Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Để ta xem thử, tối nay Đường Kiến Vi lại làm món gì ngon đây!

Khi Đồng Thiếu Huyền trở lại Bạch Lộc thư viện, phát hiện quầy điểm tâm Đường thị đã lan đến đám thư sinh.

Các thư sinh ngoại trú không mang bánh quẩy đến thư viện thì nghĩa là đã mua hoặc đã ăn xong từ trước.

Còn có người mua hơn mười cây bánh quẩy chia cho hảo hữu, ra sức giúp Đường Kiến Vi hô to bán hàng.

Đồng Thiếu Huyền ngồi vào trước án thư, ôm từng quyển sách ra, bị âm thanh cót ca cót két giòn vang của bánh quẩy cùng với những lời bàn tán sôi nổi về mỹ mạo bánh quẩy Tây Thi vang khắp lỗ tai.

Án thư: bàn hẹp và dài kiểu cổ, thời xưa dùng để đọc sách và viết

Nữ nhân này thật lợi hại, Đồng Thiếu Huyền không khỏi nghĩ thầm, bán cái bánh quẩy mà có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, quả thực để cho người ta thán phục.

Mọi người vẫn chưa đem hai cái thân phận "bánh quẩy Tây Thi" và "ngự tứ thê tử Đồng Thiếu Huyền" liên hệ tới, Cát Tầm Tình ngứa ngáy muốn nói, bị ánh mắt Đồng Thiếu Huyền cầm xuống ——

Nếu còn muốn ta giúp ngươi đối phó với Khổng tiên sinh, mau đường hoàng ngậm miệng lại.

Cái miệng nhanh nhảu của Cát Tầm Tình bị chặn, kìm nén đến nỗi toàn thân khó chịu, cầm sách mở ra bắt đầu đọc.

Thanh danh quầy điểm tâm Đường thị dần dần truyền ra Túc huyện, truyền đến mức vô cùng kỳ diệu.

Có người muốn đến nếm thử bánh quẩy vang dội Túc huyện đến cùng là ngon như thế nào, cũng có người chỉ đơn thuần muốn đến ngắm nhìn dung mạo của bánh quẩy Tây Thi, nhìn xem bộ dáng vị tiểu nương tử nói tiếng Quan thoại như thế nào mà được gọi mỹ danh "Tây Thi".

Khách hàng ngày một đông, ưu đãi Đường Kiến Vi gầy dựng cũng đến lúc kết thúc, bắt đầu bán giá chính thức.

Một cây bánh quẩy hai văn tiền, bánh quẩy thêm sữa đậu nành trọn bộ bốn văn tiền, sữa đậu nành không bán lẻ.

Dù mua bao nhiêu cái bánh quẩy đều tính hai văn tiền mỗi chiếc, nhưng nếu mua một bộ thứ hai giảm nửa giá.

Nghĩa là hai cây bánh quẩy hai bát sữa đậu nành hết thảy sáu văn tiền. Cái này so với mua riêng bánh quẩy có lợi hơn nhiều.

Huống chi bánh quẩy cùng sữa đậu nành chính là tuyệt phối, ăn cùng nhau tăng thêm phong vị.

Dù sao cũng phải ăn, những khách nhân quen biết ước định mua hai bộ. Còn khách đi một mình tùy tiện bắt người ghép đơn trong hàng hoặc trên đường, bộ thứ hai Đường Kiến cũng tính giá nửa tiền cho đối phương.

Nếu có người đặt nhiều, một lần mua hai mươi bộ trở lên, Đường Kiến Vi nói rõ cần báo trước một ngày, đặt mua, ước định canh giờ cẩn thận lấy hàng, coi thời gian phù hợp nổ bánh quẩy chuẩn bị xong sữa đậu nành, thời điểm khách hàng tới lấy hàng bánh quẩy vừa nóng lại giòn, sữa đậu nành cũng còn nóng hổi.

Nha môn huyện chính là khách hàng đặt đơn lớn đầu tiên của nàng.

Nha dịch Hồ Nhị lang nha môn huyện hôm qua đến đặt đơn giao một nửa tiền, dự định đặt năm mươi bộ, hôm nay đánh xe ngựa tới lấy hàng.

Thật ra huyện nha Túc huyện cách Cảnh Dương phường một đoạn, mọi người quen ăn bánh bao Lục tẩu gần cửa nha môn.

Cửa hàng bánh bao của Lục tẩu ỷ vào vị trí ưu việt, gần ngay cửa nha môn, sinh ý làm ăn qua loa. Mắt trần còn có thể thấy bánh bao càng ngày càng nhỏ, vỏ bánh ngày càng dày, hán tử lỗ mãng Hồ Nhị lang cắn một miệng lớn, không thấy thịt nhân bánh.

Lẽ nào lại như vậy!

Hồ Nhị lang mang theo các huynh đệ đi chất vấn Lục tẩu, Lục tẩu giở công phu khóc lóc om sòm: "Bánh bao này đã là rẻ nhất Túc huyện rồi, năm văn tiền hai cái bánh bao, mà là bánh bao thịt, giá cả này đi chỗ nào có thể tìm được?"

Hồ Nhị lang tức giận bất bình: "Giá tiền này khắp nơi Túc huyện đều có, tất cả cửa hàng bánh bao đều như thế! Nhưng bánh bao của người ta so với của ngươi da mỏng thịt nhiều!" Nói rồi đem bánh bao đã ăn một nửa lấy ra cho nàng nhìn, chỉ vào biển hiệu cửa hàng bánh bao nói, "Ngươi nhìn một cái! Nếu không phải viết rõ là cửa hàng bánh bao, ta còn tưởng ta mua màn thầu! Thịt đâu! Ngươi nhìn xem thịt ở đâu!"

Lục tẩu giật lấy bánh bao, tách ra thành hai nửa rồi trả về, gần như chạm vào tròng mắt Hồ Nhị lang: "Ngươi mù sao? Đây không phải thịt thì là cái gì!"

Hồ Nhị lang giận dữ, đưa tay vỗ mạnh cái bánh rơi xuống đất: "Đây mà là nhân bánh bao? Không phải là chân ruồi sao?!"

Lục tẩu nhìn quan sai dựng râu trừng mắt, lập tức lăn ra ăn vạ ngay tại chỗ, hét lớn: "Quan lão gia giết người! Quan lão gia khi dễ quả phụ tay không tấc sắt!"

Người đi đường nhao nhao đưa ánh mắt khiển trách, khiến Hồ Nhị lang đỏ bừng mặt.

Sao lại có dạng người vô đạo lý như vậy!

Từ đó về sau, Hồ Nhị lang thề không tiếp tục ăn bánh bao nhà Lục tẩu!

Chết đói cũng không ăn!

Ngày hôm trước nữ nhi Huyện thừa đến tìm cha nàng, cầm trong tay bánh quẩy ăn ngon lành, làm Hồ Nhị lang nhìn chảy nước miếng, nhịn không được tiến lên thỉnh giáo: "Cát tiểu nương tử, ngươi đây là ăn cái gì?"

Cát Tầm Tình đáp: "Quầy điểm tâm bánh quẩy Đường thị, Hồ thúc chưa ăn qua sao?"

Hồ Nhị lang lắc đầu: "Có nghe nói, mà chưa kịp nếm."

"Vậy thì vừa hay, ta tới sớm đưa cho cha một chút, mua hơn mấy cây, ngài đến nếm thử xem?"

Hồ Nhị lang ăn một miếng, cơ hồ là ăn như hổ đói, bên miệng dầu còn chưa kịp lau sạch sẽ, lập tức tìm Cát Tầm Tình nghe ngóng quầy điểm tâm ở nơi nào.

Cát Tầm Tình bảo hắn biết, quầy điểm tâm ngay ở cổng Cảnh Dương phường.

Hồ Nhị lang rơm rớm nước mắt.

Quá tốt rồi! Về sau không cần chịu đựng Lục tẩu tức giận!

Đến quầy điểm tâm Đường thị mua về hai bánh quẩy, về huyện nha phân cho các huynh đệ, bọn nha dịch sau khi ăn xong nhao nhao biểu thị so với bánh bao Lục tẩu ăn ngon hơn nhiều.

Mỗi người mua một bộ bỏ ra ba văn tiền, coi như hời hơn so với cái bánh bao xúi quẩy kia.

Hồ Nhị lang liền thu xếp từ nay sáng sớm đều đến Đường thị mua.

Mọi người đồng loạt đồng ý.

Lúc Hồ Nhị lang đến Đường Kiến Vi đã chuẩn bị đủ năm mươi bộ, đặt trong một thùng gỗ lớn mới mua, khách nhân xếp hàng chờ đợi nhiều, Đường Kiến Vi không kịp chào hỏi, để Hồ Nhị lang tự mình lấy hàng.

Hồ Nhị lang mở nắp thùng lên, bên trong được phủ chăn bông giữ ấm, năm mươi cái bánh quẩy đã dùng vải gói kỹ lưỡng, còn có một thùng nhỏ đựng sữa đậu nành. Hắn đưa thay sờ sờ, quả nhiên vẫn còn nóng.

Hồ Nhị lang khiêng lên xe, giao nốt phần tiền, lại còn đưa thêm ba mươi văn, nói rồi vác thùng sữa đậu nành đi: "Ba mươi văn là tiền cọc thùng gỗ, một canh giờ sau ta đem thùng trả lại, rồi lấy lại tiền."

Đường Kiến Vi vừa vớt bánh quẩy vừa cởi mở lên tiếng: "Được!"

Hồ Nhị lang chuẩn bị đưa tiền, Đường Kiến Vi ấn nút cơ quan, "phanh" một tiếng, khay đựng tiền bắn ra, vừa vặn ngay tại tay Hồ Nhị lang.

"Cái đồ chơi này rất mới lạ." Hồ Nhị lang thấy bên trong đã có sẵn tiền đồng, liền biết được công dụng, ném tiền vào, tán thưởng Đường Kiến Vi, "Không nghĩ Đường lão bản còn là người đa tài, thất kính thất kính."

Đường Kiến Vi nói: "Đây không phải là ta làm, là phu nhân ta làm."

Hồ Nhị lang làm sai dịch, toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ Túc huyện hắn đều biết, đương nhiên cũng hiểu chuyện Đường Kiến Vi đính hôn cùng Đồng Thiếu Huyền.

Thấy Đường Kiến Vi nói đến thê tử với bộ dáng tự hào, Hồ Nhị lang đến nay chưa thành thân cũng thầm hâm mộ.

Hồ Nhị lang lên xe ngựa nhịn không được, bị mùi thơm của năm mươi cái bánh dụ đến nỗi bụng kêu réo, lập tức rút một cây bánh quẩy cắn vào miệng, một bên nhai bánh quẩy một bên đánh xe về nha môn.

Kể đến cái bánh quẩy này phủ khắp toàn bộ Túc huyện, không phải không có lý.

Ăn ngon là một chuyện, quan trọng hơn là bánh quẩy cầm lên không hề khó khăn.

Những người qua lại đều vội vã vì mưu sinh, thời gian vô cùng quý giá.

Quầy hàng điểm tâm tuy người đợi đông, nhưng chảo dầu lớn, từng chiếc quẩy được chiên nhanh chóng. Đường gia chủ là người có kinh nghiệm, có thể thả liền một lúc hơn chục chiếc, vớt lên để ráo chỉ trong nháy mắt là có thể gói lại mang đi, vừa đi vừa ăn.

Về phần sữa đậu nành, muốn ngồi cạnh quầy dùng bát uống xong cũng được, mang theo bình nước để đổ vào mang đi cũng tiện, rất linh hoạt.

Quẩy được làm với kích thước vừa miệng, ăn không vất vả.

Tuy là món chiên dầu, nhưng ăn vào không bị dầu dính đầy miệng hay làm bẩn quần áo.

Hơn nữa quẩy ăn rất chắc bụng, như Hồ Nhị Lang – một người đàn ông trung niên khỏe mạnh – ăn hai chiếc quẩy kèm một phần sữa đậu là có thể no đến tận trưa.

Bên phía nha môn đặt cố định mỗi ngày năm mươi phần, trà quán ở phía nam thành cũng cử người đến lấy, chắc chắn lại thêm một trăm phần nữa, khiến Đường Kiến Vi bắt đầu cảm thấy áp lực.

Cùng với danh tiếng ngày càng vang xa, số khách chờ buổi sáng càng nhiều, số lượng đặt hàng theo lô cũng tăng dần theo ngày. Tuy kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng cũng bận tối mắt tối mũi.

Dù sao hiện tại nàng chỉ có một mình.

Đã qua canh Thìn, Đường Kiến Vi mới từ từ dọn hàng về, có phần mệt mỏi quay về phủ.

Canh Thìn: khoảng 9-11h sáng

Khi quay lại Tây viện, nàng thấy Tử Đàn đang đứng trước cổng sân, vẫy tay gọi nàng lại.

"Tam nương, chủ mẫu Đồng gia phát người hầu cho chúng ta sao?"

Đường Kiến Vi ngạc nhiên: "Không có a"

"Vậy nương tử kia là chuyện gì?" Tử Đàn nghiêng đầu ra hiệu nàng nhìn vào bên trong.

Một nương tử tròn trĩnh đang ngồi trên ghế dựa, đối diện với một cái chậu lớn, đang lấy từng bộ quần áo của Đường Kiến Vi từ nước tro thảo mộc ra, cẩn thận chăm chỉ giặt giũ bằng chày vải.

Không phải Thu Tâm thì còn ai?

Hôm đó Đường Kiến Vi đã dùng một miếng bánh sữa nhỏ để răn dạy nàng đừng nói linh tinh, kết quả là lời răn không lọt tai, nhưng mùi vị bánh sữa thì nhớ rất kỹ.

Thật sự đến rồi, lại còn là một đứa trẻ ngoan, muốn dùng công giặt giũ để đổi lấy thức ăn?

Thu Tâm nghe tiếng động, quay đầu cười hưng phấn: "Đường tỷ tỷ, ta sắp giặt xong rồi! Ngươi chờ một lát!"

Ánh mắt Thu Tâm rõ ràng không phải đang nhìn người, mà là nhìn một miếng bánh sữa to, ánh mắt thèm thuồng.

Đường Kiến Vi nói với Tử Đàn: "Giúp ta lấy hộp bánh sữa lại đây."

Toàn thân Tử Đàn căng thẳng, thầm nghĩ không ổn rồi: Thôi xong, chẳng lẽ Tam nương phát hiện ra ta ăn vụng bánh rồi sao?

Đường Kiến Vi thấy nàng mãi không nhúc nhích, liếc nàng một cái đầy nghi ngờ.

Tử Đàn đành phải đi lấy.

Khi mở hộp ra, Đường Kiến Vi trầm ngâm.

Nàng nhớ ba ngày trước mới xếp bánh sữa đầy một hộp, phủ kín cả mặt hộp, mà giờ chỉ còn một nửa trống rỗng.

Đường Kiến Vi: "......"

Tử Đàn lập tức nhận lỗi: "Tam nương ta sai rồi! Là ta ăn vụng! Bánh sữa này thực sự ăn quá ngon, ta ta ta nhất thời không nhịn được! Để ta làm thêm bù lại! Ngươi đừng giận ta a ......"

Thu Tâm nghe đến từ "bánh sữa" ngày nhớ đêm mong, suýt nữa chảy nước miếng.

Đường Kiến Vi chạm nhẹ vào trán Tử Đàn: "Bánh ngươi làm ta không dám ăn, ăn đau bụng rồi ai ra ngoài kiếm tiền? Nếu muốn ăn thì nói thẳng với ta, ta làm nhiều thêm. Tội gì lén lút? Ta không phát hiện ra, ngươi tránh ta cũng mệt mỏi?"

Tử Đàn thấy Đường Kiến Vi không giận mà còn nói có phần nuông chiều, liền lập tức mạnh dạn hơn, tội lỗi ăn vụng cũng tan biến, ôm cánh tay Đường Kiến Vi, mặt đỏ bừng: "Mệt! Mệt chết ta rồi! Tam nương không biết chứ người thông minh như ngươi, tránh Hỏa Nhãn Kim Tinh của ngươi không dễ đâu! Mỗi ngày ta đều đợi ngươi đi ra quầy mới dám ăn vụng một cái, hơn nữa còn đặc biệt lo lắng đề phòng, chỉ sợ ngươi nửa đường đột nhiên trở về, bị ngươi bắt một trận!"

"Nhìn cái gan của ngươi kìa." Đường Kiến Vi vẫy tay gọi Thu Tâm, "Đến đây."

Thu Tâm vừa giặt vừa nói gấp: "Đợi... đợi chút, ta sắp xong rồi!"

"Cứ để đó đi, qua đây ăn miếng bánh rồi giặt tiếp cũng không sao."

"Không được! Nếu ta chưa giặt xong, có mặt mũi gì ăn đồ ăn Đường tỷ tỷ? Từ nhỏ chủ mẫu đã dạy ta, không thể ham ăn biếng làm, không công mà hưởng lộc! Nhanh thôi, ta lập tức giặt sạch!"

Thu Tâm ngoài miệng nói như vậy, kì thực cổ kéo dài, mắt nhìn chằm chằm hộp bánh sữa không chớp.

Đường Kiến Vi đút cho Tử Đàn một miếng, rồi đút cho Thu Tâm một miếng. Vị sữa thơm ngậy khiến Thu Tâm càng thêm chăm chỉ giặt giũ.

"Chậm thôi..." Đường Kiến Vi lo quần áo mình bị giặt rách.

Thu Tâm và Tử Đàn ôm hộp bánh sữa, ngồi trên bậc thềm, mỗi người một miếng, chẳng mấy chốc hộp đã trống trơn.

"Đường tỷ tỷ làm bánh ăn quá ngon ..." Thu Tâm bụm miệng khẽ ợ một tiếng, "Không biết bao giờ mới được ăn bánh sữa do tỷ làm lần nữa..."

Tử Đàn nói: "Tam nương nhà ta không chỉ làm bánh sữa ngon, mà làm món gì cũng ngon!"

"Thật sao?" Thu Tâm không kịp chờ đợi hỏi "Nàng còn làm cái gì ngon?!"

"Trước kia Tam nương mở tửu lâu ở Bác Lăng, trời nam đất bắc không món nào nàng không làm được!"

"Vậy ngươi đều nếm qua rồi sao?"

Tử Đàn tự hào ưỡn ngực: "Tất nhiên!"

Thu Tâm "Ồ" một tiếng, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Hai người đang trò chuyện thì bất chợt ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, lập tức ngồi thẳng người, toàn bộ sự chú ý đều tập trung lên mũi, muốn phân biệt mùi thơm đó là từ món ăn nào.

"Đây là mùi trứng..."

"Đây là mùi sữa..."

"Có trứng, có sữa!"

Đường Kiến Vi và Đường Quán Thu xuất hiện sau lưng hai người, mỗi người bưng một thau lớn: "Đến đây nếm thử bánh cuộn trứng nhé."

"Bánh cuộn trứng?!" Ngay cả Tử Đàn cũng lần đầu tiên thấy món này.

Bánh cuộn trứng trông có màu vàng nhạt như lòng đỏ trứng, lại giống như bánh giòn mỏng được cuộn lại, từng thanh rỗng ruột hình trụ, dài bằng một bàn tay, phía trên còn rắc mè đen đều tay.

Tử Đàn đi theo Đường Kiến Vi nhiều năm, đúng là đã nếm qua không ít đồ ăn nàng làm, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng làm ra đồ ăn mới mẻ, vẫn sẽ kích động vạn phần.

"Đến nếm thử hương vị như thế nào."

Tử Đàn cùng Thu Tâm một người bưng lấy một cây cuộn trứng, cùng nhau cắn một cái, cùng nhai, cùng trầm ngâm suy tư, suy tư mình đang ăn mỹ vị thần tiên gì.

"Thế nào, ăn ngon không?" Đường Kiến Vi hỏi hai người.

"Ăn ngon ăn ngon ăn ngon!" Tử Đàn còn muốn một hơi hết ra một ngàn câu "Ăn ngon".

"Ngươi hơi quá lời rồi." Đường Kiến Vi mỉm cười nói, "Yên tâm, ta sẽ không trừng phạt ngươi vì đã ăn vụng đâu."

"Thật sự ngon!" Thu Tâm đã đem nguyên một cây cuộn trứng ăn hết tất cả, ăn tiếp những bã vụn trong tay không nỡ vứt bỏ, tất cả đều cho vào trong miệng, bên trong miệng lấp đầy đồ ăn vẫn cố tỏ ra trang nghiêm nhưng lời nói lắp bắp cất tiếng đồng tình với Tử Đàn: "Từ trước đến nay ta chưa từng nếm qua món ăn vặt ngon như vậy!! Tam nương, ta có một yêu cầu quá đáng, hi vọng ngươi có thể đáp ứng."

Đường Kiến Vi hiểu nàng muốn nói gì: "Ngươi cũng nhìn thấy, ở đây chỉ có mỗi Tử Đàn. Nếu ngươi có ý muốn qua đây phụ giúp, ta vạn phần hoan nghênh. Hằng ngày ta làm chút đồ ăn vặt và điểm tâm, trên cơ bản là nghĩ đến cái gì thì làm cái đó. Ngươi đến Tây viện phụ giúp chúng ta, muốn đồ ăn vặt cứ việc, còn nếu muốn ăn bữa tối có thể dùng chung cùng chúng ta."

Thu Tâm suýt như bay lên vì mừng: "Thật sao!"

Đường Kiến Vi thực sự thương cảm những đứa trẻ cả ngày ăn dưa muối buồn tẻ ở phủ kia: "Đương nhiên là thật."

Sợ Đường Kiến Vi đổi ý, Thu Tâm vội vàng đáp ngay, cùng nàng ước định bắt đầu từ ngày mai tới hỗ trợ làm việc.

Ăn xong bánh cuộn, Thu Tâm lại đi rửa sạch thùng gỗ đựng sữa đậu nành của Đường Kiến Vi, hỏi cách xử lý chảo dầu, phụ tay vớt hết dầu ra, rồi quét chùi toàn bộ xe đẩy.

Những vết dầu trước bám trên xe đều được nàng rửa không còn một mảnh, Đường Kiến Vi phi thường hài lòng.

Thấy rõ Thu Tâm tuổi còn nhỏ nhưng làm việc nhanh nhẹn.

Đường Kiến Vi ưng ý Thu Tâm, cũng hi vọng nàng có thể tới giúp nhiều hơn, bởi như vậy biết đâu Tử Đàn có thể cùng nàng ra quầy bán hàng, buổi sáng có thể kiếm được gấp đôi bạc.

"Thu Tâm là con của nô dịch, sinh ở Đồng phủ, từ nhỏ đã làm việc giỏi, hơn xa Quý Tuyết kia." Thu Tâm đi rồi, Tử Đàn bẻ một lát bánh, đưa cho Đường Quán Thu ăn, vừa kể với Đường Kiến Vi chuyện về Thu Tâm.

Lúc đầu nói đến vẫn bình thường, cuối cùng còn bồi thêm một câu mỉa mai Quý Tuyết, Đường Kiến Vi đang giã đậu bằng cối đá nhỏ, nghe thấy liền hứng thú hỏi Tử Đàn: "Thế nào, ngươi cùng Quý Tuyết có oán hận gì sao? Vì sao phải bôi đen nàng."

Bôi đen: nói xấu

"Không có a, hoàn toàn không có thù oán gì, nàng không cần ta bôi thì cũng đen rồi!" Tử Đàn quả nhiên bực, vừa nhắc tới Quý Tuyết, lập tức giội một chậu mực ra ngoài.

"Ta thấy nàng trắng lắm, chẳng khác nào Đồng thiếu huyền vậy." Đường Kiến Vi cố ý trêu Tử Đàn.

Tử Đàn tức giận nói: "Nàng đen! Tâm đen!"

"Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Quý Tuyết khi dễ ngươi sao?"

"Ta làm sao có thể bị nàng khi dễ!" Tử Đàn cực lực tranh luận, "Ta chỉ cùng nàng đối chọi gay gắt!"

Chuyện này cũng rất kỳ, Đường Kiến Vi vừa cùng Đồng Thiếu Huyền bên kia chạm trán, Tử Đàn lại cùng Quý Tuyết nảy sinh mâu thuẫn.

Đường Kiến Vi tò mò: "Ngươi với Quý Tuyết tranh cãi thế nào? Kể cho ta nghe đi."

Tử Đàn liền thuật lại chuyện hôm đó ở tiệm thuốc cùng Quý Tuyết đã so đo.

Hai ngày trước Đường Kiến Vi sai Tử Đàn đi tiệm thuốc mua một chút nhục thung dung. Nhục thung dung ở các tiệm thuốc lớn Bác Lăng nơi nào cũng dễ mua, không nghĩ tới Đông Nam huyện nhỏ cung ứng khan hiếm, Tử Đàn chạy tới chạy lui mới tìm được mấy lạng.

Nhục thung dung: là một loại dược liệu quý trong y học cổ truyền, được sử dụng để bổ thận, tráng dương, tăng cường sinh lực và cải thiện chức năng sinh lý cho cả nam và nữ

Đang định để chủ quán đóng gói toàn bộ mang đi thì Quý Tuyết tới, cũng muốn mua nhục thung dung.

Chủ quán tựa hồ quen biết Quý Tuyết, có phần lúng túng nói: "Quý Tuyết nương tử, vị tiểu nương tử này mua trước rồi."

Tử Đàn tất nhiên nhận biết Quý Tuyết là thị nữ của Đồng Thiếu Huyền, nên càng dứt khoát trả tiền, cầm thuốc rời đi.

Quý Tuyết chặn nàng lại: "Tử Đàn nương tử, ta thường tới đây mua nhục thung dung, nhục thung dung là vị thuốc quan trọng trong đơn thuốc của Tứ nương nhà ta, không thể thiếu nó. Mong Tử Đàn nương tử hạ chút, phân ta một ít, ta có thể trả tiền cho ngươi."

Tử Đàn cảm thấy người này không có đạo lý: " Tứ nương nhà ngươi cần, Tam nương nhà ta cũng cần, phải có thứ tự tới trước tới sau chứ. Nếu ta phân cho ngươi, ta làm sao trở về đối diện Tam nương nhà ta?"

Hai người đều không phải dạng người hiền lành tốt tính, một câu hai câu mau chóng nảy sinh tranh cãi.

Tử Đàn trời sinh khí lực lớn, còn cùng Đường Kiến Vi học qua chút công phu chân tay, nếu không phải sợ sinh sự, nàng thật sự đã một quyền nện trên mặt nàng để đóng cái miệng không chịu thua ấy.

"Chỉ vì chuyện ấy thôi sao?" Đường Kiến Vi hỏi, "Cuối cùng ngươi có động thủ không?"

"Ta khờ sao, sao ta dám ở bên ngoài lung tung gây chuyện? Cuối cùng đương nhiên là không động thủ, bằng không nương tử gầy như khỉ kia đã bị ta đánh ngã rồi? Lúc ấy ta thoải mái, nhưng về sau Đồng gia đến gây sự với ngươi thì phải làm sao? Yên tâm, ta ôm nhục thung dung chay trốn, không để nàng cướp đi một phân nào!"

Đường Kiến Vi xoa đầu Tử Đàn: "Tử Đàn của chúng ta cuối cùng trưởng thành hiểu chuyện. Nhưng có việc ta muốn nói với ngươi."

Tử Đàn: "?"

"Nhục thung dung mua được, vốn là nấu thuốc cho Đồng Thiếu Huyền."

Tử Đàn: ...... Không phải chứ. Ý ngươi là, lát nữa nấu xong nhục thung dung còn phải mang cho sao?"

Đường Kiến Vi không hề đùa, nghiêm túc gật đầu: "Lúc trước ta tới chủ mẫu Đồng gia xin được đơn thuốc đại phu bốc cho Đồng Thiếu Huyền, mới biết Đồng Thiếu Huyền đã đến tuổi cập kê mà kinh nguyệt vẫn chưa đến, khí lực suy kém, chính là mất cân bằng nhiệt lượng, mệnh hỏa suy, hạ nguyên hao tổn. Ta nghĩ dùng nhục thung dung làm thuốc dẫn, phối hợp với Thược Dược, Mẫu Đơn, Hoàng Cầm, Đào Nhân sắc thành canh, giúp nàng thúc giục nguyệt sự. Vị không dễ nếm, song cũng không đắng như thuốc."

Tử Đàn: ...Hoá ra ngươi cũng là vì nàng, vậy ta chẳng phải là kẻ ngu từ đầu đến đuôi sao?!"Bottom of Form

"Đều tại ta, ngay từ đầu không nói rõ với ngươi. Tử Đàn muội muội, cũng đừng giận ta."

Tam nương dỗ dành như vậy, Tử Đàn nào còn nỡ trách móc cái gì: "Đã là ý Tam nương, ta tự nhiên sẽ thu xếp mọi chuyện chu đáo. Dù sao cũng là mượn chỗ người ta tá túc, không nên đắc tội với họ."

"Tá túc là một chuyện, nguyên nhân trọng yếu khác, là Đường gia chúng ta nợ Đồng gia, ta làm thế này coi như là trả nợ."

"Cho nên Tam nương, mấy ngày nay ngươi tận tâm đối với Đồng gia, là vì áy náy chuyện hủy hôn lúc trước, muốn đền bù cho nàng a?"

Đường gặp khẽ gật đầu một cái.

Tử Đàn thở phào: "May mắn may mắn, ta còn tưởng rằng......"

Đường Kiến Vi: "Ngươi tưởng cái gì?"

Tử Đàn cười hì hì: "Tưởng Tam nương thật lòng thích Tứ nương."

"Sao lại nghĩ thế?"

"Còn chẳng phải sao — ngoài việc nấu món ngon cho nàng, ngươi không biết mỗi lần ngươi gặp Đồng Thiếu Huyền về, cười tươi đến bao nhiêu!"

"Có sao?"

"Có a! Từ khi lang quân cùng phu nhân xảy ra chuyện, ta đã lâu không thấy ngươi vui vẻ như vậy."

Vui vẻ sao......

Đường Kiến Vi thoáng trầm ngâm, rồi bảo Tử Đàn: "Yên tâm, canh nấu xong ta tự tay mang qua đó." Đường Kiến Vi dùng bả vai hích nàng một cái, "Sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất."

Tử Đàn nhanh chóng khôi phục tinh thần: "Nào có ủy khuất, chỉ cần Tam nương bình an vui vẻ ta cũng vui vẻ theo. Huống chi thế gian này ai được ăn mỹ thực do Tam nương tự tay ngươi nấu? Ta rất hạnh phúc!"

Chủ tớ hai người tình sâu nghĩa nặng, Đường Quán Thu ngồi ở một bên, cầm trong tay cuốn trứng đã khá lâu mà vẫn không ăn.

Nàng đặt cuộn trứng chưa ăn lên đĩa, mở hầu bao ra, đổ tất cả bánh kẹo bên trong ra, cầm lấy trong đó một viên, mở ra lớp giấy ngũ sắc bóng loáng, bỏ vào miệng, thong thả thưởng vị.

Trong lúc nếm kẹo, cẩn thận đếm số bánh kẹo còn lại: Mười một, mười hai, mười ba......

Đường Quán Thu đặc biệt vui vẻ.

Còn mười ba ngày, Thẩm Ước sẽ trở về.

......

Còn một con đường nữa, Đồng Thiếu Huyền sắp đến Cảnh Dương phường.

Con cừu nhỏ đã được tu bổ đi theo phía sau nàng, đám đồng môn đều đang suy đoán hôm nay Đồng Thiếu Huyền sau khi về nhà sẽ được ăn mỹ vị cỡ nào.

"Ngày hôm trước là canh cá trích khương quýt, hôm qua là canh thịt cừu hầm đỗ trọng, món ôn trung khử hàn, ích khí bổ thân, không biết hôm nay lại là cái gì."

Thực đơn buổi tối này đều là từ miệng Đồng Thiếu Huyền nạy mà ra.

"Đường Tam nương quả nhiên thật dụng tâm, còn chưa chân chính nhập môn đã quan tâm ngươi như vậy, Trường Tư à, ta hâm mộ chết ngươi!"

Cầm đầu là Cát Tầm Tình, đám đồng môn ba bữa cơm đều bên tai Đồng Thiếu Huyền ca ngợi không ngớt Đường Kiến Vi, nói mãi đến mức tai Đồng Thiếu Huyền sắp mọc kén.

Nhưng mà, mấy ngày gần đây đồ ăn thật sự không tệ, Đường Kiến Vi mỗi chiều đều sẽ đưa tới một món ăn hoặc canh, hoàn toàn khác phong vị gia trù trong phủ, vừa ngon vừa bổ.

Còn cách Cảnh Dương phường hơn hai mươi bước, Đồng Thiếu Huyền liền hướng đồng môn cáo từ, vội vàng chạy về nhà, con cừu nhỏ hự hự theo sau.

Cát Tầm Tình: "Ha! Chỉ có mỹ vị của tẩu tử mới khiến cái xác khô vạn năm không động đậy cũng biết chạy! Trường Tư a, ngươi còn dám nói không thích đồ ăn tẩu tử nấu?"

Đang nói chuyện Đồng Thiếu Huyền đã đến cổng phường, tay vén tà váy chuẩn bị bước vào phường, quay đầu nhìn Cát Tầm Tình hừ một tiếng: "Ai giống như ngươi không có tiền đồ!"

Dứt lời, nàng cố ý chậm bước, giả vờ như chẳng hề để tâm đến bữa tối.

Con cừu nhỏ bị kẹt tại cổng phường, vọt lên lại bị bật ra, bật ra rồi lại xông tới, chạy tới chạy lui vụng về.

Đồng Thiếu Huyền quay lại, bế nó lên, bước qua cửa, rồi mới đặt cừu nhỏ xuống, ung dung đi về hướng Đồng phủ.

Đến khi chắc chắn đã ra khỏi tầm mắt của đám người Cát Tầm Tình, Đồng Thiếu Huyền lập tức bế cừu cừu lên lại, không để ý tới trọng lượng cừu nhỏ, bước đi như bay, gương mặt hưng phấn hướng về gia môn —

Để ta xem thử, tối nay Đường Kiến Vi lại làm món gì ngon đây!

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Đường Kiến Vi: Tự đặt cho mình một mục tiêu nhỏ — chinh phục toàn bộ lòng người Đồng phủ.

Đồng Thiếu Huyền: Ngày nào cũng có người nói "thơm quá", nhưng của ta thì... thật sự rất thơm đó! (ngất)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com