Chương 87 : Hôn Trộm
Buổi sáng sớm.
Hôm nay, Thích Vô Ưu thức dậy sớm hơn bình thường. Tỉnh dậy từ một giấc mơ mơ hồ, cô nhanh chóng không còn chút buồn ngủ nào nữa. Nhưng cô vẫn cuộn mình trong chăn, ngẩng mặt lên ngắm nhìn Văn Ca đang ngủ say.
Tiểu Ca vẫn còn ngủ.
Giờ này vẫn chưa đến thời gian nàng dậy tập luyện như thường ngày. Giấc ngủ của Văn Ca rất bình yên, chỉ là dù đang mơ màng, dường như vẫn cảm nhận được sự động đậy trong lòng mình, liền theo bản năng vỗ nhẹ lên vai Thích Vô Ưu, như đang dỗ dành cô vậy.
Thế là, Thích Vô Ưu bị kéo vào trong vòng tay ấy.
Không gian xung quanh như ấm lên ngay lập tức. Vòng tay của Tiểu Ca ấm áp quá, cô nghĩ, còn nóng hơn cả lớp chăn mềm mại đang bọc lấy mình.
Nhưng dù được bao bọc trong sự ấm áp ấy, Thích Vô Ưu lại lặng lẽ cảm thấy có chút buồn.
Cô siết chặt góc áo của Văn Ca, rất chặt, như thể làm vậy có thể giữ Tiểu Ca mãi mãi bên mình.
Bởi vì... dù sao thì Tiểu Ca cũng chỉ là tranh thủ thời gian nghỉ quay để đến tìm cô. Bình thường, nàng rất bận rộn, chắc cũng không thể ở lại lâu.
Thích Vô Ưu không biết bao giờ Tiểu Ca sẽ rời đi... cô cũng chưa từng hỏi. Cô sợ rằng, khi Văn Ca tỉnh dậy, nàng sẽ hôn nhẹ lên trán cô, rồi dịu dàng nói với cô rằng—nàng phải đi rồi.
...Mặc dù hôm qua cô đã hứa với Tiểu Ca rằng mình sẽ học cách tự lập, nhưng bây giờ, cô chẳng muốn quan tâm đến chuyện đó nữa.
Cô chỉ muốn Tiểu Ca.
Nhưng Tiểu Ca đâu có biết cô đang nghĩ gì. Tiểu Ca vẫn ngủ rất say, ôm chặt cô một cách bình thản, chẳng hề lo lắng chút nào... Tiểu Ca chắc chắn không nhớ cô như cách cô nhớ Tiểu Ca.
Nghĩ đến đây, Thích Vô Ưu cảm thấy thật không cam lòng.
Cô rúc sâu hơn vào vòng tay ấm áp ấy, ngón tay có chút bồn chồn, lặng lẽ lần dọc theo vạt áo của Văn Ca, cuối cùng chạm đến những ngón tay của nàng —vẫn nóng hổi, nóng đến mức Thích Vô Ưu khẽ run lên.
Rồi cô cẩn thận nắm lấy tay Văn Ca.
—Dường như Tiểu Ca vẫn chưa thực sự tỉnh giấc, chỉ hơi nhíu mày một chút, sau đó theo phản xạ nhẹ nhàng vuốt lưng cô mấy lần, như đang dỗ dành một con vật nhỏ.
"Được rồi, Tuyên Tuyên..."
Văn Ca mơ màng nói trong cơn buồn ngủ, "Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi..."
Nói xong, nàng lại chìm vào giấc ngủ yên bình, để lại cho Thích Vô Ưu càng nhiều, càng nhiều khoảng trống để làm loạn hơn.
Thích Vô Ưu lập tức ngoan ngoãn nằm yên, không dám nghịch nữa. Đôi mắt xanh lục đầy căng thẳng nhìn chằm chằm vào Văn Ca, lặng lẽ đợi thêm một lúc—sau khi chắc chắn rằng Tiểu Ca thật sự không có dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại, cô mới thả lỏng, an tâm hơn một chút.
Vậy... vậy thì...
Cô nắm chặt tay Tiểu Ca, vừa cắn nhẹ môi suy nghĩ đầy bối rối.
Cô nên làm gì với Tiểu Ca đây?
Có lẽ… có thể ôm một cái?
Có thể hôn Tiểu Ca một cái! Dù sao Tiểu Ca cũng sẽ không biết.
Hoặc... hoặc là dù Tiểu Ca có biết thì cũng không sao—vì họ vốn dĩ là người yêu mà.
Đúng rồi, chắc chắn là như vậy.
Thích Vô Ưu nghĩ thế, rất nghiêm túc gật đầu với chính mình. Trong những cuốn sách kia cũng từng viết rồi, buổi sáng vừa tỉnh dậy sẽ có nhiều năng lượng nhất, nếu Tiểu Ca giống như nhân vật trong mấy câu chuyện đó, có thể sẽ cùng cô trên chiếc giường này... trước là như vậy, sau đó lại như thế kia—
Hơn nữa, còn một chuyện rất, rất quan trọng mà cô vừa chợt nghĩ ra khi nhìn vào đôi môi của Văn Ca.
Cô cần luyện tập.
Luyện tập cách hôn.
Rõ ràng Tiểu Ca từng nói rằng trước đây chưa từng có người yêu, vậy mà Tiểu Ca lại hôn rất giỏi.
Nụ hôn của Tiểu Ca như những con sóng, vừa dịu dàng vừa ấm áp, nhưng cũng khiến cô cảm thấy khó chịu theo một cách kỳ lạ, làm cô choáng váng, chẳng nghĩ được gì cả.
Nhưng cô thì lại không biết hôn chút nào.
Vậy nên cô phải luyện tập thật chăm chỉ—để giỏi hơn cả Tiểu Ca.
Ý nghĩ này làm Thích Vô Ưu lập tức tràn đầy quyết tâm.
Cô rón rén, thật nhẹ nhàng ôm lấy Văn Ca, tựa sát vào trong vòng tay của Tiểu Ca, rồi—
Môi của Tiểu Ca còn nóng hơn cả cô nữa.
Vì quá cẩn thận, Thích Vô Ưu vô thức bị dọa khi đột nhiên chạm vào độ ấm từ bờ môi kia.
Cô khẽ run lên, gần như muốn co rụt lại. Nhưng mùi hương thuộc về Tiểu Ca trong vòng tay này lại bất chợt cho cô thêm dũng khí.
Tiểu Ca ấm áp lắm. Mùi sữa tắm có hương sữa mà hai người cùng dùng, thêm một chút mùi riêng thuộc về Tiểu Ca—một hương thơm khó diễn tả nhưng lại khiến cô say mê.
Rất dễ chịu, rất dễ chịu.
Và đó là của riêng cô, chỉ riêng cô mà thôi.
Thích Vô Ưu khẽ tách môi.
Cô cẩn thận nếm thử hương vị thuộc về Văn Ca, sau đó cố gắng để nụ hôn này trở nên giống như một con sóng—
Giống như cách mà Tiểu Ca đã hôn cô trước đây.
Phải dùng lưỡi sao?
Hình như đúng thế. Khẽ mở môi một chút, đón lấy, rồi—
Rồi phải làm thế nào tiếp?
Thích Vô Ưu nhất thời cũng không rõ. Cô chỉ biết làm theo cách của Tiểu Ca, nhưng—
Dường như họ vẫn là hai cá thể tách biệt.
Vẫn chưa hoàn toàn hòa làm một.
Cô lén mở mắt nhìn thử, thấy Tiểu Ca vẫn chưa tỉnh, thế là lại to gan hơn một chút.
Cô liếm nhẹ lên môi Văn Ca, rồi dùng một lực rất nhỏ, giống như cắn một miếng pudding mềm mại, nhưng vì hô hấp không nổi, cô lại vội vã lùi ra, nhỏ giọng thở phì phò chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.
Bị cô chọc ghẹo suốt một lúc lâu, Văn Ca bất lực mở mắt ra.
Từ khoảnh khắc đầu tiên tỉnh dậy, nàng vẫn còn hơi mơ màng. Nhưng bị cắn cắn mấy lượt thế này, nàng hoàn toàn không thể ngủ tiếp được.
“Tuyên Tuyên…”
Nàng vừa định lên tiếng, thì đã thấy Tuyên Tuyên tò mò giơ tay chạm vào má mình, vô cùng vô tội mà nói:
“Tiểu Ca, buổi sáng tốt lành—”
“Được rồi, Tuyên Tuyên.”
Văn Ca nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nghịch ngợm của cô, nhẹ nhàng bóp nhẹ hai cái, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
“Đừng quyến rũ chị nữa, được không?”
Bị nàng dắt tay, Tuyên Tuyên lập tức lộ ra một biểu cảm vô cùng ngây thơ và ngơ ngác, như thể cô chẳng làm gì cả.
Cô ngước đôi mắt xanh biếc, trông đặc biệt ngoan ngoãn, hơi mở to, lặng lẽ nhìn Văn Ca, trong đáy mắt trong veo kia phản chiếu nụ cười bất đắc dĩ của Văn Ca một cách rõ ràng.
Cô khẽ liếm môi một chút, đôi môi mềm ướt lấp lánh ánh sáng, rồi nhỏ giọng gọi:
“…Tiểu Ca?”
“Gì vậy, Tuyên Tuyên?”
Văn Ca đành chịu thua hoàn toàn. Nàng thở dài một hơi, chỉ cảm thấy đôi tai của mình chắc đã đỏ bừng cả lên, nóng đến kinh ngạc.
“Muốn hôn thêm một cái nữa sao, Tuyên Tuyên?”
Thích Vô Ưu lập tức mắt sáng rực, gật đầu ngay lập tức.
Khi cô mím môi đầy chờ mong, đôi môi mềm mại kia còn hơi chu lên một chút, tạo thành một đường cong đáng yêu vô cùng, phản chiếu một sắc hồng phớt mềm mại.
Bên khóe môi kia—vẫn còn vương lại những giọt nước lấp lánh, là dấu vết cô để lại khi lén hôn Văn Ca lúc nãy.
Môi cô ướt sũng, trông cứ như một chú mèo con lén ăn vụng, lông tơ quanh miệng còn vương lại vài mảnh vụn nhỏ. Nhưng cô lại chẳng hề hay biết, thậm chí còn có chút đắc ý, đôi mắt long lanh nhìn Văn Ca.
Văn Ca bất lực thở nhẹ một hơi, mỉm cười, rồi cúi xuống hôn lên môi Tuyên Tuyên.
“Hôn là như thế này nè, Tuyên Tuyên.” Nàng nói, “Không phải như lúc nãy đâu. ”
Thích Vô Ưu vừa há miệng định đáp, thì đã bị một nụ hôn dịu dàng lấp đầy.
“Ưm…” Cô nuốt trọn tiếng rên khẽ, chỉ có thể thuận theo nụ hôn ấy, chẳng nói được gì nữa.
Nụ hôn này vừa dịu dàng lại vừa triền miên, Văn Ca nhẫn nại hôn lấy cô, từng chút từng chút dạy cô cách hôn. Phải thăm dò thế nào, vuốt ve ra sao, rồi lúc nào nên dừng lại, sau đó lại một lần nữa—
Tuyên Tuyên bị nàng hôn đến mềm nhũn, khẽ rên rỉ, chỉ có thể bám lấy tay Văn Ca một cách lưu luyến, chẳng rõ cuối cùng có học được gì hay không.
Văn Ca nhẹ nhàng lau đi giọt lệ còn vương nơi khóe mắt cô, rồi mới từ từ kết thúc nụ hôn này. Như để chấm dứt hoàn toàn, nàng lại cắn nhẹ lên môi cô một cái.
Nàng cười khẽ, dịu dàng dựa trán vào Tuyên Tuyên, khẽ hỏi:
“Học được chưa, Tuyên Tuyên?”
Thích Vô Ưu vẫn còn thở gấp, cô rúc vào lòng Văn Ca, ấm ức mà tố cáo:
“Tiểu Ca… Ưm, Tiểu Ca ăn hiếp người ta…”
Văn Ca nhẹ nhàng nhéo má cô, mỉm cười.
“Chị sẽ dạy em từ từ, được không, Tuyên Tuyên?”
Buổi sáng hôm ấy, hai người hôn nhau hết lần này đến lần khác, mãi đến khi Tuyên Tuyên níu lấy vạt áo nàng , khóc đến mức gò má ướt đẫm, trông thật đáng thương.
Văn Ca đúng là đã trốn đoàn phim chạy đến đây, đến trưa nay thì phải quay về. Tuyên Tuyên rất không muốn chia xa, mãi đến khi Văn Ca hứa rằng sẽ đến gặp cô nếu có thời gian, cô mới thôi không khóc nữa.
Văn Ca đặt vé chuyến bay lúc hai giờ, vừa xuống máy bay liền gọi video cho Tuyên Tuyên. Nhìn thấy Tuyên Tuyên bên kia đang phồng má, có chút không vui mà làm nũng, nàng không nhịn được mà bật cười.
"Tiểu Ca," cô nói, "Chị về phim trường liền sao?"
"Ừm." Văn Ca gật đầu, thấy Thích Vô Ưu đã thay xong trang phục công sở, trông có vẻ sắp đi làm, nàng liền hỏi:
"Em cũng sắp phải làm việc rồi sao, Tuyên Tuyên?"
Thích Vô Ưu không vui lắm, khẽ gật đầu.
"Cố lên nhé, Tuyên Tuyên." Văn Ca mỉm cười, "Nhưng cũng đừng làm việc quá sức. Đến tối nhớ ăn cơm đúng giờ—"
"…Em nhớ chị."
Thích Vô Ưu nhỏ giọng nói.
…Mặc dù chỉ mới xa nhau một chút thôi.
Vì lát nữa lại phải *gặp gỡ những người xa lạ một cách khó hiểu, tâm trạng của Tuyên Tuyên không cao lắm. Mãi đến khi nói ra những lời này, cô mới thoát khỏi sự nhàm chán mệt mỏi, để lộ ra chút giọng điệu nũng nịu.
Em nhớ chị.
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại ấy truyền đến tai Văn Ca qua micro, như thể Tuyên Tuyên đang rúc vào vai nàng mà nghịch ngợm.
"Ừ, Tuyên Tuyên."
Văn Ca mỉm cười đáp lại, nhẹ nhàng xoa vành tai mình đã bắt đầu nóng lên, cố gắng làm dịu đi nhiệt độ ấy.
"Chị cũng nhớ em, Tuyên Tuyên. Đợi khi nào có thời gian, chị lại đến tìm em nhé?"
Thích Vô Ưu lúc này mới khẽ gật đầu.
Cô nói: "Tiểu Ca, đưa điện thoại lại gần hơn chút đi."
Văn Ca có chút khó hiểu nhìn màn hình, sau đó làm theo lời Tuyên Tuyên, thử áp điện thoại vào tai: "Như thế này sao?"
Với góc độ này, nàng không thể nhìn thấy động tác gật đầu của Tuyên Tuyên. Chỉ là… sau một khoảng lặng ngắn ngủi trong cuộc gọi, nàng chợt nghe thấy—
"Chụt."
Như thể một cái hôn mềm mại, hơi lành lạnh và ướt át, nhẹ nhàng đáp xuống bên tai nàng.
Sau khi hôn nhẹ lên micro, Thích Vô Ưu mới lùi lại một chút, đôi mắt xanh ánh lên vẻ hài lòng nhìn Văn Ca.
"Tiểu Ca là của em."
Giọng điệu cô mang theo chút trẻ con tùy hứng, như một chú mèo nhỏ đắc ý mà vẫy vẫy đuôi. Hoàn toàn quên mất khi nãy mình bị Văn Ca hôn đến mức mềm nhũn, còn làm nũng khóc lóc một cách ấm ức.
Thích Vô Ưu lúc này lộ ra vẻ mặt có chút tự hào, vẫy tay với nàng :
"Tiểu Ca, tạm biệt nhé."
Sau đó, cô vô cùng thoải mái mà cúp máy, để lại Văn Ca một mình ở bên này.
—--
Tác giả có điều muốn nói :
Dạy mèo con cách hôn ~
Mèo con này vụng về lắm, chẳng biết hôn gì cả, lại còn rất thích hôn, thế là cứ bị hôn đến phát khóc □□
Hôm nay Tiểu Ca cũng lợi hại lắm!
Tóm lại, (lại) bị mèo con trêu chọc, tự chủ của Tiểu Ca gặp nguy cơ lớn——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com