Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Bế Quan

Dù đã trải nghiệm cảm giác được dịch triển tức thời nhiều lần nhưng lần nào cũng khiến Mặc Hi phải than nhẹ. Đây cũng là một chiêu thức rất nghịch thiên khi gặp nguy hiểm thì có thể huấn di đến một nơi an toàn.

Ánh sáng chớp nhoáng, Mặc Hi liền thấy mình đang ở một nơi xa lạ, xung quanh đèn đuốc sáng trưng, thiết bị máy móc hoạt động liên tục, rất nhiều người đi đi lại lại, những người đó Mặc Hi không thể nào nhìn ra thực lực, chứng minh thực lực của mấy người đó hơn nàng rất nhiều.

Mặc Hi từ trên cao nhìn xuống trong phạm vi nhìn thấy cũng khoảng hơn một trăm người, hơn một trăm người mà thực lực nàng không nhìn thấy được, cái này quá nghịch thiên rồi a.

"Sao vậy?"

Trong khi Mặc Hi ngẩn người thì Trần Thiên Ân đã cho người triệu tập tất cả thuộc hạ thân tín của cô lại đây, xoay người thì thấy Mặc Hi đứng đó ngẩn người thì quan tâm hỏi.

Mặc Hi lắc đầu, mím môi hỏi: "Đây là Tiêu Âm các sao?"

Trần Thiên Ân nhìn Mặc Hi từ từ nói: " Ừm, em thấy sao?"

Mặc Hi mỉm cười, nói: " Rất tốt! Nó cường đại hơn em nghĩ nhiều."

Trần Thiên Ân đưa một tay ôm Mặc Hi kéo nàng lại gần mình, hơi cuối đầu trầm thấp nói: " Chút nữa tôi đưa em đi tham quan nơi này, sẵn tiện cho em làm quen với địa hình nơi đây!"

"Lão Đại, Mặc Hi Tiểu Thư."

Mặc Hi ngẩng đầu muốn hỏi gì đó thì bị một âm thanh cực lớn cắt ngang. Nhìn xuống thì thấy một nhóm người cũng khoản hơn một ngàn đang đứng sếp hàng nghiêm chỉnh cuối đầu.

Mặc Hi bị số lượng người dọa cho choáng ngợp một phút, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, trên mặt nở ra một nụ cười ấm áp theo thói quen, thật ra chỉ có nàng mới hiểu từ khi đến thế giới này nàng chưa bao giờ thật sự tin tưởng bất kỳ ai nhưng lại trừ cô gái đứng cạnh mình. Cảm giác an toàn mà cô ấy mang lại làm nàng trong vô thức phải buông lỏng phòng bị, hoàn toàn tin tưởng cô ấy, cho dù cô ấy muốn hại nàng đi chăng nữa chắc có lẽ nàng cũng sẽ không hối hận khi quyết định tin tưởng cô.

Trần Thiên Ân nhìn nụ cười của Mặc Hi mà khó chịu nhíu mày, cô không thích nụ cười này, nó đầy sự phòng bị và xa cách. Mà Trần Thiên Ân cô lại không thích nương tử của mình phải suy nghĩ lo lắng nhiều, cô biết trong quá khứ nàng đã trải qua rất nhiều chuyện đau khổ, khi đó cô không cách nào can thiệp được nhưng từ bây giờ và tương lai cô nhất định sẽ che chở cho nàng không cho nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào.

Trần Thiên Ân ôm chặt Mặc Hi vào ngực, giọng nói trầm ấm từ từ vang lên bên tai nàng: " Đừng suy nghĩ nhiều. Mọi thứ có tôi lo giúp em rồi."

Mặc Hi hơi kinh ngạc nhìn Trần Thiên Ân, thấy trong mắt cô là yêu thương cùng đau lòng, [ Cô ấy đau lòng chuyện gì? Nhìn cử chỉ của cô ấy cứ như là biết hết mọi chuyện nàng đang lo ngại? Nhưng điều đó cũng không làm nàng nổi lên sự phòng bị gì, thậm chí còn có chút ấm áp khi được người mình yêu quan tâm.] Mặc Hi mím môi cười, một nụ cười không pha lẫn một chút phòng bị hay thứ gì khác, nó ấm áp cứ như nắng mùa xuân chiếu rọi vào lòng người.

Thấy Mặc Hi không sau nữa, Trần Thiên Ân lúc này mới để ý đến thuộc hạ của mình, thấy bọn họ còn đang trong tư thế cuối người thì cũng không chột dạ khi bỏ quên thuộc hạ chút nào, cô thản nhiên nói: " Bình thường đi, hôm nay tôi có chuyện muốn nói với mọi người."

Nhóm người phía dưới liền đứng thẳng người, nghiêm chỉnh đứng nghe. Trần Thiên Ân hơi đẩy Mặc Hi lên trước từ từ nói: " Đây là Mặc Hi, từ hôm nay sẽ là nữ chủ nhân của Tiêu Âm các, các ngươi phải toàn quyền nghe theo lệnh của em ấy, không được thắc mắc cũng như cải lệnh, bằng không 1 năm huấn luyện trong Luyện Ngục đường, rõ chưa?"

"Dạ rõ."

Nhóm người phía dưới đồng loạt lên tiếng, rồi quay sang phía Mặc Hi cuối đầu không giám nhìn thẳng đồng thanh: " Đại Tẩu." Dù lão đại nói là phải nghe lời đại tẩu nhưng trong lòng bọn họ lão đại vẫn lớn nhất, còn đại tẩu? Ha ha đó là vợ của lão đại đương nhiên phải càng kính trọng và đều quan trọng lão đại hình như rất yêu thương đại tẩu nha. Phải mau mau gây ấn tượng tốt với đại tẩu để sau này có phạm lỗi cũng được giảm nhẹ bớt a.

Trần Thiên Ân thấy thái độ của bọn họ thì gật đầu hài lòng, rất tốt không uổng công cô 'dốc lòng' huấn luyện. Có thể nói dù Trần Thiên Ân có là Vương của mọi thứ nhưng lại không có thuật đọc tâm, nếu có cô chắc chắn sẽ tức đến phun máu với suy nghĩ của đám thuộc hạ thân tín của mình.

Mặc Hi bị lời nói của Trần Thiên Ân dọa cho khiếp sợ một hồi, cứ nhìn Trần Thiên Ân không thể nói ra lời nào. Cô ấy không biết việc này rất nghiêm trọng sao? Đây là một tổ chức rất lớn và cường đại đó! Vậy mà cô ấy lại giao toàn quyền cho mình quyết định? Cô ấy tin tưởng mình đến thế sao? Rất nhiều câu hỏi xoay quanh trong đầu Mặc Hi nhưng nàng lại không thể thốt ra lời nào. Cho đến khi bị một thanh âm đầy nhiệt huyết kêu lên nàng mới hoàn hồn lại, nhìn xuống thì thấy một đám người đang cuối đầu trước nàng thì mới lúng túng lên tiếng:

"Mọi người đừng khách khí cứ gọi Mặc Hi là được rồi."

"Dạ rõ! Đại tẩu!" Nhóm người phía dưới đồng thanh hô to. Nhưng lại không đổi cách xưng hô vẫn cứ gọi đại tẩu, Mặc Hi cũng không còn cách nào khác nên đành thôi.

Lúc này Trần Thiên Ân mới lên tiếng: " Giải tán đi."

"Dạ." Mọi người đáp một tiếng rồi quay lại chỗ của mình tiếp tục làm việc.

Trần Thiên Ân xoay người ôm Mặc nói: " Đi thôi, tôi đưa em đi tham quan nơi này." Nhưng Mặc Hi lại đứng im tại chỗ im lặng nhìn cô, Trần Thiên Ân khó hiểu nhìn nàng, khi đôi mắt chạm vào cái nhìn của Mặc Hi thì cô biết nàng muốn gì. Bất đắc dĩ lấy tay nhéo nhẹ mũi Mặc Hi, rồi từ từ nói:

" Tôi phải bế quan để đột phá cấp cuối cùng, chuyện này rất quan trọng, mấy năm nay tôi luôn áp chế linh lực chuyện này làm ảnh hưởng đến linh lực bạo động, nếu tôi còn tiếp tục áp chế hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Vậy nên tôi muốn nhờ em giúp tôi quản lý Tiêu Âm các trong một thời gian dài."

Tâm trạng hoảng hốt, Mặc Hi nhanh chóng bắt lấy tay Trần Thiên Ân lo lắng hỏi: " Chị không bị sao chứ? Tại sao phải áp chế linh lực cứ để cho nó tự nhiên đột phá không được sao?" Vừa hỏi nàng vừa tính đem dị năng của mình xâm nhập vào người cô xem xét.

Trần Thiên Ân nhanh chóng cầm lấy tay Mặc Hi, nhẹ nhàng trấn an nàng, hơi mỉm cười nói: " Tôi không sao đâu, em không cần lo lắng nhiều. Còn chuyện vì sao tôi phải áp chế linh lực chuyện này tôi sẽ kể với em sau."

Mặc Hi lúc này mới buông lỏng một chút, gật đầu xem như đồng ý với quyết định của Trần Thiên Ân. Thấy Mặc Hi đã đồng ý Trần Thiên Ân liền nhắc chân muốn đưa nàng đi tham quan nơi này, thì một âm thanh tràn ngập tức giận vang lên kéo lại sự chú ý của Mặc Hi, nàng nhìn qua thì thấy một thiếu niên tóc đỏ, quần áo thì xộc xệch đang đùng đùng chạy tới, thiếu niên vừa chạy vừa la lớn:

" Nam Cung Thiên Ân con mẹ ngươi cái đồ tiểu nhân bỉ ổi, giám bỏ thuốc ông ngươi, hôm nay ông sẽ cho ngươi biết tay, không đánh ngươi tơi bời thì tên ông sẽ viết ngược lại. Aaaa"

Thấy rõ người đến là ai, Mặc Hi liền tròn mắt nhìn hắn, đúng, người đến là Thương Ngạo, tóc tai thì rối bời, quần áo thì xộc xệch như là mặc đại dô vậy, trên cổ thì ẩn hiện vết hôn nhân đỏ thẩm, toàn thân chật vật không thôi. Đây là Thương Ngạo cao ngạo thiếu đánh sau?

Trần Thiên Ân nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chỉ hướng về phía Thương Ngạo phất tay hạ một cái Định Thân chú làm cho hắn đứng im tại chỗ. Thương Ngạo giẫy giụa vài lần nhưng không hiệu quả chỉ có thế hướng Trần Thiên Ân tức giận gào thét.

"Nam Cung Thiên Ân ngươi con mẹ nó mau thả ông ra, ông phải đánh ngươi ba trăm hiệp, đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ mới thôi, mẹ nó mau thả ông ra."

Nhưng Trần Thiên Ân một chút cũng không để ý đến hắn nhắc chân muốn rời đi thì bị Mặc Hi kéo lại, khó hiểu nhìn nàng thì thấy Mặc Hi cũng không hiểu gì nhìn Thương Ngạo rồi lại nhìn cô, thắc mắc trong con ngươi quá rõ ràng rồi.

Bất đắc dĩ xoa đầu nàng rồi từ từ nói: " Yên tâm chút nữa chồng hắn sẽ đến đưa hắn đi thôi!"

Câu này làm Mặc Hi càng thắc mắc hơn nữa, nàng lập lại một từ: " Chồng??"

Trần Thiên Ân rất nghiêm túc gật đầu nói: " Ừ là chồng! Đi thôi."

Mặc Hi cười tinh quái nhìn Thương Ngạo, rồi xoay người đi theo Trần Thiên Ân. Bỏ lại Thương Ngạo ở sau gào thét: " Nam Cung Thiên Ân ngươi quay lại cho ông, quay lại cho ông aaaaaa."

***

Lảm nhảm:

- không hiểu sao dạo này tâm trạng nó tuột dốc làm sao ý, lúc rảnh rỗi thì cứ bấm chọt khơi khơi không muốn viết truyện, tự nhiên muốn kiếm một người bn thân để nc chuyện đỡ pun cũng như giúp tui bớt suy nghĩ lung tung quá 😔😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bh#đn