Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Saving Michelle

Tôi nhớ rằng đêm qua mình đã bị bọn nhân viên nhà John chụp thuốc mê. Thứ tôi nhìn thấy cuối cùng là bộ mặt hí hửng của John, khi hắn bế tôi lên phòng. Thứ tôi cảm nhận được cuối cùng là một cảm giác ghê tởm, cái cảm giác bị một bàn tay bẩn thỉu sờ soạng khắp người. 

Đấy là tất cả những gì tôi biết trước khi thật sự ngất đi, còn bây giờ... Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường với lớp đệm dày, êm ái. Trên người tôi phủ một chiếc áo màu đen – chiếc áo mà tôi đã mặc đến đây, còn chiếc áo ngực thì vất ngay bên cạnh. John đã làm được việc mà hắn muốn? Chẳng sao cả, quan hệ trước hôn nhân thì có gì là lạ? Miley và John cũng đã từng quan hệ, con gái lớp tôi đứa nào cũng đã từng, và giờ tôi cũng thế. Vả lại, chỉ là vì bị kẻ khác hại, tôi vẫn có thể tự hào rằng mình không phải là loại con gái dễ dãi, tôi đã chống trả đến cùng đấy thôi? Tôi tự nhủ như thế với mình, nhưng sống mũi vẫn cay cay, muốn khóc, nhưng nhất định không phải là khóc tại đây, khóc trước mặt tên đê tiện ấy. 

Định thần lại một chút, tôi bắt đầu quan sát xung quanh, và nhìn thấy một gã đang ngồi hút thuốc ở cuối giường, nhưng hắn không phải là John. Hắn có mái tóc vàng óng, màu vàng của thuốc nhuộm, và khi hít được một hơi thuốc, hắn ho sặc sụa.

- Mẹ kiếp! Thuốc đéo gì mà khó hút thế!

- Gonzales? Sao mày lại ở đây? – Tôi ngạc nhiên.

- Dậy rồi đấy à? Bọn tao đến đây lâu rồi, nhưng mày ngủ say quá, không dám đánh thức. Mẹ, cứ như con lợn vừa ăn no ấy.

Gonzales dừng lại một lúc, nhưng thấy tôi không chửi lại hay đánh gì, nó nói tiếp:

- Yên tâm, John chưa làm gì được mày đâu, nó còn đang bận ăn đòn ở dưới nhà. Cả lớp đến cứu mày đấy!

- Nhưng... tại sao bọn mày biết tao đang bị... mà đến đây?

- Mày cảm ơn Ginny đi, chính cô ấy đã gọi điện báo cho biết và nhờ tao đến cứu mày đấy. Còn tao nghĩ rằng thằng chó này đã dám làm việc ấy thì phải cho cả lớp xử nó mới đáng!

Cảm xúc của tôi hiện giờ đang hòa trộn cả hai thứ, cả vui mừng lẫn ngạc nhiên. Ginny cứu tôi? Tôi có nghe nhầm không? Làm thế nào có thể biết tôi đang gặp nguy hiểm mà đến cứu? Hơn nữa... tại sao lại là Ginny?

Tôi cùng Gonzales đi xuống tầng 1 của nhà John. Bây giờ là 3 giờ sáng, nhưng không khí ở quán cafe này vẫn ồn ào náo nhiệt, bởi tiếng bàn ghế bị ném từ bên này sang bên kia, tiếng cốc chén đổ vỡ, tiếng chửi. Trong việc học hành, lớp tôi là một lũ ăn hại, nhưng về phá hoại, chẳng đâu bằng lớp tôi, dưới bàn tay của chúng nó, quán cafe nhà John bây giờ chẳng khác gì một bãi chiến trường: bàn ghế đổ nát, bóng đèn bị đập vỡ gần hết, trên sàn đầy những mảnh thuỷ tinh vỡ do cốc chén bị ném xuống. Tôi thấy nhiều kẻ đang nằm la liệt trên sàn nhà, tất cả đều là những tên bồi bàn khi nãy còn đang bưng bê các thứ phục vụ khách. John đang ngồi ở một góc, mặt và quần áo be bét máu, rách tả tơi, với kinh nghiệm của mình, tôi có thể nhìn vết thương mà đoán được nguyên nhân gây ra nó, đâu tiên là một cái ghế phang vào đầu, sau đó là những cú đấm hoặc lên gối vào bụng thật mạnh, và rồi cả dao, tông cũng có phần. Bị thương khá nặng, John không thể làm gì hơn là ngồi yên một chỗ, hắn ngước mắt nhìn tôi, tôi quay đi ngay, nhìn bộ mặt hắn, tôi thấy kinh tởm.

Ngoài những đứa vẫn đang hăm hở đập phá, tôi thấy có một đám đứng gần cửa ra vào, đang nói chuyện rôm rả, đứa đang thao thao bất tuyệt ở đấy là Miley. Trông thấy tôi, Miley liền ngừng nói và chạy tới hỏi han:

- Mày không sao chứ?

- Ừ, tao không sao, may mà có bọn mày tới kịp. – Tôi đáp.

Tôi thấy hơi ái ngại với Miley, một lần nữa, giữa tôi và John - bạn trai cũ của nó - lại có chuyện không hay. Nhưng dường như Miley đọc được hết suy nghĩ trong đầu tôi, nó cười toe toét:

- Mày nhìn thấy vết rách ở người nó không? Tao chém nó đấy, tao lấy cả ghế phang vào đầu nó nữa. Chia tay với nó, cả tuần nay tao cảm thấy trong người khó chịu lắm, nhưng bây giờ thì hết rồi, thật là thoải mái! Mày biết không, cái hôm John nói chia tay với tao, tao đã nghĩ hay là cho nó ăn đòn, nhưng rồi lại thôi, vì người ta vẫn thường nói là bao dung một chút thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng đến bây giờ thì tao đã hiểu ra rằng cách tốt nhất là cứ cho nó một trận đòn!

- Làm sao mà mày lấy ghế phang được vào đầu nó thế? – Tôi làm bộ mặt ngạc nhiên.

- Con chó! Mày nói đểu tao đấy à? Thế mày có muốn cho nó vài phát không? Bọn tao để nó còn thoi thóp là phần mày đấy!

Tôi liếc qua cái thân người be bét máu đang ngồi ở góc phòng, vẫn cái dáng ngồi ấy, nhưng không còn điếu thuốc nào trên miệng nữa, vì cánh tay không còn đủ sức giơ lên giơ xuống. Tôi kéo cổ áo mình cao lên một chút.

- Thôi, tao muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.

- Ừ!

Lớp tôi bắt đầu ngừng đập phá và chuẩn bị đi về. Tôi chợt nhớ ra một chuyện.

- Ginny đâu? – Tôi hỏi.

- Đang đứng ở kia.

Miley chỉ vào một người đứng phía bên ngoài quán cafe, đang dựa lưng vào cửa kính. Tôi đi ra ngoài đó, và sửng sốt với những gì mắt mình nhìn thấy. Ginny vẫn để tóc thắt lệch sang một bên, nhưng quần áo thì không phải style trắng và hồng như mọi ngày nữa, mà là một bộ vắy ngắn xanh đỏ tím vàng lòe loẹt. Trông cô ta bây giờ béo phì, và... giống y hệt bà khách đeo khẩu trang cứ ho sù sụ bên cạnh tôi và John khi nãy, chỉ khác có bộ tóc, nhưng nhìn thấy bộ tóc giả Ginny đang cầm trên tay là tôi hiểu ra ngay.

- Này! – Tôi lên tiếng gọi.

- Em không sao chứ? Nhìn mặt thế này chắc là không sao rồi. Bạn em đánh nhau ghê quá nên chị đứng đợi ngoài này.

- Cái bà khách đeo khẩu trang lúc nãy là chị phải không? Tôi cứ lấy làm lạ không biết tại sao đã bị ho như thế mà vẫn gọi đồ uống có đá. Tại sao chị biết tôi gặp nguy hiểm ở đây mà gọi điện cho Gonzales?

- Thật ra chị đã cảm thấy không thích cậu ta ngay lần đầu mới gặp rồi. Các bạn của em, Gonzales, Miley... tuy hay gây gổ đánh nhau nhưng chị thấy đều là người tốt, còn John thì hoàn toàn khác hẳn. Tối nay em đi với John, chị thấy không yên tâm nên quyết định đi theo, chờ em đi được một đoạn, chị bắt taxi và bám theo, sau đó thì... phù, bám theo xe của em chẳng phải dễ dàng gì, anh chàng John cũng cảnh giác lắm, đi vòng vèo, rồi cắt đuôi, đủ thứ, nhưng may mắn là chị vẫn theo được đến nơi cần đến. Khi đến quán cafe rồi, em và các bạn lại lên tầng trên, mà chỗ đó không phải dành cho khách. Nói thật là chị lo cho em lắm, chị nghĩ là có thể em đang gặp chuyện gì ở trên đấy rồi, mà cũng có thể là chẳng có chuyện gì, chỉ là tiệc tùng bình thường, lúc ấy chị chẳng biết làm thế nào ngoài việc gọi một bàn rồi chờ cho đến khi em tan tiệc.

- Vậy cái taxi màu hồng ấy là chị?

- Ừ.

- Rồi sao nữa? Chị nói tiếp đi!

- Đợi được một lúc khá lâu, càng lúc chị càng thấy không yên tâm, thì may quá, em và John lại đi xuống dưới nhà. Chị nói với bồi bàn là không chịu được máy lạnh bên này nên đổi sang bàn gần em với John. Thấy chị thế nào? Hóa trang giỏi đấy chứ? – Ginny đội bộ tóc giả lên đầu rồi xoay một vòng trước mặt tôi. – Chị nhớ là em nói 22 giờ sẽ về nhà, nhưng đến 22 giờ, em vẫn đang nói chuyện vui vẻ với anh ta. Đồng hồ ở trong quán thì còn chưa đến 20 giờ, nhìn thấy cái đồng hồ ấy, chị biết là hắn ta sẽ giở trò nên ra ngay khỏi quán rồi gọi điện cho Gonzales. Mà em ngốc lắm, tại sao lại tắt điện thoại đi? Chị gọi mãi mà không được. Nếu như hắn không đưa em xuống dưới nhà mà làm gì ngay ở trên đó thì sao? Thì hết đường cứu em rồi đấy!

- Nếu hắn có làm gì ở trên đấy thì tôi sẽ đâm cho hắn một nhát, vì lúc ấy tôi còn con dao! – Tôi nói – Mà không phải là tôi tắt điện thoại, chỉ tại nó hết pin...

- Hết pin? – Ginny ngạc nhiên.

- Có gì là lạ? Hai ngày nay tôi ít dùng đến điện thoại nên quên sạc pin luôn.

- Em không nhớ à? Lúc ăn cơm, chị nói là điện thoại của em gần hết pin rồi nên đã thay cho em cục khác.

- Lúc ấy tôi xem tivi. Nhưng tôi không hề tắt điện thoại, vả lại lúc ngồi ở quán cafe, tôi đã cố gắng bật nó lên rồi nhưng không được.

- Em để điện thoại ở đâu? 

- Túi áo!

- Có ai thò tay vào túi áo của em không?

Câu hỏi của Ginny làm tôi giật mình. Tôi có thấy cái gì đó phồng phồng chạy tuột vào trong ống tay áo của John khi hắn lôi con dao ra khỏi túi áo tôi, nhưng tôi chỉ để ý đến con dao. Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra, vẫn là cái dáng nhỏ nhỏ màu đen quen thuộc ấy, nhưng bóng loáng, hoàn toàn mới, không giống một chiếc điện thoại đã được sử dụng từ lâu. Thì ra là vậy đấy, cho dù điện thoại của tôi không hết pin, mà đúng là như thế, thì kế hoạch của John vẫn trót lọt! Ginny ngắm nghía cái điện thoại tôi đang cầm và nói:

- Anh chàng này xem ra cũng chu đáo đấy.

Tay cầm chiếc điện thoại, tôi đi một mạch đến chỗ John đang ngồi. Hắn dường như cũng biết tôi muốn gì, liền rút chiếc điện thoại trong túi ra đưa cho tôi, một chiếc điện thoại nhỏ, màu đen, có nhiều vết xước do đã bị đánh rơi nhiều lần. Tôi nói với lớp tôi:

- Về thôi!

Đã ngại không muốn nhìn mặt John thì thôi, nhưng đã đi ra đến đây thì không thể không làm gì. Tôi tiện tay nhặt cái ghế ném vào mặt hắn rồi mới ra về. Đáng lẽ với những gì John đã làm, tôi chẳng có lí do gì để nhìn mặt hắn nữa, nhưng xét cho cùng, hắn cũng không còn ở đây, thế nên bọn tôi vẫn quyết định ra sân bay tiễn hắn.

Mặc dù mặt quấn đầy băng và một tay phải bó bột, John vẫn cố gắng giữ thái độ niềm nở với chúng tôi. Anh đến trước mặt từng người, nói một số điều rồi mới từ biệt.

- Tạm biệt Michelle! Chúc em ở lại đây luôn luôn hạnh phúc, và... ừm... cho anh xin lỗi vì những gì đã xảy ra.

Tôi không nói gì, chỉ dựa lưng vào người Gonzales và thở ra một cách mệt mỏi, đáng lẽ không bao giờ có chuyện tôi nhìn mặt John thêm một lần nữa, nếu như anh ta không về Pháp. Cuối cùng, John cũng không quên từ biệt Ginny.

- Tình cảm giữa chúng ta chưa đủ để tôi cảm thấy cần thiết nói những lời xã giao với cô. Tôi chỉ thắc mắc tại sao cô lại có thể đến được nhà tôi? Ông bạn tôi đã cắt đuôi rất tốt, chắc chắn cô không thể bắt kịp tốc độ ấy được, và từ sau lúc ấy tôi cũng không hề thấy xe cô bám đằng sau. Vậy làm thế nào cô có thể tìm được đường đến nhà tôi?

- Thật sự thì tôi đã gặp may. – Ginny trả lời – Đúng là tôi đã bị mất dấu khi xe anh đột ngột tăng tốc, và tôi phải đoán xem xe anh sẽ đi đâu.

- Đoán?

- Có lẽ là anh đoán ra có người đang theo dõi, nên đã đi 4 vòng quanh 2 đường Martin và Mavellous, từ đấy tôi đoán ra rằng xe anh lúc ở đầu đường Martin định đi thẳng, nhưng vì muốn kiểm tra nên đã rẽ vào Mavellous. Khi bị mất dấu, tôi nghĩ xe anh sẽ quay lại đầu đường Martin để tiếp tục lộ trình cũ. Tôi liền đổi chiếc taxi khác và đến đầu đường Martin đợi, quả nhiên một lúc sau lại thấy xe của anh.

- Thế nếu bọn tôi không quay lại Martin mà đi đường khác thì sao?

- Thì tôi sẽ gọi điện cho bạn Michelle hỏi xem nhà anh ở đâu, anh thích đi chơi những chỗ nào.

- Ha ha ha! – John cười phá lên – Tôi chịu thua cô rồi! Thật không đơn giản khi chống lại một chủ tịch hội học sinh. Tôi hỏi cô thêm một câu cuối cùng, cái việc cô đang làm, biến Michelle trở thành học sinh ngoan... giống như cô, đến giờ cô vẫn nghĩ là có thể sẽ làm được?

- Không, trong bất cứ việc gì, tôi luôn luôn nghĩ rằng "chắc chắn sẽ làm được".

- Cô sẽ là người mà tôi nhớ nhất khi rời khỏi đây!

Lúc máy bay của John hoàn toàn khuất mắt chúng tôi thì đã 10 giờ trưa, chúng tôi chia tay nhau về nhà để chuẩn bị cho buổi học chiều. Sân bay cũng khá gần nhà tôi nên tôi và Ginny đi bộ về. Dù không muốn, nhưng tôi biết rằng sớm hay muộn mình cũng phải nói ra điều này.

- Này Ginny!

- Có chuyện gì thế?

- Cảm ơn chị, vì đêm qua đã cứu tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com