Chap 38. Tỉnh Lại
Vân Anh chậm rãi mở hai mắt ra, ánh sáng trước mắt có chút hôn ám, đại khái là mới sáng sớm đi, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà hơn mười giây đột nhiên mới kịp phản ứng, ở đây, thế mà lại là căn phòng lúc đầu của cô!?
Bậy, chuyện này không khoa học!
Thân phận của Lâm Gia Hân chưa đủ tư cách để đến đây, chẳng lẽ...
Cô vẫn là Châu Vân Anh, bất quá chỉ mơ thấy một giấc mộng kì quái, mơ thấy tận thế, còn mơ thấy chính mình đã chết, sau khi chết lại mượn xác hoàn hồn, ha ha, thực sự là kỳ quái mà.
Mơ cái con mắt! Chuyện này tuyệt đối là thật trăm phần trăng luôn á.
Cô vừa định nghiêng mình rời giường, các bộ phận trên thân thể lập tức truyền đến một trận cảm giác vô lực sâu sắc, một cánh tay đặt bên hông cô thoáng rụt lại, nhất thời khí tức quen thuộc quanh quẩn trong chóp mũi.
Thân thể của Vân Anh lập tức trở nên cứng đờ.
"Ch...ị, Chị Vân?"
"Ừm, làm sao vậy?" Gương mặt phóng đại của Châu Tuyết Vân xuất hiện ở trước mặt cô, đôi mắt bình thường sắc bén lạnh lẽo giờ đã bớt đi chút sắc bén thường ngày, hiện tại đang mang theo một tia biếng nhác của riêng buổi sáng.
"Ưm, cái kia..." Tại sao ngài lại ở chỗ này vậy kìa? Bậy, chính xác là tại sao tui lại ở chỗ này mới đúng? Càng muốn mạng hơn chính là, vì sao hai chúng ta lại ngủ trên cùng một cái giường vậy hả!!!
Nếu như đổi thành người khác, đại khái co sẽ lập tức ưu tiên kiểm tra vấn đề trinh tiết một chút, nhìn xem thân thể có còn được bảo toàn hay không, thế nhưng người này lại là Châu Tuyết Vân, ngược lại Vân Anh không có gì để lo lắng cả, hai của cô cũng không có sở thích quái đản này đâu.
Vân Anh giật giật ngón tay, lại phát hiện phảng phất như đang bị một thứ nghìn cân đè nặng, chỉ mới động vài cái, cô liền thở hổn hển, đây là cái tình huống gì dạ, sau khi tỉnh dậy, thậm chí ngay cả sức để cô nhúc nhích cũng không có là sao?
Ể, bỗng nhiên cô liên tưởng đến một vài thể loại vận động không hay ho nào đó! May mà người ngủ cùng mình là chị hai á.
Vân Anh tuyệt đối là sẽ không thể nào ngờ đến, chính là cái người chị kính mến Châu Tuyết Vân đang ngủ đến bảy bình tám ổn kia, một thân chính khí ở bên cạnh cô, thiếu chút nữa liền lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ăn sạch cô vào trong bụng rồi đó.
Cho nên có câu nói: Người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo. Đặc biệt là những người con gái xinh đẹp thì càng khó đối phó. Người xưa cũng không có lừa chúng ta đâu nà. ╮(╯▽╰)╭
"Còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi." Châu Tuyết Vân thuận theo tự nhiên mà xoa xoa đầu của Vân Anh, cánh tay ôm lấy cả thắt lưng của cô, lần thứ hai động một cái, sau khi kéo toàn bộ người vào lòng mình, mới thỏa mãn mà ôm ngủ tiếp.
Châu Vân Anh: ʕ – _ – ʔ
Loại cảm giác trong chớp mắt cả thế giới đều trở nên huyền ảo này là cái quái gì vậy? Được vuốt lông? Được an ủi? Còn được trở thành gối ôm nhân tạo? Cái đuệch, chuyện này không khoa học, nhất định là tui thức dậy sai phương thức rồi!
Vân Anh lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, bất quá rất nhanh cô liền ý thức được, cái loại hiện thực không khoa học này đã xảy ra một cách chân chân thật thật rồi!
"Hân Hân, đến, uống ly nước rồi ngủ tiếp." Thanh âm của Châu Tuyết Vân mềm nhẹ tới mức kỳ diệu, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến lực từ mê người của chị.
Nước này được nàng lấy ra từ dược tuyền bên trong không gian, tuy rằng tiên quyết trong cơ thể Vân Anh đã khôi phục lại bình thường, nhưng sau khi Vân Anh thoát khỏi nguy hiểm, tiên quyết cũng sẽ không còn tác dụng trị liệu nữa.
Nếu chỉ dựa vào việc Vân Anh tự mình khôi phục thì thời gian sẽ có chút dài, Châu Tuyết Vân đang muốn trực tiếp sử dụng dược tuyền để thúc đẩy tốc độ chữa thương của Vân Anh.
"Ưm..." Vân Anh mơ mơ màng màng mở mắt, theo bản năng muốn giơ tay lên dụi dụi, thế nhưng cánh tay lại không hề nhúc nhích được chút nào cả. Nhất thời cô liền ai oán.
Châu Tuyết Vân rất hiểu ý mà đỡ cô dậy, hơn nữa còn cầm lấy một cái đồ dựa lưng mềm nhũn nhũn lót cho cô, tuy rằng động tác có chút ngốc, nhưng không thể nghi ngờ là rất dụng tâm.
"Tôi tới đút em đi." Tốt nhất chính là cái loại có thể dùng miệng đút đấy, Châu Tuyết Vân nảy sinh suy nghĩ xấu xa, nàng rất là hoài niệm những ngày Vân Anh ngoan ngoãn nằm trên giường, mặc mình giày vò.
Bởi vì ngay cả tay Vân Anh cũng không nhấc lên nổi, nếu muốn uống nhất định là phải được đút rồi, thế nhưng, chỉ có thể dùng muỗng được thôi.
"Chị Vân, kỳ thực... Loại chuyện này có thể kêu người khác làm mà." Vân Anh chớp chớp mắt, biểu thị rất là sợ hãi đối với chuyện được chị hai quan tâm hết mực như vầy.
"A ~ Hân Hân muốn để ai tới chăm sóc?" Cặp chân mày hẹp dài của Châu Tuyết Vân khẽ nhướng lên, một bên lại không thèm để tâm mà cầm lấy cái muỗng khuấy đều ly nước.
Vân Anh nuốt ngụm nước miếng xuống, bỗng nhiên cô sinh ra một loại ảo giác, nếu chốc lát sau mình nói ra tên ai, người kia tuyệt đối sẽ phải gặp xui xẻo. Vì vậy, cô rất thông minh mà lập tức lựa chọn nói lảng sang chuyện khác.
"Chị Vân, em đã ngất rất lâu rồi sao?"
"Không lâu, một tuần."
Này mà còn kêu là không lâu!!!
"Há mồm, a —— "
Vân Anh: ...
"Ừm, ngoan ~ "
Vân Anh nhận được một lần vuốt lông.
"Lát nữa nhớ ăn nhiều một chút."
"???".
"Em đã bỏ mất một tuần cơm rồi."
Cái này là trọng điểm cần phải chú ý sao hở?!!
Châu Tuyết Vân nhéo nhéo gò má của Vân Anh, bất mãn nói: "Quá gầy."
"..." Tui có nên cảm ơn lãnh đạo quan tâm hông? Trên trán Vân Anh rơi xuống một loạt hắc tuyến.
Tóm lại, Vân Anh quy toàn bộ nguyên nhân lần này mình nhận được đãi ngộ đặc biệt như thế vào lí do bản thân đã cứu Châu Quốc Nam —— em trai của Châu Tuyết Vân.
Về phần tại sao Châu Tuyết Vân phải ôm mình ngủ, lại còn... Động kinh như thế?! Ừm, đây là một câu đố chưa có lời giải đáp. Vân Anh biểu thị, nếu mai sau có thời gian lại điều tra tiếp.
Đợi đến khi Châu Tuyết Vân đút xong nước và thức ăn, hơn nữa còn đặc biệt hỏi thăm một chút xem cô có cần đi nhà vệ sinh hay không, sau khi nhiều lần dặn dò nếu mình có việc gì thì cứ kêu chị ấy, cuối cùng cô cũng đã tiễn bước vị đại thần này đi được rồi.
Vân Anh thở phào nhẹ nhõm, về phần cánh cửa ra đời với mỹ danh vì để thuận tiện cho việc chăm sóc cô nên đã thông hai căn phòng với nhau, cô biểu thị mình đã không còn muốn thổ tào nữa rồi.
Trải qua lần biến cố này, Vân Anh mơ hồ cảm nhận được dường như Quy Nguyên Quyết của mình đã đột phá lên cấp hai, vội vã chờ đến khi Châu Tuyết Vân cất bước rời đi, cô lập tức nhắm mắt lại, trước tiên đặt một kết giới tiếp xúc ở bên người, chỉ cần vừa có người đi vào cô liền có thể cảm giác được.
Ngay sau đó, cô liền không kiềm chế nổi cảm xúc. Đây là một loại cảnh giới rất huyền diệu, tuy rằng thân thể thoát lực vô pháp nhúc nhích, nhưng so với tinh thần lực trước đây lại đậm đặc đến mức không tin nổi.
Nếu như nói trước đây tinh thần lực chỉ có thể cho phép cậu dệt một tấm võng, vậy thì bây giờ kêu cô phủ cả căn phòng này lại cũng không thành vấn đề gì.
Bất quá hiện tại điều Vân Anh quan tâm nhất chính là tiên thuật trên Quy Nguyên Quyết, cấp 1 chỉ có thể tu luyện tinh thần lực, đến cấp 2 thì đã có kỹ năng tương ứng.
Chờ một chút, đây là cái gì?
Vốn dĩ Vân Anh chỉ thuận tiện kiểm tra không gian một chút, thế nhưng cô lại hãi hùng phát hiện ra, toàn bộ không gian đã hoàn toàn đại biến, khiến cô và mấy bạn nhỏ trong nội tâm đều sợ đến mức ngây người!
Thứ này, thật sự là cái không gian kiểu kho hàng phong bế của cô sao?
Chỉ thấy trong ý thức, chỗ vốn là một cái không gian, hiện tại xuất hiện một mảnh hư vô, giữa hư vô có một khối đất trôi lơ lửng. Mặt trước và mặt sau lại hiện ra hai cảnh tượng ngược nhau.
Phân nửa là một bãi cỏ nhỏ xanh mượt, phân nửa là một mảnh tràn đầy hắc khí trơ trụi, một nửa có một gốc đào tươi tốt, cành lá xum xuê hoa đào nở rộ, một nửa kia cũng có một thân cây, nhưng lại khô queo không lá, gốc cây xanh đen cùng với không khí trầm lặng, tản ra khí âm hàn mục nát.
Rất quỷ dị, nhưng điều khiến Vân Anh quan tâm hơn chính là, vật tư của cô đâu? Má, không phải là đã bị không gian nuốt hết rồi đó chớ? Trời ạ, có cần phải tàn nhẫn như vậy hay không.
Nếu như không phải thân thể không thể chuyển động, cô đã sớm vọt vào nhìn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì rồi! Chỉ là không nghĩ tới, một khi thăng cấp, thậm chí đến cả không gian cũng sẽ cải biến theo, thoạt nhìn, cái không gian này cũng không có đơn giản như tưởng tượng của cô vậy đâu.
Ngoại trừ Châu Tuyết Vân, Châu Quốc Nam là người thứ nhất xông vào thăm cô, nhưng mà mới chỉ một tuần, thoạt nhìn cả người nhóc con này đã gầy đi một vòng rồi.
Người thiếu cơm một tuần không phải là mình, mà đúng ra là nhóc con này mới phải đúng không? ʕ;•'ᴥ•'ʔ
Sau đó là anh em Nguyên Đán, còn có Hồ Khánh Hưng.
Trong khoảng thời gian Vân Anh nghỉ ngơi, có người nói Trần Văn Triết đã dẫn theo không ít người mới từ bên ngoài về, bất quá bởi vì cậu dưỡng thương ở trên tầng ba, đến nay ngay cả một người cũng hổng có gặp qua ╮(╯▽╰)╭.
Trong khoảng thời gian này, người Vân Anh gặp nhiều nhất chính là Châu Tuyết Vân, cô có một loại cảm giác rất kỳ quái, hình như nếu chị hai không có việc làm gì liền thích bu qua bên này, mà nếu có việc thì cũng thích bu qua luôn.
Tuy vật nhờ có mỗi lần đều sẽ có kem ly kèm theo, Vân Anh biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh.
Vân Anh cầm muỗng không nổi, Châu Tuyết Vân liền đút cho cậu ăn từng miếng từng miếng một, sau khi cô có thể miễn cưỡng cầm muỗng, Châu Tuyết Vân vẫn cứ tiếp tục đút cô từng miếng từng miếng một, đây dường như đã trở thành một thói quen quỷ dị nào đó của chị ấy luôn rồi.
Vân Anh thích vừa ăn, vừa tám nhảm đủ thứ chuyện trên đời dưới đất, bất kể là thú vị nhàm chán hay xấu hổ, Châu Tuyết Vân vẫn cứ duy trì phong độ tốt đẹp, đó chính là trả lời lại.
Vì vậy, vào một ngày nào đó, rốt cục cậu đã có thể hoạt động như thường rồi thì Vân Anh bi thúc phát hiện, mặt của mình đã được dưỡng thành bóng nhoáng, thể trọng thẳng tắp tăng vọt.
Nhìn tấm gương lớn sát đất trong phòng tắm, Vân Anh nhéo nhéo mớ thịt dư ra trên mặt mình, yên lặng thở dài, mặt có hơi tròn chút, bất quá cũng may, vóc người không bị biến dạng, không chỉ không có biến dạng, ngược lại so với trước đây càng thêm rắn chắc hơn một chút.
Lẽ nào mỗi ngày cô tu luyện trên giường liền có thể đạt được hiệu quả vật lý hay sao?
Bên ngoài truyền đến một ít động tĩnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định là Chị Vân mang theo cơm về rồi.
"Hân Hân, đi ra ăn cơm." Xem đi, chính là câu này.
"Chị Vân, kỳ thực em đã có thể đi ra ngoài ăn rồi."
"Ngoan, há mồm."
╮(╯_╰)╭ Quả nhiên, lại không được để ý tới rồi. Em nói này chị hai, chị bị tình nghi là kim ốc tàng kiều á.
Từ sau khi Vân Anh tỉnh dậy, Châu Tuyết Vân liền có thói quen đóng gói cơm của hai người đem về phòng ăn, đút một muỗng cho Vân Anh, rồi lại tự mình ăn một muỗng.
Trải qua lần đầu sửng sốt, ngạc nhiên, không được tự nhiên, đến bây giờ là thản nhiên chấp nhận, Vân Anh ưu thương nhìn trời, cô cảm thấy từ sau khi vượt qua đại nạn mà không chết, toàn bộ thế giới quan đã được thiết lập lại rồi, cho dù ngày mai cô có phát hiện mặt trời mọc từ phía tây thì cũng sẽ không lại giật mình nữa đâu ╮(╯▽╰)╭
Hiện tại sau khi Vân Anh có thể hoạt động trở lại, Châu Tuyết Vân vẫn cứ cố chấp thỉnh thoảng sẽ gắp một đũa thức ăn, đưa đến bên miệng cậu, trừng mắt ý bảo cô ăn vào.
Về phần không gian biến dị, sau này Vân Anh đã tự mình đi xác nhận.
Bãi cỏ xanh mượt như thảm ở bên kia thì hoàn hảo, đặc biệt là khi đến gần cây đào, không khí thập phần trong lành, linh khí tràn ngập mà đậm đặc, nhưng ngược lại ở bên mảnh có không khí trầm lặng kia, từng trận từng trận gió lạnh, hàn khí xâm nhập thẳng vào tận xương tủy, Vân Anh còn chưa kịp đợi đến một phút đồng hồ đã bỏ chạy mất dạng rồi.
Cô mơ hồ nghĩ, có thể đây chính là vật cụ thể hóa của sinh khí tiên hoạt (những thứ mới mẻ tràn ngập sức sống) cùng với sinh khí tử thi âm hàn.
Vật tư trước đây cậu bỏ vào cũng không có bị mất đi, ban đầu nói nó hư vô thì cũng không phải hoàn toàn hư vô, lúc Vân Anh lẩm nhẩm vật mình muốn, ở giữa bóng tối hư vô sẽ thấy được một thứ tương tự với ngăn kéo, bên trong chứa vật tư mà cô cần.
Sau khi ăn cơm xong, Vân Anh níu lấy Châu Tuyết Vân đang chuẩn bị rời đi, biểu thị chính mình muốn nói chuyện, Châu Tuyết Vân gật đầu, thầm chấp nhận.
"Chị Vân, cơ thể của em hoàn toàn không có gì đáng lo nữa rồi, cám ơn chị đã chăm sóc em trong suốt khoảng thời gian dài như vậy." Vân Anh sờ sờ ót, có chút ngượng ngùng cười nói.
Châu Tuyết Vân ừ một tiếng, cũng không tiếp lời.
"Ừm chị Vân, quấy rầy chị thời gian dài như vậy, em nghĩ hẳn là em nên về phòng của mình thôi."
Chân mày Châu Tuyết Vân đơ đơ: "Không có ai nói cho em biết sao?"
"???"
"Phòng của em đã được tặng cho Lê Hải rồi."
"!!!"
"Nhân số trong đội ngủ nhiều, dạo này chuyện phòng ốc có chút khẩn trương."
"..." Lừa ai chớ! Phía sau có nhiều phòng như vậy mà.
"Cho nên sau này em cứ ở đây đi."
"Nhưng mà..."
"Phản đối vô hiệu."
Châu Vân Anh: Σ(;ΦωΦ)
Này có tính là chủ nghĩa bá quyền hay không đây? Này có phải là chính trị bạo quyền hay không đây? Vì sao người đổi phòng là cô, mà cô cũng là người cuối cùng được biết đến vậy hả a a a!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com