Chương 3
Trên đường ra sân bay, bốn người trong xe không ngừng bàn tán về nhân vật bí ẩn này.
Vũ Bình ngồi ở ghế phụ quay đầu lại hỏi, ánh mắt không quên liếc nhìn Mộ Y: "Đội trưởng anh đoán xem, nhân vật này là nam hay nữ?"
Đội trưởng ngồi dựa lưng vào ghế cười đáp: "Không thể đoán. Vậy còn cậu, cậu nghĩ là nam hay nữ?"
Vũ Bình nghiêm túc nhấn mạnh, cố tình hướng ánh mắt về phía Mộ Y nói: "Tôi nghĩ là nam, cảnh sát nên nhiều nam mới có ích."
Đội trưởng hỏi tiếp: "Vậy còn hai người đoán là nam hay nữ?"
Tạ Nhan đáp gọn: "Thưa đội trưởng tôi nghĩ là nam."
Tô Vũ cũng đồng tình: "Tôi cũng nghĩ vậy thưa đội trưởng."
Vũ Bình buông một câu nửa đùa nửa thật: "Hai người vẫn luôn ăn ý như vậy."
Đội trưởng tò mò hỏi lại: "Tại sao hai người nghĩ là nam?"
Tạ Nhan vừa lái xe vừa nói: "Tôi cũng không biết, chỉ là cảm giác thôi ạ."
Tô Vũ cười trừ nói: "Còn tôi thì theo Tạ Nhan."
Cả bốn người đồng loạt hướng sự chú ý về phía Mộ Y, người đang nhắm mắt dựa đầu vào cửa sổ. Dù nhắm mắt, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của họ. Khẽ mở mắt, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, Mộ Y hờ hững trả lời: "Là nữ."
Đội trưởng và Vũ Bình vẻ mặt đầy ngạc nhiên, đồng thanh hỏi: "Tại sao?"
Mộ Y khẽ mỉm cười, sau một thoáng im lặng, cô ngồi thẳng dậy, vắt chéo chân, khoanh tay nói: "Bốn người đoán là nam, vậy nên tôi đoán là nữ. Chỉ vậy thôi."
Tạ Nhan và Tô Vũ cùng lúc bật cười. Dù Mộ Y luôn tỏ ra vẻ bất cần đời, lúc nào cũng cà lơ phất phơ, nhưng trong lòng hai người chẳng hiểu sao lại không hề ghét bỏ hay khó chịu với cô, ngược lại còn cảm thấy có đôi phần thoải mái khi ở gần cô.
Sau mười lăm phút, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở sân bay. Cả năm người, trong bộ đồng phục cảnh sát chỉnh tề, khí thế bước vào sảnh đón khách. Tô Vũ lấy ra từ trong túi một chiếc băng rôn dài, giơ cao lên đầu. Bốn người còn lại nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
Tô Vũ ngại ngùng giải thích: "Tôi sợ người đó không nhận ra mình nên mang theo cái này..."
Vũ Bình gật gù nói: "Tốt, rất tốt."
Từ phía xa, một cô gái với bộ trang phục công sở, quần tây đen, áo sơ mi đỏ màu đỏ, khoác ngoài chiếc vest đen thanh lịch, dưới chân là đôi giày cao gót đen bóng loáng. Mái tóc xoăn dài buông xõa, mỗi bước chân cô tiến về phía cửa đều thu hút vô số ánh nhìn. Dáng người cao ráo, khuôn mặt yêu kiều, tất cả toát lên phong thái của một người phụ nữ tri thức, thành thục và đầy sự từng trải. Bước chân cô nhẹ nhàng, ung dung, phía sau là hai người đàn ông mặc vest đen, không khác gì vệ sĩ chuyên nghiệp.
Cả bốn người đều tập trung nhìn chằm chằm vào cô, riêng Mộ Y vẫn đứng khoanh tay dựa lưng vào cột trụ phía sau họ, ánh mắt thích thú dõi theo đàn chim đang chao liệng trên bầu trời. Cô thầm nghĩ, có lẽ trời sắp mưa rồi.
Nhạc Tịnh Hi đứng trước mặt bọn họ mỉm cười nhẹ nhàng, giọng điệu lịch sự và đầy tự tin: "Xin chào, tôi là Nhạc Tịnh Hi, hân hạnh được làm việc cùng mọi người."
Cả bốn người đồng loạt thực hiện động tác chào của cảnh sát. Kết thúc động tác, đội trưởng đại diện lên tiếng: "Xin chào Tả tiểu thư, năm người chúng tôi nhận được lệnh ra sân bay đón cô. Trong quá trình tiếp đón nếu có gì sơ suất, mong cô bỏ qua."
Vẻ mặt Nhạc Tịnh Hi vẫn bình thản, nhưng ánh mắt thoáng chút nghi hoặc: "Hửm, năm người?"
Bốn người sau khi nghe câu hỏi của cô thì đồng loạt nhìn về phía cuối hàng, không thấy Mộ Y đâu. Quan sát xung quanh, họ đồng loạt hướng mắt về phía sau, nơi Mộ Y đang ngồi xổm hút thuốc, còn thản nhiên chơi đùa với một chú cún con lạc đàn.
Theo ánh mắt của mọi người, Nhạc Tịnh Hi cũng nhìn về phía Mộ Y.
Vũ Bình lớn tiếng trách móc, vẻ mặt đầy khó chịu: "Nè, cô có biết bản thân còn đang trong nhiệm vụ không hả? Sao lúc nào cũng để người khác nhắc nhở vậy hả?"
Mộ Y vẫn ngồi đó, mắt nhìn sang phía họ, vừa vuốt ve chú cún miệng vừa cợt nhả nói: "Biết rồi, biết rồi. Sao anh lúc nào cũng tức giận vậy? Rõ ràng đã làm việc lâu như vậy rồi mà chuyện gì cũng dễ nổi nóng. Xem chừng qua năm sau nếp nhăn lại xuất hiện nhiều hơn cho xem." Nói rồi chậm rãi đứng dậy, chỉnh tề đứng vào hàng.
Nhạc Tịnh Hi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt trở nên lạnh lùng khi nhìn Mộ Y. Nhiều năm làm việc trong ngành cảnh sát, đây là lần đầu tiên cô thấy một người khoác trên mình bộ đồng phục cảnh sát mà lại không hề nghiêm túc với công việc. Sự hời hợt này là điều cấm kỵ trong ngành, dễ dẫn đến những hậu quả khôn lường, ảnh hưởng đến cả tập thể.
Cô bước đến cuối hàng, dừng lại trước mặt Mộ Y, từ trên cao nhìn xuống với khuôn mặt lạnh lẽo. Mộ Y ngước nhìn, ánh mắt hờ hững chạm vào ánh mắt sắc lạnh của NhạcTịnh Hi, nhưng trong lòng thầm nghĩ. Người phụ nữ này sao lại đẹp đến vậy? Phẫu thuật thẩm mỹ chăng? Chắc là không đâu, làm trong ngành này mà phẫu thuật chắc sẽ phải nằm viện sửa dài dài.
Nhạc Tịnh Hi cũng âm thầm đánh giá. Người này cao khoảng mét sáu, da trắng bệch, thân hình gầy gò, ánh mắt hờ hững, dáng vẻ lơ đãng. Ngay cả bộ đồng phục cũng mặc không chỉnh tề, một bên áo rơi ra khỏi quần, không có caravat, tóc tai không buộc gọn gàng. Đến bản thân còn không chỉnh trang cho đàng hoàng, người như vậy tại sao lại được nhận vào cục cảnh sát? Dù là lý do gì, nếu cản trở hay gây ảnh hưởng đến công việc, nhất định phải loại bỏ khỏi ngành.
Anh mắt lạnh nhạt nhìn Mộ Y, giọng điệu Nhạc Tịnh Hi lạnh như băng hỏi: "Cô tên gì?"
Mộ Y ngẩng đầu nhìn Nhạc Tịnh Hi rồi nhạt nhẽo đáp: "Tôi tên Mộ Y."
Bốn người nghe xong liền run sợ nghĩ: Cô ấy ngốc sao? Sao lại không nhận ra nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của Nhạc tiểu thư, xong rồi, xong rồi.
Đôi mắt sắc bén của cô ghim chặt vào Mộ Y, không một tia ấm áp. Giọng Nhạc Tịnh Hi lạnh lùng khẽ khàng lướt qua không khí oi bức: "Đại học cảnh sát của thành phố Giang Hải dạy cô cách chào hỏi đồng nghiệp mình như vậy sao?"
Mộ Y khẽ nhếch mép, một nụ cười hờ hững như làn khói mỏng tan biến trong gió. "Cấp trên giao nhiệm vụ đón người, đâu có nói là đón...đồng nghiệp. Nếu cô có ý kiến gì, cứ tự nhiên tìm cục trưởng mà trình bày." Giọng cô thản nhiên, không chút gợn sóng, như thể đang nói về một chuyện chẳng liên quan đến mình.
Bốn người đứng cạnh Mộ Y nghe xong mà sống lưng lạnh toát, mồ hôi túa ra như tắm. Đội trưởng khẽ đập tay lên trán, vẻ mặt bất lực hiện rõ. Ông vừa định bước lên hòa giải tình hình căng như dây đàn này, thì ánh mắt băng giá của Nhạc Tịnh Hi đã chặn đứng mọi ý định.
Lạy trời, cô ấy đừng có mà nói lên cấp trên, không thì cái ghế đội trưởng của mình chắc chắn bay màu! Nỗi lo lắng hiện rõ trên từng nếp nhăn trên trán ông.
Nhạc Tịnh Hi khẽ nhếch môi, một nụ cười ẩn chứa điều gì đó khó đoán: "Vậy sao? Mộ tiểu thư, chúng ta nhất định sẽ sớm gặp lại."
Nói rồi, ánh mắt cô liếc nhanh về phía hai vệ sĩ cao lớn đứng cách đó không xa. Nhận được tín hiệu, cả hai đồng loạt bước nhanh về phía cô.
Nhạc Tịnh Hi lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Bốn người còn lại vội vã theo sau, ánh mắt lướt qua Mộ Y đều mang theo vẻ lắc đầu ngao ngán. Riêng Vũ Bình thì không thèm che giấu sự ghét bỏ, ánh mắt anh ta như muốn xuyên thủng người cô. Mộ Y chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt lười biếng dõi theo bóng lưng họ, rồi thong thả bước theo sau, dáng vẻ chẳng hề để tâm đến những ánh nhìn xung quanh.
------
Tác giả: Mộ Y ơi là Mộ Y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com