Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

.

.

.

Buổi sáng chủ nhật, mặt trời vừa mới lên, sương vẫn còn đọng trên lá. Thanh lại quen thuộc đứng ngoài vườn quét lá, còn bà bảy thì hôm nay xin về quê để thăm một người bạn đang bệnh nên hiện tại chỉ có Thanh làm việc ở trong nhà, vì là chủ nhật nên mọi người trong nhà sẽ ăn sáng trễ nên nàng có thể không cần chuẩn bị sớm.

"Chị Thanh, chị Thanh!" Đăng từ phía trong nhà chạy ra ríu rít gọi.

"Ơi, chị đây mà!" Nàng quay đầu cười một cái trả lời "Sao hôm nay em dậy sớm vậy, đói bụng rồi sao?"

"Dạ không! Em không có đói, mấy ngày rồi em không có đi thăm mèo con, em sợ nó đói, nay mình đi thăm nó đi chị!" Ánh mắt Đăng lấp lánh, bình thường cậu toàn phải đi học tối mặt tối mày không có thời gian gì cả, mà nếu có thì mẹ cậu cũng ở nhà cậu lại càng không dám.

"Em yên tâm, mấy bữa nay chị vẫn cho nó ăn đều lắm, mà hôm nay em không sợ bà chủ sao?" 

"Dạ không, mấy hôm chủ nhật mẹ em dậy trễ lắm, chị hai cũng vậy nữa, bây giờ còn sớm nên em tranh thủ chạy xuống, buổi chiều em lại đi học thêm rồi, nhanh nhanh đi chị!" Đăng vừa nói vừa nắm tay Thanh kéo nàng đi.

"Được, được, em đợi chị vào bếp lấy cá đã nha!"

"Vâng!"

.

Hai người rón rén nhìn trước nhìn sau rồi mới lại chỗ bụi rậm quen thuộc gọi nhỏ.

"Mèo con ơi mèo con! Anh đến chơi với em nè!" Đăng ngồi xổm xuống đất nhỏ giọng đủ để nghe.

Quả nhiên một lúc sau, mèo con từ trong một chiếc thùng nhựa ló đầu ra, thấy Thanh và Đăng nó lại càng vui mừng lon ton chạy lại, thân thiết cọ đầu vào tay hai người còn kêu lên vài tiếng.

"Suỵt! Không được đâu, anh mang đồ ăn ngon cho em nè, ăn mau nha!" Cậu đặt chén cá trong tay xuống, cười cười vuốt đầu mèo con, ánh mắt không che dấu nổi sự thích thú.

Thanh ngồi kế bên nhìn cũng vui lây, bình thường Đăng nhút nhát lắm hầu như trong nhà không dám nói chuyện với ai chứ huống hồ chi là cười tươi như lúc này, có mèo con ở đây làm em ấy vui thì cũng đỡ khiến cậu cô đơn.

Nhưng mà hai người chưa kịp vui được bao lâu, sau lưng chầm chậm có bóng người đi. Hai người hoàn toàn không biết gì, chỉ chìm đắm vào sự dễ thương của mèo con trước mặt.

"Hai người lấp ló làm gì ở đây vậy?"

Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau lưng làm Thanh và Đăng giật thót vội vàng đứng dậy che đi thứ phía sau.

"Cô hai/ Chị hai!" Hai người lại càng đồng thanh lên tiếng, vì nhìn thấy khuôn mặt người kia.

"Tôi hỏi hai người mới sáng sớm không ở trong nhà mà ra đây làm gì?" Tâm chậm rãi lập lại câu hỏi, ánh mắt híp lại nhìn cả hai.

"Dạ..."

Chưa đợi hai người kia kịp trả lời, mèo con không biết chuyện đã rón rén đi lại gần Tâm cạ chiếc đầu đầy lông vào chân cô. Thanh và Đăng hai người mặt mày xanh như tàu lá chuối không dám lên tiếng, tay với ra muốn ôm mèo con lại nhưng mà quá muộn rồi, Tâm nhìn xuống dưới chân, hai mày cau lại cùng một chỗ, nhìn sinh vật nhỏ bé dưới chân không ngừng cọ chân mình làm nũng.

"Đây là cái gì?" Tâm ngước lên nhìn nghiên đầu khó hiểu.

"Dạ, là...là mèo con..." Đăng nhỏ giọng lên tiếng trả lời.

"Nó ở đâu ra?"

"Em...không biết, lúc trước...nó đi lạc vào vườn, em...thấy đáng thương...nên mới lén nuôi!" Đăng cúi đầu không dám ngước mặt lên nhìn cô.

"Còn cô, cô nuôi cùng với em ấy à?" Tâm lại nhìn sang Thanh.

"Em mới biết gần đây, bình thường... cậu ba không ra cho ăn được thì em cho nó ăn..." Thanh cũng đồng dạng cúi đầu theo.

Tâm nhìn hai cái người kia làm bộ dáng giống như đang bị cô tra khảo vậy, nhìn có chút buồn cười. Giờ mới để ý là Thanh và Đăng lại thân thiết đến vậy, cậu nhóc nãy giờ cứ níu tay của Thanh mím môi nhưng mà sao nhìn thấy em mình nắm tay Thanh thân thiết như vậy cô lại có chút không vui.

"Chị...chị hai...em...em có chuyện muốn...xin..." Đăng mím môi, cố gắng lắm mới dám nói từng chữ, ánh mắt phủ một lớp nước mỏng đáng thương nhìn Tâm.

"Nói đi!" Cô cúi mắt nhìn cậu em của mình đáp.

"Em muốn xin...chị...n..." Dù đã gom hết dũng khí nhưng mà cậu cũng không dám nói hết ra, nói được một chút lại ngập ngừng.

"Muốn nuôi nó sao?" Tâm nhìn thì cũng đủ hiểu được tâm ý của cậu.

Đăng không trả lời mà gật đầu lia lịa, Thanh bên cạnh cũng phụ họa theo: "Em sẽ giúp cậu ba canh chừng, không cho nó chạy lung tung trong nhà đâu!"

Tâm nhìn cục lông ở dưới chân rồi cúi người nắm lấy gáy của nó nâng lên ngang tầm mắt của mình, xoay qua xoay lại ngắm ngía. Cục lông này có màu trắng xám, cơ mà bị bùn đất ở ngoài vườn lăn cho thành màu nâu luôn rồi.

"Mang nó đi tắm cho sạch trước đi rồi nói!" Dứt câu, cô đưa mèo cho Thanh ôm rồi xoay lưng đi về phía bàn trà trong vườn.

Thanh với Đăng nhìn nhau trao đổi ánh mắt, cô hai nói vậy thì là đồng ý phải không?

"Chị Thanh, chị có nghe chị hai em nói gì không?" Đăng lắc lắc tay nàng hỏi lại.

"Có, chị có nghe!" Thanh cũng đồng dạng gật đầu.

"Vậy là em được phép nuôi đúng không ạ?"

"Chắc là vậy rồi!"

"Hay quá, em được nuôi thú cưng rồi!"

"Đi thôi, mình đi tắm cho mèo con đi!"

"Dạ vâng!"

Chỉ cần câu khẳng định như vậy thôi, hai người đã vui vẻ đến nỗi nhảy cẩng lên, cùng với mèo con chơi vòng tròn đu quay. Tâm ngồi cách đó không xa cũng lắc lắc đầu cúi xuống đọc báo của mình nhưng mà khóe môi thì không che đi nụ cười.

Hai người ẵm mèo con đi ra sàn nước phía sau nhà, Thanh thì chạy vào trong nấu nước nóng rồi bưng ra ngoài. Đăng phụ trách giữ mèo con, còn Thanh thì phụ trách "giặt" mèo nhưng mà cũng may là mèo con rất ngoan đứng yên để hai người tùy ý kì cọ, vì cũng không có sữa tắm chuyên dụng gì nên Thanh lấy luôn sữa tắm của nàng để tắm mèo luôn, chỉ cần chú ý không bôi lên mắt của nó là được. 

Tâm ngồi bên này đọc báo nhưng mà ánh mắt thì không nhìn báo, cứ chốc lát lại nhìn sang chỗ hai người, rồi bất giác đặt luôn tờ báo xuống chăm chú nhìn qua phía bên đó. Đợi khi cả hai tắm mèo xong rồi còn dành cho nó một cái khăn lông riêng để lau người, sau đó bưng đến trước mặt Tâm.

"Cô hai, em với cậu tắm nó xong rồi!" 

Cô cũng gật gật đầu, nhìn cục lông khi nãy giờ xẹp lép chỉ còn có tí xíu nhưng mà sạch hơn rồi.

"Ừ, vậy được rồi!" 

"Nhưng mà chị hai ơi..." Đăng lại núp phía sau lưng Thanh ló đầu ra.

"Sao?"

"Em...sợ mẹ...mẹ ghét chó mèo lắm..." Đăng lúc nãy có chút vui mừng vì chị hai cho phép nhưng mà nghĩ lại thì còn cửa ải của mẹ cần vượt qua nữa.

"Dì có hỏi thì bảo mèo của chị mua về, hai người giữ nó tránh xa dì ấy một chút, có chuyện gì cứ nói tôi làm là được!"

"Dạ!" Hai người nhìn nhau rồi gật đầu, mèo nhỏ cũng meo meo lên hai tiếng đồng ý theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com