Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48 : Cảm xúc

"Linh Vân" sắp lên sóng, chương trình tạp kỹ dành cho các “Caca Tỷ tỷ” cũng đã đi đến hồi kết. 

Văn Ca cuối cùng có thời gian trọn vẹn để đọc kịch bản. Nguyên tác "Kim Ngư Duyên" không tìm được bản đầy đủ, nên sau khi đọc xong kịch bản, nàng còn tìm xem một bộ phim chuyển thể có đề tài tương tự—"Tái Thế Duyên", để tham khảo thêm kinh nghiệm. 

Trang Thiên Văn đã giúp nàng tìm hiểu phong cách thử vai của đạo diễn Bạch Phu Phương—có lẽ vì xuất thân từ dòng phim nghệ thuật, nên nghe nói thử vai của Bạch đạo diễn khá trừu tượng, hầu như không diễn trực tiếp theo kịch bản mà lại chú trọng vào khả năng thấu hiểu câu chuyện và nhân vật. 

Trong "Kim Ngư Duyên", Văn Ca có thể nắm bắt tình tiết khá ổn, nhưng lại cảm thấy khó lý giải mối quan hệ giữa Tiền Thục Dung và Lý Ngọc Nga. 

Khi Tiền Thục Dung còn là nghĩa tử của Tuần phủ, lấy tên giả Trúc Vân Bình, cô đã thành thân với tiểu thư Lý Ngọc Nga. Về sau, Lý Ngọc Nga nhanh chóng phát hiện thân phận thực sự của Tiền Thục Dung, và cả hai hứa hẹn gắn bó trọn đời, bên nhau đến bạc đầu. 

Trong kịch bản chuyển thể, dưới vỏ bọc "phu thê", họ không chỉ là người thân mà còn là người yêu.

Dù là "Tái Thế Duyên" hay "Lương Chúc", cả hai đều không liên quan đến tình cảm đồng tính giữa hai người phụ nữ. Ngược lại, trong câu lạc bộ kịch của trường, Vu Nhã Nhiên từng diễn một vở có chủ đề này—"Hoan Ưu Tháp", nên cô ấy đã nhiều lần gọi điện để giúp Văn Ca giải đáp thắc mắc. 

Chẳng hạn, nếu Tiền Thục Dung và Lý Ngọc Nga ban đầu chỉ là người thân, cùng nhau nương tựa, vậy làm sao tình cảm giữa họ lại dần phát triển thành tình yêu? 

Trong kịch bản, Tiền Thục Dung—với thân phận nghĩa tử của Tuần phủ, lấy tên giả Trúc Vân Bình—có thể tự do đi lại bên ngoài. Trong khi đó, Lý Ngọc Nga, dù cũng là nữ nhi như nàng, lại bị ràng buộc bởi khuôn khổ của thời đại, không thể tiến thân trên con đường quan lộ. Chính vì thế, Tiền Thục Dung dành cho cô một cảm giác bảo hộ mãnh liệt. Nhưng làm sao loại tình cảm ấy lại có thể biến thành tình yêu? 

Văn Ca nghĩ mãi vẫn không hiểu. 

Nàng in kịch bản ra giấy, nhíu mày nhìn chằm chằm vào cảnh hai người tâm sự, giãi bày lòng mình. Nghe Vu Nhã Nhiên cố gắng giải thích, nàng vẫn thấy mơ hồ, đến mức chỉ muốn úp luôn kịch bản lên mặt. 

Văn Ca cứ mãi lặng thinh, không đưa ra được phản ứng nào, trong khi Vu Nhã Nhiên ở đầu dây bên kia cũng bắt đầu bối rối, chỉ biết thở dài thật dài. 

"…Sư tỷ à.”

Vu Nhã Nhiên bất lực thốt lên: 

"Chị đã từng yêu ai chưa?" 

Văn Ca đáp: "Chưa..." 

"Hả?" Vu Nhã Nhiên có chút kinh ngạc. "Vậy có thích ai không? Hoặc từng được ai theo đuổi chưa?" 

Thực ra, hồi còn ở trường cảnh sát, có một nữ sinh lớp bên cạnh từng theo đuổi Văn Ca. Nhưng vì dù tính cách nàng có hòa nhã đến đâu thì cũng quá vững chãi như bức tường đồng vách sắt, nên hai người chưa bao giờ có cơ hội trò chuyện trực tiếp được mấy câu. 

Còn chuyện yêu đương với bất kỳ ai khác, dù là Văn Ca của hiện tại hay chính nàng trong quá khứ, đều chưa từng có. 

Văn Ca thản nhiên nói: "…Cũng không có." 

Vu Nhã Nhiên nghẹn họng, phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình. 

"Chị ơi!!" Cô ấy tức tối đến mức muốn đập bàn. "Tại sao chứ! Không phải là chị chưa khai thông đường tình cảm đấy chứ——" 

"Ừm." Văn Ca bình thản đáp, "Chắc là vậy, tôi thực sự không hiểu lắm.”

Nghe Văn Ca trả lời một cách bình thản như vậy, Vu Nhã Nhiên lại nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì tiếp. Cô ấy đau đầu gạt kịch bản Hoan Ưu Tháp sang một bên, cố gắng giải thích cho Văn Ca. 

"Tình cảm là một thứ rất phức tạp! Không phải cứ là tình thân thì mãi mãi không thay đổi. Người yêu của em trước đây cũng chỉ là bạn bè, nhưng rồi sau khi ở bên nhau lâu ngày, mọi thứ dần trở nên khác đi. Chính là kiểu như vậy đó!" 

Cô ấy tiếp tục: "Hơn nữa, trong câu chuyện này, Lý Ngọc Nga mới là người rung động trước. Còn nhân vật của chị – vừa là người nhận tình cảm, vừa đóng vai trò bảo vệ – cần phải vượt qua rào cản đó, dần dần nhận ra cảm xúc của bản thân. Đây là điều rất tự nhiên mà! Chị có muốn xem thêm phim tình cảm không? Em lập danh sách giúp chị nhé? Nghiên cứu thử đi!" 

Nói xong, Vu Nhã Nhiên dứt khoát gác máy, nhanh chóng gửi cho Văn Ca một danh sách phim tình cảm. 

Văn Ca lần lượt tìm xem theo danh sách đó. Trong khi nàng chăm chú xem phim, Tuyên Tuyên cũng ôm con thú bông lớn, cuộn tròn bên cạnh. Hai người cùng nhau dùng máy chiếu trong phòng, lần lượt xem hết từng bộ một. 

Cứ như vậy, sau mấy ngày nghiên cứu, cuối cùng cũng đến ngày thử vai. 

Thế nhưng, ngay cả khi đã trực tiếp đối mặt với đạo diễn, trong đầu Văn Ca vẫn cứ mơ hồ, chưa thể vượt qua được một ranh giới nào đó. 

Vẫn là vấn đề tình cảm.

Nàng luôn cảm thấy mình có thể hiểu được Tiền Thục Dung—hiểu được khao khát của nàng về quyền lợi ngang bằng với nam nhân, hiểu được việc nàng quyết tâm không bao giờ đổi lại "nữ trang" trong suốt cuộc đời mình. 

Nhưng về tình yêu, Văn Ca lại vẫn chưa thể nắm bắt trọn vẹn. 

Lần này, số diễn viên thử vai không nhiều, tổng cộng chỉ có ba người, bao gồm cả Văn Ca. Hai người còn lại đều là diễn viên ký hợp đồng với công ty Phong Hoa. Do lịch trình thử vai không trùng nhau, Văn Ca cũng không gặp được họ. 

Đến đúng thời gian, nàng gõ cửa vài tiếng, đợi một lát rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào: 

"Chào ngài?" 

Bên trong phòng thử vai, chỉ có một mình đạo diễn Bạch Phu Phương. 

Đạo diễn Bạch là điển hình của kiểu đạo diễn thiên tài đã giành được không ít giải thưởng danh giá, dù tuổi đời chỉ khoảng ba mươi hai, ba mươi ba ,đầu tóc ngắn, ăn mặc giản dị, gương mặt mang nét trầm tư và nghiêm nghị, thoạt nhìn có chút u buồn.

Cô ấy vốn chỉ cúi đầu lật giở sổ ghi chép trên bàn một cách vô cảm, đến khi nghe thấy Văn Ca bước vào, cũng không thèm ngẩng đầu lên: 

"Văn Ca phải không? Mời ngồi." 

Văn Ca đáp một tiếng, kéo ghế ra rồi ngồi xuống đối diện đạo diễn. 

Ban đầu, nàng đã chuẩn bị tinh thần để trò chuyện sâu về kịch bản hoặc bị yêu cầu diễn xuất ứng biến ngay tại chỗ. 

Thế nhưng, nàng lại thấy đạo diễn Bạch ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi một câu: 

"Về bộ phim này, cô có gì muốn hỏi tôi không?" 

…Đây là kiểu câu hỏi gì vậy? 

Văn Ca hơi bối rối. 

Nhưng vì đạo diễn đã hỏi, nàng cũng không giấu giếm mà nói ra sự phân vân của mình về tình cảm giữa Tiền Thục Dung và Lý Ngọc Nga. 

"…Vậy nên, đứng từ góc độ của Tiền Thục Dung, tôi không hiểu được cảm xúc của cô ấy—làm sao mà tình thân lại dần dần chuyển hóa thành tình yêu?"

Vừa nói xong, nàng đã thấy đạo diễn Bạch cúi đầu, viết vài dòng vào sổ ghi chép, sau đó nói: 

“Được rồi, cô có thể đi.” 

…Gì cơ? 

Văn Ca hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Nàng cứ nghĩ rằng câu hỏi này chỉ là phần mở đầu của buổi thử vai. Nhưng đạo diễn đã nói vậy, nàng cũng chỉ có thể gật đầu, chào qua loa rồi rời khỏi phòng thử vai. 

Sau khi thử vai kết thúc, Trang Thiên Văn gọi điện đến hỏi thăm. Nhưng trong lòng Văn Ca cũng không chắc chắn điều gì. 

Nàng tự đoán, có lẽ do câu hỏi nàng đặt ra đã thể hiện rằng nàng chưa nắm bắt tốt nhân vật, nên đạo diễn thậm chí không cần xem thêm phần thể hiện diễn xuất, mà đã quyết định loại nàng ngay lập tức. 

Nhưng cũng chẳng sao cả. Thử vai có đậu thì cũng có rớt, nếu nàng không hiểu nhân vật, không thể lấy được vai diễn cũng là điều dễ hiểu. 

"Không sao đâu, chị Thiên Văn," Văn Ca mỉm cười, nói vào điện thoại, "Vốn dĩ ngay từ đầu, chúng ta cũng không chắc sẽ có cơ hội này. Tuy không thành công, nhưng đây cũng là một trải nghiệm tốt. Chờ xem công việc tiếp theo thế nào thôi."

An ủi Trang Thiên Văn vài câu xong, Văn Ca cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa. 

Đúng lúc dạo này không có công việc gì, nàng có thể dành thêm thời gian bên cạnh Tuyên Tuyên. 

Gần địa điểm thử vai có một khu thương mại, Văn Ca nghĩ, đã tiện đường rồi, hay là mua chút trà chiều về cho Tuyên Tuyên…

---

Không ngờ, sau vài ngày rảnh rỗi ở nhà, Trang Thiên Văn đột nhiên mang đến một tin vui.

Lúc cô ấy gọi đến, Văn Ca đang dọn dẹp tủ quần áo trong phòng ngủ. 

“Chúng ta lấy được dự án ‘Kim Ngư Duyên’ rồi! Văn Ca, vai nữ chính của đạo diễn Bạch Phu Phương!”

Dù đã biết tin hơn nửa tiếng, nhưng giọng của Trang Thiên Văn vẫn tràn đầy kích động. 

“Văn Ca! Đạo diễn Bạch đích thân chỉ định em đó! Mọi chuyện thuận lợi ngoài mong đợi! Lúc nghe em nói vậy, chị còn tưởng rằng không có cơ hội nào nữa—”

Nói thêm vài câu dặn dò Văn Ca chuẩn bị gia nhập đoàn phim trong vài ngày tới, Trang Thiên Văn mới cúp máy. 

Văn Ca cũng đặt điện thoại xuống. Nhưng so với sự phấn khích của quản lý, nàng lại thấy lo lắng nhiều hơn.

…Hôm đó, Tuyên Tuyên nói đây là một món quà. 

Vậy thì, liệu việc đạo diễn Bạch—người mà lúc thử vai dường như không quá ấn tượng với nàng—cuối cùng lại chọn nàng, cũng là nhờ Tuyên Tuyên giúp đỡ sao? 

Nàng lo cho Tuyên Tuyên. 

Là em gái của Thi Dao, người đã mất tích nhiều năm rồi mới được tìm lại—dù cho Thi Dao có là CEO của Phong Hoa, nếu thực sự dùng quyền lực để tác động đến một quyết định quan trọng như vậy, e rằng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai chị em. 

Nhất là khi Tuyên Tuyên vẫn còn nhỏ, có lẽ cô chưa ý thức được những chuyện này, chỉ đơn thuần nghĩ rằng muốn tặng quà thì làm thế cũng được… 

Chính vì tin vui này, nỗi lo trong lòng Văn Ca lại càng trĩu nặng..

Vừa hay, dường như Tuyên Tuyên nghe thấy tiếng nàng cúp máy, liền thò đầu ra từ bên ngoài cửa, hỏi: 

“Tiểu Ca có tin vui à?” 

“…Tuyên Tuyên.” Văn Ca mỉm cười, vẫn gọi cô lại gần, đưa tay xoa nhẹ lên cổ Tuyên Tuyên như để trấn an. “Ừm, chị nhận được vai trong *Kim Ngư Duyên* rồi. Cũng là nhờ em giúp chị sao?”** 

Tuyên Tuyên mím môi, vô tội lắc đầu. 

“Không mà.” Cô bé nói, “Là Tiểu Ca làm tốt thôi.” 

Thật ra, đây là sự thật. Đạo diễn Bạch quả thực rất hài lòng với màn thể hiện của Văn Ca, đến mức Thích Vô Ưu còn chưa kịp làm gì thì đã hay tin nàng thuận lợi nhận vai. 

Nhìn vào đôi mắt xanh trong veo ấy, Văn Ca vừa bất đắc dĩ vừa mềm lòng, chỉ đành khẽ gật đầu. 

“Được rồi.” Nàng nhẹ giọng dặn dò, “Sau này cũng không cần giúp chị làm những chuyện này nữa, có được không, Tuyên Tuyên? Không sao đâu, đừng để chị gái em phải vất vả quá, nhé?”

Nghe vậy, Tuyên Tuyên cũng ngoan ngoãn gật đầu, rồi bị nàng xoa đầu đến mức hơi cúi xuống: 

“Được ạ…” 

Bối cảnh của *Kim Ngư Duyên* là kinh thành thời Nam Tống, nên phần lớn cảnh quay sẽ được thực hiện tại Hàng Châu. Tuyên Tuyên cũng sẽ đi cùng nàng. 

Cô hứng thú cùng Văn Ca sắp xếp hành lý, lựa chọn những đồ dùng cần thiết, thậm chí còn lấy một phần ba không gian trong vali của Văn Ca để nhét đầy thú bông mà mình phải ôm khi ngủ. 

“Chỗ này là của em.” Tuyên Tuyên đặt một con búp bê vào góc vali của Văn Ca, sau đó nắm lấy tay nàng. “Tiểu Ca cũng là của em.”

Biểu cảm đầy kiêu ngạo ấy thực sự quá đáng yêu, đôi mắt xanh lấp lánh như đá quý. Văn Ca không nhịn được bật cười, đưa tay xoa rối mái tóc cô. 

Thật ra, hành lý của Tuyên Tuyên cũng không nhiều lắm, cái vali nhỏ của cô gần như trống trơn. Nhưng cứ nhất định phải nhét con chó bông vào vali của Văn Ca mới chịu. 

Ban đầu, họ định làm như lúc quay *Lăng Vân*, tự bỏ tiền nâng cấp phòng trong khách sạn của đoàn phim.

Nhưng nhân viên phụ trách lại vô cùng tốt bụng. Khi nghe Văn Ca nói rằng em gái mình cũng sẽ đi cùng, họ liền đề nghị nàng mang theo căn cước công dân của Tuyên Tuyên để làm thủ tục đặt vé tàu và khách sạn cùng đoàn. 

"Căn cước công dân à…"

Tuyên Tuyên nghe vậy, khẽ cắn môi, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: 

"Chắc là ở chỗ trợ lý Ôn? Để tối em hỏi thử."

"Được thôi." Văn Ca mỉm cười. "Nếu tìm thấy thì không cần phiền đến trợ lý Ôn đâu, mai chị đến lấy cũng được."

Nhưng đến tối, sau khi hỏi xong, Tuyên Tuyên lại mang đến một tin không vui. 

"Chị gái nói muốn em ở lại, đến công ty thực tập." Cô nói, có chút ủ rũ, ngón tay vô thức kéo lấy mép gối ôm. "Nên… có vẻ như em không thể đi cùng Tiểu Ca rồi…"

—----

Tác giả có điều muốn nói :

Kịch bản trong truyện được chuyển thể từ tác phẩm đàn từ thời Thanh 

《Kim Ngư Duyên》

Chó con đã nhận được đạo cụ quan trọng để khai sáng! 

Cùng mèo con gõ gõ gõ kịch bản, chú chó gỗ sắp nở hoa rồi ww 

Ngoài ra, vì đang mặc áo khoác (giấu thân phận) nên không thể đi chơi cùng—mèo con, thật đáng tiếc (´・_・') 

Ngày mai tiếp tục cố gắng khai sáng nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com