Chương 10: Chưa từng có ai dám làm phiền tôi ăn cơm
Lâm Duyệt thở dài một hơi, vừa gắp một ít thịt nhúng vào nước lẩu vừa thản nhiên nói:
“Hắn ta nói tôi, em là bạn gái của hắn, chỉ là có chút giận dỗi, nên mới…”
Giang Nhan Nhu mím môi bất mãn, đôi mắt thả lỏng, thất thần nhìn vào nước lẩu đang bốc khói nghi ngút.
Bạn gái? Từ khi nào lại trở thành bạn gái của Triệu Xuân Thành? Đúng là kẻ không ra gì, chuyện xằng bậy nào cũng có thể bịa được.
Lâm Duyệt gắp thịt chín vào chén nhỏ của Giang Nhan Nhu, lại rót cho nàng một cốc nước lạnh, dáng vẻ ân cần, chu đáo không hề che giấu.
“Cô Giang, em thấy sao?”
Giang Nhan Nhu liếc mắt nhìn Lâm Duyệt, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ an tĩnh, chống cằm mỉm cười xinh đẹp.
“Cô Lâm, cô thấy sao?”
Lâm Duyệt cười vài tiếng, rất sảng khoái trả lời:
“Lời không phải người nói, đương nhiên là rất chói tai.”
Tâm tư của Triệu Xuân Thành rất lớn, đến cả Lâm Duyệt hắn ta cũng dám lừa gạt. Chẳng qua là muốn xem thử dáng vẻ hèn mọn nhập vai của hắn, bằng không chỉ với chút trò mèo đó, còn có thể lừa gạt cô sao?
Giang Nhan Nhu uống một ngụm nước, tùy ý hỏi.
“Vậy cô Lâm trả lời như thế nào?”
Lâm Duyệt lại gắp một ít thịt chín vào chén đối phương, lười biếng đáp.
“Tôi nói, đêm qua nhất thời nảy sinh hứng thú với em, muốn hắn nhường em lại cho tôi. Lúc đó, sắc mặt của Triệu Xuân Thành lập tức trắng bệch, cho dù không hợp lẽ thường nhưng vẫn hai tay cung phụng, nói sẽ đem em nhường lại.”
Giang Nhan Nhu chậm rãi cầm đũa, nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên khinh thường. Đến cả bạn gái cũng chấp nhận nhường cho người khác, bộ dạng lấy lòng này có khi lại làm nên chuyện.
Nhìn thấy nàng ăn uống vui vẻ, lại không hề ghét bỏ đồ ăn mình gắp, trong mắt Lâm Duyệt lập tức xuất hiện ý cười.
Ngoài trời mưa lớn kéo dài. Trên bàn toàn là món ngon. Lâm Duyệt từ bỏ dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của mình, vô cùng hòa hợp cùng Giang Nhan Nhu ăn một bữa cơm.
Ăn được phân nửa, Giang Khuynh Thành bỗng nhiên gọi đến.
“Chị, cứu em…”
Âm thanh truyền đến vô cùng hỗn loạn. Tiếng khóc nức nở hòa trong hơi thở dồn dập lập tức khiến Giang Nhan Nhu vô thức buông đũa.
“Khuynh Thành, em làm sao vậy?”
Trái tim đang treo lơ lửng bỗng nhiên tê cứng. Đầu dây bên kia liên tục truyền đến từng tiếng nức nở của Giang Khuynh Thành, mãi một lúc lâu sau mới nghe đối phương trả lời.
“Chị, nhà đầu tư có ý đồ xấu. Ông ta muốn… đi cửa sau với em.”
“Chị… em rất sợ.”
Giang Nhan Nhu vô cùng lo lắng, mặt mày lập tức trắng bệch, kích động đứng bật dậy.
“Khuynh Thành, đợi chị, chị đến cứu em.”
Sau khi ngắt máy, Giang Nhan Nhu kiểm tra vị trí của em gái trên ứng dụng định vị. Nhà hàng của Giang Khuynh Thành cách nơi này không xa, chỉ khoảng mấy phút lái xe.
Ngẩng đầu nhìn biểu cảm phức tạp của Lâm Duyệt, nàng mím môi, nói như muốn khóc:
“Cô Lâm, giúp tôi…”
Lâm Duyệt lái xe phóng nhanh trên đường, năm phút sau đó, Giang Nhan Nhu khẩn trương lao ra khỏi xe, nhanh chóng chạy vào bên trong.
Nhờ vào quan hệ của Lâm Duyệt, nàng cuối cùng cũng tìm thấy em gái đang kinh hãi trốn trong phòng vệ sinh.
Vừa nhìn thấy nàng, Giang Khuynh Thành không màng thể diện, lập tức vứt điện thoại xuống đất, kích động ôm chầm lấy.
“Chị…”
Giang Khuynh Thành chỉ gọi một tiếng, ruột gan Giang Nhan Nhu đã đảo lộn cả lên. Nàng ôm em gái trong lòng, không ngừng ra sức trấn an.
Bên ngoài, cửa phòng đóng mạnh một tiếng. Lâm Duyệt liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm lăn lộn trên mặt đất, hàn khí tỏa ra lạnh lẽo, lập tức kìm hãm đối phương.
“Cô… cô Lâm…”
Lâm Duyệt từ tốn nhấc chân, mạnh mẽ giáng xuống phần dưới đang trương phồng lên.
“Từ trước đến nay, chưa có ai dám làm phiền tôi ăn cơm. Anh… là người đầu tiên.”
Có tiếng thở dài lười biếng vang lên. Cô kéo ghế ngồi xuống, chân bắt chéo, dáng vẻ tùy hứng, tỏa ra khí chất khiến người khác choáng ngợp.
Trong phòng có thêm vài người, bọn họ mặc âu phục đen, ánh mắt lạnh lẽo không có thần sắc, đứng thành một hàng ngay ngắn phía sau Lâm Duyệt.
“Cô… cô Lâm, tôi biết sai rồi, cô tha cho tôi. Tôi không dám nữa…”
Người đàn ông nén đau quỳ trên mặt đất. Trước mặt Lâm Duyệt, đối phương mạnh mẽ dập đầu, âm thanh chói tai vang lên, càng khiến ánh mắt nữ nhân thêm phần chán ghét.
Mắt thấy Giang Nhan Nhu đưa em gái trở ra, Lâm Duyệt hất tay, lười biếng ra lệnh.
“Đưa Giang tiểu thư ra ngoài.”
Người đứng phía sau nhanh chóng phản ứng, lập tức đi đến đỡ lấy Giang Khuynh Thành. Cô yếu ớt tựa vào người đàn ông bên cạnh, mang theo bất an liếc nhìn chị gái. Bắt gặp cái gật đầu của Giang Nhan Nhu, đối phương mới an tâm rời đi.
Người trước mặt phủ phục trên mặt đất, dáng vẻ hèn mọn khó coi, run rẩy không dám ngẩng đầu.
Lúc Giang Nhan Nhu đến gần Lâm Duyệt, eo nhỏ bị một bàn tay kéo xuống, thoải mái đặt nàng ngồi ở trên đùi.
Bàn tay mang theo quyền lực nâng lên, hất nhẹ một cái, người ở phía sau liền lập tức đi tới kéo kẻ có tội đứng dậy.
“Đánh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com