CHƯƠNG 108
Ngày 22 tháng 12, tại hôn lễ của Thịnh Anh Phỉ và Ôn Nhược Nghi, Trì Vũ Mặc làm phù dâu cho Thịnh Anh Phỉ, đứng sau lưng nàng.
Thời Du Vãn đưa Ôn Nhược Nghi xuất giá, bước chậm cùng nàng đến bến bờ hạnh phúc.
Khi Thời Du Vãn bước đến chỗ Trì Vũ Mặc, nàng nghĩ, liệu nàng và Tiểu Mặc có thể có một hôn lễ khách khứa đầy nhà như thế này không.
Để cả thế giới biết họ yêu nhau, để cả thế giới biết Tiểu Mặc là của nàng.
Nghi thức hôn lễ vừa kết thúc, nhiệm vụ hoàn thành, Trì Vũ Mặc và Thời Du Vãn không muốn bị cuốn vào xã giao, liền xin phép đôi vợ chồng Thịnh Anh Phỉ.
Thịnh Anh Phỉ không giữ lại, cũng chẳng ra ngoài tiễn: "Hôm nay hai người không phải khách, là người nhà, đừng trách tôi với Ôn lão sư chiêu đãi không chu đáo nhé."
"Sẽ không." Thời Du Vãn lắc đầu: "Cô bận đi, chăm sóc Nhược Nghi cho tốt."
Trì Vũ Mặc thay đồ, rời phòng yến hội trước. Trên đường ra bãi đỗ xe, cô nghe một giọng không quá quen.
— Áo khoác đưa tôi đi, đi đây.
— Đến rồi mà, không vào chúc mừng thật à?
— Không được, lời chúc đã nói hết rồi.
— Đến mà không chào hỏi, thế hôm nay cậu chạy đến đây làm gì? Chỉ để đứng ngoài sảnh nhìn ảnh áo cưới một cái?
— Ừ, muốn nhìn dáng vẻ cô ấy mặc áo cưới thôi.
— Cậu nói đã buông, tôi cũng tưởng cậu buông thật.
— Lần này...
— Thôi thôi, không nói nữa. Không muốn gặp thì biến đi, nhanh lên, kẻo bị chụp lại.
Là Giang Thù Dao.
Là vợ cũ của Thịnh Anh Phỉ, Giang Thù Dao đến hôn lễ mà bị paparazzi chụp được, chắc chắn lại thành "vở kịch hay" trên mạng.
Nhưng nghe ý cuộc đối thoại, hình như không phải không mời mà đến, là Thịnh Anh Phỉ gửi thiệp?
Mối quan hệ tình cảm của mấy người này nghe rối như tơ vò.
Không muốn nghĩ nữa.
Trì Vũ Mặc lên xe, dặn Trương Giai đi đón Thời Du Vãn.
Thời Du Vãn mặc lễ phục không nổi bật như bộ của Trì Vũ Mặc, lại là kiểu tay dài, nên không cần thay ngay trước khi rời đi.
Lên xe, nàng lập tức bị Trì Vũ Mặc kéo vào lòng: "Có lạnh không?" Trong phòng nhiệt độ ổn, nhưng đoạn đường này phải tiếp xúc không khí lạnh.
"Không lạnh, em ôm chị thêm chút đi."
Trì Vũ Mặc định khoác áo cho nàng, nghe xong liền đặt áo xuống, ôm nàng bằng cả hai tay: "Chị cũng biết làm nũng cơ à."
"Không được sao?" Nói ra, Thời Du Vãn nghĩ đến một từ – mặt đỏ ửng.
Người hơn ba mươi tuổi mà giờ mới học làm nũng. Nhưng cảm giác được yêu chiều khi làm nũng thật quá tuyệt.
Vui vẻ được vài giây, Thời Du Vãn lại thoáng buồn.
Hôm nay qua đi, sinh nhật của nàng chẳng còn mấy ngày. Không biết Tiểu Mặc có nhớ sinh nhật nàng không, có cùng nàng đón không.
"Đi thôi." Trì Vũ Mặc cười hôn trán nàng: "Giờ chị... ngoan hơn mèo con, đáng yêu hơn nữa."
Họ rời đi trước, về nhà mới hơn một giờ chiều.
Trưa bận rộn không ăn bữa chính, nhưng trước nghi thức có dùng chút bánh ngọt, nên không đói.
Cả hai thay đồ ở nhà thoải mái, cùng nhau vào phòng vệ sinh tháo trang sức.
Nhìn hai người trong gương, Trì Vũ Mặc thấy tâm trạng thật tốt.
Cô yêu thích cuộc sống này.
Yêu thích sự bình dị cùng Thời Du Vãn sống trọn vẹn từng ngày.
Không ai trong họ mang gánh nặng hay băn khoăn gì.
Trong lòng chỉ có nhau.
Trong mắt cũng chỉ thấy nhau.
Rửa mặt xong, nước còn chảy trên mặt, Trì Vũ Mặc không kìm được mà ôm Thời Du Vãn trước bồn rửa, đè xuống hôn mấy phút.
Chỉ thiếu chút nữa là "đi vào".
Thời Du Vãn rất hưởng ứng, nhưng Trì Vũ Mặc sợ nàng mệt, kịp lúc dừng lại.
"Ngủ chút không?" Sáng dậy sớm, nửa ngày gần như đứng suốt, chính Trì Vũ Mặc cũng thấy mệt.
"Ừm."
Ngủ đơn thuần thôi.
Nằm chưa được nửa giờ, chuông video trên điện thoại Thời Du Vãn reo lên.
Nàng vội tắt âm, nhìn thấy là Du Nhiên gọi.
Tay quanh hông cô tự động nới lỏng.
Thời Du Vãn không nhận ngay, sợ có việc gấp nhưng lại chẳng muốn rời giường, bèn sờ mặt người bên gối hỏi: "Chị tiếp điện thoại của Du Nhiên trong phòng, có ồn đến em không?"
Trì Vũ Mặc nhắm mắt, áp vào tay nàng lắc đầu, rồi vùi vào gáy nàng.
Tắt cuộc gọi video, Thời Du Vãn nhét thêm gối dưới đầu, một tay ôm Trì Vũ Mặc, tay kia cầm điện thoại gọi lại cho Thời Du Nhiên.
"Dì lớn! Sao không nhận video của cháu với mẹ?"
Điện thoại vừa thông, giọng Thẩm Diệu bi bô "chất vấn" vang lên.
"Xin lỗi Diệu Diệu, dì lớn đang nghỉ, không tiện nhận video lắm." Thời Du Vãn nhẹ giọng xin lỗi.
"Nghỉ mà không tiện nhận video sao?"
"..." Thời Du Vãn nghẹn lời.
"Phì, haha." Thời Du Nhiên bên kia cười ngặt nghẽo: "chị, Diệu Diệu là người lớn rồi, logic lắm."
Trì Vũ Mặc nghe cũng cười, còn cố ý luồn tay vào áo ngủ, vẽ vòng quấy rối.
Thời Du Vãn hai tay bận bịu, chỉ đành để người trong lòng châm lửa trên người mình.
"Du Nhiên, nói chuyện chính đi."
Giọng trầm xuống, làm Thời Du Nhiên hết cười ngay tức khắc.
Thời Du Nhiên rất biết cách làm nũng, tinh quái như một chú yêu nhỏ: "Diệu Diệu, đừng có video này video kia nữa, mau nói với dì lớn đi, chúng ta gọi vì chuyện gì."
"Ồ."
Thẩm Diệu ngừng vài giây, cất giọng: "Dì lớn, bao giờ dì về đón sinh nhật vậy? Quà sinh nhật con chuẩn bị cho dì xong rồi! Còn Mặc Vũ tỷ nữa, con cũng chuẩn bị quà cho Mặc Vũ tỷ. Dì mời Mặc Vũ tỷ đến cùng mình đón sinh nhật được không?"
"Sai rồi sai rồi, nói lại, là mời Mặc Vũ tỷ đến đón sinh nhật dì lớn." Thời Du Nhiên nhỏ giọng sửa sai bên kia.
"Dì lớn, con nói sai, là mời Mặc Vũ tỷ đến đón sinh nhật dì lớn."
Tay trong áo ngủ ngừng nghịch.
Thời Du Vãn thở ra, nghiêng người về phía Trì Vũ Mặc: "Cảm ơn Diệu Diệu nhớ sinh nhật dì lớn, nhưng Mặc Vũ tỷ chưa chắc có thời gian. Dì hỏi chị ấy, hai ngày nữa trả lời con, được không?"
"Ừ. Người lớn các dì bận quá, trừ mẹ con."
"Mẹ con rảnh?" Thời Du Nhiên không phục, bắt đầu lẩm bẩm như niệm kinh Đường Tăng: "Mỗi ngày dậy sớm ngủ muộn, gọi con dậy, dỗ con ngủ, đưa đón con đi học, cùng con dự ngày hội phụ huynh, dẫn con đi chơi..." Oa, Dì lớn ơi, cứu con với! Mẹ lại thu lỗ tai con! Dì không về, con không còn tai đâu!"
"hét gì đấy! Tai con, mẹ chỉ chạm chút thôi, thế mà gọi là 'thu' à?"
"Xuỵt! Con đang dùng khổ nhục kế đấy. Mẹ ngốc quá!"
Thời Du Nhiên: "..."
Thời Du Vãn: "..."
"Khụ, khụ." Thời Du Nhiên ho hai tiếng:
"Đúng vậy, hai người không về, bảo bối cháu gái của các chị sẽ bị em thu mất tai!"
Thời Du Vãn: "..."
Trì Vũ Mặc: "..."
Thẩm Diệu phối hợp khóc giả: "Hu hu hu, mẹ không yêu con, dì lớn cũng không yêu con sao?"
Thời Du Vãn hơi muốn cúp máy.
Cảm nhận tay Trì Vũ Mặc lại động, nàng cúi mắt nhìn, thấy cô cười nhẹ gật đầu.
Thế là đáp: "Được, dì lớn với Mặc Vũ tỷ sẽ về cứu Diệu Diệu."
Kết thúc cuộc gọi, buồn ngủ bay biến.
【Thời Du Nhiên: Các chị ngày nào về?】
【Thời Du Nhiên: Về nhà cũ nhé, mẹ cũng ở đây. Chúng ta ăn ở nhà, không ra ngoài, không có người lạ, em chỉ dẫn Diệu Diệu qua thôi.】
Thời Du Vãn xem tin nhắn, đặt điện thoại sang bên, qua lớp áo tìm tay Trì Vũ Mặc: "Về cùng chị không?"
Nàng không muốn ép Trì Vũ Mặc, Trì Vũ Mặc cũng không mong nàng vì mình mà bỏ qua người thân, huống chi là ngày sinh nhật đầy ý nghĩa đặc biệt.
Ngày 26 tháng 12 là sinh nhật Thời Du Vãn.
Cô sao quên được?
"Thời Du Vãn, về thôi."
Trì Vũ Mặc ôm chặt nàng, mặt áp vào ngực nàng: "Chị ở Lĩnh Giang cùng em nhiều ngày rồi, em ổn thật mà. Chị về lo việc tập đoàn đi, đừng để dì Thời mệt quá. Vài ngày nữa em cũng phải làm việc."
"Sợ mẹ chị mệt, không sợ chị mệt à?" Thời Du Vãn khẽ vuốt lưng cô, mắt nhìn cửa phòng ngủ, không điểm dừng.
"..."
"Công việc sắp tới của em là gì? Nói được không?"
"Cuối tháng có một show thời trang, MENAS hợp tác với nhiều thương hiệu nội địa nổi tiếng tổ chức hoạt động công ích lần đầu. Hoa tỷ bảo, thật ra là một lần xử lý khủng hoảng truyền thông của MENAS."
"Ừm."
"Hoạt động vào ngày 28."
Trì Vũ Mặc cảm nhận được nỗi u sầu chưa thốt ra của Thời Du Vãn, chống khuỷu tay ngồi dậy: "Ngày 26, em về Ngân Châu với chị."
Thời Du Vãn mím môi, khóe miệng cuối cùng cong lên, Trì Vũ Mặc nghiêng người hôn một cái: "Em cũng dỗ chị."
Dỗ chị hài lòng.
Tay nàng đặt sau lưng cô chậm rãi trượt lên, quấn quanh cổ: "Tiếp tục."
Tiếp tục.
Dỗ chị.
Thời Du Vãn ra tín hiệu rõ ràng qua lời nói, nhưng Trì Vũ Mặc lại do dự, sợ nàng không chịu nổi.
Cô kìm sức, như gảy một nụ hoa sen chờ nở: "Không buồn ngủ nữa à?"
"Tiểu Mặc, không cần chịu đựng."
Hình như có chú cá quẫy đuôi dưới nước, làm xao động chuồn chuồn đậu trên hoa nhọn.
Chuồn chuồn vỗ cánh bay đi, tìm chỗ đậu khác.
Nó chẳng bao giờ vội vàng, vì nó sở hữu cả hồ sen.
Lá sen là nó, hoa sen là nàng.
Cá dưới nước, rễ trong bùn, đều là của nàng.
Thời Du Nhiên nhận được tin 【Ngày mốt về】 từ chị gái, là chuyện hai tiếng sau.
...
Ngày 24 tháng 12, Trì Vũ Mặc đưa Thời Du Vãn ra sân bay Lĩnh Giang. Ngày 26 tháng 12 hôm nay, Thời Du Vãn đón Trì Vũ Mặc ở sân bay Ngân Châu.
Trên xe, Thời Du Vãn nắm áo Trì Vũ Mặc, hôn tới trước.
Rõ ràng chỉ một ngày không gặp, chỉ hai đêm không chung giường, mà lại như xa cách mấy tuần lễ.
Tấm chắn giữa ghế trước và sau đã hạ từ lâu.
Dù ghế sau hôn nhiệt liệt thế nào, Trương Giai ngồi ghế lái cũng chẳng nghe được.
Hương sen tỏa ra, Trì Vũ Mặc cũng phóng thích hương dừa hòa quyện.
Cô có thể phân biệt từ mùi tin tức tố của Omega xem đối phương có đang trong kỳ phát tình không.
Rõ ràng, Thời Du Vãn chưa tới kỳ phát tình.
Vậy không cần an ủi sâu, không cần đánh dấu tạm thời, chỉ nhẹ nhàng dỗ chút là đủ. Dù sao đang trên xe, dù sao họ sắp về nhà rồi.
Sau một nụ hôn nồng nhiệt dài, Thời Du Vãn tóc hơi rối nằm trên ngực Trì Vũ Mặc, điều hòa nhịp thở.
Trì Vũ Mặc vòng tay xuống eo nàng, giúp nàng chỉnh lại tóc mai, nghe giọng mềm mại: "Tiểu Mặc, giúp chị tháo tóc ra."
Thời Du Vãn về Ngân Châu ngày 24, ngày 25 đã đi làm.
Hôm nay cũng sáng sớm đến văn phòng xử lý một ít công việc, rồi tranh thủ ra sân bay đón người yêu.
Ngày làm việc, nàng thường buộc tóc gọn gàng để có khí thế và uy nghiêm hơn.
Trì Vũ Mặc rút ngọc trâm đặt lên bàn nhỏ phía trước, động tác thành thạo dùng ngón tay gỡ tóc nàng, tiện thể xoa bóp da đầu.
Đây là việc cô thường làm trước kia.
Sau khi gặp lại, là lần đầu.
Sự thân mật lâu không gặp khiến Thời Du Vãn thoải mái "ừ" một tiếng.
Trì Vũ Mặc không xoa lâu, tay phải trượt xuống tuyến thể của Thời Du Vãn, chạm nhẹ như không.
Bình thường.
Không mạnh.
Thời Du Vãn hiểu cô đang thử gì, ngẩng đầu nói: "Có lẽ tháng này sẽ không có kỳ phát tình. Trước đây một năm, có lúc một tháng hai lần, có lúc hai tháng một lần, thời gian không cố định, khá ngẫu nhiên."
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể đối mặt với tình cảnh phát tình ngượng ngùng và đau đớn, thật là lúng túng biết bao.
Trì Vũ Mặc đau lòng cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ nàng: "Sẽ ổn thôi, em ở đây, em sẽ cho chị."
"Ừ, sẽ ổn thôi." Nghĩ một lúc, Thời Du Vãn hỏi: "Tối nay ở lại với chị không? Hay muốn về nhà cũ?"
Về việc tối ngủ đâu, nàng đợi đến giờ mới hỏi, cũng là cho Trì Vũ Mặc hai ngày suy nghĩ. Hay nói đúng hơn, là thời gian chuẩn bị tâm lý.
"Bồi chị ở lại." Trì Vũ Mặc đã nghĩ đến chuyện này.
Chỉ một đêm, vốn là về đặc biệt vì Thời Du Vãn, đương nhiên muốn theo ý nàng.
Thời Diễm và Thời Du Nhiên cô đều gặp, họ cũng "chấp nhận" mối quan hệ thân mật giữa cô và Thời Du Vãn. Nếu cô còn rụt rè, đúng là hơi "đểu" thật.
Hơn nữa, cô khá lo Thời Du Vãn có thể vào kỳ phát tình mấy ngày này.
Ngày mai phải đến chỗ Từ Nguyện tiêm chút tuyến dịch mới được.
Từ Nguyện nói, thuốc an ủi của cô hiệu quả hơn thuốc ức chế, tác dụng rõ ngay tức thì.
Nhưng đây là tháng thứ tư, kỳ phát tình của Thời Du Vãn không ổn định, còn trì hoãn mãi không đến.
"Được, ở lại."
Nghe Trì Vũ Mặc trả lời, Thời Du Vãn hài lòng.
Hơn chục ngày sớm tối bên nhau không uổng phí, hàng trăm câu lời thật lòng cũng chẳng nói vô ích.
"Thời Du Vãn."
"Sao?"
"Chúc mừng sinh nhật."
"Ừ, cảm ơn Tiểu Mặc, chị rất vui."
Trì Vũ Mặc thoáng ngượng trong mắt: "Nhưng em xin lỗi, không chuẩn bị quà sinh nhật. Em... không nghĩ ra tặng chị gì."
Thời Du Vãn đan ngón tay vào tay cô: "Sự vui vẻ và hạnh phúc chính là món quà quý giá nhất em tặng chị. Chị đã nhận. Nên không cần thêm quà nào nữa, em ở cạnh chị là đủ."
Nàng còn muốn hỏi, sau này mỗi năm đều cùng chị đón sinh nhật, chị cũng mỗi năm cùng em đón sinh nhật, được không?
Nhưng lại lo quá vội vàng sẽ gây áp lực cho Tiểu Mặc.
...
Chiếc xe thương mại bản giới hạn chạy vào sân nhà. Như một năm trước, Trần Hàm nghe tiếng xe là đã đợi sẵn ở cửa.
Thời Du Vãn và Trì Vũ Mặc cùng bước tới, bà lệ nóng ngập tràn tiến lên vài bước: "Đại tiểu thư, Mặc tiểu thư, các cô về rồi."
Trì Vũ Mặc thoáng đổi sắc mặt, khóe mắt bất giác phủ sương mù.
Thời Du Vãn buông tay, Trần Hàm lập tức ôm Trì Vũ Mặc: "Tiểu Mặc, về là tốt rồi. Dì Hàm nhớ con lắm."
Nghe giọng nghẹn ngào của Trần Hàm, Trì Vũ Mặc cũng ôm lại vị trưởng bối từng được cô xem như "bà nội".
Cô không mở miệng gọi người, cẩn thận chờ đến năm sau, khi công ty công bố tình hình khôi phục giọng nói của cô, mới thoải mái nói chuyện.
Dù sao, cô muốn nói cũng không nhiều.
Vào nhà thay giày, Trần Hàm đưa khăn nóng từ ngăn tủ: "Lau tay đi. Còn năm, sáu tiếng nữa mới đến cơm tối, trên bàn có cháo ấm và đồ ăn sáng, hai con cùng ăn chút nhé."
Chuyến bay của Trì Vũ Mặc hạ cánh lúc 11 giờ 15, Thời Du Vãn đón cô xong đã quá 11 giờ 30.
Giờ gần 12 giờ 30, chậm hơn giờ ăn trưa một chút.
"Thời đổng tối mới về, Nhị tiểu thư với tiểu tiểu thư chắc hơn 4 giờ chiều mới đến." Trần Hàm cười hiền: "Hai con ăn trưa xong thì lên lầu nghỉ chút. Đợi tiểu tiểu thư đến, e là chẳng nghỉ được đâu."
Thời Diễm hôm nay ở công ty đến giờ cơm tối, chủ yếu để dành không gian cho con gái và Tiểu Mặc, giúp Trì Vũ Mặc tái thích nghi với ngôi nhà này.
Xưa nay con rể, con dâu về nhà gặp gia trưởng, ai chẳng hồi hộp. Con gái vất vả giành được tâm can bảo bối, bà muốn làm một gia trưởng "hiểu chuyện".
"Diệu Diệu ở nhà trẻ, 4 giờ chiều tan học."
Thời Du Vãn lau tay xong, lại nắm tay Trì Vũ Mặc: "Trên máy bay em không ăn gì đúng không? Chị cũng chưa ăn trưa."
Ánh mắt Trì Vũ Mặc đượm buồn nhìn cầu thang bị kéo về.
Từng có bao đêm, cô đứng đó chờ Thời Du Vãn về muộn, chờ nàng gọi một câu – Tiểu Mặc, lại đây.
Khi ấy, chỉ khi nghe "lại đây", cô mới thấy mình được phép lại gần Du Vãn.
Giờ thì Thời Du Vãn luôn chờ cô, bước đến gần cô.
"Tiểu Mặc?" Thấy cô ngẩn ngơ, Thời Du Vãn dùng mu bàn tay sờ trán cô.
Trì Vũ Mặc nắm tay nàng, lắc đầu tỏ ý không sao, rồi kéo nàng vào phòng ăn.
Bữa trưa thanh đạm, hai người ăn đơn giản chút ít.
Lên lầu vào phòng ngủ của Thời Du Vãn, Trì Vũ Mặc liếc mắt thấy trên ngăn tủ bày mấy khung ảnh to nhỏ khác nhau, toàn ảnh của cô và ảnh chụp chung với Thời Du Vãn.
Ảnh cận cảnh cô trên sàn diễn, ảnh đời thường, ảnh chụp chung có tấm ở sân bay, cả ảnh tự chụp ở đại lộ Ngô Đồng và bờ biển.
Mấy tấm tự chụp là Thời Du Vãn dụ cô chụp. Hai người mặt mộc kề đầu, cười nhẹ nhàng, rất đời thường.
"Danh nghĩa chị có nhiều nhà, nhưng 'nhà' thật sự, hiện giờ chỉ có cái này." Thời Du Vãn bước đến bên ngăn tủ, xoay người cười nhìn Trì Vũ Mặc ở cửa: "Tiểu Mặc, đây là phòng của chúng ta. Nơi này cũng là nhà của em. Hoan nghênh về nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com