Hôm nay Phác Thái Anh như cũ không có đi làm, cũng không phải nàng thật muốn ôm đùi Lạp Lệ Sa, mà là hôm nay Lạp Lệ Sa muốn cùng chị Lưu ngả bài, nàng không bỏ được lo lắng.
Hơn nữa, Phác Tuần phỏng chừng không nghĩ nhìn thấy nàng, nàng nhẫn nhục chịu đựng lâu như vậy, ngẫu nhiên phản nghịch một chút, Phác Tuần khẳng định muốn tức chết.
Lạp Lệ Sa thấy nàng không đi làm, trong lòng có chút sung sướng. Bất quá chị Lưu liền có chút kinh ngạc, Phác Thái Anh không cùng cô ta nhiều lời, chỉ là nói hôm nay không đi.
Hai người ở trong phòng từng người làm chuyện chính mình, thẳng đến 9 giờ rưỡi, Lạp Lệ Sa nhận được email, bên kia đem tư liệu điều tra về chị Lưu gửi qua tới.
Lạp Lệ Sa đứng dậy gõ gõ cửa, Phác Thái Anh vừa mở ra, nhìn Lạp Lệ Sa: "Đã nhận được tư liệu?"
Lạp Lệ Sa trong mắt mang cười: "Thật thông minh."
Phác Thái Anh vô ngữ cứng họng, Lạp Lệ Sa thấy dáng vẻ nàng muốn nói lại không thể nói, cảm thấy đặc biệt thú vị.
Lúc hai người vào thư phòng, Lạp Lệ Sa ngồi trước bàn máy tính, đánh giá Phác Thái Anh đang khom lưng đứng bên cạnh.
Nàng hôm nay ăn mặc một thân áo lông vàng nhạt, hạ thân là quần dài kaki màu, bao vây lấy chân dài tinh tế thẳng tắp, nàng vừa khom lưng càng làm bờ mông có vẻ đĩnh kiều. Đuôi tóc màu rượu đỏ có chút cuốn lại rối tung trên vai, một vài sợi tóc rũ xuống được nàng vén ở sau tai, lộ ra vành tai tinh xảo oánh nhuận. Nàng cách chính mình gần như vậy, trên người mùi hương như ẩn như hiện, mười phần dụ hoặc.
Tài liệu đã download thành công, Lạp Lệ Sa nhịn không được cười nói: "Chị có muốn ngồi hay không?"
Phác Thái Anh liếc mắt một cái, Lạp Lệ Sa chỉ chính là trên đùi, Phác Thái Anh trong lòng điên cuồng phun tào, ai muốn ngồi trên đùi nàng chứ!
Lạp Lệ Sa bị ánh mắt của nàng chọc cười, đứng lên đi trong phòng mang đến cho nàng một cái ghế dựa, Phác Thái Anh biệt biệt nữu nữu ngồi xuống, nói tiếng cảm ơn.
Hai người xem tư liệu mười phần nghiêm túc, nhìn qua một trận, hai người thần sắc cũng càng thêm ngưng trọng.
Lạp Lệ Sa đoán không sai, trong nhà chị Lưu đích xác xảy ra chuyện. Cô ta có một người con trai, chuyện này Lạp Lệ Sa sớm biết, nhưng căn cứ điều tra hiện tại, người con trai này cũng không phải đang công tác ở một đơn vị nhà nước như chị Lưu nói. Hai năm trước hắn đã bị sa thải, nguyên nhân cũng không rõ ràng.
Nhưng điều tra phát hiện, hắn hai lần bị đưa đến cơ sở cai nghiện. Hắn nghiện ma túy, chị Lưu lại quá dung túng hắn, tiền không đủ liền bí quá hóa liều, thậm chí không tiếc theo lời Lý Nguyên đi hại Lạp Lệ Sa.
Đây là một cái động không đáy, so hồng thủy mãnh thú còn muốn đáng sợ, lại nhiều tiền cũng không có biện pháp đền bù cái này lỗ thủng. Hơn nữa một khi nghiện, muốn từ bỏ cũng rất khó khăn.
"Cho nên, Lý Nguyên đưa tiền cho con trai chị Lưu hấp độc, khó trách cô ta có thể làm ra loại sự tình này." Đáng thương lòng người mẹ trong thiên hạ, nhưng cô ta cũng không nên đi hại Lạp Lệ Sa, đây chính là mưu sát, Phác Thái Anh nhíu chặt mi nghĩ.
"Hẳn là, bởi vậy cũng nói thông. Thật làm khó Lý Nguyên hao tổn tâm huyết, chị Lưu là người thân cận nhất bên cạnh em, em xưa nay đều chưa từng hoài nghi qua." Ánh mắt Lạp Lệ Sa có chút ám trầm, khóe miệng ý cười cũng mang theo trào phúng.
"Hôm nay liền xử lý chị Lưu sao? Nếu bên này chúng ta bắt đầu ra tay, bên kia Lý Nguyên liền biết được chúng ta muốn cùng hắn ngả bài." Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, lúc này xuống tay thật sự không phải thời cơ tốt.
Nguyên bản chỉ cần tìm được chứng cứ, vậy Lý Nguyên đối Lạp Lệ Sa căn bản không tạo được uy hiếp. Chính là hiện tại còn có Lý Khải Thắng nhúng tay, sự tình liền khó hơn rất nhiều. Hơn nữa quan hệ giữa Lý Khải Thắng cùng Lý Nguyên, còn có tai nạn xe của Lạp Cảnh năm đó, các nàng kỳ thực vẫn chưa nắm được bằng chứng hữu hiệu, thậm chí Phác Thái Anh đều không biết nếu chuyện này vỡ ra, Lý Khải Thắng sẽ đối Lạp Lệ Sa làm những gì.
Quả nhiên Lạp Lệ Sa suy xét cũng không ít hơn nàng, trong mắt nàng ấy hiện lên tia chua xót, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Chuyện chị Lưu không thể không giải quyết, nhưng nếu hiện tại ngả bài, chỉ bằng chúng ta ghi lại video, cho dù chị Lưu nguyện ý làm chứng, cũng không thể kết tội được Lý Nguyên, rốt cuộc chỉ có một ký lục chuyển khoản. Dựa theo sự cẩn thận của Lý Nguyên, hắn không có khả năng cho chị Lưu bắt được nhược điểm. Huống hồ nếu như Lý Khải Thắng đứng ra bảo hộ Lý Nguyên, khả năng đều giúp Lý Nguyên tránh được tội." Giả thiết này rất thống khổ, chính là Lạp Lệ Sa không thể không suy xét đến.
Phác Thái Anh gật gật đầu.
"Vậy em chuẩn bị làm thế nào?"
"Người chết vì tiền chim chết vì mồi, chị Lưu vì tiền mà lựa chọn giúp Lý Nguyên, cũng sẽ vì tiền mà phản bội Lý Nguyên."
Lạp Lệ Sa nói như vậy, Phác Thái Anh trong lòng liền hiểu rõ, Lạp Lệ Sa có tính toán của chính mình.
Lạp Lệ Sa đem tài liệu in ra, lại gọi điện thoại cho Vạn Duy Nhất, để cô ấy mang theo đồ vật lại đây, cùng chị Lưu giáp mặt nói.
Vạn Duy Nhất đã đến làm chị Lưu có chút kinh ngạc, bởi vì biệt thư của Lạp Lệ Sa trừ bỏ Lý Khải Thắng, cơ bản sẽ không người khác tới. Lúc pha trà chị Lưu nhịn không được đánh giá nữ nhân tóc ngắn trang điểm sạch sẽ lưu loát kia.
Vạn Duy Nhất tóc vừa qua khỏi lỗ tai, thoải mái thanh tân sạch sẽ, ngũ quan đoan chính, mi cũng không phải thông thường nữ nhân miêu tả thon dài mi hình, mà là trời sinh lông mi đen nhánh, lộ ra mũi nhọn, bởi vậy hơi mang sắc bén, cũng cho cô thêm vài phần anh khí. Cặp mắt kia nhìn bình tĩnh lại cất giấu sắc bén, lúc đánh giá người không e dè mà nhìn thẳng đôi mắt đối phương.
Chị Lưu bị cô nhìn hai mắt, mạc danh cảm thấy có chút bất an.
"Chị Lưu, đây là luật sư Vạn, là kim bài luật sư của tập đoàn Trí Hòa, ở giới tư pháp Trường Thanh nổi tiếng xa gần, án qua tay cô ấy chưa từng bại."
Lạp Lệ Sa đột nhiên giới thiệu khách nhân làm cho chị Lưu tức khắc ngây ngẩn cả người, một lát sau vội cười nói: "Tuổi còn trẻ liền lợi hại như vậy, thật là không đơn giản."
Lạp Lệ Sa gật đầu, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía chị Lưu, khóe miệng ý cười phai nhạt vài phần: "Hôm nay tôi mời luật sư Vạn tới, là có chút vấn đề không rõ, muốn hỏi chị Lưu một chút, luật sư Vạn sẽ thay tôi cùng chị Lưu giao lưu."
Lời này nghe không thể hiểu được, nhưng đối chị Lưu mà nói, những lời này liền giống như sấm sét trong đầu cô ta nổ tung, cơ hồ là trong nháy mắt, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh nhìn đến môi chị Lưu đều trắng vài phần.
Chị Lưu miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh, nhưng thanh âm run rẩy bán đứng tâm cô ta.
"Tiểu...... Tiểu thư, ngài có...vấn đề gì, lại muốn luật sư thay ngài hỏi?"
Lạp Lệ Sa nhìn chị Lưu, trong mắt thần sắc biến đổi lại biến, nàng đối trước mắt phụ nhân chiếu cố nàng bốn năm làm sao không có cảm tình. Nàng không có mẹ, người hầu tới chiếu cố nàng thay đổi liên tục, chỉ có chị Lưu chưa từng chạm vào đồ vật trong phòng nàng, vẫn luôn làm được thực hảo.
Hai năm trước chị Lưu chính là người nàng có thể tâm sự, chính là hiện giờ...., từ lúc nàng đối người bên cạnh bắt đầu hoài nghi, mới nhìn ra một ít chuyện nàng đã từng xem nhẹ.
Nàng biết chị Lưu ở bên là để giám sát nàng, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, cô ta vậy mà sẽ đối nàng hạ độc.
Phác Thái Anh đem ánh mắt biến hóa của nàng xem đến rõ ràng, trong lòng không khỏi có chút khổ sở thay Lạp Lệ Sa.
Sau một lúc lâu, Lạp Lệ Sa hít vào một hơi, ý bảo chị Lưu ngồi xuống, sau đó nàng nhìn Vạn Duy Nhất. Đối phương rất là dứt khoát, lấy ra máy tính bảng, sau đó mở ra video theo dõi, phóng tới trước mặt chị Lưu.
Chỉ liếc mắt một cái, chị Lưu liền nằm liệt trên ghế, cả người đều phát run.
Lạp Lệ Sa nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu, thấp giọng nói: "Chị Lưu, còn cần tôi nói cái gì nữa sao?"
Chị Lưu hoãn nửa ngày, đầy mặt hôi bại, nhưng cô ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẫn là căng da đầu nói: "Tôi bất quá là đang xử lý cái ly, cũng không có làm chuyện xấu gì."
"Chỉ một đoạn video khẳng định không có ý nghĩa, cái ly tôi đưa đi làm tư pháp giám định, kết quả ra tới. Hơn nữa ở phòng của chị Lưu, chúng ta tìm được một ít đồ vật, chị Lưu hẳn là không xa lạ."
Nhân lúc chị Lưu ra ngoài mua đồ ăn, Lạp Lệ Sa sớm cho người lục soát phòng cô ta, lặng lẽ cầm đi một ít đồ vật.
"Tôi nghĩ nếu hiện tại đi đến phòng chị Lưu, hẳn là còn có thể tìm được chúng nó." Lạp Lệ Sa nói thực nhẹ nhàng chậm rãi.
Chị Lưu mặt như màu đất, mà Vạn Duy Nhất cũng không tính toán nhiều lời, đối đãi phụ nhân trước mắt cũng không cần quá mức khách khí, đem sự thật bày ra cho cô ta thấy, trong đó lợi hại nói rõ ràng, cũng đủ làm cô ta hoang mang lo sợ.
"Bà Lưu, tôi chính thức tố cáo bà liên hợp người khác hạ độc Lạp tiểu thư, độc tính thành phần đã điều tra xong, là chất an- tê-in cùng đường tĩnh mạch, hai loại dược vật này trường kỳ sử dụng sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng cho người bệnh tim, có thể gây ra co thắt cơ tim, dẫn đến đột quỵ. Hơn nữa bà rõ ràng biết tình trạng thân thể của Lạp tiểu thư, cho nên bà đây là cố ý mưu sát!"
Chị Lưu liên tục lắc đầu: "Tôi không biết, tôi không biết thuốc đó lợi hại như vậy, tôi không nghĩ hại người, tôi không có mưu sát, tiểu thư tôi thật sự không phải cố ý."
Nghe xong Vạn Duy Nhất nói, chị Lưu biểu tình vừa kinh hãi lại khủng hoảng. Cô ta lập tức chạy lại, quỳ trên mặt đất, đem Lạp Lệ Sa dọa tới.
Mà Phác Thái Anh phản ứng thực mau, lập tức nghiêng thân đem Lạp Lệ Sa hộ ở sau người, cảnh giác mà nhìn phụ nhân quỳ trên mặt đất lệ rơi đầy mặt.
"Cô không biết lợi hại như vậy? Không biết dược vật kia có độc, hay là phương pháp này quá thâm độc? Chị Lưu chẳng lẽ sẽ cảm thấy đây là thứ tốt? Sa Sa vài lần phát bệnh cô chẳng lẽ không phát hiện, loại này nói ra ai có thể tin?" Phác Thái Anh cau mày, không có che giấu nàng chán ghét cùng lạnh nhạt.
Lạp Lệ Sa nhìn nàng còn duy trì tư thế che chở chính mình, gương mặt lạnh lẽo tức khắc nhu hòa xuống, nhìn nhìn Phác Thái Anh, khóe miệng câu cười, nhẹ nhàng nắm cánh tay của nàng.
Phác Thái Anh lúc này mới ý thức được chính mình vô thố, lỗ tai nóng lên, lập tức ngồi xuống một bên.
"Chị Lưu, tôi nếu tính toán cùng cô nói chuyện, đó chính là rất nhiều đồ đều đã tra xét xong. Có lẽ cô nói đúng, cô cũng không phải muốn hại chết tôi, cho nên cô nghĩ rằng Lý Nguyên chỉ là muốn thân thể tôi hư nhược, đúng không?"
Chị Lưu không nói chuyện, trong mắt tuyệt vọng lại kinh nghi.
"Lý Nguyên cho cô tiền, giúp cô dung túng đứa con trai nghiện ngập kia, cho nên cô mới nhận lời hắn làm loại sự tình này, đúng không?" Lạp Lệ Sa ôn nhu nói mấy câu, lại khiến chị Lưu càng ngày càng khẩn trương, nước mắt đều sợ tới mức chảy không ra.
Bất quá chị Lưu vẫn có điểm đầu óc, "Tôi nghe không hiểu ý tiểu thư, thiếu gia khi nào cho tôi tiền, tôi tiền công đều là lão gia đưa."
Lạp Lệ Sa rốt cuộc hiểu rõ con người này, trong mắt có chút mỏng lạnh, mang theo châm chọc: "Cô còn bao che cho hắn. Luật sư Vạn, đem vài thứ kia cho chị Lưu nhìn xem."
Vạn Duy Nhất đem túi công văn mở ra, bên trong vài phần tư liệu là về Hứa Văn Kiệt dùng ma túy bị bắt, còn có một ít hóa đơn chuyển khoản ngân hàng, tổng cộng bốn lần với số tiền không nhỏ, người nhận là Hứa Phóng chồng của chị Lưu, trước sau tổng cộng 80 vạn.
"Người gửi tiền chúng tôi cũng đã điều tra xong, là nhân viên công ty bất động sản Gia Hòa. Lại theo dòng tiền tìm nguồn gốc, công ty này là do Lý Nguyên thành lập. Cơ bản có thể khẳng định, tiền là do Lý Nguyên gửi cho bà." Vạn Duy Nhất ngữ khí bình tĩnh, thái độ việc công xử theo phép công.
"Nghe được chưa chị Lưu. Cô không cần phủ nhận, tôi rất rõ ràng là ai ra tay, tôi hôm nay cũng không phải bất cận nhân tình mà truy cứu trách nhiệm. Bên kia tôi đã gửi án, thực mau liền sẽ có người thông tri đến cô, đến lúc đó bọn họ sẽ thẩm vấn người đứng sau lưng cô. Rốt cuộc cô thật sự không có động cơ làm như vậy, hơn nữa cô cũng không phải người có được năng lực cùng thủ đoạn tinh vi đến thế, đem dược vật tinh luyện vào lớp nước sơn trên ly gốm."
Chị Lưu thật là bị dọa tới rồi, cả người trực tiếp nằm liệt trên mặt đất, môi run run nói không ra lời. Lạp Lệ Sa tiếp tục nói: "Nhưng là, chị Lưu, tôi có thể rút đơn kiện, cô minh bạch ý tôi không?"
Chị Lưu rốt cuộc từ những lời này tìm được một chút sức lực, run run rẩy rẩy nói: "Tiểu thư, tiểu thư muốn tôi làm gì?"
Lạp Lệ Sa cười cười: "Làm gì? Tự nhiên là tiếp tục chuyện cô đang làm, tôi sẽ không rút dây động rừng, Lý Nguyên bên kia cô cứ tiếp tục hợp tác, tiền hắn gửi cô còn có thể tiếp tục lấy, con trai cô cũng sẽ không chặt đứt sinh lộ. Nhưng tôi khuyên cô, Lý Nguyên làm như vậy không phải giúp con trai cô, ma túy, loại chất độc này sớm hay muộn cũng sẽ lấy mạng hắn, nếu cô thật yêu thương con trai mình, nên đem hắn đi cai nghiện."
Chị Lưu có chút không thể tin được mà nhìn nàng, sau một lúc lâu mới ngập ngừng nói: "Tiểu thư ngài chịu buông tha cho tôi sao?"
"Không phải buông tha cô, là cho cô một cơ hội. Người đều phải vì chuyện mình làm mà trả giá đại giới, không ai có thể ngoại lệ. Nhưng nếu cô nguyện ý đúng sự thật công đạo, cô chỉ là tòng phạm lại đảm đương nhân chứng, sẽ được khoan hồng. Bằng không, cô nên biết, nếu cô bại lộ, Lý Nguyên lập tức khiến cô chịu tội thay, lúc đó tội mưu sát thành lập, khả năng cả đời đều không thể nhìn ánh sáng." Nói xong, nàng quay đầu nhìn Vạn Duy Nhất, "Luật sư Vạn, tôi nói có sai vấn đề gì không?"
"Không có, đúng là như vậy. Nếu bà Lưu chịu làm chứng, đúng sự thật thẳng thắn, thái độ nhận tội tốt đẹp, hơn nữa được Lạp tiểu thư làm đơn xin giảm án, sẽ được xử lý nhẹ."
Trong mắt chị Lưu có vài phần giãy giụa, Phác Thái Anh lại lạnh lùng nói: "Chị Lưu, Sa Sa bận tâm cô chiếu cố nàng bốn năm tình cảm mới nguyện ý nhượng bộ cho cô cơ hội, nếu đổi là tôi, tôi sẽ không nhẹ tay như vậy."
Nàng ánh mắt so ngữ khí lạnh hơn, giống như dao nhỏ đâm thẳng tim chị Lưu, để chị Lưu thấy được rõ ràng. Lạp Lệ Sa chỉ là thất vọng, mà Phác Thái Anh trong mắt chỉ có lãnh khốc cùng căm ghét, nàng nói một chút đều không giả.
Mà Lạp Lệ Sa nghe xong Phác Thái Anh nói, vẫn nhìn Phác Thái Anh, từ ánh mắt kia có thể thấy được, nàng tâm tình thực hảo.
- ----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phác bạch bạch: Ai muốn ngồi trên đùi em.
Về sau...... Ăn vạ không chịu xuống dưới.
Bạch bạch mạnh miệng cũng vô dụng, dỗi dỗi liền cùng xem diễn giống nhau nhìn nhà nàng bạch bạch vả mặt ngạo kiều, đau lòng chính mình. Trong lòng trộm sảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com