Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Vương Tế bởi vì lo lắng không nhịn được biến tư thế thành ngồi quỳ, nghe nói như thế hơi kinh ngạc, nói: "Tiểu. . . Tiểu muội làm sao sẽ nhận thức Vương Lịch Úc?"

"Ồ? Nói như vậy, ngươi thật sự biết hắn?"

"Hắn là ấu tử của Tộc trưởng, thuở nhỏ đã nổi danh tài giỏi."

Nhắc đến chuyện này, Vương Tế không khỏi chìm vào hồi ức. Lần duy nhất nàng từng thấy Vương Lịch Úc là trong lễ tế tổ của gia tộc. Khi ấy, hắn vẫn là một thiếu niên hăng hái, đầu đội hoa tươi, trên người mặc gấm vóc. Ánh mắt kiêu ngạo, dáng người thẳng tắp, trông chẳng khác nào một con công xòe đuôi trong cung.

Nếu không phải vì mệnh Địa Khôn, e rằng giờ này hắn cũng đã có một chức quan.

Nếu Phó Bình An biết được suy nghĩ trong đầu Vương Tế, nhất định sẽ nắm lấy vai nàng mà hỏi: "Vương Lịch Úc thực sự là Địa Khôn?" May mắn là nàng không biết. Vì thế, trong đầu nàng lúc này vẫn đang suy tính xem liệu mình có nên mổ gà lấy trứng mà trực tiếp diệt Vương gia hay không. Nếu làm vậy, không biết Vương Lịch Úc có chịu đến dưới trướng của nàng không.

Đang mải suy nghĩ, xe ngựa của Vương gia đã đi xa. Đoàn người tiếp tục dọc theo con đường lớn, chẳng mấy chốc đã tới cổng thành.

Rời khỏi thành thì đơn giản, nhưng muốn vào thành lại phải xếp hàng dài. Phó Bình An ngồi dậy nhìn về phía đoàn người. Đa số cư dân trong thành đều có mức sống chẳng khá hơn đám dân chạy nạn là bao. Trên người họ, gọi là y phục thì không đúng, mà chỉ như những tấm vải khoác lên mình.

Dù chen chúc, nhưng đoàn người vẫn giữ được trật tự. Đi thêm một đoạn, bọn họ nhìn thấy một lều phát cháo, xung quanh đã tụ tập không ít người. A Hoa nói: "Sắp đến giờ phát cháo rồi."

"Ngươi cũng hiểu rõ tình hình ngoài thành sao?" Phó Bình An hỏi.

A Hoa đáp: "Tây thị có nhiều đứa nhỏ. Phần lớn đều là ta nhặt từ đám dân chạy nạn ngoài thành về giúp đỡ. Nhất là vào mùa đông, khi tình hình nghiêm trọng, ta thường xuyên đến đây."

Phó Bình An có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn đối phương: "Tại sao ngươi lại quan tâm đến những chuyện này?"

A Hoa mỉm cười: "Ta không cố ý quan tâm, chỉ là tò mò thế giới bên ngoài ra sao mà thôi."

"Vậy nồi cháo ngoài thành này có ngon không?"

"Không tệ, đầu bếp đều khá giỏi."

"Thế công trình giúp đỡ nạn dân ở chỗ nào?"

"Ở ngoại thành, đang xây một cây cầu, sửa lại Kinh Triệu Doãn phủ cùng Đình Úy ngục. Trong thành thì các phú hộ góp tiền xây một đạo quán ở phía Đông. Khi trở về, ngươi có thể tiện đường ghé qua xem."

Phó Bình An trầm tư. Một lát sau, nàng hỏi: "... Ngươi rảnh rỗi lắm sao?"

Những chuyện này, nàng từng hỏi Trần Yến cùng Điền Bình, nhưng họ đều không rõ ràng. Trong khi đó, A Hoa lại thuộc làu làu.

Hơn nữa, đối phương dường như cố ý nói cho nàng nghe. Khiến nàng không thể tự lừa dối bản thân - chẳng phải rõ ràng là nàng đã biết thân phận của mình rồi sao?!

Có lẽ vì cảm thấy hơi mất mặt, Phó Bình An mới hỏi câu kia.

A Hoa chỉ cười, phất tay: "Ta rất rảnh. Nếu ngươi còn gì muốn biết, cứ hỏi ta. Dù bây giờ không biết, sau này ta cũng sẽ nghe ngóng giúp ngươi."

Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, hoàn toàn không có vẻ bị đả kích. Điều này khiến Phó Bình An cảm thấy mình có phần nhỏ nhen.

Nàng vừa định lên tiếng thì tiếng trống vang lên.

Đám dân chạy nạn vốn đang ngồi hoặc nằm la liệt lập tức nhốn nháo, kéo đến lều phát cháo. Phó Bình An nghe thấy có người lớn tiếng nhắc nhở: "Trẻ con trước, rồi đến người già! không cho phép ồn ào!"

Chẳng mấy chốc, đã có trẻ con bưng bát cháo nóng hổi chạy ra. Chúng chẳng sợ nóng, vừa đi vừa húp lấy húp để. Phó Bình An nhìn cảnh đó, lòng trĩu nặng, chậm rãi cúi đầu.

Xe ngựa bắt đầu chạy chậm lại. Trần Yến hỏi: "Chúng ta trở về đi thôi? Vào thành còn phải xếp hàng lâu, không quay về sớm thì sẽ muộn mất."

Phó Bình An gật đầu, ôm đầu gối ngồi trên đống cỏ, trong lòng u ám vô cùng.

A Hoa ở bên cạnh cảm thán: "Giờ số dân chạy nạn đã ít hơn so với mùa đông rồi."

【 Chư Vũ Tinh Thông Tartaglia: Cảm giác nữ hài này có thể làm một ngoại ứng rất tốt. 】

【 Sơn Hà Thiêu Bóng Đêm: Trước đó không ai tò mò nữ hài này là ai sao? 】
【 Tiểu Cửu 794: Nhưng mà nhìn dáng vẻ thì cũng chỉ mười tuổi, bất kể nàng là ai đi nữa. 】
【 Tám Cái Răng Tắm Nắng: Có khi nào là mật thám do Nhiếp Chính Vương phái tới không? Kiểu như trong tiểu thuyết, từ nhỏ đã được cài vào làm gián điệp ấy? 】
【 Linh Niệm Vĩnh Hằng: Nếu đã nghi ngờ thì sao không nghi luôn Vân Bình Quận chúa? 】
【 Trì Tụng Là Cá A: Không ai được phép nghi ngờ Vân Bình Quận chúa! 】
【 Hạc Trở Về: Cổ đại thật sự quá thê thảm, ôm chặt con mèo của ta. 】

"Mùa đông thì tình hình ra sao?" Phó Bình An thấp giọng hỏi.

"Khi đó dân chạy nạn ngoài thành tụ tập đông nghịt, gần như không thấy đất trống, dịch bệnh cũng thường xuyên bùng phát..." Nàng đột nhiên trầm mặc, cố gắng nở nụ cười, "Nhưng mùa đông nhà ta bận lắm, ta cũng không có nhiều thời gian quan sát."

Bọn họ xếp hàng vào thành cùng đám dân thường, xung quanh truyền đến những tiếng trò chuyện rời rạc:

"Giờ phải tính sao đây..."
"Nghe nói Vũ An Công đang tuyển binh... Có lẽ nên đi thử xem."
"... Cũng may là còn có Vũ An Công."

Vũ An Công chính là Nhiếp Chính Vương.

Phó Bình An nghe thấy những lời này nhưng trong lòng không hề tức giận. Vì dù nghĩ đi nghĩ lại, nàng cũng cảm thấy họ nên cảm tạ Phó Linh Tiễn.

Bởi vì tất cả những chuyện này đúng là Phó Linh Tiễn đã làm.

"Đám dân thiển cận này! Nếu bệ hạ đích thân chấp chính, nhất định sẽ làm tốt hơn nhiều!" A Hoa tức giận bất bình nói.

Phó Bình An liếc nhìn nàng một cái, rất muốn hỏi có phải nàng biết thân phận mình hay không mà mới nói vậy. Nhưng cuối cùng, nàng nhịn xuống, chỉ gật đầu qua loa rồi nhìn về hướng khác.

Cách đó không xa, lại có một chiếc xe ngựa chạy đến. Dù không hoa lệ như xe của Vương gia, nhưng vẫn vô cùng tinh xảo.

Xe ngựa dừng lại trước cửa thành một lát, rèm xe kéo lên, có người nói vài câu, sau đó nhanh chóng được thủ vệ cười cười cho qua.

"Xe ngựa đó của ai?" Phó Bình An hỏi.

A Hoa nhíu mày lắc đầu, Trần Yến thì đáp: "Là xe ngựa của Nghiêm Úc, môn khách dưới trướng Nhiếp Chính Vương. Ta vừa thấy hắn ló mặt."

"Nghiêm Úc? Hắn có tài hoa không?"

Câu này thực chất cũng là hỏi màn đạn.

【 Vic Ngươi Có Thể Như Thế Nào: Có tài, nhưng hắn là kẻ trung thành tận tụy với Nhiếp Chính Vương, không thể lung lạc. 】
【 Gạo Thỏ Tương: Ta cảm thấy trong nguyên tác hắn thầm mến Nhiếp Chính Vương. 】
【 Chấm Điểm: -2: Thật hay giả vậy? Sao ta không nhìn ra. 】
【 Nghe Thấy Đình Có Hạc Đến: Lúc ẩn lúc hiện, có cái cảm giác đó thật. 】
【 Công Tước Không Thích Ăn Xoài: Hắn là O? 】
【 Khô Vinh: B đi, Thường dung. 】

Trần Yến cũng trả lời: "Hắn vốn có chút tài hoa, nhưng chỉ là con nhà thương nhân, lại mang danh Thường dung, nên không thể vào triều làm quan."

【 Ai Này: Nha khoát? 】
【 Ôn Lương: Vậy nếu cho hắn làm quan, có thể lung lạc hắn không? 】
【 Mất Ngủ Từng Ngày từng ngày: Các ngươi có đọc nguyên tác không vậy? Nghiêm Úc tin tưởng Nhiếp Chính Vương nhất định sẽ làm Hoàng đế. Hắn không phải thầm mến Nhiếp Chính Vương, mà là cuồng nhiệt với lý tưởng về một vị minh quân. 】
【 Đồng Mặc: Nói đơn giản, hắn là biến thái. 】
【 Trường An Hoa: Ta cũng có cảm giác này, hắn yêu thích cái sự nghiệp tạo phản này. 】

Phó Bình An vốn còn có chút mong chờ chiến tranh sớm chấm dứt.

Nhưng một kẻ yêu thích tạo phản như vậy, hiển nhiên không thể trở thành một thần tử trung thành.

Tiến vào thành, các nàng trước tiên đến Tây Thị trả lại xe ngựa. Phó Bình An vốn định tìm Hoắc Bình Sinh để bắt chuyện, nhưng thế nào cũng không thấy nàng đâu. Sắc trời dần tối, Tây Thị cũng sắp đóng cửa, nàng đành phải rời đi.

Nàng vốn muốn bảo Trần Yến theo dõi A Hoa, nhưng khi lời sắp thốt ra, lại biến thành: "Trẫm muốn gặp Điền Công."

Trong lòng nàng lại bắt đầu nôn nóng.

Đánh bại Thái Hậu tự đắc vào thời khắc này đã hoàn toàn tan thành mây khói, điều nàng thực sự muốn là tìm ra cách để hoàn toàn nắm quyền cai trị đất nước này.

Nàng có rất nhiều việc muốn làm, mà tất cả đều cần tự mình chấp chính mới có thể hoàn thành.

Trần Yến nghe thấy bệ hạ tự xưng "Trẫm", liền biết đối phương có chuyện quan trọng, lập tức nghiêm túc đáp: "Bệ hạ có thể trực tiếp triệu Điền Công tiến cung."

Phó Bình An nghĩ lại, thấy cũng đúng. Giờ nàng ít nhất cũng là chủ nhân nội cung, những chuyện này nên dần thay đổi cách tư duy.

Nàng gật đầu, dặn dò: "Ngươi đi đưa Điền Công vào cung, nhưng đừng để người khác biết."

...

Trở lại trong cung thời gian, bên trong cung điện đã đốt đèn, sắc trời nặng nề, ánh nến yếu ớt, trống chiều thanh như sấm rền, tuyên cáo một ngày kết thúc.

Hôm nay xuất hành, Phó Bình An thu hoạch khá dồi dào, trong lòng rất mệt.

Nàng ra ngoài thời gian còn tràn đầy phấn khởi, trở về nhưng có chút không nhấc lên được kính.

Trong đầu nàng chất đầy những suy nghĩ lộn xộn, nhưng lại không biết tìm ai để giãi bày. Có chút số ý kiến quá ấu trĩ, có chút ý kiến lại quá mức phản nghịch. Nếu nói với các thần tử bên cạnh, e rằng họ sẽ hoảng hốt, cảm thấy thiên tử điên rồi.

May mà nàng còn có thể thảo luận trực tiếp với mọi người.

Sau khi ổn định lại, nàng đặt câu hỏi đầu tiên:

"Dân gian có rất nhiều nhân tài, ta phải làm sao để thu nạp họ?"

【 Popp: Chẳng phải đã có khoa cử rồi sao? 】
【 Cô Tinh Lưu Lãng Giả: Ngươi cũng có thể lấy danh nghĩa mình lập học quán, hoặc nâng cao địa vị cho các học phái khác. Bây giờ Nho học chưa hoàn toàn chiếm thế độc tôn, ngươi có thể để các phái khác tranh đấu với nhau. 】

Phó Bình An mở thương trường, tìm bản 《 Khoa Cử Sử 》, lật xem vài trang, trong lòng dần hiểu ra.

Sau một lúc, nàng lại hỏi: "Làm sao để dân chúng có cuộc sống tốt hơn?"

【 Khoai Nghiền Ba Ba Trà Sữa: Cần công cụ sản xuất tốt hơn. 】
【 Mê Gái Y: Máy hơi nước sao? 】
【 Khoai Nghiền Ba Ba Trà Sữa: Cái đó thì hơi quá sớm. 】
【 Mất Ngủ Từng Ngày từng ngày: Thương thành có bản vẽ về guồng nước, máy dệt gỗ, thuyền buồm... đều phù hợp với bối cảnh thời đại, sao lại lo lắng chuyện này? 】

Thế là Phó Bình An đặt câu hỏi thứ ba: "Rốt cuộc nên làm sao đối phó với Nhiếp Chính Vương?"

Đúng vậy, dù là thu nạp nhân tài hay cải thiện đời sống dân chúng, tất cả đều phải chờ nàng tự mình chấp chính mới có thể thực hiện.

【 Vạn Vạn Muốn Ngắm Trăng: Chỉ cần ngươi làm một Hoàng đế bình thường, Nhiếp Chính Vương sẽ không thể lấy cớ gì can thiệp. Giờ tình thế là, chỉ cần ngươi không quá ngu ngốc, đã đứng ở thế bất bại. Trái lại, có thể chờ thời cơ thích hợp, nắm lấy sai lầm của nàng rồi xử tử trực tiếp. 】
【 Vạn Vạn Muốn Ngắm Trăng: Nhưng cần một chút thời gian. 】

"Nhưng là, ta muốn nhanh một chút."

【 Cô Tinh Lưu Lãng Giả: Vậy thì ngươi cứ trực tiếp nói chuyện với nàng, xem nàng có chịu rời khỏi ván cờ không. 】

Phó Bình An sững sờ, lập tức nghĩ đối phương chắc đang giễu cợt mình.

Đúng lúc đó, Điền Phán đến.

Điền Phán chỉ mặc một bộ trường bào đơn giản, tóc vẫn còn ướt. Phó Bình An ngạc nhiên: "Điền Công đây là vừa tắm xong sao?"

Điền Phán hành lễ, đáp: "Bệ hạ triệu gấp, lão hủ không kịp lau khô, thật thất lễ."

Phó Bình An vội vàng bước đến, tự tay nâng Điền Phán dậy, nói: "Trẫm mới là người có lỗi. Nếu chuyện của Cao Nham có thể giải quyết sớm, cữu cữu đã sớm có thể trở thành Ngự Sử Đại Phu."

Điền Phán nói: "Chuyện này không liên quan đến bệ hạ, vốn dĩ phải từ từ tiến hành."

Phó Bình An liền nói: "Đúng rồi, trẫm nghe nói Nhiếp Chính Vương muốn tổ chức Dẫn Lộc Yến, chẳng phải triều đình đã ra lệnh cấm quan chức tụ tập riêng sao?"

Điền Phán bất đắc dĩ lắc đầu: "Bệ hạ chưa rõ, Dẫn Lộc Yến không phải tiệc dành cho quan chức, mà là chiêu đãi những sĩ tử chưa có chức quan. Nhiếp Chính Vương có lẽ muốn lợi dụng những người này."

Phó Bình An nói: "Vậy trẫm cũng muốn tổ chức đại yến cho sĩ tử, hoặc lập một học quán để họ có nơi học tập và bàn luận thoải mái. Ngươi thấy sao?"

Điền Phán do dự: "Nhưng... bệ hạ không phải đã có Thái Học rồi sao?"

Phó Bình An đáp: "Thái Học phần lớn là con cháu thế gia, lại chỉ thiên về Nho học. Trẫm muốn rộng rãi thu nạp hiền tài, không bó buộc vào một khuôn khổ, mà chiêu mộ nhân tài từ khắp các học phái."

Điền Phán nghe vậy, liền nói thẳng: "Việc này không thể làm."

Hắn giương mắt liếc nhìn vẻ mặt của Phó Bình An, rồi nói tiếp: "Ít nhất là không thể nóng vội. Hiện nay triều đình chủ yếu là Nho sinh cùng người của thế gia. Nếu bệ hạ phổ biến chuyện này, sẽ khiến các đại thần bất mãn."

Phó Bình An hiểu rõ điều đó, nàng chỉ muốn xem phản ứng của Điền Phán.

So với dự đoán của nàng, phản ứng của Điền Phán nhỏ hơn nhiều.

"Là trẫm lỗ mãng."

Điền Phán suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nhưng bệ hạ lo lắng cũng có lý. Từ mai, có thể thử tìm lý do để kết tội việc này, hoặc biến nó thành một chức quan mới."

Phó Bình An mỉm cười: "Điền Công nói rất phải, là trẫm quá nóng vội. Trẫm hôm nay xuất cung, học được rất nhiều điều, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang."

Nàng nhìn chằm chằm Điền Phán con mắt, thấy trong mắt đối phương né qua một tia khiếp sợ.

Hắn cũng quả nhiên bật thốt lên: "Bệ hạ ra khỏi cung?"

Phó Bình An trong lòng có chút hài lòng.

Như vậy xem ra, Trần Yến không có đem chuyện này nói cho Điền Phán.

Nhưng nàng vẫn giả vờ lúng túng: "Phải. Vì sợ cữu cữu tức giận, nên trẫm đã dặn Trần Yến không nói, để trẫm tự mình nói."

Nghe hai chữ "cữu cữu", cơn giận của Điền Phán giảm đi một nửa, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói: "Chuyện này nếu bị các đại thần biết, chắc chắn sẽ gây ra không ít tranh luận."

"Vì vậy trẫm chỉ để tâm phúc biết chuyện này. Trong cung thật sự quá tẻ nhạt."

Nàng chân thành nhìn Điền Phán, Điền Phán thở dài, cơn giận trong lòng hoàn toàn tiêu tan.

"Lão hủ chỉ hy vọng bệ hạ bình an."

Phó Bình An nghe nói như thế, nhất thời hoảng hốt.

A ông a nương đặt nhũ danh cho nàng là "Bình An", chẳng phải cũng mong mỏi điều đó sao?

Nghĩ vậy, nàng bỗng nhớ ra một chuyện mà trước đó đã vô tình quên mất.

Nàng mở miệng hỏi: "Đúng rồi, cữu cữu có biết vì sao mẫu phi lại tự sát không?"

Điền Phán lộ vẻ do dự, hồi lâu mới nói: "Chuyện này có rất nhiều lời đồn, nhưng không ai biết rõ nội tình. Tuy nhiên, lão hủ có một suy đoán."

"Ngươi nói đi."

"Lúc trước, Huệ Đế ốm yếu, triều đình đều ca ngợi Vĩnh An Vương hiền minh. Thái Hậu liền triệu Vương Phi vào cung, răn dạy nàng phải hiền thục, biết lễ, không được có suy nghĩ bất trung, bất nghĩa, bất hiếu... Ngươi a nương từ nhỏ được nuông chiều như ngọc, làm sao chịu được ủy khuất như vậy? Có lẽ nàng không cam lòng..."

Phó Bình An ngây người.

"Thái Hậu... nhưng... nếu vậy, tại sao nàng lại để trẫm kế vị...?"

Điền Phán lắc đầu: "Chuyện này thần không rõ. Có lẽ đã quên, hoặc là xem thường bệ hạ. Dù sao, nếu như nàng vẫn còn nắm quyền, có lẽ cũng không ai dám nói với bệ hạ về chuyện này..."

Đã quên.

Đúng, nếu là Thái Hậu, có lẽ thật sự đã quên.

Dù sao nàng trăm công nghìn việc.

Phó Bình An đưa tay giấu ở trong tay áo, nhịn xuống run rẩy, nói: "Hóa ra là như vậy."

Hóa ra là như vậy.

"Việc này lão hủ cũng là suy đoán, bệ hạ có thể trực tiếp hỏi hỏi Thái Hậu."

Phó Bình An gật gật đầu.

Nàng sẽ hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bhtt#codai