Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89

Phác Thái Anh vẫn luôn biết mình là đà điểu.

Là loại đà điểu vùi đầu vào cát vì sợ sự thật ở trước mắt, hèn nhát, sợ mất mát, sợ hãi trước những điều chưa biết.

Nàng vẫn luôn như vậy trong hơn 20 năm cuộc đời.

Ví dụ, lúc nàng sáu tuổi, anh trai nàng cướp một món đồ chơi, đó là một chiếc xe ô tô mà nàng đã đòi ba mẹ thật lâu mới có được. Nàng chơi một lúc, cho ô tô trượt từ trên dốc xuống, Phác Dương nhặt xe lên, nói đây là đồ con trai nên chơi.

Thế là hắn cầm xe xuống sàn, cọ xát dưới lớp xi măng thô ráp, cuối cùng nhét dưới vết nứt của tấm bê tông, không lấy ra được.

Phác Thái Anh loay hoay một lúc lâu, cho đến khi trời tối mới mặt xám mày tro trở về.

Mẹ hỏi nàng sao lại bẩn như vậy, nói con gái không thể ở bẩn như vậy. Phác Thái Anh nhìn Phác Dương, Phác Dương đang tặng kho báu cho baba, hi hi ha ha nói muốn baba mua cho hắn món đồ chơi mới nhất tốt nhất. Phác Thái Anh không nói gì.

Bởi vì nàng biết là cha nàng nhất định sẽ mua cho Phác Dương, nàng biết là mẹ nàng ghét con gái khóc lóc ầm ĩ. Mà nếu nàng tố cáo Phác Dương đoạt đồ chơi, làm hư đồ chơi của nàng, nàng không thể đoán trước kết quả, nàng không biết sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì.

Ví dụ, lúc nàng mười ba tuổi, đang học năm nhất sơ trung thì Phác Dương đang chuẩn bị kỳ thi tuyển sinh cao trung.

Trong thời gian đó, ba mẹ nàng rất bận rộn với công việc, thường không có ai nấu cơm. Mẹ nàng nói với nàng rằng ca ca sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh cao trung, phải tập trung vào việc học, Thái Anh đã lớn, có thể đảm đương trách nhiệm của một thành viên trong gia đình.

Phác Thái Anh rất vui vẻ, nàng cảm thấy cái này cho thấy mình là người hữu dụng, quan trọng lại lợi hại. Cho nên nàng bắt đầu học nấu ăn, lúc đó đồ ăn ở nhà không phong phú, chỉ có mấy loại, nàng học được cũng ra dáng, lúc ba mẹ không có nhà, tan học liền nấu cơm xong xuôi, sau đó đưa tới trước mặt anh trai đang xem TV.

Như vậy qua nửa năm, Phác Dương không đạt được thành tích ưu tú trong kỳ thi tuyển sinh cao trung, nhưng cuối cùng cũng đậu vào cao trung. Mẹ nói mấy câu, nhưng ba rất thoáng, nói thành tích của con trai lên cao trung sẽ lên.

Bọn họ tràn trề hy vọng tương lai con trai sẽ giỏi toán lý hóa, con trai có hậu kính, dù thành tích không tốt nhưng một nam hài hoạt bát hiếu động như Phác Dương rất thông minh, nhất định sẽ không kém ai, muốn sau này lên thành phố mua xe mua nhà, để cho Phác gia quang tông diệu tổ.

Phác Thái Anh cảm thấy có thể là như vậy, cho nên trong hai năm tới, lúc nàng có thể nấu cơm sẽ nấu, lúc có thể làm việc nhà liền làm, cả nhà chỉ có một mục tiêu là bồi dưỡng Phác Dương thành tài.

Hai năm nhanh chóng trôi qua, Phác Thái Anh cũng đã bước vào năm thứ ba sơ trung, cũng đang phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh cao trung. Nàng cảm thấy đề tuyển sinh cao trung không khó như trước kia Phác Dương đã nói, nàng cũng cảm thấy Phác Dương xem TV cũng nên làm bài tập, ra ngoài chơi cũng nên xem lại bài tập.

Phác Dương như vậy là không có khả năng có thành tích tốt.

Nhưng Phác Thái Anh rất ngoan, ở trên lớp sẽ chăm chú nghe lời, nghiêm túc làm bài tập. Ngữ văn và tiếng Anh của nàng rất tốt, có thể lọt vào top ba của lớp.

Nếu Phác Thái Anh muốn đứng đầu top ba, nàng cần nhiều thời gian học hơn. Cho nên, một ngày cuối tuần, nàng muốn nói chuyện với mẹ, hỏi xem nàng có thể chuyển việc nhà cho anh trai hay không, giống như nàng đã làm cho anh trai lúc trước vậy.

Nhưng mà, chiều hôm đó, mẹ nàng bận đi tìm lớp bổ túc cho Phác Dương, còn ba nàng thì bận tâm sự với con trai, bọn họ nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần rằng cao trung là thời điểm quan trọng nhất, Phác Dương không thể lãng phí thời gian.

Cho nên Phác Thái Anh lại thu mình, nàng cảm thấy có lẽ yêu cầu của mình sẽ không được đáp ứng. Nàng cảm thấy có lẽ sự tình là như vậy, cảm thấy có lẽ ba mẹ có chút thiên vị.

Nhưng chỉ cần nàng không hỏi, không đưa ra đề tài này, cũng không xung đột những chuyện liên quan đến Phác Dương, vậy thì sẽ không có câu trả lời xác đáng.

Khi đó nàng có thể tìm ra nhiều lý do cùng cái cớ để chứng minh nàng vẫn được coi trọng, được yêu thương và có một gia đình hạnh phúc.

Một ví dụ khác, lại một ví dụ khác, lúc nàng mười sáu tuổi ...

Phác Thái Anh lên cao trung, gặp Lạp Lệ Sa vào ngày đầu tiên báo danh.

Lúc đó, nàng không biết tên Lạp Lệ Sa.

Nàng chỉ nghĩ, trên đời sao lại có người xinh đẹp như vậy, sao lại có người cao ngạo xa cách lại sắc bén như đao, mang ánh sáng lạnh lẽo. Chỉ nhìn cô thôi nàng đã cảm thấy thân thể mình tan thành từng mảnh.

Phác Thái Anh nhìn cô một lúc lâu, cho đến khi Lạp Lệ Sa đi qua hành lang, biến mất trong góc.

Phác Thái Anh mê man cả ngày, trường mới, lớp mới, sinh hoạt mới.

Trong buổi họp lớp, giáo viên đã tổ chức một hoạt động để mọi người viết ra nguyện vọng của mình trong quãng thời gian ở cao trung. Phác Thái Anh cũng như những người xung quanh, đã viết về việc học tập chăm chỉ đỗ vào một trường đại học lý tưởng. Nhưng khi đầu bút trượt trên mặt giấy, tất cả những gì nàng nghĩ đến là khuôn mặt của Lạp Lệ Sa.

Nếu nàng thực sự có thể thực hiện một nguyện vọng, Phác Thái Anh hy vọng mình có thể trở thành giống như Lạp Lệ Sa.

Cô được làm chính mình, có định hướng và mục tiêu rõ ràng. Cô không quan tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh mình, cũng không quan tâm đến việc bất cứ ai dừng ở trên người cô là loại ánh mắt gì.

Cô tự chủ đến mức mỗi khi Phác Thái Anh nhìn cô, nàng đều có thể cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ "Tôi là tôi" trong người cô.

Đó là thứ mà Phác Thái Anh nhát gan không bao giờ có được.

Sau đó, trong nửa học kỳ, nàng đều quan sát Lạp Lệ Sa.

Trong một góc không muốn người biết, thân ảnh tầm thường lại bình phàm của nàng có thể được l*иg ghép vào bất kỳ góc nào không được chú ý.

Nàng nhìn thấy ảnh và tên của Lạp Lệ Sa trên danh sách danh dự. Tại lễ trao giải của trường, nàng ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn thấy Lạp Lệ Sa trên sân khấu.

Khi lắng nghe bài phát biểu của cô, giọng nói của Lạp Lệ Sa được khuếch tán qua micrô, lơ lửng trên đầu nàng.

Tim Phác Thái Anh sôi trào, nàng không khỏi chắp tay trước ngực, tạo thành tư thế cầu nguyện.

Bất cứ điều gì liên quan đến Lạp Lệ Sa luôn nằm trong top đầu được ngưỡng mộ nhất mà Phác Thái Anh có thể tưởng tượng.

Bất cứ khi nào nàng cảm nhận được hơi thở xa xôi thuộc về Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh sẽ cảm thấy cơ thể và linh hồn của mình cùng run lên.

Đồng học đang truy tinh luôn hỏi Phác Thái Anh thích minh tinh nào, nàng sẽ cảm thấy vui vẻ cùng may mắn.

Minh tinh của người khác đều ở trong thời gian không gian xa xôi, trong khi đó minh tinh của nàng đang hít thở cùng không khí trong khuôn viên trường với nàng.

Không, Lạp Lệ Sa không phải là minh tinh, minh tinh không đủ miêu tả rực rỡ của Lạp Lệ Sa. Đối với Phác Thái Anh, cô chính là một mặt trời lạnh giá.

Phác Thái Anh cho rằng, nàng sẽ vĩnh viễn nhìn mặt trời của mình như vậy.

Cho đến khi, Phác Dương đến chỗ nàng để lấy một thứ gì đó, từ góc quan sát tuyệt vời đó, hắn nhìn thấy Lạp Lệ Sa đi ngang qua dưới lầu.

Hai mắt Phác Dương sáng lên, chỉ vào Lạp Lệ Sa hỏi: "Cô ấy tên gì vậy? Mày quen biết cô ấy không! Trong khuôn viên trường mày có nhiều mỹ nữ thật đó!"

Phác Thái Anh không nói, nhưng Phác Dương đang ở nhà luôn có được thứ mình muốn, hắn đánh vào lưng Phác Thái Anh một cái: "Không biết liền đi làm quen, mau đưa thông tin của cô ấy cho tao, tao muốn theo đuổi cô ấy."

Tao muốn theo đuổi cô ấy.

Phác Thái Anh sửng sốt, hóa ra trong mắt người khác, nếu có hứng thú với một đồng học, liền có thể theo đuổi.

Phác Dương là nam sinh, còn Lạp Lệ Sa là nữ sinh. Nam sinh theo đuổi nữ sinh là hợp tình hợp lý.

Phác Thái Anh không có gì ngăn cản được, giống như Phác Thái Anh không ngăn được, ba mẹ đều cho Phác Dương.

Phác Thái Anh ngây người một tuần, lúc cuối tuần làm bài tập ở nhà, Phác Dương mang theo một túi lớn đồ ăn vặt, ném lên bàn nàng, nói với nàng chỉ cần giúp hắn theo đuổi Lạp Lệ Sa, mỗi tuần hắn đều mua cho nàng đồ ăn vặt.

Thành tích của Phác Dương không tốt, hắn đang học năm ba cao trung, lại ở khu học xá khác, quả thực không thích hợp tự mình làm.

Ba mẹ nói, trong năm ba cao trung của Phác Dương, cả nhà phải cùng nhau nỗ lực để tạo một môi trường học tập hoàn hảo cho hắn.

Mọi thứ đều dành cho việc thi vào đại học của Phác Dương, còn lại là trong nhà lo.

Phác Thái Anh đồng ý, nàng hỏi Phác Dương, "Theo đuổi thế nào?"

Phác Dương cười ha hả: "Theo đuổi thế nào, đương nhiên là mày nghĩ cách, tiểu nữ sinh tụi mày thích cái gì thì cho cô ấy cái đó, không cần lo lắng chuyện tiền nong, tao sẽ trả tiền, chỉ cần mày thu phục người cho tao là được rồi."

Phác Thái Anh cắn môi, một lúc sau mới trả lời, "Vâng."

Nàng bắt đầu quang minh chính đại tiếp cận Lạp Lệ Sa - quang minh chính đại đặt cô ở trong lòng.

Nàng bắt đầu chọn những món ăn vặt yêu thích của cô, bắt đầu viết những bức thư tình cho cô, đi theo quỹ đạo của Lạp Lệ Sa trong thời gian rảnh rỗi hạn hẹp ... nàng giống như ăn trộm, lẻn vào phòng học, nhét đồ vào hộc bàn của Lạp Lệ Sa.

Thời điểm đó, mọi người đều làm như vậy, Phác Thái Anh không nghĩ tới sẽ có bất kỳ vấn đề gì.

Nàng không ký vào bức thư tình, nàng nghĩ, nếu một ngày Lạp Lệ Sa thực sự cảm động muốn hồi âm, có thể cô sẽ viết thư trả lời, cất nó trong hộc bàn.

Như vậy sau này Phác Thái Anh cũng có thể xem.

Nhưng xác suất này quá thấp, thấp bằng giá trị âm vô cực.

Phác Thái Anh cũng không muốn làm cho giá trị này cao hơn, lúc nàng làm chuyện này cũng rất vui vẻ, nhưng kết quả này sẽ không làm nàng vui vẻ.

Nàng thích hưởng thụ quá trình này, hàng tuần lấy tiền của Phác Dương để mua quà cho Lạp Lệ Sa.

Càng viết càng không giống một bức thư tình, bởi vì nàng biết quá ít về Lạp Lệ Sa, khi nàng viết liền trở thành nhật ký của chính nàng, nói mấy lời vô nghĩa, giao cho một bạn học giống như mặt trời.

Đây là điều hạnh phúc nhất mà Phác Thái Anh đã làm.

Nhưng đây cũng trở thành điều mà Phác Thái Anh hối tiếc nhất.

Phác Dương hứng thú với Lạp Lệ Sa không lâu, sau khi thi vào đại học, thành tích kém bị ba đánh lần đầu tiên, sau đó dùng tiền tiết kiệm của gia đình để gửi hắn vào trường tư nhân đắt tiền.

Khi lên đại học, Phác Dương không phải làm bài tập, không phải bị giáo viên và cha mẹ quản lý, có quá nhiều thứ để chơi, hắn nhanh chóng quên mất việc theo đuổi Lạp Lệ Sa.

Điều này không ảnh hưởng đến Phác Thái Anh, Phác Thái Anh tiếp tục công việc của mình, tiết kiệm tiền tiêu vặt, tự viết những bức thư nhàm chán.

Lạp Lệ Sa hơn nàng một lớp, sẽ sớm rời khỏi ngôi trường này để đến một thế giới rộng lớn hơn cùng xa xôi hơn.

Phác Thái Anh viết bức thư cuối cùng rất nghiêm túc, nàng thừa dịp lớp Lạp Lệ Sa đi chụp ảnh tập thể rồi chuồn vào lớp.

Tại chỗ ngồi của Lạp Lệ Sa, văn phòng phẩm và sách vở luôn được sắp xếp ngăn nắp.

Phác Thái Anh đang vùi đầu vào đống đồ, có người bước vào lớp nắm tay nàng.

Đó là lần đầu tiên Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa gần như vậy.

Cô giống như ánh mặt trời rực rỡ, đột nhiên chiếu vào mắt nàng.

Nàng cảm thấy đau đớn cùng xấu hổ.

Nàng chợt nhận ra mình thật ngốc, hốt hoảng đẩy hết những thứ ngu ngốc này ra ngoài, cố gắng thoát khỏi ánh sáng không thể nhìn thẳng.

Nàng nói, đây đều là anh trai của nàng làm, không liên quan gì đến nàng.

Trái tim nàng như xuất hiện một cái động lớn, không đáy, không ngừng mở rộng.

Lạp Lệ Sa không làm nàng khó xử, vào ngày cuối cùng của cao trung, Phác Thái Anh đã chấm dứt mọi liên hệ với Lạp Lệ Sa.

Nàng chính là đà điểu, nhanh chóng chôn vùi sự kiện to lớn này, lấp đầy cái hố khổng lồ đó bằng bất cứ thứ gì nàng muốn.

Nàng tiếp tục cuộc sống của mình, giống như nàng dự liệu, nàng không xứng đáng có một cuộc sống tươi sáng.

Nàng nhút nhát, nàng yếu đuối, nàng không dám nhảy ra khỏi cạm bẫy của gia đình, nàng không muốn thừa nhận chính mình luôn là người bị bỏ rơi.

Phác Dương tốt nghiệp đại học, sớm nói chuyện bạn gái. Ba bị bệnh, hắn muốn kết hôn với bạn gái của mình.

Mẹ thì vô năng, không thể kiếm tiền, phải chăm sóc ba đau ốm.

Chỉ có Phác Thái Anh, hy sinh Phác Thái Anh mới có thể chu toàn hạnh phúc của người khác, cần phải gánh vác mọi trách nhiệm trong gia đình để đổi lấy cái gọi là tình yêu cùng cảm giác giá trị.

Phác Thái Anh nghĩ nàng sẽ như vậy cả đời, nhưng nàng đã gặp lại Lạp Lệ Sa.

Nàng gặp lại Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh ngồi trên ban công, gió thổi tung áo khoác, hất tóc vào mặt nàng.

Nàng ôm áo, ôm thân mình, siết chặt.

Nàng gặp lại Lạp Lệ Sa, nàng không chịu thừa nhận mình đã gặp Lạp Lệ Sa, nàng chỉ coi cô như bác sĩ Lạp đã nhổ răng cho mình.

Nàng hưởng thụ đối tốt của cô, không muốn miệt mài theo đuổi, không muốn xé toạc quá khứ rách nát, nàng nghĩ, trong đời có một người đẹp như vậy, nàng gặp lại một lần là đủ rồi.

Nhưng Lạp Lệ Sa không chịu như vậy, cô muốn nói rõ với nàng, muốn làm sáng tỏ vết sẹo giữa hai người, muốn làm bằng hữu của nàng, kéo nàng ra khỏi thế giới tử khí trầm trọng giống như vũng bùn.

Cô để nàng nhìn thấy hy vọng, để nàng nhìn thấy khả năng, từng bước thực hiện ước mơ của nàng, còn dạy nàng trở thành chính mình như thế nào.

Phác Thái Anh không cảm thấy Lạp Lệ Sa không tôn trọng nàng, trên đời này không có ai như Lạp Lệ Sa, coi nàng như một Phác Thái Anh độc ​​lập, một Phác Thái Anh tỏa sáng, một Phác Thái Anh quý giá.

Chỉ là, đáp án Phác Thái Anh thật sự quá tệ, mỗi bước giải quyết vấn đề của nàng đều là cách suy nghĩ sai lầm, nàng không cam lòng giao ra toàn bộ bất kham, cuối cùng càng lấy ra phương thức rách nát mở ra dưới mặt trời của nàng.

Điều đáng sợ cũng không phải là thế giới vô vọng mà chúng ta đang sống.

Điều đáng sợ là khi hy vọng đến với mình, mình lại cô phụ người mà mình quan tâm nhất.

Mặt của Phác Thái Anh nóng bừng lên vì đau đớn, lời nói của Phác Dương, lời nói của Lạp Tử Huyên, ngay cả ánh mắt quan tâm của Lạp Lệ Sa đều tát vào mặt nàng như roi, khiến nàng cảm thấy xấu hổ.

Cho nên, nàng đã phạm một sai lầm khác, nàng đã dùng những lời lẽ mà Lạp Lệ Sa khó chấp nhận nhất để ngăn Lạp Lệ Sa tới gần.

Giống như quay lưng lại với mặt trời, âm u cũng là chuyện tất nhiên.

Nhưng mặt trời từ lâu đã chiếu sáng mọi ngóc ngách của nàng.

Không cần biết nàng có thể có được Lạp Lệ Sa hay không, nàng có xứng đáng có được Lạp Lệ Sa hay không, ít nhất Phác Thái Anh cũng muốn có một người mà nàng có thể nhìn lên.

Phác Thái Anh đứng dậy, trở về phòng.

Phác Dương ngồi trên sô pha, không biết đang nhắn tin cho ai, gõ rất nhanh.

Phác Thái Anh lặng lẽ bước đến bàn ăn, rót cho mình một cốc nước.

"Anh đã suy xét chưa?" Nàng hỏi Phác Dương.

Phác Dương nhăn nhó: "Chị dâu cháu trai của mày rất cần số tiền này, tao không thể quay về mà không có một xu cho bọn họ được."

"Mày nhất định cũng không muốn như vậy, Tiểu Xuân rất thích mày a."

"Còn có ba mẹ đã gọi cho mày mấy lần, mày nhận một cái đi, thân thể của ba như vậy ..."

"Không." Phác Thái Anh ngắt lời hắn, "Ba mẹ đều đã lớn tuổi, hiện tại đều là chúng ta làm chủ, hai chúng ta thương lượng là được rồi."

Phác Dương: "Chúng ta cũng không thể không suy xét ý kiến ​​của bọn họ a..."

Phác Thái Anh cười: "Ý kiến ​​của bọn họ không phải là ý kiến ​​của anh sao? Nếu như anh đồng ý, bọn họ nhất định sẽ đồng ý."

Phác Dương: "Ý kiến của anh mày đều theo lời mày nói, lúc trên xe đều theo lời mày nói, cầm tiền này, chúng ta về nhà sống thật tốt, mày cũng không cần phải làm việc nữa. Dù sao đối với những kẻ có tiền đó, số tiền này cũng không có bao nhiêu, đừng tiếp tục theo chân bọn họ nữa, chúng ta không cùng đẳng cấp..."

"Tôi có theo chân bọn họ hay không, tôi sẽ tự mình suy xét." Phác Thái Anh nói, "Có nên lấy số tiền này hay không, anh tự suy xét đi."

Phác Dương: "Anh mày đã suy xét rồi, đây là suy xét của tao a."

Phác Thái Anh bóp chặt cái ly trong tay: "Tôi kêu anh suy xét lại một chút."

Phác Dương: "Tao..."

Phác Thái Anh đột nhiên ném mạnh cái ly xuống đất, với một tiếng động lớn, cái ly vỡ thành nhiều mảnh. Phác Thái Anh ngẫu nhiên nắm lấy một mảnh, nắm trong lòng bàn tay, đi về phía Phác Dương.

Phác Dương sợ chết khϊếp, co rụt lại trên sô pha: "Làm gì vậy, mày điên à..."

Căn phòng lớn như vậy, Phác Thái Anh đi mấy bước đã ở trước mặt hắn, nàng thật sự xông tới như một người điên, dùng hết sức áp chế Phác Dương, sau đó đẩy mảnh kính vỡ vào cổ họng hắn.

"Tôi bảo anh suy xét lại." Phác Thái Anh nói, giọng run run, nhưng tay cầm ly rượu lại không hề run rẩy, "Nếu anh muốn lấy số tiền này, hôm nay hoặc là tôi sẽ gϊếŧ anh, hoặc là anh thọc chết tôi. Anh biết cuộc sống của tôi như thế nào mà, tôi không có gì để thiết sống nữa."

"Sau này, anh ngồi xổm trong tù, ba mẹ làm sao bây giờ, vợ anh con anh, ai thương ai nuôi."

"Anh cho rằng tôi thật sự quan tâm đến các người sao? Các người đã từng quan tâm đến tôi chưa? Tại sao lại dám bức tôi đến mức này?"

Mảnh thủy tinh của Phác Thái Anh hướng về phía trước một chút, vết máu trượt trên tay xuống cổ Phác Dương: "Bây giờ nghe lời tôi trả tiền lại, tôi sẽ chuyển hết tiền tiết kiệm vào tài khoản của ba mẹ, về sau bọn họ không liên quan gì đến tôi, nếu anh vẫn muốn số tiền đó, vậy hỏi bọn họ có muốn hay không."

Phác Thái Anh mỉm cười: "Dù sao anh cũng là con trai ngoan của bọn họ, bọn họ sẽ cho anh bất cứ thứ gì anh muốn thôi."

Phác Dương sợ hãi, cơ thể run lên, hai mắt nhìn chằm chằm, miệng há hốc, không phát ra được âm thanh nào.

"Chọn cái nào?" Phác Thái Anh hỏi.

Phác Dương run rẩy nắm lấy hai cánh tay của nàng, đưa ra một ngón tay.

Phác Thái Anh buông hắn ra, lùi lại mấy bước, dừng ở của.

Nàng nói: "Được, bây giờ chuyển tiền lại cho Lạp Tử Huyên đi."

Phác Dương cầm lấy điện thoại, tay run đến mức khó gõ.

Phác Thái Anh nghĩ, anh trai của nàng có thể làm gì khác, có thể làm gì để lật ngược tình thế hiện tại, thắng nàng.

Sau đó, nàng thấy nàng không nghĩ ra được. Người bình thường có rất nhiều phương pháp, nhưng Phác Dương không làm được phương pháp nào.

Phác Dương được gia đình nuôi thành phế vật, hắn không có trách nhiệm với gia đình, cũng không có năng lực tồn tại trong xã hội này.

3.000 nhân dân tệ hắn kiếm được hàng tháng không đủ cho gia đình họ ăn.

Đây mới chính là rác rưởi.

Phác Thái Anh bật cười, nàng thực sự cảm thấy rất vui vẻ. Nàng cười thành tiếng, làm Phác Dương cũng không dám nhìn, chỉ biết vùi đầu chuyển tiền.

Phác Thái Anh khóa cửa lại, đi tới trước mặt hắn, ném mảnh ly dính máu lên bàn, bình tĩnh ngồi xuống, nói: "Được, hiện tại chúng ta giải quyết một chút."

Giải quyết cho đến rạng sáng, Phác Thái Anh đã liệt kê rõ ràng số tiền mà nàng đã chuyển cho Phác Dương và ba mẹ trong những năm qua.

Chờ thanh toán xong, nàng thu dọn chồng giấy, cảm thấy bầu trời quang đãng, hô hấp cũng trở nên sạch sẽ.

"Tôi sẽ không yêu cầu anh trả lại tiền, nhưng tôi có quyền truy cứu." Phác Thái Anh nhếch môi cười, vô thức bắt chước vẻ mặt của Lạp Lệ Sa, khinh thường lãnh đạm nói, "Cút."

Phác Dương cút đi, Phác Thái Anh bắt đầu thu dọn phòng, ném tất cả những gì Phác Dương đã đυ.ng vào túi rác, đồng thời ném bộ quần áo biểu diễn gợi cảm đã mua để lấy lòng khán giả nam vào túi rác.

Nàng dọn ra chiếc vali cũ nhất, trên gác lửng chiếc vali đó là lần về nhà cách đây hai năm, gia đình bọn họ xúm nhau chụp một tấm ảnh gia đình.

Trong ảnh, nàng cười rất tươi, vào vai một cô con gái hiểu chuyện, một cô em gái nghe lời.

Phác Thái Anh ném tất cả vào túi rác.

Nàng ném như vậy, phân loại ra một túi rác khổng lồ.

Nàng cần kéo ra ngoài, kéo vào thang máy, kéo ra thang máy, lê khắp hành lang, khi vừa mở cửa tòa nhà, lùi về phía sau thì có người nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa cho nàng.

Cơn gió lạnh thấu xương tràn vào, mang theo hàn khí cùng hương khí.

Phác Thái Anh sững sờ ở nơi đó, ngũ quan trên mặt tê dại đều trở nên nhạy cảm, máu đông lại bắt đầu lưu thông.

Nàng sống lại như vậy, cứ ngây người.

"Bác sĩ Lạp ..." Nàng chỉ có thể nhỏ giọng kêu lên một tiếng, nước mắt tuôn ra như nước ấm.

"Ừm." Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng đáp lại, giọng cô có chút khàn, giống như hàn tùng trong tuyết, "Tôi đã nhận được tin nhắn của em, tôi nghĩ tôi có chuyện muốn giáp mặt nói với em."

Phác Thái Anh không động, tim đập nhanh lại đau đớn, không thể cử động được.

Lạp Lệ Sa nắm lấy túi rác trong tay nàng, quen thuộc kéo đến thùng rác: "Tử Huyên tôi sẽ xử lý, nhưng tôi không đồng ý em trả nợ cho tôi."

Cuối cùng Phác Thái Anh cũng lê bước chân, đuổi theo Lạp Lệ Sa.

Quần áo của Lạp Lệ Sa vẫn giống như hôm qua, Phác Thái Anh không dám nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm vào góc áo màu đen của cô.

Lạp Lệ Sa cũng không nhìn nàng mà bình thản nói: "Tôi là người trưởng thành, tôi có quyền chi tiêu cho việc giải trí của riêng mình. Nếu em nghĩ món quà của 11 mang tính chất là một món quà tôi tặng em, vậy đồng hồ em tặng tôi đã là quà đáp lễ."

Ánh mắt của Phác Thái Anh chuyển hướng, đáp xuống cổ tay của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa đã đeo chiếc đồng hồ đó, đẹp giống như mặt cao cấp trong quảng cáo.

Cô dùng tay như vậy nhấc túi rác của Phác Thái Anh, ném vào thùng rác.

"Tôi rất thích món quà này." Lạp Lệ Sa nhìn cổ tay, "Cho nên tôi để lại."

"Về phần cái gọi là em nợ tôi, chỉ là lúc đó tôi theo đuổi người mình thích, cho nên tôi tự nguyện trả giá."

"Phác Thái Anh tiểu thư, cũng xin em tôn trọng tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com