Chương 84
"Nguyên lai ngươi thực sự gọi là Lạc Chi." Vân Bình Quận chúa Mục Đình Vân nhìn bái thiếp trong tay, mỉm cười nói, "Cùng Quỳnh Hoa vậy, đều là tên hoa cỏ."
Lạc Quỳnh Hoa hơi ngượng ngùng cười, chống cằm bằng cánh tay, nằm nhoài trên bàn đá, ngước mắt nhìn Mục Đình Vân.
Trên gương mặt Mục Đình Vân đã không còn nét trẻ con, dung mạo dài, hàng lông mày nhạt mà hẹp dài, như viễn sơn trong mây mù, đôi mắt luôn khẽ rủ xuống, uể oải mà mệt mỏi. Nhưng sự mệt mỏi ấy lại rất hợp với khí chất vắng lặng đặc trưng của nàng.
Lạc Quỳnh Hoa vừa ngắm mỹ nhân vừa nói: "Bởi vì a ông a nương cảm thấy, nữ nhi như ta nên giống hoa một chút... Chỉ là ta lại giống sao hơn."
Mục Đình Vân bật cười, Lạc Quỳnh Hoa hơi nghiêng đầu, lộ ra biểu cảm vừa nghi hoặc vừa bất đắc dĩ, búi tóc vấn tròn, răng trắng môi đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh.
Trong mắt Mục Đình Vân, chỉ xét về dung mạo, Lạc Quỳnh Hoa xác thực xứng với danh "Hoa nhi". Nhưng nếu nói về tính cách... lại khó mà nói được.
Dù vậy, Vân Bình Quận chúa vẫn yêu thích sự ngay thẳng và rộng rãi của nàng. Nghĩ đến chính mình, nghĩ đến tên của mình, nụ cười của nàng chợt tan biến.
Người ta nói, cái tên "Đình Vân" là do phụ mẫu bỏ tiền mời người xem bát tự đặt cho, rất hợp mệnh nàng. Giờ đây, so với những người trong nhà, nàng quả thực may mắn hơn, có lẽ cũng bởi cái tên này.
Lạc Quỳnh Hoa thấy Mục Đình Vân chợt trầm lặng, biết nàng lại nghĩ đến chuyện thương tâm, bèn vội vàng đổi đề tài: "Hôm nay sinh nhật ngươi, yến tiệc đông người ghê."
Hơn nữa... ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy vô cùng.
Mục Đình Vân cười khẽ: "Bởi vì bọn họ nghĩ rằng bệ hạ có thể đến. Trước khi lâm triều, bệ hạ không phải vừa nhắc đến sinh thần của ta sao? Bọn họ đến thử vận may, chẳng qua cũng là vì..."
Nàng dừng lại, nhìn Lạc Quỳnh Hoa.
Lạc Quỳnh Hoa mờ mịt: "Vì cái gì?"
Mục Đình Vân ngạc nhiên: "Ngươi thật sự không biết?"
Lạc Quỳnh Hoa đáp: "A ông xuất chinh rồi, nương ta đóng cửa lớn, không tiếp khách. Hôm nay đến chỗ ngươi là lần đầu tiên ta ra ngoài sau một thời gian dài, cta đã hồi lâu không có ra ngoài, cũng không có gặp khách."
Mục Đình Vân hiểu ra: "Phu nhân thật cẩn thận... Nhưng vì sao ngay cả chuyện này cũng không nói với ngươi?"
Nàng ngừng một chút, rồi nói: "Bệ hạ chuẩn bị lập hậu."
Lạc Quỳnh Hoa tròn mắt: "Cái gì? Sớm vậy sao?"
Mục Đình Vân bật cười: "Sớm gì chứ, bệ hạ đã mười tám rồi."
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Lạc Quỳnh Hoa, tựa hồ bị đả kích không nhỏ, nàng cảm thấy thú vị, liền đưa tay nhéo nhéo gò má của nàng, nói: "Ngươi đây, chẳng lẽ còn nghĩ mình là con nít, chưa từng để tâm đến sao?"
Gò má này gầy đi nhiều, không còn cảm giác như trước.
Lạc Quỳnh Hoa vẫn còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ bệ hạ chọn hậu, mãi đến khi đột nhiên nhớ ra gì đó, nàng vội nói: "Trước đây không lâu, trong cung có người đến, mẫu thân cố ý dẫn ta gặp mặt, nhưng chẳng nói gì cả, chỉ chốc lát liền bảo ta đi. Lẽ nào đó là..."
"Ừ, là người của chinh hái quan trong cung, đến các sĩ tộc tuyển chọn nữ nương cùng lang quân vừa độ tuổi."
Lạc Quỳnh Hoa ôm mặt: "A nương sao không nói với ta chứ! Ta còn chưa chuẩn bị gì cả, thậm chí còn mặc đồ cũ!"
Mục Đình Vân chống cằm, ý tứ sâu xa nhìn Lạc Quỳnh Hoa: "Xem ra ngươi muốn làm Hoàng Hậu."
Nghe vậy, Lạc Quỳnh Hoa lập tức phản bác: "Vậy cũng không phải..."
Nàng vừa định nói tiếp, bên cạnh Thái thường phủ lang Dư Cầm đột nhiên đi ngang qua, cười cười xen vào: "Hai vị tỷ tỷ cũng đang nói chuyện chọn hậu sao?"
Người đầu tiên nhận chức Dũng Quốc Công đã qua đời, nay là đích trưởng tử kế thừa tước vị. Dư Cầm xem như hàng tôn bối, trước đây nhờ mối quan hệ giữa Thái thường phu nhân và Anh Quốc Công phu nhân Thường Mẫn, hai nhà qua lại khá thân thiết, Lạc Quỳnh Hoa và Dư gia cũng coi như giao hảo.
Nhưng kể từ sự kiện ở Oanh Sơn-khi Dư Cầm ca ca, Dư Thương, sỉ nhục Hoắc Bình Sinh, tiện thể báng bổ bệ hạ-Lạc Quỳnh Hoa liền không còn ưa Dư gia. Hơn nữa, địa vị của Anh Quốc Công ngày càng cao, tình thế càng thêm nhạy cảm. Để tránh lời đồn kết bè kết cánh, hai nhà cũng dần dần xa cách.
Chỉ là hiển nhiên, Dư Cầm vẫn muốn cùng Lạc Quỳnh Hoa duy trì quan hệ, thế nên hễ có cơ hội, hắn đều tìm cách bắt chuyện.
Nhưng vấn đề này thật sự khó trả lời, thế nên Mục Đình Vân mặt lạnh nhàn nhạt nói: "Quốc bản đại sự, chúng ta làm sao dám tùy tiện bàn luận? Ta khuyên ngươi cũng đừng tùy ý nghị luận, có vẻ không đoan trang."
Dư Cầm liền ngậm miệng, cười lấy lòng, thấy hai người không có ý định tiếp tục trò chuyện với hắn, liền xoay người rời đi.
Sau khi xoay người, hắn bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: Không biết lại giả bộ cái gì đây? Ai chẳng rõ, Vân Bình Quận chúa căn bản không có cơ hội làm Hoàng Hậu. Chinh hái quan chưa từng đến Nhiếp Chính Vương phủ, đó là sự thật không thể chối cãi.
Dĩ nhiên, trên danh nghĩa Vân Bình Quận chúa và bệ hạ cũng không xứng đôi. Nhưng khi chuyện cũ còn chưa hoàn toàn lắng xuống, đại gia vẫn đoán già đoán non liệu bệ hạ có chút tình nghĩa nào với nàng hay không. Dù sao, bao năm qua, bệ hạ đối với nàng thật sự quá tốt rồi.
Những ân huệ trong quá khứ không nói, chỉ riêng năm nay, trước sinh thần của nàng, bệ hạ còn nhắc khéo trên triều hội. Ngài nói với Nhiếp Chính Vương: "Sinh thần Quận chúa sắp đến rồi, không nên vì quốc gia có chiến sự mà thất lễ. Dẫu có chiến tranh, cũng không thể để một nữ nhi đến sinh thần cũng không được trọn vẹn."
Lời này nghe qua, thật sự làm người khác phải ghen tị.
Nhưng chinh hái quan không đến Nhiếp Chính Vương phủ, đó vẫn là sự thật.
Bệ hạ hiện tại dù có yêu thích Vân Bình Quận chúa đến đâu, tương lai cũng phải lập hậu, tuyển phi. Dù không làm Hoàng Hậu, thì làm hậu phi chẳng lẽ còn không hơn nàng?
Cùng lắm cũng chỉ là hậu phi thôi mà...Huống chi, mọi chuyện còn chưa có định luận. Ai biết được, nàng ấy có thể thật sự trở thành Hoàng Hậu hay không?
Dư Cầm hơi cắn môi, trong mắt lộ ra một tia dã tâm.
Hắn quét mắt nhìn quanh hoa viên ven hồ, thấy khắp nơi một mảnh rực rỡ, từng bóng dáng yểu điệu thướt tha, váy áo lộng lẫy như tranh vẽ.
Người được chọn còn chưa định, nhưng nghĩ đến mấy ngày này, ai nấy đều ôm chút tham vọng trong lòng.
...
Chỉ là, ngày hôm đó bệ hạ cũng không đến Nhiếp Chính Vương phủ, chỉ sai người đưa một xe lễ vật đến.
Phó Bình An rất bận.
Trước khi Anh Quốc Công xuất chinh, để phòng ngừa tình huống trung ương tập trung quân lực chống biên cương mà lơ là quốc nội, đặc biệt là những khu vực dễ phát sinh biến loạn, liền cố ý hạ lệnh cho các quan lớn địa phương siết chặt phòng bị. Đặc biệt là Thanh Châu vùng duyên hải, vừa bị bạo phong tập kích, biển gầm cuộn sóng, đất ruộng bị nhấn chìm hàng trăm dặm.
Nhưng vì lương thảo trung ương phần lớn ưu tiên cho quân đội xuất chinh, nguồn cung nhất thời căng thẳng, buộc phải huy động tiếp viện từ các châu khác.
Mỗi ngày, Phó Bình An đều phải xem xét hàng chục bản tấu trình từ các châu huyện về việc điều phối lương thực.
Đồng thời, biên quan tấu chương tự nhiên cũng không thể không quản. Thông thường, sáng sớm xử lý công vụ biên ải, buổi chiều xử lý quận huyện, đến buổi tối lại xem tiến độ chuẩn bị hôn lễ.
May là việc này phần lớn đã giao cho Cầm Hà xử lý, nàng chỉ cần xem xét, phê duyệt những quyết định quan trọng.
Lúc này, vừa dùng bữa tối xong, nàng vừa xem Tông chính sở báo lên về nghi thức nạp thái và quy trình hôn lễ.
Một trang nạp thái dày đặc chữ.
Phó Bình An lướt mắt qua, màn đạn lập tức xuất hiện bình luận-
【 Lisa là lão bà ta: Đây chính là lễ hỏi của hoàng thất cổ đại sao? 】
【 Sàn sàn với nhau: Oa nha, nhìn thật nhiều, thật xa hoa, nhưng ta chẳng nhận ra cái nào cả. 】
Danh mục quà tặng liệt kê rất nhiều món trang sức và vật phẩm trang trí với những tên gọi khó đọc. Đừng nói đến màn đạn, ngay cả Phó Bình An cũng không nhận ra hết.
Nàng quay sang Cầm Hà, thản nhiên nói: "Ngươi xem thấy không có vấn đề gì là được, trẫm liền không cần nhìn."
Cầm Hà đau lòng thở dài: "Bệ hạ vẫn nên có một vị Hoàng Hậu. Bây giờ chuyện gì cũng phải tự mình xen vào, thực sự quá mệt mỏi."
Phó Bình An suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này quả thật có đạo lý.
Lúc trước, nàng chưa từng có ý định lập hậu, ngoại trừ màn đạn cho rằng nàng còn nhỏ, thực ra nguyên nhân lớn nhất là vì nàng đã quen với cuộc sống hiện tại.
Nhìn bề ngoài, nàng là người cô đơn, nhưng thực tế, mỗi ngày đều có màn đạn trò chuyện cùng nàng, nên chưa bao giờ cảm thấy lẻ loi.
Thế nhưng, đến một ngày, nàng bỗng ý thức được rằng "Bình An bảo bảo thật đáng yêu" đã không còn xuất hiện nữa. Lúc đầu, cái tên ấy vẫn còn đứng đầu bảng lễ vật, nhưng dần dần bị đẩy xuống.
Phó Bình An chợt hiểu ra - đối phương hẳn đã không còn xem nàng nữa.
Sau đó, một đêm nọ, "Mất ngủ từng ngày từng ngày" gửi cho nàng một tin nhắn riêng, nói rằng cuộc sống ngày càng bận rộn, sau này có thể sẽ rất ít khi xem trực tiếp.
Đối phương còn ngạo kiều nhắn thêm một câu -【 Không cần quá nhớ ta. 】
Phó Bình An nhìn tin nhắn, ngẩn người ba giây.
Rồi nàng đi ngủ.
Nàng quá bận, cũng quá mệt mỏi. Nhưng vào những khoảnh khắc bất chợt, nàng lại nhớ đến lời của đối phương, rồi tự hỏi: "Mất ngủ từng ngày từng ngày bây giờ đang làm gì?"
Nhưng thực ra, nàng thậm chí còn không biết tên thật của đối phương.
Thế nhưng, dù có biết thì sao chứ? Quan trọng nhất vẫn là, nàng vĩnh viễn không thể gặp lại những người này.
Cảm giác ấy ít nhiều có chút thất vọng.
Dẫu rằng nỗi thất vọng ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhanh chóng bị những vấn đề khác lấp đầy - ví dụ như thiên tai xảy ra ở một nơi nào đó, ví dụ như có người ẩu đả tại Thái Học, hay ví dụ như lại có một vị quan chẳng hiểu vì sao mắng nàng một trận.
Sau đó, lại có thêm những khán giả mới.
Nhiều người trong số họ lấy những cái tên kỳ quái khiến Phó Bình An cảm thấy vừa tôn trọng, lại vừa khó hiểu.
Thế nhưng, nàng dần dần nhận ra rằng - đây là một nhóm người thoạt nhìn như rất gần gũi, nhưng thực ra lại rất xa xôi.
Nhưng mà, Hoàng Hậu có phải là người thực sự gần gũi với nàng không?
Nàng nghĩ đến lời đề nghị của Phạm Nghị về vị tiểu thư Anh Quốc Công phủ kia. Danh sách đề cử tràn ngập những lời ca tụng dành cho nàng ta.
Nhưng thực ra, danh sách của những người khác cũng chẳng khác là bao - gần như mỗi người đều được miêu tả như Luy Tổ tái sinh, Lạc Thần chuyển thế. Không ai là không hiền lương, cũng chẳng ai là không xinh đẹp.
Như vậy có thật sự thích hợp không?
Nàng nhớ lại lần trước đến Anh Quốc Công phủ vấn an Anh Quốc Công. Có lẽ không phải ảo giác, nhưng dường như Anh Quốc Công phu phụ cũng không quá mong muốn nữ nhi của mình trở thành Hoàng Hậu.
Ép buộc người khác làm Hoàng Hậu của mình, thực sự không phải lựa chọn tốt nhất.
Nếu như miễn cưỡng mà thành, e rằng sẽ khó lòng đồng tâm hiệp lực.
Nghĩ đến đây, Phó Bình An bất giác nhớ đến Thái Hậu, lòng vẫn còn sợ hãi, khẽ xoa cánh tay.
...
Vài ngày sau, quy trình cùng nhân sự hầu như đã được sắp xếp ổn thỏa. Tông chính sở dâng tấu, tấu rằng đã có thể tiến hành chinh hái - để các nữ tử trong danh sách vào cung diện kiến Thái Hậu.
Dù là hôn sự của bệ hạ, theo lễ vẫn phải có sự quyết định của phụ mẫu.
Thế nhưng, Thái Hậu từ chối.
Nàng viết một dụ lệnh đơn giản, nói rằng mình bệnh nặng, đến mức không thể rời giường, vô lực lo liệu chuyện này.
Điều này thực ra rất hợp ý Phó Bình An - dù sao nàng cũng chẳng muốn Thái Hậu can thiệp vào đại sự cả đời của mình. Ai biết được đối phương có giở trò gì hay không?
Nhưng hiện tại, trong tông thất cũng không có mệnh phụ nào thích hợp để đảm nhận việc này.
Vài ngày sau, Tông chính sở lại dâng thêm một tấu chương - lòng người hiện tại đang bàng hoàng, chi bằng tổ chức một buổi yến tiệc tại Trường Lệ Cung, mời các tôn thất nội quyến đến, vừa để kết giao, vừa để náo nhiệt thêm một chút.
Kỳ thực ý tứ chính là -- nếu không bệ hạ liền tự mình xem đi.
Phó Bình An nhìn thấy đề nghị này, lập tức nghĩ ngay-có khi nào đây là cơ hội để kẻ đứng sau màn hạ độc tìm cách ra tay?
Những ngày qua, nàng chưa từng buông lỏng cảnh giác về chuyện hạ độc. Ban đầu, nàng giao cho Điền Bình điều tra, nhưng kết quả chưa được bao lâu, trong Điền thị trung đã có người dò hỏi nàng có phải đã trúng độc hay không.
Phó Bình An bất đắc dĩ nhận ra miệng lưỡi Điền Bình quá kém cỏi, trừng phạt hắn xong liền đổi sang người khác tiếp tục điều tra.
Thế nhưng, có lẽ vì nàng không muốn làm lớn chuyện, nên việc này mãi không có tiến triển, cứ như một thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đầu nàng.
Nàng suy đoán về những kẻ có khả năng đứng sau-một là Thái Hậu, hai là Nhiếp Chính Vương, ba là người trong tôn thất, bốn là đại thần trong triều. Dù nàng luôn xử sự ôn hòa, nhưng những chính sách gần đây ít nhiều cũng gây bất lợi cho một số người, đặc biệt là phe khai quốc công thần.
Những suy đoán này bày ra, ngay cả màn đạn cũng không nhịn được mà châm chọc:
【 Tối Hưng Lai: Cái này chẳng phải là tất cả mọi người sao? 】
Phó Bình An: "..."
Tóm lại-vẫn không có manh mối gì.
Lần này, việc Tông chính đề xuất tổ chức yến tiệc có phần đột ngột. Dù Hạ Chí vốn có tục lệ mở yến hội, nhưng trong cung trước nay chưa từng có tiền lệ này.
Phó Bình An liền nghĩ, nếu hung thủ là người trong tôn thất, vậy bữa tiệc này có lẽ có thể dẫn xà xuất động, thế nên nàng quyết định đồng ý.
Thế nhưng, thực tế chứng minh nàng đã nghĩ quá nhiều.
Tông chính đơn giản chỉ là cảm thấy Hoàng Hậu vẫn chưa định, mà bệ hạ lại còn trẻ, nên phải chọn người mình thích.
Thế là, trước khi chính thức tuyển Hoàng Hậu, tổ chức một bữa tiệc rượu, để bệ hạ có cơ hội gặp mặt những công khanh sĩ tộc vừa độ tuổi, đồng thời để họ biểu diễn tài nghệ.
Vạn nhất vừa mắt ai đó thì sao?
Tương lai Hoàng Hậu hay sủng phi, nếu ai có thể nhân dịp yến tiệc mà một bước lên trời, chẳng phải sẽ nợ hắn một cái tình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com