Chương 47: Em sẽ không để chị ngủ dưới đất, liền ngủ trên giường
Phác Thái Anh cũng không chờ nàng trả lời, liền ở nơi đó bắt đầu thấp giọng kể.
"Mẹ chị sinh ở An Bình thị, tại một vùng nông thôn nhỏ, mẹ là nữ sinh duy nhất nơi đó thi đậu đại học, cũng là niềm tự hào của ông bà ngoại, trong thôn rất nhiều người đều hâm mộ cực kỳ."
Lạp Lệ Sa nghiêm túc nghe, Phác Thái Anh kể thực điềm tĩnh đạm nhiên, chỉ là đoạn chuyện xưa này đặt trong tình cảnh Phác Thái Anh, thực sự là bỏ không được bi ai cùng bất hạnh, tuy không mãnh liệt lại giống như một chiếc võng quấn lấy trái tim Lạp Lệ Sa.
"Mẹ đi Trường Thanh học đại học, thoạt nhìn là thay đổi vận mệnh, kỳ thật là huỷ hoại người cả đời. Một thôn nữ muốn thoát khỏi làng quê, lại rơi vào Trường Thanh đô thị vàng son choáng ngợp, dễ dàng bị cắn nuốt không còn gì. Người làm một giấc mộng hoang đường, tỉnh mộng trong bụng liền có thêm một sinh mệnh, tránh không được bị người khác xem thường cùng chửi bới."
"Người trong thôn nhàn ngôn toái ngữ cùng châm chọc mỉa mai, hoàn toàn đối lập so với trước đây hâm mộ khích lệ, bọn họ miệng lưỡi quá tàn khốc, làm ông bà ngoại không dám ngẩng đầu, vì thế đối mẹ con chị cũng dần chán ghét. Ông bà ngoại thuộc thế hệ bảo thủ cố chấp, coi chúng ta là sỉ nhục, có lẽ chỉ là nhất thời không tiếp thu được, nhưng ông trời lại chưa cho bọn họ cơ hội giải hòa."
Hai lão nhân trước sau qua đời làm mẹ nàng hoàn toàn suy sụp, từ đó về sau trong mắt người đã không còn có ý cười.
Trong thôn sống không nổi, mẹ nàng mang theo nàng trở về nguyên quán, là một thôn làng khác ở nơi hẻo lánh xa xôi, nhưng cảnh sắc thực đẹp, người dân cũng thân thiện nhiều. Ở nơi đó Phác Thái Anh vượt qua thời thơ ấu cùng tuổi thiếu niên, ngày tháng tuy kham khổ nhưng thực thỏa mãn, cũng rất vui sướng.
Mẹ nàng đau lòng nàng, cũng đem nàng dạy thực hảo, chính là lại không thể vì nàng mà sống lâu mấy năm, mẹ nàng từng ngày bệnh chết ở ngay trước mắt nàng, để trong lòng nàng lưu lại rất nhiều áy náy cùng thống khổ.
Lúc mẹ nàng qua đời, nàng mười bốn tuổi, sau đó trở về Phác gia.
"Những năm kia chị cũng hỏi qua chuyện của ba, trong trí nhớ đối những lời chỉ trách của người trong thôn, chị cũng tự có một ít lý giải. Nhưng mẹ vẫn cố chấp cho rằng, Phác Tuần không có vứt bỏ người, chỉ là chống cự không được trong nhà, chịu không nổi hiện thực. Theo miêu tả của mẹ, chị dĩ nhiên đối người cha chưa từng xuất hiện kia còn có một tia khát khao, ngẫm lại thực buồn cười."
"Cho dù trở lại Phác gia, chị thực thấp thỏm sợ hãi, chính là cũng ôm chờ mong, hắn sẽ che chở cho chị. Ở đoạn thời gian chị đi học, thật là như vậy, hắn đối chị dốc lòng chỉ đạo, nghiêm khắc yêu cầu, đưa chị vào trường đại học có tiếng. Lúc chị đi thực tập, hắn tựa hồ thật cao hứng, vẫn luôn tự mình dẫn dắt chị, cho dù Phác Tuyết ghen tỵ, khi dễ chị, chị cũng cảm thấy không có quan hệ, Phác Tuyết hận chị là thực bình thường."
Lạp Lệ Sa nhăn lại mi, trong mắt có chút không đành lòng.
"Thẳng đến đã xảy ra một sự kiện, chị mới chân chính minh bạch, chị tồn tại là ý nghĩa gì."
"Chuyện gì?" Lạp Lệ Sa trong lòng có chút dự cảm bất hảo.
"Phác Tuyết có một lần say rượu lái xe đâm chết người, Phác Tuần bắt chị thay cô ta lãnh tội." Phác Thái Anh cười nói chuyện từng phát sinh ở kiếp trước, tựa hồ một chút đều không khó qua.
Lạp Lệ Sa sắc mặt biến đổi, môi mân khẩn, hô hấp trở nên có chút dồn dập, thực hiển nhiên nàng tức điên.
"Cha con kia thật là vô sỉ!"
Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn nàng, ngoài dự đoán, những chuyện tra tấn nàng lâu như vậy, cùng Lạp Lệ Sa nói ra cũng không còn khổ sở như trước.
"Chị trách mẹ chị sao?" Lạp Lệ Sa bình phục tâm tình, sau đó nhẹ giọng hỏi.
Phác Thái Anh cúi đầu cười khổ: "Trách chứ, mẹ chị tự huyễn hoặc chính mình, cũng dựng lên lời nói dối kia, để chị tin theo." Mẹ nàng không những không trách hận Phác Tuần, còn hướng nàng nói tốt cho hắn, để nàng cũng đối người cha này ôm ảo tưởng, cuối cùng mới làm nàng ngã vào trong địa ngục.
Lạp Lệ Sa có chút phức tạp: "Hắn bỏ vợ bỏ con, sắp kết hôn còn cùng người khác dây dưa, chị cư nhiên sẽ đối người cha như vậy chờ mong, đích xác nên trách mẹ chị."
Phác Thái Anh liếc nàng: "Nếu là hai năm trước, em khả năng sẽ nhìn đến con người thật của chị, đối Phác Tuần khom lưng cúi đầu một chút đều không phải giả."
Lạp Lệ Sa nhíu hạ mi, có chút ghét bỏ nói: "Vậy em vẫn thích con người giả của chị hơn, chị đầu óc thủ đoạn, cư nhiên còn tin tưởng hắn lâu như vậy?"
Phác Thái Anh tự nhiên nghe được nàng ghét bỏ, xem ra trạng thái khá hơn nhiều, vì thế không chút khách khí dỗi dỗi đi qua: "Cũng thế cũng thế, nửa cân đối tám lạng."
Lạp Lệ Sa nhìn nàng, sau đó không thể tưởng tượng nói: "Chị đem dao nhỏ đâm vào tim em?"
Phác Thái Anh hướng ngực nàng nhìn nhìn: "Làm sao?"
Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó đột nhiên nở nụ cười. Cũng không phải thoải mái cười to, thậm chí cười đến có chút chua xót, nhưng cuối cùng vẫn an ủi, làm điểm tựa của nhau.
"Lại nói tiếp chúng ta thật đúng là mệnh khổ." Lạp Lệ Sa tự giễu mà cảm khái nói.
Phác Thái Anh nhìn nàng: "Chị cảm thấy em so chị càng mệnh khổ."
"Này cũng phải tìm cảm giác ai hơn ai sao?"
"Bằng không thì sao?"
Cơm tối như cũ là Phác Thái Anh làm, chị Lưu lúc này đã cảm thấy có điểm không đúng, bởi vì Lạp Lệ Sa thái độ chuyển biến quá rõ ràng. Phác Thái Anh cũng vậy, không chỉ không cho cô ta động tay vào đồ ăn, ngay cả pha trà đổ nước đều không cho cô ta chạm vào.
Nhưng chị Lưu lại an ủi chính mình không đạo lý sẽ bị phát hiện, hơn nữa hai người miệng cũng chưa nói cái gì, cô ta mới nhẫn nại bình tĩnh.
Ăn cơm xong hai người lên lầu rửa mặt, Phác Thái Anh cũng không giống thường ngày ở trong phòng mình, mà là đi gõ cửa phòng Lạp Lệ Sa, nàng sợ để nàng ấy một mình, nàng ấy liền bắt đầu miên man suy nghĩ.
Vừa lúc Lạp Lệ Sa ở trong phòng tắm đi ra, đang lau lau tóc, Phác Thái Anh lấy ra máy sấy, ánh mắt ý bảo nàng ngồi xuống cho mình thổi tóc.
"Đêm nay chị không cần xử lý công tác sao? Như thế nào có thời gian lại đây bồi em?" Trong tiếng máy sấy ong ong, thanh âm Lạp Lệ Sa truyền tới.
Phác Thái Anh nâng nâng mí mắt nói: "Chị không yên tâm em."
Lạp Lệ Sa khóe miệng kiều kiều: "Đúng vậy, chị không ở bên cạnh, em liền miên man suy nghĩ, tưởng tượng đến những chuyện kia em liền khó chịu, ngực nghẹn đến mức hoảng."
Phác Thái Anh lại nghiêng đầu nhìn ngực nàng, đóng máy sấy: "Ngực nghẹn sao?"
"Không nghĩ liền không sao, hiện tại khá tốt."
Trong lòng Phác Thái Anh khẽ buông lỏng, tiếp tục thổi tóc cho nàng, hậu tri hậu giác mà từ lời Lạp Lệ Sa cân nhắc ra một chút ý tứ khác.
Nhưng nàng cũng không thể tự mình đa tình mà thừa nhận, hơn nữa Lạp Lệ Sa đã xem như thổ lộ cùng nàng, lúc này giữa các nàng bầu không khí có chút không rõ ràng, nàng vẫn nên ít nói mới tốt.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, miệng nàng ngạnh mà duy trì quan hệ đối tác, nhưng kỳ thật biểu hiện của nàng đã hoàn toàn che giấu không được nàng đối Lạp Lệ Sa để ý.
Thổi xong tóc, Phác Thái Anh lại hỏi một câu: "Em uống thuốc chưa?"
Lạp Lệ Sa gật gật đầu.
Phác Thái Anh cũng gật gật đầu, Lạp Lệ Sa ngồi ở kia nhìn nàng, nàng có điểm không biết theo ai, cũng không biết nên nói cái gì. Ngón tay đặt ở một bên vô ý thức vuốt ve, đột nhiên nghĩ đến Lạp Lệ Sa còn không có uống sữa bò, vội vàng nói: "Chị đi hâm nóng sữa bò cho em, hôm nay chị vừa mua hộp mới." Nàng không dám tin tưởng chỗ đưa sữa bò đến, cho nên đơn giản từ siêu thị mua về.
Lạp Lệ Sa cũng nhìn ra được nàng không được tự nhiên, nhẹ nhàng đáp ứng.
Chờ đến nàng ra cửa, Lạp Lệ Sa biểu tình có chút bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không ăn thịt người, Phác Thái Anh sợ như vậy làm cái gì.
Sữa bò vẫn là Lạp Lệ Sa ưa thích, hương sữa thanh đạm, mang theo nhàn nhạt vị ngọt.
Phác Thái Anh vẫn luôn nhìn nàng uống xong sữa bò, trong mắt mang cười, thật là tiểu hài tử, lúc uống sữa so ngày thường rất ngoan ngoãn.
Chờ nàng uống xong, Phác Thái Anh duỗi tay cầm ly pha lê, nhìn nhìn thời gian: "Đã không còn sớm, Sa Sa ngủ ngon."
Nàng đây là chuẩn bị trốn, Lạp Lệ Sa nhướng mày, ngón tay cuộn lại cuộn, sau đó thấp thấp nói: "Thái Anh có thể ở bên em không?"
Tiếng nói thấp thấp lại mềm mại đến tan thành nước, Phác Thái Anh nghe được trong lòng có chút bủn rủn, quay đầu nhìn nàng, đôi con ngươi thiển sắc kia cũng là không chút che giấu chờ mong.
Thấy Phác Thái Anh không nói lời nào, nàng lại cúi đầu nói: "Chị ở đây em an tâm chút, cũng có thể làm chính mình không nghĩ đến những chuyện kia."
"Em sẽ không để chị ngủ dưới đất, liền ngủ trên giường." Nhớ rõ lần đó bị Phác Thái Anh trêu chọc, nàng lại nhanh bổ sung.
Phác Thái Anh không nói chuyện, xoay người tiếp tục đi ra ngoài, Lạp Lệ Sa trong ngực có điểm nghẹn, trong mắt thần sắc nổi lên tia bi thương.
"Chị đi rửa cái ly, sau đó sẽ trở lại." Phác Thái Anh thật sự chịu không nổi ánh mắt của nàng, quay đầu bất đắc dĩ nói.
Sau đó nàng liền nhìn thấy người kia đôi con ngươi tức khắc sáng lên, khóe miệng cong cong, giòn sinh đáp câu: "Được, em đợi chị."
Phác Thái Anh xoay người đi ra ngoài, đóng cửa liền lộ ra ý cười, nhưng thực mau lại đè ép xuống.
Chờ nàng trở lại phòng, Lạp Lệ Sa đã nằm trong ổ chăn. Cuối tháng 11 tiết trời Trường Thanh có chút lạnh. Lạp Lệ Sa sợ hàn, trong phòng máy sưởi đã mở, độ ấm còn không thấp, chỉ cần đắp một cái chăn mỏng. Đèn phòng đã tắt, để lại ánh đèn giường có chút tối tắm, Lạp Lệ Sa nửa nằm bên giường đợi nàng.
Phác Thái Anh vừa nghĩ xem nhẹ đối phương, nhưng cặp mắt chờ mong kia khiến nàng cự tuyệt không được. Thẳng đến nàng có chút câu nệ nằm lên giường, Lạp Lệ Sa mới điều chỉnh tư thế nằm xuống.
Trừ bỏ trước kia cùng mẹ nàng, Phác Thái Anh chưa từng cùng người khác ngủ chung một giường, lúc này trên giường lây dính hương vị của chủ nhân, sau khi nằm xuống Phác Thái Anh có thể ngửi được hương vị cùng Lạp Lệ Sa giống nhau, cũng không nùng liệt lại nhẹ nàng.
Nàng nhấp môi dưới, nghiêng đầu nhìn Lạp Lệ Sa: "Đừng suy nghĩ linh tinh, đi ngủ sớm một chút."
Lạp Lệ Sa nhìn nàng, gật gật đầu, lại không nhắm mắt, nhìn chằm chằm vào nàng.
Phác Thái Anh bị nàng nhìn đến cả người không được tự nhiên, "Em làm gì nhìn chị, không buồn ngủ sao?"
Lạp Lệ Sa lắc lắc đầu: "Nhìn chị mới khiến em không miên man suy nghĩ a, chị ngủ đi."
Phác Thái Anh mắt hơi trợn trắng, Lạp Lệ Sa tựa hồ có điểm được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Em nhìn như vậy, chị làm sao ngủ được."
Lạp Lệ Sa nghe xong thở dài: "Vậy chị muốn em miên man suy nghĩ sao?"
Phác Thái Anh: "......"
Nàng bất đắc dĩ, nhắm mắt lại giả chết. Nàng cùng Lạp Lệ Sa cách thật sự xa, ở giữa cũng đủ nhét vào hai người.
Lạp Lệ Sa cười mà không nói, liền như vậy nhìn một lát, sau đó nhắm hai mắt lại.
Đợi thật lâu, Phác Thái Anh mở bừng mắt, sau đó nhìn kỹ Lạp Lệ Sa, nàng ngủ rồi, nhưng biểu tình cũng không nhẹ nhàng, trong lúc ngủ mơ cũng là cau mày.
Phác Thái Anh than nhỏ khẩu khí, nhìn tay Lạp Lệ Sa đáp ở bên ngoài chăn, nhẹ nhàng sờ soạng, có điểm lạnh. Thật cẩn thận đem tay nàng bỏ vào trong chăn, lại chỉnh tối đèn giường, Phác Thái Anh mới nhắm mắt lại.
Đêm nay nàng không uống rượu, chỉ sợ thật lâu mới có thể ngủ được. Hơn nữa Lạp Lệ Sa ngủ ở bên người nàng, làm lòng nàng một chút đều không bình tĩnh, rõ ràng không có làm chuyện gì, cũng sẽ không phát sinh cái gì, nhưng nàng lại có chút khẩn trương.
Trong cảm xúc hỗn loạn, nàng ngoài dự liệu ngủ đến mau, lúc tỉnh lại thế nhưng phát hiện đã là sáng ngày hôm sau.
Thời gian còn sớm, nàng chớp chớp mắt, một giấc này ngủ thật sự trầm. Đang lúc nàng theo thói quen muốn đưa tay vuốt tóc, lại phát hiện cánh tay mình bị cái gì áp trụ.
Nàng lập tức cúi đầu, đôi mắt trợn to. Nàng không biết khi nào đem Lạp Lệ Sa ôm vào trong lòng ngực, hơn nữa tư thế phá lệ thân mật, nàng lệch về một bên đầu liền có thể nhìn đến sườn mặt xinh đẹp của nàng ấy, đối phương hiện giờ vẫn đang an tĩnh chìm trong giấc ngủ.
Tay phải của nàng bị Lạp Lệ Sa gối, tay trái ôm vòng eo mềm mại của nàng ấy. Đối phương áo ngủ bị cọ đi lên, đầu ngón tay xúc cảm rõ ràng, chính là trực tiếp dán vào da thịt, tế nị ôn nhuận xúc cảm rất tốt.
Thân thể nàng lập tức căng thẳng, hơn nữa nàng nhìn nhìn còn không phải Lạp Lệ Sa lăn lại đây, là nàng chính mình lăn đi qua. Xấu hổ trong nháy mắt từ đầu truyền tới tim, nàng rất muốn hủy thi diệt tích, chính là hoàn toàn không có khả năng rút tay về mà không kinh động Lạp Lệ Sa.
Đúng lúc này Lạp Lệ Sa giật giật tựa hồ muốn tỉnh, Phác Thái Anh lập tức nhắm mắt lại, coi như đó là một giấc mộng, tỉnh lại nàng một chút cũng không dám động.
Lạp Lệ Sa quả nhiên tỉnh, Phác Thái Anh có thể cảm giác được nàng ấy động hạ đầu, phỏng chừng hiện tại nàng ấy cũng có chút ngốc, chờ đến Lạp Lệ Sa cảm thấy xấu hổ, nàng có thể lặng lẽ dịch khai, chính mình tay đều mở ra, thực hảo thao tác.
Rốt cuộc, Lạp Lệ Sa nâng lên nửa người trên, hẳn là muốn ngồi dậy. Nhưng là, nàng ấy chẳng những không có rời đi, ngược lại có một cổ cảm giác áp bách tới gần.
Tiếp theo là sợi tóc dừng ở trên mặt nàng, còn có một cổ hơi thở ấm áp truyền tới, quanh quẩn trên chóp mũi, càng dựa càng gần, hình như Lạp Lệ Sa muốn hôn nàng!
Phác Thái Anh vẫn luôn nghẹn hơi thở, thật sự không thể giả chết nữa, bỗng nhiên mở mắt ra, liền đụng phải gương mặt Lạp Lệ Sa cười như không cười gần trong gang tấc.
"Tỉnh? Không tiếp tục ngủ?"
Phác Thái Anh sắc mặt đỏ lên, vẫn là căng da đầu gật gật đầu.
Lạp Lệ Sa nhoẻn miệng cười, nhìn nhìn tư thế hai người giờ phút này, cúi đầu nỉ non nói: "Em không nghĩ Thái Anh nhiệt tình như vậy, không biết xúc cảm thế nào, có tốt hay không?"
Nàng quần áo còn không có vuốt xuống, vòng eo trắng nõn như đồ sứ còn lộ ở bên ngoài.
Phác Thái Anh xấu hổ đến đầu ngón chân đều đang moi khăn trải giường, muộn thanh nói: "Chị không sờ em."
"Em lại chưa nói chị sờ em." Lạp Lệ Sa chớp chớp mắt, sau đó lại nửa đùa nửa thật nói bên tai nàng: "Chị vừa rồi đột nhiên mở mắt ra, có phải hay không cho rằng em muốn hôn chị?"
Phác Thái Anh cảm thấy sau khi ngủ cùng một đêm, Lạp Lệ Sa liền biến thành yêu tinh ăn thịt người, còn có sở thích tra tấn chết người.
Nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Như thế nào sẽ, Sa Sa vô duyên vô cớ hôn chị làm gì? Chị còn không có tự mình đa tình đến nông nỗi ấy." Sau đó nàng lập tức buông ra Lạp Lệ Sa, không dấu vết rút tay về, gợn sóng bất kinh cùng nàng ấy kéo ra khoảng cách.
Lạp Lệ Sa khóe miệng ngoéo một cái, nghiêng đầu nói: "Không phải tự mình đa tình."
"Cái gì?"
Lạp Lệ Sa tiếp tục nghiêm trang nói: "Em là thật muốn hôn chị, nhìn chị ngủ em liền cảm thấy thực đáng yêu, muốn hôn hôn chị."
Phác Thái Anh không biết vì cái gì, trà trộn thương trường nhiều năm, so Lạp Lệ Sa lời nói càng lộ liễu càng ái muội nàng đều nghe qua, nhưng vẫn có thể mặt không đỏ tâm không nhảy, chính là hiện tại, rõ ràng cảm thấy đối phương là đang trêu đùa mình, vẫn nhịn không được gương mặt nóng lên.
"Em đây là chơi lưu manh, em biết không?"
Lạp Lệ Sa sửng sốt, sau đó cười đến vui vẻ: "Chị làm sao?"
Phác Thái Anh không nghĩ để ý tới người này, đứng dậy chuẩn bị rời giường. Lạp Lệ Sa nhìn nàng, không có nói cái gì nữa.
Ai, gánh nặng đường xa.
Lạp Lệ Sa trong lòng vẫn có chút hạ xuống, chính mình thật sự không có sức hấp dẫn như vậy sao?
Nàng cầm di động, phiên phiên WeChat cuối cùng lựa chọn Lâm Mạc, sau một lúc lâu đánh một hàng tự đi qua.
Mình sẽ là một người vợ tốt sao?
Sau đi gửi qua, nàng lại cảm thấy này không đầu không đuôi thực sự xấu hổ, vì thế nhanh rút về.
Bên kia Lâm Mạc cầm di động trơ mắt nhìn tin nhắn bị rút về, sau đó không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn.
Hôm nay Lâm Mạc khó được dậy sớm, đang cùng Diêu Thanh thương lượng xử lý chuyện vừa tra được như thế nào, lại nhìn đến một câu này không đầu không đuôi.
"Lệ Sa phát tin nhắn cho tôi, hỏi tôi, nàng có thể hay không là người vợ tốt, Diêu Thanh anh nói đây là có ý tứ gì?" Không phải giống như là cô nghĩ chứ?
Diêu Thanh xem đến ngẩn người, sau đó mới thử nói: "Có lẽ tiểu thư thích thiếu phu nhân rồi?"
- -----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hôm qua xem có tiểu khả ái nói chuyện thẳng thắn trọng sinh, khẳng định không nhanh, cũng chưa ở bên nhau, Thái Anh sẽ không đem loại sự tình này nói ra. Nhưng các nàng chi gian cũng liền thừa cái bí mật kia.
Thẳng cầu dỗi dỗi, tận hết sức lực thông đồng tức phụ, sau đó hoài nghi chính mình mị lực, ha ha đáng yêu.
——————-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com