Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 - Ly biệt hai

Quý Nhiễm cầm khăn tay, đem Ôn Như Ngọc tràn đầy nước mắt cùng nước mũi trên mặt nghiêm túc mà xử lý sạch sẽ, không buông tha bất luận cái gì một góc, ôn nhu nói:

"Lại khóc liền khó coi, chúng ta Ngọc Ngọc không phải nhất phải đẹp sao?"

"Chính là ta luyến tiếc Nhiễm tỷ tỷ." Ôn Như Ngọc trừu nước mắt cái mũi, biệt nữu mà nhìn bên ngoài cảnh sắc, thanh âm oa oa nói.

"Ngọc Ngọc, thiên hạ này không có buổi tiệc nào không tàn, người luôn là muốn phân biệt."

Quý Nhiễm ngồi xổm xuống cùng Ôn Như Ngọc ngơ ngác nhìn nơi xa, một bàn tay vòng qua bả vai nàng:

"Bất quá, Ngọc Ngọc trưởng thành có thể tới kinh thành tìm ta."

Bất quá, đến lúc đó Ngọc Ngọc ngươi cũng quên nàng đi thôi! Nghĩ vậy, lòng Quý Nhiễm chậm rãi trầm thấp đi xuống, trên mặt lại không hiện.

Ôn Như Ngọc xoay đầu, nhìn khóe miệng mang cười Quý Nhiễm, nghiêm túc nói:

"Chính là thời gian quá dài."

"Ta sẽ chờ, chờ ngươi lớn lên tới tìm ta."

Không biết đến lúc đó ngươi còn có thể nhận ra nàng sao? Có lẽ nàng cũng sẽ quên cái này đáng yêu Ngọc Ngọc.

"Hảo, chờ ta lớn lên nhất định sẽ đi tìm ngươi." Ôn Như Ngọc vẻ mặt đứng đắn mà hứa hẹn.

"Ta tin tưởng ngươi. Nếu ngươi tặng cái này túi tiền cho ta, ta cũng đưa ngươi một đồ vật đi!"

Quý Nhiễm đem trên cổ mang theo cá hình ngọc bội cởi xuống:

"Tới, Ngọc Ngọc đem đầu duỗi lại đây."

Ôn Như Ngọc nghe lời mà đem đầu vói qua, Quý Nhiễm liền đem ngọc bội đeo lên cổ nàng:

"Đây là ta thân thủ điêu khắc, vốn dĩ năm nay ta làm cho chính mình quà sinh nhật."

Ôn Như Ngọc vuốt ngọc bội, nghi hoặc hỏi:

"Không có người tặng Nhiễm tỷ tỷ lễ vật sao? Kia cha mẹ Nhiễm tỷ tỷ đâu?"

Quý Nhiễm sửa sang lại vạt áo cho nàng, giọng nhạt đi:

"Bọn họ bận quá, quên mất."

Khi đó phụ thân nàng bởi vì cái gọi là nhi tử thi đỗ hoằng công văn viện mà đại bãi yến hội, như thế nào sẽ nhớ tới nàng. Đến nỗi mẫu thân vì mang thai, một lòng muốn sinh đệ đệ, nàng – cái nữ nhi này – đã bị quên đi nơi nào. Bất quá, nếu không phải mẫu thân nhất định tới nơi này lễ tạ thần vì cái thai trong bụng, có lẽ nàng liền không gặp được Ngọc Ngọc. Cái tiểu gia hỏa ấm áp này.

"Sao lại có thể như vậy? Ngươi sinh nhật, cha mẹ ngươi sao lại có thể quên?" Ôn Như Ngọc bênh vực kẻ yếu nói.

"Hảo, Ngọc Ngọc, hiện tại không phải lúc nói cái này. Ngươi phải hảo hảo bảo tồn khối ngọc bội này, đến lúc đó tới tìm ta."

"Hảo, ta đáp ứng ngươi." Ôn Như Ngọc trịnh trọng tuyên bố.

"Ta đây đi trở về. Về sau ba ngày ta đều sẽ tới tìm ngươi chơi, hảo hảo quá ba ngày này."

Nói xong, Quý Nhiễm xoay người đi.

Ôn Như Ngọc nhìn bóng dáng nàng, đột nhiên nói:

"Nhiễm tỷ tỷ, về sau không cần còn như vậy cười, không đẹp chút nào."

Quý Nhiễm thân hình khựng lại, quay đầu mỉm cười:

"Hảo, ta đã biết."

Nàng quay đầu đi, nhẹ nhàng mà cười. Ngọc Ngọc quả thật nhạy bén, hy vọng hắn ngày sau có thể quá đến bình bình an an.

Ân! Ôn Như Ngọc gật đầu, nhìn theo bóng dáng Quý Nhiễm. Trong lòng nàng nghĩ: tuy không hiểu vì sao Nhiễm tỷ tỷ đôi khi lộ ra một tia đau thương, nhưng nàng hy vọng tỷ có thể cười mà vui vẻ, sống thật hạnh phúc.

Buổi tối, Ôn Như Ngọc bò lên nóc nhà, theo thói quen luyện công, nhưng không tĩnh tâm được, chỉ nâng quai hàm nhìn ánh trăng tròn trên cao.

"Ngọc Nhi, như thế nào, có tâm sự sao?"

Thanh Nguyên đạo trưởng không biết xuất hiện từ bao giờ, sửa sang vạt áo, ngồi xuống cạnh nàng, đặt câu hỏi.

Ôn Như Ngọc không ngạc nhiên, đáp:

"Lão sư, bạn của ta phải đi."

"Phải không? Kia Ngọc Nhi khẳng định thực luyến tiếc đi!"

"Ân, ta luyến tiếc nàng."

"Kia Ngọc Nhi có biện pháp nào sao?"

"Chúng ta ước định hảo, chờ ta lớn lên sẽ đi tìm nàng."

"Là sao! Ta tin tưởng các ngươi sẽ lại lần nữa gặp mặt."

"Thật vậy chăng? Lão sư?"

"Ta là ngươi lão sư a, đương nhiên sẽ không lừa gạt ngươi."

"Thật tốt quá." Ôn Như Ngọc tâm tình lại tốt lên.

Thanh Nguyên đạo trưởng nhìn nàng, trong lòng thầm than: Nếu Ngọc Nhi có thể vẫn luôn vui sướng đi xuống thì tốt rồi...

"Ngọc Nhi, lão sư muốn đưa ngươi một thứ."

"Là cái gì?" Ôn Như Ngọc tò mò, nhưng mơ hồ bất an.

"Đi theo ta."

Thanh Nguyên đạo trưởng nắm tay nàng, mang đến phòng mình.

"Ngọc Nhi, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, năm tâm triều thượng."

Ôn Như Ngọc cảm thấy càng không hảo, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Thanh Nguyên đạo trưởng gom hết linh lực trong người, tụ vào song chưởng, hét một tiếng "Ha!", rồi áp vào tay nàng.

Một cỗ cường đại linh lực truyền đến, Ôn Như Ngọc hoảng sợ:

"Lão sư, mau dừng tay, bằng không ngươi sẽ bị thương!"

"Ngọc Nhi, không cần phản kháng, bằng không lão đạo ta liền chết trước mặt ngươi. Nếu còn thừa nhận lão đạo là ngươi lão sư, liền an tâm tiếp thu."

"Là!"

Ôn Như Ngọc thương tâm bỏ chống cự. Giờ nàng đã hiểu tử vong là gì, và sợ hãi chuyện ấy.

Cảm giác hơi thở Thanh Nguyên đạo trưởng càng ngày càng yếu, nàng lo lắng hỏi:

"Lão sư, ngươi thế nào, có khỏe không?"

"Ta không việc gì... Ngọc Nhi mau củng cố linh lực, lão sư cho ngươi hộ pháp..."

"Lão sư!"

Nàng thấy sắc mặt thầy tái nhợt, vội chạy lại:

"Lão sư, ngươi sắc mặt không tốt, chúng ta đi xem đại phu!"

"Nhìn cái gì đại phu, tốt nhất đại phu chính là ta. Ngươi mau củng cố, chẳng lẽ muốn uổng phí tâm huyết ta sao?"

"... Hảo."

Trong mắt Ôn Như Ngọc rưng rưng, ngồi xuống bắt đầu vận công.

Thanh Nguyên đạo trưởng vui mừng nhìn nàng, lòng thầm nhủ: Ngọc Nhi, lão sư chỉ có thể làm được đến đây. Đường sau, phải chậm rãi tự đi thôi...

Ngày hôm sau, Quý Nhiễm đến tìm Ôn Như Ngọc, mong cùng nàng quá nốt ba ngày quý trọng.

"Tiểu đạo đồng, Ngọc Nhi không ở sao?"

"Quan chủ bảo ta nói với ngươi: Ôn tiểu công tử mấy ngày nay cùng quan chủ bế quan, chỉ sợ không thể gặp."

"Phải không..."

Quý Nhiễm nhìn nơi thường gặp Ôn Như Ngọc, nay vắng bóng, rồi xoay người rời đi.

Quả nhiên, tiểu hài tử nói không thể tin... Có thể tuỳ ý quên hết thảy, không mang ưu sầu.

Ngày thứ ba, nàng lại tới, vẫn không gặp được. Nỗi mất mát dâng tràn: Nhân loại cảm tình thật sự yếu ớt vậy sao?

"Tiểu thư, ngươi ở đây sao? Phu nhân đang tìm, chúng ta sắp xuất phát."

"Ta đã biết."

Quý Nhiễm quay đầu nhìn lần cuối, rồi nhắm mắt, thở dài:

"Đi thôi."

Nàng xoay người rời đi, như không còn lưu luyến.

Mà Ôn Như Ngọc bên trong vẫn đang củng cố linh lực, hoàn toàn không hay biết.

"Hảo, Ngọc Nhi có thể thu công."

Ôn Như Ngọc mở mắt, cảm giác trong người tràn đầy lực lượng.

"Khụ khụ!"

Thanh Nguyên đạo trưởng đột nhiên phun máu, bắn tung tóe lên mặt nàng.

"Lão sư!"

Ôn Như Ngọc hoảng loạn, bắt tay thầy:

"Ta cho ngươi linh lực, lập tức sẽ hảo!"

"Ngọc Nhi... không cần uổng phí. Lão sư phải đi. Nhớ, đừng dùng năng lực mà phân biệt tốt xấu, vì một niệm có thể xoay chuyển. Nhất định hảo hảo tu luyện, đừng bị kẻ xấu bắt. Thay ta nhìn thế giới này... Ngươi sư phụ chân chính sắp đến, nhớ nghe hắn."

Nói xong, Thanh Nguyên đạo trưởng vuốt má nàng, nhắm mắt.

"Không... Lão sư, ngươi đừng ngủ! Ta không cần ai khác, ta chỉ muốn ngươi!"

Ôn Như Ngọc nắm tay thầy, khóc thảm thiết:

"A, oa..."

Tiếng khóc vang vọng, khiến tiểu đạo đồng ngoài cửa hoảng loạn chạy vào, rồi hô to:

"Không xong, quan chủ đã xảy ra chuyện!"

Đạo quan thượng, than khóc chung bị gõ vang, bi thiết quanh quẩn khắp núi.

Trên xe ngựa, Quý Nhiễm vuốt túi tiền có chữ "Nhiễm" xiêu vẹo, không nhịn được quay đầu, nhưng người nàng mong vẫn không xuất hiện.

"Nhiễm nhi, ngươi đang xem cái gì?" Mẫu thân vuốt bụng hỏi.

"Không có, nương. Ta giống như nghe tiếng chuông."

"Thật sao? Giống như than khóc chung, có lẽ đạo quan có người qua đời."

"Có người qua đời sao?"

Quý Nhiễm giật mình. Là bởi vậy Ngọc Nhi không tới tiễn ta sao?

"Có lẽ ta nghe lầm, gần đây ta mệt mỏi quá..." Mẫu thân nhắm mắt nghỉ ngơi.

Quý Nhiễm lại vén màn, ngoái nhìn, vẫn chẳng thấy ai. Thở dài một hơi, lòng quặn thắt:

Quả nhiên, ta không xứng có bằng hữu... Chỉ có chính mình một người thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com