Chương 23: Những điều chưa nói hết
Ngày hôm sau, lớp học vẫn như bao ngày khác, nhưng không khí lại có chút khác biệt. Các học sinh đều chăm chú vào bài học, nhưng dường như trong lòng họ, mỗi người đều mang theo những suy nghĩ riêng. Và với Nhất An, những suy nghĩ ấy càng thêm nặng trĩu khi cô không thể ngừng nghĩ về cuộc trò chuyện tối qua với Thư Diệp. Cảm giác như có một cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô, nhưng lại không thể diễn tả thành lời.
Cô nhìn về phía Thư Diệp, cô bạn ngồi đối diện, đang mải miết viết trên giấy. Thư Diệp, luôn là người lạnh lùng và điềm tĩnh, hôm nay lại có vẻ hơi khác lạ. Dù không nói ra, nhưng Nhất An biết, trong lòng Thư Diệp cũng có một chút gì đó đang bối rối, như chính cảm xúc của cô vậy.
Lớp học kết thúc, các bạn học rủ nhau đi chơi, nhưng Nhất An và Thư Diệp lại không vội vàng như mọi khi. Họ cùng nhau ra ngoài sân trường, nơi bóng cây xanh mát tạo thành những bóng đổ dài. Cả hai im lặng, dường như đều có điều gì đó muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, Thư Diệp là người lên tiếng trước. Cô xoay người đối diện với Nhất An, đôi mắt sáng lấp lánh, ánh nhìn đó có chút nghiêm túc, nhưng cũng đầy sự quan tâm.
"Nhất An," Thư Diệp bắt đầu, giọng cô trầm nhưng dịu dàng, "Cậu có nhớ lời hứa tối qua không? Mặc dù tớ biết mình chưa nghĩ hết về tất cả mọi thứ, nhưng... tớ không muốn chỉ dừng lại ở đây. Tớ muốn chúng ta không chỉ là bạn, mà là một cái gì đó hơn thế nữa. Cậu nghĩ sao?"
Nhất An ngẩng đầu nhìn vào mắt Thư Diệp. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng cô. Cô mỉm cười nhẹ, rồi nói:
"Thực ra, tớ cũng cảm thấy như vậy. Tớ không thể hình dung cuộc sống của mình mà thiếu cậu bên cạnh. Tớ không chắc chắn về tương lai, nhưng một điều tớ biết chắc là tớ muốn tiếp tục đi cùng cậu, dù thế nào đi nữa."
Những lời nói ấy như một lời cam kết, một lời hứa mà cả hai đều thấu hiểu. Thư Diệp không nói gì thêm, chỉ mỉm cười, đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhất An, như muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.
Kể từ đó, tình cảm giữa họ ngày càng trở nên khăng khít hơn. Mỗi buổi chiều, họ cùng nhau dạo quanh công viên, mỗi buổi sáng, họ luôn chào nhau bằng nụ cười nhẹ nhàng. Mặc dù đôi khi vẫn có những cuộc tranh cãi ngớ ngẩn, nhưng mỗi lần như vậy, họ lại càng hiểu nhau hơn.
Một tháng sau, kỳ thi cuối kỳ đến gần. Các học sinh đều căng thẳng ôn luyện, nhưng với Nhất An và Thư Diệp, điều quan trọng hơn cả là họ vẫn có nhau, đồng hành cùng nhau vượt qua những lo lắng và mệt mỏi.
Cả hai dành thời gian ôn tập cùng nhau, mỗi buổi chiều sau giờ học, họ lại ngồi bên nhau trong thư viện, trao đổi bài vở, giúp đỡ nhau vượt qua những bài tập khó khăn. Có những lúc, Nhất An cảm thấy mệt mỏi, nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Thư Diệp, cô lại có thêm động lực để cố gắng.
Ngày thi cuối cùng cũng đến. Không khí trong phòng thi trở nên căng thẳng, mọi người đều chăm chú vào bài làm của mình. Nhất An ngồi bên cạnh Thư Diệp, trong lòng có chút hồi hộp, nhưng lại cảm thấy yên bình khi biết rằng, dù có thế nào, cô vẫn có Thư Diệp bên cạnh.
Khi kết thúc kỳ thi, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm. Thư Diệp nhìn Nhất An, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
"Tớ đã nói rồi mà, cậu làm tốt lắm. Tớ rất tự hào về cậu."
Nhất An cười rạng rỡ, ánh mắt đầy sự biết ơn và yêu thương. "Cảm ơn cậu. Cậu là người làm tớ cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết."
Với họ, dù sau kỳ thi này, cuộc sống sẽ tiếp tục trôi qua, nhưng những khoảnh khắc bên nhau, những cảm xúc ngọt ngào và ấm áp này sẽ mãi mãi là một phần ký ức không thể phai mờ.
Và như vậy, tình yêu giữa Thư Diệp và Nhất An, dù trải qua bao thử thách, vẫn luôn đơm hoa kết trái, ngày càng đậm sâu trong trái tim của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com