Chương 95 : Tan Chảy
Văn Ca nhìn, trong đầu vẫn còn trống rỗng.
Nàng theo bản năng nhanh chóng kiểm tra tình trạng của gã đàn ông kia, xác nhận rằng hắn đã bất tỉnh và sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Tuyên Tuyên nữa. Sau đó, nàng mới đứng thẳng dậy, vô thức nắm lấy tay Tuyên Tuyên.
“Em có bị thương không, Tuyên Tuyên?”
Nàng nghe thấy giọng nói của chính mình cất lên, gần như run rẩy ở cuối câu, còn lại tất cả đều bình tĩnh và điềm đạm như mọi khi.
“Có chỗ nào không thoải mái không? Hắn có đụng vào em không…”
Thế nhưng, trong bầu không khí vẫn còn oi bức và ngột ngạt này, Văn Ca lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Mồ hôi lạnh túa đầy lưng nàng, còn trái tim đang siết chặt, đập nhanh đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
…Tuyên Tuyên không sao. Rõ ràng nàng biết điều đó.
Người trước mắt nàng hoàn toàn ổn, chỉ là vì trời quá nóng nên mồ hôi đổ nhiều hơn một chút, hai má bị ánh nắng làm đỏ lên. Dù sắc mặt vẫn có hơi tái nhợt, nhưng cô không hề tỏ ra hoảng sợ hay bị thương chút nào…
Vậy mà đôi tay đang đan chặt vào nhau kia, lại đang run rẩy không ngừng.
Đừng sợ, Tuyên Tuyên. Văn Ca muốn nói vậy. Không sao rồi, chị ở đây rồi, sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em—
Thế nhưng, khi nàng ngước mắt lên và bắt gặp đôi mắt xanh lục mang theo chút bất an nhưng tuyệt nhiên không hề sợ hãi của Tuyên Tuyên, Văn Ca mới đột nhiên nhận ra.
…Hóa ra, người đang run rẩy không phải là tay của Tuyên Tuyên.
Mà chính là tay của nàng, đang run lên vì nỗi sợ hãi đè nặng lên tâm trí sau khi mọi chuyện đã qua.
Nàng không giỏi trong việc an ủi Tuyên Tuyên, chỉ khiến cô thêm lo lắng mà thôi. Văn Ca hiểu điều đó, nên nàng nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Tuyên Tuyên một chút rồi buông tay ra, mỉm cười với cô.
“Vậy nên, em…”
Văn Ca cố gắng hỏi: “Tuyên Tuyên, em đã biết trước hắn sẽ đến sao?”
Chiếc dùi cui điện mà nàng chưa từng thấy Tuyên Tuyên mang theo trước đây, cuộc gọi điện thoại đầy ẩn ý lúc nãy, cùng với ánh mắt bình tĩnh đến lạ lùng khi nãy của cô.
Tuyên Tuyên chỉ đứng đó nhìn nàng, khẽ gọi với chút áy náy: “Tiểu Ca…”
…Hóa ra, cô đã đoán trước được điều này.
Văn Ca đứng nguyên tại chỗ, nhất thời không thể nói ra bất cứ lời nào. Trong đầu nàng lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Nàng không biết nên nói gì, trong tầm mắt thoáng qua người đàn ông đang bất tỉnh trên mặt đất, nàng cũng không biết phải xử lý thế nào mới là cách tốt nhất để bảo vệ lợi ích của Tuyên Tuyên và những người bên cô.
…Chuyện này có lẽ là rắc rối thuộc về thân phận của Tuyên Tuyên khi còn là Thích Vô Ưu, Văn Ca biết điều đó. Mà xét cho cùng, bản thân nàng cũng chỉ là một diễn viên bình thường. Nàng không thể giúp gì cho Tuyên Tuyên cả.
Vậy nên nàng chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn Tuyên Tuyên có chút bất an liếc nhìn mình, rồi do dự một lúc mới ngồi xổm xuống, không chút chần chừ mà dùng dùi cui điện chích thêm một lần nữa vào cổ gã đàn ông.
Trong tiếng điện giật chói tai, cơ thể gã co giật mạnh, nhãn cầu đảo ngược một cách rõ ràng. Còn Tuyên Tuyên vẫn ngồi xổm ở đó, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu. Văn Ca không thể thấy rõ biểu cảm của cô, nhưng lại cảm nhận được sự ủ rũ như một con thú nhỏ bị xụ tai xuống.
“...Tuyên Tuyên.”
Vậy nên Văn Ca lên tiếng.
“Về nhà thôi, Tuyên Tuyên.”
---
Trên đường trở về, giữa hai người chỉ có sự im lặng.
Văn Ca lo lắng rằng nếu mình mở miệng, giọng nói phát ra sẽ vẫn còn run rẩy. Cảm xúc trong nàng vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát được, giống như những cơn sóng biển cuộn trào, liên tục va đập vào lồng ngực.
Những cảm xúc mãnh liệt và nặng nề đó khiến nàng không chắc mình có thể nói chuyện bình thường với Tuyên Tuyên hay không. Nàng không muốn nói ra bất cứ điều gì khiến cô sợ hãi hay buồn bã—
Vậy nên nàng không nói gì cả, chỉ cố gắng điều chỉnh nhịp bước chậm lại để đi cùng tốc độ với Tuyên Tuyên.
Còn Thích Vô Ưu, người đi phía sau, dần dần trở nên bất an hơn.
Cô vô thức dùng ngón tay bật tắt công tắc nhỏ của dùi cui điện trong tay, phát ra những tiếng *cạch cạch* khe khẽ, vừa đi vừa thấp thỏm nhìn bóng lưng Văn Ca.
Thích Vô Ưu khẽ gọi: “...Tiểu Ca?”
Không có câu trả lời.
…Tiểu Ca đang giận sao?
Thích Vô Ưu nghĩ vậy.
Cô không ngờ lại bị Tiểu Ca phát hiện. Rõ ràng, vào giờ này Tiểu Ca lẽ ra vẫn đang ở phim trường, mọi khi phải vài tiếng nữa mới về đến nhà… Vậy mà hôm nay, lại vừa đúng lúc bắt gặp cảnh này.
…Cô không muốn Tiểu Ca nhìn thấy chuyện này.
Những chuyện này, người đàn ông kia—kẻ mà về mặt pháp lý được gọi là cha nuôi của cô.
Đều là lỗi của hắn. Dù là hôm qua, hay bất kỳ ngày nào trước đó, nếu là hôm qua thôi, Tiểu Ca cũng sẽ không biết gì cả. Ai bảo hắn cứ phải chọn đúng hôm nay để xuất hiện—
Vừa ấm ức vừa bực bội nghĩ như vậy, Thích Vô Ưu đã nhanh chóng sắp xếp lại trong đầu tất cả thông tin liên quan đến hắn và người nhà hắn. Gần đây, bọn họ cũng đang chuẩn bị thủ tục kiện tụng. Dù cho những kẻ hối lộ thường không bị phạt quá nặng, nhưng cô vẫn có thể làm một vài chuyện nho nhỏ.
…Ai bảo dạo này cô rảnh rỗi.
Thế nhưng, dù trong đầu không ngừng vẽ ra đủ viễn cảnh về cái kết của đám người đó, cô vẫn chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.
Thích Vô Ưu cắn môi, vô thức dùng móng tay gảy nhẹ vào mép công tắc dùi cui điện, cho đến khi cảm giác đau nhói dần dần lan đến đầu ngón tay.
Cô cứ thế nhìn chằm chằm vào bóng lưng trầm mặc của Tiểu Ca, cảm giác bất an càng lúc càng lớn dần.
Tiểu Ca thực sự… đang rất giận sao? Rất, rất giận sao?
Mà ở trước cô vài bước, Văn Ca chỉ lặng lẽ bước đi mà không nói lời nào.
Nhận ra khoảng cách giữa mình và Thích Vô Ưu đã kéo giãn, nàng dừng lại, quay đầu khẽ gọi:
“———Tuyên Tuyên.”
Giọng điệu ấy không hề hung dữ, cũng chẳng mang theo sự tức giận, chỉ đơn thuần là bình tĩnh. Thế nhưng khi Thích Vô Ưu nhìn thấy, cô lại vô thức cảm thấy có chút sợ hãi. Cô cắn môi, thấp thỏm vươn tay ra để Văn Ca nắm lấy, rồi được kéo đi về phía trước.
… Thật nóng.
Bàn tay của Tiểu Ca ấm áp vô cùng, bao trùm lấy tay cô, không quá chặt đến mức làm đau nhưng lại siết chặt hơn thường ngày một chút. Đầu ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng ấn lên cổ tay cô.
Thích Vô Ưu nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, rồi bỗng nhiên nhận ra—
Tiểu Ca… có vẻ thực sự rất giận…
Cô bị Văn Ca nắm tay dẫn đi, bước chân cũng theo đó nhanh hơn một chút, băng qua hành lang yên tĩnh của khách sạn để trở về căn phòng tạm thời nhưng an toàn của hai người.
Điều hòa trong phòng đủ mát, khiến không khí trở nên dễ chịu, không còn oi bức như ngoài kia. Nhưng bàn tay đang nắm lấy cô vẫn còn rất nóng.
Ngay cả khi đã bước vào phòng, Tiểu Ca vẫn chưa buông tay. Hai người cứ đứng lặng nơi cửa ra vào.
Nhìn tấm lưng gần trong gang tấc kia, Thích Vô Ưu do dự một lúc rồi rụt rè khẽ siết lấy ngón tay Văn Ca, nhỏ giọng gọi:
“…Tiểu Ca?”
Cô nghĩ—mình không nên để Tiểu Ca nhìn thấy chuyện này. Cô không hề muốn làm Tiểu Ca tức giận, cũng không thích cảm giác này chút nào.
Cắn môi, cô vì bất an và chút áy náy mà cúi thấp tầm mắt, chờ đợi hồi đáp từ Văn Ca.
Năm giây trôi qua.
Mười giây trôi qua.
“…Tuyên Tuyên.”
Cuối cùng, cô cũng nghe thấy Tiểu Ca cất giọng. Nhưng âm thanh ấy có chút kỳ lạ—khàn khàn hơn thường ngày, mang theo một cảm xúc mà cô không quen thuộc.
Thích Vô Ưu sững sờ ngẩng mặt lên.
…Tiểu Ca, đang khóc sao?
"Tuyên Tuyên."
Cô nghe thấy Tiểu Ca khẽ gọi tên mình: "Tuyên Tuyên."
Lần đầu tiên, cô nhìn thấy Tiểu Ca với biểu cảm như vậy—vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng đôi mắt lại hơi đỏ, cố gắng lắm nhưng vẫn không thể nở nụ cười trấn an. Văn Ca cứ thế nhìn cô, hàng mi khẽ run, dường như đang kìm nén điều gì đó.
Một cảm giác kỳ lạ chợt giáng mạnh vào tim.
Thích Vô Ưu ngơ ngác nhìn Tiểu Ca, bỗng nhiên nhận ra—hình như cô đã làm một chuyện sai lầm, một chuyện rất, rất sai…
"Tiểu… Tiểu Ca…"
Cô khẽ gọi, siết nhẹ lấy những ngón tay Văn Ca.
"Xin lỗi, Tiểu Ca…"
Cô bước lên một bước—rồi bị Văn Ca siết chặt vào lòng.
Có lẽ đây là cái ôm chặt nhất giữa hai người từ trước đến nay. Tiểu Ca vòng tay ôm chặt eo cô, ôm lấy cả bờ vai cô, thật chặt, thật chặt.
Như thể… như thể muốn nhấn chìm cô vào cơ thể mình, ôm trọn cô bằng tất cả sức nặng này.
"…Tiểu Ca?"
Thích Vô Ưu ngây ngẩn trong vòng tay ấy, bị siết chặt đến mức hơi đau, nhưng cô có thể cảm nhận được—Tiểu Ca đang vùi mặt vào vai cô, và cũng đang run rẩy.
—Bàn tay siết chặt, bờ vai đang khẽ run, cô không biết Tiểu Ca có đang khóc hay không.
Chỉ là, cái ôm này bỗng trở nên ẩm ướt.
Dường như, trái tim cô—vẫn còn mông lung, vẫn chưa kịp hiểu hết mọi chuyện—cũng bị cuốn vào thứ cảm xúc nặng nề ấy, ướt đẫm.
Vậy nên, Thích Vô Ưu chầm chậm đưa tay lên, bắt chước những gì Tiểu Ca vẫn thường làm, dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng nàng, như một sự an ủi.
"Tiểu Ca." Cô khẽ nói. "Đừng khóc…"
Văn Ca không trả lời.
Nàng cứ thế siết chặt Thích Vô Ưu vào lòng, như thể lo lắng Tuyên Tuyên của nàng sẽ biến mất, dù chỉ một chút cũng không muốn nới lỏng vòng tay.
Có lẽ vì sức ôm của nàng quá chặt, Thích Vô Ưu cảm thấy hơi đau, nhưng không sao cả.
Bởi vì cái ôm này thật ấm áp—đặc biệt, đặc biệt ấm áp. Lòng ngực Tiểu Ca nóng đến mức khó tin, như thể cả người cô sắp tan chảy vào đó vậy.
Cái ôm dịu dàng nhưng kiên định này khiến cô nhớ đến cuốn tiểu thuyết mình đã đọc vào buổi trưa hôm ấy. Trong câu chuyện đó, Tiểu Ca cũng ôm cô như thế này—mạnh đến mức khiến cô hơi đau, nhưng lại không bao giờ buông tay.
Vậy nên, Thích Vô Ưu cũng vươn tay ôm lấy Tiểu Ca, để mặc nàng ôm mình chặt như muốn giữ một đám mây trong lồng ngực. Cô khẽ nhắm mắt lại.
Như thể, một khoảng trống đói khát và trống rỗng trong tim cô cuối cùng cũng tạm thời được lấp đầy.
Nhưng... nhưng cô không muốn Tiểu Ca khóc. Một chút áy náy nhỏ nhoi trào lên trong lòng. Cô chưa từng nghĩ rằng mình lại khiến Tiểu Ca đau lòng.
Phải làm sao đây...?
Thích Vô Ưu không biết.
Cô chẳng nghĩ ra cách nào cả. Trái tim ướt đẫm bởi cảm giác tội lỗi kỳ lạ, thế nên, sau một hồi suy nghĩ, cô chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiểu Ca.
"Tiểu Ca," Thích Vô Ưu khẽ nói. "Xin lỗi... A!"
Một lực đạo cứng rắn chợt rơi xuống cổ cô, không quá mạnh, nhưng cảm giác vô cùng xa lạ.
Thích Vô Ưu sững sờ mất vài giây, rồi chợt nhận ra—Tiểu Ca... cắn cô.
...Tại sao Tiểu Ca lại cắn cô chứ?
Cô lập tức nhíu mày, hoàn toàn quên mất chuyện mình thường hay gặm ngón tay của Văn Ca.
Chỉ là, cảm giác lạ lẫm ấy, hòa cùng hơi thở nóng rực bên cổ, khiến cô khẽ rùng mình. Cảm giác này... thật kỳ quái...
Thích Vô Ưu không hiểu.
Cô khẽ kéo nhẹ tay áo Văn Ca, cố gắng lên tiếng ngăn cản: "Tiểu Ca—"
Nhưng Văn Ca lại cúi xuống, một lần nữa cắn lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô, để lại một vết đỏ rõ ràng.
Trong tiếng rên khẽ vì đau của Tuyên Tuyên, Văn Ca ngẩng đầu lên. Nàng không còn kìm nén cảm xúc của mình nữa.
"…Tuyên Tuyên," Nàng nói, "Đưa tay ra."
Đánh vào lòng bàn tay.
Thích Vô Ưu giật mình, theo phản xạ rụt về phía sau, nhưng vì eo vẫn bị nàng ôm chặt nên không thể tránh đi.
Cô biết đây có lẽ là hình phạt vì đã làm sai điều gì đó, nhưng thực sự, thực sự không muốn bị đánh vào tay. Thế nên, cô đẩy Văn Ca, cố gắng vùng vẫy một chút: "Tiểu Ca, không được mà…"
"Ngoan nào, Tuyên Tuyên." Văn Ca dịu dàng nói.
Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve vết đỏ mình vừa để lại trên cổ cô, rồi dần dần lướt lên phía trên. Đôi mắt nàng dường như càng lúc càng tối lại, ánh nhìn cũng sâu hơn.
"Tuyên Tuyên." Nàng cất giọng, bình tĩnh và dịu dàng đến mức không thể phản kháng.
"Nghe lời.”
—-----
Tác giả có điều muốn nói :
Hôm nay Tiểu Ca ướt đẫm, nhưng vẫn gắng gượng đứng dậy ——
Quá nguy hiểm rồi, Tiểu Ca lo lắng đến mức sắp phát PTSD mất thôi (
Chú mèo con có hơi thích cảm giác này, nhưng lại không thích bị đánh vào lòng bàn tay ww
Mèo con hư đã bị đè xuống, chỉ có thể ngoan ngoãn để cún con liếm lông từ đầu đến tận chóp đuôi một cách nghiêm túc thôi XD
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com