Chương 50
"Lạp Lệ Sa!" Phác Thái Anh nhìn nàng, ngữ khí kiên định kêu tên Lạp Lệ Sa, nay đã khác xưa, vốn là nên kiêng kị.
Lạp Lệ Sa xem ánh mắt Phác Thái Anh, lại không cách nào kiên trì nổi, nàng không ngờ tới giờ này ngày này bản thân lại chọc A Anh không cao hứng, vẫn theo bản năng mà lo sợ, để ý bất luận cảm xúc nào của đối phương.
"Vậy được, A Anh ở bên này tắm rửa, ta đến bên kia." Dứt lời, Lạp Lệ Sa liền đi sang phía bên kia hồ nước.
Phác Thái Anh cảm thấy không tốt nhưng chuyện này hiển nhiên là thỏa hiệp lớn nhất của Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh cũng chỉ có thể từ bỏ, mà so với để Lạp Lệ Sa giúp mình tắm rửa thì như vậy cũng tốt hơn rất nhiều.
Sau khi Lạp Lệ Sa đi đến bên kia liền bắt đầu thoát hạ y phục, giơ tay nhấc chân hết thảy đều thập phần quyến rũ.
Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa bắt đầu thoát y, xiêm y chảy xuống, lộ ra yếm lụa thêu mẫu đơn đỏ tươi, cần cổ thon dài trắng nõn cùng cặp xương đòn tinh xảo rõ ràng, thật sự là một cỗ thân thể dị thường quyến rũ mỹ lệ. Sau khi Phác Thái Anh nhìn đến thân thể Lạp Lệ Sa, không hiểu sao có chút hoảng hốt, bản năng xoay người đi không dám tiếp tục ngắm nhìn.
Lạp Lệ Sa xem tầm mắt Phác Thái Anh, thầm nghĩ, nếu A Anh thật sự có thể thờ ơ, vậy thân thể của mình với nàng mà nói, hẳn là không có bất luận ý nghĩa nào cả. Trái lại không cần xoay người tránh né, trừ phi nàng cũng không phải hoàn toàn thờ ơ.
Suy đoán như vậy làm Lạp Lệ Sa cảm thấy sung sướng lớn lao, xiêm y trên người từng cái từng cái rơi trên đất, đến khi không còn mảnh vải liền bước vào trong hồ chơi đùa.
Phác Thái Anh nghe được trong ao truyền đến từng trận tiếng nước, nàng luôn có loại cảm giác co quắp, nội tâm không yên tĩnh như ngày thường.
"Sao A Anh còn không xuống?" Lạp Lệ Sa thấy đối phương vẫn đứng đó quay lưng về phía mình, thúc giục hỏi.
"Ngươi tắm trước đi, chờ ngươi xong, ta lại tắm rửa." Phác Thái Anh biết tâm cảnh mình rối loạn là bởi giai nhân, nàng muốn ngồi xuống đả tọa tĩnh tâm, chờ Lạp Lệ Sa tắm xong mới xuống hồ.
Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh vậy mà lại ngồi xuống thiền định, chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao, nghĩ đến đây, Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng giương lên khóe miệng, giờ phút này thoạt nhìn vô cùng quyến rũ. Lạp Lệ Sa sao có thể thuận ý Phác Thái Anh cho được, nàng nhẹ nhàng ra khỏi hồ hướng về phía Phác Thái Anh, sau đó từng chút tới gần.
Phác Thái Anh nghiêm túc đả tọa, cũng không cảm giác được Lạp Lệ Sa tiếp cận, thẳng đến khi Lạp Lệ Sa từ sau lưng ôm lấy cổ Phác Thái Anh, sau đó đem môi dán lên môi nàng. Ở trong nháy mắt đó, Phác Thái Anh vừa mới nhập định đột nhiên mở to mắt, nàng bị quấy nhiễu.
"A Anh chính là tâm loạn?" Lạp Lệ Sa vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm vành tai đối phương một chút. Nàng vẫn luôn muốn làm chuyện như vậy với A Anh.
"Ngươi đang làm cái gì? Lập tức buông ta ra!" Phác Thái Anh nhíu mày nói.
"Vẫn luôn muốn thân cận A Anh như vậy, hận không thể đem A Anh nhập vào trong cốt tủy của ta." Lạp Lệ Sa ở bên tai nàng, thì thầm nhỏ nhẹ.
"Lệ Sa, đừng như vậy......" Phác Thái Anh cảm giác Lạp Lệ Sa đang thổi khí vào tai mình, lập tức có loại cảm giác tê dại từ trong cơ thể vụt ra. Phác Thái Anh bị cảm giác này làm cho kinh hách, ngữ khí gần như khẩn cầu Lạp Lệ Sa dừng lại hết thảy hành động thân mật quá phận.
"Là như thế này sao?" Lạp Lệ Sa biết rõ cố hỏi, làn môi lại cố ý từ vành tai Phác Thái Anh hướng về phía trước hôn môi. Rất lâu rất lâu trước đó, từ thời điểm nàng phát hiện mình đối với Phác Thái Anh có cảm xúc khác thường, đối với hết thảy mọi thứ thuộc về Phác Thái Anh đều khiến nàng vô cùng mê muội, hơi thở của A Anh, thân thể của A Anh với nàng đều có lực hấp dẫn lớn lao.
"Lệ Sa, ngươi còn làm như thế, ta liền tức giận!" Phác Thái Anh đè xuống cảm giác khác thường, ngữ khí nghiêm khắc nói, thật giống như gia trưởng giáo huấn hài tử phạm lỗi. Tính tình ôn hòa như Phác Thái Anh, giờ phút này đại khái là luống cuống thật sự.
"Tức giận liền tức giận đi, bởi về sau ta sẽ làm càng nhiều càng nhiều chuyện khiến cho ngươi cảm thấy tức giận." Nếu là ở quá khứ, mình khẳng định sẽ sợ hãi A Anh nói ra lời như vậy, nhưng hiện tại, mình chỉ biết không màng tất cả để có được Phác Thái Anh, giữ lại được Phác Thái Anh, ở trên thể xác và tinh thần A Anh lưu lại thật nhiều ấn ký, gia tăng ràng buộc giữa hai người. Nếu có một ngày A Anh sẽ hận mình, vậy không ngại để nàng hận đến sâu hơn một chút.
Thời điểm Lạp Lệ Sa duỗi tay cởi bỏ đai lưng trên người Phác Thái Anh, còn vươn tay vuốt ve khỏa mềm mại của nàng, liền bị đối phương đẩy ra. Hiện tại Lạp Lệ Sa giống như nhập ma, làm Phác Thái Anh đặc biệt sợ hãi. Loại sợ hãi này vừa là bởi Lạp Lệ Sa, vừa là dao động sợ hãi với chính tâm cảnh của mình. Cho nên thời điểm nàng đẩy Lạp Lệ Sa, sợ hãi quá mức mà không thể khống chế lực đạo, dùng sức đẩy mạnh đối phương. Lạp Lệ Sa đứng ở mép hồ, lại không hề phòng bị, liền ngã xuống nước.
Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa rơi xuống hồ, sau đó vẫn luôn chìm trong nước, thật lâu không có nổi lên. Phác Thái Anh biết, hồ này khẳng định không sâu, Lạp Lệ Sa khẳng định là cố ý làm mình lo lắng. Nhưng là theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, Lạp Lệ Sa vẫn trầm mình trong nước, Phác Thái Anh không áp chế được lo lắng, liền nhảy vào trong hồ tìm nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com