Chương 54: Em thừa nhận, em còn không có cai sữa ((+))
"Không khéo, em chính là muốn nhìn, kết quả chị cũng tắm xong rồi."
"Không biết xấu hổ." Phác Thái Anh gương mặt đỏ lên, thấp thấp phun nàng một câu.
Lạp Lệ Sa buồn cười, đi qua nhẹ giọng hỏi nàng: "Vậy chị tìm em làm gì?"
Phác Thái Anh nhướng mày: "Đưa em sữa bò, mới vừa tới đến, kết quả phát hiện em không ở trong phòng."
Lạp Lệ Sa mi mắt cong cong: "Chị thật tri kỷ a, cảm ơn chị."
Phác Thái Anh bệnh ngạo kiều lại tái phát: "Lại không phải lần đầu tiên, cũng không thấy em mấy lần trước nói lời cảm ơn."
Lạp Lệ Sa trầm ngâm một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Những lần trước là Phác Thái Anh hâm nóng sữa bò cho Lạp Lệ Sa, nhưng đêm nay thì khác, là vợ em hâm nóng sữa bò cho em, ý nghĩa phi phàm."
Phác Thái Anh cảm thấy hôm nay chính mình có chút bất lực, tỏ tình xong liền bị Lạp Lệ Sa nắm trêu đùa, một chút mặt mũi đều không có.
Nàng ảo não mà nhấp môi dưới, rồi lại không biết nên như thế nào phản kích, chỉ có thể muộn thanh nói: "Sữa bò đặt trong phòng em, chị về phòng đây."
Nàng chuẩn bị trở về phòng, Lạp Lệ Sa nhưng vẫn đứng yên ở cửa, không hề có ý tứ muốn nhường đường. Phác Thái Anh có chút không biết làm sao, nàng muốn bước qua Lạp Lệ Sa, nhưng nàng không có thành công, đối phương đột nhiên bắt lấy cổ tay của nàng, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng.
Trong mắt Lạp Lệ Sa mang theo tia ủy khuất cùng khát cầu, liền như vậy nhìn Phác Thái Anh, làm nàng trong lúc nhất thời bất động bước chân.
"Chị không muốn ngủ cùng em sao?" Thanh âm cũng mang theo tia đáng thương, rầu rĩ đến đập vào trong lòng Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh không nói chuyện, chỉ là nhìn nàng. Sau đó Lạp Lệ Sa cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Em tới không phải thật muốn xem chị tắm, chỉ là muốn hỏi chị một chút, chị có muốn bồi em cùng nhau ngủ không?"
Phác Thái Anh nhịn không được thấp giọng nở nụ cười, không biết vì cái gì, nàng chính là cảm thấy vui vẻ, khóe miệng ý cười nhịn không được, tiếng cười cũng nhịn không được.
"Muốn." Phác Thái Anh lui về phía sau một bước, cũng nghiêng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, ý cười dịu dàng nói: "Chị cũng thừa nhận, chị là muốn mượn cơ hội đưa sữa bò để hỏi em một chút, em có thể cho chị ở lại ngủ không."
Lạp Lệ Sa nhìn nàng, trong mắt có chút kinh ngạc. Sau một lúc lâu, hai người đều nở nụ cười.
Lạp Lệ Sa ngón tay trượt xuống cùng nàng mười ngón đan vào nhau, kiều tiếu nói: "Quả nhiên mạnh miệng lại ngạo kiều, một hai phải em mở miệng mới nhận."
Phác Thái Anh rất là không phục: "Chị mạnh miệng hay không, em so với ai khác đều rõ ràng."
Lạp Lệ Sa nheo mắt nhìn nàng, không nói lời nào liền đóng cửa lại, sau đó để Phác Thái Anh dỗi ở cửa, Phác Thái Anh có chút cảnh giác hỏi nàng: "Em muốn làm gì?"
Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm môi nàng, theo sau mới nhìn đôi mắt nàng, thấp giọng ái muội nói: "Muốn xác định một chút, chị mạnh miệng hay không."
Nàng ngẩng đầu hôn Phác Thái Anh, lẩm bẩm nói: "Xác định rất mềm nha."
Phác Thái Anh trong miệng lời nói bị lấp kín, lại cảm thấy có chút thẹn thùng, nàng giãy giụa vài cái, nhưng cũng mau khuất phục trước Lạp Lệ Sa. Chỉ là nàng cảm thấy bản thân không thể bị động như vậy, duỗi tay bắt được tay Lạp Lệ Sa, đè ép xuống dưới, sau đó dùng vài phần sức lực mang theo Lạp Lệ Sa hướng lui đến giường.
Lạp Lệ Sa so trong tưởng tượng thuận theo, nhận thấy được ý đồ Phác Thái Anh nàng rất là phối hợp, rất mau đã bị Phác Thái Anh phản đè ở trên giường.
Phác Thái Anh cúi đầu xem nàng ngoan đến ngoài dự liệu, trong lòng cỗ tình tố càng ngày càng nghiêm trọng.
Giờ phút này Lạp Lệ Sa liền nằm ở dưới thân nàng, con ngươi thiển sắc hơi hơi ướt át, liền như vậy nhìn mình, sau đó mắt tràn ra ý cười, đôi tay bị nàng giam cầm tựa hồ cũng không cảm thấy không thoải mái, chỉ là câu môi cười nói: "Thái Anh, chị muốn đối em làm cái gì?"
Phác Thái Anh liếm liếm môi, vén lên mái tóc đang rủ xuống trước ngực, sau đó giơ tay cởi một cúc áo, môi sắc hồng nhuận câu người, mặt mày mang theo kích động cùng mị ý, nhướng mày đáp lễ nàng:
"Em cảm thấy chị muốn đối em làm cái gì?"
Nói xong, nàng lại cởi thêm một cúc áo, sau đó vươn tay cầm lấy điều khiển ở đầu giường, muốn tắt đèn, nhưng là nàng quá mức khẩn trương, vì vậy lung tung bấm nút, cuối cùng làm cho trong phòng nguyên bản chỉ có đèn giường ám sắc, thì đèn phòng, đèn ngủ, thậm chí đèn nhà tắm đều sáng lên.
Phác Thái Anh: "...."
Lạp Lệ Sa: "...."
Cả căn phòng bây giờ sáng không khác gì ban ngày.
Lạp Lệ Sa cười đến càng thêm vui vẻ, nàng ngón tay câu lấy cổ áo Phác Thái Anh, đem đối phương kéo xuống, sau đó giống như hồ ly tinh nói: "Em cảm thấy chị đại khái không muốn làm cái gì, mà là, muốn làm em."
Phác Thái Anh cảm thấy chính mình đã đủ phong tao, nhưng hiển nhiên không thể sánh được người này. Đối phương giờ phút này gương mặt ửng đỏ, cực kỳ dụ hoặc.
Nàng cũng không cách nào kiềm chế nổi xúc động, hơi thở trở nên gấp gáp, liền như vậy cúi người đặt nụ hôn lên má Lạp Lệ Sa. Sau đó, nàng lại hôn lên sống mũi, tiếp theo là môi, rồi đến cổ, cuối cùng bắt lấy bàn tay Lạp Lệ Sa đặt lên môi, hôn một chút ngón tay nàng ấy.
Lạp Lệ Sa bị hôn đến toàn thân khô nóng, nàng thuận theo để Phác Thái Anh kéo xuống đai lưng, vạt áo ngủ buông xuống, để lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.
Dưới ánh đèn sáng, làn da Lạp Lệ Sa trắng như tuyết, khiến Phác Thái Anh không thể rời mắt. Nàng vùi đầu vào hõm vai Lạp Lệ Sa, hôn lên xương quai xanh của nàng ấy, dưới tay cũng dọc theo đường cong mà trèo lên điểm nhạy cảm, dịu dàng nắn bóp vuốt ve.
Hô hấp của Lạp Lệ Sa đứt quãng, trong lòng vừa xúc động vừa căng thẳng, tim nàng càng đập càng nhanh hơn.
Lúc này, các nàng không hề có khoảng cách, thân thể nóng bỏng gần kề.
Tuy rằng đây mới là ngày đầu tiên thổ lộ, nhưng hai người đã kết hôn, mà trong lòng tình nùng mật ý đã không phải ngày đầu tiên bắt đầu, giờ phút này hoàn toàn phóng thích, nếu phát sinh cái gì đều theo lẽ thường tình.
Chỉ là Phác Thái Anh không có tiếp tục, nhìn Lạp Lệ Sa ở dưới thân nàng động tình, nàng dừng lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng ấy, làm nàng ấy bình tĩnh trở lại.
Lạp Lệ Sa bị nàng nửa vời khiến cho rất không thoải mái, nàng ổn định hô hấp, thanh âm hơi khàn hỏi Phác Thái Anh: "Chị như thế nào ngừng."
Phác Thái Anh trong mắt có chút lo lắng, dán lỗ tai lắng nghe nhịp tim Lạp Lệ Sa, "Em tim đập đến quá lợi hại, có không thoải mái sao?"
Lạp Lệ Sa sửng sốt nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Tuy rằng em sinh bệnh, nhưng em cũng là nữ nhân bình thường, chúng ta đang làm chuyện này, tim em có thể không đập nhanh sao?"
Nàng có chút giận mà vươn ngón tay, điểm điểm lên da thịt trước ngực Phác Thái Anh: "Tim của chị cũng đang đập giống như tiếng trống."
Phác Thái Anh khóe miệng giương lên, ở nơi đó nghẹn cười, Lạp Lệ Sa dáng vẻ vừa giận vừa bất đắc dĩ, thực sự đáng yêu. Bất quá nàng không thừa nhận, vẫn là tự mình nghe nghe một phen: "Tiết tấu thực loạn."
Lạp Lệ Sa: "...."
Cũng không phải Phác Thái Anh không muốn, chỉ là nàng lo lắng thân thể Lạp Lệ Sa, như vậy liên tục tim đập nhanh đối nàng trái tim là gánh nặng không nhỏ, gần nhất Lạp Lệ Sa vẫn luôn tịnh dưỡng, vừa mới có được chút khởi sắc.
Phác Thái Anh mới vừa rồi là khó lòng kiềm chế, hiện tại nhịn xuống, vẫn là cần thời gian làm Lạp Lệ Sa thích ứng.
Nàng biết thời điểm này dừng lại sẽ không thoải mái, liền cúi đầu hôn hôn sườn mặt Lạp Lệ Sa, sau đó lại hôn hôn trên ngực nàng ấy một trận. Lạp Lệ Sa có chút run rẩy, ngưỡng đầu nhìn Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh đặt tay lên trái tim nàng, nghiêm túc nói: "Hôm nay chị vừa mới thổ lộ liền muốn em, thực sự quá hấp tấp, thực xin lỗi. Hơn nữa, chị lo lắng thân thể của em. Vừa rồi chị nghe tiếng trái tim em đập, tiết tấu rất nhanh khiến chị có chút hoảng loạn, chúng ta đã ở bên nhau, chị đã là vợ của em, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội, rất nhiều thời gian."
Nói lời này Phác Thái Anh da mặt phiếm hồng, ánh mắt phá lệ ôn nhu, Lạp Lệ Sa trong lòng lại toan lại trướng, thân thể mình tựa hồ làm Phác Thái Anh có chút sợ hãi.
Nàng cũng không phải kiểu người tự oán, cũng không nghĩ tiếp tục đề tài này làm Phác Thái Anh khổ sở, vì thế thở dài nói: "Cho nên thân thể của em có chút vô dụng rồi, nếu không đêm nay liền có thể trả lại cho chị một đêm động phòng hoa chúc."
Nói xong nàng chống thân thể, nghiêm túc hỏi Phác Thái Anh: "Chị sẽ không định về sau đều không chạm vào em? Chị chính là muốn làm gối đầu công chúa có phải hay không?"
Phác Thái Anh cảm thấy chính mình khẳng định có thêm ba đường hắc tuyến trên trán, người này trong đầu kỳ kỳ quái quái đều là cái gì? Gối đầu công chúa? Nàng nheo nheo mắt, một phen ôm Lạp Lệ Sa đè ở dưới thân, "Cho em nhìn xem cái gì là gối đầu công chúa."
Lạp Lệ Sa bị nàng đè úp sấp, khẽ kêu lên một tiếng, lại nở nụ cười: "Thái Anh chị là tiểu cẩu sao, không cần cắn em. Đừng...... Đừng, ha ha ngứa......"
Phác Thái Anh dọc theo vai lưng của nàng một hồi loạn hôn loạn cắn, làm cho Lạp Lệ Sa ngứa lại có chút tâm động, cười thành một đoàn.
Phác Thái Anh cứ như vậy từ phía sau hôn nàng, chỉ cảm thấy người trong lòng ngực lại mềm lại rất thơm, sau đó nàng nhịn không được đem Lạp Lệ Sa đang cười đến thở hổn hển ôm chặt lấy, sau một lúc lâu bất động.
Nhận thấy được Phác Thái Anh dính người, Lạp Lệ Sa xoay người lại, sờ sờ nàng đầu: "Làm sao vậy?"
Phác Thái Anh muộn thanh nói: "Không có gì, chính là cảm thấy ôm em cảm giác thật tốt."
Lạp Lệ Sa phụt nở nụ cười, sau đó ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Đêm nay ngủ cùng em, em để chị tuỳ tiện ôm."
Phác Thái Anh đem đầu lui về sau một chút, nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, cố ý làm như khó xử nói: "Được được, vì được ôm thoả thích, chị ngủ cùng em."
Lạp Lệ Sa chỉ là cười, Phác Thái Anh cũng nhịn không được, nàng đêm nay đặc biệt thích cười. Ánh mắt dịch khai lại thấy được sữa bò trên bàn lẻ loi bị chủ nhân vứt bỏ, Phác Thái Anh nhíu mày:
"Em quên uống sữa bò, hẳn là đều lạnh. Chị lại đi hâm nóng."
Lạp Lệ Sa giữ chặt nàng, "Có chị rồi, em uống sữa bò làm gì."
Phác Thái Anh sắc mặt trở nên thực cổ quái, phảng phất một lời khó nói hết, sau một lúc lâu mới chậm rì rì nói: "Chị nhưng không có."
Lạp Lệ Sa lập tức không phản ứng kịp, sau đó ý thức được Phác Thái Anh là trả lời câu nói kia, tức khắc phụt cười: "Chị...... Thái Anh chị có thể đứng đắn chút không, em lại chưa nói muốn uống....của chị....khụ...."
Miệng bị Phác Thái Anh thẹn quá thành giận lấp kín, vừa mới trải qua một phen chân thành thẳng thắn, hai người tình cảm cũng không giống tình lữ bình thường có quá nhiều ngượng ngùng. Loại cảm giác này giống như, các nàng vốn nên như thế, đã sớm nên như thế.
Kết quả cuối cùng chính là Lạp Lệ Sa không có uống sữa bò, Phác Thái Anh cũng không có uống rượu để thôi miên bản thân, nhưng các nàng ngủ rất khá, đặc biệt là Phác Thái Anh. Trọng sinh tới nay nàng cơ hồ không ngủ qua giấc ngủ ngon, cho dù là đêm đó bồi Lạp Lệ Sa ngủ cũng bởi vì trong lòng có chuyện sớm tỉnh.
Nhưng lần này, đồng hồ báo thức kêu lên nàng mới mở mắt ra, mơ mơ màng màng cầm di động tắt đi. Nàng còn không có thói quen cùng Lạp Lệ Sa ngủ, cho nên nhất thời còn không ý thức được có cái gì không đúng, thẳng đến một bàn tay duỗi lại ôm nàng, sau đó mê mang nói:
"Muốn rời giường sao?"
Nàng ngẩn người mở mắt ra nhìn bên người Lạp Lệ Sa, nghĩ đến tối hôm qua phát sinh, sau đó nhịn không được nở nụ cười. Nàng nâng lên thân nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lạp Lệ Sa:
"Ừ, thực xin lỗi đem em đánh thức, em ngủ thêm chút nữa đi, chị đi làm bữa sáng."
Nói xong nàng chuẩn bị ngồi lên, góc áo lại bị người túm chặt, Phác Thái Anh lại cười nghiêng thân hỏi Lạp Lệ Sa: "Làm sao vậy?"
Lạp Lệ Sa mở mắt ra, thần sắc thanh minh rất nhiều, nhìn Phác Thái Anh ôn nhu tươi cười, nàng cũng tâm tình tốt mà nở nụ cười, chính là nàng cũng không nói lời nào, chỉ là đem Phác Thái Anh kéo gần, ở khóe môi đối phương rơi xuống một nụ hôn, sau đó mới nói:
"Ngày đó sáng sớm em đã muốn hôn chị, nhưng chị né tránh."
Phác Thái Anh tự nhiên biết là sáng sớm nào, nàng rũ hạ mí mắt có chút áy náy nói: "Thực xin lỗi."
Lạp Lệ Sa lắc lắc đầu: "Chị không cần xin lỗi, lần này chị nghiêm túc nhìn thẳng vào quan hệ giữa chúng ta, em nên vui vẻ, nhưng là em muốn ghi vào sổ nợ, chị thiếu em đấy, em đều sẽ nhớ kỹ, chị nếu đáp ứng em rồi, buổi sáng buổi tối em đều phải hôn chị, thế nào cũng phải đòi về."
Phác Thái Anh nở nụ cười, tiếng cười thấp nhu dễ nghe.
"Lòng dạ hẹp hòi." Chỉ là trong miệng nói, nàng lại hôn hôn lên môi Lạp Lệ Sa, sau đó mới đứng dậy.
"Em cũng muốn dậy rồi sao?" Nhìn dáng vẻ Lạp Lệ Sa hoàn toàn thanh tỉnh, hẳn là ngủ không được nữa.
"Vâng." Lạp Lệ Sa thực vui vẻ, cuốn chăn quấn quanh người, nàng ghé vào trên giường nhìn Phác Thái Anh, sau đó sai đối phương: "Đưa quần áo cho em."
Phác Thái Anh mở ra tủ quần áo, thăm dò hỏi Lạp Lệ Sa: "Em muốn mặc bộ nào?"
Lạp Lệ Sa nâng má hướng nàng nháy mắt: "Vợ cảm thấy em mặc bộ nào đẹp?"
Phác Thái Anh thấy nàng dáng vẻ này liền muốn trêu nàng, nghiêm túc nói: "Chị cảm thấy em mặc bộ nào cũng đẹp, bất quá...." Nàng nói, ánh mắt trên dưới đánh giá Lạp Lệ Sa, sau đó câu môi cười đến vũ mị quyến rũ: "Không mặc hẳn là đẹp nhất."
Lạp Lệ Sa sắc mặt một ngưng, miệng khẽ nhếch lên, sau đó con ngươi vừa chuyển, nghiêm mặt nói: "Em không mặc đẹp hay không đẹp, Thái Anh chỉ mới nhìn một nửa, nhưng là chị không mặc đích xác rất đẹp."
Phác Thái Anh hoàn toàn bị đánh bại, gương mặt ửng đỏ hừ một tiếng: "Chị sớm hay muộn sẽ nhìn thấy hết."
Lạp Lệ Sa xốc lên chăn đứng lên, thản nhiên xuống giường, ý cười dịu dàng nói: "Không cần sớm hay muộn, hiện tại liền có thể." Sau đó nàng liền nghe một tiếng phanh thật vang, liền nhìn thấy cửa phòng tắm bị người đóng lại, theo sau hé ra một cái khe nhỏ, đối phương cấp tốc ném ra áo sơ mi màu rượu đỏ còn có nội y màu đen. Lạp Lệ Sa tiếp được ha ha nở nụ cười, trốn ở bên trong Phác Thái Anh nghe được vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết.
Phác Thái Anh ở bên trong tỉnh lại, rõ ràng tới lui trong thương trường cũng không ít lần đối mặt những người muốn chiếm tiện nghi nàng, nàng luôn có thể ứng phó thành thạo, thậm chí ngược lại trêu chọc người khác mặt đỏ tai hồng, như thế nào đối mặt Lạp Lệ Sa một chút thực lực đều phát huy không ra.
Lạp Lệ Sa thực thích Phác Thái Anh như vậy, đáng yêu cực kỳ. Bất quá làm trò hề là có hạn độ, Phác Thái Anh tính cách ngạo kiều lại không chịu thua, có đôi khi yêu cầu nhường nàng một chút.
Điểm tâm sáng là bánh sanwich nướng cùng cháo sữa bò yến mạch, hương sữa nồng đậm, Lạp Lệ Sa ăn đến phá lệ vui vẻ. Phác Thái Anh thích xem dáng vẻ người kia ăn, thực nghiêm túc lại phá lệ thơm ngọt, quai hàm tú khí phồng lên chậm rãi nhấm nuốt, quá mức đáng yêu.
Lạp Lệ Sa uống cháo sữa bò yến mạch, con ngươi khẽ nâng liền nhìn đến Phác Thái Anh mặt mày mỉm cười, nhịn không được hỏi nàng: "Làm gì nhìn em cười?"
Phác Thái Anh cắn miệng, cúi đầu cười nói: "Bởi vì dáng vẻ em ngồi ăn đặc biệt đáng yêu, đặc biệt là lúc em uống sữa, tựa như đứa bé còn chưa cai sữa."
Nàng không ngừng một lần cảm thấy Lạp Lệ Sa chính là bé con chưa dứt sữa, giáp mặt nói vẫn là lần đầu, Lạp Lệ Sa nghe được có chút ngốc, sau đó nhíu mày nói: "Em nơi nào lớn lên giống đứa bé còn chưa cai sữa?"
Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, sờ sờ cằm nghiêm túc nói: "Giống cái đáng yêu, ừm, ngửi lên còn có hương sữa, không uổng phí em uống nhiều sữa bò như vậy."
Lạp Lệ Sa ngửi ngửi chính mình: "Em như thế nào không ngửi được, em sao có thể thơm mùi sữa, em cai sữa nhiều năm......"
Phác Thái Anh cười đến ngã trước ngã sau, nước mắt đều mau ra đây. Nàng bị Lạp Lệ Sa đáng yêu muốn chết.
Lạp Lệ Sa xem nàng như vậy vui vẻ, cũng chỉ có thể tùy nàng, buông tay nói: "Em thừa nhận, em còn chưa có cai sữa."
"Ha ha......" Nhà ăn đều là tiếng cười vui sướng của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa vốn dĩ banh mặt cũng nhịn không được bị cảm nhiễm nở nụ cười.
Phác Thái Anh muốn đi làm, nàng ăn nhanh chút, xem nàng sát miệng, Lạp Lệ Sa hỏi nàng: "Miếng đất kia bắt lấy rồi, đây hẳn là thời điểm chị xử lý Phác Tuần. Hắn phỏng chừng đối với chị một bụng ý kiến, không thể thiếu làm khó chị."
Phác Thái Anh gật gật đầu, ánh mắt hơi hơi tối sầm: "Yên tâm đi, thực mau là có thể giải quyết."
Lạp Lệ Sa đứng lên sửa sửa tóc cho nàng, biểu tình nghiêm túc: "Chị là người có gia thất, nếu cảm thấy khó giải quyết, chị có thể tùy thời kêu em, nếu chị thật cùng bọn họ ngả bài, mang theo vợ chị đi, em không yên tâm chị một mình."
Phác Thái Anh trong lòng nóng lên, "Ân."
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay Lạp dỗi dỗi liền biến thành Lạp tao tao, thiếu chút nữa bị người ăn đến xương cũng không còn.
Ha ha phía trước nhìn đến tiểu khả ái nói Thái Anh là gối đầu công chúa, sau đó dỗi dỗi cũng phát ra linh hồn khảo vấn, lại là khả khả ái ái một ngày,
Lạp tiểu công chúa không có cai sữa, còn muốn Phác phò mã đút sữa. ( hổ lang chi từ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com