Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Lê Vô Hồi

Khâu Nhất Nhiên vẫn chưa khỏi bệnh hẳn.

Sau khi ở khách sạn vài ngày, cô đều quay cuồng trên giường, ngủ, bị sốt, uống thuốc hạ sốt, hạ sốt, đau ảo. . . Cứ thế lặp đi lặp lại.

Một trận ốm rất nhỏ đối với người bình thường, lại khiến cô suýt mất nửa cái mạng.

Về chuyện này.

Lê Vô Hồi đúng là đã lường trước, không để Khâu Nhất Nhiên ở một mình.

Thậm chí ngay ngày nhận phòng.

Nàng đã rất tinh ý phát hiện.

Lê Vô Hồi ngủ thiếp đi sau từ từ tỉnh dậy, sờ lên trán, mới biết người này lại bắt đầu sốt nhẹ.

Cơ thể sao lại trở nên yếu như thế?

Tưởng là đã khỏi rồi mà kết quả lại tái phát nhiều lần?

Lê Vô Hồi không kịp hỏi vấn đề này.

Nàng cuống cuồng tìm đến miếng dán hạ sốt, dán lên trán Khâu Nhất Nhiên.

Vừa mới bắt đầu hơi có chút tác dụng.

Nhiệt độ giảm xuống.

Khâu Nhất Nhiên còn dậy ăn chút gì, kéo miếng dán hạ sốt màu trắng ra, an ủi nàng nói mình không có chuyện gì, nghỉ ngơi một đêm là tốt rồi.

Nhưng đến buổi tối.

Lê Vô Hồi mơ màng vươn tay sang bên cạnh, mới phát hiện nàng chỉ hơi hơi nhắm mắt một chút thôi, nhiệt độ Khâu Nhất Nhiên lại bắt đầu tăng lên.

Thế là liền tỉnh hẳn và ngồi bật dậy.

Đắp kín chăn cho Khâu Nhất Nhiên, lại vội vàng đi đun nước nóng, chuẩn bị cho Khâu Nhất Nhiên uống thuốc.

Lê Vô Hồi có chút loạng choạng dùng tay chống mặt bàn, mới gượng gạo đứng vững.

Mấy ngày mệt nhọc dồn lại, nàng cũng không có nghỉ ngơi tốt.

Nàng không biết nếu như Khâu Nhất Nhiên ở một mình, gặp phải chuyện như vậy thì sẽ xoay sở ra sao.

Mãi đến khi nước sôi.

Lê Vô Hồi mới rất sâu rất sâu thở ra một hơi, đi tới phòng tắm.

Nước lạnh mùa đông như những mũi gai đâm vào lòng.

Lê Vô Hồi hứng nước lạnh rửa mặt.

Lại đứng tựa bồn rửa tay nhìn mặt mình rất lâu, buộc chính mình tỉnh lại.

Lại lấy nước nóng, pha chung với nước đóng chai, cẩn thận thử nhiệt độ, lại đi cho Khâu Nhất Nhiên uống thuốc.

Nhưng Khâu Nhất Nhiên gần như hôn mê bất tỉnh.

Lê Vô Hồi khó khăn lắm mới đưa thuốc hạ sốt vào được.

Khâu Nhất Nhiên lại rất khó khăn gồng eo lên, nôn ra.

Sau đó, vì ăn uống quá ít nên cô không nôn được gì, chỉ ói ra một chút nước.

Nôn xong, cô lại có vẻ hơi dễ chịu hơn một chút, mệt lả ngã vào bên giường, rồi rất cố sức cười với Lê Vô Hồi.

Giống như là muốn an ủi nàng, làm cho nàng không nên quá lo lắng, nhưng cái gì cũng không nói ra được.

Thời điểm như thế này Lê Vô Hồi rất khó chịu.

Nàng không biết rốt cuộc mình cần làm gì để Khâu Nhất Nhiên dễ chịu hơn một chút.

Nhưng nàng nhớ là, vào những lúc như thế này,

Người bệnh ăn quýt, miệng và bụng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Vì lẽ đó, nhân lúc Khâu Nhất Nhiên cuối cùng uống thuốc vào được, và trong lúc cô ngủ say, Lê Vô Hồi cuống quýt cầm áo khoác ra ngoài, tìm kiếm các loại quýt ở thành phố Nga xa lạ.

Nàng trước đây chưa từng tới Nga, không biết liệu Nga vào mùa này có bán quýt hay không, nên nàng cứ như con thoi chạy khắp các siêu thị lớn xung quanh mà tìm.

Thế nào mà cũng thật sự tìm được.

Trên đường quay về, không biết có phải vì quá vội vàng hay không mà cái túi bị rách, quýt cứ thế lăn lông lốc xuống đất từng quả một.

Lê Vô Hồi đành phải một tay ôm giữ những quả còn lại trong ngực, một tay khó nhọc ngồi xổm xuống, nhặt từng quả quýt lên. Khi nhặt được quả cuối cùng, nàng đột nhiên đứng yên tại chỗ.

Kiến trúc bằng đá khổng lồ của Nga đều rất xa lạ, nàng ngồi xổm ở trên đường phố đêm khuya không người.

Cứ thế vụng về ôm những quả quýt trong ngực, nhìn quanh một chút, mũi và đuôi mắt đều bị gió thổi đến đỏ ửng.

Bởi vì nàng phát hiện, bản thân ôm nhiều quýt như vậy không có cách nào đứng lên được, vì lẽ đó không biết nên làm sao mới tốt.

Cũng không có ai có thể giúp nàng một tay.

Bởi vì cái người bất luận thế nào cũng sẽ chạy tới giúp nàng, ngay cả bản thân cũng đang bị bệnh.

Cuối cùng Lê Vô Hồi vẫn là đem những quả quýt kia mang về được.

Nàng cởi áo khoác của mình ra, đem những quả quýt quý giá kia bọc lại, chính mình mặc áo len chạy về.

Bởi vì trước đây rất lâu khi nàng sinh bệnh, cũng là Khâu Nhất Nhiên nói với nàng, người bệnh ăn quýt sẽ thoải mái một chút.

Nhưng Khâu Nhất Nhiên không biết— ở những ngày cô mê man này, còn xảy ra câu chuyện "quả quýt" kia.

Nhưng cô đối với quýt ghi nhớ rất sâu.

Miệng người nôn ói thường sẽ rất đắng, uống bao nhiêu nước cũng là chuyện vô ích.

Cô mới vừa ói, đang ở trạng thái tất cả cảm giác đều khó chịu. Đang ngủ mơ màng, đột nhiên bị đút cho một miếng quýt tươi mát, dễ chịu trong miệng.

Tuy người còn mơ màng, nhưng nhai mấy cái, thấy hơi dễ chịu một chút, thế là lại rất ngoan ngoãn há miệng ra.

Miếng quýt lại được đút vào.

Cô rất chật vật nhai, nuốt xuống, rồi lại cố gắng mở mắt liền nhìn thấy Lê Vô Hồi với mái tóc rối bời, mũi vì lạnh mà đỏ ửng, như vừa vội vàng chạy từ đâu đó về.

Khâu Nhất Nhiên đột nhiên cảm thấy hơi nhói nơi sống mũi, giữa trời đất ngập tràn băng tuyết, ở nơi đất khách quê người hoàn toàn xa lạ, cô biết việc Lê Vô Hồi muốn chăm sóc cô như thế, muốn đi ra ngoài tìm quýt cho cô, là chuyện khó khăn biết bao.

Giọng cô khản đặc, hết sức hối lỗi nói, "Tôi xin lỗi nha."

Đại khái là nhìn thấy cô cuối cùng cũng có thể nói ra lời, Lê Vô Hồi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lột múi quýt, đưa đến bên mép cô: "Có gì mà phải xin lỗi?"

Nàng còn bóc cả những sợi xơ nhỏ kia thật sạch cho Khâu Nhất Nhiên.

Khâu Nhất Nhiên lơ mơ ăn múi quýt, thốt ra từng đoạn:

"Vốn dĩ, vốn dĩ một mình chị ở quốc gia xa lạ đã rất khó khăn rồi, còn phải chăm sóc tôi, một người bệnh nữa."

"Đừng nói câu đó." Lê Vô Hồi nói.

"Tôi biết rõ khi tôi phát bệnh thì phiền phức đến mức nào."

Tuy rằng đầu óc nặng trịch.

Nhưng Khâu Nhất Nhiên vẫn kiên trì nói hết câu,

"Lúc nào cũng chỗ này đau chỗ kia đau, lại không ăn được thứ gì, còn nôn ọe khắp nơi, để chị phải dọn dẹp những thứ đó. . ."

Nói tới chỗ này.

Khâu Nhất Nhiên rất chậm rãi hít một hơi, cô nhớ tới mấy ngày nay chính mình nôn liên tục, Lê Xuân Phong còn phải dọn dẹp những thứ nôn ra đó cho mình, càng thêm cảm thấy xin lỗi, rất khó chịu lặp lại một lần,

"Xin lỗi."

"Khâu Nhất Nhiên,"

Cho cô ăn xong miếng quýt cuối cùng, Lê Vô Hồi cúi xuống nhìn cô,

"Em là hiện thân của sự xin lỗi sao?"

Rất trực tiếp, cũng rất thẳng thắn lời lẽ. Như đang giận, lại giống như chỉ buồn bã vì không nhanh chóng khỏe lên.

Khâu Nhất Nhiên choáng váng. Cô quá mơ màng, hầu như không nhìn rõ mặt Lê Vô Hồi.

Chỉ có thể nhìn thấy Lê Vô Hồi ngồi ở bên giường, hơi cúi mắt, nhìn xuống cô, rất lâu, đôi mắt dài hẹp, cười lên như đuôi hồ ly, cũng đỏ hoe.

Cô không nhịn được đưa tay đến chạm một cái. Vẫn là xúc cảm ẩm ướt mềm mại.

Mà ngay sau đó, Lê Vô Hồi nhanh chóng quay nghiêng mặt, né cô, sau đó hít sâu vào một hơi, đem bàn tay cô đang giơ lên đặt xuống.

Cúi đầu nhìn cô.

Rất lâu.

Như là có chút không nỡ, lại giống như là ý thức được ngữ khí của mình vừa rồi đối với bệnh nhân quá gắt gao.

Lê Vô Hồi nói, "Nếu cảm thấy có lỗi với chị, vậy thì nhanh lên một chút khỏe lại."

Nàng ngừng lại mấy giây.

Lại rất khẽ nói thêm một câu: "Để chị nhanh chóng có thể nhìn thấy cực quang."

Khâu Nhất Nhiên nỗ lực nở một nụ cười với nàng. Nhưng không nói thêm được gì, đã mắt hoa đầu óc choáng váng lại ngủ thiếp đi. Lần ngủ này, không biết lại qua bao lâu.

Nhưng cũng chính là từ ngày ăn quýt này bắt đầu,cô chậm rãi khỏe hơn, không còn sốt tái phát, nhưng người vẫn không tỉnh táo, thời gian ngủ mỗi ngày dài đến có chút quá mức.

Lê Vô Hồi bắt đầu còn rất lo lắng.

Sau đó phát hiện cô thật sự không có lại bị sốt, chỉ là người mềm nhũn, vẫn chưa khôi phục sức lực, nên nàng cũng không làm phiền cô nhiều.

Chỉ là đã đến giờ cơm, sẽ lay cô, buộc cô phải dậy ăn chút gì lại tiếp tục ngủ.

Cố gắng bắt cô ăn một ít. Lại chuẩn bị thuốc bắt cô phải uống rồi mới để cô tiếp tục đi ngủ.

Cứ như vậy, hai người đã trải qua mấy ngày tại phòng khách sạn.

Sức khỏe của Khâu Nhất Nhiên cũng cuối cùng hồi phục được một chút, cô không còn ngủ nhiều như trước, và lượng thức ăn ăn được cũng nhiều hơn mấy ngày trước.

Nhưng Lê Vô Hồi quyết định vẫn để cho cô nghỉ ngơi thêm mấy ngày, không cần bệnh vừa khỏi liền đi ra ngoài dễ cảm lạnh.

Nàng sợ khi đến Murmansk, chưa kịp nhìn thấy cực quang, cô lại bị bệnh.

Gần đây Nga hầu như là bị băng tuyết bao phủ.

Khâu Nhất Nhiên không có phản đối quyết định này của Lê Vô Hồi, cô biết mình mỗi khi phát bệnh thì tốn thời gian biết bao, vì thế cũng muốn bản thân nhanh chóng khỏe hẳn, để có thể bắt đầu cuộc hành trình.

Trong lúc Khâu Nhất Nhiên dưỡng bệnh. Lê Vô Hồi cũng không ngồi yên, ngoài việc luôn theo dõi tình hình sức khỏe của cô. Những lúc khác, nàng bận rộn chuẩn bị các hướng dẫn để săn cực quang.

Hôm nay, Khâu Nhất Nhiên mở mắt sau giấc ngủ trưa rất dài, liền nhìn thấy Lê Vô Hồi đang cúi người bên cái bàn nhỏ kia. Nàng quay lưng về phía cô, như đang ghi chép gì đó trên ghi chú trong điện thoại.Bên cạnh có mở một chiếc đèn nhỏ, không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Mái tóc xoăn thường ngày của nàng được buộc lại rất tùy tiện, dưới cái cổ thon dài còn có mấy sợi tóc rối xõa xuống. Nàng còn đeo kính gọng.

Khâu Nhất Nhiên tỉnh hẳn, tựa ở bên giường, nhìn một lúc, trong không khí ngửi thấy một loại mùi hương rất yên bình.

Lê Vô Hồi đương nhiên không có dùng nước hoa, cơ bản dùng sữa tắm và dầu gội đầu của khách sạn, giống như Khâu Nhất Nhiên dùng.

Nhưng có thêm một người sinh hoạt, không khí trong phòng đều sẽ khác đi. Mùi của Lê Vô Hồi bây giờ như hương biển, không mặn, rất sạch sẽ, rất trầm tĩnh, nhưng có chút mùi đắng.

Còn mùi của Lê Xuân Phong trước kia thì nồng nặc, quyến rũ, phóng khoáng... Như ánh mặt trời trên bờ biển nhiệt đới.

Nghĩ tới đây. Khâu Nhất Nhiên lại cảm thấy mình thật buồn cười— không hiểu sao lại đi so sánh những điều đó.

Cô cúi đầu. Hít hà cái mũi vẫn còn hơi nghẹt, đỡ tường, xuống giường.

Động tĩnh không quá to. Nhưng Lê Vô Hồi đang tập trung làm hướng dẫn, vẫn nhận ra ngay, nghiêng đầu hỏi:

"Tỉnh rồi? Có đói bụng không?"

"Không đói bụng." Khâu Nhất Nhiên lắc đầu, vừa cầm lấy cặp nạng, có chút dở khóc dở cười nói: "Tôi đâu phải là voi mà ngày nào cũng ăn năm, sáu bữa."

Lê Vô Hồi không đáp lại cô.

Thấy cô vừa tỉnh ngủ đã không mặc áo khoác, lại còn chống nạng đi về phía mình, nàng cau mày: "Mặc áo vào đi."

Giọng điệu ra lệnh dứt khoát.

Rõ ràng trong phòng khá ấm, hơn nữa bản thân nàng cũng có mặc gì thêm đâu. Khâu Nhất Nhiên ngoan ngoãn "Ờ" một tiếng: "Chị cứ tiếp tục làm việc đi, tôi không làm phiền chị đâu."

Lê Vô Hồi "Ừ" một tiếng.

Chắc là không nghĩ Khâu Nhất Nhiên lại lờ đi cả câu nói đơn giản như "mặc áo khoác vào" đó.

Nàng lại cúi đầu, tiếp tục gọi điện thoại trao đổi với người hướng dẫn đã liên hệ trước đó.

Khâu Nhất Nhiên không có mặc áo khoác.

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu như không mặc lát nữa Lê Vô Hồi sẽ mắng cô.

Cho nên cô rất cẩn thận chống cặp nạng.

Sau đó kéo chăn xuống, quấn lên người mình, như cây măng xuân vậy.

Cô ở trong phòng có chút buồn chán chống cặp nạng đi tới đi lui, kéo rèm cửa sổ, nhìn một chút tuyết ngoài cửa sổ. . .

Đứng một lúc.

Khâu Nhất Nhiên có chút ngần ngại liếc mắt nhìn cô đang gọi điện thoại với giọng thấp, nàng nói bằng tiếng Anh.

Kỳ thực tiếng Anh của cô nghe rất êm tai, không nói nhanh như khi nói tiếng Trung, giọng nói sẽ mềm mại hơn một chút.

Khâu Nhất Nhiên nghe một hồi.

Bỗng nhiên lại nhìn thấy kính của Lê Vô Hồi, vẫn là cặp kính gọng đen từ năm năm trước.

Lê Vô Hồi rất hoài niệm đồ cũ, cho nên nàng bình thường sẽ không tùy tiện thay đổi đồ dùng bên người.

Mặc dù cặp kính này gọng đã hơi bị lệch.Tuy nhiên, nó đeo trên mặt nàng. Cứ như là một món đồ thời trang độc đáo được cố ý thiết kế vậy.

Mắt của Lê Vô Hồi vừa to vừa hẹp dài, đeo kính gọng cũng không che được đuôi mắt hơi hếch của nàng.

Ngược lại sẽ làm nàng có một khí chất mâu thuẫn giữa sự kín đáo và nổi bật.

Không biết mình đã nhìn chằm chằm bao lâu.

Chờ hoàn hồn lại, Khâu Nhất Nhiên mới phát hiện Lê Vô Hồi đã nói điện thoại xong.

Nàng dưới ánh đèn bàn màu vàng, lười biếng chống mặt nhìn cô, nhưng không lên tiếng.

Cũng không biết đã nhìn cô như thế bao lâu, có thấy hay không cô vẫn đang nhìn mình.

"Tôi. . ."

Khâu Nhâu Nhất Nhiên lấy lại bình tĩnh.

Tránh tầm mắt không nhìn Lê Vô Hồi, vô cảm sờ sờ mũi,

"Gọng kính của chị sao lại bị lệch?"

Một lý do rất hợp lý và rất cẩn thận.

Nói xong.

Khâu Nhất Nhiên lại đi liếc nhìn Lê Vô Hồi, phát hiện đối phương vẫn là như vừa nãy nhìn cô.

Cô lại vội vàng dời tầm mắt, gãi gãi cằm, có chút lúng túng lặp lại,

"Thật ra gọng kính sửa rất dễ."

"Nhìn lâu như thế chỉ là đang xem gọng kính của chị thôi à?" Lê Vô Hồi cuối cùng cũng lên tiếng, nàng nheo nheo mắt,

"Khâu Nhất Nhiên, em nhàm chán lắm sao?"

"Cũng có chút thật." Khâu Nhất Nhiên không phủ nhận, thành thật nói, "Thật ra tôi cảm thấy tôi đã gần như khỏe hẳn rồi, có thể xuất phát."

Lê Vô Hồi nhìn chằm chằm cô, không nói gì.

"Chỉ là để chắc chắn cũng được." SợLê Vô Hồi hiểu lầm cô lại là bởi vì muốn nhanh ly hôn mới nói như vậy, Khâu Nhất Nhiên lại giải thích, "Tôi cũng không muốn lại cản trở nữa."

Lê Vô Hồi lúc này mới "Ừ" một tiếng,

"Tối nay trước khi ngủ lại đo nhiệt độ cơ thể, ngày mai nếu như bình thường thì ngày mốt mình xuất phát."

Khâu Nhất Nhiên dừng lại nửa nhịp, đồng ý: "Được."

Lê Vô Hồi không nói nữa, lại cúi đầu tìm đọc tài liệu gì đó.

Ở trong phòng đợi nhiều ngày như vậy.

Ngoại trừ ngủ thì là ăn.

Không có chuyện gì khác có thể làm, Khâu Nhất Nhiên quả thực cũng có chút rảnh rỗi.

Nhưng thấy Lê Vô Hồi nghiêm túc chuẩn bị cho việc săn cực quang như thế, cũng không có ý định thảo luận thêm, Khâu Nhất Nhiên liền không đi quấy rối, vừa tỉnh ngủ lại không ngủ được.

Cô liền quyết định ôm chăn ngồi ở bên giường, thu cặp nạng lại, đặt gọn gàng ở bên giường.

Sau đó nhìn tuyết ngoài cửa sổ ngẩn người.

Thời gian lúc nào cũng trôi qua rất nhanh khi người ta ngẩn ngơ.

"Khâu Nhất Nhiên."

Đang thẫn thờ, cô đột nhiên nghe thấy Lê Vô Hồi gọi mình.

Theo bản năng đi lấy cặp nạng bên cạnh, sau đó mới nghiêng đầu, hơi nghi hoặc hỏi,

"Sao vậy?"

Cô như là bất cứ lúc nào chuẩn bị muốn đứng lên.

Tầm mắt Lê Vô Hồi dừng lại trên cặp nạng mấy giây, mới dời đi, một lần nữa đặt vào màn hình điện thoại di động.

Khá là vô tình như thể, hỏi: "Em hiện tại có sở thích gì không?"

"Sở thích?"

Không biết có phải là rất lâu không nghe thấy từ này, phản ứng đầu tiên của Khâu Nhất Nhiên là mơ hồ.

Chú ý tới phản ứng của Khâu Nhất Nhiên.

Lê Vô Hồi có chút cay cay mũi, hầu như đều không thể tiếp tục nữa, nhưng nàng vẫn cố gắng để ngữ khí của mình có vẻ rất bình thường: "Tôi thấy em hễ rảnh rỗi là lại rất nhàm chán."

"Cũng còn ổn." Khâu Nhất Nhiên nói, "Bởi vì phần lớn thời gian đều có chuyện để làm, vì lẽ đó sở thích. . ."

Nói tới chỗ này.

Cô dừng lại, rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó nói,

"Tôi không có sở thích gì."

Phần lớn thời gian cô ngay cả sức lực để suy nghĩ cũng không có, hơn nữa rất nhiều nơi đều không thể đi, làm gì còn tinh thần để bồi dưỡng sở thích?

Mà khoảng thời gian này thật giống là bị cô đánh cắp.

Hoàn toàn rảnh rỗi, không phải vì ép mình đi ra ngoài làm tài xế taxi, cũng không cần sửa tranh, thậm chí cũng không có chỗ nào đang đau, đang sinh bệnh. . .

Trái lại làm cho cô có chút không quen.

Cho nên khi Lê Vô Hồi hỏi cô vấn đề này.

Cô chỉ là rất thẳng thắn trả lời xong, lại giải thích: "Dù sao người gần ba mươi tuổi không có sở thích, cũng rất bình thường."

Sau đó đối với Lê Vô Hồi thân thiện nở nụ cười: "Chị tiếp tục đi."

Sau đó sau đó,

Khâu Nhất Nhiên lại tiếp tục đi ngẩn người.

Giống như khoảng thời gian cô rảnh rỗi ở thành phố Sương Mù trước đây, trì trệ, vô cảm, bình tĩnh.

Nhưng an toàn.

Sẽ không gặp nguy hiểm, cũng sẽ không cho những người khác mang đến phiền phức.

Khâu Nhất Nhiên nhìn ngoài cửa sổ tuyết trắng, như lại cam chịu trở lại trong lồng.

Mãi đến tận Lê Vô Hồi bất ngờ nói một câu: "Khâu Nhất Nhiên, tôi dẫn em ra ngoài chơi."

Khâu Nhất Nhiên kinh ngạc nghiêng mặt sang bên.

Lê Vô Hồi như đang suy tư điều gì, chậm rãi hái xuống cặp kính chân bị lệch.

Ánh sáng đèn bàn màu vàng lan tỏa.

Như một màng chắn trong suốt ngăn cách giữa hai người.

Nàng chống mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Khâu Nhất Nhiên, rồi sau đó nhẹ nhàng lặp lại một lần,"Chúng ta đi chơi đi."

"Đi đâu?" Khâu Nhất Nhiên cho rằng nàng đang nói đùa.

"Thích đi đâu ngắm cảnh cũng được." Nói rồi, Lê Vô Hồi liền rất nhanh nhẹn đứng lên.

Nàng cầm lấy áo khoác của Khâu Nhất Nhiên.

Bước tới.

Rất tự nhiên gỡ từng lớp chăn khỏi Khâu Nhất Nhiên, động tác rất cẩn thận khoác áo khoác lên cho cô, rất kiên nhẫn nói với cô,

"Em không phải đã bị nhốt lâu lắm rồi sao? Ra ngoài xem chút có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn."

"Thế nhưng có thể làm lỡ việc sau đó không?" Khâu Nhất Nhiên có chút hoang mang, Lê Vô Hồi sao lúc nào cũng muốn vội vàng đi ra?

"Vạn nhất tôi lại sinh bệnh thì sao?"

Dứt lời, Lê Vô Hồi đã kéo khóa áo phao của cô lên tận cằm.

Lời Khâu Nhất Nhiên bị ngăn lại, hầu như cả cổ họng cũng bị chặn, hốt hoảng nhìn quanh.

Như con vịt sắp lặn xuống nước với cái khăn trùm đầu.

"Khâu Nhất Nhiên."

Lê Vô Hồi lại tìm ra mũ, đội chặt cho cô, "Gia đình em không dạy em sao?"

"Cái gì?"

Mũ đội xuống, Khâu Nhất Nhiên cảm giác đỉnh đầu của mình ấm áp hơn không ít.

Chiều cao của nàng cao hơn Khâu Nhất Nhiên mấy centimet.

Vì lẽ đó khi đội mũ.

Nàng vừa giúp Khâu Nhất Nhiên chỉnh mái tóc rối vì ngủ.

Vừa cúi mắt nhìn cô, vẻ mặt bị ánh sáng ấm áp chiếu vào trở nên hơi mơ hồ, thêm chút mềm mại không thuộc về nàng,

"Lúc ra ngoài chơi thì phải chơi hết mình."

Khâu Nhất Nhiên sững sờ.

Sau đó, Lê Vô Hồi còn đeo cả bịt tai cho cô, thế là âm thanh thế giới trở nên mơ hồ.

Cảm giác rõ ràng duy nhất là đôi mắt.

Cô nhìn thấy Lê Vô Hồi rất gần.

Khoảng cách mũi và lông mi nàng không quá 5 cm, chỉ cần hành động lớn hơn một chút, sẽ quẹt vào nhau.

Cô nắm chặt ngón tay.

Còn chưa kịp lùi lại.

Lê Vô Hồi đã ở giây tiếp theo đưa tay tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bịt tai của cô, môi đỏ mở ra đóng lại, đuôi mắt tựa hồ mang theo ý cười rất nhẹ nhàng,

"Đừng lúc nào cũng suy nghĩ vớ vẩn, chưa đến ba mươi tuổi rồi mà cứ như bà lão vậy."

. . .

Thật ra Khâu Nhất Nhiên cảm thấy, mình bị LLê Vô Hồi quấn vào đúng là rất giống một bà lão.

Nhưng cô vẫn lơ mơ theo Lê Vô Hồi ra ngoài.

Đại khái là cân nhắc đến cơ thể cô, mà nhiệt độ bên ngoài Nga lại rất thấp, vì lẽ đó Lê Vô Hồi chỉ dẫn cô rẽ trái rẽ phải, đi tới một quán bar đang biểu diễn âm nhạc.

Nhạc cũng không ồn ào, người cũng không tính là đông.

Là nơi Lê Vô Hồi tìm được trên mạng xã hội, bên trong không phải nơi ăn chơi trác táng, mà là ánh sáng ấm vàng khá rộng rãi.

Các nàng đi vào, trên sân khấu ban nhạc đang hát một bài tình ca tiếng bản địa, dưới sân khấu rất nhiều người cởi áo khoác, mặc áo len nâng ly, không khí tràn ngập rất ấm áp.

"Ngồi trước một lúc."

Lê Vô Hồi nhớ rằng cô không quá thích những nơi quá ồn ào, "Nếu như không thoải mái, chúng ta liền đi."

"Không ồn ào." Khâu Nhất Nhiên nói, "Cũng không có không thoải mái."

Cô không thích chính là nơi mỗi người đều chen chúc, mật độ dân số rất cao.

Quán bar này hiển nhiên không phải.

Nơi này khá giống nơi các cô lần đầu tiên quen biết đã đi tới vào buổi tối hôm đó, rất náo nhiệt, mặt mỗi người đều uống đến đỏ bừng, thế nhưng không ầm ĩ.

"Vậy em tìm một chỗ ngồi xuống trước đi."

Chú ý tới trên mặt Khâu Nhất Nhiên không có biểu hiện khó chịu, chỉ có sự đánh giá tò mò, Lê Vô Hồi hơi thở phào nhẹ nhõm,

"Chị đi gọi đồ uống liền đến."

"Được rồi." Khâu Nhất Nhiên rất ngoan ngoãn gật đầu.

Cô cũng không do dự.

Dứt lời, đã có chút lúng túng đánh giá xung quanh chỗ trống, suy nghĩ muốn đi đâu ngồi.

Mà người đưa ra sự phân công này lại dường như không yên tâm.

Lê Vô Hồi nói xong, không lập tức xoay người đi gọi đồ uống. Mà là nhìn chằm chằm cô một hồi.

Bỗng nhiên kéo mũ trùm cô trở lại, nói: "Hay là thôi đi."

"Cái gì?" Khâu Nhất Nhiên không phản ứng lại.

"Chị dẫn em đi tìm chỗ ngồi trước."

Lê Vô Hồi rất kiên nhẫn kéo mũ cô, "Sau đó rồi đi gọi đồ uống."

Phía trước là một đám người đang tụ tập cùng nhau nhún nhảy theo âm nhạc, nàng kéo Khâu Nhất Nhiên đến trước mặt mình, sau đó giữ một khoảng cách, dùng hai cánh tay của mình che chở cô.

Làm cho cô trong số những khuôn mặt có màu da không giống len lỏi, vẫn sẽ không bị những người đột nhiên xông ra va chạm, thật giống như cô là một món đồ dễ vỡ được mua bảo hiểm rất đắt.

Khoảng cách này hầu như có thể làm cho Khâu Nhất Nhiên cảm giác được hơi thở của Lê Vô Hồi, cô khịt khịt mũi, cảm giác khắp thế giới đều là mùi của Lê Vô Hồi. Cho nên cô giây tiếp theo liền rất hốt hoảng nín thở,

"Thật ra bản thân tôi cũng có thể tự đi được."

Vì ra ngoài nên cô đã màng chân giả, không cồng kềnh đến mức sẽ bị người xô ngã ở nơi thông thoáng như thế này.

Cô nói như thế.

Kết quả một giây sau, hàng trước dưới sân khấu trong đám đông đang chen chúc, đột nhiên có người quay đầu lại hướng cô nở nụ cười.

Cô sợ hết hồn, suýt chút nữa ngã nhào.

Nhưng cũng chỉ đụng vào tay Lê Vô Hồi, nghiêng mặt chôn vào, sống mũi chạm vào lớp vải áo dày, mềm mại, mang theo hương cơ thể của người phụ nữ.

Lê Vô Hồi phía sau cười thầm một tiếng.

Đại khái là cười cô muốn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cũng không nói gì, chỉ là đỡ cô đứng thẳng.

Khâu Nhất Nhiên đứng vững, hơi ngượng ngùng mà cúi đầu, sau đó lại nỗ lực duy trì bình tĩnh,

"Vậy chúng ta đi nhanh một chút đi."

Cuối cùng các cô tìm được chỗ trống ở vị trí xa ban nhạc, người xung quanh không nhiều lắm.

Những vị khách ngồi xa như thế, cũng có lẽ đều là giống các cô, không quá thích sự náo nhiệt.

Thành công ngồi xuống chỗ tương đối an toàn, Khâu Nhất Nhiên lúc này mới khá là thoải mái một chút.

Nhưng chờ Lê Vô Hồi đi quầy bar gọi đồ uống xong, cô vẫn nhìn quanh, xê dịch trên ghế, có vẻ hơi khó xử.

Lúc này, một quý cô tóc vàng ở bàn bên cạnh chú ý tới cô, rất hào sảng nói với cô tiếng "Hi".

Khâu Nhất Nhiên mím khóe miệng, rất thân thiện đáp lại một nụ cười.

Sau đó liền nhìn thấy vòng eo lộ ra bên ngoài của quý cô tóc vàng.

Khâu Nhất Nhiên âm thầm kéo khóa áo mình lên thêm.

May là cô mặc rất dày, đội mũ và bịt tai giữ ấm, trước khi ra ngoài Lê Vô Hồi lại bắt cô mặc áo gile lông.

Cũng không biết trong mắt người khác, cô có thể là người nhà quê mặc áo phao đến quán bar hay không.

Nghĩ như thế, Khâu Nhất Nhiên rụt cổ lại, chỉ là cô quả thực rất lâu chưa từng tới những nơi sôi động như thế này.

Liếc nhanh tầm mắt.

Mỗi người xung quanh đều đang tỏa ra sức sống tuổi trẻ. . .

Ngoại trừ cô.

Khâu Nhất Nhiên ngẩn người, dùng cách cô cảm thấy an toàn để bảo vệ mình.

Cũng chính là lúc này, quý cô tóc vàng đang quan sát cô ở bàn bên cạnh, đột nhiên rất nhiệt tình bưng chén đồ uống màu hồng phấn đầy ắp lại đây, đặt tới trên bàn cô, líu lo nói gì đó.

Khâu Nhất Nhiên bị cắt ngang sự ngẩn người.

Cô nghe không hiểu tiếng Nga.

Chỉ là xem vẻ mặt, quý cô tóc vàng này rất thân thiện, nên không phải đột nhiên chạy tới mắng cô .

Thế là Khâu Nhất Nhiên cũng rất hữu hảo cười cười với cô ấy.

Quý cô tóc vàng cười đến càng thêm rạng rỡ, lại líu lo nói gì đó, mãi đến tận có người gọi một tiếng, cô ấy mới có chút lưu luyến cùng cô phất phất tay, trở lại vị trí của chính mình.

Nhưng lưu lại cái ly đồ uống màu hồng phấn kia.

Khâu Nhất Nhiên chậm chạp phản ứng lại— vậy đại khái là ý mời mình uống, cô có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là lại hướng về quý cô tóc vàng bên bàn cười cười.

Chờ cười xong, cô lại thu hồi khuôn mặt tươi cười có chút cứng ngắc, quay đầu lại—

Cách rất nhiều khuôn mặt xa lạ, cô nhìn thấy Lê Vô Hồi.

Người phụ nữ trong tay bưng hai ly đồ uống, tựa hồ là mới từ trong đám người đông đúc gần sân khấu kia đi xuyên qua.

Nàng xa xa mà nhìn cô.

Trên khuôn mặt phản chiếu những tia sáng vàng đã tan chảy.

Nhưng không biết tại sao, ánh mắt xem ra có chút lạnh.

Khâu Nhất Nhiên rất rụt rè co người lại.

Chờ Lê Vô Hồi đi tới. Sau đó chủ động giải thích,

"Quý cô tóc vàng ở bàn bên cạnh, mời tôi uống đồ uống, tôi không biết nói gì với cô ấy, vì lẽ đó liền cười cười."

Nói câu nói này, quý cô tóc vàng như chú ý tới, còn lại hướng cô phất phất tay.

Khâu Nhâu Nhất Nhiên cũng cứng nhắc phất phất tay, coi như đáp lại.

Sau đó, cô ngay ở trong cái bóng cao gầy của Lê Vô Hồi cúi đầu, muốn đi cầm ly đồ uống kia.

Kết quả tay Lê Vô Hồi nhanh hơn cô.

Cô vẫn chưa cầm đến.

Trong tay liền bị nhét vào một ly cà phê nóng.

Khâu Nhất Nhiên chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên.

Lê Vô Hồi đã đem cái ly đồ uống màu hồng phấn xem ra thật lạnh kia dời đi, híp mắt nhìn cô, ngữ khí lạnh như băng,

"Em lớn ngần này rồi, gia đình không nói với em, đồ uống của người lạ không nên tùy tiện uống sao?"

Khâu Nhất Nhiên nghi hoặc chớp mắt, trong lòng bàn tay ấm áp, cho nên cô hoàn toàn lạc đề:

"Sao chị lại tìm được cà phê nóng trong quán bar vậy?"

Lê Vô Hồi không nói lời nào.

Chỉ đem cái Ly đồ uống màu hồng phấn kia dời rất xa, mới như là hơi hơi dịu đi một chút, phun ra vài chữ: "Quán bar này có phục vụ đồ uống đó."

"Vị quý cô tóc vàng này xem ra không phải người xấu." Nhìn thấy vẻ mặt Lê Vô Hồi không tốt lắm, Khâu Nhất Nhiên giải thích,

"Nhưng tôi cũng sẽ không tùy tiện uống, tôi vừa chỉ là muốn để qua một bên, để chị đặt đồ uống vừa gọi tới xuống thôi."

Lời giải thích của cô rất rõ ràng.

Nhưng giải thích xong.

Vẻ mặt Lê Vô Hồi cũng không có đẹp hơn bao nhiêu. Nàng cầm lấy ly rượu của mình, rất bình tĩnh uống một hớp,

"Biết rồi, lần sau cẩn thận một chút."

Khâu Nhất Nhiên hơi hé môi, cô luôn cảm thấy Lê Vô Hồi dường như vẫn còn đang tức giận.

Nhưng khi cô do dự muốn giải thích.

Lê Vô Hồi rồi lại ngăn cô trước: "Em không cần lại giải thích,"

Dưới ánh đèn, người phụ nữ nhìn ban nhạc trên sân khấu, vẻ mặt nhìn qua hết sức bình thường, hơi ngẩng cằm: "Chị đùa thôi, thật ra cũng không có để tâm lắm."

Khâu Nhất Nhiên gãi gãi cằm.

Cô không biết mình rốt cuộc muốn nói cái gì mới được, nói thêm gì nữa thật giống sẽ làm quá lên.

Hơn nữa . . .

Các cô là muốn đi ly hôn, giải thích quá nhiều, trái lại khá là kỳ quái.

Mà Lê Vô Hồi cũng không biết tại sao không nói lời nào.

Thế là hai người đều trở nên trầm mặc, cúi đầu uống đồ uống trong ly của mình.

Khâu Nhất Nhiên nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy có chút đắng, hơi hơi nhíu mày.

Sau đó, liền nghe thấy Lê Vô Hồi đột nhiên nói: "Nhưng nói cho cùng chúng ta hiện tại vẫn chưa ly hôn."

Khâu Nhất Nhiên thả ly cà phê xuống.

Cô cho rằng Lê Vô Hồi có chuyện nghiêm túc muốn nói, có chút bối rối bấu bấu ngón tay: "Tôi biết."

Lê Vô Hồi "Ừ" một tiếng, nói lời gây sốc: "Vì lẽ đó em không được ngay dưới mí mắt chị mà ngoại tình."

Khâu Nhất Nhiên suýt chút nữa bị cà phê vừa nuốt xuống trào ngược lên, rất kinh ngạc nhìn về phía Lê Vô Hồi : "Chị nói cái gì?"

Lê Vô Hồi không nói lời nào.

Nàng trầm mặc uống xong rượu trong ly, sau đó lại liếc mắt một cái ly đồ uống màu hồng phấn bên kia.

"Quên đi."

Ngừng một lát.

Lê Vô Hồi thở dài, hạ thấp mi mắt, đột nhiên rất nhẹ cười một tiếng,

"Em cứ coi như chị chưa nói gì đi."

Dứt lời, nàng liền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Khi đặt ly rượu xuống.

Nàng lười biếng chống cằm, nhưng ánh mắt đã trở nên hơi mê ly rồi.

Khâu Nhất Nhiên nhận ra được sự thay đổi, có chút lo âu nhìn nàng: "Lê Vô Hồi, chị không cần uống quá nhiều."

"Biết." Lê Vô Hồi rất đơn giản nói.

Khâu Nhất Nhiên còn muốn nói thêm chút gì—

Nhưng Lê Vô Hồi không nhìn cô.

Lê Vô Hồi hơi hạ thấp tầm mắt, mặt ẩn trong ánh sáng mờ ảo, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Khâu Nhất Nhiên cổ họng nghẹn lại.

Cô mím mím môi, cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa.

Sau đó các cô đều yên tĩnh lại.

Không tiếp tục nói quanh co về chuyện này.

Một là bởi vì thân phận không thích hợp. Hai cũng là bởi vì, Lê Vô Hồi dường như không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi.

Hơn nữa sau đó sắc mặt Lê Vô Hồi cũng khôi phục bình thường, như là đoạn ngắt quãng này chưa từng xảy ra, đem sự chú ý tập trung ở trên sân khấu.

Ban nhạc trên sân khấu rất biết hát, giọng ca sĩ chính đã khàn, nhưng vẫn hăng say biểu diễn rất nhiều bài hát tiếng Anh quen thuộc.

Lê Vô Hồi dường như là uống quá nhanh.

Có chút ngà ngà say, ngã vào trên ghế, lười biếng chống cằm, hát theo những lời ca.

Rất giống với cảnh tượng ngày các nàng lần đầu tiên gặp nhau.

Khâu Nhất Nhiên vô thức đi nhìn chằm chằm mặt Lê Vô Hồi — từ đôi mắt đến cằm, rất lâu, lâu đến mức có thể để cho mỗi đường cong cùng góc độ đều nghiên cứu một phen đồng thời tìm ra cái gì thành quả nghiên cứu, cô nhưng vẫn cứ đầu óc trống rỗng, đối với đối tượng nghiên cứu Lê Vô Hồi không biết gì cả.

Chờ Lê Vô Hồi thoáng nâng tầm mắt lên, cô mới lại vụng về dời tầm mắt.

Lê Vô Hồi đúng là không có nhìn cô bao lâu, lại hát theo một bài tình ca tiếng Anh rất chậm.

Không biết có phải là bị Lê Vô Hồi lây sang, Khâu Nhất Nhiên chậm rãi uống cà phê nóng, cũng cảm thấy thả lỏng trong hoàn cảnh này.

Bất chợt gặp phải giai điệu mình quen thuộc.

Cô nheo mắt lại, có chút ngạc nhiên ngẩng cằm hướng về trên sân khấu xem.

Ca sĩ chính trông rất quyến rũ, nhìn về phía cô đồng thời cười lớn, cô cũng không tự chủ cười ra tiếng.

Nhưng lại khi Lê Vô Hồi vô tình nhìn về phía cô, Khâu Nhất Nhiên lại hơi ngượng ngùng mà mím khóe miệng.

Các cô không có ngồi lâu trong quán bar.

Nghe xong mấy bài hát, liền lại từ quán bar trở về.

Từ nơi đông người trở lại nơi chỉ có hai người, lúc đó Khâu Nhất Nhiên còn có chút không quen.

Ở trên đường còn vô thức ngâm nga vài câu trong bài hát vừa nghe trong quán bar.

Chỉ là khi phát hiện điểm này Khâu Nhất Nhiên dừng một lát, đột ngột im lặng.

Rất thận trọng đi đánh giá Lê Vô Hồi.

Phát hiện người phụ nữ chỉ rất yên tĩnh ôm hai tay, chậm rãi bước dưới ánh trăng có chút lay động, hẳn là không chú ý tới động tĩnh của cô.

Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Cô không biết mình tại sao lại biểu hiện như một người chưa từng va chạm xã hội như thế.

Rõ ràng lúc trước sinh hoạt trong chốn đông người, giao thiệp với mọi người, khai thác tình cảm của mỗi người, đều là thói quen của cô

Nghĩ tới đây Khâu Nhất Nhiên khịt khịt mũi, đột nhiên cũng trở nên trầm mặc.

Nhưng Lê Vô Hồi lại nói: "Hát rất hay."

Khâu Nhất Nhiên kinh ngạc: "Chị nghe thấy à?"

Lê Xuân Phong "Ừ" một tiếng.

Như là có chút choáng váng đầu, vì lẽ đó xoa xoa thái dương,

"Lại không phải đi tham gia thi đấu, cũng không cần lên sân khấu biểu diễn, trước mặt chị cứ thoải mái hát, có gì mà phải ngại."

"Cũng không phải ngại. . ." Khâu Nhất Nhiên do dự vài giây, nhìn chằm chằm bóng của hai người đi chung trên mặt đất, nhẹ nhàng nói,

"Chỉ là rất lâu chưa từng có cái cảm giác này, vì lẽ đó có chút không quen."

"Không quen cái gì?" Lê Vô Hồi hỏi.

"Không quen ở nơi đông người, không quen đi ra ngoài, cũng không quen. . ."

Nói tới chỗ này, Khâu Nhất Nhiên liếc mắt nhìn Lê Vô Hồi .

Cô nuốt câu "Cùng đi chơi với chị" vào trong.

Mấp máy môi, nói rất chậm ba chữ: "Rất tốt."

Lê Vô Hồi "Ừ" một tiếng, như là hoàn toàn không có chú ý tới cô muốn nói lại thôi,

"Không cảm thấy chỗ nào không thoải mái chứ?"

"Không có." Khâu Nhất Nhiên lắc đầu, sau đó lại rất quan tâm hỏi ngược lại: "Chị thì sao? Uống rượu có đau đầu không?"

"Cũng còn ổn." Tốc độ nói của Lê Vô Hồi có chút chậm, nhưng phát âm từng chữ rất rõ ràng: "Chỉ uống một ly, không coi là nhiều, chị không sao."

Có thể thấy ánh mắt Lê Xuân Phong so với vừa nãy muốn tỉnh táo hơn một chút, Khâu Nhất Nhiên thoáng yên tâm,

"Vậy chúng ta nhanh trở về, không cần chậm trễ thời gian nữa."

Lê Vô Hồi cũng không nói nhiều.

Hai người trở lại khách sạn.

Lê Vô Hồi giục Khâu Nhất Nhiên đi tắm trước, chính mình nhân lúc cô ở trong phòng tắm, mở cửa sổ ra ngẩn người cho tỉnh rượu.

Lại sớm mười phút đóng cửa sổ lại, sau khi Khâu Nhất Nhiên tắm xong đi ra, dặn dò cô,

"Hôm nay chị có thể tắm khá lâu, em đi ngủ sớm một chút, không cần chờ chị."

Khâu Nhất Nhiên còn muốn nói chút gì.

Nhưng nhìn thấy Lê Vô Hồi như là không muốn nói thêm gì nữa, cũng không có quấy rối nàng, chỉ nói một câu,

"Chị cũng nhanh đi tắm, sau đó ngủ sớm một chút đi."

Lê Vô Hồi "Ừ" một tiếng.

Nàng nhìn Khâu Nhất Nhiên chậm rãi chống cặp nạng lên giường, cuộn lại thành một khối nhỏ.

Mới tiến vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt.

Lúc này Lê Vô Hồi cũng mới hơi tỉnh táo lại.

Nàng nhìn chính mình với vẻ mặt bình tĩnh trong gương, nhớ tới chuyện vừa rồi trong quán bar, đột nhiên rất hối hận.

Rõ ràng nói là dẫn Khâu Nhất Nhiên ra ngoài chơi.

Kết quả gặp phải một chuyện chẳng đâu vào đâu, nàng liền không khống chế được tâm trạng của mình mà xụ mặt.

Cuối cùng cũng không để Khâu Nhất Nhiên tận hưởng tốt không khí quán bar.

Hiện tại là Khâu Nhất Nhiên bị giam hãm rất vất vả mới dám bước ra bước đầu tiên ra ngoài chơi, kết quả lại phải xem sắc mặt của Lê Vô Hồi tồi tệ.

Nghĩ tới đây Lê Vô Hồi cười nhạo bản thân một tiếng.

Nàng cũng không biết mình tại sao mãi mãi là một người xấu, lúc nào cũng rất dễ dàng tức giận với Khâu Nhất Nhiên.

Nàng quái gở, cũng không khoan dung.

Có lúc nghe được Khâu Nhất Nhiên nói một ít lời tự trách cũng không chịu đựng được, càng không cách nào nhịn được Khâu Nhất Nhiên không yêu nàng.

Chẳng trách Khâu Nhất Nhiên không có cách nào ở bên cạnh nàng.

Lê Vô Hồi yên tĩnh lau khô nước trên mặt.

Ép mình chấn chỉnh lại tâm trạng, đi rửa mặt rửa ráy, tắm xong nàng rất chậm rãi đi ra ngoài.

Lúc ấy Khâu Nhất Nhiên đã ngủ.

Trong phòng để lại một chiếc đèn nhỏ rất tối, Khâu Nhất Nhiên ở một bên giường nhô lên một bọc nhỏ rất gọn gàng, như một ngọn núi rất nhỏ, chờ đợi Lê Vô Hồi leo lên.

Lê Vô Hồi đi tới.

Vẫn là giống như mấy ngày nay đã làm.

Đứng bên giường, sờ sờ trán cô xem có bị sốt không, nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ yên lặng của cô một hồi.

Sau đó dự định đi tắt đèn.

Rồi lại khi đi ngang qua bàn nhỏ thì dừng bước chân. Bởi vì nàng nhìn thấy cặp kính chân bị lệch của mình, đặt ngay ngắn, thẳng thớm trên bàn, mà phía dưới kính còn đè lên một tờ giấy.

Lê Vô Hồi cầm lấy tờ giấy.

Rất bất lực ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy đầu gối, chăm chú nhìn chằm chằm hàng chữ trên tờ giấy.

Như ôm quả quýt ngày đó từ trên mặt đất nhặt lên.

Rất lâu.

Nàng mới có chút tê chân đứng lên.

Đem tờ giấy kia rất cẩn thận bỏ vào ngăn bí mật bên trong ví tiền của mình, không muốn để nó bị nhăn bất kỳ góc nào.

Bởi vì tối hôm đó.

Khâu Nhất Nhiên bị giam hãm không chỉ giúp nàng sửa tốt chân kính bị lệch, còn lén lút viết cho Lê Vô Hồi tồi tệ vài chữ trên tờ giấy:

【 Cảm ơn chị đưa tôi ra ngoài chơi, tôi rất vui. 】

Điều này hoàn toàn đáng để kỷ niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com