Chương 13
Sáng triều sấp mặt, trưa than thân, chiều dạo phố
Sáng sớm, chuông trống điểm canh ba.
Thúc Tư Kỳ ngồi dậy từ chiếc giường ấm áp với khuôn mặt lạnh như tiền, ánh mắt lại như kẻ vừa bị hắt nước giữa mùa đông. Tứ Nhi đứng một bên, lặng lẽ dâng khăn súc miệng cùng nước ấm rửa mặt, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, như đã quá quen với việc chủ tử của mình mỗi sáng đều mang dáng vẻ "hận đời vô đối".
"Ta thề, nếu có kiếp sau..." – nàng cầm chén nước súc miệng, ngẩng đầu lẩm bẩm – "...ta nguyện đầu thai làm cái chuông trong cung, mỗi sáng ba canh lăn lóc gõ đầu người ta cho hả dạ."
Tứ Nhi giả bộ không nghe thấy.
Chỉ lát sau, nàng đã khoác lên long sam Nhiếp chính vương, theo chân Tưởng Bình rời phủ lên điện thượng triều.
____
Triều hôm nay vốn không có gì đáng nói.
Tấu chương đều là các vụ vặt – kho lương ở phủ Vĩnh Thái bị mối ăn, quan giám lương xin ngân trích tu bổ; đất biên cương báo tin dân đói mùa – quan địa phương xin điều lương cứu tế; nhóm thư lại trong phủ Thượng thư viện xích mích vì ăn chia giấy bút...
Thúc Tư Kỳ ngồi nghe đến mức mắt muốn trợn trắng, chỉ thiếu điều ngửa mặt than: "Bản tấu này đúng là trình độ mẫu giáo nâng cao mà."
May thay, có lẽ ông trời còn chút thương xót nàng, triều sớm kết thúc khi mặt trời chưa lên quá cao. Lúc ra khỏi điện Tuyên Chính, nàng quay sang nhìn Tưởng Bình, giọng thở dài:
"Ba ngày tiểu triều, năm ngày đại triều... Nếu ngày nào cũng phải thượng triều thì chắc có ngày ta sẽ chết vì thiếu ngủ mất."
Tưởng Bình vốn trầm tĩnh, nay cũng không nhịn được: "Thần thấy... dường như người đang sống như thể bị trời đùa giỡn vậy."
Thúc Tư Kỳ khựng lại. Một giây sau, nàng gật đầu.
"Đúng. Ông trời trêu ta."
Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, ánh nắng thu nhàn nhạt chiếu qua từng tầng mây. Gió heo may không quá lạnh, mang theo chút hương hoa sót lại từ vườn ngự uyển.
Nàng chắp tay sau lưng, thong thả bước về phía cỗ xe ngựa đang đợi. Bỗng nhiên, một cảm giác mỏi mệt vô danh ập đến.
Trước kia ở hiện đại, nàng có thể thức xuyên đêm để xử lý hồ sơ, gõ luận cứ vụ kiện cho thân chủ, thậm chí cãi nhau mấy tiếng đồng hồ với hội đồng xét xử mà mặt không biến sắc. Thế mà nay... chỉ cần phải dậy quá sớm vài lần là đã cảm thấy gan mật phổi đều bị vắt kiệt.
Thân thể này mạnh thật, nhưng đầu óc thì cứ như bị bắt gánh trách nhiệm mà không được lựa chọn.
Trước kia nàng là Thúc Tư Kỳ – một luật sư có tiếng, một người phụ nữ độc lập sống theo ý mình.
Bây giờ nàng là Nhiếp chính Vương – người đứng đầu triều cục, kẻ mà ai cũng nhìn vào, ai cũng chờ sai sót.
Vấn đề là, kẻ vốn âm thầm mưu đồ suốt mười năm kia không phải nàng. Người từng sống dưới thân phận "Cảnh Giai Kỳ" ấy đâu còn. Còn nàng – chỉ là người bị tống vào ván cờ này mà thôi.
Một ván cờ quá lớn.
Nàng không biết mình là quân cờ, kỳ thủ, hay là người bị đem ra cá cược.
Tưởng Bình thấy nàng im lặng hồi lâu, bèn thấp giọng: "Có cần thần báo người chuẩn bị bữa trưa tại phủ?"
Thúc Tư Kỳ chợt cười, lắc đầu: "Không cần. Hôm nay ta muốn đi dạo phố."
Tưởng Bình nhíu mày: "Một mình sao?"
"Không. Gọi Tứ Nhi chuẩn bị. Tốt nhất là mặc đồ bình dân, ta không muốn ai gọi mình là Vương gia hôm nay."
____
Giờ Thân một khắc, phố Hoa Đông – khu náo nhiệt nhất kinh thành.
Tứ Nhi cột tóc thành hai búi nhỏ, ăn mặc như tiểu nha hoàn nhà giàu. Thúc Tư Kỳ thì đội mũ trùm, mặc áo vải thô giản dị. Nhưng dẫu có cải trang, khí chất vẫn không giấu được: thẳng lưng, bước chân ổn định, ánh mắt sắc bén – dân trong phố vẫn lén chỉ trỏ: "Vị kia... có khi là quý nhân trong cung ra ngoài chơi?"
Thúc Tư Kỳ thấy mình như con sếu trong đàn gà.
Đi vài bước, nàng thở dài: "Người ta cổ trang xinh như tranh. Ta cổ trang... như nhân vật phụ sắp chết."
Tứ Nhi bật cười: "Nô tỳ thấy người giống... người cải nam trang đi lấy chồng hơn."
"..." Thúc Tư Kỳ trợn mắt liếc nàng, đang định cãi thì bất ngờ đụng trúng một lão bá bán bánh nướng. Nàng loạng choạng, tay vướng áo choàng, xém chút nữa đạp lên tiểu miêu béo ú nằm giữa đường.
Tiểu miêu gào lên một tiếng thảm thiết, lão bá cũng la oai oái, khiến nguyên một dãy phố đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
Thúc Tư Kỳ cứng đờ, tự hỏi: "Mình là ai? Đây là đâu? Và ai cho phép mèo nằm giữa đường như thế?!"
Tứ Nhi không nhịn được, bật cười thành tiếng. Rồi không kịp để chủ tử phản ứng, nàng đã kéo Thúc Tư Kỳ rẽ vào một quán nước ven đường.
Bên trong, mấy người khách đang bàn tán chuyện triều đình: nào là sứ đoàn Tây Di, nào là Nhiếp chính Vương nhìn người ta bằng ánh mắt "giết người trong một nốt nhạc".
Thúc Tư Kỳ ngồi sau rèm tre, nghe xong chỉ khẽ nhếch mép: "Ta chỉ liếc mắt thôi mà lời đồn đã thành phim kinh dị."
Tứ Nhi cười: "Là vì người đẹp mà mặt lại lạnh."
Nàng nhướng mày: "Ngươi vừa khen vừa chê à?"
"Nô tỳ không dám."
Thúc Tư Kỳ uống ngụm trà, tựa lưng vào vách, mắt khép hờ. Gió thu lùa qua cửa quán, mùi bánh hạt dẻ thoảng trong không khí, tiếng rao hàng lẫn tiếng cười trẻ con xa xa...
Trong một khoảnh khắc, nàng thấy lòng mình như được xoa dịu.
Ở nơi xa lạ này, giữa quyền mưu và thân thế rối như tơ vò... nàng chỉ cần một buổi chiều bình thường như thế này, là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com