Chương 85 : Tắm rửa
... Nói là tắm chung, nhưng dường như Tiểu Ca không hề có ý định làm chuyện gì đặc biệt.
Bên trong phòng tắm đã bắt đầu ngập tràn hơi nóng. Thích Vô Ưu thay bộ vest bên ngoài, mặc một chiếc áo sơ mi ngồi bên cạnh, chọn loại dầu gội và sữa tắm có mùi hương dễ chịu nhất cho cả hai.
Trong khi đó, Văn Ca chỉ đơn giản là xắn tay áo lên, kiên nhẫn thử nhiệt độ của nước trong bồn tắm và vòi sen.
Thích Vô Ưu nhìn mãi, nhìn mãi, trong làn hơi nước dần bốc lên, quần áo của Tiểu Ca bị thấm ướt một chút, dính sát vào cánh tay, lộ ra những đường nét cơ bắp mơ hồ. Trông có vẻ ấm áp lắm, rất thích hợp để ôm vào lòng.
Thế là cô ôm chặt chai sữa tắm mùi sữa mà mình đã chọn, bò qua, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Ca."
"Sao thế, Tuyên Tuyên ?" Văn Ca mỉm cười, thuận tay vén một lọn tóc ướt của cô, "Ướt hết rồi kìa, cẩn thận một chút, nước vẫn còn hơi lạnh."
Thích Vô Ưu nói: "Tiểu Ca không định tắm chung sao?"
"Đợi nước đầy rồi, chị sẽ giúp em gội đầu trước, được không? " Văn Ca cười hỏi, "Tuyên Tuyên , em tắm trước, sau đó ra ngoài trước nhé? Nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh lắm."
"... Nhưng mà," Thích Vô Ưu nhỏ giọng nói, "Tiểu Ca nói là tắm chung mà."
Văn Ca mỉm cười, có chút khó hiểu.
"Như này không phải là tắm chung sao, Tuyên Tuyên ?"
... Không phải . Thích Vô Ưu muốn nói.
Là cái kiểu mà cả hai cùng ở bên nhau, giống như trong phim và truyện tranh, cái kiểu tắm chung đó.
Tiểu Ca có sẵn lòng làm như vậy với cô không?
Cô còn đang suy nghĩ, nhìn bồn tắm dần dần đầy nước, rồi tự mình cởi từng nút áo, sau đó quấn khăn tắm lên người.
Quả nhiên, ngay khi thay đồ, cô thấy Tiểu Ca lại làm như mọi khi, quay mặt đi, không hề nhìn cô.
... Lại như thế nữa.
Vừa rồi khi ghé sát vào gọi Tiểu Ca, tóc của Thích Vô Ưu bị nước từ vòi hoa sen làm ướt một chút. Cô nhìn vào gương, tự tay nghịch nghịch phần đuôi tóc hơi cong lên vì bị ẩm.
Thời gian trôi qua, cô cũng không đặc biệt chăm chút mái tóc của mình, nên nó đã dần dài quá xương quai xanh. Tóc cô đen nhánh, tương phản với làn da gần như không có chút huyết sắc nào, khiến cô trông càng gầy gò và tái nhợt hơn.
Quả thực không đẹp chút nào.
Cô quá gầy, lại tái nhợt đến mức chẳng thể gọi là xinh đẹp, chưa kể trên người còn có rất nhiều vết sẹo. Đôi khi chính cô nhìn thấy còn giật mình.
Tiểu Ca chắc chắn không thấy cô xinh đẹp...
Có phải vì vậy mà Tiểu Ca không muốn tắm chung với cô không?
Suy nghĩ này bỗng khiến Thích Vô Ưu cảm thấy không vui lắm. Rõ ràng việc Tiểu Ca tranh thủ giữa công việc để đến tìm cô, ở bên cô, là chuyện cô nên cảm thấy đặc biệt vui mừng. Nhưng cô lại không thể thực sự vui vẻ được.
Cô không kìm được mà nghĩ: Tiểu Ca nói thích cô... là thật lòng thích sao? Hay chỉ là để dỗ dành cô, để khiến cô cảm thấy tốt hơn thôi...
Cô không biết nữa.
Ngồi trên mép bồn tắm, cô đung đưa chân, thi thoảng lại khuấy nhẹ làn nước ấm đang dần dâng lên, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Văn Ca, người vẫn đang kiên nhẫn thử nhiệt độ nước.
Tóc của Tiểu Ca vẫn dài như trước, lần trước khi lên chương trình mới cắt tỉa phần đuôi một chút, vừa đủ để buộc lên. Lúc xõa ra thì trông rất ngầu.
Cô cũng từng để tóc ngắn giống vậy. Tấm ảnh đó từng được Văn Ca dùng làm màn hình khóa rất lâu. Khi đó, Tiểu Ca hẳn là thích lắm. Dù không phải kiểu thích giữa những người yêu nhau, thì cũng là...
"... Tiểu Ca." Thế là Thích Vô Ưu khẽ hỏi, "Em cắt lại kiểu tóc đó nữa được không?"
Văn Ca nghe vậy liền quay đầu nhìn cô, có chút ngạc nhiên rồi mỉm cười.
"Được chứ." Nàng nói, "Vẫn muốn cắt tóc ngắn à? À, nhưng mà, Tuyên Tuyên , kiểu tóc trước kia có hơi đáng yêu quá không? Em đi làm vậy có ảnh hưởng gì không?"
Nàng nói thật lòng, kiểu tóc bob ngắn ngoan ngoãn kia khiến Tuyên Tuyên trông như một nữ sinh trung học vậy. Mặc dù rất đáng yêu, nhưng nhìn thế nào cũng thấy vẫn còn là một đứa trẻ, khi làm việc sẽ bớt đi phần nào uy nghiêm-dù sao, cô ấy cũng là Tiểu Thích đổng mà.
Thích Vô Ưu nhìn chằm chằm vào bóng mình phản chiếu mờ mờ trên mặt nước một lúc lâu mới khẽ đáp:
"... Ừm."
Âm điệu trong chữ đó có chút buồn bực, Văn Ca nghe ra ngay là cô không vui lắm.
Là vì không thể để cùng một kiểu tóc với nàng sao? Nghĩ đến đây, Văn Ca bị suy nghĩ trẻ con đầy phụ thuộc này chọc cho không nhịn được cười, trái tim lập tức mềm nhũn đến mức không biết làm sao.
"Tuyên Tuyên ," Nàng khẽ thở dài, bất đắc dĩ mà cười, "Tuyên Tuyên?"
Thích Vô Ưu giận dỗi không ngẩng đầu lên. Văn Ca suy nghĩ một chút, không tiện chạm trực tiếp vào bờ vai trần của cô, nên chỉ bước lại gần, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Tuyên Tuyên , vuốt thẳng phần đuôi tóc rối, như đang dỗ dành một con thú nhỏ.
"Không vui sao, Tuyên Tuyên ?" Nàng cười, "Nước đã đầy rồi, có muốn thử nhiệt độ không?"
"Tiểu Ca cảm thấy... em có đẹp không?"
Nghe vậy, Văn Ca nhất thời chưa kịp phản ứng.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt hơi ửng đỏ, cắn môi nhìn nàng.
Tấm khăn tắm quấn quanh người cô hơi lỏng, bờ mép khẽ xô lệch, để lộ một phần da thịt trắng ngần... cùng với-
Văn Ca lập tức quay đi thật nhanh, né tránh ánh mắt.
Nàng nói: "Tuyên Tuyên , khăn tắm của em hơi lỏng rồi, bên này-"
"Tiểu Ca lúc nào cũng như vậy...!"
Thích Vô Ưu đột ngột cắt ngang.
Cô níu chặt mép khăn tắm, che chắn cơ thể mà mình không thấy đẹp, giọng nói bất giác mang theo chút nghẹn ngào.
"Tiểu Ca từ trước đến giờ... chưa bao giờ chịu nhìn em... Tiểu Ca thấy em xấu lắm sao..."
Giọng nói uất ức xen lẫn nỗi buồn rơi xuống, Văn Ca chợt hiểu ra Tuyên Tuyên đang nghĩ gì.
... Cô thấy bất an.
Vì cơ thể của chính mình. Vì sự né tránh vô thức của Văn Ca đối với cô. Và điều đó khiến cô càng thêm bất an.
Nàng chợt nhận ra suy nghĩ sai lầm của mình.
Nàng luôn cho rằng mình né tránh là để tôn trọng Tuyên Tuyên hơn, nhưng Tuyên Tuyên hoàn toàn không có khái niệm đó-cô sẽ nghĩ rằng Văn Ca làm vậy là vì không thích cô.
Khoảnh khắc nhận ra điều này, trong lòng Văn Ca bỗng dâng lên một nỗi buồn mềm mại. Giống như một làn sóng biển âm ỉ, ẩm ướt và lặng lẽ nhấn chìm trái tim nàng trong thứ nước biển đắng chát như sương mù.
... Haiz.
Nàng muốn thở dài, cũng muốn cười buồn.
Tuyên Tuyên . Cô bé Tuyên Tuyên của nàng.
Vậy nên, Văn Ca nhẹ nhàng đưa tay ra, ôm lấy đôi vai gầy mảnh, không được che phủ bởi khăn tắm của Tuyên Tuyên , rồi mới khẽ cất giọng:
"Không phải vậy đâu, Tuyên Tuyên . Hoàn toàn không phải như thế." Nàng nói, "Chưa bao giờ có chuyện chị không thích em, cũng chưa từng nghĩ rằng em không xinh đẹp..."
Bàn tay ấm áp, với lớp chai mỏng trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai trần của Thích Vô Ưu, như thể đang dỗ dành, cũng giống như đang chơi một nhạc cụ tinh tế.
Tuyên Tuyên rúc vào lòng nàng , khẽ run lên.
Nhìn vào khoảng không mờ tối trước mắt, cuối cùng cô cất giọng khẽ khàng:
"... Thật sao?"
"Thật mà, Tuyên Tuyên ." Văn Ca trả lời, lại xoa nhẹ đôi vai lạnh của cô, "Chúng ta ngâm nước nóng một chút trước nhé? Rồi chị sẽ từ từ giải thích, ở đây dễ bị lạnh lắm."
Vậy là Thích Vô Ưu ngồi trong bồn tắm, co chân lên, cơ thể ẩn mình dưới làn bọt sữa tắm trắng muốt, ngoan ngoãn để Văn Ca lấy nước vuốt ướt mái tóc dài của cô, lắng nghe từng lời nàng nói.
"Tuyên Tuyên " Văn Ca dịu dàng lên tiếng, "Chị rất thích em. Có lẽ, cách cư xử của chị đã khiến em hiểu lầm... Nhưng Tuyên Tuyên à, chị tránh né không phải vì không thích em, mà vì chị nghĩ rằng đó là sự riêng tư của em. Dù chúng ta đang yêu nhau, chị cũng không nên vì em không có khái niệm về khoảng cách này mà vô tư xâm phạm đến nó."
Tóc cô đã hoàn toàn bị thấm ướt, ngón tay Văn Ca theo những sợi tóc mềm mại lướt xuống đến mặt nước, rồi tiếp tục nói:
"Hơn nữa, chị-"
Thích Vô Ưu nghiêng đầu nhìn nàng: "Hơn nữa sao?"
"... Hơn nữa, chị cũng thấy hơi ngại."
Cuối cùng, Văn Ca cũng nói ra được những lời ấy. Nhịp tim nàng có hơi nhanh quá mức, đến nỗi chính nàng cũng phải cười khổ vì trạng thái này của mình.
"Chị cũng sẽ thấy hồi hộp, Tuyên Tuyên . Giống như... lúc chúng ta nắm tay, em cũng có chút ngại ngùng vậy."
Thật sao?
Thích Vô Ưu khẽ nói: "Nhưng mà, Tiểu Ca đâu có đỏ mặt..."
Chỉ riêng việc phải bàn về chủ đề này đã khiến mặt Văn Ca có chút nóng lên, lại còn bị Tuyên Tuyên nghiêm túc nhìn chằm chằm như đang muốn tìm ra câu trả lời, nàng bỗng dưng càng không biết phải làm sao.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể nắm lấy tay Tuyên Tuyên , để cô chạm vào tai mình.
"Nhìn này, Tuyên Tuyên ." Văn Ca mỉm cười, giọng dịu dàng, "Tai chị hơi nóng lên rồi. Em có cảm nhận được không?"
Dù đã ở trong làn nước nóng một lúc lâu, nhưng đầu ngón tay của Tuyên Tuyên vẫn hơi lạnh. Khi chạm vào vành tai nóng bừng của nàng , sự tương phản nhiệt độ ấy càng trở nên rõ rệt hơn.
Bị cô ngước đôi mắt xanh trong veo lên nhìn, lại còn nghiêm túc áp tay vào để cảm nhận, nhiệt độ trên mặt Văn Ca như thể càng lúc càng cao hơn.
Có lẽ, mặt nàng thật sự đã đỏ lên rồi-vì Tuyên Tuyên trông có vẻ cuối cùng cũng yên tâm đôi chút.
Thích Vô Ưu khẽ hỏi: "Tiểu Ca thích em không?"
"Ừm." Văn Ca mỉm cười đáp, "Chị thích Tuyên Tuyên ."
"Vậy... chị có thấy em xinh đẹp không?"
Văn Ca gật đầu.
"Đương nhiên là đẹp rồi." Cô cười, "Tuyên Tuyên là đẹp nhất. Chị rất, rất thích Tuyên Tuyên ."
Lúc này, Tuyên Tuyên mới khẽ gật đầu, đôi má hơi phồng lên, lộ ra vẻ mặt như muốn nói "được thôi vậy", trong đôi mắt xanh cuối cùng cũng không còn những mảnh vụn bất an và dao động nữa.
Văn Ca bật cười: "Vậy là được rồi phải không, Tuyên Tuyên ? Chị dùng dầu gội mùi sữa này nhé, có đúng không?"
Thích Vô Ưu gật đầu, nhưng lại không chịu ngoan ngoãn quay người lại. Dường như cô đã tìm được một món đồ chơi thú vị nào đó, vẫn tiếp tục nghịch ngợm đôi tai của Văn Ca, đầu ngón tay nhẹ nhàng khẽ khàng mân mê...
Văn Ca bị cô nghịch đến mức mặt ngày càng nóng bừng lên, chỉ cảm thấy từng cơn lạnh nhè nhẹ trên đầu ngón tay của Tuyên Tuyên như đang lan thẳng vào trái tim đang đập loạn nhịp của mình. Nhưng nàng lại chẳng thể làm gì Tuyên Tuyên cả.
Không tiện trực tiếp ngăn lại, nàng nghĩ một lúc rồi dứt khoát với tay lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, dùng nó làm lớp ngăn cách để ôm lấy eo Tuyên Tuyên , sau đó nhấc cô từ trong bồn tắm lên, đặt vào buồng tắm đứng.
Thích Vô Ưu toàn thân đầy bọt xà phòng, bất mãn kháng nghị, vươn tay chọc nàng :
"...Tiểu Ca!"
Văn Ca liền nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay mềm mại của cô, bật cười.
"Được rồi, Tuyên Tuyên ." Nàng nói, "Đừng nghịch nữa, tự mở nước đi nhé? Xả sạch người một chút, kẻo lát nữa bị cảm lạnh đấy."
Tuyên Tuyên phồng má, dù không phục nhưng không còn cách nào khác, cuối cùng đành ngoan ngoãn đồng ý.
Hai người cứ thế vừa đùa giỡn vừa tắm xong. Khi Văn Ca lau tóc bước ra, nàng mới phát hiện điện thoại có một cuộc gọi nhỡ. Nàng gọi lại.
"Văn Ca," Giọng nói của Trang Thiên Văn từ đầu dây bên kia vang lên, mang theo chút do dự. "Bây giờ em có thời gian không?"
Văn Ca đáp: "Có chuyện gì vậy, chị Thiên Văn?"
"Là thế này." Cô ấy nói, "Có một phóng viên lá cải chụp được... một số hình ảnh về em và em gái em. Tạm thời chị đã chặn lại rồi."
"-Em có thể qua xem một chút không?"
----
Tác giả có điều muốn nói :
Tách tách!
Hôm nay là một bé mèo ướt sũng đầy bọt xà phòng, và một Tiểu Ca sau khi khai sáng thì lại cực kỳ giỏi giang! Yay~
Tiểu Ca đang kiềm chế đấy, thực sự có thể đợi đến khi tốt nghiệp không đây? ww
Ngày mai sẽ xử lý một chút vấn đề nhỏ! Rồi lại đến phiên cục bông mềm mại liếm láp nhau XD
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com