Chap 73. Mẹ Nói Chị Bị Bệnh
". . ." Đây là cái logic gì vậy! Mẫu thân đại nhân không hiểu nổi.
Châu Vân Sơn khẽ xoa đầu vợ, nhẹ nhàng dỗ dành, cũng không phải lần đầu bà thấy cái tính cố chấp như đá của con gái lớn đâu mà.
"Khụ. . . Mẹ à, có thể kêu Quốc Nam đi cùng mà, con cần giúp chị làm chút chuyện." Vân Anh sợ hai vị phụ huynh sẽ hiểu sai nên vội giải thích.
Châu Quốc Nam vừa nghe, nhất thời cả người liền không tốt, cậu con mọe nó đặc biệt muốn trợn trắng mắt, dùng ánh mắt tràn đầy căm hờn lên án: Chơi cái kiểu này đó hả! Bộ hai người làm chị thấy làm như vậy coi được sao!
Chỉ là bị một ánh mắt uy hiếp lơ đãng của Châu Tuyết Vân nhìn thoáng qua, nhất thời khí thế của Châu tam thiếu liền tan đi hết.
Mẫu thân đại nhân do dự một chút: ". . . Bé Anh, buổi tối mẹ ngủ với con nha, đã rất lâu rồi mẹ không có gặp con." vừa nói, bà vừa nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của con gái cưng.
Vừa nói lời này ra sắc mặt của hai lu dấm to kia đều trầm xuống, nhất thời cái chuông cảnh giác trong lòng Châu Quốc Nam rung to, Vân Anh lại hoàn toàn bị dọa sợ.
Ngủ chung với mình? Làm sao có thể, cô vẫn luôn ngủ cùng Châu Tuyết Vân đó! Nếu như tùy tiện đổi phòng, trong phòng không có cảm giác cô thường ngủ trong đó, tuyệt đối sẽ bị lộ á! Ê nè nè, sẽ không phải là mẫu thân đại nhân đã sớm phát hiện ra cái gì đó, hôm nay là tới để bắt tại trận thôi đúng không.
"Không được!" Hai lu dấm đồng thời đen mặt từ chối.
Châu Vân Anh và mẹ Châu cùng quay đầu lại nhìn về phía lu dấm nhà mình, Châu Quốc Nam cũng yên lặng lùi về sau, cố gắng co mình lại thành phông nền, cậu có dự cảm không ổn.
"Đáng ra buổi tối em phải ngủ với anh!" Châu Vân Sơn bất mãn trừng Vân Anh, ngược lại ôn nhu kéo lấy bàn tay mềm mại của thê tử nhà mình qua.
Vân Anh: = 口 =
Loại tình tiết nằm không cũng trúng đạn này là xảy ra chuyện gì!
Châu Tuyết Vân ôm lấy vai của Vân Anh, thuận lợi xoa xoa mái tóc đen bóng của cô.
"Bé Anh là của con." Nàng nói, thanh âm bình thản tựa như đang tự thuật một chuyện vốn nên như vậy.
Khụ khụ—— Vân Anh và Châu Quốc Nam đồng loạt bị sặc nước bọt.
Vân Anh đã tưởng tượng ra cảnh tượng sẽ bị cha mẹ phát hiện rất nhiều lần, dù sao, bọn họ đã đến cái căn cứ này, mà nhân viên cao tầng trong căn cứ biết quan hệ của cô và Châu Tuyết Vân lại không phải số ít (cũng không biết hai người là chị em)
Cha mẹ Châu không thể ngốc như vậy được, chỉ cần bọn họ sống ở đây một thời gian dài, rất nhanh sẽ có thể lần ra được manh mối, phát hiện ra sự thật về mối quan hệ của hai người.
Thế nhưng loại cảm giác bị vạch trần ngay trước mặt như hiện tại này, thực đúng là. . . quỷ dị.
Không sai, thoáng cái phòng khách rơi vào một mảnh trầm mặc quỷ dị. Cách nam nhân xử lý vấn đề thường là sẽ dùng hành động trực tiếp, thế nhưng nữ nhân lại sẽ suy tính mọi chuyện vài lần.
"Bé Vân ở lại, hai đứa con đi ra ngoài trước." Bỗng nhiên mẹ Châu vung tay lên, nói đặc biệt khí phách.
Vân Anh hơi sửng sốt, sao mà mình lại bị đuổi ra ngoài luôn rồi, cô cũng là một trong hai nhân vật chính mà, chỉ là rất nhanh cô đã bị Châu Quốc Nam kéo ra ngoài mất.
Châu Tuyết Vân liếc nhìn Vân Anh, nàng nhìn không ra tâm tình trong đôi mắt kia. Kể cả khi Châu Tuyết Vân còn chưa có triệt để tỏ rõ quan hệ của bọn họ, chỉ với một câu này cũng đã đủ để cho ba mẹ nhận ra mùi vị bất thường.
Sau khi cửa phòng khách được đóng lại, đáy mắt Châu Vân Sơn hiện lên một tia sắc lạnh. Một cảm xúc khó gọi tên bất chợt dâng lên, nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ ánh nhìn của ông.
"Châu Tuyết Vân, con có biết mình vừa mới nói cái gì sao?"
Cùng một câu, nếu như là Vân Anh hoặc Quốc Nam nói ra thì vợ chồng bọn họ đều có thể cười cho qua, duy chỉ có Châu Tuyết Vân là không được!
Đứa nhỏ mình đã nhìn từ nhỏ đến lớn, bọn họ hiểu rất rõ tính cách con mình. Châu Tuyết Vân không phải là một người sẽ nói chuyện tùy ý, một khi đã nói là nhất định phải làm.
Sắc mặt Châu Tuyết Vân không thay đổi, trấn định không gì sánh được: "Bé Anh là của con, chỉ có thể là con."
"Nó là em gái của con." Mẹ Châu cau mày.
Đôi mắt Châu Tuyết Vân chưa từng chớp một cái, hiển nhiên đã sớm không quan tâm tới cái loại lí do này.
Mẹ Châu im lặng u buồn, tầm mắt nâng lên lên 45 độ nhìn lên ánh mặt trời ngoài ban công, bỗng nhiên bà mở miệng nói: "Khi còn bé, đã từng có một đạo sĩ đến nhà mẹ, nói mẹ trời sinh có cốt chất đặc thù, nên đi học bói toán."
Châu Tuyết Vân: ". . ." Cái loại lộn đài quỷ dị này là thế nào nữa?
Châu Vân Sơn: ". . ." Bà xã, em tuyệt đối là đã đọc nhầm lời thoại rồi đó! Lại nói, sao anh không hề biết chuyện này vậy hả.
"Không nghĩ tới mẹ vừa sẩy tay lại thực sự dẫn tới đoạn nghiệt duyên này." Mẫu thân đại nhân đau lòng siết chặt nắm tay.
Nhớ năm đó, nàng chẳng qua chỉ thấy hai cái bánh bao nhỏ quấn quýt lấy nhau, nhất thời động lòng, liền cố tình ghép hai đứa thành một cặp. Còn bày trò xem tướng, coi bói cả một ngày trời. Ha, đừng nói, nàng loay hoay một hồi, vậy mà thật sự khiến bát tự của hai đứa khớp nhau đâu vào đấy.
Thế là chuyện này coi như một màn nhạc đệm vui vẻ trong ký ức, thứ duy nhất còn sót lại có lẽ chính là tấm ảnh mà Châu Tuyết Vân luôn giữ bên mình.
Vốn dĩ mẫu thân đại nhân cũng không tin mấy chuyện này. Thế nhưng từ khi mạt thế ập đến, hết tang thi rồi dị năng, lại đến cổ võ, huyền thuật, kỳ môn bát quái, bát môn độn giáp... Những chuyện mà bà và ông xã đã trải qua suốt mấy năm nay thực sự khiến người ta không thể không nghi ngờ — chẳng lẽ bà thật sự có dị năng bói toán sao!?
Vì vậy, tình trạng của con cả và con thứ ngày hôm nay, thật sự là do một tay bà thúc đẩy ra?
Sau khi mẹ Châu suy đoán tự cho là đúng xong, hai cha con Châu gia. . .
Châu Tuyết Vân: ". . ."
Châu Vân Sơn: ". . ."
"Nếu không có gì thì con đi trước đây." Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bởi vì cảm thấy nếu như mình còn đứng ở chỗ này nghe tiếp sẽ làm giảm IQ mất, thế nên nàng mới vội vàng rời đi.
Châu Vân Sơn: ". . ." Bà xã, ở trước mặt con gái mình, tốt xấu gì cũng phải nâng hạn cuối của IQ lên chút xíu đi chứ.
Tay Châu Tuyết Vân vừa mới chạm vào chốt cửa đã bị ba Châu gọi lại.
"Con có từng nghĩ tới cảm nhận của Vân Anh sao?"
Con ngươi Châu Tuyết Vân đầy kiên định: "Bé Anh rất ổn."
Cho đến khi Châu Tuyết Vân rời đi, Châu Vân Sơn mới yên lặng thở dài. Thật lòng mà nói, ông thà mình chẳng hay biết gì còn hơn. Lúc này, vợ ông khẽ lại gần ông, nhẹ giọng.
"Ông xã, em nghĩ... thôi thì cứ để mọi chuyện qua đi. Chúng ta hiểu bé Vân hơn ai hết, mà tính cách con bé, e là không ai can thiệp được đâu." Trên mặt nữ nhân hiện lên vẻ cô đơn, từ trước tới nay vợ chồng bọn họ rất ít khi để ý tới con thứ, họ vẫn để cho con cả trông nom, ai ngờ đâu sẽ tạo thành chuyện như vầy chứ.
"Cho dù có muốn can thiệp cũng không thể can thiệp được." Châu Vân Sơn nhớ tới hình thức hai đứa con gái nhà mình ở chung, rõ ràng cho thấy bọn chúng đã ở cùng một chỗ.
Tuy rằng nghĩ tới sẽ cảm thấy xoắn xuýt, nhưng nói như thế nào thì cũng là con của mình, ông không hy vọng bởi vì vợ chồng bọn họ ngang ngược can thiệp sẽ khiến cho mọi chuyện phát triển đến mức không thể vãn hồi.
"Chúng ta nên xin lỗi bé Anh." Nhớ tới tính cách cường thế của bé Vân, chân mày nữ nhân không khỏi nhíu lại, "Vào lúc bé Anh cần trợ giúp nhất. . ." Căn bản là không ai có thể giúp nó được.
Châu Vân Sơn lại khoát tay: "Đừng xem thường con gái của Châu gia chúng ta!"
Nếu như Vân Anh thực sự không đồng ý, cảnh tượng mà hôm nay bọn họ nhìn tới sẽ không phải là như vậy đâu.
Nàng khẽ thở dài một hơi: "Có lẽ thật sự là thời đại biến hóa quá nhanh. . ." Đến cả chị em ruột đều ở cùng một chỗ, vốn dĩ bà còn tưởng rằng đây chỉ là thứ mà trong truyện có thể YY ra mà thôi, chờ một chút, nếu như chuyện này đều biến thành sự thật, như vậy cha con. . .
Mẫu thân đại nhân xoát một cái liền đưa mắt nhìn sang ông xã nhà mình, dưới đáy mắt sâu kín lóe lên một tia sáng xanh.
Châu Vân Sơn đang định quay đầu lại cố gắng khuyên bảo vợ nhà mình một chút, lại thấy được ánh mắt quỷ dị của hoàng hậu nhà mình, nhất thời tóc gáy dựng hết cả lên. Không đợi ông mở miệng thì bà đã phản ứng lại, giả vờ khụ một tiếng, quẳng cái suy nghĩ dị thường đó qua một bên, Châu Vân Sơn âm u hoài nghi, tuyệt đối là ban nãy bà xã tuyệt vời nhà mình đã suy nghĩ đến chút chuyện không tốt, hơn nữa lại còn có liên quan tới mình.
"Anh nói xem, nếu như bé Anh và bé Vân ở cùng một chỗ, chẳng phải là chỉ có nước bị đè thôi sao?"
Châu Vân Sơn: ". . ."
Rõ ràng là đang đánh trống lảnh! Chỉ là loại chuyện này, thông qua khí chất của hai đứa nhỏ liền nhìn ra.
"Sao có thể vậy được, bé Anh cũng là con của em, dù sao chị cũng phải nhường nhịn em mình chứ."
Châu Vân Sơn: ". . ."
Đối với chuyện ai trên ai dưới, loại quan hệ liên quan đến vấn đề địa vị này, đã là lên nòng rồi thì dù là nam hay nữ gì đều sẽ không nhượng bộ đâu.
"Ông xã, anh thực sự không muốn nhìn thấy bộ dáng bé Vân kinh ngạc sao?"
Châu Vân Sơn: ". . ."
Được rồi, ông động lòng! Ai bảo từ nhỏ con nhóc kia đã mặt than, trừng nửa ngày cũng không ra một câu, không khác gì ông cả.
Thế là, sau bữa cơm chiều, Vân Anh bị người mẹ tuyệt vời nhất thế giới gọi tới một bên, thoáng chốc toàn bộ trái tim của cô đều treo lên cổ họng.
Mặc dù chị hai đã nói với cô, ,mọi chuyện chị ấy đều đã giải quyết rồi, thế nhưng Vân Anh cũng không nghĩ là ba mẹ sẽ chấp nhận nhanh như vậy, bị kêu qua hỏi han cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Ngay khi Vân Anh đang làm các loại bổ não về ngôn từ sắc bén của mẹ kính yêu nhà mình thì mẹ Châu lại yên lặng nhét một bao thuốc vào tay cô.
Vân Anh: = 口 =
Được rồi, cô không nên dùng cách nghĩ của người thường đến suy đoán hành vị của mẹ mình, như vậy đơn giản chính là vũ nhục!
"Bé Anh nè, chuyện của con và bé Vân ba mẹ đều biết hết cả rồi, đường do con tự chọn, ngày cũng tự con sống qua, trong lòng các con thấy tốt là được."
Vân Anh gật đầu, trong lòng cảm động – ing, nếu vậy, cái bao thuốc này thì liên quan méo gì.
"Bé Anh à, nửa đời sau của con phải nhờ vào số thuốc này đó."
"!!!" Lẽ nào gia tộc của tui có bệnh di truyền gì sao? Nè nè, nếu vậy mẹ không cảm thấy phân lượng của cái bao thuốc này quá ít sao?
"Sau khi uống thuốc này sẽ có một khoảng thời gian bị tê liệt, như vậy cũng đã đủ cho con làm việc rồi." Mẫu thân đại nhân vỗ vai cổ vũ.
"?" Mỗ xuẩn manh hoàn toàn không rõ tình hình.
"Tìm một cơ hội cho chị của con uống vào, sau đó con liền. . ." Mẹ Châu làm thủ thế con dao, ám chỉ trực tiếp làm việc.
"!?" Là cho chị? Vân Anh chớp mắt gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Mẫu thân đại nhân hài lòng rời đi.
Buổi tối, Vân Anh trở về phòng, Châu Tuyết Vân ôm lấy cô từ phía sau, cọ cọ vào mặt Vân Anh, ôn nhu hỏi: "Mẹ đã nói gì với em vậy?"
Vân Anh suy nghĩ một chút, lấy ra một bao thuốc: "Mẹ nói chị bị bệnh, phải uống hết số thuốc này."
Châu Tuyết Vân: ". . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com