Chương 4
Edit: Olwen
Beta: Shino
******
Dạo gần đây trong lòng Lâm Sơ Lan có chút phiền muộn.
Hạng mục còn chưa hoàn thành, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.
Ở nhà Omega càng ngày càng trở nên kỳ lạ, thần kinh căng thẳng, luôn nghi ngờ cô ở bên ngoài lén lút qua lại với người khác, đã giải thích rất nhiều lần rồi mà vẫn không chịu tin.
Ngoài ra, còn thường hay bám lấy chất vấn cô một số việc vặt vãnh như: Trước khi đi ngủ sao lại không nói chúc ngủ ngon, không chịu mặc quần áo mới do nàng mua, về nhà muộn 10 phút so với thời gian tan làm, mấy việc cỏn con vậy cũng có thể nói đến nửa tiếng đồng hồ.
Lúc còn trẻ quan tâm từng li từng tí thế này là tình thú, giờ kết hôn nhiều năm rồi, đột nhiên làm những thứ này, Lâm Lan Sơ chỉ cảm thấy thấy đau đầu thôi.
Tối hôm đó, cô đang xem văn kiện trong phòng đọc sách, Kiều Vinh Vinh bưng nước trái cây đi vào, nằng nặc đòi dùng miệng đút cho cô.
Lâm Sơ Lan chỉ muốn coi xong văn kiện sớm một chút để đi ngủ nên thẳng thừng từ chối.
Kiều Vinh Vinh uất ức mà không làm gì được, bắt đầu oán giận, nói cô không quan tâm nàng, kết hôn xong liền thay lòng đổi dạ, còn nói không chừng là ngoại tình sau lưng nàng rồi chứ gì, bùm bùm một đóng lớn tội danh đổ trút lên đầu Lâm Sơ Lan.
Lâm Sơ Lan nghe nàng nói mà tức giận đến mức thái dương nổi cả gân xanh, mấy ngày nay cô nhịn nhiều lắm, lần này thật sự nhịn không nổi nữa, hơi lớn tiếng chút.
"Em nói xong chưa!"
Bình thường tính tình của Lâm Sơ Lan rất tốt, bọn họ quen biết nhiều năm trời, từ trước đến nay chưa từng tức giận với Kiều Vinh Vinh, tuy không nói lời khó nghe nhưng vẫn là lần đầu tiên lớn tiếng như vậy.
Nước mắt Kiều Vinh Vinh lập tức chảy xuống, đẩy cửa bước ra ngoài.
Lâm Sơ Lan không có ý đuổi theo, tự mình xem xong văn kiện, đến khi đi vào phòng ngủ thì không thấy người đâu, gọi điện không bắt máy, cô vừa tức vừa lo lắng suốt cả đêm, may bạn thân Kiều Vinh Vinh gọi lại, nói người đang ở chỗ cô ấy.
"Cậu nói cho em ấy, ngày mai tôi đi công tác, em ấy có thể về nhà ở."
Lâm Sơ Lan cảm thấy có hơi đau đầu một chút, đưa tay ấn huyệt Thái Dương, nhịn không được thở dài một hơi.
"Tôi không hề làm việc gì có lỗi với Vinh Vinh, chỉ là công việc bận bịu, giải quyết xong mới có thời gian bên em ấy."
"Ừ, tôi tin tưởng cậu."
Bạn thân đổi giọng nói:
"Tuy rằng tôi biết cậu sẽ không phản bội Vinh Vinh, nhưng cậu luôn luôn bận rộn, công tác cho dù làm và làm thì cũng không hết được, vẫn nên dành thời gian cho Vinh Vinh đi. Do Vinh Vinh quá quan tâm đến cậu cho nên mới để ý mấy chuyện vụn vặt của cậu, chậm rãi thay đổi là tốt lên thôi."
"Tôi biết, cảm ơn cậu."
Lâm Sơ Lan đáp lại.
Nhiệm vụ đi công tác lần này rất đơn giản, chỉ cần báo cáo tình huống hoàn thành tiến độ của hạng mục với tổng giám đốc La bên kia là được.
Đôi bên hợp tác thuận lợi, bầu không khí cũng vui vẻ, có điều tâm tình của Lâm Sơ Lan không tốt lắm.
Cô nghĩ không ra tại sao bản thân cùng Kiều Vinh Vinh lại đi đến bước đường này, nếu như nói do cô quá bận, vậy thì lúc mới tốt nghiệp được 2 năm càng bận hơn, chẳng lẽ vì kết hôn thời gian dài nên tình cảm dần dần phai nhạt?
Sau khi kết thúc bản báo cáo, tổng giám đốc La hẹn cô cùng đi ăn cơm. Có thể nữ nhân sắc sảo này đã nhìn ra tâm trạng của cô không ổn, cười tủm tỉm nói:
"Giám đốc Lâm coi bộ vẫn chưa tìm được cách giải quyết vấn đề trong lòng nhỉ?"
Lâm Sơ Lan không biết phải nói cái gì, chỉ giữ im lặng.
Tổng giám đốc La híp mắt, trêu ghẹo nói:
"Bộ dáng im lặng của tổng giám đốc Lâm như này, Omega của cô sẽ không cảm thấy cô nhàm chán hả?"
Lâm Sơ Lan suy nghĩ một chút, những lúc cáu kỉnh Kiều Vinh Vinh đúng là có mắng cô quá nhàm chán, ngượng ngùng mở miệng:
"Có."
"À."
Tổng giám đốc La nở nụ cười, tiến lại gần, đôi mắt hẹp dài mê hoặc lòng người cực kỳ:
"Hay là để tôi dạy cho tổng giám đốc Lâm làm sao mới có thể trở thành người thú vị nhé?"
Nàng nói chuyện, dưới bàn thì dùng giày cao gót sượt qua chân nhỏ Lâm Lan Sơ lộ ra bên ngoài làn váy.
Lâm Sơ Lan không phải không hiểu lời nói bóng gió kia, cô hiểu tổng giám đốc La muốn ám chỉ cái gì, không tiếng động dời chân đi, trầm giọng nói:
"Không cần"
"Giám đốc Lâm cần gì phản ứng mạnh như vậy."
Tổng giám đốc La vẫn híp mắt như cũ nói:
"Vợ chồng trong lúc vui sướng, không phải làm đủ kiểu tư thế là chuyện bình thường à?
Ngươi cùng phu nhân của người kết hôn cũng lâu rồi, bộ không cảm thấy cuộc sống hằng ngày rất tẻ nhạt, không cảm thấy cần tìm chút kích thích với thú vị sao?"
Lâm Sơ Lan vẫn từ chối tổng giám đốc La.
Hôn nhân của cô cùng Kiều Vinh Vinh đúng là xuất hiện vấn đề, nhưng lấy lý do này để biện minh cho hành động quá trớn là sai trái, cô không phải loại Alpha vô trách nhiệm.
Tổng giám đốc La kể, nàng cùng chồng môn đăng hộ đối yêu đương tự do, thời gian đầu hôn nhân tình ý dạt dào, lâu ngày thì mất đi cảm xúc, cuộc sống vợ chồng biến đổi thất thường, riết rồi việc ai người nấy lo.
Lâm Sơ Lan ngạc nhiên.
Lúc trở về luôn suy nghĩ chuyện này, cô và Kiều Vinh Vinh yêu nhau 7 năm, kết hôn 4 năm, cuộc sống vô cùng an ổn, hay cần thay đổi đây?
Nghĩ lại thì lần này cãi nhau chỉ vì mấy việc không đáng, nếu mà Kiều Vinh Vinh muốn dùng miệng đút nước trái cây cho cô mà cô đồng ý hoặc giải thích cặn kẽ một chút, sẽ không khiến Kiều Vinh Vinh tức giận đến mức bỏ nhà ra đi.
Đứng ở góc độ của Kiều Vinh Vinh suy nghĩ, Kiều Vinh Vinh hành động như thế, mục đích là muốn làm cho cô chú ý tới nàng mà thôi, cô mà không bận rộn hay quan tâm Kiều Vinh Vinh hơn thì cũng sẽ không xảy ra cớ sự như vậy.
Có thể Kiều Vinh Vinh cũng cảm thấy cuộc sống vợ chồng dần dần tẻ nhạt cho nên muốn quay trở về thời các nàng còn yêu đương nồng nhiệt, dỡ cái là cô không có phối hợp, cũng không tìm hiểu vì sao Vinh Vinh hành động như vậy.
Suy xét kỹ lưỡng, nhìn như Kiều Vinh Vinh cố tình gây sự, nhưng cô mới là người sai nhiều hơn.
Sau khi nghĩ thông suốt, cẩn thận lên kế hoạch xin lỗi vợ. Trên đường về nhà mua một bó hoa, biết Kiều Vinh Vinh thích ăn đồ ngọt cô lập tức đi mua.
Còn chưa tới dưới lầu, xa xa nhìn thấy bóng dáng giống hệt vợ mình đang cùng người phụ nữ khác lôi kéo.
Người kia nhìn qua còn trẻ, cả người toát lên vẻ hăng hái, nhiệt huyết của thanh niên. Có thể còn là sinh viên ở một trường đại học nào đó.
Còn là một nữ Alpha rất xinh đẹp.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Sơ Lan chính là Kiều Vinh Vinh vượt rào, chớp mắt tức giận xong lên đỉnh đầu, chút nữa làm cho cô mất khống chế.
Cô hít thở sâu nhiều lần, vất vả lắm mới đè lại cơn tức giận sôi trào, nhìn kỹ mới thấy Kiều Vinh Vinh đang né tránh dây dưa với nữ Alpha kia.
Cô nhanh chân đi tới phía trước, một tay ôm hoa cùng đồ ngọt, một tay ôm eo Kiều Vinh Vinh, giọng điệu rất thân mật hỏi:
"Sao lại ở đây?"
Đột ngột bị người ôm, Kiều Vinh Vinh sợ hết hồn, sau đó ngửi thấy mùi hương quen thuộc của "chất dẫn dụ", mới dám thả lỏng thân thể. Có điều, câu nói này Lâm Sơ Lan nói với giọng điệu vừa chiều chuộng vừa dịu dàng hoàn toàn không giống phong cách bình thường của cô, trong khoảng thời gian ngắn Kiều Vinh Vinh không biết phải phản ứng ra làm sao.
Hà Cung nhìn nữ Alpha xa lạ ôm lấy người mình thích, hơn nữa Kiều Vinh Vinh không có giẫy giụa, đoán ra đây là vợ của Kiều Vinh Vinh, nhìn qua đối phương chững chạc lại sang trọng quý phái, học sinh như mình làm sao bì được. Trong lòng thì nàng buồn bã đau khổ nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vênh váo hùng hổ, tràn đầy thù địch hỏi:
"Cô là ai?"
Lâm Sơ Lan giả bộ không nghe thấy, đem hoa nhét vào trong ngực Kiều Vinh Vinh, dịu dàng nói:
"Tôi rất nhớ em."
Nói xong, cô cuối đầu hôn xuống hôn sâu vào đôi môi ấy, cố tình liếm nhẹ làm lem cả son.
Lâm Sơ Lan thuộc dạng người trầm ổn, rất ít khi bộc lộ tình cảm ra bên ngoài chứ đừng nói đến hôn Kiều Vinh Vinh ở trước mặt người khác - trừ lúc bọn họ kết hôn.
Lần đầu tiên bị đối xử như thế, Kiều Vinh Vinh đỏ mặt tim đập bình bịch, "chất dẫn dụ" của Alpha lại bao phủ quanh nàng, cả người nàng như không có sức lực dựa hẳn vào trong ngực Lâm Sơ Lan.
"Này, các người làm gì đấy?"
Hà Cung tức giận điên người, lớn tiếng hét lên để ngăn cản hành động của hai người bọn họ.
"Thật ngại quá."
Lâm Sơ Lan rời khỏi môi Kiều Vinh Vinh, quay đầu nhìn về phía tình địch trẻ, nói thật ngại quá, nhưng trên mặt lại là sáng loáng phô trương.
"Hai ngày nay tôi bận đi công tác cho nên vô cùng nhớ thương vợ của tôi. Phải rồi, xin hỏi cô là?"
Nói xong nhìn Kiều Vinh Vinh, phát hiện mặt Kiều Vinh Vinh đỏ chót, trong đôi mắt long lanh hơi nước.
Đối với những biểu hiện này của Kiều Vinh Vinh, Lâm Sơ Lan đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay, cô biết nàng "muốn", trong lòng ngạc nhiên, một cái hôn cũng có thể gợi lên ham muốn, không lầm thì chỉ xuất hiện khi các nàng còn trong giai đọan yêu đương nồng nhiệt hoặc trong chu kỳ động dục mà thôi, cô ôm chặt Kiều Vinh Vinh theo bản năng.
Cảm nhận được bên hông siết chặt, Kiều Vinh Vinh miễn cưỡng lấy lại tinh thần, ho nhẹ mấy lần để che giấu xấu hổ, mới mở miệng giải thích.
"Cô ấy là đại diện phụ huynh của một em học sinh trong lớp em."
--Ý nói các nàng cũng không phải là bạn bè gì.
Sắt mặt Hà Cung trắng bệch, tùy tiện nói vài lời khách sáo liền thất hồn lạc phách rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com