Chap 37. Quy Nguyên Quyết Bạo Động
Cử chỉ của Châu Tuyết Vân trở nên hoảng loạn lạ thường. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng vừa rồi thật ngốc nghếch, nhưng lại không sao ngăn được dòng cảm xúc hỗn độn cuộn trào trong lòng.
Làn hơi ấm của suối nước nóng quấn quanh thân thể run rẩy, nhưng lại không thể làm dịu nỗi lo lắng đang bùng lên trong tim nàng.
Vào khoảnh khắc nàng sắp thuận theo cảm xúc tội lỗi kia, thì đột nhiên, Quy Nguyên Quyết trong cơ thể Vân Anh vốn vận hành ổn định, bỗng dưng phát loạn như bị thứ gì đó kích thích.
Châu Tuyết Vân chỉ kịp thấy sắc mặt Vân Anh trắng bệch, khí tức rối loạn, rồi cô phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm oặt ngã vào lòng nàng.
"Anh Anh!!" – nàng kinh hoảng gọi to, trái tim như ngừng đập trong khoảnh khắc. Cả người lập tức bừng tỉnh khỏi cơn ảo tưởng mơ hồ vừa lướt qua tâm trí.
Nàng cẩn thận ôm lấy Vân Anh, tay run rẩy lau đi vết máu bên khóe môi người con gái ấy. Nhưng chính nàng, lại không thể che giấu được nét khổ sở trong ánh mắt.
Nàng đã quá mù quáng. Đã nhân lúc em ấy yếu đuối mà nảy sinh ý niệm chiếm đoạt – dù chỉ là trong một thoáng nghĩ đến, cũng khiến nàng muốn tự tát mình.
Nếu nàng thật sự làm ra chuyện đó, nàng... còn xứng đáng ở bên cạnh Vân Anh nữa sao?
Nếu như thật sự phải tiến đến bước đó, duyên nợ giữa nàng và Vân Anh, liền thực sự không còn gì nữa rồi.
Vốn cho rằng chỉ là do chính mình nhất thời khí huyết dâng trào nên mới ảnh hưởng đến Vân Anh, nào ngờ, Quy Nguyên Quyết cũng không có trấn an xuống được, ngược lại có xu hướng càng ngày càng dữ dội hơn. Nó như nổi loạn, giằng xé cơ thể vốn đã tổn thương nặng nề của Vân Anh. Bao nhiêu ngày cực nhọc tu bổ, thoáng chốc tan thành mây khói.
"Vân Anh, làm sao vậy? Em nghe thấy chị nói chứ? Vân Anh!!!" Châu Tuyết Vân ôm chặt lấy thân thể đang dần lạnh đi, từng tia nội lực cuồn cuộn truyền vào cơ thể Vân Anh, cố gắng trấn áp dòng pháp lực hỗn loạn.
Nào ngờ, Quy Nguyên Quyết phảng phất như tự có ý thức của mình, nó nhanh chóng chạy trốn, va chạm, lần thứ hai từ cánh môi Vân Anh chảy ra một tia máu tươi, nếu như còn chưa nghĩ ra được biện pháp kết thúc đợt bạo động, việc Vân Anh tử vong hầu như là một chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Ánh mắt Tuyết Vân đỏ hoe. Trong khoảnh khắc, nàng chỉ muốn lôi thứ pháp thuật chết tiệt kia ra khỏi thân thể người thương, nghiền nát nó, để đổi lấy một lần yên ổn cho Vân Anh.
Cái thứ thành sự không đủ, bại sự có thừa này!
Đúng lúc này, Châu Tuyết Vân nghe được tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến từ bên ngoài, rõ ràng nàng đã từng nói đến chuyện ban bố mệnh lệnh với Trần Văn Triết, cho nên nếu như không có việc gì cấp bách, tuyệt đối sẽ không có người tới quấy rầy mình.
Vân Anh...
Nàng ôm chặt lấy Vân Anh, phi thân trở về phòng, thả nhẹ nàng xuống giường. Làn da trắng mịn của Vân Anh lộ ra dưới ánh trăng, phảng phất một nét yếu ớt, mong manh đến đau lòng.
Bé Anh à...
.................
Ngoài cửa phòng là Trần Văn Triết đang vô cùng lo lắng, cùng với Dương Đán còn đang thở hổn hển.
"Châu đội trưởng, em vừa mới, vừa mới thăng cấp thành công!" Trên mặt Dương Đán còn mang theo chút suy yếu, nhưng càng nhiều hơn chính là hưng phấn.
"Em ấy không ổn!"
"Hả?!" Dương Nguyên có hơi ngơ ngác.
Lập tức, Trần Văn Triết vỗ một móng vuốt lên đầu của mỗ nhị thiếu: "Còn phát ngốc cái gì, nhanh vào đi!"
Lúc Dương Đán nhìn thấy tình trạng của Vân Anh, sắc mặt cũng lập tức tái đi. Tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ biết, tình hình hiện tại tuyệt đối không đơn giản.
Cậu đưa mắt nhìn sang Châu Tuyết Vân — gương mặt nàng căng thẳng đến cực độ, hơi thở hỗn loạn, ánh mắt lạnh lẽo như thể có thể đông cứng cả không khí trong phòng.
Một cơn ớn lạnh không hiểu từ đâu dọc sống lưng bò lên, Dương Đán vô thức lùi lại nửa bước, cảm thấy như nếu mình lỡ nói sai một câu thôi, thì rất có thể sẽ bị cuốn vào cơn giận dữ này mà mất mạng như chơi.
Dương Đán nuốt nước bọt ực một cái, trong lòng thầm hét: "Cho hỏi giờ xin... bảo hiểm sinh mệnh còn kịp không vậy trời?!"
Nghiêm túc vào việc, Dương Đán xem tình hình của cô, cậu có thể cảm nhận được có một luồng khí xa lạ đang đấu đá lung tung trong cơ thể Hân Hân, tạo thành tổn thương thật lớn, đồng thời, lực tự chủ của bản thân Hân Hân đang cấp tốc giảm xuống, nếu như không thể nhanh chóng ngăn cản, sợ rằng đúng là chỉ có thể chờ chết đó.
"Em có thể thiết lập một cái liên kết giữa tinh thần của hai người, thế nhưng, cụ thể sẽ có dạng hiệu quả gì cũng còn chưa rõ ràng lắm." Dương Đán đúng sự thật báo lại.
Trần Văn Triết nhìn thấy tình trạng Vân Anh càng lúc càng không ổn, rõ ràng cảm giác được khí áp của Châu Tuyết Vân cũng càng ngày càng trầm, càng ngày càng khủng bố, như là đang cưỡng chế ép buộc bản thân bình tĩnh trước bão tố vậy.
"Mặc kệ thế nào, thử một chút rồi nói tiếp."
"Được, ai đến..."
"Tôi." Bỗng nhiên Châu Tuyết Vân ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía Dương Đán, chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, Dương Đán đã có một loại lỗi giác bị dã thú cắn xé.
"Vậy tôi đi ra bên ngoài canh phòng đây." Trần Văn Triết nói xong liền đi ra.
Bỗng nhiên Dương Đán rất muốn tự thắp một ngọn nến cho mình, mặc niệm một chút, cậu tuyệt không muốn đơn độc ở cùng một chỗ với vị đội trưởng khủng bố như vậy đâu mà.
Trần đội phó, anh đừng có vứt bỏ em mà đi ra ngoài vậy chứ.
Châu Tuyết Vân là một cường giả cấp 4, năng lực của bản thân đã không thấp rồi, cho nên tinh thần lực so với người bình thường cũng mạnh hơn rất nhiều.
"Châu đội trưởng, em nói trước một tiếng, nếu như thất bại, sợ rằng ngay cả chị cũng..." Sẽ phải chịu phản phệ. Dương Đán lặng lẽ nuốt câu nói kế tiếp xuống, bởi vì Châu Tuyết Vân đang mang một bộ 'Cậu còn không chịu nhanh một chút!' kìa.
Dưới cặp mắt cường thế, cậu đành phải khai triển kỹ năng mới của mình ra —— đó chính là kết nối tinh thần.
Châu Tuyết Vân cảm thấy có một chùm tia sáng nhu hòa bắn vào trán mình, dường như nó đang tìm đường đột phá.
Nàng ý thức được, giữa lúc vô thức bản thân tự sẽ dùng dị năng bao bọc lấy mình, sợ rằng chuyện này sẽ dẫn đến bất lợi cho việc trị liệu. Vì vậy, Châu Tuyết Vân thu liễm lại luồng khí bao quanh, rất nhanh, chùm tia sáng liền chui vào từ lỗ hổng kia.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Châu Tuyết Vân mở hai mắt ra, trước mắt không còn là căn phòng vừa nãy nữa, mà nó đã biến thành một nơi sương trắng lượn lờ.
Đây là nơi nào? Tinh thần của Vân Anh?!
Nàng cảm nhận được một hiện tượng kỳ là, vô cùng không hài hòa, ở đây rõ ràng là sương khói lượn lờ, thê lương tịch mịch,không có bất kỳ thứ gì, thế nhưng nó vẫn cứ lại lộ ra chút sự sống, nhưng cùng lúc đó, bên cạnh sinh mệnh khí mơ hồ đó lại có một tia âm hàn khí quẩn quanh.
Hai loại khí tức tương sinh tương khắc này dây dưa quấn lấy nhau, chính bản thân nó liền có vẻ thập phần quái dị. Chính sự mâu thuẫn ấy đã khiến nơi đây trở nên bất thường đến khó hiểu.
Quan trọng hơn hết, Châu Tuyết Vân mơ hồ cảm nhận được mối liên hệ sâu sắc giữa nơi này và Vân Anh. Bản năng mách bảo nàng — ở đây, đang tiềm ẩn một cơn nguy cơ không thể xem thường.
Nên đi đâu đây? Đó là một vấn đề, một mảnh biển mây nhìn như xa vời, trong này, khẳng định có bí mật gì đó.
Nàng không chần chừ, lựa chọn tiến thẳng về phía trước. Một đám mây mù có sắc thái khác biệt rõ rệt bắt đầu chậm rãi bao phủ lấy nàng. Không giống với những làn sương vô hồn trước đó, màn sương này lại phảng phất mang theo khí tức quen thuộc, đây chính là khí tức của Vân Anh.
Trái tim khẽ run lên, Châu Tuyết Vân không cần suy nghĩ thêm nửa khắc. Nàng lập tức lao mình vào màn sương trắng ấy, như thể chỉ cần chậm một bước thôi, sẽ không bao giờ còn cơ hội tìm lại người kia nữa.
Lúc đầu vẫn là một mảnh trắng xóa, lại đi tiếp mấy bước, liền có vài đoàn hắc khí bốc lên, Châu Tuyết Vân vừa mới chuẩn bị xoay người, đột nhiên cảnh tượng bên cạnh nàng bị thay đổi.
Nơi này là một căn phòng cũ kỹ, tường vữa bong tróc, sàn gạch ố màu, thoạt nhìn tầm thường đến mức chẳng đáng để ai lưu tâm. Thế nhưng, không hiểu vì sao, trong lòng Châu Tuyết Vân lại dâng lên một cảm giác quen thuộc đến lạ lùng, cứ như nàng đã từng đứng ở đây, từng nhìn thấy từng góc tường, từng cái bóng đổ trên mặt đất này.
Ngay lúc ấy, bóng dáng thon dài của Vân Anh bỗng xuất hiện, vội vã chạy vào trong căn bếp nhỏ ở cuối phòng. Từng động tác hấp tấp mà vụng về của cô lại khiến tim Châu Tuyết Vân khẽ thắt lại.
Vân Anh?! Đúng, cái bóng dáng này lại còn là của Vân Anh trước đây, là của Vân Anh chưa có mượn xác hoàn hồn.
Châu Tuyết Vân lập tức chạy tới trước mặt thiếu nữ, bóng dáng của thiếu nữ lại không ngoài ý muốn mà xuyên quan khỏi thân thể của nàng, lúc này nàng mới ý thức được, cái này, có thể cũng chỉ là một đoạn ký được phác họa ra mà thôi.
Vân Anh vội vã mở vòi nước, nhưng lại không có nước chảy ra. Châu Tuyết Vân chú ý tới, đây chỉ là một phòng nghỉ giản dị, có thể là đã sớm bị cúp nước rồi.
Chờ một chút, phòng nghỉ?!
Thình lình, giữa lúc trong đầu điện quang thạch hỏa, Châu Tuyết Vân cũng rõ ràng mà nhận ra được đến tột cùng nơi đây là chỗ nào.
"Chị ơi, em đi ra ngoài tìm chút nước, chị... Chờ, nhất định em sẽ trở lại." Thiếu nữ cầm lấy súng lục ở một bên, vẻ mặt bi thương, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một mặt kiên quyết.
Ra ngoài tìm nước?
"Đừng —— đừng đi ra ngoài! Vân Anh!" Châu Tuyết Vân điên cuồng chạy theo bóng lưng đã đi xa của thiếu nữ, nhưng đây chỉ là ký ức, Vân Anh trong trí nhớ vẫn cứ đóng cửa lại rời đi như cũ.
Cảnh tượng lại xảy ra biến đổi, lần này, chính là hiện trường vụ án —— cái siêu thị kia!
Lúc này đây Vân Anh vẫn còn chưa chết, nhưng không biết tại sao cánh tay của cô lại bị thương, máu tươi đối với tang thi có một lực hấp dẫn tuyệt đối, tim của Châu Tuyết Vân chợt căng thẳng.
Chỉ thấy lúc này, bước đi của Vân Anh bất ổn, rồi bỗng nhiên cô té nhào một cái, đuôi mắt Châu Tuyết Vân thấy được một chiếc đồng hồ quả quýt rớt khỏi người của cô, thoáng cái liền rơi xuống dưới quầy hàng, không sai, đây là đồng hồ của Vân Anh.
Vân Anh lảo đảo nghiêng ngã lao ra khỏi quầy thức uống, sắc mặt trắng bệch, hơi thở hỗn loạn. Ánh mắt nàng lập tức trở nên sắc bén, chỉ một thoáng phân tâm thôi, nàng chợt nhận ra có điều gì đó vô cùng bất thường.
Không biết từ lúc nào, con đường mà nàng vừa đi qua kia, vốn còn trống trải, giờ đã bị tang thi dày đặc chiếm cứ. Những cái bóng gầy guộc lặng lẽ bao vây từng ngóc ngách, không một tiếng động, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc, chuyện này rất không thích hợp!
"Khốn nạn! Tôi sẽ không bỏ qua cho các người."
Trong lòng Châu Tuyết Vân giật mình, nhìn theo tầm mắt của Vân Anh. Có một đám người?! Tuy rằng đã đi khá xa nên không thể nhìn thấy quá rõ ràng, nhưng nhìn đến bóng lưng đi phía sau cùng, đúng là rất giống với Trương Tuyết Yến.
Đúng vậy rồi... Mọi chuyện cuối cùng cũng có thể lý giải!Tại sao em ấy luôn mang theo hận ý sâu đậm đối với Trương Tuyết Yến? Tại sao mỗi lần nhắc đến cái tên đó, ánh mắt Vân Anh lại tối đi, đầy chua xót và đau đớn?
Không phải hiểu lầm, càng không phải vì tranh chấp nhỏ nhặt nào hết, mà là... bé Anh của nàng đã bị người ta hãm hại!
Một sự thật tàn nhẫn, độc ác, và vô cùng rõ ràng.
Châu Tuyết Vân siết chặt nắm tay, đôi mắt ngập tràn phẫn nộ và đau xót. Cô gái dịu dàng và kiên cường của nàng, rốt cuộc đã phải chịu đựng những gì, mới mang theo ánh nhìn đầy tuyệt vọng đến thế?
Nắm tay của Châu Tuyết Vân siết chặt đến mức phát ra thanh âm răng rắc, nếu như không phải nàng biết một màn trước mắt này chỉ là ký ức, chỉ sợ bản thân mình đã sớm trực tiếp phát ra một đạo sấm sét rồi.
Vân Anh, Vân Anh, thì ra, chân tướng chính là như vậy!
Hai tròng mắt của Châu Tuyết Vân đã biến thành màu đỏ sậm như máu, gắt gao nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của đám người kia. Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn người này, tuyệt đối khiến cho bọn chúng sống không bằng chết! Nàng muốn dùng nỗi thống khổ mà Vân Anh nhà nàng đã phải nhận, trả lại cho bọn chúng gấp ngàn gấp vạn lần!!!
Bỗng nhiên trong lúc đó, cảnh tượng lại biến đổi.
Nhà xác! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Châu Tuyết Vân, nàng lạnh lùng quét mắt nhìn quanh bốn phía, nàng không rõ, tại sao lại xuất hiện đoạn ký ức này.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một 'thi thể' nằm sát cửa mở mắt ra, ngồi dậy từ trên giường, Châu Tuyết Vân vừa nhìn đến, không khỏi hít một hơi, người này chính là Lâm Gia Hân, không, phải nói rằng, chính là Châu Vân Anh đã mượn xác hoàn hồn.
Cảnh tượng vỡ vụn, trước mắt lại biến về màn sương trắng lượn lờ, Châu Tuyết Vân nhìn lại, chỉ thấy đám mây mù ban nãy đã bay đi.
Vân Anh, hiện tại em đang ở nơi nào?
"Vân Anh, dừng lại, Vân Anh, không thể đi qua bên kia, Vân Anh!!!"
Thanh âm của một cô gái? Là ai?!
Châu Tuyết Vân tăng tốc chạy nhanh tới, trước mắt xuất hiện một thiếu nữ duyên dáng mặc áo đỏ, lộ ra vẻ cực kỳ chói mắt trong cái thế giới chỉ có mỗi màu trắng đen này.
Mà thiếu nữ kia đang cố gắng lôi kéo một người, người nọ cứng ngắc chỉ lo đi về phía trước, cô cứ nhìn thẳng không chớp mắt, thậm chí ngay cả một chút biểu tình cũng không có, người này, lớn lên giống hệt với Vân Anh.
Không phải hình dáng của Lâm Gia Hân, mà từ đầu đến đuôi đều là dung mạo của Châu Vân Anh.
Quả nhiên... Đúng là bé Anh sao!
Suy đoán chỉ là suy đoán, cho dù có bằng chứng chính xác trăm phần trăm chứng minh suy đoán này là đúng, nhưng cũng tuyệt đối không thể nào so với việc tận mắt chứng kiến càng khiến người khác cảm thấy kiên định và cao hứng.
Thiếu nữ ngoái đầu nhìn lại thì thấy Châu Tuyết Vân, đầu tiên là vẻ mặt có hơi ngạc nhiên, Vân Anh nhân cơ hội này cứ thế mà sải bước về phía trước.
"Á! Không được!" Thiếu nữ cả kinh, vội vàng túm lấy eo của Vân Anh, ý đồ muốn ngăn cản hành động của cô.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Châu Tuyết Vân liền trầm xuống.
Con nhóc này từ đâu chui ra vậy?
Tại sao lại dám ôm lấy Vân Anh của nàng như thế?
Chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu "nữ nữ thụ thụ bất thân" sao!?
Ánh mắt của nàng nheo lại, lạnh đi vài phần, trong lòng dâng lên một ngọn lửa khó tả – vừa ghen tuông, vừa cảnh giác, lại không khỏi thấp thỏm.
Đương nhiên hiện tại cũng không phải là thời điểm để ăn giấm.
"Chị hai, mau tới hỗ trợ, nhất định phải ngăn cản Vân Anh!" Thiếu nữ sốt ruột tới mức giậm giậm chân.
Châu Tuyết Vân lại bởi vì một tiếng "chị hai" này của cô, dưới đáy lòng càng thêm nổi lên lòng nghi ngờ. Chẳng qua, nàng cũng không có dừng bước, lập tức chạy tới trước mặt của Vân Anh, ôm lấy cả người Vân Anh vào trong lòng.
"Anh Anh, chị tới tìm em."
Thiếu nữ cứng ngắc giãy dụa tứ chi, khí lực đặc biệt lớn.
Đương nhiên Châu Tuyết Vân cũng phát hiện ra chuyện Vân Anh không thích hợp, khuôn mặt cứng ngắc, ánh mắt trống rỗng, phảng phất như không có chút thần trí nào cả.
"Vân Anh? Em tỉnh lại đi, Vân Anh!"
Vùng chân mày đang nhíu chặt của Vân Anh hơi buông lỏng, trong ánh mắt lạnh như băng lộ ra sự mờ mịt nhè nhẹ.
"Chị..." Cô gọi một tiếng, không đợi cho Châu Tuyết Vân kịp vui vẻ một chút, đứa trẻ ngốc không phụ sự mong đợi của mọi người lần thứ hai lại hôn mê bất tỉnh.
Châu Tuyết Vân: "..."
Thiếu nữ mặc áo đỏ đứng bên cạnh nàng lại lộ ra bộ dáng thả lỏng.
"Thật tốt quá, thiếu chút xíu nữa thì..." Cô ngừng nói, bản thân cô không thể dính dáng đến thế giới của người sống cùng thế giới của người chết, vẫn là không nên tùy tiện động chạm làm gì.
"Cô là ai?" Châu Tuyết Vân cẩn thân dò xét thân thể của Vân Anh một phen, sau khi phát hiện thật sự không có gì, lúc này mới đặt lực chú ý lên trên người thiếu nữ kỳ lạ này.
Vừa mới nhìn cẩn thận lại, Châu Tuyết Vân chợt phát hiện ra, nữ nhân này thế mà lại có khuôn mặt tương tự với Vân Anh đến bảy tám phần, phải nói là, quả thực chính là phiên bản trưởng thành của Vân Anh.
"Hì hì, thật ra chị hai, chị cũng biết em mới đúng." Thiếu nữ áo đỏ hoạt bát thè lưỡi
"May mà có chị hai tới hỗ trợ, bằng không đợi đến khi Vân Anh đi qua cửa gỗ lim liền thực sự không có biện pháp gì nữa!"
"Cửa gỗ lim?" Châu Tuyết Vân nhớ tới hình như vừa nãy thiếu nữ này đang ngăn cản Vân Anh đi tới, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảnh biển mây trắng xóa vừa nãy, lúc này đây lại xuất hiện một cánh cửa gỗ lim được đúc theo kiểu cổng trời, trong làn sương trắng mờ ảo như ẩn như hiện, vừa mới chớp mắt, thế là liền biến mất không thấy tăm hơi.
"Đến cùng thì nơi này là nơi nào?"
"Là thế giới của người chết." Thanh âm của thiếu nữ phảng phất như ngay bên tai, nhưng còn bóng dáng thì chẳng biết từ khi nào đã biến mất
"Hiện tại Vân Anh đã không sao, miễn là củng cố lại linh hồn cho thật tốt, chuyện hôm nay liền sẽ không tiếp diễn nữa."
Nữ nhân này... Lẽ nào cô ta ở trong tiềm thức của Vân Anh? Châu Tuyết Vân cảm thấy rất khó chịu mà nhíu chặt lấy vùng chân mày, nhưng dường như chính bản thân Vân Anh cũng không biết, bằng không với tính tình của em ấy đã sớm chạy tới tự nói với mình rồi.
Chẳng lẽ là nói, sau khi Vân Anh mượn xác hoàn hồn mới xuất hiện hay sao?
Châu Tuyết Vân cúi đầu nhìn Vân Anh đang ngủ say trong ngực mình, trong lúc nhất thời, thế mà nàng lại không hề muốn rời khỏi nơi này.
...................
"Khi nào thì chị Vân mới tỉnh lại?" Trần Văn Triết nhìn thoáng qua Lâm Gia Hân đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, sau đó lại nhìn về phía Châu Tuyết Vân còn đang 'ngủ'.
"Theo lý thuyết thì cũng nên tỉnh rồi." Dương Đán gãi gãi ót, cậu cũng đã kiểm tra qua, bất kể là thân thể hay là tinh thần lực của đội trưởng Châu đều đang hoàn toàn ở trạng thái bình thường.
"Vậy tại sao còn chưa tỉnh lại!!!" Trần Văn Triết muốn xù lông, đội trưởng hôn mê bất tỉnh thì biết phải làm sao!
"Em cũng không biết phải làm sao???" Dương Đán chớp chớp đôi mắt to tràn đầy vô tội, sẽ không phải là tự Châu đội trưởng không muốn tỉnh để nằm nướng đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com