Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Hôn tôi đi

Tân Chỉ Lôi xoay người định rời đi, nhưng vô tình ánh mắt lướt qua bóng dáng của Tần Lam

Lúc này, vì vừa rồi hoảng loạn, nàng chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng tắm, dây thắt còn chưa buộc chặt. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, làn da trắng mịn của nàng lộ ra, đường cong cơ thể mơ hồ hiện lên

Tân Chỉ Lôi hơi khựng lại

Ánh mắt cô từ từ dừng lại trên vòng eo thon gọn của nàng, lướt qua đôi chân dài, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh thanh tú

-"Chậc…"

Cô nhếch môi, tặc lưỡi khẽ cảm thán

-"Không ngờ… chị cũng có body đẹp vậy đấy"

Tần Lam đang cúi đầu chỉnh lại áo, nghe vậy liền sững người. Sau một giây, nàng lập tức nhận ra ánh mắt của cô vừa nhìn mình từ trên xuống dưới

Gương mặt nàng thoáng đỏ lên, ánh mắt có chút mất tự nhiên

-"Em… em vừa nói gì?"

Tân Chỉ Lôi nhún vai, vẻ mặt thản nhiên

-"Chỉ là cảm thán thôi. Không nghĩ giáo viên Toán lại giữ dáng tốt như vậy"

Tần Lam nghẹn lời, nhìn biểu cảm bình thản của cô, càng thêm lúng túng. Nàng vội kéo chặt áo choàng tắm, cố giữ bình tĩnh

-"Nhìn đủ chưa?"

Tân Chỉ Lôi khẽ cười, đôi mắt ánh lên tia thú vị

-"Rồi, rất vừa mắt"

Tần Lam: "…"

Nàng siết chặt vạt áo, cảm thấy mặt nóng ran

Cô gái này… đúng là càng ngày càng không biết lớn nhỏ!

Tần Lam không nhịn được, nhếch môi và bất ngờ véo nhẹ vào má Tân Chỉ Lôi. Cảm giác đầu tiên khi tay nàng chạm vào làn da mềm mại của cô, nhưng ngay sau đó, cô khẽ nhăn mặt vì cơn đau bất ngờ

-"Ai cho em nhìn lâu vậy?"_Tần Lam nói, giọng có phần đùa cợt

Tân Chỉ Lôi không ngờ bị véo như vậy, mắt cô thoáng ngạc nhiên rồi sau đó, một nụ cười nhẹ nhàng nở ra trên môi

Là một nụ cười rất dịu dàng, dễ chịu, và một cách kỳ lạ, Tần Lam cảm thấy trái tim mình như bị lỡ một nhịp

Cô nhìn nàng, không tức giận, chỉ có vẻ như buồn cười vì hành động của nàng

-"Chưa ai dám véo má tôi mạnh như vậy đâu"_Tân Chỉ Lôi nói, giọng cô vẫn giữ vẻ bình thản

-"Chị là người đầu tiên!"

-"Là người khác, chắc tôi sẽ mắng họ rồi"

Tần Lam ngẩn người, không ngờ cô lại có thể nói với thái độ nhẹ nhàng đến vậy

Đúng là một cô gái khó đoán

Nhưng khi nàng nhìn thấy nụ cười ấy, nụ cười mà cô chưa bao giờ thể hiện với ai khác, một nụ cười rất đẹp, rất tự nhiên, Tần Lam đột nhiên cảm thấy mình có chút… bối rối

-"Cười đủ chưa?"_Nàng hắng giọng, cố giấu đi cảm giác bất an trong lòng

Tân Chỉ Lôi không trả lời, chỉ lắc nhẹ đầu, ánh mắt vẫn sáng rực như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong bóng tối, nhưng với Tần Lam, dường như cô lại chính là người khiến mọi thứ sáng lên

Tần Lam nhìn Tân Chỉ Lôi, đột nhiên trong lòng có một cảm giác lạ. Có thể là vì sự gần gũi trong khoảnh khắc vừa rồi, hoặc có thể là vì nụ cười ấy khiến nàng không muốn rời đi

-"Em… ở lại ăn cơm tối nhé?"_Tần Lam cẩn thận hỏi, ánh mắt nhìn cô, mong muốn một lời đồng ý

-"Xem như tôi cảm ơn em vì giúp tôi..."

Tân Chỉ Lôi ngạc nhiên một chút, nhưng rồi cô gật đầu, ánh mắt vẫn bình thản như mọi khi

-"Được, tôi cũng không có kế hoạch gì. Cảm ơn chị"

-"Vậy, em ngồi một lát, tôi đi chuẩn bị"_Tần Lam nói, không để Tân Chỉ Lôi kịp từ chối, nàng liền đứng dậy và đi vào bếp

Tân Chỉ Lôi ngồi xuống ghế sofa, lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh. Những thứ trong căn hộ của Tần Lam đều rất ngăn nắp, đúng là người có nề nếp

Trong khi đó, Tần Lam nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn, nhưng trong đầu nàng lại không ngừng nghĩ về chuyện vừa xảy ra

Nàng cảm nhận được sự khác biệt trong cách Tân Chỉ Lôi đối xử với mình, và dù không muốn thừa nhận, nàng cũng cảm thấy có gì đó không thể dứt ra khi nghĩ về cô

Cả hai ngồi xuống ăn tối, không khí nhẹ nhàng nhưng cũng có phần căng thẳng. Cả hai im lặng, chỉ thi thoảng trao đổi vài câu, nhưng trong mắt của Tần Lam, cô gái đối diện thật sự rất khó đón

Một bài toán khó, không thể lý giải

...

Tân Chỉ Lôi không thể không tò mò về không gian xung quanh, đặc biệt là phòng ngủ của Tần Lam. Sau bữa ăn, khi Tần Lam vào bếp dọn dẹp, cô đứng dậy và lặng lẽ đi quanh căn phòng

Cô đi đến một góc tường, nơi treo một loạt huy chương vàng, bạc, và đồng. Mỗi chiếc huy chương đều có một dòng chữ ghi nhận thành tích xuất sắc trong các cuộc thi Toán học. Những giải thưởng ấy không chỉ là chứng nhận tài năng mà còn là minh chứng cho sự kiên trì và nỗ lực không ngừng của Tần Lam trong suốt những năm tháng học tập và giảng dạy

Tân Chỉ Lôi dừng lại, mắt cô dừng trên những chiếc huy chương, không khỏi ngưỡng mộ. Một giáo viên như Tần Lam, với tài năng vượt trội và thành tích đáng nể, lại vẫn khiêm nhường và chăm chỉ đến thế

Cô chạm nhẹ vào một chiếc huy chương vàng, cảm nhận một chút lạnh lẽo từ kim loại. Cô tự hỏi, liệu có phải đằng sau những thành tích ấy là một câu chuyện dài về sự cố gắng và hy sinh không ai biết?

Một thoáng suy nghĩ rồi Tân Chỉ Lôi quay lại, nhìn thấy Tần Lam đang bước vào phòng.

Tần Lam bắt gặp ánh mắt của cô, nhưng không nói gì, chỉ cười nhẹ

-"Em thích à?"_Tần Lam hỏi, giọng nhẹ nhàng, như thể không có gì đặc biệt

Tân Chỉ Lôi không đáp ngay, cô chỉ gật đầu nhẹ

-"Em không ngờ chị lại có nhiều giải thưởng đến vậy"_Tân Chỉ Lôi thừa nhận, ánh mắt vẫn còn lưu luyến những huy chương treo trên tường

Tần Lam chỉ khẽ cười, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh

-"Đó là quá khứ. Còn bây giờ, tôi chỉ muốn cống hiến cho các em học sinh thôi"

Tân Chỉ Lôi không nói gì thêm, chỉ cảm thấy lòng mình có chút xúc động. Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng lời của Tần Lam, và có lẽ, chính sự khiêm tốn của nàng càng làm cô thêm tôn trọng và ngưỡng mộ

Cảm giác ấy không chỉ đơn thuần là sự kính trọng, mà có lẽ, là một điều gì đó sâu sắc hơn đang dần hình thành trong lòng cô

Tần Lam không thể không nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của Tân Chỉ Lôi khi cô dừng lại trước những huy chương. Cảm giác tự hào trong lòng nàng càng tăng lên, nhưng không để sự im lặng kéo dài quá lâu, nàng bước lại gần cô, quyết tâm thuyết phục thêm một lần nữa

-"Em thực sự rất tài năng, Tân Chỉ Lôi"_Tần Lam bắt đầu, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên trì

Tân Chỉ Lôi ngước nhìn nàng, ánh mắt vẫn lặng lẽ như thường lệ, nhưng có chút tò mò

-"Em thật sự rất giỏi!"

-"Tôi?"

-"Ừm, em là học sinh mà tôi không cần dạy em vẫn hiểu bài"

-"Em không cần phải tham gia đội tuyển Toán đâu, nếu em không muốn. Nhưng tôi thật sự tin em có thể giúp đội đạt được những thành tích tốt hơn. Em có thể làm được"

Tân Chỉ Lôi không vội trả lời, cô chỉ im lặng, ánh mắt vẫn không rời khỏi những giải thưởng

-"Tôi không yêu cầu gì nhiều từ em, chỉ cần em thử tham gia, giúp đỡ những học sinh khác. Họ cũng cần em, và tôi cũng tin là em có thể phát huy khả năng của mình ở mức cao nhất"_Tần Lam nói tiếp, không bỏ cuộc

-"Tôi không thích nói chuyện với người khác!"

-"Tại sao?"

-"Đơn giản vì không thích"

-"Vậy còn tôi? Em thích nói chuyện với người như tôi không?"

-"Thích..."

Nàng đỏ mặt, không ngờ cô có thể nói ra được lời nàym hình như cánh cửa tâm hồn của cô, đã mở ra nhưng chỉ là một khe hở nhỏ...Ánh sáng có thể lọt vào rồi

-"Khi nào em muốn nói chuyện, tôi sẽ nói chuyện với em!"

Lần này, Tân Chỉ Lôi không thể không nhìn vào đôi mắt kiên quyết của nàng. Nàng cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Tần Lam

-"Vào đội của tôi, thì em được nói chuyện với tôi hằng ngày? Thích không?"_Nàng trêu đùa vài câu

-"Không thích!"_Cô thẳng thừng đáp, không suy nghĩ

Con người gì mà khó đoán dữ vậy? Sao mà đáng ghét quá!!!!

-"Tôi không thích bị ràng buộc" Tân Chỉ Lôi nói khẽ, ánh mắt có chút e ngại

-"Với tôi, việc học chỉ là một phần của cuộc sống thôi. Tôi không biết liệu tôi có thể gắn bó lâu dài với đội hay không"

Tần Lam khẽ mỉm cười, bước thêm một bước gần cô

-"Không ai nói em phải gắn bó mãi mãi. Chỉ cần em tham gia vào đội tuyển này, em có thể làm điều em muốn, nhưng tôi tin em sẽ tìm thấy niềm vui khi cùng mọi người chia sẻ những thành tích đó"

Tân Chỉ Lôi không nói gì thêm, nhưng trong lòng cô có một cảm giác lạ. Dù không muốn thừa nhận, sự chân thành và kiên trì của Tần Lam khiến cô cảm thấy khó có thể từ chối

-"Tôi sẽ nghĩ về chuyện này"_Tân Chỉ Lôi nói, nhẹ nhàng nhưng cũng có sự nghiêm túc trong giọng nói

Tần Lam gật đầu, ánh mắt nàng vẫn chứa đựng một sự hy vọng nhẹ nhàng

-"Cảm ơn em"

Lần này, trong lòng nàng không còn cảm giác bất an hay nghi ngờ, chỉ có niềm tin rằng một ngày nào đó, Tân Chỉ Lôi sẽ thực sự gia nhập đội tuyển của mình

Cô đứng ở đó, ngón tay cầm lên bức ảnh thời trung học của nàng, Tần Lam giật lấy

-"Sao vậy?"

-"Đừng nhìn!"_Nàng ngại muốn tìm cái chỗ chui xuống, thời trung học nàng rất ngố, nhớ lúc đó nàng còn cắt mái thưa nữa. Đeo kính...thật sự rất ngố và ngốc nghếch

-"Sao? Chưa thấy gì mà?"_Cô đang nói dối, Tần Lam không hề phát hiện ra. Tấm hình đó, cũng rất dễ thương

Không biết nói gì nữa, đơn giản thấy cô giáo này rất dễ thương, có chút kiêu

-"Giờ tôi ra điều kiện! Cô thực hiện được, tôi đồng ý về đội của cô"

-"Nói xem?"

Tần Lam đứng lặng người, bất ngờ trước lời đề nghị của Tân Chỉ Lôi. Cô nhìn vào ánh mắt của cô gái trước mặt, vẫn lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa một tia tinh nghịch mà Tần Lam chưa bao giờ thấy trước đây

-"Nếu chị hôn tôi một cái, tôi sẽ suy nghĩ về chuyện tham gia đội tuyển"_Tân Chỉ Lôi nói, giọng điệu thản nhiên, nhưng đôi mắt lại có chút đùa cợt

Tần Lam im lặng một lúc, trái tim nàng dường như ngừng đập trong khoảnh khắc đó. Lời đề nghị của Tân Chỉ Lôi quá bất ngờ, không giống như một trò đùa, mà là một lời thách thức? Nàng không thể không nhận thấy, những lời nói của cô có vẻ nghiêm túc, dù chỉ là một điều kiện đầy mơ hồ

Cô muốn kiểm tra phản ứng của nàng, muốn xem nàng sẽ làm gì

Tần Lam lặng lẽ nhìn cô, và một sự yên lặng bao trùm cả căn phòng. Nàng không biết làm sao để trả lời, nhưng một phần trong nàng lại cảm thấy một sự bối rối lạ lùng

-"Em... đùa à?"_Tần Lam cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong mắt nàng có sự bối rối khó che giấu

Tân Chỉ Lôi chỉ mỉm cười, không đáp, mà chỉ đứng đó, chờ đợi. Cô nhìn Tần Lam, đôi mắt vẫn không hề rời khỏi nàng, như thể muốn biết liệu Tần Lam có dám làm theo lời mình hay không

Khoảnh khắc ấy, Tần Lam cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong không khí. Nàng không thể không đối diện với thách thức này. Nhưng nàng biết, điều quan trọng không phải là cái hôn, mà là những gì cô gái này muốn từ nàng

Tần Lam nhẹ nhàng thở dài, rồi cuối cùng, nàng tiến lại gần Tân Chỉ Lôi. Nàng không nói gì, chỉ nhìn vào đôi mắt cô, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng nghiêng đầu và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Tân Chỉ Lôi

Tân Chỉ Lôi bất ngờ, không nghĩ rằng Tần Lam sẽ làm vậy. Cảm giác dịu dàng từ nụ hôn ấy khiến cô hơi ngẩn người, nhưng chỉ trong chốc lát, cô khẽ mỉm cười

Cô cứ tưởng, nàng sẽ nhéo má hoặc mắng cô, không ngờ môi nàng chạm vào má cô. Một cách nhẹ nhàng như con gió thổi qua, nhanh hơn đọng lại rất nhiều cảm xúc

-"Chị thật sự hôn tôi..."_Tân Chỉ Lôi nói nhẹ nhàng, âm thanh chứa đựng chút bất ngờ, nhưng cũng là sự công nhận nào đó

Tần Lam lùi lại một bước, vẫn giữ khoảng cách nhưng ánh mắt nàng không rời khỏi cô

-"Em sẽ suy nghĩ về lời mời của tôi chứ?"_Nàng hỏi, giọng điềm tĩnh

Tân Chỉ Lôi ngẫm nghĩ một chút rồi đáp lại, giọng cô không nhanh không chậm

-"Có thể... tôi sẽ suy nghĩ lại"

Cô tạm biệt Tần Lam, quay trở về nhà của mình, dáng vẻ ấy vừa lạnh lùng vừa rất phong trần. Tần Lam hít thật sâu rồi thở ra, không biết điều gì thúc giục nàng làm chuyện ấy. Tự dưng lại hôn học sinh của mình, lại còn là nữ sinh được yêu thích hiện tại. Chuyện ấy mà lộ ra bên ngoài, chắc nàng sẽ bị mấy cô nhóc khối dưới ghét cho mà xem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com