Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 50

Cố Tri Cảnh quá biết cách được một tấc lại muốn tiến một thước. Dã Trì Mộ bị cô dọa đến sững sờ, chân theo bản năng lùi lại phía sau, không cẩn thận giẫm phải một tảng đá suýt nữa thì ngã.

Alpha rất có phong độ, đỡ lấy eo nàng.

Cố Tri Cảnh đối diện với đôi mắt nàng, ánh mắt đầy mong đợi.

Hôn trán đã là cực hạn, đang lúc lên sóng mà hôn môi thì cũng quá... được voi đòi tiên.

Dã Trì Mộ là một nghệ sĩ, nụ hôn đầu trên màn bạc còn chưa trao đi.

Bạch Thanh Vi cũng rất lo lắng. Cô ấy đứng ngoài ống kính lắc đầu, ám chỉ Dã Trì Mộ nên giữ sự mờ ám ở mức vừa phải, sự ngọt ngào cũng phải vừa phải, không nên bị Alpha làm cho mê muội.

Chỉ là cái Alpha kia dường như không muốn giữ chừng mực.

Cố Tri Cảnh không chỉ nói những lời ác liệt, mà còn cứ tiến lại gần.

Khán giả cũng kinh ngạc nhìn theo, không ai đi ngăn cản, cũng không chê chuyện lớn mà ở bên cạnh cổ vũ. Chủ yếu là họ cũng muốn xem hôn nhau. Nếu không phải còn đang phát sóng trực tiếp, họ đã ồn ào theo, kêu gọi một phen rồi.

Gò má Dã Trì Mộ cũng hơi hồng. Mặt nàng qua loa quay đi chỗ khác, trừng mắt với cô nói: "Đừng như vậy, trông cô đặc biệt hư." Còn nhấn mạnh giọng cảnh cáo cô, "Tôi mới vừa trên mạng... tẩy trắng cho cô, cô đừng có mù quáng."

Cố Tri Cảnh vẫn chưa từ bỏ ý định, cô tiếp tục tiến về phía trước. Bước chân Dã Trì Mộ cứ luôn lùi lại, mùi hoa nhài thoang thoảng trong vườn hoa hồng thơm ngát càng thêm nổi bật.

Một chút rồi lại một chút nữa, cô đến gần nàng, trực tiếp dồn Omega đến cánh cửa gỗ của vườn hoa. Tấm bảng gỗ không mấy chắc chắn khẽ lay động.

Tay Dã Trì Mộ chống ngược lên tấm bảng gỗ, sức lực dùng hơi lớn, lòng bàn tay in hằn những đường vân. Nàng lại đưa tay đẩy Cố Tri Cảnh, hương hoa nồng nàn quyến rũ xâm chiếm. Trên ngón tay nàng như thể đã hái được phấn hoa, trở nên có chút dính dấp, không thể tách rời khỏi cơ thể Alpha.

"Cô không hôn tôi, tôi sẽ hôn cô." Cố Tri Cảnh nhẹ giọng nói. Một khi người ta đã vứt bỏ sự thận trọng bề ngoài, dục vọng và cái ác bên trong sẽ hòa quyện vào nhau. Cô muốn xâm chiếm một cách triệt để, lời nói mang đầy tính uy hiếp.

"Cô đang đùa giỡn tôi sao?" Dã Trì Mộ xấu hổ, tức giận nói. Nhìn gương mặt đang ép lại gần, ngũ quan tinh xảo như vậy, thực tế lại làm cho tim người ta đập thình thịch.

"Nghiêm túc, tôi không thích trêu chọc Omega." Cố Tri Cảnh nói. Có mấy giây lý trí của cô đã trở lại, nhìn Omega xấu hổ, tức giận như vậy, cô phát lòng tốt nói: "Cô mà không thích, thì tìm một lúc nào đó chúng ta lén lút..."

Đang nói chuyện, Dã Trì Mộ đã nắm lấy cổ áo cô, dùng sức kéo xuống. Hai người ánh mắt đối diện, chóp mũi chỉ còn cách nhau một li.

Môi Dã Trì Mộ dùng sức cắn.

Nàng nhón chân, tay siết chặt cổ Cố Tri Cảnh. Nàng đứng rất thẳng, giữa hơi thở toàn là hương hoa. Dã Trì Mộ mon men qua, hôn lên đôi môi của Alpha. Tay Alpha ôm chặt eo nàng. Dã Trì Mộ lại dùng sức cắn môi cô mấy cái, nếm thử hương vị của cô, trả thù cho sự trêu đùa vừa rồi. Nàng nhón chân, lại dùng lực ôm lấy cổ Cố Tri Cảnh.

Cố Tri Cảnh bị đau, động tác ôm eo nàng nặng hơn rất nhiều. Lưỡi Dã Trì Mộ nhẹ nhàng lướt qua viền môi cô, xúc cảm ngứa ngáy, tê dại làm cô nhíu mày. Cố Tri Cảnh muốn cắn lại con mèo nhỏ đang trêu chọc mình. Vừa mở miệng, đã bị Omega chui vào khoảng trống, lưỡi trực tiếp trượt vào khuấy động.

Tính công kích của Omega thật mạnh. Nàng cắn loạn trên môi cô, níu lấy cổ áo cô, sức lực lớn đến mức có thể xé rách nút áo.

Hôn đến mức sắp chảy ra mật.

Hít thở không thông, nụ hôn qua loa tách ra. Hai người thở dốc, lúc nào cũng ngẩng cằm lên để môi nhẹ nhàng kề sát. Sau cơn kịch liệt là sự vỗ về mềm mại.

Tay Cố Tri Cảnh đặt lên cổ nàng, che đi tuyến thể của nàng.

Không để vị táo ngọt của nàng phát tán ra.

Dã Trì Mộ cảm thấy cô cố ý. Pheromone không thể phát tán, kìm nén đến mức tuyến thể nàng sưng lên. Thân thể nghiêng về phía trước, như thể bị hôn đến chân mềm nhũn.

"Buông ra." Giọng Dã Trì Mộ đầy quyền lực, như đang ra lệnh cho cô.

"Không được, cô thơm quá, sẽ bị người khác ngửi thấy." Tay Cố Tri Cảnh ôm càng chặt.

"Vậy sao cô không che của chính mình?"

"Cô thơm hơn."

Hiển nhiên không thuyết phục được Omega, đôi mắt Omega hung hăng. Cố Tri Cảnh lại nói một câu thực tế hơn: "Chủ yếu là tôi tương đối không biết xấu hổ."

Lại lấy lòng hôn lên, triền miên đến tận xương tủy.

Cố Tri Cảnh chạm vào tuyến thể của Omega, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve điểm nhô nhỏ mềm mại ấy. Chỗ nào đó trong cơ thể Dã Trì Mộ khẽ căng lên, như thể có dòng mật táo trong suốt, ngọt lịm len lỏi chảy ra.

Đầu ngón tay Cố Tri Cảnh dần thấm ướt, vương vị ngọt dịu nhẹ như nước trái cây đầu mùa.

Nếu không phải đang kiềm chế, có lẽ cô đã cúi đầu cắn, thưởng thức hương thơm thanh mát ấy.

Gương mặt Dã Trì Mộ ửng hồng, bị Cố Tri Cảnh trêu chọc đến hung dữ, vừa tức vừa xấu hổ. Nàng nhấc chân, giẫm mạnh lên đôi giày da đen của Cố Tri Cảnh, để lại một dấu chân.

Lông mày Cố Tri Cảnh chớp chớp. Người để ý vẻ ngoài như vậy làm sao mà chịu được. Cô nhìn về phía trợ lý vẫn luôn theo sau, hỏi xin khăn giấy.

Tần Quang Huy trước đây chỉ biết xách giày cho cô, bây giờ lại ngồi xổm xuống lau cho cô. Cố Tri Cảnh tay đút trong túi, không ngăn cản anh ta. Đợi đến khi bụi trên giày được lau sạch, Tần Quang Huy cười nói: "Đại tiểu thư, cô mạnh thật. Cô nhanh đi dỗ dành Omega đi, vừa rồi cô cũng thật xấu xa khi bắt nạt người ta."

Người ngoài đều đã nhìn ra Cố Tri Cảnh rất xấu, vừa rồi thao tác quá mạnh. Một cú giẫm đó của Dã Trì Mộ thực sự rất hung dữ, đầu ngón chân cô vẫn còn đau.

Cố Tri Cảnh chân trên đất cọ cọ hai cái, sau đó đi về phía Dã Trì Mộ. Dã Trì Mộ giận dỗi, một đặc điểm rất rõ ràng là không thèm nói chuyện với cô.

Mặc kệ nói cái gì, nàng đều không để ý.

Cố Tri Cảnh đứng sau lưng nàng, nghiêng đầu nhìn nàng. Ánh mắt Dã Trì Mộ thì nhìn sang trái. Cố Tri Cảnh lại đổi sang bên trái, nàng ánh mắt lại lướt qua, đi thẳng sang bên phải.

Dã Trì Mộ cũng không nói chuyện với cô, tự mình quay người, đầu dán vào lan can sau vườn hoa, tay nắm lấy dây leo, sức lực lớn kéo xuống một đóa hoa hồng.

Sự mờ ám lan tràn quá sâu, gương mặt cũng trở nên hồng hào.

Cố Tri Cảnh đứng sau lưng nàng một lúc, nghe Omega buồn bã nói một câu "cô đi đi". Cố Tri Cảnh quả thực đã đi, lùi lại vài bước, rồi lén lút lấy máy ảnh ra.

Ban đầu cô có chút ngượng ngùng, chỉ nhẹ nhàng mân mê ngón tay, phát hiện tất cả mọi người đều đang nén cười. Người từng trải đã nhìn thấu ý nghĩ của cô.

Ai mà không từng trải qua giai đoạn bồng bột, xao động. Cái Alpha này là không nhịn được rồi.

Chụp xong tấm ảnh, Cố Tri Cảnh bình tĩnh giả vờ như không có gì xảy ra.

Thời gian lâu dần, cô cũng không còn ngụy trang nữa. Cố Tri Cảnh nhẹ cong ngón tay lên, đưa đến gần mũi. Hương trái cây dịu dàng len lỏi xâm nhập vào cơ thể, cô khẽ hít một hơi thật cẩn thận.

Vị ngọt ấy quyến rũ từng giác quan, lặng lẽ rót sâu vào cổ họng, vào tim.

Tất cả như thần phục dưới hương thơm đó, khiến người ta chỉ muốn mãi mân mê ngón tay ấy thêm chút nữa.

Như vậy cũng quá không văn nhã.

"Thơm không, Tiểu Cố tổng." Tô Mặc Yên cười hỏi, đáy mắt lướt qua ánh sáng hâm mộ. Sức sống của tuổi trẻ thật là tốt, cơ thể lúc nào cũng căng đầy sinh lực.

"Thơm, tôi quyết định đời này sẽ không rửa tay nữa."

"Haha."

Cảm giác trên môi Dã Trì Mộ vẫn còn đó, dịu dàng, tê dại, như lông vũ để lại hơi ấm. Nàng cúi đầu, răng cắn nhẹ lên môi.

Hôm nay hôn nhau.

Alpha hoặc là rất biết, cố ý trêu chọc nàng, hoặc là cái gì cũng không biết, căn bản không hiểu những cấm kỵ của Omega, cứ tùy tiện làm bừa trên cổ nàng.

Dã Trì Mộ sờ vào môi mình, trán nhẹ nhàng va vào tường.

Quá đáng ghét.

Bạch Thanh Vi đứng xa xa nhìn. Cô chưa kịp ngăn cản, lúc qua đến nơi đã rất lo lắng. Dù cho Cố Tri Cảnh đã che đi phần lớn ống kính bằng lưng mình, nhưng chỉ cần không mù, nhìn vào đôi môi sưng đỏ của họ, là có thể nhìn ra họ đã hôn nhau.

Dã Trì Mộ dù sao cũng là một nghệ sĩ. Bạch Thanh Vi định xem xét hướng gió, cô vừa lên Weibo lướt thấy vài bình luận không tốt, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị một lượng lớn bình luận của fan cp nhấn chìm.

Bạch Thanh Vi cảm thấy mình hoàn toàn đã suy nghĩ quá nhiều. Độ ngọt của cặp đôi này, làm cho fan bùng nổ như đang ăn Tết.

【 Hôn nhau thì sao chứ!!! Nên hôn! Ân cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp! Hôn môi vẫn chưa đủ, tôi kiến nghị thuê phòng! Trung ương đã phê chuẩn rồi! 】

【 Thuê phòng đi, cầu xin các người thuê phòng đi! Cố Tri Cảnh có tiền mà, cho tôi một căn ở ngoại ô thành phố cũng được! 】

【 Tôi vừa quay lại đọc Weibo của Dã Trì Mộ, thì ra hôm đó là tra nữ lao vào cứu nàng sao? Trời ạ, tôi thật sự bị một tra nữ làm cảm động rồi. Nói cách khác, hôm đó Cố Tri Cảnh cứu Vân Lộng Khê xong, không rời đi ngay mà quay lại cứu Dã Trì Mộ? Nhưng nếu Cố Tri Cảnh không đến... thì với Dã Trì Mộ mà nói, đó đúng là địa ngục vô tận. Cho nên, may mắn là cô ấy đã đến, chính là cô ấy. 】

【 Cắn đến phát khóc. Trước giờ cứ thấy lạ, sao Dã Trì Mộ lại có chút mờ ám với một tra nữ — thì ra người kéo nàng ra khỏi bóng tối, chính là Cố Tri Cảnh. 】

【 Đừng phân tích tình cảm nữa, chúng ta góp tiền cho Cố Tri Cảnh thuê phòng đi. Cảm giác cô ấy trúng thưởng xong lại càng ngày càng nghèo, mua cái túi vài đồng cũng chật vật, thuê phòng cũng chẳng có tiền. 】

【 ...Thuê phòng đi! Tôi hét đến khàn cả cổ rồi, ngón tay gõ đến phát đau. 】

【 Thuê phòng! Làm ơn thuê phòng nhanh lên, tôi muốn mở livestream xem luôn! 】

Vì đoàn phim quay phim chơi khăm, dẫn đến tất cả mọi người đều cho rằng Cố Tri Cảnh rất nghèo.

Phòng livestream vừa ồn ào xong, đám đông lại ùn ùn kéo sang tài khoản chính thức của Cố thị, liên tục gọi tên cô.

Tập đoàn Cố thị xử lý vô cùng nhanh chóng. Quay đầu lại lập tức nói cho Cố Thế Xương. Cố Thế Xương cũng kinh ngạc, trước đây đều là ông hàng tháng đúng hạn chuyển tiền tiêu vặt cho Cố Tri Cảnh. Sau khi Cố Tri Cảnh trúng thưởng, cô thường tự mình có tiền tiêu, Cố Thế Xương cũng không mấy quan tâm.

Cố Thế Xương không nghĩ nhiều, không có tiền thì ông cho. Dù nghèo đến đâu cũng không thể nghèo về giáo dục giới tính, dù khổ đến đâu cũng không thể để con khổ. Một cuộc điện thoại gọi đến, Cố Tri Cảnh bên này đang làm livestream, cô không thấy màn đạn, tự nhiên không biết đang làm gì.

Do dự mấy giây, cô lại nghe điện thoại hỏi: "Có chuyện gì không?"

Cố Thế Xương trực tiếp hỏi: "Con bây giờ không có tiền sao? Không có tiền thuê phòng sao con không nói thẳng? Cần bao nhiêu, trước tiên cho con một trăm vạn."

Cố Tri Cảnh sững sờ, "Phụ thân đang nói gì vậy?"

Cô rất muốn tiền của Cố Thế Xương, nhưng Cố Thế Xương nói cô không có tiền thuê phòng, chuyện này phải nói cho rõ ràng, "Sao con có thể không có tiền thuê phòng được. Thôi được rồi, con đang quay chương trình, không có thời gian nói bậy với phụ thân."

Dứt lời, cô cúp điện thoại.

Vì đang livestream, cô không tiện trả lời. Cô gửi tin nhắn cho Cố Thế Xương: 【 Tiền có thể cho, nhưng phụ thân nói con không có tiền thuê phòng, câu này phải uốn nắn lại. 】

Cố Thế Xương thật sự đã chuyển tiền cho cô, chuyển 10 triệu. Ông chuyển tiền xong, quay đầu lên Weibo trả lời một câu.

Cố thị quan phương: 【 Tiền đã chuyển. 】

Cùng ngày, trực tiếp nổ một hot search #thuê phòng#.

.

Buổi chiều, chống bè tre trở về.

Chiếc giỏ nhỏ của Dã Trì Mộ còn trên bè tre. Nàng và Cố Tri Cảnh ngồi chung. Vốn là không muốn để ý đến Cố Tri Cảnh, nhưng Cố Tri Cảnh từ trong giỏ lấy ra một gói kẹo dẻo mà nàng thích ăn.

Thỉnh thoảng rất ngốc, phần lớn thời gian Cố Tri Cảnh... rất ngọt.

Bè tre chèo đến lúc trời tối. Trên đảo nhỏ đèn đã sáng, không khí đêm Thất tịch nồng đậm. Đoàn phim chuẩn bị cho mọi người nhạc cụ. Tả Thần đã đàn cho mọi người một bài hát nhẹ nhàng, chậm rãi.

Tô Mặc Yên biết kéo đàn violin. Cô ấy đứng giữa bụi hoa, kéo bài 《Trăng ngủ》 của Tosca. Tiết tấu rất nhẹ nhàng. Đến phần giữa, âm điệu càng lúc càng cao, cực kỳ dịu dàng, đến cuối cùng lại nghe thấy một chút sầu não. Phảng phất như cảnh sắc xinh đẹp chỉ có một người thưởng thức, sự cô đơn to lớn như theo gió mà đến. Cô ấy nguyện vì mặt trăng mà trầm luân, mặt trăng lại vĩnh viễn chìm vào giấc mộng đẹp.

Kéo đến đoạn cao trào, nàng dồn toàn bộ tinh thần vào tiếng đàn, tóc bên tai theo từng chuyển động mà khẽ bay phất phơ.

Đến cuối cùng, âm thanh dần lắng lại, trầm xuống chậm rãi như một làn hơi thở dài.

Khóe mắt khẽ rung, một giọt nước mắt rơi lên thân đàn màu nâu sẫm, như một nốt nhạc buồn không cam lòng vẫn cố gắng ngân vang lần nữa.

Một mạch đến cuối cùng, tay đã mỏi. Tô Mặc Yên từ trong tiếng đàn của mình bước ra.

Bốn phía hoa vẫn còn nở, là những đóa tường vi khắp núi đồi.

Tô Mặc Yên thu lại cây đàn, năm ngón tay lau đi giọt nước mắt nơi đuôi mắt, nói: "Đàn quá say mê, nghĩ đến hôm nay qua đi, rất nhanh đoàn phim sẽ kết thúc, còn có chút không nỡ."

Mọi người không nghi ngờ gì, an ủi cô ấy, nói sau này thường xuyên liên lạc. Đoàn phim cũng rất cảm động.

Dã Trì Mộ quay đầu nhìn.

Bạch Thanh Vi toàn thân mặc một bộ áo dài quần dài màu trắng đẹp mắt, yên tĩnh đứng dưới gốc cây. Bóng tối bao phủ lấy cô ấy, biểu cảm nhàn nhạt, không có bất kỳ dấu vết gợn sóng tâm tình nào.

Đây là ban ngày, không phải đêm tối, ban ngày không gặp được mặt trăng.

Dã Trì Mộ chuyển ánh mắt sang Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh nghiêng đầu, sau đó lại nghiêng đầu về phía nàng, hỏi: "Sao vậy?"

"Sao cô không lên biểu diễn tài nghệ?" Dã Trì Mộ hỏi.

"Ở đây không có thứ gì tôi có thể biểu diễn." Cố Tri Cảnh tay trên không trung gõ gõ, "Tôi biết chơi piano."

"Thật à?" Dã Trì Mộ nghi ngờ nhìn cô.

Cố Tri Cảnh gật đầu.

"Đàn bản nhạc gì?"

"Đều biết đàn, chỉ cần có bản nhạc, nhìn qua là sẽ đàn được."

Dã Trì Mộ tò mò hỏi: "Vậy cô có tự mình viết nhạc không?"

Cố Tri Cảnh nghĩ nghĩ, nói: "Ừm, trước đây chưa từng viết... hôm nào viết cho cô một bản nghe thử."

Đoàn phim vốn đã sắp xếp cho ngày lễ tình nhân một giai đoạn để mọi người bày tỏ tâm ý. Nhưng có lẽ là vì ngày nào cũng ở bên nhau làm nhiệm vụ, cùng nhau có các loại tương tác, đột nhiên mà mở lòng ra trò chuyện, luôn cảm thấy rất lúng túng.

Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ nằm xuống ngắm sao.

Tùy tiện nói vài lời.

Cũng không biết có phải vì cách nhau quá gần không, họ vừa hay kẹt ở giữa, liền có thể nghe được mọi người nói chuyện, Tống ảnh đế và Tả Thần. Hai người họ nghiêm túc theo kịch bản, hai người đàn ông, anh hỏi tôi thế nào, tôi hỏi anh thế nào, giữa chừng còn gọi nhau là lão sư.

Chua đến nổi cả da gà.

Dã Trì Mộ rất muốn cười, lại phải nén lại.

Cố Tri Cảnh cố ý đè thấp giọng, học một câu: "Dã Trì Mộ tiểu thư, cô cảm thấy tôi thế nào?"

"..."

Nghe người khác nói thì chua lòm, không biết tại sao, từ miệng Cố Tri Cảnh lại cảm thấy không giống. Cảm giác này là lạ, rất kỳ diệu.

"Cô đó, thật... hư hỏng." Dã Trì Mộ khẽ nói.

Cố Tri Cảnh nằm đó, tay đút trong túi, móc ra một tờ giấy. Dưới ánh trăng nhìn quá lộ liễu, cô đổi hướng. Cứ tưởng cô muốn làm trò gì đó, nhưng lại nghe cô nói: "Vậy cô cảm thấy tôi có cảm giác an toàn không?"

"...Không có."

Không đứng đắn.

"Vậy cô cảm thấy tôi là một người yêu ngọt ngào... Sweetheart không?" Cố Tri Cảnh ngồi dậy, híp mắt kinh ngạc nhìn kịch bản mà đạo diễn Sách đã đưa cho cô, "Tại sao lại là ngọt ngào?"

Cô nhìn kỹ một chút, phát hiện trên tờ giấy viết là "Dư Chi Chi", đây là đã đưa nhầm kịch bản.

Dã Trì Mộ rất kinh ngạc, "Cô cảm thấy cô phải như vậy không?"

Cố Tri Cảnh cũng cười, cô không xem kịch bản nữa, cầm tờ giấy từ từ gấp lại, cô gấp thành một chiếc máy bay nhỏ cho Dã Trì Mộ.

Lúc Dã Trì Mộ định đón lấy, Cố Tri Cảnh cố ý cầm chiếc máy bay giương lên, chiếc máy bay nhỏ càng bay càng xa. Trời đã tối, không thấy rõ nó dừng lại ở đâu.

Dã Trì Mộ dậy đi tìm hồi lâu. Nàng muốn nhặt chiếc máy bay nhỏ về, tìm mãi không thấy. Cố Tri Cảnh đi theo nhìn nàng. Dã Trì Mộ cau mày, nàng muốn chiếc máy bay nhưng lại không nói thẳng, vòng vo nói: "Thôi được rồi, tại cô. Lẽ ra chiếc máy bay nhỏ có thể nhặt về trả lại cho Dư Chi Chi, bây giờ chỉ có thể giả vờ như không biết."

"Ngày mai đến nhặt." Cố Tri Cảnh nói, "Đợi trời sáng, cô nhất định có thể nhặt được."

Dã Trì Mộ gật gật đầu, không nói thêm gì.

Bên Tô Mặc Yên ngược lại không đi theo kịch bản. Tô Mặc Yên ngồi xổm đang thu dọn cây đàn, yên lặng. Người bên cạnh nói chuyện với cô ấy, cô ấy liền dịu dàng cười.

Đối với quà tặng, tất cả mọi người đều thật thích.

Tô Mặc Yên nhận được một sợi dây chuyền, trên đó là viên đá quý lấp lánh, nhìn giá cả đã không rẻ. Trước ống kính cô ấy đã nhận, sau ống kính lại cầm đi trả lại cho Dư Chi Chi. Hai người nói chuyện một lúc, Tô Mặc Yên trầm mặt cầm chiếc hộp.

Dư Chi Chi quay về, thấy nàng ngồi một mình trên bãi cỏ, lấy món quà mình chuẩn bị ra khỏi hộp, chậm rãi thu dọn, cúi đầu, khẽ lẩm bẩm một câu:

"Đây vốn không phải là thứ ta viết trên thẻ quà... nhưng cũng không sao cả, ta cũng muốn tặng cái này."

Dư Chi Chi khẽ nói, nhưng ai cũng hiểu cô nàng đang nói gì.

Dã Trì Mộ nghe thấy liền hỏi một câu: "Cô vốn là muốn gì?"

Môi Dư Chi Chi giật giật, định nói lại mím lại. Cô nàng không muốn nói, Dã Trì Mộ tôn trọng cô, cũng không hỏi thêm. Trong lòng vẫn còn tò mò, nhưng nàng không phá vỡ quy tắc để truy hỏi đến cùng.

Dư Chi Chi đưa cho nàng một chiếc tay cầm chơi game.

Dã Trì Mộ vốn chơi game khá dở, lần đầu cầm cái này trong tay cũng không rành lắm.

Nàng cuộn chân ngồi xuống, cẩn thận nghiên cứu hồi lâu.

Chơi đến tận khuya, Dư Chi Chi khẽ nói, giọng rất cô đơn:

"Nghĩ lại, lúc viết tâm nguyện, tôi cũng sợ cô ấy sẽ không giúp tôi thực hiện. Tôi đã đổi đi đổi lại nhiều lần, không ngờ cuối cùng vẫn không thực hiện được.

Sớm biết vậy... tôi đã viết thẳng điều mình thật sự muốn.

Ít ra, để cô ấy biết tôi mong đợi điều gì."

"Ồ."

"Còn cô thì sao, hôm nay không nhận được quà, không cảm thấy mất mát sao?"

Dã Trì Mộ lắc đầu, "Tôi đã nhận được một món quà rất tốt rồi."

Dư Chi Chi không hiểu ý nàng, thở ra một hơi, nhìn lên trời một chút rồi nằm xuống cỏ, "Cô thật khó thỏa mãn."

"Thỏa mãn... cũng không phải." Dã Trì Mộ không phải là người dễ thỏa mãn. Nàng thích gào thét với tất cả những điều bất công trên thế giới. Chỉ là, những gì Cố Tri Cảnh làm, đủ để nàng vui vẻ một trận. Nàng cũng không có muốn thứ gì khác, cho nên đang ở trong một trạng thái tạm thời bão hòa.

"Có đôi khi vô dục vô cầu rất tốt, muốn quá nhiều sẽ chỉ lo được lo mất, lòng tham không đáy."

Dã Trì Mộ không đáp lại, "Cũng không tính là vậy. Tôi đã nhận được một chiếc máy bay giấy, ngày mai tìm được cho cô xem."

Dư Chi Chi: "..."

Cô nàng không mấy hiểu được mạch suy nghĩ của Dã Trì Mộ, cảm thán nói: "Cũng đúng, dây chuyền cô đã có rồi. Có đôi khi cảm thấy Cố Tri Cảnh đối với cô thật tốt."

Dã Trì Mộ cúi đầu nắm lấy sợi dây chuyền trên ngực. "Cô đang hâm mộ tôi sao?"

Dư Chi Chi nhíu mày, "Sao cô lại nói thẳng như vậy?"

Dã Trì Mộ khẽ nói "xin lỗi", tim đang bành trướng nhanh chóng. Quan hệ mờ ám của nàng và Cố Tri Cảnh, phần lớn thời gian người khác đều chế giễu nàng, với thái độ không coi trọng, chờ xem nàng bị tra nữ vứt bỏ.

Đêm đã khuya, mọi người dọn dẹp xong cũng chuẩn bị đi ngủ. Dã Trì Mộ đi về phía rừng cây, gõ chữ gửi tin nhắn: 【 Chị Vi Vi, chị có thể giúp em điều tra thêm về những đối tượng mà Cố Tri Cảnh đã qua lại trước đây không? 】

Bạch Thanh Vi: 【 Tra cái này làm gì, người yêu cũ của cô ta nhiều như vậy, cả một đội bóng cũng không đủ cho cô ta, ở đâu mà tra được. 】

Bạch Thanh Vi mỗi ngày đều bận rộn, dẫn dắt hai nghệ sĩ, đúng là không có thời gian giúp nàng tra những tin đồn bên lề của một tra nữ giàu có.

Dã Trì Mộ cầm điện thoại, gõ chữ, rồi lại xóa đi.

Không vì sao cả, chỉ là muốn biết.

·

Ngủ trên võng một hai lần thì được, ngủ nhiều sẽ mỏi eo đau lưng. Buổi tối, các khách mời vẫn đi ngủ trong lều trại. Đoàn phim đã lấy cho Dã Trì Mộ một cái mới.

Chỉ là cái mới lấy ra trông tương đối nhỏ.

Lều trại cỡ lớn đều đã được dùng hết, nhường cho các nhân viên khác nghỉ ngơi qua đêm, bên trong lẫn nhiều mùi tạp nham, không mấy thích hợp để nàng yên giấc.

Dã Trì Mộ không mấy chú ý, Cố Tri Cảnh đến giúp nàng bố trí, làm xong thì đi tắm.

Buổi tối, tất cả mọi người đều đã bóc quà, chỉ có Cố Tri Cảnh là không động đậy. Nàng trở lại lều của mình, mở chiếc túi ra, nghiêm túc, cẩn thận mở túi quà tặng.

Nội y gợi cảm thì không thấy, Dã Trì Mộ tặng cô một bộ âu phục trắng. Chất liệu tương đối mềm mại, bên trong là một chiếc áo yếm màu trắng, cổ áo rất thấp, trông rất gợi cảm.

Món quà này rất không tệ.

Cố Tri Cảnh cười. Bộ âu phục này là hàng hiệu, Dã Trì Mộ muốn mua phải tìm người mua hộ, chắc chắn không thể nào để người khác giúp nàng mua hộ nội y gợi cảm.

Theo lý thuyết, cô, một bá tổng nghiêm túc, không nên vì chuyện này mà phân tâm. Ấy thế mà cô lại nảy sinh một loại tiếc nuối, thật sự là kỳ quái.

Cô gấp quần áo lại, đặt túi quà tặng bên cạnh.

Cố Tri Cảnh nằm xuống nghỉ ngơi.

Hai ngày này, đại não Cố Tri Cảnh đều ở trong trạng thái hoạt động tốc độ cao, nghĩ đến làm thế nào để qua được cốt truyện. Hôm nay mới có thể trầm tĩnh lại một chút.

Vì điều kiện không cho phép, không thì cô sẽ đi massage.

Massage huyệt thái dương thật tốt.

Trong đầu nghĩ đến là Dã Trì Mộ, và nụ hôn cắn người đó.

Omega thật xinh đẹp.

Trong tiểu thuyết cố ý miêu tả Vân Lộng Khê là người phụ nữ đẹp nhất, nhưng trong mắt Cố Tri Cảnh, Dã Trì Mộ là tuyệt sắc không ai bằng. Lúc cao ngạo không chịu khuất phục, lúc kìm nén không rơi lệ, và lúc nàng cười, lộ ra vẻ quyến rũ.

Một cái liếc mắt, một nụ cười, đều là lưỡi dao chém vào tim người.

"Đại tiểu thư." Tần Quang Huy ở bên ngoài gọi cô. Anh ta đến báo cáo công việc.

"Có quan trọng không?" Cố Tri Cảnh hỏi.

"Cảm giác không tính là quá quan trọng, chỉ là báo cáo tiến độ thôi." Tần Quang Huy ngồi xổm bên ngoài nói.

Cố Tri Cảnh nói: "Vậy không có chuyện gì thì anh đi nghỉ đi. Ngày mai lại nói. Hôm nay tôi mệt rồi."

Cô có nguyên tắc của riêng mình. Công việc có thể hoàn thành vào ngày mai, tuyệt đối sẽ không tăng ca để hoàn thành vào hôm nay.

Tần Quang Huy đi rồi, Cố Tri Cảnh mới nhắm mắt nghỉ ngơi. Có lẽ là do buổi tối quá dịu dàng, những chuyện ban ngày trở nên rất ngọt ngào. Cô có một giấc mơ rất thơm ngọt.

Trong mơ, họ nằm trong một vườn hoa hồng nở rộ, hoa nở khắp núi đồi, cô phảng phất còn có thể ngửi thấy hương hoa hồng.

Dã Trì Mộ nói với cô: "Cô biết làm ảo thuật không?"

Cố Tri Cảnh hỏi nàng: "Cô muốn xem ảo thuật sao?"

Dã Trì Mộ gật đầu.

Cố Tri Cảnh cắn môi, rất tiếc nuối muốn nói tôi không biết làm ảo thuật, nhưng trong mơ cô lại cứng rắn nói dối, nói: "Tôi biết."

Cũng không đợi Omega mở miệng, những đóa hoa hồng khắp núi đồi, vào lúc này đã biến thành một thảm hoa nhài, cuộn tới, hương thơm ngào ngạt.

Omega cúi người nhìn cô. Cô có thể cảm nhận được sự ấm áp đang đến gần. Cô có thói quen đưa tay chạm vào cổ Omega. Lần này tay vừa giơ lên còn chưa chạm đến, Omega đã giơ tay lên, lòng bàn tay nàng dán vào lòng bàn tay cô, mười ngón đan xen, khoảng cách giữa hai người không còn nữa.

Không ai nói lời nào.

Cho đến khi gió thổi tới, biển hoa như sóng cuộn.

Ma thuật mất đi hiệu lực, đất đầy hoa hồng đỏ.

Dã Trì Mộ bắt đầu cách cô rất xa.

Một giấc mộng kỳ quái, có lẽ là dư âm từ những mộng cảnh ban ngày.

Cô phảng phất nhìn thấy Dã Trì Mộ nằm giữa một biển hoa hồng.

Bụng dưới bị vỡ tan của nàng bị những bụi gai quấn quanh, từ nơi vết thương bắt đầu mọc ra những đóa hồng đỏ rực.

Cố Tri Cảnh bước tới gần, Dã Trì Mộ khẽ cong môi cười.

Thân thể nàng như hòa vào lòng đất, sinh trưởng thành hoa, rồi theo gió tan đi, không để lại chút dấu vết.

Cố Tri Cảnh tỉnh rồi.

Cô đưa tay vén lều lên, nhìn thấy bầu trời xa xa.

Lúc này trời còn chưa sáng, bên ngoài vẫn mịt mù, mặt trăng vẫn treo lơ lửng thật cao. Bằng mắt thường, không thể nhìn thấu những đám mây khí trong vũ trụ, nên cũng chẳng thể thấy được những vì sao mênh mông nơi tận cùng bầu trời.

Dã Trì Mộ trong mộng cảnh hẳn không phải là bi thương, nàng cười rất dịu dàng. Cố Tri Cảnh hít thở, nằm xuống lại. Nghĩ đến chuyện trước khi đến thế giới này, lúc đó vừa mới nhìn thấy kết cục của Dã Trì Mộ.

Dã Trì Mộ từ trên cao nhảy xuống, cô nhìn mà tim đập nhanh, mắt khô khốc, rất khó chịu, lại không thể nếm ra được cảm giác cụ thể.

Là đêm hè ập tới. Cô và một nữ đối tác đã quen biết hơn một năm cùng nhau uống rượu, ngắm trăng tròn và những vì sao mênh mông. Làm việc xong, cô về nhà, nằm trên chiếc gối đầu mềm mại, cầm thiết bị giám sát lên, thu rèm cửa lại.

Cũng là những vì sao mênh mông, làm mờ đi mắt cô.

【 Nàng từ trên cao rơi xuống, có lẽ là muốn chết một cách tiêu sái. Nàng lựa chọn quay lưng lại, cả bầu trời sao đêm lọt vào mắt nàng. Nhắm mắt lại, trong nháy mắt đã đập tan thành máu thịt, đau đớn nghiền nát tứ chi của nàng. 】

Khi đó, nỗi bi thương như sóng ập tới, cơ thể như bị gió lạnh thổi qua. Cô đưa tay ra muốn nắm lấy thứ gì đó, phát hiện chỉ là hư ảo. Ngay cả không khí xung quanh Dã Trì Mộ cũng không giữ lại được.

Dã Trì Mộ chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết.

Nàng chết rồi, thế giới này cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.

Kim đồng hồ sẽ không vì nàng mà chuyển động,

cũng sẽ chẳng vì nàng mà dừng lại.

Cô không kiềm được nước mắt, nằm nghiêng, không có cảm giác chảy nước mắt.

Cô và Dã Trì Mộ là người của hai thế giới.

Cố Tri Cảnh ngủ một giấc ngắn lại.

Lúc dậy, trời có chút lạnh. Cô nhíu mày, cầm điện thoại xem thời tiết, cũng may không mưa. Cô xách chiếc túi quà đựng quần áo đi vào phòng tắm.

Tắm rửa một cái, thay quần áo.

Quay phim lâu như vậy, Cố Tri Cảnh lần đầu tiên đổi màu quần áo, một bộ âu phục trắng, cúc áo ở bên trái, cổ áo hình chữ V lớn để lộ ra lớp áo lót màu trắng bên trong.

Chiếc quần ống rộng màu trắng làm cho vóc dáng cô trông thon dài.

Alpha đứng ở cửa, khí chất hơn người.

"Mẹ ơi... đại tiểu thư của tôi!" Tần Quang Huy khoa trương nhìn cô. Alpha mặc âu phục trắng trước mắt và khí chất của đại tiểu thư trước đây hoàn toàn trái ngược.

Cố Tri Cảnh miễn cưỡng ngước mắt, liếc anh ta một cái. Tần Quang Huy tỉnh lại, ánh mắt lạnh lùng này, đúng là đại tiểu thư nhà họ rồi.

"Nói đi." Giọng Cố Tri Cảnh nghiêm túc.

Tần Quang Huy trước tiên hơi sững sờ, rồi bắt đầu báo cáo công việc: "Quân Hoa Diệu vẫn không chịu giao ra video. Cảnh sát đã đi điều tra tòa nhà đêm minh tinh, camera giám sát đã bị người ta phá hủy. Nhưng cảnh sát không từ bỏ, họ vẫn đang điều tra nhiều mặt. Quân Hoa Diệu hơn phân nửa là phải vào tù ngồi một thời gian. Ồ, còn một điểm quan trọng nhất, bây giờ đã xác định chân của Quân Hoa Diệu có vấn đề."

"Nghiêm trọng không?" Ngón tay Cố Tri Cảnh đang sửa lại cúc áo khựng lại.

Tần Quang Huy đè thấp giọng nói: "Phế, triệt để phế."

"Không phải là giả vờ chứ?" Cố Tri Cảnh sợ hắn lợi dụng điểm này để ra ngoài điều trị.

"Cái này cô yên tâm, dụng cụ y tế ở sở câu lưu rất đầy đủ. Kết quả đưa ra là chân đã phế, không còn khả năng đi đứng nữa."

Hình phạt của hệ thống quả thực rất nghiêm trọng, trực tiếp làm phế hai chân của nhân vật chính.

Thảo nào Quân Hoa Diệu liều mạng muốn hoàn thành nhiệm vụ.

Cố Tri Cảnh hỏi: "Cảnh sát điều tra thế nào, biết tin tức gì không?"

Tần Quang Huy nói: "Tôi nghe nói, chuyện này ồn ào rất lớn, cư dân mạng đều đang mắng. Đã kinh động đến cấp trên, nhà chúng ta cũng tạo áp lực, cấp trên yêu cầu đội hình sự dùng máy móc mới nhất để kiểm tra, quét phòng mà Dã Trì Mộ tiểu thư cung cấp. Nghe nói cái máy đó, giống như dụng cụ kiểm tra huyết dịch vậy, tìm kỹ chắc có thể tìm ra dấu vết. Dã Trì Mộ tiểu thư đã cung cấp mùi Pheromone của năm người, dù tìm ra một người, những người khác cũng không chạy thoát."

"Cái máy đó giống như thiết bị theo dõi mùi."

Cố Tri Cảnh nghĩ, thứ này mà đến thế giới của cô, tác dụng sẽ lớn lắm.

"Kinh động đến chính phủ đúng là không giống a." Tần Quang Huy cảm thán, không khỏi lại muốn nịnh bợ vài câu, vẫn là Cố tổng của họ thông minh.

Cố Tri Cảnh chuẩn bị công tác từ trước chính là để dành cho thời điểm này. Quân Hoa Diệu một khi đã đối đầu với chính phủ, việc bị mất đi nhiệt độ chỉ là vấn đề thời gian.

Bây giờ cô phải lo lắng là thứ trong đầu Quân Hoa Diệu.

Thứ trong đầu Quân Hoa Diệu đối với hắn đủ hung ác, dù hắn là nhân vật chính, hình phạt dành cho hắn không hề thương tiếc.

Với thân phận của Quân Hoa Diệu, hắn mà xảy ra chuyện, người trong giới chắc chắn sẽ nghĩ hết mọi cách để bảo vệ hắn.

"Hắn ở bên trong biểu hiện thế nào?" Cố Tri Cảnh hỏi. Chỉ sợ Quân Hoa Diệu sẽ dùng chiêu thạch sùng gãy đuôi, hy sinh hai chân của mình rồi lại phản kích cô.

"Cái này trước mắt không rõ lắm." Năng lực của Tần Quang Huy có hạn, không thể tra được đến đâu. Anh ta chỉ là một tiểu trợ lý, tin tức cũng phải dựa vào việc nghe ngóng, "Hay là tôi đi nói với lão gia, để ông ấy tra một chút."

Cố Tri Cảnh gật đầu.

Cô bây giờ vẫn chưa bại lộ mình có hệ thống, Quân Hoa Diệu cũng không phát hiện ra. Hắn chắc chắn cho rằng kẻ đầu sỏ là nhân vật phản diện trong quỹ đạo cuộc đời hắn, Dã Trì Mộ.

Đặt Dã Trì Mộ ra ngoài sáng cũng rất nguy hiểm.

Trước mắt còn có chút vấn đề cô chưa xác định được, Quân Hoa Diệu rốt cuộc là người xuyên không đến, hay là dân bản địa của thế giới này.

"Anh có gọi điện cho lão gia không?" Cố Tri Cảnh hỏi.

"Vẫn chưa gọi được, chắc là đang họp." Tần Quang Huy nói.

Cố Tri Cảnh nói: "Có mấy chuyện muốn dặn dò anh, lấy sổ ghi lại cho rõ ràng, viết cho rõ một chút."

"Thứ nhất, anh bảo cha tôi điều tra rõ, Quân Hoa Diệu đã làm những kiểm tra gì, tất cả các chi tiết về cơ thể đều phải biết rõ; thứ hai, điều tra rõ có ai đi thăm, định cứu hắn ra không; thứ ba, giám sát dòng tiền của hắn, đơn giản nhất là trực tiếp tra cổ phiếu, xem có cổ phiếu nào sụt giảm không; thứ tư, hắn chắc chắn sẽ tìm bác sĩ, đổi bác sĩ của hắn thành người của chúng ta."

Tần Quang Huy ghi xong rồi đưa cho cô xem qua. Cảm giác chuyện này rất quan trọng, có chút sợ hãi. Chắc không lại là làm chuyện xấu chứ. "Hay là, đại tiểu thư lát nữa gọi cho lão gia, tôi lo nói không rõ."

"Lát nữa tín hiệu điện thoại của tôi sẽ không ổn định lắm, nói chuyện không rõ ràng." Cố Tri Cảnh ngước mắt nhìn Tần Quang Huy, ánh mắt lạnh lùng. Cô nghiêm túc nói: "Làm cho thật tốt. Làm xong, sau này vào công ty làm việc, không còn là một tiểu trợ lý lau giày nữa. Anh mà muốn cả đời lau giày cho tôi, thì cứ xé tờ giấy đi."

Tần Quang Huy nghe xong sững sờ, thân thể bản năng đứng thẳng. Anh ta không còn đùa giỡn với Cố Tri Cảnh nữa, nghiêm túc nói: "Cảm ơn Cố tổng."

Mẹ nhà nó, dù sao Quân Hoa Diệu cũng không phải thứ gì tốt.

Người không vì mình, trời tru đất diệt! Tiền đồ quan trọng nhất!

Giao phó xong sự tình, Cố Tri Cảnh đi về phía vườn hoa Mạc Nại, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để moi thông tin từ hệ thống. Cô hỏi trước một câu.

Cố Tri Cảnh: 【 Hôm qua, ta và Dã Trì Mộ hôn nhau, nên tính là đã hoàn thành nhiệm vụ "cưỡng hôn" của ngươi rồi chứ. 】

Hệ thống: 【 Coi như ta có phán định cho ngươi qua, cơ chế kiểm tra tự động cũng sẽ không cho ngươi qua. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Hửm? 】

Hệ thống: 【 Ngươi không cảm thấy cái bug này của ngươi quá đáng sao? Nhiệm vụ là ngươi cưỡng hôn Dã Trì Mộ, muốn tạo ra dư luận. Hôm qua là Dã Trì Mộ cưỡng hôn ngươi, ngươi dính dáng chỗ nào? 】

Cố Tri Cảnh nghĩ nghĩ: 【 Ngươi nói có lý. Hệ thống, cái tự động cập nhật đó ngươi có kiềm chế được không? 】

Hai ngày nay, đầu cô rõ ràng đau tương đối thường xuyên. Trước đây hệ thống sẽ nhắc nhở, bây giờ không có dấu hiệu gì đã bắt đầu tra tấn cô.

Hệ thống không trả lời, trước tiên có qua có lại trả lời một câu: 【 Ngươi có phải định nghiên cứu một chút hệ thống của Quân Hoa Diệu không. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Trước mắt có ý định này. 】

Hệ thống: 【 Ngươi... không cần thiết. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Ồ, lý do, thuyết phục ta. 】

Hệ thống im lặng.

Cố Tri Cảnh: 【 Không có lý do để thuyết phục ta, ta vẫn sẽ đi theo hướng này. Đi nhầm rồi lại quay đầu là được. Người ta thế nào cũng sẽ đụng phải tường, không thể vì chưa đến tai họa mà bảo thủ. 】

Hệ thống nói: 【 Tự động cập nhật ta không thể khống chế được. Cái này giống như ngươi tải phần mềm vậy, ta chỉ có thể thấy thanh tiến độ cập nhật, thỉnh thoảng lách một chút bug để tạm dừng nó, nhưng không thể xóa bỏ. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Cưỡng chế cập nhật? 】

Hệ thống: 【 Đúng. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Bây giờ tiến độ bao nhiêu rồi. 】

Hệ thống: 【 70% 】

Cố Tri Cảnh: 【 Chậc, còn có 30% khả năng ta sẽ gặp phải một kẻ địch mới. Mà ngươi... sẽ chết. 】

Hệ thống nghiến răng nghiến lợi, một buổi sáng sớm đã bị nguyền rủa.

【 Ngươi im miệng. 】

·

Sáng sớm, đoàn phim còn đang sắp xếp công việc cuối cùng. Họ dự định làm một chút gì đó thú vị. Đêm Thất tịch qua đi, tư liệu cũng đã quay gần hết. Kết thúc chương trình một cách tốt đẹp là chuẩn bị cho việc kết thúc.

Phía sau chắc cần ba bốn ngày, mọi người cùng nhau ăn cơm, bàn về nhân sinh, bán một bầu không khí, tạo ra một ý cảnh "không nỡ", để sau này dễ dàng nối tiếp mùa sau.

Mấy biên đạo chính đang thương lượng làm sao để kéo cảm xúc, quay đầu lại thấy một Alpha mặc âu phục trắng. Liếc mắt qua, giống như thế giới có thêm một tầng màu sắc mới.

"Dã Trì Mộ đâu?" Cố Tri Cảnh hỏi.

"Đi sau núi rồi." Biên đạo lạnh lùng chỉ chỉ.

Chờ từ từ tỉnh táo lại, kinh ngạc nghĩ: Cái Alpha này mặc đồ trắng cũng đẹp thật, khí chất thật tự phụ.

Cố Tri Cảnh cũng không chỉ là toàn thân màu trắng, túi ngực còn có một chiếc khăn đỏ, diễm lệ tựa như đóa hồng đỏ ngậm sương sớm.

Đến phía sau núi, Dã Trì Mộ vẫn đang tìm chiếc máy bay giấy đó.

Nàng mặc một chiếc váy gấm trắng, sau lưng có một chiếc nơ con bướm. Một tay nàng cầm váy, cúi đầu tìm kiếm, đầu ngón tay thỉnh thoảng đẩy ra những ngọn cỏ.

Quần áo trên người Dã Trì Mộ phần lớn là do Cố Tri Cảnh đã tặng cho nàng từ sớm. Chỉ là cô tặng quá nhiều, đều là mua theo cảm giác, cô chính mình cũng không rõ ràng. Cô kinh ngạc, thán phục, chiếc váy này rất hợp với Dã Trì Mộ.

"Tôi tìm được rồi, đi thôi." Dã Trì Mộ cầm chiếc máy bay giấy đã ướt, mềm nhũn. Cũng không phải muốn trả lại kịch bản đã hủy, nàng cũng không tốt bụng như vậy. Chỉ là máy bay giấy này đại diện cho một ngày hôm qua tốt đẹp, đáng để giữ lại.

Nghĩ như vậy.

Nàng từ trên con đường mòn đi xuống, váy ở trên mắt cá chân nàng.

Nàng giả vờ nghiêm túc nhìn đường, sau đó không cẩn thận đi đến trước mặt Cố Tri Cảnh, rồi lại ngước mắt nhìn Cố Tri Cảnh, nhìn cái Alpha mặc âu phục trắng này.

Thật là đẹp mắt, ánh mắt của nàng coi như không tệ.

Xuống núi, Dã Trì Mộ cầm chiếc máy bay giấy. Cố Tri Cảnh ở bên cạnh nàng. Cô cầm trong tay chiếc đồng hồ cơ, cúi đầu nhìn thời gian một chút. Cô khẽ nói: "Sau này có thể sẽ dẫn cô đi một nơi, rời đi ba ngày ba đêm."

"Muốn quay ngoại cảnh sao?" Dã Trì Mộ hỏi.

Cố Tri Cảnh nghĩ đến làm thế nào để nói với nàng, dừng bước lại. Bên tai nàng, cô vỗ tay phát ra tiếng, nói: "Tôi cho cô xem một màn ảo thuật."

Dã Trì Mộ hôm nay đi một đôi giày cao gót nhỏ. Nàng lùi lại một bước, trông như vậy cũng cao không kém Cố Tri Cảnh bao nhiêu, "Ảo thuật gì."

"Cô tin không, tôi có thể biến chiếc máy bay trong tay cô thành thật."

"...Hửm?"

Dã Trì Mộ nhìn chiếc máy bay trong tay, rồi lại ngước mắt nhìn lên bầu trời.

Trời xanh mây trắng. Nhìn lại dưới núi, mọi người vẫn còn bận rộn. Những đóa tường vi màu hồng hình như còn nở tươi tốt hơn hôm qua, "Vậy cô thử xem đi."

"Ba, hai..."

Cố Tri Cảnh cắn răng, cái con số một cuối cùng bị kẹt lại trong cổ họng.

Đột nhiên, có tiếng trực thăng bay qua, vù vù, xao động, làm cho các khách quý dưới núi đều ngẩng đầu nhìn lên. Trực thăng từ phía bên kia của đảo bay tới, bay lượn trên không trung một lúc, như đang tìm vị trí, từ từ nó hạ cánh xuống bãi đất trống trên đảo. Cánh quạt trên đỉnh vẫn luôn xoay tròn, tiếp tục phát ra tiếng ầm ầm.

Cố Tri Cảnh cười.

Dã Trì Mộ cầm chiếc máy bay giấy, nhìn cô một cái, rồi lại nhìn xuống núi. Nàng cố giả vờ trấn định, "...Cô, cô hỏi đoàn phim từ trước à? Đoàn phim cho nhiệm vụ quay phim mới sao?"

Cố Tri Cảnh chỉ liếc mắt nhìn chiếc trực thăng, rồi lại quay đầu nhìn về phía Dã Trì Mộ, "Thẻ căn cước của cô, còn có hộ chiếu, mang theo không?"

Phía sau, người quay phim đã đẩy máy quay lên để chụp.

"Mang theo, cô định làm gì?" Dã Trì Mộ không hiểu.

"Nhìn thấy chiếc máy bay kia không?" Cố Tri Cảnh chỉ xuống.

Dã Trì Mộ nhìn chằm chằm vào cô, chắc chắn là thấy rồi.

Cố Tri Cảnh nói: "Đó là do chiếc máy bay trong tay cô biến ra. Cô chẳng lẽ không muốn đi ngồi thử một chút sao?"

Dã Trì Mộ không rõ ý Cố Tri Cảnh, càng không biết tại sao cô lại mang một chiếc máy bay đến. Tiếng động cơ vù vù, hơi ồn ào đến tai. Cố Tri Cảnh một tay dán bên tai để che đi tiếng ồn, từ trong túi lấy ra một cái thẻ đưa cho nàng, "Cực quang, cô trước đây đã nói cô muốn xem."

Cố Tri Cảnh nghiêm túc nói: "Dã Trì Mộ tiểu thư, tôi dẫn cô đi xem cực quang."

Dã Trì Mộ cứ ngỡ tiếng động cơ quá lớn làm ồn đến tai nàng, khiến nàng bây giờ sinh ra ảo giác. Không thì tại sao... tại sao cô lại nói muốn xem cực quang.

Nàng viết tờ giấy này, nhưng thật ra là nghĩ đến chuyện Cố Tri Cảnh dẫn nàng đi ngắm sao. Lúc đó quan hệ không tốt như vậy, nàng rất sợ bại lộ tâm tư nhỏ của mình. Lúc đặt bút, nàng đã tính toán hồi lâu mới đổi ngôi sao thành cực quang.

"Cực quang ở một nơi rất lạnh, chúng ta bây giờ đi, làm sao có thể đi được. Hơn nữa... chỉ là, tôi chỉ là tùy tiện viết thôi, cô không cần phải coi là thật." Dã Trì Mộ khẽ nói.

"Máy bay đều đã đến rồi, không muốn làm thật cũng không kịp nữa." Cố Tri Cảnh nói, " tôi rất nghiêm túc lắng nghe, cũng hy vọng Dã Trì Mộ tiểu thư, sẽ nghiêm túc nghe lời tôi nói."

Tim Dã Trì Mộ đập, không mấy tin tưởng, lại cảm thấy... rất mộng ảo.

Suy nghĩ hồi lâu, nàng hỏi một câu: "Cô biết lái máy bay?"

Cố Tri Cảnh chỉ cười.

Cô không trả lời câu hỏi này, chỉ chỉ người trên xe, "Anh ta biết, chuyên nghiệp. Anh ta sẽ đưa chúng ta bay đến sân bay."

Anh chàng phi công đưa tay chào các nàng. Dã Trì Mộ còn đang kinh ngạc, đây là tiểu thuyết chiếu vào thực tế sao, bá tổng vì cô gái mình yêu mà mang cả máy bay trực thăng đến.

Nàng... vẫn không tin.

Cố Tri Cảnh nói: "Lẽ ra hôm qua cũng có thể đi, đêm Thất tịch còn lãng mạn, có ý nghĩa hơn. Chỉ là sợ làm chậm trễ việc quay phim của đoàn phim, cũng muốn để cô trải nghiệm một chút đêm Thất tịch ở đây, nên hành trình đã được sắp xếp vào hôm nay."

Đoàn phim không biết cô đang nói gì, nhìn livestream cũng rất kinh ngạc.

Cố Tri Cảnh vẫn còn nói: "Vừa hay hai nơi có chênh lệch múi giờ, đêm Thất tịch bên kia vẫn chưa qua. Kịp đấy."

Cô đi về phía trước hai bước, đưa tay cho nàng, hỏi: "Muốn đi cùng không?"

Dã Trì Mộ còn chưa lên máy bay, thân thể đã như bị dòng điện lạnh chạy qua. Yết hầu hơi căng lên, cơ thể dần dần cứng đờ.

Nàng nhìn Cố Tri Cảnh giống như nhìn thấy ánh nắng ban mai.

Là ánh nắng mà mọi người đều yêu thích, thích dõi theo nó dần dần vươn lên, tỏa ra những tia sáng chiếu rọi khắp thế gian.

Nhưng Dã Trì Mộ lại e dè, không thích ánh sáng ấy.
Vậy mà lúc này, nàng lại chẳng có cách nào ngăn cản được sức nóng của Cố Tri Cảnh, một sức nóng không bỏ sót bất cứ nơi nào.

Nàng rất bối rối.

Cái tra nữ bị người ta ghét bỏ này sao lại dịu dàng như vậy.

Như gió, như sóng, như tất cả vạn vật.

Nàng sợ hãi, lại sa vào.

Cố Tri Cảnh nắm chặt cổ tay nàng, để nàng ổn định lại rồi nói: "Tôi tôn trọng ý nguyện của cô. Cô muốn đi, tôi sẽ mang cô cùng đi. Không muốn đi, tôi sẽ đi nói với phi công để anh ta bay đi."

Đây là điều không thể tin được nhất, lại là giấc mơ chân thật nhất. Tất cả mọi người đều đang chứng kiến chuyến du hành bằng máy bay này. Dã Trì Mộ như một chân giẫm lên mây, nàng thích cảm giác bay bổng, lại sợ hãi một bước đạp hụt sẽ rơi vào vực sâu.

Nàng còn chưa lên máy bay, đã bay rồi. Bay về phía nàng là một chuyến du hành chưa từng trải qua.

Dã Trì Mộ rõ ràng không hề suy nghĩ gì cả, trong đầu luôn nảy sinh một loại ảo giác vận mệnh bị sửa đổi. Nàng mọi loại mong đợi, muốn nhớ lại một chút là cái gì, để so sánh với cảm giác lúc này.

Nàng rốt cuộc đã quên mất điều gì?

Trong con ngươi là hình ảnh Cố Tri Cảnh lộng lẫy mời nàng. Alpha một tay chắp sau lưng, một tay nắm chặt cổ tay nàng, thận trọng mà lại mạnh mẽ, tôn trọng mà lại mong đợi.

Chiếc máy bay giấy bị nàng bóp nhăn.

Cổ tay bị người này nắm rất chặt. Không khí ẩm ướt, khô hanh của buổi sáng sớm hóa thành những bọt biển trong suốt, phản chiếu ra từng tia sáng bảy màu rực rỡ.

Dù có vô tình làm vỡ, người ấy cũng sẽ nắm lấy tay nàng, rồi nhẹ nhàng thổi ra một cái mới, một cái bọt biển lớn hơn.

Cánh quạt phát ra âm thanh chói tai, gió xoáy dường như vẫn còn lướt ngang tai nàng, lành lạnh.

"Ừm."

Giọng nói khẽ như gió thoảng, nhưng Alpha kia đã nghe thấy. Đầu ngón tay cô đang nắm cổ tay nàng, lặng lẽ trượt xuống lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com