, Busan, thậm chí có lần đi đến tận Tokyo.

"Chuyến đi này không chỉ giúp cô ấy phát triển kỹ năng đạo diễn mà còn mở ra cơ hội lớn hơn cho đoàn." bà Kang từng nói với Okgyeong khi giao lại trọng trách trong đoàn cho cô. 

Hyerang luôn biết rằng con đường phía trước của mình sẽ khác với Okgyeong. Từ sau những năm tháng đồng hành trên sân khấu, cô nhận ra rằng, nếu muốn xây dựng một tương lai vững chắc hơn cho nền quốc kịch, cô không thể mãi là một diễn viên đứng trước ánh đèn. Cô cần bước ra phía sau, nơi mọi quyết định được định hình, nơi mọi sáng tạo bắt đầu.

Mỗi đoàn kịch có một phong cách riêng, một lối tư duy nghệ thuật khác biệt. Hyerang chăm chú ghi chép, từng lời nhận xét của các đạo diễn, từng cách bố trí sân khấu, ánh sáng, âm thanh. Cô không chỉ muốn học hỏi, mà còn muốn tìm ra cách cải tiến, dung hòa giữa truyền thống và hiện đại. Có lần, bà Kang Sobok cho cô xem lại một vở diễn mà Hyerang từng tham gia nhiều năm trước, khi cô vẫn còn là diễn viên chính.

"Con thấy gì?" Bà Kang hỏi.

"Một sân khấu thiếu sự cân bằng," Hyerang nhận xét, ánh mắt chậm rãi quét qua từng khung hình. "Diễn viên chính quá nổi bật, nhưng bối cảnh xung quanh lại nhạt nhòa. Nó làm giảm đi chiều sâu của câu chuyện."

"Đúng vậy," bà Kang gật đầu. "Một vở kịch không chỉ là sân khấu của một người. Đó là sự hòa quyện của mọi yếu tố, từ diễn viên đến âm thanh, ánh sáng, và thậm chí cả khoảng lặng."

Từ những bức thư và báo cáo, Hyerang biết rằng nhóm thực tập sinh mới của đoàn đã chính thức trở thành những diễn viên. Cô nghe nói về việc Okgyeong đặt nhiều kỳ vọng vào Jeongnyeon và Yeongseo, đặc biệt là Jeongnyeon. 

"Em ấy sẽ trở thành người kế thừa lý tưởng. Nhưng vẫn còn thiếu một thứ – cách để nhập tâm tuyệt đối vào nhân vật. Không ai dạy điều đó tốt hơn Okgyeong."

Hyerang khẽ mỉm cười. Dù đang ở xa, cô gần như có thể tưởng tượng ra ánh mắt kiên nhẫn và giọng nói trầm tĩnh của Okgyeong khi dạy Jeongnyeon từng động tác, từng câu thoại.

Trong một buổi trò chuyện với bà Sobok sau giờ diễn, Hyerang bất ngờ đặt câu hỏi:

"Cô nghĩ gì về việc một cặp đôi trở lại sân khấu, không phải với tư cách diễn viên, mà là người đứng đằng sau mọi thứ?"

Bà Sobok nhìn cô với ánh mắt nửa nghiêm nghị, nửa tò mò. "Con đang nói đến ai?"

"Chỉ là một ý tưởng thôi." Hyerang nhấp một ngụm trà, ánh mắt thoáng nét bí ẩn. "Nhưng nếu một ngày nào đó, con muốn cùng Okgyeong làm việc trong một dự án mà cả hai đều đóng góp từ những vị trí khác nhau, liệu cô có nghĩ nó khả thi không?"

"Con muốn thử thách chính mình," bà Sobok đáp, đôi môi khẽ nhếch thành một nụ cười. "Nhưng ta nghĩ, quan trọng hơn, cô muốn thách thức cả Okgyeong. Đúng không?"

Hyerang không trả lời, chỉ im lặng nhìn vào tách trà.

---

Buổi diễn thử tại đoàn kịch nhỏ diễn ra trong một nhà hát cũ, với những hàng ghế gỗ đã nhuốm màu thời gian và ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn chùm lấp lánh. Sân khấu không rộng, nhưng đủ để mỗi chi tiết trở nên sắc nét. Hyerang ngồi ở hàng ghế thứ ba, tay đặt hờ trên đùi, mắt chăm chú dõi theo từng chuyển động trên sân khấu.

Cảnh diễn mở đầu với một diễn viên trẻ, dáng người cao ráo, đôi mắt thâm trầm, bước ra từ trong bóng tối. Từng câu thoại vang lên, chất giọng đanh gọn, nhịp điệu chậm rãi nhưng đầy sức nặng, khiến không gian như ngừng lại. Không phải Okgyeong, nhưng có điều gì đó trong cách người ấy thể hiện khiến Hyerang sững sờ. 

Mỗi cái liếc mắt, mỗi cử chỉ đều khơi gợi lại những ký ức tưởng chừng đã lùi xa. Những ngày đầu tại Maeran ùa về – những buổi tập khuya dưới ánh đèn mờ, những câu thoại mà Okgyeong từng chỉnh sửa đến từng nhịp thở, và cả ánh nhìn lạnh lùng nhưng lại chứa đựng cả một bầu trời tin tưởng.

"Con vẫn luôn nghĩ về nó à?" Giọng nói trầm ấm của bà Kang Sobok kéo Hyerang về thực tại.

Bà Kang, người đứng đầu đoàn Maeran, giờ đây cũng là người đồng hành cùng Hyerang trong vai trò người dẫn dắt tinh thần, ngồi bên cạnh cô. Đôi mắt bà ánh lên sự điềm tĩnh, như đã nhìn thấu mọi điều trong lòng Hyerang.

Hyerang không phủ nhận. Cô khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn hướng về sân khấu. "Có những thứ, dù đã qua lâu, vẫn còn như mới hôm qua."

"Rất giống Okgyeong, nhưng Okgyeong khi đó u tối hơn."

"Okgyeong sẽ không thích lời nhận xét này đâu cô." Hyerang trêu bà. Làm sao có thể? 

***Vạn vật đều giống nàng, vạn vật lại không sánh bằng nàng.***

Bà Kang nở nụ cười nhẹ. "Ta tin rằng, khi thời điểm đến, con sẽ biết cách để mọi thứ trở lại đúng vị trí."

Lời nói ấy không mang tính ép buộc, cũng không phải lời khuyên trực tiếp, nhưng lại khiến trái tim Hyerang lặng đi một nhịp. Cô không đáp, chỉ để câu nói ấy tan vào không gian như một lời tự sự.

Tối hôm đó, trở về từ chuyến đi giao lưu, Hyerang ngồi trong căn phòng làm việc của mình. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn tỏa xuống tập kịch bản đang mở, nhưng cô không đọc, chỉ lặng lẽ nhìn vào khoảng không trước mặt.

Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên đều đặn, như một nhịp điệu không đổi của thời gian. Nhưng trong tâm trí Hyerang, mọi thứ đang chuyển động.

"Kế hoạch B sao?" Hyerang khẽ lẩm bẩm, đôi môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.

Cô không cần vội. Từng bước đi của cô, từng lựa chọn, từng quyết định – tất cả đều là để sợi dây gắn kết giữa cô và Okgyeong được nối lại. Không chỉ là sự ngẫu nhiên, mà là một quá trình cô đã âm thầm chuẩn bị từ lâu.

Hyerang tin rằng, khi mọi thứ đúng thời điểm, cô sẽ không chỉ đứng chờ, mà sẽ là người kéo Okgyeong về phía mình, một lần nữa. 


___

Tiêu đề là câu trích trong truyện Ngã Vi Ngư Nhục của Ninh Viễn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com