Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Thổ lộ

Vốn là tỷ muội âm thầm ganh đua so sánh, hiện tại đã bị Lâm Duẫn Nhi nhất thời tức giận phơi ra trước mặt. Liễu Phi tức giận dùng sức nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, sắc mặt trở nên trắng bệch. An Phi cùng một phi tử khác ở bên cạnh thì giữ vững trung lập ở một bên xem kịch vui, Hoàng hậu cũng không nói gì, nhắm mắt lại làm bộ như cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không nhìn thấy.

- Cẩu nô tài! ! Người đâu! ! Mang tên cẩu nô tài này xuống, đánh hai mươi đại bản cho Bổn cung.

Bộ ngực sữa của Liễu Phi phập phồng kịch liệt, trong hậu cung này ngay cả phi tử cũng không dám chống đối với Bổn cung, cẩu nô tài ngươi là cái gì chứ. Lại dám dùng Hoàng hậu tới dọa Bổn cung.

Lâm Duẫn Nhi vừa nghe tới nàng ta muốn đánh mình hai mươi đại bản, liền lập tức kêu to lên:

- Kẻ sĩ khả sát bất khả nhục, đánh người không đánh mặt, hôm nay ngươi đánh ta thì cũng coi như là đánh vào mặt Hoàng Hậu nương nương nga. Huống chi ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại đánh ta?

Lâm Duẫn Nhi trong tình thế cấp bách, dứt khoát không tự xưng là nô tài, buồn cười, cái mông này cũng sắp bị đánh rồi, không phải sao?

- Ngươi câm miệng cho ta.

Liễu Phi vung tay lên muốn tát Lâm Duẫn Nhi một cái, nhưng vì Hoàng hậu ngồi ở chính giữa đột nhiên đứng dậy cho nên cánh tay đang vung lên của Liễu Phi liền dừng lại ở giữa không trung.

- Liễu Phi, nô tài kia suy cho cùng vẫn là người của Khôn Ninh Cung, phải xử phạt thế nào trong lòng Bổn cung tự biết, không cần làm phiền tới muội muội ngươi.

Hoàng hậu nhướn mày nhìn lên, dùng khẩu khí cực kỳ nghiêm nghị nói với Lâm Duẫn Nhi:

- Hôm nay ngươi dám chống đối Liễu Phi, đúng là Bổn cung dạy dỗ ngươi chưa tốt. Từ hôm nay, không cho phép ngươi ăn cơm, học thuộc quy củ ở trong cung cho Bổn cung. Nếu như chưa thuộc thì chưa được ăn cơm.

Không phải là không ăn cơm sao? So với bị đánh thì tốt hơn nhiều. Trong lòng Lâm Duẫn Nhi nghĩ tới sự gian khổ lúc chinh chiến hai vạn năm nghìn dặm của hồng quân công nông Trung Quốc, sau đó nói với Hoàng hậu:

- Hôm nay nô tài chống đối Liễu Phi nương nương đúng là không nên, sau khi trở về nô tài nhất định sẽ học thuộc quy củ, cho tới khi có thể thuộc làu mới thôi.

- Muội muội cảm thấy Bổn cung xử lý như vậy có hài lòng không?

Hoàng hậu hỏi.

- Nếu là người của Khôn Ninh Cung, muội muội đương nhiên sẽ không nhúng tay vào.

Liễu Phi liếc mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái, khó khăn đứng dậy hành lễ với Hoàng hậu rồi nói:

- Thân thể của muội muội có chút không thoải mái, xin được cáo lui trước.

Nói xong, trực tiếp đẩy cung nữ muốn tiến lên đỡ nàng ra, ưỡn bụng rời khỏi đình hoa.

Đắc tội với Liễu Phi, cuộc sống sau này cũng không khá giả a, xem ra sau này phải cẩn thận. Lâm Duẫn Nhi sững sờ nhìn bóng lưng của Liễu Phi càng lúc càng xa, trước kia xem TV cảm thấy những người trong hậu cung tranh đấu là giả, hôm nay xem như đã được tận mắt chứng kiến.

- Hai vị tỷ tỷ, không bằng để muội muội đàn cho hai người nghe một khúc nhạc a.

Thấy không khí có chút ngột ngạt, An Phi chậm rãi đứng dậy nói:

- Tiểu Đồng Tử, mang đàn của ta tới đây.

- Cũng tốt, hôm nay may mắn có thể nghe muội muội đàn một khúc nhạc, đúng là hiếm thấy.

Hoàng hậu cười nói.

- Có thể được nghe muội muội đàn một khúc nhạc, thật sự xem như là chuyện tốt của nhân gian.

Phi tử mặc quần dài màu hồng cũng phụ họa nói.

- Các tỷ tỷ quá khen. Nếu vậy, muội muội liền bêu xấu một phen.

An Phi mỉm cười ngồi ở trước bàn đá, ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng gẩy lên dây đàn, khẽ ngâm nga theo tiếng đàn:

Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh.

Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý, hà xử xuân giang vô nguyệt minh?

Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện, nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tản.

Không lý lưu sương bất giác phi, đinh thượng bạch sa khán bất kiến.

Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần, kiểu kiểu không trung cô nguyệt luân.

Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt?

Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?

Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ, giang nguyệt niên niên chích tương tự.

Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân, đãn kiến trường giang tống lưu thủy.

Bạch vân nhất phiến khứ du du, thanh phong phổ thượng bất thắng sầu.

Thùy gia kim dạ biển chu tử?

Hà xử tương tư minh nguyệt lâu?

Khả liên lâu thượng nguyệt bồi hồi, ứng chiếu ly nhân trang kính thai.

Ngọc hộ liêm trung quyển bất khứ, đảo y châm thượng phất hoàn lai.

Thử thì tương vọng bất tương văn, nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân.

Hồng nhạn trường phi quang bất độ, ngư long tiềm dược thủy thành văn.

Tạc dạ nhàn đàm mộng lạc hoa, khả liên xuân bán bất hoàn gia.

Giang thủy lưu xuân khứ dục tẫn, giang đàm lạc nguyệt phục tây tà.

Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ, kiệt thạch tiêu tương vô hạn lộ.

Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân quy?

Lạc hoa diêu tình mãn giang thụ.

Thanh âm của An Phi nhu hoà như nước, hợp với cầm kỹ thành thạo khiến cho những người ngồi trong đình hoa trầm mê trong khúc nhạc. Chỉ có Lâm Duẫn Nhi nhàm chán cúi đầu nghịch nghịch đầu ngón tay, ở trong lòng âm thầm so sánh đàn ghi-ta mà mình thích chơi với đàn cổ trong tay An Phi.

- Mỹ nhân ngồi trong bức rèm che, mày ngài khẽ nhíu lại. Chỉ thấy nước mắt khẽ rơi, không biết thâm tâm hận người nào.

Lâm Duẫn Nhi thấp giọng nói bên cạnh An Phi.

- Chỉ thấy nước mắt khẽ rơi, không biết thâm tâm hận người nào.

Ánh mắt của An Phi xẹt qua một tia kì lạ, lẩm bẩm nhớ kỹ, bên trong thâm cung cao tường này, ai có thể hiểu được tâm sự của Bổn cung đây?

- Muội muội, muội muội.

Phát hiện An Phi thất thần, Hoàng hậu nhẹ nhàng lắc lắc bả vai của nàng bả vai của nàng, kéo An Phi từ trong suy nghĩ xa xôi trở lại.

- Tỷ tỷ, vừa rồi muội muội đã bêu xấu rồi.

- Muội muội sao lại nói như vậy? Muội muội không hổ danh là tài nữ, khúc nhạc như vậy cũng chỉ có muội muội mới có thể đàn hát được.

Hoàng hậu tán dương.

- Tỷ tỷ quá khen.

An Phi lễ phép cười một tiếng với Hoàng hậu, ánh mắt lơ đãng quét qua Lâm Duẫn Nhi, đứng dậy nói với Hoàng hậu:

- Tỷ tỷ, sắc trời không còn sớm nữa, muội muội vẫn là đi về trước a.

- Đã như vậy, tỷ tỷ cũng không giữ muội muội lại nữa. Tiểu Duẫn Tử, chúng ta cũng trở về thôi.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi đứng bên cạnh An Phi một cái, nói:

- Học thuộc quy củ thật tốt, nếu không không được ăn cơm.

- Nô tài hiểu rõ.

Lâm Duẫn Nhi hậm hực đáp. Còn tưởng rằng nghe xong khúc nhạc đó ngươi sẽ quên mất chuyện này a, thật không nghĩ tới ngươi có trí nhớ tốt như vậy.

Thật không dễ dàng bảo vệ cái mông của mình, Lâm Duẫn Nhi chỉ cảm thấy chuyện xảy ra lúc nãy giống như đang nằm mơ vậy.

- Ở chỗ này vẫn là nên cẩn thận một chút mới tốt, bằng không thật sự ngay cả cái mạng nhỏ cũng không bảo vệ được a.

Lâm Duẫn Nhi đá văng viên đá bên cạnh chân ra, chậm rãi đi tới chỗ ở của mình. Vừa đi đến cửa đã nhìn thấy tiểu nha đầu tối hôm qua đang ôm đầu gối ngồi ở trước cửa, nhìn dáng dấp tựa hồ đã chờ rất lâu:

- Châu Hiền nha đầu?

Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng gọi nàng.

- Duẫn ca ca, ngươi đã đi đâu. Ta đã chờ ngươi rất lâu nga.

- Ngô . . . Ta tới Khôn Ninh Cung hầu hạ Hoàng Hậu nương nương.

Lâm Duẫn Nhi kéo Trịnh Châu Hiền từ trên mặt đất lên, đẩy cửa ra, thần tình mỏi mệt ngồi lên trên giường.

- Ngươi nói láo. Ta tới Khôn Ninh Cung, ngoại trừ mấy thái giám và cung nữ, căn bản là không có người nào khác.

Trịnh Châu Hiền bĩu môi, có chút tức giận.

- Ta thật sự đã tới Khôn Ninh Cung . . . Ai, ta nói cho ngươi biết . . . Hôm nay ta đi theo Hoàng Hậu nương nương tới đình hoa bên kia, kết quả . . .

Lâm Duẫn Nhi đem đầu đuôi gốc ngọn chuyện đã xảy ra nói cho Trịnh Châu Hiền, kể rất sống động, khiến cho Trịnh Châu Hiền nghe được chốc chốc lại chau mày.

- Duẫn ca ca ngươi yên tâm, ngày mai ta liền đi tìm mẫu hậu, bảo người không nên . . .

Ý thức được bản thân lỡ miệng, Trịnh Châu Hiền lập tức che miệng lại không nói thêm gì nữa.

Mẫu hậu? Lâm Duẫn Nhi thừa nhận chính mình chưa từng bị chứng bệnh nghe nhầm. Nàng trực tiếp nhìn chằm chằm vào đối phương giống như lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Châu Hiền, hồi tưởng lại mọi chuyện tối hôm qua, trong lòng Lâm Duẫn Nhi càng thêm xác định thân phận của Trịnh Châu Hiền, trầm mặc một hồi, Lâm Duẫn Nhi cười mờ ám hỏi:

- Châu Hiền nha đầu, chén cháo gì đó mà hôm nay ngươi phái người đưa tới ăn rất ngon a.

- Đó là dĩ nhiên, cháo ngũ sắc đó chính là cháo bổ thượng hạng a.

Trịnh Châu Hiền kiêu ngạo nói.

Hừ hừ, lộ tẩy rồi sao.

- Ngưng Sương công chúa, Trịnh Châu Hiền nha đầu.

Lâm Duẫn Nhi đứng dậy chắp tay sau lưng đứng ở trước mặt Trịnh Châu Hiền, hỏi:

- Nói đi, nếu không phải hôm nay ngươi nói lỡ miệng, có phải ngươi dự định luôn luôn gạt hay không?

Nha đầu này thật là có tài giả bộ, công chúa thì công chúa, ta còn không kết thân được với ngươi hay sao? Lâm Duẫn Nhi oán thầm ở trong lòng, tối đa cũng chính là ăn của ngươi mấy chén cháo, còn có thể có gì?

- Ta . . . Duẫn ca ca, ta . . . ta chỉ sợ rằng sau khi thân phận của ta là công chúa, cũng không thật lòng đối xử tốt với ta như bây giờ nữa.

Trịnh Châu Hiền ủy khuất nói. Những nô tài ở bên cạnh mình, bọn chúng đều e ngại thân phận của nàng, không dám chơi cùng nàng, nếu Duẫn ca ca cũng giống như bọn họ, thì thật sự là không có ai sẽ thật lòng với nàng.

- Nha đầu ngốc, sao có thể như vậy chứ.

Lâm Duẫn Nhi khẽ thở dài, nói:

- Không quan tâm ngươi là ai, ngươi luôn luôn là Châu Hiền nha đầu của ta.

- Thật không? Duẫn ca ca, không cho phép ngươi gạt ta . . . Vừa rồi ngươi đã gạt ta một lần nga.

Trịnh Châu Hiền cúi đầu xoay tròn ngón tay với nhau.

- Không phải là sau đó ta đã nói hết với ngươi sao? Châu Hiền nha đầu, ta sẽ không lừa ngươi. Ta đáp ứng ngươi, sẽ luôn luôn đối xử tốt với ngươi. Nếu ngươi không tin, chúng ta móc tay.

Lâm Duẫn Nhi vươn ngón út ra, ngoắc vào ngón út của Trịnh Châu Hiền, cười nói:

- Ngoéo tay treo ngược, một trăm năm cũng không thay đổi.

- Duẫn ca ca, ngươi thật tốt.

Trịnh Châu Hiền ngoắc lấy ngón út của Lâm Duẫn Nhi, nói:

- Ta muốn nghe chuyện xưa, Duẫn ca ca lại kể chuyện xưa cho ta nghe đi.

- Sớm như vậy đã muốn kể chuyện xưa a, để ta hát cho ngươi nghe được không?

Đối với Lâm Duẫn Nhi mà nói, ca hát so sánh với kể chuyện xưa thì dễ hơn nhiều, thay vì phí sức kể một câu chuyện xưa, không bằng hát mấy ca khúc nhẹ nhàng a.

- Vậy cũng tốt, sau này mỗi ngày ta đều nghe Duẫn ca ca kể chuyện xưa và ca hát. Không cho phép Duẫn ca ca ngươi nói không giữ lời.

Ta buồn bực a, khi nào thì ta đáp ứng ngươi, mỗi ngày đều kể chuyện xưa và ca hát cho ngươi nghe a. Nội tâm của Lâm Duẫn Nhi bái phục tiểu nha đầu này, rõ ràng chuyện người ta chưa từng đáp ứng, lại có thể nói một cách đúng lý hợp tình như vậy, lại sợ nàng nói chính mình nói không giữ lời, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói:

- Được được được, ta đáp ứng ngươi, những gì ta đã nói, ta nhất định sẽ giữ lời.

Lâm Duẫn Nhi vuốt vuốt mi tâm, nắm lấy ngón tay của Trịnh Châu Hiền, phát ra tiếng ca nhàn nhạt từ cổ họng:

- Không thể nói rõ là tại sao, ta trở nên rất chủ động. Nếu như yêu một người, mọi việc làm đều là đáng giá. Ta muốn lớn tiếng nói cho người biết: ta lưu luyến không muốn xa người, người hàng xóm bên cạnh cũng có thể đoán được cảm giác của ta bây giờ. Gió ở bờ sông khẽ thổi khiến cho mái tóc chúng ta tung bay, nắm lấy tay người, liền cảm nhận được sự rung động kỳ lạ. Ta muốn dẫn người trở về nhà bà ngoại của ta, nhìn mặt trời lặn cho tới khi chúng ta đều ngủ. Ta muốn nắm lấy tay của người mãi mãi cũng không buông, tình yêu có thể mãi mãi không có đau thương hay không. Ta muốn đi chung một xe ô tô với người, ta muốn cùng xem bóng chày với người, . . . Ta muốn nắm lấy tay của người mãi mãi cũng không buông, tình yêu có thể không có buồn đau ha không, người dựa vào vai ta, người nằm ngủ trong lòng ta, ta yêu người, người yêu ta, chúng ta cùng cuộc sống như vậy . . .

Hát xong một ca khúc, Lâm Duẫn Nhi đứng dậy rót cho mình một chén nước, vừa quay đầu đã nhìn thấy Trịnh Châu Hiền với khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy trong lòng trực tiếp bị sợ hãi. Nha đầu này sao vậy? Mới vừa rồi còn rất tốt a, tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?

- Châu Hiền nha đầu, ngươi làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?

Lâm Duẫn Nhi quan tâm hỏi.

- Duẫn . . . Duẫn ca ca, ta biết ngươi có tình ý với ta. Nhưng ngươi biểu lộ như vậy, ta . . . sao ta có thể thừa nhận được. Mẫu hậu nói ta còn nhỏ tuổi, không thể nói đến tư tình nhi nữ, đợi tới khi mười bảy tuổi liền có thể tự mình chọn rể, tuy ngươi là hoạn quan, nhưng . . . nhưng . . . Nhưng mà Duẫn ca ca, ngươi . . . ngươi phải chờ ta . . . chờ ta lớn lên, ta chắc chắn sẽ gả cho ngươi. Tuyệt đối sẽ không cô phụ một phen thổ lộ của Duẫn ca ca hôm nay.

Trịnh Châu Hiền nói xong thì mặt đã đỏ bừng, dùng khăn lụa che mặt chạy thật nhanh ra khỏi phòng Lâm Duẫn Nhi, khiến cho Lâm Duẫn Nhi cảm thấy khó hiểu. Thổ lộ??? Ta thổ lộ lúc nào a???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: