Chương 46. Tâm sự
Uống rượu, Dụ Ngôn được thả ở nhà nghỉ ngơi, tẩy sạch mùi rượu trong phòng tắm xong liền nhào lên giường, trong tay ôm chiếc chăn mềm mại, thoải mái nói không nên lời, trong không khí là hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn.
Dụ Ngôn trở mình, nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, không tự chủ nhớ lại lời nói của Bạch Vũ Đường.
"Ngốc nghếch, nếu hôm nay Tăng tổng không ở đây, chúng ta có thể gặp mấy người kia nhanh như vậy sao?"
Cô đương nhiên biết dụng ý của Tăng Khả Ny khi đến bữa cơm hôm nay, nhưng trước đó cô chỉ nghĩ, dù hiện tại đang xuống dốc, mình vẫn là nghệ sĩ của Kính Âu, Tăng Khả Ny là lãnh đạo, đến hỗ trợ cũng chẳng có gì không ổn.
Nhưng cậu ta đẩy lùi mấy cuộc họp.
Trên đầu thì bị thương.
Còn uống rượu.
Dường như cũng không đơn giản chỉ là hỗ trợ.
Dụ Ngôn trở mình nằm nghiêng, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, bức rèm nhạt màu bị gió thổi phất phơ, ánh mặt trời chiếu vào, căn phòng trở nên ấm áp.
Đã nói không muốn liên quan đến cậu ta, cớ sao giờ đây lại dây dưa không rõ.
Dụ Ngôn hơi đau đầu vì uống rượu, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ngủ.
Ngoài phòng khách, Chung Thần đã nấu xong canh giải rượu, gõ cửa, nhìn thấy Dụ Ngôn đang nằm ngủ, cô đứng bên giường một lát, giúp Dụ Ngôn đắp kín chăn, vừa mới xoay người ra ngoài, điện thoại liền rung lên, Chung Thần cầm lên xem, nhìn thấy tên người gửi liền nhếch miệng, ấn mở tin nhắn.
--- Trợ lý Chung, tôi để quên kịch bản ở nhà, phiền em mang đến giúp tôi.
Chung Thần trợn trắng mắt: Ờ.
Cô nghiêng đầu nhìn phòng ngủ của Dụ Ngôn, đặt canh giải rượu ở vị trí dễ thấy trên bàn trà, rồi xách túi rời khỏi chung cư.
Vừa đi không bao lâu, Dụ Ngôn đã bị điện thoại đánh thức.
Bên phía Hồ Tiểu Tĩnh có chút ồn ào: "Ngôn Ngôn, đoán xem tôi đang ở đâu nào?"
Có tiếng nam nữ hỗn loạn đang dỗ em bé, Dụ Ngôn ngồi dậy, choáng váng vài giây: "Không biết."
Hồ Tiểu Tĩnh cười: "Ngay gần đoàn phim của cậu, nhà Trình lão sư. Trình lão sư nói hôm nay cậu cũng đến, có thật không?"
Vừa dứt lời, bên kia điện thoại quả nhiên có người hỏi: "Là Dụ Ngôn sao? Bảo cậu ấy đến đây đi!"
"Đúng đúng đúng đến đây xõa một chút đi, con gái tôi hâm mộ cậu ấy lắm."
"Ôi con trai tôi còn muốn xin chữ ký đây, nó không tin mẹ già của nó với Dụ Ngôn là bạn học."
Thanh âm cười đùa chói tai, Dụ Ngôn dựa vào đầu giường, híp mắt, đầu đã đỡ đau hơn nhiều, giọng nói Hồ Tiểu Tĩnh vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Đến không?"
Dụ Ngôn nghĩ khoảng cách từ lần gặp mặt trước đã rất lâu rồi, cô muốn liếm con gái nuôi cũng chỉ có thể xem ảnh, tiệc đầy tháng cũng không đi được, nên chỉ suy nghĩ vài giây liền nói: "Được rồi, một lát nữa tôi đến."
Giọng nói Hồ Tiểu Tĩnh lộ ra vui vẻ: "Vậy tôi chờ cậu."
Dụ Ngôn hắng giọng, đang chuẩn bị cúp điện thoại, bất chợt nghĩ đến người nào đó, hỏi: "Tăng Khả Ny có đến không?"
Hồ Tiểu Tĩnh bị hỏi ngơ ngác: "Ai cơ? Tăng Khả Ny? Cô ta đến làm gì?"
Dụ Ngôn thở phào nhẹ nhõm: "Không có gì."
Cúp điện thoại, Dụ Ngôn bò dậy từ trên giường, mở tủ quần áo xem rất lâu mới chọn được một bộ áo sơ mi quần bò đơn giản nhất, áo sơ mi slim-fit màu hồng nhạt, còn mặc thêm áo quây đề phòng bị bung khuy, quần bò màu xanh bó sát, làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp. Dụ Ngôn không đi giày cao gót, ngược lại thay một đôi giày thể thao, tóc buộc thành đuôi ngựa lắc lư phía sau, cả người rút đi vẻ kiêu căng của nữ thần, biến thành người thân thiện dễ gần, khí chất cũng ấm áp hơn, trang điểm nhẹ nửa mặt mộc, càng cảm thấy mười phần hơi thở thanh xuân.
Giống như một cô sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường.
Dung nhan như tiên nữ, khí chất lại thanh lịch, dù chỉ mặc áo sơ mi quần bò cùng giày thể thao đơn giản, nhưng vừa vào nhà thầy Trình cũng vẫn hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, cô như bước lên ánh đèn mà tiến vào, cả căn phòng đều sáng lên, hương thơm trong trẻo mà lạnh lùng âm thầm bay lượn trong không gian.
Tất cả đều im lặng, Hồ Tiểu Tĩnh ôm con gái tiến lên: "Đến rồi."
Những người khác lúc này mới hoàn hồn.
"Dụ Ngôn bảo dưỡng thế nào vậy? Làn da mịn quá!"
"Đệch là Dụ Ngôn thật sao?"
"Dụ Ngôn lát nữa nhớ ký tên cho tôi."
"Được rồi được rồi, đều là bạn học, kích động như vậy làm gì, kiềm chế chút đi!" Hồ Tiểu Tĩnh kéo mấy người đang xông lên, Dụ Ngôn nghiêng đầu cười: "Trình lão đâu?"
"Đang nấu cơm bên trong."
Dụ Ngôn gật đầu: "Tôi vào xem."
Hồ Tiểu Tĩnh: "Đi đi."
Trình lão sư ở một căn nhà ba tầng kiểu cũ, đồ dùng có chút cũ kỹ, xung quanh đều đã đổi mới, nhưng nơi này không hề thay đổi chút nào, Dụ Ngôn nhớ rõ trong nhà thầy có rất nhiều hoa, trước kia cô và Tăng Khả Ny còn đến nghiên cứu hoa lá các thứ.
Còn chưa mở cửa, hương hoa đã thổi tới trước mặt, Dụ Ngôn ngừng bước vài giây, khóe môi nâng lên, vẻ mặt thả lỏng.
Từ cửa sau đến phòng bếp còn cách một sân nhỏ, Dụ Ngôn đứng trong sân, nhìn thấy không ít đồ đạc quen thuộc. Trình lão sư từ phòng bếp ra ngoài, trên tay bưng hoa quả, Dụ Ngôn liền chào: "Trình lão sư."
Trình Thụ ngẩng đầu, thầy không còn trẻ, hai bên tóc mai đã có sợi bạc, lúc cười rộ lên khóe mắt hằn rất sâu, nhưng tính cách rất tốt, nói chuyện hài hước, làm người ta không để ý đến tuổi tác của thầy.
"Dụ Ngôn đến rồi à? Cô của em vẫn nhắc đến em mãi đấy."
Dụ Ngôn ngó vào trong: "Cô có ở trong không ạ?"
Trình Thụ: "Có có, vào đi. Nhưng trong bếp toàn mùi dầu mỡ thôi."
Dụ Ngôn nở nụ cười: "Không sao đâu ạ, em vào đây."
Phòng bếp vừa rộng vừa kín, nhưng không đầy mùi dầu mỡ như lời thầy Trình nói, Dụ Ngôn nhìn thấy Trương Viện đang xào rau, máy hút khói được mở, rung lên ong ong.
Trương Viện phát hiện phía sau có bóng người, còn tưởng Trình Thụ đã quay lại, đầu cũng không nghiêng đã ra lệnh: "Lấy rau hẹ cho tôi. Nhìn xem canh được chưa, nếm thử đi, tôi còn chưa cho muối."
"Không phải ông nói Tiểu Ngôn với Tiểu Khả cũng đến sao? Thế đã đến chưa?"
Tiểu Ngôn và Tiểu Khả.
Dụ Ngôn hoàn hồn, nhìn bàn tay của Trương Viện ở giữa không trung, cô liền đưa đĩa rau hẹ đã thái cho Trương Viện.
"Làm gì đấy, thất thần ---" Trương Viện chưa nói xong, quay đầu, Dụ Ngôn nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của cô, cười: "Trương lão sư, là em."
Trong chảo phát ra âm thanh bùm bùm, Trương Viện vội quay lại xào rau, vẫn không quên nói chuyện: "Đến từ lúc nào thế, chẳng nói chẳng rằng."
Dụ Ngôn đứng phía sau cô, hai tay chắp sau lưng: "Em vừa đến, cô có cần em giúp không ạ?"
Trương Viện phất tay: "Không cần không cần, một mình cô làm là được, sắp được ăn rồi."
"Đúng rồi, Tiểu Khả đi cùng em đúng không? Hôm nọ Lão Trình nói gặp được em, cô còn không tin."
Dụ Ngôn ngẩng đầu đáp lại: "Tăng --- Khả Ny có chút việc ở công ty, chắc là không đến được."
"Bận nhỉ." Trương Viện cảm thán: "Trước kia mấy đứa mới lớn bằng ngần nào, bây giờ đều thành tài rồi."
"Nhất là em, cô vẫn thường thấy em trên TV đấy."
Dụ Ngôn cười.
Thường thấy cô trên TV, chắc đã biết chuyện của cô dạo này, cũng biết cô đã xuất quỹ, nhưng Trương Viện không nhắc đến đề tài này, lôi kéo Dụ Ngôn tâm sự mấy chuyện thú vị thời đi học.
"Nói chuyện gì đấy?" Có người chen vào hỏi, Dụ Ngôn nhìn thấy thầy Trình đi vào, liền dịch sang bên cạnh nửa bước, nhưng không rời đi.
Trương Viện nhìn hành động của cô, nói: "Lão Trình, xào thức ăn giúp tôi."
Thầy Trình nhận xẻng từ tay cô: "Bà đi đâu thế, sắp ăn cơm rồi."
Trương Viện nhìn chồng mình: "Tôi đi vệ sinh! Tiểu Ngôn đi cùng cô không?"
Dụ Ngôn gật đầu: "Vâng."
Hai bóng người đi qua sân nhỏ đến phòng vệ sinh phía sau, căn nhà không thay đổi, nhưng phòng vệ sinh đã được sửa lại, trên tường là gạch sứ màu trắng được ánh mặt trời chiếu vào, có chút chói mắt, Trương Viện vừa đi vừa cười nói: "Tìm cô có việc sao? Hay là muốn nói gì với cô?"
Dụ Ngôn không nghĩ ánh mắt Trương Viện lại sắc bén như vậy, ý đồ của cô đã bị nhìn hết, gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ.
Thật ra hôm nay cô tới đây, không chỉ để ăn chực, mà còn có chuyện muốn hỏi Trương Viện.
Dáng người của Trương Viện đã thay đổi, không còn thon thả nhỏ nhắn, lưng cũng không còn thẳng tắp, nhưng khí chất vẫn như cũ, là người phụ nữ mạnh mẽ điển hình từ khi còn làm luật sư, tuy rằng đã về hưu nhiều năm, nhưng bệnh nghề nghiệp cũng không mất đi, vẫn còn thói quen nhìn mặt đoán ý, nhìn động tác đoán lòng người, từ khi Dụ Ngôn vào phòng bếp, Trương Viện đã đoán được ít nhiều.
Dụ Ngôn tự biết không thể nói dối cô, cười nói: "Vẫn là cô lợi hại, không thể giấu được chuyện gì."
Trương Viện bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn so với Trình Thụ, cô cười rộ lên: "Được rồi, cô biết em muốn hỏi gì. Là chuyện về Tiểu Khả đúng không?"
Dụ Ngôn trầm mặc vài giây, gật đầu: "Em muốn biết, rốt cuộc nhà cô ấy trước kia đã gặp chuyện gì."
......
Tăng Khả Ny trở lại văn phòng sau cuộc họp, vừa ngồi xuống, cửa liền bị gõ vang, trợ lý Tiếu ôm cặp tài liệu đi vào: "Tăng tổng, đây là báo cáo nửa năm, mời ngài xem."
Nói xong lại lấy một phần văn kiện khác: "Đây là đề án của phòng kế hoạch."
"Đây là..."
Tăng Khả Ny ngắt lời cô: "Mấy giờ rồi?"
Trợ lý Tiếu nhìn đồng hồ: "5 giờ."
Nói xong lại hỏi tiếp: "Tăng tổng có việc sao?"
Tăng Khả Ny im lặng, không nói gì.
Trợ lý Tiếu nhìn sắc mặt tái nhợt của Tăng Khả Ny, sau khi trở về từ bữa trưa kia, các cô mở hai cuộc họp không ngừng nghỉ, Tăng Khả Ny còn không có thời gian để thở, bây giờ còn một đống văn kiện đang chờ phê duyệt, nghĩ đến vết thương sau gáy của cô, trợ lý Tiếu đề nghị: "Tăng tổng, hay là hôm nay ngài về sớm một chút đi? Tôi thấy sắc mặt của ngài không tốt lắm."
Tăng Khả Ny nghe vậy, phá lệ gật đầu: "Cũng được."
Trợ lý Tiếu ngược lại ngây ngẩn cả người, trước đây mặc kệ cô nói thế nào, Tăng Khả Ny đều như Chàng Ba liều mạng*, hôm nay lại dễ tính thế này? Nói đi là đi?
*Chàng Ba liều mạng/Biện mệnh Tam Lang: Tức Thạch Tú, đứng số 33 trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.
Lên xe, cô mới biết mình đã nghĩ nhiều.
Tăng Khả Ny nói địa chỉ: "Tôi nghỉ ngơi một lát, bao giờ đến gọi tôi."
Trợ lý Tiếu gật đầu: "Vâng."
Điểm đến là một khu nhà gần trường cao trung, là địa điểm quay phim, đã cùng Tăng Khả Ny đến đây không chỉ một lần, trợ lý Tiếu lập tức hiểu ý cô.
Giang tổng chắc chắn lại đến tìm Dụ Ngôn.
Sự thật chứng minh cô lại nghĩ sai, trợ lý Tiếu nhìn Tăng Khả Ny đi đến một ngôi nhà, sờ lên mặt mình, sao lại đau thế này?
Hôm nay Tăng Khả Ny quá không giống bình thường.
Trong nhà Trình lão sư vô cùng náo nhiệt, chưa bắt đầu ăn, mọi người đều chui vào cạnh nhau nói chuyện, nói về con cái, nói về sự nghiệp, nói về đối tượng, cũng nói về Dụ Ngôn, còn có người nói về Tăng Khả Ny.
Đề tài bắt đầu nóng lên, mọi người bảy miệng tám lưỡi thảo luận: "Các cậu nói xem, có phải Dụ Ngôn gọi cho Tăng Khả Ny trên chương trình lần trước không?"
"Không thể nào? Tôi cảm thấy hai người bọn họ không phải loại quan hệ kia."
"Tôi lại thấy giống, lúc trước có bạn bên lớp hai nói với tôi thấy hai người đấy ôm ôm ấp ấp."
"Đừng đánh rắm!" Hồ Tiểu Tĩnh lập tức cao giọng: "Hoa tươi như Dụ Ngôn sao có thể cắm ở bãi --- cắm trên người Tăng Khả Ny?"
Nói xong, đôi mắt đăm đăm nhìn phía trước, mọi người cùng nhìn qua, thấy Tăng Khả Ny đứng ở cửa phòng khách, dáng người cao gầy, vẻ mặt nghiêm nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com