Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Hôm nay Sở Văn đi làm giải quyết một phần công việc do Trần Kha bàn giao, căn bản là không nhớ tới chủ động tìm Thư Kỳ nói chuyện. Mãi cho đến khi tan tầm, nàng mới nhớ ra việc phải làm.

Đây không phải là việc gì lớn, chỉ là Sở Văn không phải người thích trì hoãn thời gian, một khi đã đưa ra quyết định thì rất khó thay đổi lựa chọn. Hơn nữa, lựa chọn này có thể khiến ba mẹ nàng không tự ý nối duyên tơ nữa, vậy vì cái gì phải từ chối?

Cái gọi là giúp đỡ nâng đỡ, việc rèn luyện dưới giám sát của mình, để Diệp Thư Kỳ vào công ty làm việc không phải là không được. Nhưng nếu đến lúc đó Diệp Thư Kỳ không làm được, việc định đoạt ở lại hay rời đi cũng không nằm trong kiểm soát của nàng nữa. Nghĩ đến đây, Sở Văn cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều, nàng thu thập một ít tài liệu rồi về nhà.

Trùng hợp là ở khoảng cách không xa, Sở Văn đang lái xe thì thấy Thư Kỳ bước lên xe buýt, đi đến hướng nhà của cô.

Sở Văn dừng xe dưới nhà cô, đợi khoảng mười phút mới thấy Thư Kỳ đến gần. Hôm nay Thư Kỳ mặc một chiếc váy trắng, tóc dài ngang vai xõa ra khiến cả người càng thêm lộ ra văn tĩnh. Trên người cũng không nhìn ra được một chút khí chất nào giống người đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội, sạch sẽ không giống người thường, làm cho người khác cảm giác vô cùng dễ chịu.

“Em qua đây một chút.” Sở Văn từ xa gọi cô.

Thư Kỳ nhìn xung quanh thấy không có ai, liền nhìn Sở Văn, chỉ tay vào mình, thấy Sở Văn gật đầu một cái mới đi qua.

Cô vội vàng tăng tốc độ, đứng yên trước mặt Sở Văn cười cười: “Học tỷ.” Nói xong liền định cúi đầu.

Sở Văn nhanh chóng đặt ngón tay lên trán cô, ngăn động tác cúi đầu của cô rồi mới rút tay về, hắng giọng nói: "Về sau em không cần khách sáo như vậy, chúng ta cũng không phải xa lạ gì."

“Vâng, được.” Thư Kỳ thành thật đáp ứng.

Cô nghe lời như vậy khiến Sở Văn nhất thời không nói được một lúc. Nàng nhìn lên cửa sổ nhà Thư Kỳ, trong lòng cảm thấy chuyện này có lẽ không nên nói trong nhà. Mặc dù ba mẹ cô biết lý do tại sao nàng muốn gặp Thư Kỳ, nhưng chưa chắc không thể tránh khỏi việc nổi lên tính tác hợp hai người.

Nghĩ vậy, nàng hỏi: “Em ăn gì chưa?” Lúc này mới từ ngoài về, sớm như vậy hẳn là chưa ăn tối đi?

“Chưa, chị có chuyện gì sao ạ?” Thư Kỳ lắc đầu nói.

"Vừa vặn chúng ta đi cùng đi, tôi đưa em đi ăn." Sở Văn nói xong liền xoay người mở cửa ghế lái, nói với Phó An Nhiên: "Em ngồi ghế phó lái đi, chúng ta đi."

“A?” Thư Kỳ có chút khó hiểu, như thế nào cảm thấy Sở Văn như biến thành người khác. Nhìn như không có thay đổi, nhưng sao lại thấy nhiệt tình hơn?

"A cái gì? Lên xe đi." Sở Văn đóng cửa, hạ cửa sổ thò đầu ra thúc giục.

Thấy vậy Thư Kỳ đành phải vòng sang phía bên kia, mở cửa lên xe. Thắt dây an toàn xong thì Sở Văn lái xe hướng ra khỏi cổng khu dân cư.

Thư Kỳ nghiênh đầu nhìn sườn mặt của Sở Văn, cô không thể hiểu được Sở Văn đang nghĩ gì, nhưng thói quen từ trước đến nay vẫn khiến cô vô thức nghe lời. Cũng giống như lúc hai bên gia đình trăm phương ngàn kế tác hợp hai người với nhau, nếu Sở Văn im lặng, cô cũng sẽ im lặng. Nếu Sở Văn không đồng ý, cô cũng sẽ không đồng ý.

Cô không muốn mang lại phiền phức cho Sở Văn, cho nên cô vẫn luôn phối hợp cùng nàng từ chối bất kỳ sắp xếp nào của gia đình. Theo thời gian, đã trở thành một thói quen nghe lời như vậy.

“Em muốn ăn gì?” Sở Văn đột nhiên hỏi.

Thư Kỳ lấy lại tinh thần, nhìn thẳng sườn mặt của Sở Văn, "Em không biết cụ thể là muốn ăn gì, học tỷ quyết định là được rồi."

Khóe môi Sở Văn khẽ nhếch lên, có vẻ rất hài lòng với bộ dáng nghe lời của Thư Kỳ. Nàng chuyển hướng, lái xe vào bãi đậu xe của một cửa hàng trước mặt.

Mặc dù Thư Kỳ bày ra bộ dáng tùy ý Sở Văn quyết định, nhưng lúc gọi món Sở Văn vẫn lịch sự để học muội gọi món. Cuối cùng, lại trở thành người phục vụ gọi giúp, hai người chọn lẩu vịt thêm hai món ăn kèm.

Thời gian chờ thức ăn hai người rơi vào trầm mặc, Thư Kỳ chỉ xem có thể làm được cái gì, rốt cuộc nhìn Sở Văn rót trà vào hai cái ly.

Sở Văn nhìn sang, trên mặt hiện lên mấy phần ý cười.

Thư Kỳ này thật ra cũng không tệ lắm, làm bạn bè với cô cũng tốt, cô cũng không mang cảm giác bị dòng đời xô đẩy làm vấy bẩn. Nếu như ba mẹ không cuồng nhiệt tác hợp hai người như vậy, Sở Văn cũng sẽ không từ chối tiếp xúc với Thư Kỳ.

Lẩu vịt là món ăn đặc trưng của cửa hàng này, hơn nữa món này còn dùng nồi đất nấu chín, chắc chắn nồi lúc nào cũng trong tình trạng để lửa, cho nên phục vụ mới có thể nhanh chóng như vậy. Hai người im lặng không được vài phút, nhân viên phục vụ đã bưng một nồi đất lên, đặt trên lò lửa ở giữa bàn, mùi thơm bắt đầu tỏa ra theo hơi nóng.

"Học tỷ..."

"Có chuyện này……"

Hai người cùng nhau mở miệng, muốn nói lại thôi. Sở Văn cười một tiếng, nói: "Để tôi nói trước đi."

Thư Kỳ gật đầu, Sở Văn trầm ngâm một lúc rồi mới nói: "Lần trước không phải em nói với tôi là em chuẩn bị tìm việc sao? Vừa lúc công ty của tôi đang tuyển người mới, nếu em có ý định, có thể trực tiếp đến."

Nàng khéo léo tránh chuyện vì ba mẹ bắt cô tìm Thư Kỳ, vì hai người luôn ở thế bị động, Thư Kỳ cũng không phản kháng như nàng. Thư Kỳ cũng không làm gì sai cả, sao nàng lại đành lòng để Thư Kỳ vì việc này mà canh cánh trong lòng đây?

Có một số chuyện, chỉ cần chúng ta chịu thay đổi phương thức nói, mọi người ai cũng sẽ thoải mái hơn.

Thư Kỳ giống như nghe được một tin tức chấn động, cô yên lặng nhìn Sở Văn, người này vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa, xoay người lấy từ cặp ra một tập tài liệu.

“Học tỷ, sao lại đột nhiên như vậy?” Thư Kỳ vốn tưởng hôm nay Sở Văn có chút chút kỳ quái. Mục đích của cuộc trò chuyện này là mời cô vào Amont làm việc, vậy lại càng kỳ quái hơn.

Được vào làm việc ở Amont là một cơ hội hiếm có, là cô nên biết cảm ơn.

Nhưng thế này, làm sao nàng thuận theo lời của Sở Văn đây?

“Có gì mà đột nhiên?” Sở Văn đặt tập tài liệu lên bàn, cầm đũa gắp một miếng thịt vào bát mình, cắn một miếng nói: “Em đang định tìm việc, tôi vừa vặn đang tuyển người, thích hợp thế còn gì? Mặc dù là tôi trực tiếp đưa em vào, nhưng nếu em không tiếp tục công việc nữa, tôi cũng không thể giữ em lại. Ở trong công ty tôi cũng không tính là quyền lực gì, lần trước em cũng đã gặp đối tác của tôi, cậu ấy đối với tôi cũng nghiêm khắc, không phải dễ chịu gì."

Vừa nói nàng vừa gắp một miếng thịt vào bát cho Thư Kỳ, dùng đũa chỉ vào bát: "Em ngẩn ra làm gì? Mau ăn đi, đã bớt nóng rồi."

Sở Văn thầm nghĩ trong lòng, hình tượng của Trần Bảo Bảo cứ như vậy trước mặt người mới bị bóp méo thành đại lão bản độc ác. Nhưng nhìn mặt của Trần Kha, Thư Kỳ hẳn cũng không dám đến gần, lần trước đến nhà ăn mừng cả hai cơ hồ cũng không có cơ hội nói chuyện.

Thư Kỳ nhanh chóng cầm bát đũa lên, lời nói của Sở Văn khiến cô nghe xong càng thêm choáng váng. Nhìn nàng mím môi gắp thịt trong nồi, cô không nhịn được cười nhẹ, nghiêm túc nói: "Cảm ơn học tỷ, em sẽ làm việc chăm chỉ."

Vừa nói ra lời này, Sở Văn liền biết mọi việc đã xong, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra Sở Văn biết khả năng chuyện này thành công sẽ không cao, không thể nói hoàn toàn Sở Văn vì quen biết mới tạo cơ hội cho Thư Kỳ. Chỉ có thể nói đây là một khởi đầu tốt cho Thư Kỳ, phần còn lại phải xem thực lực của cô.

“Vậy thì tốt rồi, đừng có phụ kỳ vọng của tôi.” Sở Văn làm ra bộ dáng tràn đầy kỳ vọng. Nàng nhìn lướt qua tài liệu, nâng cằm nói: "Đó là điều kiện ứng tuyển với mức lương, còn có một số quy định nữa, em có thể về nhà xem qua. Yêu cầu ứng tuyển không cần phải đọc kỹ, nếu như cảm thấy sẵn sàng, một hai ngày sau liền có thể đến làm. Nếu em cảm thấy chưa sẵn sàng, thứ hai tuần sau đến công ty gặp tôi nói chuyện."

“Vâng, em biết rồi.” Thư Kỳ nhìn khuôn mặt Sở Văn qua làn khói của nồi lẩu, nhìn thấy nàng không chút khách sáo thận trọng, khẽ cúi đầu tự nhiên ăn. Ngũ quan ôn hòa khiến cô luôn cảm thấy Sở Văn vẫn luôn tao nhã như vậy.

Lúc này, phục vụ mang hai món còn lại ra, Thư Kỳ có qua có lại gắp cho Sở Văn một miếng đậu hũ Tứ Xuyên, Sở Văn mỉm cười nói: "Cảm ơn."

Thư Kỳ nhất thời không biết làm sao lại nhớ tới mối quan hệ lúng túng nhiều năm giữa hai người, đột nhiên hỏi: "Học tỷ, thời gian dài như vậy rồi, chị có dự định yêu đương không?"

Sở Văn nhấc mắt nhìn cô, Thư Kỳ nhanh chóng đặt đũa xuống giải thích: “Em không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi chị, chị chưa tính đến việc thoát khỏi tình huống hiện tại sao?” Cô mím môi, bắt gặp ánh mắt thăm dò của Sở Văn: "Dù sao chú dì cùng ba mẹ em nói thế nào cũng không nghe ..."

Đây là vì mấy ngày trước Thư Kỳ mới chia tay với bạn trai, thời gian yên bình của cô cũng kết thúc. Người mẹ hiền lành nhân hậu của cô luôn nói về Từ Sở Văn, đôi khi nói nàng tính cách thế này, đôi khi nói nghề nghiệp của nàng thế kia.

Nói chung, trong mắt ba mẹ cô, Từ Sở Văn tốt hơn cả người bạn trai của cô. Tất nhiên, Thư Kỳ cũng cảm thấy như vậy, cô không phủ nhận điều đó.

Sở Văn lại cầm bát lên, nhấc lên liền gắp miếng đậu hũ mà Thư Kỳ vừa gắp cho nàng, nhếch môi cắn một miếng, hai má hơi phồng lên. Thư Kỳ liền cảm thấy Sở Văn có một chút "Đáng yêu".

Nàng đặt bát xuống, nhàn nhạt nói: "Tại sao phải thay đổi bản thân mình vì những lý do này? Vì để thoát khỏi tình huống hiện tại để đi yêu đương, tôi cảm thấy như vậy là đối với bản thân mình cùng người khác không có trách nhiệm."

Nói trắng ra, chính là vì yêu thì yêu. Không chỉ là không có trách nhiệm với chính mình, mà còn đối với người lọt hố không có trách nhiệm.

Thư Kỳ vừa ăn liên tục gật đầu, Sở Văn có chút muốn cười, nói: "Dù sao chỉ cần chúng ta bày ra thái độ nghiêm túc, ba mẹ cũng chỉ có thể nói ngoài miệng mà thôi."

Nàng đã nghĩ như vậy, mặc cho ba mẹ tác hợp mình với Thư Kỳ, chỉ cần cô không muốn thì ba mẹ cô cũng không thể làm gì, dù sao trực tiếp gặp mặt cũng là nàng.

"Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Không phải từ trước đến giờ đều như vậy sao?"

Thư Kỳ lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ, "Không có gì, chỉ là em vừa mới chia tay bạn trai, sau đó mẹ em ngày nào cũng nhắc đến chị."

Sở Văn cong môi, thở dài một hơi: "Chia tay sao? Khó trách mẹ tôi lại vui vẻ như vậy. Tôi còn tự hỏi vì sao mới yên bình một thời gian mẹ tôi lại nhắc lại".

Thư Kỳ bị ngữ khí của Sở Văn chọc cười, cũng ngừng nhắc đến chuyện khiến cả hai khó xử. Dù sao thì cũng đã thống nhất ý kiến, bày ra thái độ nghiêm túc là được.

Chỉ là khi cô đang tập trung vào thức ăn trên bàn, mơ hồ nhìn thấy Sở Văn đang chậm rãi uống trà, ngữ khí thản nhiên nói: "Muốn đi đường nào thì phải tự mình bước đi, đừng bao giờ để bất cứ người nào hay thứ gì ảnh hưởng đến mình. Dù sao người khác thay em sắp xếp thật tốt, cũng không có nghĩa thực sự phù hợp với em. Bởi vì em có thể tự hỏi chính mình."

Thư Kỳ ngước mắt nhìn, Sở Văn vẫn đang uống trà, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp cùng với bầu không khí trầm mặc đột ngột khiến Thư Kỳ sững sờ một lúc, bỏ lỡ chút lãnh đạm buồn bã trong mắt Sở Văn. Cô chớp mắt một cái, người trước mặt trở lại dáng vẻ thường ngày.

"Em sẽ nhớ kỹ, học tỷ."

Thư Kỳ nhẹ nhàng nói, cô thấy Sở Văn khẽ gật đầu, môi cong lên, vẫn ôn hòa như mọi khi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com