Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Chị muốn ngủ cùng em?



Phác Thái Anh bị nghẹn, quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, sau một lúc lâu nàng mới nhún vai ngả người ra sau, biểu tình có chút lười biếng: "Phác phu nhân quả là không cho chút mặt mũi nha, nói đến trắng ra như vậy."

Lạp Lệ Sa nghe được ba chữ Phác phu nhân, lắc đầu nở nụ cười, người này như vậy mà mang thù.

"Như vậy không mệt sao?" Lạp Lệ Sa nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên hỏi một câu.

Phác Thái Anh thần sắc ngơ ngẩn, hỏi ngược lại nàng: "Em thì sao, có mệt không?"

Hỏi xong nàng lại cười nói: "Là chị ngốc, em cùng chị không giống nhau." .

Lạp Lệ Sa mở mắt ra nhìn nàng, rất nhanh nhắm lại. Phác Thái Anh ý tứ trong lời nói nàng tự nhiên rõ ràng, ở trong mắt nàng ấy, nàng thân là người thừa kế danh chính ngôn thuận, cũng không cần phải ngụy trang, người khác còn phải đổ mồ hôi biểu diễn lấy lòng nàng đây.

"Chị cũng có thể lựa chọn nhẹ nhàng."

Nàng nhàn nhạt nói một câu, bên trong xe lâm vào một mảnh an tĩnh. Phác Thái Anh hướng nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng mang theo một tia trào phúng, ánh mắt ám trầm, lựa chọn nhẹ nhàng? Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng như thế nào cam tâm lựa chọn nhẹ nhàng.

Nhà mới các nàng cũng không phải biệt thự của Lý Khải Thắng, mà là ở khu dân cư cao cấp Khải Lệ Hoa Viên.

Lý Khải Thắng cùng Lý Nguyên đi theo hai người tới đây, nhìn Lạp Lệ Sa, Lý Khải Thắng có chút bất đắc dĩ: "Con nháo muốn dọn ra ngoài ở, hiện tại con kết hôn ba liền đáp ứng rồi, chỉ là ngàn vạn lần phải chú ý thân thể, giải phẫu mới làm nửa năm, nhất định phải định kỳ đến bác sĩ Trần kiểm tra. Còn có phải uống thuốc định kỳ, không được ngừng, ba thường sẽ nhắc Thái Anh, nhờ nàng nhìn chằm chằm con."

Nói xong Lý Khải Thắng có chút áy náy mà nhìn Phác Thái Anh: "Thái Anh, nàng rất tùy hứng, con cần tốn nhiều tâm tư nhìn giúp ba, nàng nếu không chịu uống thuốc liền nói cho ba biết."

Trước mắt là nam nhân hơn bốn mươi tuổi, dáng người đĩnh bạt để râu, tóc xử lý không chút cẩu thả, ngũ quan nho nhã ngay ngắn, thoạt nhìn là người thoải mái.

Phác Thái Anh cùng Lý Khải Thắng giao tiếp không nhiều, chính là Lý Khải Thắng tiếng tăm ở thương giới nhà nhà đều biết, nhiều năm như vậy ở trong vòng chính là loại hình quân tử nhã nhặn khiêm nhường, giữ mình trong sạch có tiếng. Cho dù vợ qua đời nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ có một chút tin tức phấn hồng.

Hắn tuy rằng ở rể Lạp gia, nhưng nhiều năm qua, hắn đem Thái Hòa phát triển đến quy mô bây giờ, đủ để cho những người khác đối hắn tâm phục khẩu phục, tuyệt không phải loại phượng hoàng nam ăn cơm mềm.

Thậm chí nếu không phải Lạp Lệ Sa họ Lạp, mọi người căn bản quên mất Lý Khải Thắng là đến ở rể Lạp gia.

Trước mắt Phác Thái Anh đối hắn ấn tượng cũng khá tốt, "Con đã biết, ba. Con sẽ không để Lệ Sa lấy thân mình ra đùa giỡn."

"Ba đối với con rất yên tâm, hôm nay hẳn là mệt muốn chết rồi, các con sớm một chút nghỉ ngơi. Còn có Lệ Sa, ba để chị Lưu đến chăm sóc cuộc sống hàng ngày của các con, chuyện ăn uống của con cũng cần phải chú ý, những người khác ba không yên tâm."

Lạp Lệ Sa gật gật đầu: "Cảm ơn ba, ba hôm nay cũng mệt rồi, sớm một chút trở về nghỉ ngơi. Con không phải tiểu hài tử, có thể tự chiếu cố tốt cho mình." Nàng thần sắc bất đắc dĩ, trong giọng nói có chút kiều mềm, là dáng vẻ Phác Thái Anh hiếm thấy.

Lý Nguyên vẫn luôn không nói chuyện, chỉ là thường thường nhìn Phác Thái Anh có chút xuất thần, trong ánh mắt ẩn không được tia si mê, cho dù hắn tận lực khắc chế vẫn bị Lạp Lệ Sa phát hiện. Nhưng nàng cũng không để ý nhiều, phảng phất chuyện đó cùng nàng không quan hệ.

Chờ đến mọi người rời đi, Lạp Lệ Sa trên mặt mỏi mệt rốt cuộc không thể giấu, chị Lưu đã dọn dẹp sạch sẽ để hai người nhanh chóng lên lầu nghỉ ngơi.

Lúc trước Lạp Lệ Sa chỉ nghĩ mua một căn nhà nhỏ, nhưng Lý Khải Thắng vẫn mua cho nàng một căn biệt thự hai tầng, phòng rất nhiều.

Phác Thái Anh thấy nàng mỏi mệt như vậy, nghĩ đến thân thể của nàng, người bệnh tim thường chịu không nổi mệt, liền để Lạp Lệ Sa đi trước rửa mặt.

Bên trong tân phòng được trang trí cực kỳ hoa lệ, trên giường tân hôn bày đầy bong bóng cùng hoa hồng, quay chung quanh thành một hình trái tim. Đầu giường dán hỉ tự, còn có rèm màu hồng, chăn nệm màu hồng, bức màn bong bóng hồng phấn, không chỗ nào không có màu hồng.

Hai người vừa mở cửa ra, nhìn bên trong phòng tân hôn được trang trí quá mức lãng mạn, liền hai mặt nhìn nhau.

Phác Thái Anh dựa vào cửa nhìn Lạp Lệ Sa: "Em thích màu hồng?"

Lạp Lệ Sa liếc xéo nàng, khó được thất thố mà mắt trợn trắng: "Chị cảm thấy em như vậy sao?"

Phác Thái Anh nở nụ cười, trêu ghẹo nhìn nàng: "Rất thích hợp với tiểu công chúa nha, chị cảm thấy rất ổn."

"Vậy đêm nay chị ngủ ở đây đi." Lạp Lệ Sa vô lực phun tào, đây là hậu quả của việc giao toàn bộ cho mấy người kia trang trí mà quên nhìn tới. Nàng vừa nói, vừa động thủ lấy xuống bức màn bong bóng màu hồng.

Phác Thái Anh cũng đi qua, nghiêm trang lắc đầu nói: "Em là chủ nhà, ai lại để chủ nhà đi ngủ phòng khách."

Nói xong nàng duỗi tay ngăn lại Lạp Lệ Sa: "Em thoạt nhìn rất mệt, đi tắm rửa trước, nơi này để chị xử lý."

Lạp Lệ Sa vi lăng, ngay sau đó mày khẽ nhúc nhích: "Chị cũng không thoải mái."

Phác Thái Anh đem nàng ngăn lại, bất đắc dĩ nói: "Ba chị, ba em, ông ngoại em đều dặn dò chị chiếu cố em thật tốt, chị cũng không thể vi phạm, em đi trước, cái này vẫn là để chị thu dọn tốt hơn."

Lạp Lệ Sa sau khi nghe xong đứng ở tại chỗ, nhìn Phác Thái Anh động tác nhanh nhẹn mà đem hoa hồng dọn dẹp, đem màn bong bóng hủy đi, nàng nhìn một chút liền mang theo áo ngủ, xoay người đi ra ngoài.

Phòng ngủ chính có phòng tắm, bất quá Lạp Lệ Sa không nghĩ tiến vào, đại khái là đi phòng khách tắm rửa. Phác Thái Anh nhíu mày nhìn phòng tắm, cũng có chút vô lực phun tào, nhà ai sẽ đem phòng tắm làm thành trong suốt như vậy, không biết còn tưởng rằng đây là tình thú trong khách sạn.

Nghĩ đến vừa rồi Lạp Lệ Sa gương mặt lãnh đạm lại biểu tình kinh ngạc vô ngữ, nàng có chút buồn cười, thôi, dù sao đây cũng không phải phòng của nàng, việc chỉnh sửa lại buồng tắm vẫn là tùy Lạp Lệ Sa đi.

Bởi vì là phòng ngủ, Phác Thái Anh không có kêu chị Lưu hỗ trợ, chờ đem đồ vật đều thu dọn xong, nàng xoa xoa đầu. Tuy rằng không uống say, nhưng nàng uống rượu cũng không ít, trên người mùi rượu thực rõ ràng, tác dụng chậm cũng có chút choáng váng.

Nàng ra cửa chuẩn bị đem đồ vật xử lý, lại vừa lúc đụng phải chị Lưu đang đi lên lầu.

"Phu nhân, ngài đem đồ đưa cho tôi, vừa rồi tiểu thư bảo tôi nấu cho ngài chén canh giải rượu, ngài uống đi cho nóng." chị Lưu mặt đầy ý cười, tiếp nhận đồ trong tay Phác Thái Anh, thúc giục nói.

Phác Thái Anh có chút ngoài ý muốn, lập tức sửng sốt, phản ứng lại đây ôn thanh nói: "Cảm ơn chị Lưu."

Đang chuẩn bị xuống lầu, nàng dừng một chút vẫn là mở miệng: "chị Lưu, kêu tên của tôi liền được, gọi phu nhân nghe có chút kỳ quái."

Chị Lưu ngây người: "Chuyện này sao được."

Phác Thái Anh trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào, vừa lúc Lạp Lệ Sa tắm rửa xong ra tới. Thời tiết còn có chút nhiệt, nàng ăn mặc một kiện áo ngủ tơ lụa màu trắng buộc đai lưng, tóc dài hơi nhuận rối tung, một khuôn mặt để mộc lại tinh xảo, thân thể đường cong thập phần xinh đẹp, Phác Thái Anh lại một lần bị kinh diễm.

"Nơi nào kỳ quái?" Lạp Lệ Sa khảy khảy tóc, cười hỏi.

Đối mặt Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh ngược lại cảm thấy dễ nói chuyện, nàng đem ánh mắt dời khỏi dụ hoặc, hai hàng lông mày ninh lên: "Nghe tới có chút già."

Lạp Lệ Sa thân thể hơi nghiêng, da thịt trắng nõn ở dưới ánh đèn phảng phất phiếm ánh sáng, nàng cười một chút: "Là có chút già, vậy kêu chị tiểu công chúa?"

Phác Thái Anh: "......" Nữ nhân này, thật là lòng dạ hẹp hòi.

Phác Thái Anh biểu tình vô ngữ hiển nhiên để Lạp Lệ Sa thực vừa lòng, nàng cười lên tiếng, sau đó cho Phác Thái Anh một lựa chọn.

"Phu nhân cùng tiểu công chúa, chị chọn một cái đi?"

Đây không thể nghi ngờ là không cho lựa chọn, Phác Thái Anh không thể nề hà, nhìn Lạp Lệ Sa, phát hiện đối phương trên mặt là ý cười trêu ghẹo, nhưng trong mắt lại nghiêm túc. Phác Thái Anh đem ánh mắt dừng ở chị Lưu vẫn đang quan sát các nàng, dư quang liếc nhìn Lạp Lệ Sa, trong lòng hơi động, ngay sau đó ngữ khí bất đắc dĩ lại sủng nịch: "Em đấy, liền biết lấy chị làm trò cười, phu nhân liền phu nhân, dù sao cũng là Lạp phu nhân."

chị Lưu ý cười doanh doanh thúc giục: "Phu nhân liền uống canh đi, tôi đem đồ đi thu dọn, để hai vị phu nhân sớm chút nghỉ ngơi."

Uống xong canh giải rượu, Phác Thái Anh lên lầu chuẩn bị đi tắm rửa. Mới vừa cầm quần áo chuẩn bị đi phòng khách, liền bị Lạp Lệ Sa gọi lại.

"Chị tắm ở đây đi."

Phác Thái Anh rất là kinh ngạc: "Cái gì?"

Lạp Lệ Sa ánh mắt dừng ở cửa: "Đêm tân hôn chị lại đi tắm ở phòng khách, người ta sẽ nghĩ thế nào."

Phác Thái Anh cười nhạo một tiếng: "Vậy em vừa rồi như thế nào chạy tới phòng khách?"

Lạp Lệ Sa sắc mặt như thường: "Vừa rồi bị chị Lưu thấy, chị càng không thể lại đi."

Nói xong nàng rũ hạ mí mắt: "Trước đó em cũng không biết chị Lưu sẽ ở lại, tuy rằng chị Lưu ở lầu một, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, em không muốn phát sinh chuyện ngoài ý muốn."

Phác Thái Anh còn nhớ rõ hiệp nghị, nhìn phòng tắm pha lê trong suốt: "Được."

Lạp Lệ Sa tự nhiên thấy được nàng động tác, bỏ thêm một câu: "Phòng tắm pha lê em sẽ cho người thay đổi, em cũng không nhìn chị tắm, cho nên cứ việc yên tâm."

Phác Thái Anh không tỏ ý kiến, lập tức đi vào phòng tắm.

Lạp Lệ Sa đích xác rất mệt, nhưng trước mắt nàng còn không thể ngủ, rốt cuộc còn chưa có an bài xong chỗ nghỉ ngơi cho Phác Thái Anh. Sau khi kết hôn dọn ra ở riêng, chuyện này làm nàng hao tổn không ít sức lực, nếu bị ba nàng cùng Lý Nguyên biết nàng chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, kế tiếp phiền toái sẽ rất nhiều.

Nàng không khỏi nghĩ đến Lạp Khang Hồng, trong mắt có chút vẻ đau xót, hôm nay chính mình vẫn không cùng ông ngoại nói một câu, đại khái sẽ làm ông ngoại không cao hứng. Thôi, bất quá cũng ở trước mặt ông ngoại hoàn thành xong hôn lễ, cũng coi như không nhiều tiếc nuối.

Đang nghĩ ngợi, ánh mắt nàng không cẩn thận liếc tới phòng tắm vòi sen, bóng dáng thuộc về một nữ nhân khác như ẩn như hiện sau làn kính mờ, thấy không rõ chi tiết nhưng dụ hoặc không ít. Càng muốn mạng chính là, cảm giác mông lung này tuy quyến rũ nhưng lại không lộ liễu, người bên trong nhất cử nhất động mị hoặc thiên thành.

Lạp Lệ Sa cũng không phải cố ý muốn nhìn chằm chằm, chính là Phác Thái Anh trời sinh năng lực câu hồn nhiếp phách, nàng biết Phác Thái Anh dáng người cực hảo, nhưng tận mắt nhìn thấy đã ảnh hưởng sâu vào tâm trí nàng.

Nàng sửng sốt vài giây sau đó nhanh chóng quay đầu đi, trái tim nhảy vội rớt vài nhịp, trên mặt nhiệt ý càng rõ ràng. Lạp Lệ Sa nhíu hạ mi, hít sâu mấy hơi thở che che ngực, chậm rãi đem hình ảnh kiều diễm kia ném ra khỏi óc. Cũng khó trách Lý Nguyên lộ vẻ si mê như vậy, còn dám ở dưới tầm mắt nàng mà nhìn Phác Thái Anh nhiều thêm mấy lần.

Chờ đến Phác Thái Anh tắm xong ra tới, liền nhìn đến người kia đoan chính ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một quyển sách.

Nhiệt độ điều hoà trong phòng hơi lạnh, Lạp Lệ Sa cũng không đắp mền, hai chân giao điệp duỗi thẳng, lộ ra đôi chân trắng như tuyết, trí thức văn nhã thực sự.

"Chị tắm xong rồi?"

Phác Thái Anh xoa xoa tóc: "Em làm sao còn chưa ngủ, đã 11 giờ."

Lạp Lệ Sa không có nhìn nàng, chỉ là đem sách thu hồi, sau đó đứng dậy nói: "Đêm nay chị không thể ngủ ở phòng khách, vừa rồi em đi xem, chị Lưu còn chưa ngủ, để ngừa vạn nhất, ủy khuất chị một đêm."

Phác Thái Anh còn không có phản ứng lại đây, Lạp Lệ Sa chỉ chỉ mép giường sàn nhà: "Khả năng là phải ngủ dưới đất."

Phác Thái Anh hơi hơi mở to mắt, chỉ vào chính mình nói: "Chị ngủ dưới sàn nhà?"

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu liếc nàng, lại thực mau dời đi, ho nhẹ một tiếng nói: "Em thân thể không tốt, cho nên vất vả chị."

Phác Thái Anh lần đầu cảm giác được bất lực, động tác lau tóc ngừng lại, nhìn giường nói: "Giường của em hẳn là có thể ngủ năm người giống chị."

Chờ ánh mắt Phác Thái Anh một lần nữa rơi xuống Lạp Lệ Sa, lại phát hiện lỗ tai nàng có chút hồng, Phác Thái Anh trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ Lạp Lệ Sa thẹn thùng?

Sau đó nàng lập tức lắc lắc đầu, Lạp Lệ Sa nữ nhân này, liền vài lần gặp mặt nàng đã biết nàng ấy khống chế cảm xúc có bao nhiêu lợi hại, nàng ấy tuyệt không phải một vị tiểu thư đơn thuần cái gì cũng không biết. Lại nói rằng tuy Luật hôn nhân đồng tính thông qua, nhưng rốt cuộc nàng cũng là nữ nhân, nàng không cho rằng chính mình có năng lực khiến cho Lạp đại tiểu thư thẹn thùng.

Quả nhiên, giây tiếp theo Phác Thái Anh liền được mở mang tầm mắt.

"Phác tiểu thư, đây là giường tân hôn của chúng ta, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, cho nên nếu chị muốn ngủ cùng em, chị nên suy xét lại hợp đồng hôn nhân trước, hay là chị muốn vi phạm sao?"

Phác Thái Anh: "......" Nàng chỉ là muốn ngủ trên giường, chứ không phải muốn ngủ nàng ấy.

- -----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phác Thái Anh: Đêm tân hôn liền ngủ sàn nhà, vợ mình đãi ngộ thật là......

Lạp Lệ Sa:......

Hai người miệng pháo công lực cùng phun tào năng lực nhất lưu, vả mặt năng lực cũng là thực cường.

Lạp dỗi dỗi: Em sẽ không nhìn chị tắm.

Phác bạch bạch: Chị lên giường ngủ lại không ngủ em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com