Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Từng bước chiếm lấy trái tim chị (1)

Phác Thái Anh bước ra từ thang máy, nàng đem thẻ từ quét vào cổng rào bảo vệ trước công ty, cổng rào phân biệt thân phận của nàng liền tự động mở ra, nàng đang muốn đi vào, đột nhiên phía sau truyền tới tiếng nói âm dương quái khí, mang theo cảm giác chán ghét quen thuộc.

"Lạp phu nhân cư nhiên nhanh như vậy liền trở về đi làm? Ba thật vất vả để chị trèo lên trên giường Lạp Lệ Sa, chẳng lẽ cô ta cũng không muốn dưỡng chị sao, còn để chị xuất đầu lộ diện tới Viễn Dương làm gì?" Phác Tuyết ăn mặc một thân tây trang màu xám, ôm cánh tay đứng ở một bên, khóe miệng giơ lên ý cười trào phúng.

Phác Thái Anh bước chân chậm lại, nàng không quay đầu lại nhìn Phác Tuyết, ngược lại giương mắt quét một vòng trong công ty. Nhóm nhân viên vốn đang vội vàng đi làm, bởi vì thình lình xảy ra trò hay nên thả chậm bước chân, hiện tại bị ánh mắt Phác Thái Anh đảo qua, tức khắc tựa như con kiến bị nước sôi bỏng đến, nhanh chóng tản ra đi làm công việc của mình.

Phác Thái Anh thấy thế mới chậm rì rì xoay người, nhướng mày nhìn Phác Tuyết: "Sa Sa muốn dưỡng, nhưng là chị tạm thời không cần, chị có tay có chân có thể công tác tốt, công ty cho chị tiền lương cũng không thấp. Lại nói, hiện nay nữ nhân sau khi kết hôn đều phải giữ kinh tế độc lập, em lại có ý tưởng để đối phương bao nuôi, dĩ nhiên không tốt rồi. Về sau Tuyết Nhi kết hôn, cũng không nên để người khác bao dưỡng, vạn nhất gặp người không tốt, nhiều khi lại thống khổ."

Nàng thần sắc nghiêm túc, nói chuyện thực chân thành giống như nghe không hiểu vừa rồi Phác Tuyết nói cái gì.

Nhất chiêu này hiển nhiên dùng rất tốt, Phác Tuyết tức giận đến xanh mặt: "Phác Thái Anh, chị là thật ngu ngốc hay là đang giả ngốc? Lại còn ở đây làm trò trước mặt tôi?"

"Tuyết Nhi, đây là công ty, nếu em đối chị có điều gì bất mãn, về nhà nói. Ở nơi này nói linh tinh, ảnh hưởng đối với em cùng công ty đều không tốt."

Nếu nói Phác Tuyết cực kỳ chán ghét thân phận con gái riêng của Phác Thái Anh, thì lúc này cô chính là cực kỳ hận đối phương giả nhân giả nghĩa so Phác Tuần chỉ có hơn không kém, cô như thế nào có thể nhịn xuống!

"Phác Thái Anh, chị thật sự không biết sinh khí sao? Tôi như vậy đối với chị, chị trong lòng không hận tôi?" Phác Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, tưởng có thể có được đáp án mà cô muốn.

Quả nhiên, Phác Thái Anh sắc mặt bình tĩnh dần dần trở nên ủ dột, Phác Tuyết nhìn đôi mắt nàng phảng phất ấp ủ bão táp, trong lòng nhịn không được nổi lên một tia hưng phấn, bàn tay ôm cổ tay áo nhẹ nhàng ấn vào thiết bị nào đó.

"Em thật sự muốn biết đáp án sao?" Phác Thái Anh thanh âm trầm thấp nói.

"A, chị là dạng người nào, tôi thật sự rõ ràng, cũng không cần làm bộ làm tịch."

Nói xong Phác Tuyết thấy trong mắt Phác Thái Anh bão táp sắp bạo phát, nhưng giây tiếp theo lại không phải mưa rền gió dữ, ngược lại là hoa lê dính hạt mưa.

Phác Thái Anh đỏ ướt hốc mắt, thấp giọng mất mát nói: "Chị không ngốc, cũng không phải đầu gỗ, em nói những lời này chị như thế nào sẽ không khổ sở, không tức giận. Nhưng ba vẫn luôn nói, em là em gái của chị, chị lẽ ra không được nhận về nhà, nếu không phải lúc trước em đồng ý, ba cũng không dám đưa chị trở về. Chị xuất hiện huỷ hoại hy vọng của ba đối với em, chị có thể lý giải em vì sao hận chị. Nhưng ba thực thương em, vẫn luôn hy vọng chị có thể chiếu cố em. Lúc trước nếu không phải ba xuất hiện, cuộc sống của chị nhất định là nước sôi lửa bỏng, sau khi được ba nhận trở về, chị mới có cơ hội học đại học, đến công tác tại Viễn Dương. Những gì chị có hôm nay đều là ba cho chị, chị biết cảm ơn, cho nên sẽ không trách em, cũng sẽ không tranh cùng em. Hy vọng em sớm một chút hiểu chuyện, đừng làm ba thất vọng."

"Cũng hy vọng em có thể nhìn đến tấm lòng của chị, nếu không thể xem chị là chị gái, ít nhất không cần đem chị xem như kẻ thù, em nể mặt ba, có thể khoan dung cho chị một chút không?"

Máy nghe lén truyền ra âm thanh cũng không mang nhiều cảm xúc, nhưng trong đó tình thâm, Phác Tuần nghe được rành mạch. Trong lúc nhất thời trong lòng hắn bỗng nhiên có chút áy náy, hắn mang nàng trở về bất quá là bất đắc dĩ, càng chán ghét nàng bộ dáng cực giống nữ nhân kia, cho nên vẫn luôn đem nàng bồi dưỡng làm đá kê chân cho Phác Tuyết. Nhưng hiện giờ xem ra, nàng trong xương cốt thực trọng tình cảm, cũng thực hiểu chuyện.

Duỗi tay tắt đi máy nghe lén, Phác Tuần hít một hơi thật sâu, sau một lúc lâu lẩm bẩm nói: "Chỉ cần con vẫn luôn nghe lời, không tranh đoạt cùng Tuyết Nhi, ba sẽ cho con một chỗ dung thân." Đây là hắn chút lương tâm còn sót lại.

Phác Thái Anh càng nói, Phác Tuyết sắc mặt càng khó xem, cố tình không chỗ phát tác. Nhóm nhân viên tới lui bận rộn, giữa đường nghe được tổng giám của mình nói, lại nhìn biểu tình của Phác Tuyết, xa gần mà đánh giá các nàng, Phác Tuyết dù ngốc thế nào cũng đành phải nhịn xuống.

"Giỏi lắm, Phác Thái Anh, quả nhiên là tỷ tỷ tình thâm."

Nhìn Phác Tuyết mặt lạnh rời đi, Phác Thái Anh giơ tay không dấu vết mà xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt.

Nhiều năm như vậy, Phác Thái Anh đối Phác Tuyết quá hiểu biết, biết đến cô ta hư hỏng, cũng biết cô ta xuẩn. Như vừa rồi, Phác Tuyết dù ngu ngốc cũng sẽ không làm trò trước mắt mọi người, hơn nữa cô ta tựa hồ bị chọc tức đến không nhẹ.

Cô ta càng như vậy, Phác Thái Anh càng sẽ không như cô ta muốn. Tuy rằng trước mắt bọn họ còn chưa thực sự xuống tay, nhưng Phác Thái Anh vẫn luôn nhớ kỹ, trừ phi bọn họ triệt triệt để để bị chính mình đạp dưới chân, nếu không nàng tuyệt đối không để ai bắt được một tia nhược điểm. Cho dù Phác Tuyết biết rõ một màn vừa rồi là nàng giả vờ, nàng cũng sẽ không thừa nhận.

Người xung quanh nhìn thấy Phác Thái Anh dáng vẻ yên lặng chịu đựng ủy khuất, đều nhìn đến trong lòng phát đau.

"Tiểu Phác đổng cũng quá khi dễ người, sáng sớm không đi làm chạy đến bộ phận thiết kế ức hiếp người, thật là có tiền có quyền liền muốn ngang ngược cỡ nào cũng được."

"Tổng giám chúng ta cũng quá đáng thương, tuy rằng tập đoàn là một tay nàng vực dậy, nhưng thực quyền cái gì cũng không có."

"Mấy năm nay tổng giám vẫn luôn chịu đựng, nàng làm chỗ tốt đều bị người khác đoạt, này còn không chịu bỏ qua, Phác đổng cũng quá bất công."

Phác Thái Anh gõ gõ pha lê, nhỏ giọng nhắc nhở, mấy người kia liền vội vàng ngậm miệng, nàng ôn thanh nói: "Mọi người đều trở về làm việc đi, vừa rồi quấy rầy, thật ngượng ngùng."

Mỹ nhân rơi lệ không có người không đau lòng, huống chi còn ra vẻ kiên cường, trước nhận sai về mình. Người trong văn phòng vội vàng xua tay: "Không có không có, tổng giám ngài nhiều bận rộn, chúng tôi lập tức bắt đầu công tác, nhất định bắt lấy hạng mục bên DEO, khiến những bộ phận khác phải rửa mắt mà nhìn."

"Đúng vậy."

"Cảm ơn mọi người, Cam Vi, cô đem tư liệu tôi chuẩn bị chia cho tổ thiết kế, để mọi người tham khảo."

DEO hạng mục kế hoạch kỳ thật nàng đã làm tốt, chỉ còn chỉnh sửa đôi chỗ. Nhưng Phác Tuần dặn dò nàng không được công khai cho tổ thiết kế biết, làm nàng một mình hoàn thành sau đó trực tiếp đưa cho hắn, mặt khác hắn lại để tổ thiết kế làm một phần, sau khi so sánh ưu khuyết mới quyết định chọn.

Đến nỗi mục đích của hắn, Phác Thái Anh trong lòng rất rõ ràng, cho nên tư liệu tuy rằng chỉ là vụn vặt một phần, nhưng đủ để cho bọn họ minh bạch, bản thiết kế này cuối cùng là ý tưởng công sức của ai.

Kết hôn đối Phác Thái Anh ảnh hưởng tựa hồ cũng không lớn, ban đầu mấy ngày tan tầm nàng chuẩn bị lái xe về nhà mình, mới phản ứng lại đây, hẳn là đi nhà Lạp Lệ Sa mới đúng.

Mà nàng sinh hoạt, trừ bỏ buổi tối nhiều thêm một người thường xuyên gặp mặt, cũng không có thay đổi quá lớn, duy nhất làm nàng có chút khó chịu chính là, buổi tối nàng cần uống chút rượu mới có thể đi vào giấc ngủ, nhưng ở bên Lạp Lệ Sa có chút không tự do.

Xoa xoa đôi mắt, nhịn mấy ngày, nàng có chút chịu không nổi, suy nghĩ một chút liền lái xe trở về nhà chính mình. Lúc nàng tới nhà mình dưới lầu đã là 6 giờ rưỡi, nghĩ đến người kia, nàng lấy di động chuyển sang WeChat, nhắn Lạp Lệ Sa một tin.

Phác Thái Anh: "Chị có việc cần về chỗ ở trước một chuyến, tối nay sẽ về muộn chút, em ăn cơm tối trước đi."

Gửi xong liền tắt máy, nàng cũng không trông cậy Lạp Lệ Sa sẽ nhắn lại, nàng cũng chỉ đơn giản là thực hiện nghĩa vụ thông tri mà thôi.

Trong nhà mấy ngày không có người ở, có chút hoang vắng, sau khi mở ra cửa sổ thông gió, Phác Thái Anh đến quầy rượu nhìn xem mấy loại rượu nàng ưng ý sưu tầm.

Tuy biệt thự Lạp Lệ Sa rất lớn, quầy rượu cũng được trưng bày tốt, nhưng bởi vì Lạp Lệ Sa không thể uống rượu, cho nên mặt trên những loại rượu đắc tiền cũng chỉ có tác dụng bày trí.

Tìm hai bình rượu vang đỏ, Phác Thái Anh ở trên sô pha nhắm mắt ngồi thật lâu, nơi này mới là một phương thiên địa thuộc về nàng, không có người quấy rầy nàng, nàng cũng không cần cùng người khác diễn kịch.

Vẫn luôn an tĩnh ngồi cho đến chuông điểm 7 giờ tối, Phác Thái Anh mới bừng tỉnh đứng lên chuẩn bị về biệt thự Lạp Lệ Sa, sau khi đem rượu đặt tốt, nàng theo thói quen mở điện thoại nhìn, Lạp Lệ Sa phản hồi tin nhắn của nàng.

Lạp Lệ Sa: "Em để chị Lưu chừa cơm tối cho chị, trở về ăn nha, dự báo thời tiết đêm nay có mưa, chị lái xe cẩn thận một chút". [ mỉm cười ]

Phác Thái Anh nhìn biểu tượng tươi cười phía sau tin nhắn, vẫn là gương mặt có ba dấu hồng tâm.

Nhìn hồi lâu, nàng mặt vô biểu tình mà tắt di động, nắm tay lái chuẩn bị khởi động xe.

Nhưng là vẫn quay cửa kính xe xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn trời, trong chốc lát, sắc trời đã âm trầm, hẳn là muốn mưa.

Nàng trong lòng đột nhiên có loại cảm giác khó diễn tả được, giống như sợi tơ quấn vào, nhưng thực mau bị nàng ném đi ra ngoài. Nàng ninh hạ mi, đồng thời lần nữa xác định một sự thật, Lạp Lệ Sa so với nàng còn có thể diễn kịch tốt hơn.

Xe chạy không đến hai mươi phút, phía chân trời ầm vang một tiếng, nước mưa theo tiếng sấm ào ạt rơi xuống, kính chắn gió nhanh chóng bị từng luồng nước mưa ướt nhẹp, sương mù tràn ngập.

Phác Thái Anh mở ra cần gạt nước, ở trong thanh âm có tiết tấu, một đường trở về Khải Lệ Hoa Viên.

Bãi xe của biệt thự này ở ngoài trời, Phác Thái Anh đem xe dừng lại, nhìn nhìn trong xe, lại phát hiện trong xe mình không có dù.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn trời mưa, nàng duỗi tay xách lên túi rượu vang đỏ, mở cửa xe chuẩn bị dầm mưa đi vào. Khoảng cách cũng không xa, nàng cũng không nghĩ kêu người bên trong đưa dù lại cho nàng.

Mở cửa xe, bên ngoài mưa cũng không nhỏ, nàng nhấc chân chuẩn bị xuống xe, một tán dù đột nhiên xuất hiện che trên đỉnh đầu của nàng.

Phác Thái Anh kinh ngạc quay đầu, liền thấy được Lạp Lệ Sa giơ dù đứng ở trong màn mưa, làm động tác xuống xe có chút ngưng lại.

Không thể không nói, cho dù nàng vẫn luôn chuẩn bị trước tâm lý, đây cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng một khắc nhìn đến Lạp Lệ Sa, trong ngực nàng vẫn là run lên một chút.

Nàng yết hầu trượt động, còn không kịp nói chuyện, Lạp Lệ Sa lại có chút nghiêm túc nói: "Mưa lớn như vậy, chị thật muốn dầm mưa đi vào?"

Phác Thái Anh đóng cửa xe, thanh âm đều có chút lúng túng: "Chị thấy cũng không xa."

Sau đó nàng lập tức duỗi tay tiếp nhận dù, dựa đi qua đem Lạp Lệ Sa che tốt: "Chạy nhanh vào thôi, trên người của em ướt, đừng để cảm lạnh. Em như thế nào biết chị không mang dù?"

Lạp Lệ Sa mỉm cười: "Em đoán."

"Đói bụng không? chị Lưu đang hâm nóng đồ ăn cho chị." Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh sóng vai đi vào, trong miệng giống đại đa số phu thê quan tâm dò hỏi.

Phác Thái Anh vẫn luôn nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt giống nhau, nhưng trong lòng tư vị chỉ có bản thân nàng biết.

"Còn ổn, chị không đói bụng. Em đã ăn chưa? Chạy lên thay quần áo đi, nếu bị cảm liền không xong." Phác Thái Anh đem dù gác ở ngoài cửa, sờ sờ bên trái quần áo của Lạp Lệ Sa, có chút ẩm ướt. Người bệnh tim sợ nhất cảm mạo, Phác Thái Anh lo lắng không phải giả.

Lạp Lệ Sa cười cười: "Không việc gì, chị trước ăn cơm đi, em đi tắm rửa một chút." Vừa lúc chị Lưu bưng đồ ăn ra tới, Lạp Lệ Sa ý bảo nàng ăn cơm, lúc này mới xoay người lên lầu.

Chị Lưu cười tủm tỉm tiếp đón nàng: "Phu nhân nhanh ăn cơm, chắc là đói rồi."

Phác Thái Anh gật đầu nói cảm ơn, lúc ngồi xuống cầm chiếc đũa, tay nàng dừng một chút, trên bàn rau dưa thanh đạm, là các món ăn ngày thường nàng vẫn dùng bữa cùng Lạp Lệ Sa, nhưng lại có thêm một đạo thịt cá cắt lát nấu cay, hơn nữa nhìn dáng vẻ rõ ràng mới ra nồi, đều không phải là Lạp Lệ Sa nói hâm nóng lại đồ ăn.

Nàng nhìn chị Lưu, đối phương buông đồ ăn liền đi vội, cũng không nói thêm cái gì.

Có lẽ chỉ là chị Lưu làm việc chu đáo, Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, lại khuyên bản thân không nên tự mình đa tình.

- ----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hai người miệng đối lẫn nhau lực phòng ngự, cấp SSS

Trong lòng đối lẫn nhau lực phòng ngự, cấp -SSS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com