Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 (18+)

Vào đông rồi, cái mùa đẹp nhất ở Paris, nơi tuyết trắng phủ khắp các nẻo đường cùng với ánh đèn vàng xế chiều và tối, tạo nên một khung cảnh hết sức trầm tư. Nhưng lúc thế này, cái gì đó giúp làm ấm người là tuyệt nhất

"Can you hear  the drums Fernando ?~.."

Trong nhà hàng rượu xinh đẹp ở góc phố vắng, nhỏ thôi nhưng lại ấm áp vô cùng. Các vị khách đang cùng nhau uống rượu, trò chuyện trong nền nhạc họ nghĩ sẽ là nhạc Jazz như mọi khi nhưng không, hôm nay có vẻ bà chủ muốn đổi gu mới.

Ở góc nhỏ trên sân khấu là bà chủ của nhà hàng nhỏ nhưng ấm cúng này - Alcina Dimitrescu, đang phục vụ các vị khách của mình một bản nhạc pop của nhóm ABBA huyền thoại.

"There was something in the air that night
The stars were bright, Fernando ~..."

*Cạch !*

- Một ly whisky !

Ngồi xuống dãy ghế sofa lớn dành cho khách đã đặt bàn sẵn, một người phụ nữ với mái tóc vàng tro dài vuốt ngược ra sau một cách gọn gàng và sang trọng, trên người là chiếc áo sơ mi đen hở cổ và chiếc quần kaki trắng thẳng tấp. Bên cạnh là đàn em của bà đang cầm giúp bà áo blayzer và một cô gái trông cũng trẻ và ưa nhìn ngồi cạnh bên dựa vào và đút trái cây cho.

Bà đưa mắt nhìn lên người trên sân khấu như thể người đó là con mồi mà bà đang nhắm đến...và đúng là như thế, hôm nay bà đến đây, quả thật là muốn làm chút chuyện.

"Yes, if I had to do the same again
I would, my friend, Fernando..."

Bài hát kết thúc, một tràn vỗ tay vang lên, khi Alcina mỉm cười cúi đầu rồi xuống sân khấu, cùng lúc đó là nhân viên của cô chạy tới và thì thầm gì đó vào tai cho cô thì cùng lúc đó ánh mắt của 2 người giao nhau.

Vài phút sau, cuối cùng thì Alcina cũng bước tới trước mặt người phụ nữ muốn gặp riêng mình.

- Nghe bảo chị muốn gặp tôi !? Tôi là Alcina Dimitrescu, chủ của nhà hàng này.

Phả một làn khói bay lên không trung, cuối cùng cũng đứng dậy và đưa một tay ra nhã ý thân thiện.

- Chào cô Alcina, tôi là Miranda, nghe danh đã lâu nay mới có dịp gặp.

-Chào chị Miranda, chắc chị không biết hoặc không quan tâm chứ...nhà hàng của tôi cấm hút thuốc. Chị biết đấy, cồn mà gặp lửa thì như cá gặp nước vậy.

- Tch..ah, tôi vô ý quá.

Miranda thuận tay và dụi điếu thuốc tắt ngỏm trên vai áo vest đàn em mình một cách thản nhiên rồi quay lại nhìn Alcina, đó là một sự thể hiện quyền lực.

Còn Alcina vẫn giữ thái độ hòa nhã như không có gì, hai tay đan nắm vào nhau nhưng ngón tay đã thủ sẵn một dao găm nhỏ dưới cổ áo.

- Sẽ hay hơn khi chúng ta ra ban công nói chuyện chứ !? Ở đây hơi ồn.

Rồi Alcina xoay lưng đi trước dẫn đường, Miranda cùng tên đàn em đi phía sau, ra sảnh ban công cạnh phòng nghỉ của Alcina.

- Hưm...chà, tối nay tuyết rơi nhiều quá...

Vừa nói, chính Alcina bấy giờ cũng lấy hộp thuốc của mình ra, rút một điếu và châm lửa, thảnh thơi kéo một hơi. Miranda thấy điều đấy, không khỏi nhướng mài, xem ra người phụ nữ trước mặt mình cũng chả đơn giản gì.

- Tôi tưởng cô không hút thuốc, cô Alcina !? / ra hiệu cho đàn em đưa cho mình điếu thuốc rồi mồi thuốc từ điếu thuốc trên tay Alcina.

- Thỉnh thoảng cho nhẹ người, cũng vui mà.../ cười khẽ.

Rồi Alcina nhìn qua Miranda, bấy giờ mới vào việc chính.

- Vậy...không biết chị Miranda đây tìm tôi, là có việc gì vậy !??

- Thảo luận chút việc làm ăn ấy mà..

Alcina biết người trước mặt mình là ai, là người thế nào và bí ẩn ra sao, không ai dại mà làm khó hay dây vào...ngoại trừ cô, muốn trêu đùa một chút.

- Nói xem, bà trùm băng Raven !?/ rít thuốc, nghiêng đầu nhìn Miranda, nở một nụ cười...thông thả.

Miranda nhếch môi, rít xong thuốc rồi gẩy tàn.

- Xem ra cô cũng biết ít nhiều. Thôi thì nói thẳng vậy. Tôi muốn hợp tác với cô để mở thêm một nhà hàng rượu nữa và phía dưới thay vì chứa rượu...tôi muốn chứa hàng.

- Hàng trắng ? / Alcina nhướng mài.

- Hàng trắng ? Không, tôi không chơi hàng đó, tôi thích hàng nóng hơn.

Alcina gật gù, rồi nhìn ra tháp Paris, thông thả rít một hơi như suy nghĩ trước khi nói tiếp.

- Tôi được lợi gì ?

Miranda rút ra một danh thiếp và một huy hiệu riêng của băng Raven, chỉ những người ngoại lệ mới được sở hữu và được sự bảo vệ tuyệt đối từ phía Miranda.

- Thảnh thơi kinh doanh, yên bình cuộc sống, yên tâm đi, bọn cớm sẽ không gõ cửa chỗ chúng ta...cô biết là tôi làm việc gọn gàng mà.

Alcina lại xoay mặt ra nhìn tuyết im lăng một hồi, khiến Miranda hơi mất kiên nhẫn rồi bước tới đứng cạnh Alcina và thì thầm vào tai cô.

- Cô thừa biết tôi là người không dễ cho qua mà....dù có là sát thủ gì đó...

Alcina rùng mình và xoay qua nhìn vào mắt Miranda, một ánh nhìn sâu, hai người như toẹt lửa với nhau. Miranda ra hiệu cho đàn em lùi ra và đi chỗ khác, chỉ còn lại bà và Alcina.

- Thế nào ?? Thỏa thuận chứ ?? / tay đặt lên eo Alcina mà mơn man nhẹ.

Alcina khẽ nhắm mắt rồi khục phì cười, rồi cười thư thả gục mặt nghiêng vào tay nhìn lên Miranda bằng ánh mắt lấp lánh ý cười.

- Gì thế ? Đang gạ tôi đấy à ??

- Gì !!? /Miranda khựng lại.

Alcina gạc tay ra khỏi eo mình rồi lại rít lấy một hơi dài rồi thả khói lên không trung.

- Để suy nghĩ đã, 3 ngày.

Miranda hậm mặt và lùi lại, bà cứ tưởng cô sẽ giống đám kia, chỉ cần trao đổi chút gì đó sẽ được và thường sẽ là phục tùng bà tuyệt đối. Xem ra bà đã đánh giá thấp người phụ nữ này rồi, khẽ nhếch môi.

- Rồi rồi, 3 ngày, tôi sẽ đợi cô. Nhưng mà dù cô có từ chối....thì về sau vẫn sẽ gặp nhau thôi. Vì tôi có tha cho đâu mà.

Nói rồi Miranda dụi điếu thuốc rồi xoay lưng rời đi.

***

"Chát !! Chát !!"

- Tôi sẽ không hỏi lần 2, là ai dẫn bà ta đến chỗ của tôi.

Vừa dùng roi quất vào người của tên bán tin bị trói ngồi trên ghế. Alcina chỉnh lại găng tay của mình và nhìn vào hắn tay.

- Tôi...tôi chỉ bán tin cho một người uống bia ở quán bar thôi...tôi không biết đó là người của băng Raven.

- Mẹ nó..../ Alcina vuốt tóc rồi để cây roi trên bàn.
- Cởi trói cho hắn đi...

***

Hmm...nhanh hơn đi / giọng thấp ra lệnh.

Dù tay phía trên đang xem tài liệu, mắt chỉ dán vào một chỗ, nhưng mà phía dưới thì khác, nó vồ dập hơn và nhiệt hơn. Nơi một ả gái ngoan mà Miranda hay cho gọi để phục vụ mình - đang vùi mặt vào giữa hai chân bà mà liếm ngoan như mèo. Vừa nghe lệnh, chiếc lưỡi đã ngoan ngoãn mà liếm láp nhanh hơn, lướt dọc theo mép ướt rồi liếm lên âm vật, mút khẽ rồi lại xuống lẩy vào khe và lại mút.

"Ưm..mm...chụt...."

Miranda hơi cau mài, tay đưa xuống túm nhẹ tóc như cảnh cáo.

- Im lặng một chút đi.../chợt nhói lên nơi âm vật.
- Ư...mẹ nó...mới cắn đấy à ??

Nữ nhân phía dưới nhìn lên Miranda với ánh mắt lấp lánh như đợi sự trừng phạt. Và dĩ nhiên là một cái túm tóc không nương tay khiến ả rên lên như phê đá.

Cơn nhiệt dời từ bàn làm việc lên giường, ả ngoan ngoãn phục tùng và thỏa mãn cho Miranda, ngón tay len lõi và móc sâu vào hang sâu ẩm ướt, mơn nhẹ trên lớp màng ẩm rồi lại cọ sát và gẩy lên khiến bà trùm thở dài.

- Sướng không...thưa bà ??

- Im lặng và làm cho xong đi...tôi cho dừng chưa ??

Cô gái cười khẽ và bắt đầu nhấp tay nhanh hơn khiến lưng Miranda cong lên vì kích thích. Rồi sau một cơn rùng mình co nhẹ, chỉ co giật, chẳng có gì tràn ra. Miranda xem đó là một sự giải tỏa vừa đủ liền ngồi dậy, khoác áo vào và cho cô gái kia lui đi...bà vào phòng tắm mà gột rửa khi người hầu thay nệm mới.

Miranda ngồi vào bàn trang điểm, thoa kem dưỡng vào tay, lên cổ, rồi nhìn chính mình trong gương như nghĩ gì đó rồi đứng dậy đi qua phòng con gái. Nơi Eva đang ngồi chơi với bảo mẫu.

Bão mẫu thấy Miranda cũng biết ý lui ra cho hai mẹ con có không gian riêng, thấy nụ cười rạng rỡ của con, Miranda cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khẽ cười, một nụ cười thật sự rồi ngồi bệt xuống thảm chơi cùng con. Nhìn dáng vẻ này, có ai nghĩ bà là một bà trùm của một băng đảng ngầm quyền lực nhất cái Paris này.

*** còn tiếp ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com