Chương 51: Lê Vô Hồi
Hai ngày sau, cơ thể Khâu Nhất Nhiên không xuất hiện vấn đề gì, các nàng bắt đầu xuất phát đi tới cực bắc của Nga— Murmansk.
Vẫn là chiếc xe taxi biển xanh kia, vẫn là tài xế Lê Vô Hồi , cũng vẫn là hành khách Khâu Nhất Nhiên.
Ngày đến Murmansk, người hướng dẫn Lê Vô Hồi đã đặt trước liền liên hệ các cô.
Bảo hôm nay tình hình thời tiết còn tốt.
Nếu vận may, có thể sẽ săn được cực quang, nhắc nhở các cô sớm chuẩn bị sẵn sàng, nếu như các cô quyết định đi hôm nay, liền tối nay sẽ tới đón các cô ở khách sạn.
Cực quang vốn không dễ nhìn thấy, vì lẽ đó phần lớn du khách đều sớm liên hệ người hướng dẫn, sau đó chờ người hướng dẫn xác nhận ngày nào khả năng lớn hơn, lại xác định lịch trình cụ thể.
Đang trên đường tới.
Các cô cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải dừng lại thêm mấy ngày ở Murmansk, nhưng không nghĩ tới chỉ mới ngày đầu tiên thì người hướng dẫn cực quang đã gửi tin tức tới.
Sự may mắn này làm các cô có chút bối rối.
Đồng thời, người hướng dẫn cực quang cũng đưa ra lời nhắc nhở cần thiết: "Bởi vì thời tiết thay đổi khó lường, vì lẽ đó hôm nay cũng sẽ có tỷ lệ nhất định là không nhìn thấy, nếu như các bạn ôm quyết tâm phải xem bằng được, đồng thời lịch trình không gấp gáp, có thể đợi thêm mấy ngày."
Nhận được lời nhắc nhở của người hướng dẫn, Lê Vô Hồi đầu tiên là suy tư một chút, lại đi gõ cửa hỏi Khâu Nhất Nhiên,
"Ngồi xe lâu như thế, hôm nay có muốn nghỉ ngơi ở khách sạn không? Qua mấy ngày lại đi cũng được."
Khâu Nhất Nhiên không muốn vì chính mình lúc nào cũng làm lỡ lịch trình: "Hay là hôm nay đi luôn?"
Lê Vô Hồi nhướng mày: "Em không mệt?"
"Tôi cũng còn ổn." Khâu Nhất Nhiên mới vừa vào phòng, vừa vặn cái gì cũng còn chưa kịp cởi,
"Vạn nhất hôm nay liền nhìn thấy, vậy cũng là một chuyện rất may mắn."
"Vậy thì hôm nay đi thôi." Lê Vô Hồi gật gật đầu: "Tôi bảo cô ấy lát nữa trực tiếp tới đón chúng ta."
"Chỉ là. . ."
Chờ Lê Xuân Phong xoay người, Khâu Nhất Nhiên lại gọi nàng lại, có chút do dự mở miệng,
"Hay là thôi đi?"
Lê Vô Hồi nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu rõ ý cô.
Khâu Nhất Nhiên nuốt nước bọt, "Dù sao chị lái xe một quãng đường, thật ra cũng rất mệt mỏi."
"Chị không sao." Lê Vô Hồi nói sau đó liền rất nhanh quyết định,
"Làm ít lo ít, cứ hôm nay đi, trước khi lên đường em mặc ấm một chút."
"Được rồi." Khâu Nhất Nhiên gần đây đã thành thói quen bị LLê Vô Hồi sắp xếp.
Lê Vô Hồi gật gật đầu: "Vậy chị về phòng trước."
Nói như thế, nàng đã hướng về căn phòng đối diện đi mấy bước.
Rồi ngay trước khi mở cửa, có chút do dự quay đầu lại, ánh mắt rơi vào giày của Khâu Nhất Nhiên.
Nhìn rất chăm chú, nhưng cũng không có mở miệng nói chuyện.
"Sao vậy?" Chú ý tới tầm mắt Lê Vô Hồi, Khâu Nhất Nhiên theo bản năng mà hơi thu mũi giày.
"Hướng dẫn nói hai giờ sau tới đón chúng ta."
Lê Vô Hồi liếc nhìn di động, một lần nữa nhìn về phía mắt của cô, ngừng một lát,
"Chị dẫn em ra ngoài mua đôi giày đi."
Khâu Nhất Nhiên sững lại.
Cô cúi mắt, nhìn chằm chằm mũi giày của chính mình, không thể lập tức nói chuyện.
Lê Vô Hồi trầm mặc chốc lát.
Sợ rằng yêu cầu của mình quá cưỡng ép, để Khâu Nhất Nhiên cảm thấy không thoải mái. Thế là nàng lại giải thích,
"Gần đây ô nhiễm ánh sáng của thành phố khá là nghiêm trọng, các địa điểm săn cực quang đều khá là hẻo lánh, có khả năng phải đi ra vùng ngoại ô, còn có thể sẽ đi lên núi, giày của em hiện tại không chống trơn, trong thời tiết tuyết lớn, thời gian lại muộn như thế, rất dễ dàng bị ngã."
Khách quan mà nói, đây là việc cần phải giải quyết. Chủ quan mà nói, Khâu Nhất Nhiên rất không thích mua giày.
Cô nhìn chằm chằm mũi giày của chính mình, chậm nửa nhịp gật đầu một cái, nói,
"Được, tôi biết rồi."
Cô cũng không có lộ ra bất kỳ phản ứng chống đối, chỉ là phản ứng có chút chậm, thế là có vẻ cả người đều khá là chân thật.
Ngược lại là Lê Vô Hồi người đưa ra yêu cầu này, sau khi cô đồng ý, thì đột nhiên không biết sao, lại thay đổi lời giải thích của mình, "Thật ra chị đi mua về cho em cũng được."
Hành động đóng cửa của Khâu Nhất Nhiên bởi vậy dừng lại.
Cô có chút mơ hồ nâng đầu lên, thực sự là có chút không hiểu nổi vì sao Lê Vô Hồi thay đổi ý kiến,
"Sao bỗng nhiên lại nói như thế?"
"Nếu như em thật sự là không muốn ra ngoài. . ." Lê Vô Hồi hơi cau mày, "Chị cũng có thể đi mua về cho em thử."
Khâu Nhất Nhiên sững sờ ở cạnh cửa, tay nắm chặt tay nắm cửa, nhẹ giọng hỏi,
"Vậy chị muốn mua bao nhiêu đôi mới được chứ?"
Sau khi cắt chi, giày của Khâu Nhất Nhiên cũng không dễ dàng mua được đôi thích hợp, cỡ giày xác thực không thay đổi.
Nhưng bởi vì có cái chân giả kia—
Giày muốn mang vào thích hợp, liền không chỉ là cỡ giày, còn có chất liệu, kiểu dáng, độ dày. . .
Những nhân tố rất nhỏ này đối với người bình thường mà nói không đáng kể, nhưng chỉ cần hơi không thích hợp, đều sẽ ảnh hưởng đến sự thoải mái khi cô mang vào, nghiêm trọng còn có thể tạo thành ma sát giữa chân giả và mỏm cụt, gây nên nhiễm trùng.
Đôi giày Khâu Nhất Nhiên từng rất thích trước khi bị cắt chi, trong điều kiện cô mang chân giả, đi vào cũng đã rất khó chịu.
Đã rất lâu, cô cũng không thể mang những đôi giày xinh đẹp, thời trang kia.
Không biết từ lúc nào bắt đầu, sự thoải mái cùng an toàn trở thành nhân tố suy tính duy nhất trong cuộc sống của cô.
Vì lẽ đó Lê Vô Hồi muốn làm sao trong tình huống Khâu Nhất Nhiên không có mặt, mua cho cô được đôi giày thích hợp?
Đại khái cũng là bị câu hỏi này của Khâu Nhất Nhiên hỏi bí, hơn nữa lúc trước cũng đã xảy ra những chuyện tương tự.
Lê Vô Hồi rất lâu đều không lên tiếng.
Nàng hạ thấp mắt, lông mi dài và cong che lại phần mắt dưới, sắc mặt thật giống một loại màu trắng u ám, thật giống chỉ là bởi vì vấn đề rất nhỏ này liền cảm thấy bi thương.
Khâu Nhất Nhiên bởi vậy ý thức được câu hỏi của chính mình rất giống là sự chất vấn, cho nên cô rất cố gắng đối với Lê Vô Hồi cười cười,
"Cứ đi cùng nhau đi, tôi không sao."
Sau câu nói này trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, Lê Vô Hồi đều không có bất kỳ hành động nào.
Mãi đến tận Khâu Nhất Nhiên lặp lại một lần nữa.
Đèn cảm ứng ở hành lang tắt.
Nàng mới rốt cục trong bóng tối nâng mặt lên: "Ừ," vẻ mặt thật giống rất bình tĩnh,
"Vậy chị lát nữa tới đón em."
Nói xong câu đó.
Lê Vô Hồi không nói thêm gì.
Xoay người tiến vào phòng của mình.
Phòng của các nàng ở đối diện nhau, vì lẽ đó Khâu Nhất Nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng—
Sau khi xoay người đi qua, dưới ánh đèn cảm ứng đã tắt, Lê Vô Hồi hình như mất tập trung đến nỗi phải đưa tay quẹt thẻ phòng nhiều lần mới mở được cửa phòng.
Sau đó.
"Rầm" một tiếng.
Cửa đóng lại.
Hành lang lập tức trở nên vô cùng yên lặng.
Khâu Nhất Nhiên nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia một hồi lâu, cũng từ từ đóng lại cửa phòng của mình.
Vừa nãy lúc làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn.
Lần đầu đến phòng. Khâu Nhất Nhiên như trước kia nhận lấy thẻ phòng của Lê Vô Hồi, đi vào sau đó cô dừng một lát, cảm thấy phía sau Lê Vô Hồi không có đi vào, mới chậm chạp quay đầu lại xem.
Mới phát hiện Lê Vô Hồi đã đi sang phòng đối diện.
Lúc đó cô vẫn chưa phản ứng lại.
Lê Vô Hồi cũng vẫn chưa quẹt mở cửa phòng, đứng cạnh cửa, lặng lẽ đẩy hành lý của mình, sau đó hỏi cô "Sao vậy".
Khâu Nhất Nhiên lắc đầu một cái, cái gì cũng không nói.
Tiến vào phòng.
Bệnh của cô đã khỏi hẳn.
Không thể nào cứ làm phiền Lê Vô Hồi tiếp tục ngủ cùng giường với cô, cả đêm không ngủ để chăm sóc cô.
Cô chỉ là không ngờ, mới có mấy ngày, mình liền đã quen vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy Lê Vô Hồi .
Tóm lại, thói quen là một chuyện quá đáng sợ.
. . .
Là cực bắc của Nga, Murmansk là một khu du lịch nổi tiếng.
Xung quanh đều có rất nhiều nơi bán giày leo núi và quần áo leo núi, du khách cũng rất đông.
Thậm chí còn có cửa hàng thương hiệu quần áo leo núi mà Lê Vô Hồi làm đại diện.
Các nàng đi thẳng đến cửa hàng đó. Đương nhiên là trong điều kiện Lê Vô Hồi trang bị đầy đủ.
Lê Vô Hồi mặc áo khoác leo núi rất dày, mũ trùm lông che gần hết mặt, còn đeo khăn che mặt giữ ấm, chỉ lộ ra một đôi mắt có đeo kính gọng đen.
Không biết tại sao.
Suốt dọc đường đi xuyên qua nước Nga, Lê Xuân Phong đều không có đeo kính áp tròng nữa, đều là đeo bộ kính gọng khá bất tiện này.
Lúc Khâu Nhất Nhiên đang thử giày.
Lê Vô Hồi liền đứng cạnh bảng quảng cáo màn hình thông minh của chính mình, mặc trang phục giống hệt người trong quảng cáo, trông rất ngầu, cũng như là đang quay quảng cáo.
Thế là. Mỗi lần Khâu Nhất Nhiên rất khó khăn mang giày vào chân giả, rồi ngẩng đầu lên, liền sẽ thấy hai Lê Vô Hồi đều nhìn chằm chằm mình.
Một Lê Vô Hồi đang cười, nụ cười chuyên nghiệp rất chuẩn mực, đuôi mắt cong lên, môi hồng răng trắng.
Một Lê Vô Hồi khác bị khăn che mặt đen kịt che mặt, xuyên qua kính mắt, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô, sau đó hỏi cô: "Đôi này thế nào?"
Khâu Nhất Nhiên lắc đầu: "Tôi phải đứng lên đi thử mới biết."
Nói rồi nàng lại hơi chống quầy hàng bên cạnh, đứng lên.
Lê Vô Hồi theo bản năng liền muốn đi tới đỡ cô.
Nhưng đi được hai bước.
Nàng nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên tự mình đứng lên, thế là lại lùi về, nhưng ánh mắt vẫn là dán chặt vào cô không rời, hỏi cô,
"Thế nào?"
Khâu Nhất Nhiên không trả lời ngay, cô cúi đầu đi vài bước, rất nghiêm túc cảm thụ sự ma sát giữa hốc chân và mỏm cụt dưới tác dụng lực của đôi giày này.
Thật ra hốc chân của cô hiện tại hơi có chút lớn rồi, cho nên sẽ hơi chật, đi sẽ có ma sát.
Nhưng ở trên đường cũng không có cơ hội đổi— thay đổi hốc chân cần điều chỉnh nhiều lần, vì lẽ đó tốt nhất là đi đến nơi mình quen thuộc.
Tuy rằng trước đó mấy ngày bị nhốt trong khách sạn, Lê Vô Hồi đã nghĩ đến việc dẫn cô đi thay. Nhưng Khâu Nhất Nhiên suy nghĩ một chút vẫn là từ chối, cô sợ không thích hợp đến lúc đó ở trên đường trái lại càng phiền toái, chỉ có thể chờ đợi trở lại thành phố Mù Sương, hoặc là đến Paris sau này lại tính.
Dưới điều kiện như vậy, đây đã là đôi giày thứ bảy cô thử trong cửa hàng này.
Kỳ thực cũng không có rất thoải mái.
Nhưng Khâu Nhất Nhiên do dự, không lập tức biểu đạt cảm thụ của mình, mà là trong lòng lặng lẽ an ủi mình— có thể muốn đi nhiều, đi quen rồi, liền thoải mái.
Sau đó cô lại ép mình đi thêm mấy bước.
"Thế nào?" Lê Vô Hồi thật giống so với cô còn muốn lo lắng hơn.
Khâu Nhất Nhiên có chút tái nhợt cười cười, nhưng cũng không lập tức nói chuyện.
Bởi vì đôi cô đang thử này, cùng giày leo núi dưới chân Lê Vô Hồi là cùng kiểu dáng, cho nên cô muốn thử thêm lần nữa.
Trong lúc cô thử đôi thứ bảy đôi.
Lê Vô Hồi đã thử xong giày của mình, hoàn toàn thích hợp với chân nàng.
Mà đang thử đến đôi thứ bảy, Khâu Nhất Nhiên cũng rốt cục lấy dũng khí— muốn thử một lần đôi giày cùng kiểu với Lê Vô Hồi.
Thế nhưng.
Thật giống đi thêm vài bước, mang thêm một lúc, cũng đều không có tác dụng.
Không thích hợp, chính là không thích hợp.
Khâu Nhất Nhiên thẫn thờ mà lần thứ hai ngồi xuống.
Đây đã là mẫu cuối cùng trong series Lê Vô Hồi đại diện, nhưng cũng không thích hợp với cô, một người tàn tật.
Cô không lộ ra biểu cảm thất vọng, chỉ là chậm rãi cởi dây giày.
"Không sao." Lê Vô Hồi đại khái đã biết phản ứng của cô là gì.
"Hơi có chút không thoải mái." Khâu Nhất Nhiên một bên khó khăn cởi dây giày, một bên cùng Lê Vô Hồi giải thích: "Nhưng đã tốt hơn mấy đôi trước rất nhiều rồi."
"Không sao." Lê Vô Hồi lặp lại một lần nữa.
Nàng đi tới, đứng ở trước mặt cô, ngồi xổm xuống, rất cẩn thận giúp cô cởi dây giày quấn quanh, kiên nhẫn nói với cô,
"Cửa tiệm này không được, làm rất nhiều giày đều chỉ vì vẻ ngoài và sự đẹp đẽ, không cân nhắc sự thoải mái."
Bốn chiếc giày tương tự của các nàng cũng đặt cùng một chỗ.
Thật giống cũng không có gì khác nhau.
Khâu Nhất Nhiên nhìn chằm chằm bốn chiếc giày này một hồi, lại nhìn thấy khung kim loại của chân giả trong ống quần mình.
Cô hoàn hồn, đi xuống kéo ống quần, nhìn thấy đỉnh đầu tóc của Lê Vô Hồi gần trong gang tấc, phản ứng có chút lúng túng cười cười: "Người phát ngôn sao lại có thể nói câu nói như thế này?"
Nói rồi, cô lại khẽ cúi đầu, ở góc độ này cô chỉ nhìn thấy mặt Lê Vô Hồi cúi xuống.
Toàn bộ khuôn mặt người phụ nữ hầu như đều bị mũ trùm phủ lông bao lại.
Duy nhất lộ ra là lông mi hơi rủ xuống phía dưới kính, khoảng cách gần đến mức có thể chạm được.
"Vậy sang năm không làm người phát ngôn này nữa là được." Lê Vô Hồi bất chợt nói một câu.
Khâu Nhất Nhiên kinh ngạc vài giây, không có nhìn Lê Vô Hồi nữa. Mà là mím mím môi, có chút bất đắc dĩ mở miệng,
"Cũng không đến mức này, tôi cũng sẽ không đi mách với nhãn hàng mới về chị đâu."
Hành động tháo dây giày của Lê Vô Hồi dừng một chút.
Cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên lại hững hờ nói một câu,
"Vậy thì sang năm tiếp tục làm đi."
Khâu Nhất Nhiên sững sờ.
Cô liếc nhìn Lê Vô Hồi đang ngồi xổm ở trước mặt mình, lại liếc nhìn Lê Vô Hồi trên bảng quảng cáo,
"Chị bây giờ đối xử với công việc đều tùy hứng như thế sao?"
Câu nói này kỳ thực nói hơi xen vào chuyện người khác.
Hơn nữa cô cũng không biết toàn cảnh sự việc.
Suy nghĩ một chút, Khâu Nhất Nhiên lại chữa lời,
"Chỉ là đây đều là chuyện của chính chị, chính chị lo là được rồi."
Cô nói lời có ẩn ý như thế.
Lê Vô Hồi trái lại khẽ cười một cái: "Yên tâm đi, chị không có tùy ý như em nghĩ đâu."
Như là biết ngữ khí của mình nghe tới không đứng đắn, Lê Vô Hồi lại dùng ngữ khí bình thường cùng cô giải thích,
"Thật ra hiện tại chị nhận công việc gì, đều là quản lý phải đi cân nhắc các phương diện trước mới đi nhận, trừ phi không muốn làm nữa, bằng không chị còn chưa tới mức có thể tùy hứng như vậy đâu."
"Vậy thì tốt." Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại giải thích,
"Tôi cũng không có hoài nghi ý của chị, chỉ là không hy vọng chị sa sút."
Cô là thật lòng cảm thấy vui mừng vì Lê Vô Hồi hiện tại.
"Không hy vọng chị sa sút?" Lê Vô Hồi đã tháo xong dây giày cho Khâu Nhất Nhiên, hơi ngẩng đầu lên.
"Chính là. . ."
Khâu Nhất Nhiên dừng lại một lát.
Cô không biết nói những điều này có thể làm Lê Vô Hồi không vui hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nói thật,
"Dù sao cái giới đó người đến người đi, rất nhiều người sau khi nắm giữ tiền tài và danh lợi tiêu không hết, xung quanh có thêm rất nhiều người giả dối, sẽ trở nên rất xấu, trở nên không giống với trước đây."
Nói xong.
Khâu Nhất Nhiên lại nắm góc áo, liền còn nhấn mạnh một câu: "Nhưng tôi cảm thấy chị không có, chị vẫn là rất tốt, cũng vẫn là rất. . ."
Nói tới chỗ này, ánh mắt của cô rơi xuống dây giày Lê Vô Hồi vừa tháo cho cô— đại khái là sợ cô rút chân giả sẽ bị mất mặt, cho nên nàng tháo cả đôi dây giày rất lỏng. Bởi vì trước đó cũng từng xảy ra những chuyện tương tự.
Khâu Nhất Nhiên dừng một lát, cảm giác được bên trong giày rất rộng rãi, cô âm thanh rất nhẹ nói xong ba chữ cuối cùng,
"Rất ấm áp."
Nói như thế xong.
Cô không đợi được Lê Vô Hồi đưa ra phản ứng, liền vội vàng khom người xuống, muốn đem chân giả của mình từ bên trong giày leo núi rút ra, nhưng lại bởi vì Lê Vô Hồi cứ nhìn thẳng như thế, vì lẽ đó có chút ngại ngùng dừng lại.
Đại khái là nhận ra được cô ngượng. Lê Vô Hồi rất ý tứ đứng lên, hơi nghiêng đi thân thể, không có lại trực tiếp nhìn chằm chằm cô.
Khâu Nhất Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Lê Vô Hồi giúp cô tháo dây giày, cho nên cô rất dễ dàng cởi đôi giày vừa thử ra, vội vàng dẫm vào dép lê được cửa hàng đưa.
Mới triệt để an tâm.
Mà lúc này Lê Vô Hồi đứng bên cạnh cô lại cười, sau đó nhẹ nhàng gọi cô,
"Khâu Nhất Nhiên, em cũng vậy."
Khâu Nhất Nhiên có chút nghi hoặc nâng đầu lên: "Cái gì?"
"Chị không phải đã nói sao? Thật ra em vẫn luôn là một người nhà rất tốt."
Lê Vô Hồi khẽ cúi đầu.
Bóng của cô bao trọn nửa người trên Khâu Nhất Nhiên, nói chậm rãi và rất nhẹ nhàng: "Chuyện này em cũng đừng chối."
Ngữ khí rất ngang ngược: "Bởi vì phủ nhận vô hiệu."
Khâu Nhất Nhiên nắm chặt ngón tay, không biết mình muốn nói gì mới được— bởi vì Lê Vô Hồi nói phủ nhận vô hiệu.
"Yên tâm đi."
Nhìn thấy cô bởi vì lời khen mà luống cuống, Lê Xuân Phong trái lại cười một tiếng, đuôi mắt đều mang theo ý cười,
"Xem ra sau này khi chị muốn trở nên xấu đi, đều sẽ luôn luôn nhớ tới câu nói này của em."
-
Cuối cùng, Khâu Nhất Nhiên tại một cửa tiệm khác thử được đôi giày thích hợp.
Cô rốt cục thở phào nhẹ nhõm sau khi màng vào.
Đi qua lại mấy cửa tiệm giày để thử, cô cảm thấy khó chịu. Một là cảm thấy phiền phức, hai là cũng cảm giác do mình mà làm lỡ nhiều thời gian như vậy, cũng cảm thấy xấu hổ.
Tuy rằng nhân viên bán hàng trong tiệm đều không có ý kỳ thị cô, nhưng nhiều lần cô cùng nhân viên bán hàng chạm mắt.
Nhưng đều nhìn thấy đối phương có chút muốn tới trợ giúp cô, nhưng lại bởi vì sợ xử lý không ổn mà trở nên do dự.
Khâu Nhất Nhiên không muốn bất luận người nào bị phiền phức.
Cho nên cô rất không thích đi ra ngoài mua giày.
Sau khi mua xong các nàng trên đường trở về, lần thứ hai đi qua cửa tiệm Lê Vô Hồi làm đại diện.
Trước cửa tiệm chính là bảng quảng cáo của Lê Vô Hồi.
Lê Vô Hồi trên bảng quảng cáo mang series giày leo núi kia— màu xám đen rất đẹp, thiết kế rất tinh xảo, kiểu dáng rất phức tạp.
Lúc đó Khâu Nhất Nhiên lại cúi đầu liếc mắt nhìn chính mình.
Bởi vì thời gian có hạn, nên sau đó, cô cũng không quan tâm kiểu dáng, chỉ để ý có tác dụng chống trơn, chỉ cần không có không thoải mái, cô cũng đã cảm thấy là may mắn rồi.
Nhưng hiện tại cúi đầu vừa nhìn, tối tăm.
Cũng không xinh đẹp.
Khâu Nhất Nhiên nhìn qua, rất nhanh sẽ dời đi, cô coi tâm tư không được quang minh này của mình hoàn toàn không rõ ràng.
Nhưng vẫn bị Lê Vô Hồi chú ý tới.
"Khâu Nhất Nhiên." Bởi vì trên đường trở về, Lê Xuân Phong đột nhiên hỏi cô một vấn đề rất kỳ quái: "Em mua được giày mới không vui sao?"
"Không có không vui." Khâu Nhất Nhiên phủ nhận rất nhanh: "Chúng ta nhanh lên trở về đi thôi."
Nói rồi bước chân cô nhanh hơn, như là hy vọng che giấu chính mình không đủ tự nhiên, cũng hy vọng Lê Vô Hồi không cần quá quan tâm mình.
Lê Vô Hồi không lên tiếng.
Rất trầm mặc theo sát tại Khâu Nhất Nhiên phía sau.
Nàng biết, những gì Khâu Nhất Nhiên đã trải qua, cùng với những chuyện tương tự, tuyệt đối so với nàng bây giờ chỉ nhiều hơn.
Đối với Khâu Nhất Nhiên hiện tại mà nói thử rất lâu mới mua được giày thích hợp, càng nhiều chính là một loại sự nhẹ nhõm sau khi bị hành hạ, mà không phải sự hài lòng cùng vui sướng mà người bình thường sẽ có.
Cô ngay cả sự vui sướng thuần túy cũng rất khó có được.
Mà tận mắt đến những điều này, Lê Vô Hồi rất vô lực, nàng cảm giác mình đột nhiên biến thành một người rất ngốc nghếch, đứng trong mê cung bốn phía đều là tường, không biết nên đi về hướng nào.
. . .
Trở lại khách sạn sau đó Khâu Nhất Nhiên liền nhốt mình ở trong phòng.
Cô chấn chỉnh lại tâm trạng.
Lần thứ hai từ phòng khách sạn đi ra, chính là Khâu Nhất Nhiên rất bình thường, không có không vui, cũng không có vui vẻ.
Đối với cô mà nói, đây vốn là chuyện thường xuyên xảy ra trong cuộc sống, miễn là qua mấy phút, sẽ chìm xuống đến mức không biết chạy đi đâu.
Cô khó khăn mà vô cảm đi mài mòn chức năng ký ức của chính mình, học được đem rất nhiều chuyện như vậy quăng ra sau đầu.
Thời gian gặp mặt với người hướng dẫn cực quang rất sớm đã lên kế hoạch.
Nhưng kỳ quái chính là Lê Vô Hồi luôn luôn đúng giờ lại đến muộn mười phút, mới từ bên trong phòng đi ra.
Lúc đó nàng nâng đầu nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên đang chờ nàng ở cửa, như là chưa kịp phản ứng.
Đầu tiên là có chút cố ý dừng lại ở cạnh cửa.
Qua mấy chục giây.
Mới bước chân có chút khó khăn đi ra, dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của cô, không cho cô nhìn vào bên trong phòng của mình.
Mãi đến tận đóng cửa lại.
Lê Vô Hồi mới giải thích: "Tôi vừa tắm ra."
Nói dối.
Khâu Nhất Nhiên có chút kỳ quái đưa mắt từ nhìn về phía sau Lê Vô Hồi thu hồi lại, lại rơi xuống trên người nàng.
Rõ ràng không có dấu vết đã tắm.
Tại sao muốn lừa cô? Khâu Nhất Nhiên ban đầu rất muốn hỏi.
Nhưng nghĩ lại, mỗi người đều có bí mật nhỏ của mình. Giữa các cô cũng không phải là mối quan hệ cần phải thẳng thắn với nhau.
Vì lẽ đó Khâu Nhất Nhiên chỉ là mím mím môi, liếc nhìn đôi giày Lê Vô Hồi đang mang trên chân— vẫn là đôi giày leo núi xinh đẹp kia.
Điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Vừa trở về phòng cô còn có chút hối hận, bởi vì cô rất không cẩn thận ở bên ngoài biểu hiện ra tâm trạng tiêu cực, Lê Vô Hồi rất có thể bị cô ảnh hưởng đến, cuối cùng vì chiều lòng cô, chính mình cũng mang giày không đẹp.
Nhưng hiện tại xem ra, Lê Vô Hồi cũng không có.
Thế là Khâu Nhất Nhiên ban đầu bởi vì chuyện này càng ngày càng có chút lo lắng, hiện tại rốt cục có thể hài lòng một chút.
"Vậy chúng ta đi." cô nói với Lê Vô Hồi.
Kết quả đi được hai bước.
Khâu Nhất Nhiên lại vô cảm sờ sờ mũi.
Dừng lại, liếc nhìn giày Lê Vô Hồi, có chút do dự, sau đó lấy hết dũng khí nói,
"Chị mang đôi giày này, rất đẹp."
Chính là có chút cố ý.
Lê Vô Hồi dùng một ánh mắt rất kỳ quái, nhìn cô mấy giây, mới trả lời: "Ừm, chị biết."
Câu trả lời rất "Lê Vô Hồi".
Rõ ràng là lời nói rất tự tin, nhưng lại bởi vì nói lúc có chút hờ hững, cho tới có vẻ như là đang nói một sự thật không có ai có thể phản bác.
Khâu Nhất Nhiên không tiếp tục nói thêm.
Lê Vô Hồi nhân lúc cô không chú ý, liếc mắt một cái nhìn đôi giày cô đang mang trên chân, sau đó trong trầm mặc đưa ra kết luận— xác thực là không được đẹp, mua được cũng không khiến người ta vui mừng.
Thật ra vừa trở về phòng ngủ Lê Vô Hồi xác thực là lại đi ra ngoài.
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất của mình trở lại cửa tiệm Khâu Nhất Nhiên mua giày kia, lần thứ hai trong dòng người đến người đi, nhìn thấy đôi giày Khâu Nhất Nhiên đã mua.
Nó sau khi bị mua đi lại lần nữa được bày ra, được đặt tại vị trí rất góc khuất không đáng chú ý.
Nửa tiếng, không bị bất cứ người nào chọn lựa, cũng không có một Khâu Nhất Nhiên nào khác sẽ hướng về nó.
Lúc ấy Lê Vô Hồi không biết tại sao rất khó chịu, nàng cảm thấy đôi giày này thật giống như Khâu Nhất Nhiên, sẽ bị rất nhiều người lãng quên.
Thế là nàng đi tới.
Dưới ánh mắt rất bất ngờ của nhân viên cửa hàng, đem cái đôi giày mà các nàng vừa mua kia lại mua lần nữa.
Nàng cũng không có thử, chỉ báo cỡ giày của mình, sau khi tính tiền nàng cũng xác thực là muốn...
Muốn hay là cứ mang đôi cùng Khâu Nhất Nhiên là được rồi.
Thế nhưng trở về phòng.
Lê Vô Hồi đem hai đôi giày đặt cùng một chỗ.
Vốn là định mang.
Kết quả nàng ở bên giường lặng lẽ ngồi mười phút, nàng nhớ tới rất nhiều chuyện.
Những gì Vượng Vượng, Tuyết Bính từng nói với nàng.
Ánh mắt Khâu Nhất Nhiên trong tiệm giày, bóng lưng hơi lom khom của Khâu Nhất Nhiên đi vào phòng.
Cuối cùng, Lê Vô Hồi vẫn là lựa chọn đôi gìay ban đầu— đôi giày được Khâu Nhất Nhiên nói là đẹp.
Cho nên nàng rất hiếm khi, lại đến muộn mười phút.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Khâu Nhất Nhiên rõ ràng thanh tĩnh lại ngay khoảnh khắc đó, Lê Vô Hồi mới biết mình lần này không chọn sai.
Nguyên lai Khâu Nhất Nhiên xưa nay đều không muốn nàng nhân nhượng.
Mặc dù Khâu Nhất Nhiên đau khổ, yếu đuối, vì thế không thể không cam tâm tình nguyện tiếp thu— chuyện thực tế là mang đôi giày mình rất thích cũng chỉ có thể một lúc nữa liền phải cởi ra.
Nhưng cô tựa hồ vẫn cứ hy vọng— Lê Vô Hồi có thể xinh đẹp, dũng cảm, trước sau như một đi làm chuyện mình muốn làm.
Một chiếc đèn cảm ứng nào đó trong hành lang tắt, Khâu Nhất Nhiên dừng lại, xoay người, đứng ở ranh giới nửa sáng nửa tối gọi nàng,
"Lê Vô Hồi?"
Lê Vô Hồi nghiêng mặt lau đi khóe mắt đỏ hoe, hắng giọng một cái,
"Đến rồi."
. . .
Các nàng xuống lầu, người hướng dẫn săn cực quang đã chờ các nàng bên cạnh xe, đã thấy hai người các nàng đi xuống, rất nhiệt tình cùng các nàng vẫy vẫy tay, lại cùng các nàng dùng tiếng Trung rất lắp bắp tự giới thiệu mình,
"Tôi là Валентина, các bạn cũng có thể gọi tôi bằng tên tiếng Trung tạm thời này, Trứng Rán."
Khâu Nhất Nhiên có chút mơ hồ.
Cô gặp phải người Nga nào cũng đều rất thích lấy tên tiếng Trung độc đáo, "Đây là vì chúng tôi đặc biệt lấy tên tiếng Trung sao?"
Trứng Rán giơ ngón cái.
Vậy chẳng phải là cứ mỗi lần tiếp khách nước nào là lại phải đau đầu nghĩ một cái tên khác sao? Khâu Nhất Nhiên lịch sự lắm nên không hỏi thẳng.
Trứng Rán là một phụ nữ da trắng, dáng người cao lớn, hoàn toàn không ăn nhập gì với cái tên tiếng Trung dễ thương kia cả.
Chờ hai người lên xe, Trứng Rán liền hồ hởi giới thiệu kế hoạch cho chuyến đi săn cực quang lần này của họ.
Đây là một chiếc xe năm chỗ ngồi.
Lên xe rồi, Khâu Nhất Nhiên và Lê Vô Hồi đều ngồi ở băng ghế sau.
Xe khá rộng rãi nên hai người không cần ngồi sát nhau, giữa họ có một khoảng trống lớn.
Trứng Rán nhìn họ qua gương chiếu hậu, bắt chuyện như đang tán gẫu: "Hai bạn không mang theo dụng cụ chụp ảnh à?"
Khâu Nhất Nhiên chỉ chớp mắt nhìn cô ấy.
"Tại vì trông hai bạn cứ như nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp ấy." Trứng Rán nói tiếng Anh rất chuẩn. Cô ấy nhìn các nàng qua gương chiếu hậu vài lần, rồi bất chợt sờ cằm, lẩm bẩm: "Mà hình như hai bạn cũng quen quen nữa..."
"Thật sao?" Lê Vô Hồi rất nhanh nhẹn mà đem đề tài quăng tới, đuôi mắt nhếch lên,
"Vậy theo bạn, trong hai chúng tôi, ai là nhiếp ảnh gia?"
Khâu Nhất Nhiên khựng lại.
Cô nghiêng đầu sang bên, có chút ngạc nhiên nhìn Lê Vô Hồi.
Thật ra cô không có ý trách móc gì, chỉ là bất ngờ nên không kịp phản ứng.
Trong khi đó, Lê Vô Hồi lại tỏ ra cực kỳ điềm tĩnh, thậm chí còn quay sang nói với Trứng Rán ở ghế trước:
"Vì bạn đoán đúng rồi."
"Quả thật trong hai chúng tôi có một người là nhiếp ảnh chuyên nghiệp."
"À ừm—" Trứng Rán vừa lái xe vừa trầm ngâm, lại liếc nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu vài lần, có vẻ khó mà đưa ra quyết định.
Chẳng hiểu tại sao.
Dù chỉ là một hành động vô tình, Khâu Nhất Nhiên lại tự nhiên cảm thấy căng thẳng hẳn lên.
Cô cúi đầu, cố tình tránh ánh mắt của Trứng Rán.
Cho đến khi Trứng Rán cuối cùng cũng đưa ra quyết định, và hô lớn:
"Là người bên phải!"
Góc áo Khâu Nhất Nhiên đang siết chặt bỗng chốc buông lỏng.
Người ngồi bên phải chính là Lê Vô Hồi.
Khi được Trứng Rán khẳng định chắc nịch như vậy, Lê Vô Hồi bật cười, rồi cực kỳ tự nhiên lấy chiếc máy ảnh phim cũ của mình ra, gật đầu thừa nhận:
"Đúng, là tôi."
"Tuyệt vời!" Trứng Rán ở ghế trước giơ tay làm kí hiệu chiến thắng.
Khâu Nhất Nhiên im lặng sờ mũi, rồi liếc nhìn chiếc máy ảnh trong tay Lê Vô Hồi.
Trước đây Lê Vô Hồi từng bảo sẽ tặng cuộn phim trong đó cho cô nên đã chụp liền mấy tấm, nhưng sau đó lại không thấy nàng mang ra chụp nữa.
Mãi đến tận bây giờ, nàng mới mang chiếc máy ảnh này ra, Khâu Nhất Nhiên không rõ nàng có mục đích gì.
Chỉ là, nhờ những chuyện đã xảy ra, giờ đây Khâu Nhất Nhiên không còn quá nhạy cảm về vấn đề này nữa.
Nhưng cô cũng không chủ động tham gia vào câu chuyện về nhiếp ảnh.
Sau đó, Lê Vô Hồi bắt đầu thao thao bất tuyệt một cách tự nhiên, tán gẫu với Trứng Rán về quá trình nàng học nhiếp ảnh.
Khâu Nhất Nhiên vẫn im lặng, chỉ yên tĩnh đút hai tay vào túi.
Thậm chí sau đó, cô còn nghe Lê Vô Hồi kể rằng nàng dấn thân hoàn toàn vào con đường nhiếp ảnh là nhờ được một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng khen rằng nàng có thể tổ chức triển lãm ảnh ở Paris trong tương lai.
Và Trứng Rán nghe xong đoạn lịch sử này rất nghiêm túc, thậm chí còn tin là thật và giơ ngón cái.
Khâu Nhất Nhiên không ngắt lời.
Nhưng cô lại có chút không đành lòng thấy Trứng Rán bị lừa, nên đành quay mặt đi chỗ khác.
Không biết hai người tán gẫu những chuyện này bao lâu, cô nghe thấy Trứng Rán ở ghế trước cuối cùng cũng nhắc đến chuyện cực quang.
Bởi vì sau khi đã hẹn, thời tiết lại đổ đốn rất đúng lúc, nên hôm nay không chắc là có thấy được hay không. Cô ấy sẽ dẫn họ đi xem ở vài địa điểm hay lui tới trước. Nếu không thấy, vì hợp duyên nên lần sau cô ấy có thể dẫn họ đi "săn" lại với giá chỉ bằng một nửa...
Lúc này, Khâu Nhất Nhiên mới hơi mơ hồ nhìn về phía trước: "Nói tóm lại, hôm nay khả năng lớn là sẽ không thấy được sao?"
Trước khi ra ngoài, cô nhớ Trứng Rán đã nói là họ có cơ hội rất cao để thấy cực quang.
Nhưng chỉ qua vài tiếng, thời tiết và cả lời nói đều đã thay đổi hoàn toàn.
Trứng Rán tiếc nuối gật đầu:
"Vì dù sao cho đến tận bây giờ..."
"Con người chúng ta vẫn chưa thể đảm bảo được tỉ lệ săn cực quang là một trăm phần trăm."
"À, tôi hiểu rồi." Khâu Nhất Nhiên gật gù ra vẻ đã thông suốt.
Nàng cũng không muốn làm khó Trứng Rán, dù sao có thể nhìn thấy hay không, đều là chuyện không thể khống chế.
Chỉ là Lê Vô Hồi tựa hồ đã chuẩn bị rất lâu cho cực quang, không biết có thất vọng không. . .
Cô nghiêng mặt nhìn về phía Lê Vô Hồi.
Đối phương cũng không lộ ra biểu cảm thất vọng, chỉ là cũng gật gật đầu, cùng Trứng Rán nói,
"Không sao, sau này cũng được, dù sao chúng tôi còn thời gian mà."
Rồi nàng vừa nói vừa nhìn Khâu Nhất Nhiên, như muốn dò hỏi: "Vẫn còn thời gian, đúng không?"
Khâu Nhất Nhiên không phản đối.
Chỉ gật đầu.
Nhưng trong lòng cô vẫn thấy hơi trĩu nặng. Dù sao chuyến đi này sớm muộn gì cũng kết thúc, cô chỉ mong có thể nhanh chóng cùng Lê Vô Hồi xem xong cực quang, vì cô không muốn có thêm bất cứ chuyện bất ngờ nào xảy ra nữa.
"Nhưng hôm nay vẫn có cơ hội mà." Thấy hai người có vẻ chán nản, Trứng Rán lại bắt đầu an ủi họ.
Khâu Nhất Nhiên gật đầu: "Mong là vậy."
"Khâu Nhất Nhiên." Lúc này, Lê Vô Hồi đã yên lặng một hồi đột nhiên mở miệng gọi cô, như là đưa ra quyết định gì đó, "Em có muốn đánh với chị một canh bạc không?"
Khâu Nhất Nhiên kinh ngạc.
Cô nhìn về phía khuôn mặt Lê Vô Hồi hơi hơi căng thẳng.
Dù sao trong ấn tượng, kết quả lần trước các nàng đánh cược rất không vui.
Vì lẽ đó Lê Vô Hồi hiện tại đại khái rất mâu thuẫn.
Nàng vừa không muốn để lần đánh cược này biến thành kết quả như lần trước, lại muốn kiên quyết một chút, thực hiện mục đích của chính mình.
Trong chuyến đi này, dần dần trở nên dao động cùng buông lỏng, cũng không chỉ có một Khâu Nhất Nhiên.
Chỉ là, điều này cũng nằm trong dự liệu của Khâu Nhất Nhiên.
Cô lặng im một hồi, ngón tay trong túi áo cuộn tròn, có chút căng thẳng hỏi: "Đánh cược cái gì?"
"Nếu như tối nay chúng ta có thể nhìn thấy cực quang,"
Lê Vô Hồi rất bình tĩnh nhìn thẳng con đường phía trước, đèn có màu sắc khác nhau ngoài xe lướt qua khuôn mặt nàng.
Nàng hơi hạ thấp mặt.
Trong ánh mắt như là toát ra đau đớn, cũng như là rất khó khăn mới đem câu nói này nói ra khỏi miệng,
"Em liền cầm chiếc camera này, chụp cho chị một tấm ảnh dưới cực quang đi."
Cho tới âm thanh nhẹ đến như là bị gió nuốt chửng đi vào.
Không biết là tại sao.
Nghe được lời thỉnh cầu rất trực tiếp của Lê Vô Hồi, Khâu Nhất Nhiên cũng không cảm thấy khó chịu.
Ngược lại, cô cảm giác mình bình tĩnh một cách bất thường, bởi vì nhiều lần, khi Lê Vô Hồi đưa ra cá cược, hoặc là lấy ra camera, cô đều cho rằng Lê Vô Hồi sẽ đưa ra thỉnh cầu tương tự như vậy.
Nhưng Lê Vô Hồi đã không.
Chuyến đi đã qua một nửa, Lê Vô Hồi còn luôn miệng nói,
Khâu Nhất Nhiên, vẽ cho chị bức tranh đi.
Khâu Nhất Nhiên, món quà sinh nhật chị muốn tặng cho em, là cuộn phim này.
Khâu Nhất Nhiên, để chị chụp cho em một tấm ảnh.
. . .
Khâu Nhất Nhiên đã quen với vẻ thận trọng, rụt rè của Lê Vô Hồi qua từng hành động nhỏ.
Vì thế, khi Lê Vô Hồi thực sự đưa ra lời đề nghị kia, Khâu Nhất Nhiên thậm chí còn bật cười.
Cô nhìn chằm chằm đôi giày mà Lê Vô Hồi vội vã mang vào, đến mức dây giày cũng chưa kịp buộc kĩ...
Mắt và mũi cô cay xè như muốn khóc, cổ họng nghẹn lại hồi lâu, cô mới thốt ra được một câu rất khó khăn:
"Lê Vô Hồi, chị đúng là như thế đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com