Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Gặp lại sẽ ra sao?

Mặc dù trong đầu rối loạn, nhưng Adler vẫn ưu tiên xử lý món hàng trước tiên. Nàng không tiếc tay bán đi với một cái giá không được coi là hời lắm, nàng cũng chẳng quan tâm, bởi vì được đến với một chút công sức làm nàng không rảnh đi quý trọng nó.

Trước mắt nàng quyết định sẽ không làm gì nữa, tránh chọc đến ả phụ nữ phiền phức kia. Tuy cô ta không uy hiếp gì đến nàng nhưng cảm giác bị cô ta dắt mũi thực không có chút nào vui vẻ cả. Với lại không biết do cô ta cố ý hay vô tình, nhưng nhìn thế nào cái nụ cười kia cũng quá là yêu nghiệt rồi, cho dù nàng là nữ, vẫn không tránh khỏi có chút sa vào nhan sắc bậc kia.

Nếu để Vermouth biết được Adler nghĩ như vậy, chắc hẳn cô sẽ khuyên nàng đi hỏi chút những kẻ đã từng thấy qua nụ cười này của cô, nụ cười như lưỡi hái tử thần mà bọn họ nhìn thấy trước khi biến mất trên thế gian.

Adler mua một căn nhà vừa phải ở vùng ngoại ô, nàng thấy việc ở giữa thành phố đông đúc thật ồn ào và phiền phức, hơn nữa cũng tiện tránh mặt người kia vì trong cảm nhận của nàng, cô ta có vẻ là một người thích nhộn nhịp.

Nàng rảnh rỗi rất nhiều, liền nảy ra ý tưởng chăm sóc vườn tược này kia, mua vài con mèo cho ngôi nhà có chút bận rộn, tiện tay mua về thật nhiều sách để đọc, hiểu thêm về thế giới bây giờ.

Vermouth cũng không vội vã đi đùa bỡn con mồi, cô cũng có thật nhiều chuyện muốn chuẩn bị cho thật kĩ lưỡng sau đó mới chơi đùa thoả sức cũng chưa muộn. Dù gì hiện tại cô cũng không phải bà già ở cái tuổi quá ngũ thập nữa.

3 tháng cứ như vậy êm đềm trôi đi.

Cho đến một ngày kia, chuyện Vermouth dự tính cũng đến, Adler trong đống sách đem về tìm được một quyển tiểu thuyết trinh thám của Conan Doyle, ngay từ ban đầu khi đọc đến cái tên Sherlock Holmes, nàng đã thấy mình như hiểu ra chút gì về cái vẻ mặt của người phụ nữ kia.

Nàng là một nhân vật hư cấu trong truyện!

Ban đầu nàng cho rằng đó là lịch sử được nghi lại, dù gì đây cũng là hơn 100 năm sau. Nhưng càng tìm nàng càng thấy nực cười, bản thân quả thật chỉ là một nhân vật hư cấu. Chỉ là không biết vì lý do gì mà xuất hiện ở đây rồi.

Trong đầu nàng cứ quanh quẩn từng nét mặt của người phụ nữ kia làm chính nàng cũng cảm thấy khó hiểu. Đã hơn 3 tháng rồi, đáng lẽ người mới chỉ gặp 1 lần kia không có gì cho nàng để tâm đến vậy.

Có lẽ là do cô ta quá khó ưa, còn kiêu căng hơn mình. Adler âm thầm tự tìm lý do cho mình.

Đêm nay nàng quyết định ra ngoài bay nhảy một phen, dù gì cuộc sống bình đạm với lũ mèo 3 tháng nay có chút lâu ngày nhạt nhẽo, với lại nàng nghĩ bản thân mình chỉ là một nhân vật hư cấu, còn chưa biết tồn tại bao lâu hay có thể bất cứ lúc nào quay trở lại nơi kia chấp nhận kết cục vốn đã được vẽ sẵn lên.

Vermouth nhận được tin nàng cuối cùng cũng chịu đi ra ngoài, tâm tình không hiểu sao nháy mắt tăng vọt lên, có lẽ do bản chất thợ săn trong người cô trỗi dậy chăng. Cô tự nghĩ.

Adler tự mình tìm một góc yên tĩnh của quán bar, vốn nghĩ ra ngoài tìm niềm vui nhưng khi nhìn thấy đám người điên cuồng kia, cảm hứng trong người nàng cứ thế tuột dốc không phanh.

" Người đẹp, cô có phiền không nếu tôi ngồi cạnh cô một chút đây." Tiếng nói chứa ý cười rõ ràng rành mạch rót vào tai, giọng điệu kia làm tim Adler thoáng lỡ nhịp có chút hoảng hốt nhìn về người kia, thấy đó là một nam nhân thì thất vọng rũ mắt xuống không trả lời.

Thấy nàng không trả lời, người kia coi như nàng đồng ý mà ngồi xuống. Nam nhân này bộ dáng cực kì đường hoàng lịch thiệp nhưng xuất hiện ở những nơi như thế này, lại nói những lời như vậy quả thật có chút không thích hợp.

" Thất vọng sao, cô đang chờ ai đó à?" Trước sau như một ngữ khí bình tĩnh trầm ổn, tỏ vẻ quan tâm hỏi.

"Anh ngồi còn chưa đủ, dư sức quan tâm chuyện người khác là sao?" Adler không vui nói, nàng quả thật có chút bài xích đàn ông trong những tình huống như thế này. Mặc dù bước vào đây ai cũng không thể nói là người thanh cao trong sạch gì, nhưng nàng chính là không thích cùng đàn ông dây dưa.

" Ôi, tính khí cũng thật mạnh nha." Người kia giọng có chút bỡn cợt nói, thấy nàng có vẻ bài xích mình cũng không tỏ vẻ gì ngược lại hơi có chút cao hứng. " Vậy, tôi đây chính là dư sức lo chuyện bao đồng có được hay không đây, Người đẹp?"

Người kia bất ngờ ép sát lại làm Adler hơi giật mình, định nâng tay dạy cho hắn một bài học thì nghe được giọng nói "có chút" quen thuộc, động tác hơi sững lại, người kia lại tiện đà phả hơi thở ám muội vào tai nàng.

"Là cô." Adler hơi có chút giận giữ vì bị trêu chọc, lập tức dịch xa ra mà không phải là đẩy người kia ra, tai cũng có chút đỏ lên mà không hề hay biết.

Trước giờ nàng luôn đi đùa bỡn người khác, tại sao đối mặt người này lại hết lần này đến lần khác bị đùa bỡn đây? Bảo sao nàng không tức giận.

Thấy Adler tức giận rồi, ánh mắt kia đúng thật là đang nhìn cô không có thiện ý, Vermouth bật cười, làm cho Adler càng là tức giận lên.

" Cô cười cái gì, còn nữa, tại sao cô lại ở đây, chẳng lẽ cô theo dõi tôi?." Trùng hợp như vậy, bảo không phải theo dõi thì có cún mới tin.

" Cười vì em tức giận thật đáng yêu a. Tôi theo dõi em vì muốn gặp được em mà thôi. Nếu em có hứng thú, đêm nay đi với tôi nói chút chuyện, thế nào?." Vermouth ý cười trên miệng vẫn không dứt, cười nói.

" Đồ điên, không có hứng thú." Adler thực sự ghét chết cái dáng vẻ đùa cợt này của cô ta, nói xong lập tức đứng dậy bước ra khỏi quán.

Mặc dù bình thường "có chút" muốn gặp cô ta hỏi chút chuyện, nhưng khi gặp rồi luôn bị cô ta trêu tức đến nổ phổi rồi! Thật đáng ghét mà.

Thấy nàng rời đi, Vermouth cười bất đắt dĩ chậm rãi đi theo, đến bãi đỗ xe, cô mới tăng nhanh bước chân bắt kịp người trước mắt.

" Thì ra em muốn nói chuyện ở đây, thật hư hỏng mà." Vẫn cái giọng điệu đùa cợt kia, Adler nghe thấy chỉ muốn quay sang dí chết cô ta, nhưng chẳng thể làm gì hơn là chạy trối chết.

Nàng mở cửa xe của mình, đang lúc muốn đóng lại thì bị một lực vững chắc giữ lấy, nàng không thể tin nhìn người kia, lúc này vẫn đang giả trang thành nam nhân nhưng nàng biết cô ta là phự nữ, chỉ là sức lực thật lớn a.

"Con mồi của tôi, làm sao có thể chạy trốn chứ." Vermouth có chút bá đạo tuyên bố, cô mở cửa xe ra, nhanh chóng ngồi vào bên trong, thuận tay bấm chốt cửa đồng thời rút chìa khoá ném về phía sau xe.

Adler trợn mắt nhìn động tác lưu loát gọn gàng kia, có chút nói không nên lời, quả thật đến bây giờ nàng thực sự sợ người phự nữ trước mắt rồi, vừa bí ẩn lại mang cho người khác cảm giác áp bách nói không nên lời. Hơn nữa thân thủ lưu loát quen tay kia, nàng dám chắc nếu có gì đó, nàng thật không phải đối thủ của cô rồi.

Vermouth đưa tay tháo đi lớp hoá trang, cả người trở nên dễ chịu rất nhiều, đôi mắt bạc lạnh lẽo chăm chú nhìn người đang ngồi đối diện, phát hiện thấy người kia có vẻ hơi sợ mình, cô thì bật cười thành tiếng.

" Tôi có đáng sợ như vậy thật sao?."

" Sợ? Cô ở đây nhìn thấy tôi sợ cô?."
Adler mạnh miệng nói, cảm giác áp bách chính là như vậy, một chút phần thắng cũng không có cho mình, đối phương thực sự không làm người khác có cơ hội thở đều.

"Được rồi, tôi cũng không đáng sợ như vậy đâu, ít nhất thì giờ phút này và đối với em." Vẫn nụ cười kia, Vermouth có chút bất đắc dĩ nói.

" Chắc hẳn hiện tại em biết tại sao mình ở đây rồi, vậy, có thể kể chuyện nghe một chút sao?."

Adler hơi khó chịu vì đến chuyện này cô ta cũng biết, không phải là có sắp đặt gì đó đi? Bị người khác nắm mũi dắt đi thực không phải tư vị!

" Chút chuyện mà thôi, nếu tôi có thể biết chắc cô cũng biết rồi, chỉ là vô tình cứu người, sau đó thì đến đây." Adler nhún vai, kể ngắn gọn súc tích, cô cũng không quan tâm người kia có tin hay không, dù gì cũng chẳng ảnh hưởng.

" Tôi vốn tưởng là một câu chuyện dài." Vermouth hơi có chút thất vọng thở ra, việc cô trọng sinh sống lại mang theo kí ức cũng có thể xảy ra, vậy thì chuyện này chưa chắc là không có khả năng đi.

"Làm cô thất vọng rồi." Adler cũng hết sức bất đắc dĩ, không có chuyện để kể cũng không phải lỗi do mình a.

Nói xong, Adler nhoài người sang đằng sau với lấy chìa khoá xe, mở ra chốt cửa.

"Vậy chuyện cũng đã nói xong, tôi nghĩ hình như chúng ta không có lý do gì liên quan đến nhau đâu nhỉ?." Adler nói, trong lòng có chút mất mát nhưng vẫn nói ra, cái cảm giác kia thật nhanh bị nàng vùi lấp đi, coi như chưa từng có.

" Làm phiền rồi." Vermouth thất vọng nói, bản thân cô cũng không biết thực chất mình muốn gì nữa, chỉ là nếu cứ như vậy bỏ đi có chút không cam lòng rồi. "Đã như vậy, quý cô không phiền nếu cùng tôi đi ăn chút gì chứ."

Adler có chút bất ngờ khi người kia ôn nhu mở lời như vậy, khuôn mặt không được tự nhiên kéo kéo, trong lòng nảy lên một chút vui vẻ.

" Hân hạnh rồi." Mặc dù nàng không biết gì về người này, nhưng bản thân vẫn là nhịn không được níu kéo chút gì đó nói không rõ ràng. Cô ta chắc chắn là một thứ gì đó rất nguy hiểm, nhưng ít nhất đối với nàng, nàng không thấy sự nguy hiểm đó chĩa vào nàng là được rồi. Một nhân vật hư cấu mà thôi, rảnh đâu quan tâm thiệt hơn nhiều như vậy.

Adler đưa chìa khoá xe cho Vermouth, yên lặng nhìn cảnh vật xung quanh dần dần thay đổi, nàng cũng không biết phải nói gì bây giờ. Cảm giác bây giờ, rất kì lạ.

Chiếc xe dừng trước cổng một căn biệt thự, Vermouth cực kì thân sĩ mở cửa đưa tay ra đón nàng xuống xe làm Adler có chút hốt hoảng. Mới rồi hai người còn xa lạ căng thẳng như vậy, hiện tại lại.... Có phải có chút gì đó bị bỏ qua rồi hay không?.

Nhìn căn biệt thự trước mắt, Alder lại càng mờ mịt hơn. Ăn ở nhà riêng, không phải chứ? Vậy, sau đó có phải sẽ theo logic mà phát sinh chút gì khó nói hay không?.

Adler cảm giác muốn ngất.

Vermouth nhìn thấy biểu cảm của nàng mặt vẫn không thay đổi, cô biết nàng ta trong đầu đang nghĩ gì. Nếu nàng ta đã nghĩ vậy, lại không cự tuyệt, hay là....

__________

Ồ ố ô có ai hóng chương sau không?

(◡ ω ◡)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com