Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91 : Ôm

Mặc dù cô không nói thẳng ra, nhưng ánh mắt ướt át nhìn Văn Ca, cùng với đôi môi bị nhuộm đỏ rực, đã nói lên tất cả.  

Ý tứ như vậy đã quá rõ ràng.  

Chỉ là Văn Ca dường như hơi do dự, không giống như những gì cô tưởng tượng, hay như những cảnh trong phim, mà ngay lập tức cúi xuống hôn cô.  

Rồi một nụ hôn nhẹ nhàng in xuống—nhưng không phải trên môi, cũng không quá sâu. Nó giống như một lời hứa, dịu dàng đáp xuống bên khóe môi.  

“... Tuyên Tuyên .” Văn Ca cất giọng, “Chuyện này... chúng ta đã từng nói rồi, em còn nhớ không?”  

“Chúng ta đã nói sẽ đợi đến khi em tốt nghiệp mới tiến xa hơn. Bởi vì chị cảm thấy em vẫn còn quá trẻ, và khoảng cách tuổi tác giữa chúng ta cũng khá lớn.”  

Văn Ca vừa nói vừa ôm cô vào lòng, vẫn là cái ôm ấm áp như ban nãy, không hề lạnh lẽo chút nào.  

“Hơn nữa, em không cần phải dùng cách này để giữ chị lại. Chị sẽ không rời xa em đâu. Chúng ta đã nói rồi, đúng không?”  

“Vậy nên, Tuyên Tuyên ,” Văn Ca mỉm cười nói, “chờ đến khi em tốt nghiệp, có được không?”  

“... Nhất định phải tốt nghiệp trước sao?”  

Thích Vô Ưu do dự nhắc lại, cô không hẳn cảm thấy không ổn, nhưng cũng chẳng hoàn toàn chấp nhận... Cô chỉ muốn để lại một dấu ấn trên người Văn Ca—và cũng chỉ muốn ôm chặt lấy nàng mà thôi.  

Có hay không, thực ra không quan trọng.  

Dù thế nào đi nữa, Văn Ca cũng không được rời xa cô.  

Nghĩ vậy, cô khẽ móc chân Văn Ca, rúc vào lòng nàng thêm một chút.  

“... Vậy thì, Văn Ca.” Cô khẽ nói, “Không được rời xa em...”  

Dù có hợp với người khác đến đâu cũng không được, dù chỉ là đóng phim cũng không được, nhất định không được rời xa cô.  

“Đương nhiên rồi.”

Văn Ca mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy của Thích Vô Ưu.  

Qua lớp áo ngủ mỏng manh, nàng có thể cảm nhận rõ ràng đường nét xương bướm mảnh mai. Nhưng may mắn là dù thế nào đi nữa, nàng cũng đã nuôi Tuyên Tuyên  béo lên một chút. Ít ra, nhìn vào cũng không còn thấy xương sườn gầy gò đến mức lộ rõ.  

"Chị sẽ không đi đâu cả, Tuyên Tuyên ." Nàng mỉm cười, "Chị đã hứa với em rồi, chị sẽ không rời xa em."  

Nhìn Tuyên Tuyên  đang ngước mắt nhìn mình, đôi mắt xanh ánh lên chút do dự và bất an, Văn Ca dịu dàng hôn nhẹ lên khóe môi cô như một lời cam kết.  

"Chị sẽ không đi đâu, Tuyên Tuyên ." Nàng nói, "Tin chị nhé?"  

Thay vì trả lời, Thích Vô Ưu chỉ siết chặt lấy tay áo nàng.  

...Cô không biết phải tin thế nào.  

Thích Vô Ưu vẫn rất sợ—Văn Ca có rời xa cô không? Văn Ca có bỏ rơi cô không? Nếu một ngày nào đó, chẳng ai còn nhớ rằng họ đã từng bên nhau, Văn Ca sẽ biến mất khỏi tương lai của cô, rồi mãi mãi không quay về.  

Nỗi sợ hãi ấy giống như một con quái vật đen khổng lồ, ẩn nấp sâu trong lòng cô.  

Nó vẫn luôn trốn ở đó, như thể chỉ chờ một cơ hội để nuốt chửng cô hoàn toàn, kéo cô vào một vũng lầy không ánh sáng, sâu thẳm và không lối thoát.  

Giống như hôm nay. Giống như bao nhiêu lần cô đã lo lắng trong quá khứ.  

Mỗi lần nhớ lại, Thích Vô Ưu lại không thể ngăn mình nghĩ đến những ký ức mà cô đã cố gắng đè nén—rất nhiều, rất nhiều lần.  

Giống như... giống như gia đình trước kia của cô.  

Mẹ ruột và cha ruột của cô—hai con người đó.  

Trong ký ức xa xôi và mơ hồ của Thích Vô Ưu, cha cô giống như một cái bóng cứng nhắc bên bàn ăn sáng, cao lớn và lạnh lùng như một bia đá sừng sững. Ông ấy có lẽ cũng từng yêu mẹ cô, giống như tất cả những đứa trẻ trên thế giới này đều từng nghĩ rằng bố mẹ mình yêu nhau. Nhưng mẹ đã bỏ rơi cô, và từ đó cô không bao giờ tìm được đường về nhà nữa.  

Rồi họ đều rời xa cô, chỉ để lại di ảnh đen trắng.  

Kể từ đó, cô chưa từng được nhìn thấy mẹ ruột của mình thêm lần nào.  

...Vậy Văn Ca cũng sẽ như thế sao?  

Ý nghĩ đáng sợ ấy khiến toàn thân Thích Vô Ưu đột nhiên run lên. Một nỗi sợ hãi tột cùng ập đến, nhấn chìm cô trong sự hoảng loạn.

Những cái ôm không có tác dụng, những nụ hôn cũng vậy. Kể cả nếu có xảy ra chuyện đó—tất cả mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa.  

Cô siết chặt lấy vạt áo của Văn Ca, rất, rất chặt, gần như sắp run lên.  

"Tiểu Ca..."  

Đừng đi, Tiểu Ca, xin đừng đi...  

Văn Ca nghiêng mặt sang, nhẹ nhàng lướt môi qua những lọn tóc mềm mại rơi rối bên thái dương cô. Như thể đang hôn lên một tấm lụa mỏng manh, mát lạnh, thoang thoảng hương thơm.  

"Ừm."  

Giọng nói của nàng mang theo ý cười dịu dàng. Văn Ca dường như mãi mãi sẽ luôn dịu dàng như thế, không bao giờ thay đổi vì bất cứ điều gì.  

"Chị biết mà, Tuyên Tuyên , chị biết..."  

Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mang theo hơi ấm, như thể từng chút từng chút một làm nóng lên làn da của cô.  

Cuối cùng, bị bao bọc trong sự dịu dàng ấy, Thích Vô Ưu cũng dần dần buông lỏng ngón tay siết chặt, trở nên mềm mại hơn.  

Cô cắn môi, trong lòng vẫn còn chút ấm ức: "Tiểu Ca..."  

Đừng hôn nữa.  

Thích Vô Ưu nghĩ, cảm thấy có gì đó... thật kỳ lạ.

Văn Ca vươn tay, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên.  

"Tuyên Tuyên ." Nàng mỉm cười, "Không sao rồi, Tuyên Tuyên , không có chuyện gì đâu."  

Vừa nói, nàng vừa nghiêng người tới, ôm trọn lấy lưng Tuyên Tuyên , trao cho cô một cái ôm thật chặt, thật ấm áp.  

Nàng cảm nhận được trong vòng tay mình, Tuyên Tuyên  khẽ run lên, rồi từ từ, chậm rãi giơ tay lên, vòng lại ôm chặt lấy nàng .  

Tiếng tim đập vang lên giữa hai người. Đôi tay của Tuyên Tuyên đặt trên lưng nàng , nắm chặt lấy vạt áo ngủ, ôm lấy nàng thật chặt, như thể muốn giữ chặt tất cả mọi thứ thuộc về mình.  

Văn Ca nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, cứ để cho cô ôm lấy mình, từng chút, từng chút một, dịu dàng xoa dịu cô.  

"Chị ở đây, Tuyên Tuyên ." Nàng nói khẽ, "Chị sẽ không rời đi."  

Được ôm siết an ủi thật lâu, cuối cùng Tuyên Tuyên cũng khe khẽ đáp lại một tiếng:  

“..... Vâng. “

Giọng cô vẫn còn vùi trong vai Văn Ca, âm thanh nhỏ nhẹ như thì thầm, khiến Văn Ca không biết cô có đang khóc hay không. Chỉ cảm thấy cô thực sự quá gầy, gầy đến mức khi ôm lấy, dường như sẽ tan biến trong vòng tay mình.  

"Tiểu Ca." Thích Vô Ưu khe khẽ gọi, "Tiểu Ca..."  

Xương bướm trên lưng cô khẽ động theo nhịp run run của giọng nói, như thể sắp mọc ra một đôi cánh thủy tinh mong manh, chẳng thể bay xa.  

...Cô bé của nàng .  

Văn Ca nhắm mắt lại, rồi cũng siết chặt vòng tay hơn, sợ rằng nếu không giữ chặt, cô sẽ tan biến ngay trong lòng mình.  

Nàng nói: "Chị không đi đâu, Tuyên Tuyên ."  

Vậy là đêm hôm đó, rốt cuộc giữa hai người cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.  

Văn Ca biết, so với giận dỗi vì ghen tuông, điều khiến Tuyên Tuyên  trĩu nặng trong lòng hơn có lẽ là nỗi sợ hãi.

Những nỗi sợ hãi và bất an quá nhiều ấy khiến cả người cô ướt sũng, như thể lại trở về ngày đầu tiên họ gặp nhau, ngày mà cơn mưa lớn xối ướt hoàn toàn cô bé nhỏ nhắn ấy.  

Văn Ca cứ thế ôm lấy Tuyên Tuyên , mãi mãi ôm chặt lấy cô.  

"Tuyên Tuyên ." Nàng gọi, "Không sao đâu, Tuyên Tuyên..."  

Cho đến khi những cảm xúc lạnh lẽo, ướt át trong lòng Tuyên Tuyên dần tan đi, đôi mắt xanh ấy cũng trở nên long lanh.  

Tuyên Tuyên vùi trong vòng tay nàng, khe khẽ nức nở, nước mắt làm ướt đẫm vải áo ngủ trên vai Văn Ca.  

Văn Ca nhẹ nhàng vỗ lưng cô, an ủi từng chút một, để rồi cuối cùng, Thích Vô Ưu cứ thế khóc đến khi ngủ thiếp đi. Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, đuôi mắt và chóp mũi đều đỏ hồng, đôi mắt sưng húp lên rất nhiều.  

Buổi sáng, khi Văn Ca vừa rửa mặt xong quay lại, liền thấy Tuyên Tuyên cuộn mình trong chăn, ôm gương, không ngừng dụi mắt đầy bất mãn.  

"Tuyên Tuyên." Nàng ngồi xuống bên cạnh, "Sao thế, Tuyên Tuyên? Mắt không thoải mái à?"  

Thích Vô Ưu quay mặt lại, dùng đầu ngón tay ấn vào đuôi mắt phải đang sưng vù.  

"...Sưng rồi." Cô ủ rũ than thở, "Còn đỏ nữa."  

Giọng điệu đầy oán trách của cô nghe thực sự đáng yêu. Văn Ca nhìn mà không nhịn được bật cười.  

"Đúng vậy, Tuyên Tuyên." Nàng cười nói, "Tại hôm qua em khóc đấy—mắt có thấy khó chịu không? Nếu khó chịu thì nhỏ chút thuốc nhỏ mắt nhé. Để chị lấy trứng luộc chườm cho em, đừng tự dụi nữa, được không?"  

Thế là Tuyên Tuyên rất nhanh đã có một quả trứng luộc ấm áp trên tay.  

Cô áp nó lên mắt, rồi cuộn mình như một viên cơm nắm trong chăn, sau đó lại rúc vào vai Văn Ca một chút, rồi mới an tâm thả lỏng người, tựa vào nàng không nhúc nhích nữa.  

Văn Ca vỗ nhẹ cô, sau đó chầm chậm vuốt ve mái tóc dài của cô, khiến Tuyên Tuyên thoải mái đến mức khẽ nheo mắt lại.  

"Tuyên Tuyên." Văn Ca hỏi, "Hôm nay em đã quyết định khi nào về chưa? Buổi sáng có bận gì không?”

Cuộn sushi đang tựa trên vai khẽ lắc đầu một cách mơ hồ.  

...Cử động như vậy, thực sự đáng yêu quá mức rồi. Văn Ca không nhịn được mà mỉm cười nhiều hơn, tiếp tục chậm rãi vuốt dọc theo mái tóc của Tuyên Tuyên.  

"Không về công ty sao, Tuyên Tuyên?"  

Lại lắc đầu.  

"…Em đã nói với trợ lý Ôn rồi." Thích Vô Ưu khe khẽ đáp, "Ở lại thêm một thời gian cũng được."  

Văn Ca cười: "Thật sao, Tuyên Tuyên?"  

"Em có thể đi xem chị đóng phim." Cô nói, rồi nhanh chóng tự bổ sung, "…Nhưng cảnh hôn thì không được."  

Vì hôm qua khóc quá nhiều, hôm nay giọng nói của cô vẫn còn nghèn nghẹn, vừa trầm đục vừa tủi thân. Đến khi nói câu này, sự ấm ức lại càng tăng thêm, giống như một chú mèo nhỏ bị ức hiếp đến mức đuôi cụp xuống.  

Văn Ca nhìn cô, vừa thấy thương lại vừa không thể không mềm lòng vì sự đáng yêu ấy. Nàng bật cười, nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy Tuyên Tuyên để an ủi.  

"Không có đâu, Tuyên Tuyên, sau này sẽ không có cảnh đó nữa." Nàng nói, "Em có thể đến xem, miễn là công việc của em cho phép."  

Mặc dù Văn Ca nói vậy, nhưng Tuyên Tuyên trông vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Cô ngẩng đầu lên từ trong lòng Văn Ca, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cuộn tròn như sushi, đôi mắt xanh lục chăm chú nhìn nàng, như thể còn chút nghi ngờ.  

Thích Vô Ưu hỏi: "…Thật chứ?"  

"Thật mà, Tuyên Tuyên."  

Tuyên Tuyên vẫn có vẻ không tin lắm. Cô tiến lại gần, chăm chú nhìn Văn Ca, đến mức ngay cả đôi mày cũng hơi cau lại, trông có vẻ rất nghiêm túc.  

Thật là đáng yêu quá.  

Văn Ca bật cười, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Thích Vô Ưu. Nụ hôn dừng lại trong chốc lát, rồi nàng khẽ cắn nhẹ bờ môi mềm mại ấy trước khi rời đi.  

"Chị nói thật đấy, Tuyên Tuyên." Nàng cười nói, "Lát nữa để chị đưa kịch bản cho em kiểm tra thử nhé?"  

Tuyên Tuyên dường như bị nụ hôn bất ngờ này làm cho choáng váng. Đôi mắt xanh vốn đang chăm chú dò xét bỗng chốc trở nên mơ màng. Cô nhìn Văn Ca, có vẻ vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp.

Văn Ca bật cười nhiều hơn nữa, ôm lấy cuộn sushi ngơ ngác kia vào lòng, tinh nghịch cọ nhẹ lên chóp mũi đỏ ửng của Tuyên Tuyên.  

"Tuyên Tuyên."  

Sau đó, nàng nhìn vào mắt Thích Vô Ưu, nghiêm túc đưa ra đề nghị:  

"Chờ một lát nữa, chúng ta đi gặp bạn của chị nhé? Xem như công khai chuyện tình cảm của chúng ta với những người quen biết, được không?”

—--

Tác giả có điều muốn nói :

Hôm nay cũng được chải lông rồi, chú mèo nhỏ thiếu cảm giác an toàn cần được ôm ấp~  

Phải dành thật nhiều cảm giác an toàn cho mèo con, gặp gỡ bạn bè tất nhiên cũng là một phần rồi XD  

Tiểu Ca không lừa đâu, chỉ là một khoảng thời gian nữa sẽ không có gì xảy ra, nhưng cuối cùng nhất định sẽ thỏa mãn mong muốn của mèo con—  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com