Chương 22: Ám sát ban đêm
Vài ngày sau.
Kể từ khi buổi tiệc hôm đó kết thúc cũng đã qua vài ngày, những người hôm đó đã nói xấu Mặc Hi đều bị Trần thị chèn ép đến mức phá sản, biến thành dân thường, những công ty khác thì nơm nớp lo sợ không biết Trần thị có nhắm đến mình không, từ chuyện đó những người khác đều biết rằng không thể đắc tội với Trần Thiên Ân càng không thể đắc tội với Mặc Hi a.
Dưới lòng đất, trụ sở chính của Tiêu Âm các. Trong phòng làm việc của Trần Thiên Ân.
Sau bàn làm việc, Trần Thiên Ân mặc bộ đồ đen huyền bí, tay cầm tờ báo đang nhàn nhạt xem, trên bàn là ly cà phê đen bốc khói.
Một lúc sau cô để tờ báo xuống, tiêu đề lớn nhất trên tờ báo là: " Tập đoàn Hạo Hoa bị tập đoàn An thị thôn tính, gia đình tổng đài Hạo thị lưu lạc thành dân nghèo."
Mà cái tập đoàn Hạo Hoa đúng là của gia đình thằng nhóc đã nhục mạ nhóm Mặc Hi hôm yến tiệc, là tập đoàn của người được người phụ nữ kia gọi là cha của Kiến Vũ, trong vài ngày tình thế bị lật ngược dưới thế công của An Dĩ Mẫn.
Trần Thiên Ân nhíu nhẹ chân mày, đưa tay lấy ly cà phê nhấp một ngụm, rồi để xuống, trong lòng nghĩ [ An Dĩ Mẫn làm việc tuy sạch sẽ nhưng lại quá nhân từ, chuyện này thật không tốt.]
"Cốc cốc cốc."
Từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Trần Thiên Ân, Trần Thiên Ân nhắm mắt lại dựa vào ghế mềm sau lưng, nhàn nhạt lên tiếng, "Vào đi."
"Cạch."
Một tiếng, bước vào là một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, khí thế lạnh lẽo cao ngạo của một cường giả cấp Thánh, nhưng thái độ lại rất cung kính với Trần Thiên Ân không một chút ngạo mạn vô lễ.
"Lão đại."
Thiên Hàn cung kính gọi một tiếng rồi im lặng.
"Có chuyện gì?" Trần Thiên Ân không mở mắt nhìn Thiên Hàn nhưng miệng vẫn nhàn nhạt hỏi. Thiên Hàn thì vẫn cung kính nói
"Lão đại đúng như người nói, An Dĩ Mẫn đã thôn tính tập đoàn Hạo Hoa nhưng lại không diệt cỏ tận gốc. Hạo Hà đã lấy hết tài sản của mình thê sát thủ của chúng ta muốn giết chết Mặc Hi tiểu thư và An Dĩ Mẫn. Lão đại có cần thuộc hạ đưa người xử lý ông ta không?"
Trần Thiên Ân mở mắt ra, bên trong là một mảnh lạnh lẽo sát khí bức người, Thiên Hàn bị khí tràn lạnh lẽo làm cho rùng mình, im lặng đứng một bên không giám nói gì. Trần Thiên Ân lạnh lẽo nhìn tờ báo trên bàn, ngữ khí càng thêm lạnh nói, "Dùng số tiền đó mua lại quan tài cho gia đình ông ta, còn mạng của ông ta tôi sẽ tự tay lấy đi, những người khác ngươi tự giải quyết."
"Dạ! Lão đại." Thiên Hàn cung kính đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại. Trần Thiên Ân thì lạnh lùng nhìn ra bên ngoài, đôi mắt thâm thúy không biết đang nghĩ gì.
Đường An Lâm, khu biệt thự quý tộc.
Buổi trưa, ánh mặt trời rực rỡ, trong một gian biệt thự cỡ vừa tọa lạc trên bãi cỏ xanh, cánh cửa ban công lầu hai mở rộng, một ngọn cây cao vừa tầm ban công đó, tạo nên một mảnh xanh lục ấm áp cho chỗ này, cảnh vật mang vẻ sáng sủa.
Dưới bóng cây xanh, là một chiếc bàn thủy tinh màu trắng kiểu Âu, mấy chiếc ghế bành bao quanh nó cũng mang một màu trắng tinh.
Mặc Hi mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, ngồi trên chiếc ghế bành trong số đó, tay đang cầm một tờ báo xem.
"A, An Dĩ Mẫn làm việc rất nhanh chóng, nhưng lại không diệt cỏ tận gốc." Buông tờ báo trong tay xuống, Mặc Hi dựa lưng vào ghế, khẽ nói.
Tờ báo trên bàn, tiêu đề lớn nhất là, " Tập đoàn Hạo Hoa bị tập đoàn An thị thôn tính, gia đình tổng đài Hạo thị lưu lạc thành dân nghèo."
Chỉ là, người lại có thể đào thoát được rồi.
Mặc Hi rũ mắt xuống, nhìn phần viết về chỗ ở hiện tại của nhóm người Hạo Kiến Vũ, trong mắt mang một mảnh thâm thúy không ai thấy.
"Tiểu thư, đại nhân bảo cô xuống dưới ăn cơm." Bên tai truyền đến tiếng nói của Hà San, là bảo mẫu của nhà Mặc Hi.
Mặc Hi đưa mắt cười với Hàn San, nhảy từ trên ghế xuống, "Dạ biết, đi thôi."
Đi xuống dưới lầu. Bây giờ nàng không cần phải ngày ngày chạy tới sân huấn luyện như lúc trước, chỉ cần thỉnh thoảng tỷ thí với Khoát Hải. Bởi vì nàng cần kinh nghiệm thực chiến với năng lực ứng biến, còn cần tu luyện năng lực linh hồn, trong nhà cũng có một sân huấn luyện nhỏ đơn giản, không cần phải tới bên kia.
Xuống tới dưới lầu, thì đã thấy Mặc Phàn và Chu Tiểu Trúc, cười bước qua, ngồi ở chỗ riêng cho mình, cười nói: "Com đến rồi, ăn cơm đi ạ."
"Ừ...ăn cơm." Chu Tiểu Trúc lên tiếng, lại há miệng, liếc Mặc Phàm một cái, nhưng không nói gì, cầm chén cơm lên.
Một bữa cơm hơi yên tĩnh, một lúc sau, Mặc Hi ăn xong lau miệng, liền buông chén cơm, cười nhẹ với Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc: "Hì hì....cha mẹ có chuyện gì thì cứ nói đi, không cần phải.....như vậy đâu!"
Dị trạng của họ lúc ăn cơm Mặc Hi có thấy, chỉ là chờ đến giờ mới hỏi.
"A..." Chu Tiểu Trúc mở miệng nhưng cái gì cũng không nói, nhìn về phía Mặc Phàm: "Anh nói đi."
"Khụ." Mặc Phàm đưa tay ho khan một tiếng, cũng mở miệng, nhưng không nói ra lời nào.
"Ha ha! Con là con gái của bố mẹ nha, có chuyện gì mà không nói nên lời đây?"
"Mặc Mặc nói đúng, vẫn là để mẹ nói cho." Chu Tiểu Trúc cười ôn nhu nói: " Là như vầy, anh trai của cha con, chính là bác cả của con, việc làm ăn gặp chút vấn đề, nên muốn đến ở nhờ nhà chúng ta một thời gian."
"A" Nghe một câu, Mặc Hi đã hiểu ngay ra vấn đề. A, tại sao trước giờ họ chưa từng gặp qua vị bác cã nay? Giờ lại nhảy từ đâu ra đây? Ví dụ như thế đã quá nhiều, nhưng việc thế này nàng cũng không để ý, vừa thấy ánh mắt lo lắng của Mặc Phàm, nàng liền cười nói: "Chuyện này cha mẹ quyết định là được, dù sao chỗ này rộng như vậy, cứ tùy tiện."
"Ừ " Mặc Phàm buông lỏng rõ ràng. Lại nói thêm mấy câu, Mặc Phàm với Chu Tiểu Trúc trở về phòng, Mặc Hi cũng đứng dậy, nhìn về phía Hà San đang đứng bên cạnh, bình thản nói: " Nếu bọn họ đến, cô cũng biết phải làm thế nào."
"Vâng, tiểu thư." Hà San gật đầu. Chuyện như thế này cô cũng rõ ràng, công việc của cô là bảo mẫu, cũng là bảo mẫu cho cả ba người nhà Mặc Hi.
Mặc Hi nở nụ cười, cũng trở về phòng.
________
Ban đêm, rất đen rất tối, cả bầu trời chẳng có lấy nổi một vì sao, dù có đưa tay ra trước mặt cũng chẳng thấy rõ năm ngón.
Vốn dĩ đanh ngủ trên giường, hay phải nói là tu luyện - Mặc Hi, đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt lóe lên ánh tím, nhắm lại lần nữa, lại mở.
Màu tím.
Đôi con ngươi vốn dĩ đen bóng giờ lại biến thành màu tím, màu tím kia như đậm mà không đậm, như nhạt mà không nhạt, mới nhìn chỉ thấy giống như bảo thạch tím, càng nhìn càng thấy tĩnh mịch, nhìn không thấu, giống như lốc xoáy cuốn lấy hồn người khác, tỏa sáng lung linh.
Nhìn xung quanh, thân hình nhỏ đứng dậy, lấy từ trong tủ áo ra một bộ quần áo dài màu đen, thay ra, lại lấy ra một cái mặt nạ đen, liếc qua cũng biết là hàng làm theo yêu cầu, vừa vặn che thân hình nho nhỏ, nửa khuôn mặt và búi tóc của Mặc Hi, chỉ chừa lại đôi mắt.
Chuẩn bị xong tất cả, chớp mắt một cái, người đã bay ra khỏi cửa sổ, độ cao từ tầng hai với nàng mà nói, đơn giản như đi trên đất bằng, đơn giản dứt khoát, như không có sức nặng nào cả, cả cơ thể như hóa thành một vệt đen vọt về phía trước.
Cửa sổ phòng Mặc Hi trùng hợp cũng hướng ra cửa sau, thân thể nhanh chóng lách qua bẫy rập, đến chân tường, đạp chân một cái, vọt lên không, lướt qua tường bảo hộ.
Mà, vừa cách biệt thự một đoạn, đã thấy Mặc Hi khẽ dừng lại, tiếp theo lại thấy ánh tím lóe lên dưới chân nàng, thân thể biến mất, lại xuất hiện cách đó trăm mét, còn chưa tới nửa giây, lại biến mất, lại xuất hiện cách trăm mét nữa, tốc độ, thân pháp thật quỷ dị.
100m, bây giờ chỉ có thể một lần 100m, sau này nhất định phải xa hơn, nhanh hơn! Mặc Hi thầm tính toán.
Thân hình nhỏ màu đen hòa cùng bóng đen, khiến người ta khó có thể phát hiện. Nhưng Mặc Hi không phát hiện, ở phía sau nàng, một bóng đen khác đang chậm rãi đi theo, thân hình quỷ dị như một cơn gió nhẹ lướt qua, không gây ra tiếng động nào, hơi thở như hòa vào không khí.
Đại khái 10 phút sau, Mặc Hi dừng lại, vọt người lên, tới một nóc phòng, xem động tĩnh của một căn nhà trước mắt.
Mà, chỗ nàng hiện đang chú ý là chỗ ở của tập đoàn Hạo Hoa mà báo viết.
Cử động lần nữa, trốn qua ánh đèn đỏ sáng rọi, đáp xuống căn gác tối, đột nhiên thấy mắc cười, nàng phát hiện, hình như từ lúc đến thế giới này thì biến đổi, giờ mình đang làm gì đây? Không tính từ khi quyết định giết người, diệt cỏ tận gốc, mà tính từ mới đầu, làm mọi thứ như một chuyên gia, chẳng lẽ mình có thiên phú trời sinh làm sát thủ?
Thêm nữa, bây giờ rõ ràng là nàng đang muốn giết người, vậy mà không chút sợ hãi, còn mong ngóng nữa, nàng thật sự tự đại rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com