Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 - Ban hôn

"Thánh chỉ tới!"

Một đoàn người không dưới mười người bao gồm cả thái giám và quan binh lần lượt nối đuôi nhau tiến vào tướng quân phủ, dẫn đầu trong số đó là một thái giám. Đoàn người băng qua hậu viện, tiến thẳng vào đại sảnh.

"Thánh chỉ tới, Tấn Lâm mau ra tiếp chỉ!"

Cả nhà Tấn gia nghe thánh chỉ tới đều nhanh chóng tập trung ở đại sảnh, riêng chỉ không thấy Tấn Lâm đâu.

Tiểu Trúc thì thầm vào tai Tấn Phong nói gì đó, chỉ thấy hắn mày khẽ nheo lại, sau đó mở miệng hướng thái giám kia nói,

"Thứ lỗi Tấn Lâm từ sớm đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở lại, ta sẽ phái người gọi nhi tử về ngay, cảm phiền đại nhân nán lại ít lâu".

Lý công công nghe Tấn Phong nói vậy, thầm nghĩ dù gì Tấn Lâm có ở đây hay không thì kết quả cũng không thể thay đổi, hà tất phải phiền phức đi gọi hắn, nghĩ vậy liền nói,

"Tấn đại nhân không cần đâu, ngài là phụ thân của Tấn công tử, việc này ngài cứ thay mặt nhi tử tiếp chỉ đi".

"Việc này...nếu vậy, mời đại nhân tuyên chỉ".

"Tấn Phong nghe chỉ,"

Cả Tấn gia đồng loạt quỳ xuống.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tấn Lâm tuổi trẻ tài cao, nay đã đến tuổi thành thân, cùng Giang Hiểu Nguyệt nữ nhi Giang Thừa tướng trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi, nay ban hôn cho cả hai kết thành phu thê, hôn lễ sẽ được cử hành vào mồng tám tháng sau, khâm thử".

Tấn Phong cứng đờ tại chỗ. 'Tuổi trẻ tài cao', 'trai tài gái sắc', đây chẳng phải là chê cười hắn sao?! Ai chả biết Tấn Lâm là người thế nào, Giang Hiểu Nguyệt lại là tài sắc thế nào, sao có thể 'xứng lứa vừa đôi' được? Hơn nữa, Tấn Nhân trưởng tử của hắn vẫn chưa thành hôn, cho dù là ban hôn cũng không thể nào là Tấn Lâm trước, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a.

Tấn phu nhân trong lòng cũng không khá hơn Tấn Phong là bao, bà thừa biết Tấn Lâm là người thế nào, hơn nữa với thân phận của hắn, thành thân không phải là đi vào đường chết sao? Bất quá, lệnh vua không thể chống lại, chuyện này chỉ có thể từ từ suy tính, tránh xử lí không ổn lại mang đến họa sát thân.

Mắt thấy Tấn Phong sững sờ tại chỗ, Lý công công ho khan một tiếng, "Tấn đại nhân sao còn chưa tiếp chỉ?"

Tấn Phong lúc này mới hoàn hồn lại, nhanh chóng đưa tay tiếp chỉ ,"Thần, Tấn Phong tiếp chỉ, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế".

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế". Âm thanh đồng loạt vang lên từ khắp đám người Tấn gia.

_________

"Tiểu thư ở trong phòng sao?"

"Ân, tiểu thư từ khi từ đại sảnh trở về liền nhốt mình ở trong phòng, đến giờ vẫn chưa thấy ra".

"Ân, ngươi lui xuống trước đi, chuyện ở đây để ta lo liệu".

Tiểu Mai nghe vậy cũng không nhiều lời, liền nhanh chân đi đến nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho Giang Hiểu Nguyệt. Hôm nay hoàng thượng sai người đến truyền chỉ, ban hôn cho tiểu thư nhà nàng cùng cái gì Tấn Lâm, tiểu thư nghe xong cũng không nói gì, chỉ thấy mắt nàng trầm xuống, sau đó trở về phòng liền đóng cửa không chịu gặp ai, đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng. Cũng may lão gia đến tìm, có lẽ lão gia sẽ tìm được cách khuyên nhủ tiểu thư, thật khổ thân cho tiểu thư a.

Tiểu Mai đi rồi, Giang Minh cũng đưa tay gõ cửa, "Nguyệt nhi, con có ở trong đó không?"

"Nguyệt nhi, nếu con ở trong đó, thì cùng phụ thân nói chuyện một chút đi".

Vẫn không có ai trả lời.

Giang Minh thở dài một hơi, vừa định xoay người rời đi, đột nhiên cửa phòng mở ra, chỉ thấy Giang Hiểu Nguyệt mặt không biểu tình mặc một thân bạch y đứng cạnh cửa, "Phụ thân nếu đã đến thì vào đi".

Giang Hiểu Nguyệt xoay người trở vào phòng. Nhìn bóng lưng Giang Hiểu Nguyệt từ từ khuất dần, Giang Minh vẫn không dám tin vào mắt mình, hắn đã nghĩ đến nữ nhi sẽ vì chuyện này mà đau khổ, nhưng nữ nhi này của hắn lại mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều, khiến cho kẻ làm phụ thân như hắn vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng.

Giang Hiểu Nguyệt kéo ghế để Giang Minh ngồi xuống,

"Trà nguội rồi, để nữ nhi sai Tiểu Mai đổi ấm trà khác".

Nàng vừa cất bước tiến ra cửa, lại nghe thanh âm của Giang Minh vang lên, "Nguyệt nhi không cần đâu, phụ thân đến đây để tìm con, không phải để thưởng trà".

Giang Minh đứng dậy, đưa tay kéo Giang Hiểu Nguyệt,

"Nào, lại đây ngồi xuống cùng phụ thân, đã lâu rồi phụ tử chúng ta chưa cùng nhau tâm sự a".

"Phụ thân có gì muốn cùng nữ nhi nói sao?" Giang Hiểu Nguyệt vẫn mặt không biểu tình, chỉ có hàn khí xung quanh nàng là dường như đã tản đi bớt.

Giang Minh thở dài một hơi, ánh mắt không giấu khỏi tia áy náy, sau một lúc lâu mới nói, "Nguyệt nhi, con có trách phụ thân không?"

"Nguyệt nhi vì sao phải trách phụ thân đây?" Ánh mắt Giang Hiểu Nguyệt vẫn bình tĩnh như nước, không hề có một tia gợn sóng, giống như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, không hề liên quan đến nàng.

Biểu tình này của Giang Hiểu Nguyệt rơi vào mắt của Giang Minh khiến tim hắn như có vạn tiễn xuyên vào. Lúc Giang Hiểu Nguyệt ba tuổi, mẫu thân của nàng vì bị kẻ gian bày kế mà trúng độc, dẫn đến nàng từ nhỏ đã mất nương, thế nhưng Giang Minh chưa bao giờ thấy nàng khóc than, cũng chưa bao giờ nghe nàng nhắc đến. Nàng từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, nàng không giống những đứa trẻ khác, sẽ không vì không ăn được một xâu mứt quả mà khóc lóc đòi cho bằng được, càng không vì phụ thân suốt ngày bận việc triều chính mà bỏ mặc chuyện học hành. Dù không có mẫu thân bên cạnh chăm sóc nhưng nàng vẫn luôn làm hảo công dung ngôn hạnh, không thiếu một điều. Điều này làm cho Giang Minh vừa tự hào vừa chua xót.

Người ngoài nhìn vào có thể sẽ nghĩ nàng mạnh mẽ, hoặc nói nàng nước chảy vô tình, nhưng Giang Minh biết, con gái là vì không muốn để hắn lo lắng nên mới giấu kín tâm tư nhiều năm như vậy, nàng sẽ giữ tất cả ở trong lòng, tự mình cảm nhận nỗi đau xuyên thấu tâm can, tự mình gánh hết tất cả. Ít nhất, nếu nàng có thể nói ra hết những nổi khổ trong lòng mình thì sẽ nhẹ nhàng biết bao, không cần phải kìm nén trong lòng mà câu đúc nên một khối băng lãnh như ngày hôm nay, ít nhất nếu nàng nói ra, Giang Minh sẽ có thể chia sẻ cùng nàng, vậy hắn cũng không cần áy náy nhiều năm như vậy.

"Nguyệt nhi, nếu phụ thân không phải là cái gì Thừa tướng, không phải là cái gì thần tử, nếu ta chỉ là một người cha bình thường trong thiên hạ, vậy con cũng không cần phải hi sinh hạnh phúc của mình, là phụ thân có lỗi với con". Hai mắt Giang Minh đã hiện lên một tầng hơi nước. Đúng vậy, dù ở trong triều đình hắn có oai phong lẫm liệt bao nhiêu, thì đối với nàng hắn vẫn chỉ là một cái phụ thân không tốt, luôn không cho nàng được cái gọi là trọn vẹn.

"Phụ thân đừng nói vậy, báo hiếu cho người là chuyện Nguyệt nhi phải làm, huống hồ Nguyệt nhi cũng đã quá tuổi thành thân, hoàng thượng chỉ là thay nữ nhi tìm một cái lang quân tốt, vì sao lại là lỗi của phụ thân đây?" Giang Hiểu Nguyệt cũng đoán được Giang Minh đang nghĩ gì, chỉ trách dưới chân thiên tử là muôn ngàn gươm giáo, nàng không thể vì bản thân mà để phụ thân bị liên lụy.

"Nguyệt nhi, con đừng nghĩ giấu phụ thân, chuyện của con và Dương công tử ta cũng đã nghe qua, con cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, nay hoàng thượng làm vậy là chia rẻ uyên ương. Nguyệt nhi, phụ thân đã già rồi, cũng không còn luyến tiếc quan trường nữa, điều ta muốn là con có thể được hạnh phúc, vậy nên Nguyệt nhi, lần này con phải vì hạnh phúc của bản thân mà cố gắng, chỉ cần như vậy, phụ thân dù xuống suối vàng cũng sẽ yên lòng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com