Chương 27
Người phụ nữ này vóc dáng cũng rất mảnh mai, có chút giống Hải Linh. Sau khoảnh khắc ngượng ngùng vừa rồi, cô ấy bước đi rất thong dong, như thể việc bị đối xử như vậy là chuyện bình thường trong cuộc sống của cô ấy.
Đinh Nghệ nhìn bóng lưng cô ấy, trong lòng bốc cháy lửa giận.
Những người này vì sao lại muốn trêu đùa cô ấy? Kêu người ta đến đây rồi lại giả vờ nói tìm nhầm, hại cô ấy một chuyến tay không. Bắt nạt một cô gái không biết vì sao lại lưu lạc phong trần như vậy, sẽ khiến bọn họ cảm thấy vui vẻ lắm sao?
Đinh Nghệ không thể kiểm soát được mà nghĩ tới cảnh Hải Linh bị đối xử như vậy.
Chị ấy sẽ nhẫn nhịn mà mỉm cười, sau đó nói một tiếng "Thực xin lỗi đã quấy rầy", và còn phải chịu đựng ánh mắt khinh miệt của những người đó sao?
Đinh Nghệ đặt mình vào hoàn cảnh đó, và nhận ra mình căn bản không thể chịu đựng nổi dù chỉ một phần mười.
Bên kia cánh cửa, trong phòng lại truyền đến tiếng cười đùa. Cô cau mày lại, bước nhanh đi tới phòng mình, từ trong ba lô lấy ra một vật nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cô vốn dĩ đã muốn về phòng lấy đồ, vừa rồi ra ngoài cũng là muốn tránh cho cô gái kia bị vũ nhục thêm nữa.
Một đêm đầy lo lắng
"Về rồi à? Lấy cái gì vậy?" Chung Kỳ thấy cô đi vào, hỏi.
"Không có gì," Đinh Nghệ lắc đầu, "Muộn rồi, chúng ta về phòng đi?"
Trương Bân kêu lên: "Mới 10 giờ hơn thôi, ở lại chơi một lát đi."
Chung Kỳ nhìn Đinh Nghệ, môi Đinh Nghệ mấp máy: "Ván cuối cùng thôi nhé."
Nói rồi, cô ngồi cạnh Chung Kỳ. Chung Kỳ bắt đầu chơi một ván. Tưởng Lễ và cậu bạn kia đã uống say ngồi đối diện trên sofa, chơi game toàn gầm rú.
Đinh Nghệ vừa cau mày, vừa lặng lẽ điều chỉnh hướng bình xịt hơi cay dạng son môi trong tay.
"Về thôi." Hơn mười phút sau, Đinh Nghệ kéo Chung Kỳ đứng dậy.
Tưởng Lễ đứng lên, lảo đảo, một tay ôm lấy Chung Kỳ. Vài người khác phấn khởi la hét, tay hắn cũng rất không đứng đắn, nhéo mặt Chung Kỳ định hôn.
Đinh Nghệ nhanh chóng kéo Chung Kỳ qua một bên, mặt lạnh tanh: "Về phòng."
Chung Kỳ bị những chuyện liên tiếp xảy ra làm cho có chút ngây ngốc, chờ phản ứng lại, mình đã bị Đinh Nghệ kéo về phòng.
"Tưởng Lễ hôm nay làm sao vậy?" Chung Kỳ ngồi ở mép giường lẩm bẩm, "Con trai uống say đều như vậy sao?"
"... Có lẽ vậy," Đinh Nghệ nói. Thái độ lạnh lùng và cứng rắn của cô vừa rồi dường như đã làm Tưởng Lễ bất mãn.
Anh ta có hài lòng hay không, Đinh Nghệ không mấy quan tâm. Dù sao đó cũng không phải là người cô để ý. Cô chỉ là không thích Tưởng Lễ, đặc biệt ghét hành vi vừa rồi của Tưởng Lễ.
Nhưng, cô sợ Chung Kỳ có ý kiến về mình.
Nói thật, bạn bè nam nữ của người ta, đừng nói trước mặt mọi người hôn môi, chính là làm chuyện khác, người ngoài cũng quản không được. Nhưng hôm nay vẫn là quá nguy hiểm. Bởi vì Tưởng Lễ và gã bạn kia đều đã say, đàn ông say rượu cuối cùng sẽ muốn làm gì?
Đinh Nghệ nhìn Chung Kỳ liếc mắt một cái. Cô nghĩ, lần sau, cho dù Chung Kỳ có năn nỉ mình thế nào, cô cũng sẽ không đi chơi cùng cậu ấy nữa.
"Đinh Đinh..." Hai người nằm trên giường, chưa ngủ. Chung Kỳ dựa gần hơn, nói nhỏ, "Cậu nói, tớ có phải không nên đối với Tưởng Lễ như vậy..."
"Cậu đối với hắn thế nào?" Đinh Nghệ quay đầu hỏi.
"Chúng ta ở bên nhau cũng không ngắn rồi," Chung Kỳ nói, "Cậu nói tớ có phải nên cùng hắn... Hắn rất muốn, tớ nhìn ra được."
"Vậy cậu có muốn không?" Đinh Nghệ hỏi rất thẳng thắn.
Chung Kỳ sửng sốt một chút. Cô ấy còn tưởng rằng Đinh Nghệ sẽ xấu hổ gì đó.
"Đinh Đinh, cậu trưởng thành rồi," Chung Kỳ giả vờ cảm thán nói. Đinh Nghệ không kìm được cười.
Chung Kỳ dừng lại một chút mới nói: "Tớ không muốn. Cậu hẳn là hiểu tớ chứ? Đừng nhìn tớ ham chơi, nội tâm tớ kỳ thật rất truyền thống."
"Tớ biết. Cậu không muốn, vậy không cần nhân nhượng hắn," Đinh Nghệ nói, "Cũng không cần làm hắn cảm thấy cậu muốn vậy."
"Chẳng lẽ hắn cho rằng tớ chỉ là thẹn thùng?" Nhớ lại Tưởng Lễ mấy ngày nay nóng lòng muốn thử, Chung Kỳ cũng có chút thất vọng, "Con trai sao lại chỉ biết nghĩ mấy chuyện đó."
Đinh Nghệ không nói chuyện. Cô cũng không hiểu những điều này. Khi cô thực sự muốn, đối tượng đều là Hải Linh, và Hải Linh cũng đều đồng ý với cô.
Cái này cũng không giống nhau đi? Đinh Nghệ cảm thấy suy nghĩ của mình bay đi không thể hiểu được, cô và Hải Linh đâu phải người yêu, sao có thể đánh đồng với mối quan hệ của Chung Kỳ và Tưởng Lễ.
"Mà này..." Giọng Chung Kỳ chuyển sang tám chuyện, "Cái tên Trương Bân kia thích cậu đó. Cậu thấy hắn thế nào?"
"Tớ có thể nói thật không?" Đinh Nghệ hỏi.
"Đương nhiên nhất định phải nói thật rồi," Chung Kỳ nói.
"Chẳng ra gì," Đinh Nghệ nói một cách dứt khoát.
"Tớ biết ngay cậu sẽ không thích mấy kẻ dầu mỡ như hắn..." Chung Kỳ khúc khích cười, "Vậy cậu rốt cuộc thích loại đàn ông nào? Cảm giác cậu chắc chắn yêu cầu đặc biệt nhiều."
Đàn ông sao? Đinh Nghệ trong đầu trống rỗng, cô nghĩ không ra có người nào. Cô vốn dĩ không giỏi giao tiếp, đến Nam Châu, người khác giới quen biết cũng ít ỏi không mấy. Muốn nói ai để lại ấn tượng tốt cho cô, hẳn là cũng chỉ có Lưu Tử Minh.
Nhưng mà, Lưu Tử Minh đối với cô mà nói cũng chỉ có thể là bạn bè.
Đinh Nghệ lắc đầu: "Tớ không có yêu cầu gì cả."
Chung Kỳ "Haizz" một tiếng: "Người ngoài miệng nói không yêu cầu, yêu cầu mới là nhiều nhất."
Đinh Nghệ quay đầu nhìn cô ấy, cắn cắn môi: "Nếu tớ nói...... tớ không thích đàn ông thì sao?"
Chung Kỳ trầm mặc một chút: "Là do cậu còn chưa gặp được người cậu thích đó thôi? Đừng vội kết luận như vậy." Thấy Đinh Nghệ không nói lời nào, Chung Kỳ lại nói, "Cậu có phải bị cô gái kia câu dẫn đến hồn xiêu phách lạc, mới sinh ra loại ảo giác này không? Cậu sẽ không còn nhớ thương cô ta chứ?"
Chung Kỳ thở dài: "Đinh Đinh, tớ luôn cảm thấy là tớ dạy hư cậu. Sao dạo này ở Nam Châu, xu hướng giới tính của cậu lại có vấn đề vậy."
"Cái này không liên quan đến cậu đâu," Đinh Nghệ nhìn cô, "Tớ thời đại học, đã không thích con trai rồi."
"Chính là..." Chung Kỳ lắp bắp, "Tớ cảm thấy ngày thường cậu rất giống gái thẳng nha, còn đi theo cái cô nữ sinh ký túc xá bên cạnh xem phim Hàn, theo đuổi thần tượng nam."
"Cậu ấy toàn chạy tới cùng tớ chia sẻ, tớ không thể từ chối."
Đinh Nghệ nhớ tới cô nữ sinh đó, đôi mắt to, lông mi cong vút, cười lên có hai cái lúm đồng tiền, khi nói chuyện tự nhiên mang theo vẻ hồng hào. Lần đầu tiên cô ấy nói đủ thứ về tiểu thịt tươi với Đinh Nghệ, nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy mong đợi của cô ấy, Đinh Nghệ cười nói: Được thôi.
Sau này, cô cùng cô nàng đó xem không ít phim Hàn. Đinh Nghệ cũng không thể tưởng tượng được mình lại có nhiều sự dịu dàng và kiên nhẫn đến vậy.
Rồi sau nữa, cô nữ sinh kia có bạn trai, thời gian xem phim cùng nhau ít đi rất nhiều, mối quan hệ với Đinh Nghệ cũng phai nhạt dần. Cuối cùng, Đinh Nghệ không còn xem phim Hàn nữa.
"Cậu nói vậy... Tớ cũng nghĩ ra rồi, lúc ấy tớ đã cảm thấy cậu đối xử với Cao Vũ đặc biệt tốt."
Chung Kỳ nhớ lại chuyện thời đại học. Lúc đó, cô nữ sinh ký túc xá bên cạnh tên Cao Vũ là hoa khôi của lớp họ. Chung Kỳ rất không thích cô ấy, cảm thấy cô ấy cả ngày giả vờ đáng yêu, nói chuyện với con trai khác hẳn so với nói chuyện với con gái.
Nhưng Đinh Nghệ và cô ấy lại rất hợp nhau.
Chung Kỳ lúc đó cũng không nghĩ theo hướng khác. Bây giờ trải qua chuyện Đinh Nghệ đi chơi gái, cô ấy không khỏi rùng mình: "Đinh Đinh, cậu đừng làm việc gì ngu ngốc nhé. Có đường lớn cậu không đi, vì sao cố tình muốn đi con đường nhỏ khó khăn vậy?"
Đinh Nghệ nhìn Chung Kỳ.
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều cho rằng, cô có thể khống chế sở thích của mình, đưa ra một quyết định, sau đó giải quyết tất cả vấn đề? Trong lòng đưa ra một quyết định đi đường lớn, Đinh Nghệ có thể đi thích Trương Bân, Lý Bân, Vương Bân sao?
Đinh Nghệ cũng muốn là như thế. Nếu đơn giản như vậy, thì tốt rồi. Cô sẽ không cần phải giãy giụa, rối rắm đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com