Chương 54
Chương 54
Vương Hải Ba kéo Ngụy Sĩ Kỳ, nhỏ giọng nói: "ca, vật phẩm ngọc điêu khắc này hình như rất được ưa chuộng, chúng ta có nên báo không?"
"Báo cái đầu quỷ mày, tao không thiếu mấy thứ này, mua về làm gì? nhìn cho tức hả? mới đầu ngày hôm nay đã bực bội rồi, mày ngồi im đó cho tao." Vương Hải Ba bị quở trách liền ngồi im, không dám nói gì.
Người đấu giá thấy bên dưới không còn ai ra giá tiếp, liền nói: "ba trăm ngàn tệ lần một."
Liễu Tinh Tuyết vẫn không phục, dù sao cái giá ba trăm ngàn có đấu lại cũng không là gì, chủ yếu muốn tạo áp lực cho Kỳ Niệm mà thôi, liền giơ thẻ lên kêu giá, "ba trăm mười ngàn tệ."
Kỳ Niệm cười lạnh một tiếng, nàng và Liễu Tinh Tuyết không thân gì, không biết vì sao đối phương cứ muốn chống đối mình, bất quá nàng cũng không sợ, người thích theo đuổi không kịp, đồ chơi mình thích sao có thể còn nhường cho người khác được?
"Ba trăm năm mươi ngàn tệ." Kỳ Niệm bình tĩnh hô, tựa như ba trăm năm mươi ngàn đối với cô là ba trăm năm mươi tệ vậy.
Liễu Tinh Tuyết cảm giác như Kỳ Niệm đang vả mặt cô, dù sao đấu giá hiện tại chỉ còn lại hai người các cô, Liễu Tinh Tuyết lại giơ thẻ lên, cô dự định kêu bốn trăm ngàn tệ, giá này cô vẫn có thể gồng nổi, nếu Kỳ Niệm không hô thì nàng gặp may, nếu Kỳ Niệm còn hô thì bẫy Kỳ Niệm cũng không thiệt gì.
"Bốn trăm ngàn tệ." Liễu Tinh Tuyết giơ thẻ hô.
"Bốn trăm năm mươi ngàn tệ." Kỳ Niệm không chớp mắt liền nói thêm năm mươi ngàn tệ.
Mạc Du Tâm ngồi trong nhóm phú nhị đại cũng thấy vui vẻ, cô không ngờ đồ mình làm có thể bán ra được với giá bốn trăm năm mươi ngàn tệ, dù sao mình ở đây cũng không có danh tiếng gì.
Kỳ Niệm hô giá xong thì cười nhìn về phía Liễu Tinh Tuyết, Liễu Tinh Tuyết cùng cười với nàng, xem ra Liễu Tinh Tuyết không định ra giá nữa.
Trong lòng Kỳ Niệm thở nhẹ một cái, bốn trăm năm mươi ngàn tệ, giá này đúng như dự liệu của nàng, cho nên tâm tình nàng cũng tốt mà mỉm cười, còn nhìn thấy Liễu Tinh Tuyết ngồi cạnh Mạc Du Tâm.
Kỳ Niệm không ngờ Mạc Du Tâm cũng ở đây, tai hơi ửng đỏ, không biết hành động vừa rồi của mình có khiến Mạc Du Tâm hiểu lầm hay không, nàng thực sự thích món đồ mà Mạc Du Tâm điêu khắc kia, chứ không có ý gì khác.
Mạc Du Tâm thấy Kỳ Niệm nhìn cô, thì lễ phép gật đầu với Kỳ Niệm coi như chào hỏi.
Kỳ Niệm cũng nhìn Mạc Du Tâm cười cười, quay đầu chờ người đấu giá hô thành giao, nhưng sau đó có nam nhân ngồi bên cạnh nàng liền giơ thẻ lên hô: "năm trăm ngàn tệ."
Kỳ Niệm mở to mắt, nam nhân này nàng không quen nhưng cũng biết, đây là con trai lớn của tập đoàn Tô thị ở thành phố Tây Ninh này, tên là Tô Hạo Sơ, nàng và Tô Hạo Sơ không có thù oán gì với nhau, Tô Hạo Sơ không biết vì sao lại cản đường nàng?
Tô Hạo Sơ thấy thần sắc Kỳ Niệm không tốt nên giải thích: "Kỳ tiểu thư, món đồ này tôi cũng thích, nhà tôi và nhà Kỳ tiểu thư đều giống nhau đều lập nghiệp từ ngọc, nhìn thấy đồ tốt thì ngứa tay, ngại quá."
Tô Hạo Sơ từ lần đầu nhìn thấy vật phẩm này đã rất thích rồi, nhưng mà nghe đến cái tên điêu khắc sư Mạc Du Tâm lại khiến cho hắn phải nghiến răng nghiến lợi tức tối, tên này cùng tên với nữ cặn bã đã hại em gái hắn, cho nên mới khiến Tô Hạo Sơ thấy khó chịu.
Nhớ đến chuyện em gái lại khiến cho hắn nổi giận, em gái bị nữ cặn bã lừa, cắt đứt quan hệ với người nhà, cha lại không cho hắn và mẹ lén đi gặp em gái.
Có một lần Tô Hạo Sơ nhịn không được lén đi thăm em gái, sau khi về thì cha nổi giận, nhốt hắn trong nhà nửa tháng, còn em gái thì không chịu về nhà với hắn, từ đó về sau hắn cũng không còn đi tìm em gái nữa, nhưng trong lòng vẫn không muốn như thế, em gái là bảo vật cả nhà nâng niu, kết quả lại bị nữ cặn bã kia mê hoặc.
Hắn nghĩ đến ba chữ Mạc Du Tâm thì tức giận, cho nên lúc nãy mới giơ thẻ lên, nhưng mà nghĩ đến tên cặn bã đó không thể nào có tài điêu khắc được, nên đoán chắc là trùng tên mà thôi, dù sao cũng tình cơ gặp được món đồ mà mình thích, nếu hắn không giơ thẻ lên thì chắc đã bị Kỳ Niệm mua mất rồi, cho nên vội giơ thẻ lên.
Kỳ Niệm nhìn thoáng qua Tô Hạo Sơ tức đến mỉm cười, vậy sao vừa rồi hắn không giơ chứ? tôi báo xong rồi chỉ còn chờ định giá thôi mà?
Nàng đành mặc kệ, lại thêm năm mươi ngàn tệ, nếu Tô Hạo Sơ còn tăng giá, nàng cũng không cần, giá đã vượt dự toán rồi.
Kỳ Niệm nhìn Tô Hạo Sơ cười cười, lại giơ thẻ lần nữa: "năm trăm năm mươi ngàn tệ."
"Kỳ tiểu thư, cảm ơn, sáu trăm ngàn tệ." Tô Hạo Sơ đáp.
Sau đó Kỳ Niệm hạ thẻ xuống, sáu trăm ngàn tệ thì nàng không định giơ nữa.
Người đấu giá thấy không còn ai kêu nữa, ở trên sân khấu nói: "sáu trăm ngàn tệ lần một, sáu trăm ngàn tệ lần hai, sáu trăm ngàn tệ lần ba, thành giao."
Khi hai chữ thành giao rơi xuống, cùng tiếng búa gỗ, thì đã coi như quyết định giao dịch với Tô Hạo Sơ.
Tô Hạo Sơ lịch sự gật đầu với Kỳ Niệm.
Mạc Du Tâm đối với cái giá sáu trăm ngàn tệ cũng coi như thỏa mãn, dù sao mình ở thế giới này cũng không có danh tiếng, vật phẩm bán được sáu trăm ngàn tệ cũng coi như là hài lòng rồi.
Tiếp sau đó người đấu giá giới thiệu về vật phẩm đấu giá tiếp theo, nhân viên mang vật đấu giá lên sân khấu, sau đó người đấu giá bắt đầu giới thiệu về vật phẩm này: ngọc phỉ thúy sơn thủy hoa điểu này cũng là từ tay của điêu khắc sư Mạc Du Tâm, so với vật phẩm khi nãy, thì thể tích vật phẩm này lớn hơn một chút, không gian cảm nhận cũng càng nhiều hơn, giá khởi điểm là hai trăm ngàn tệ.
Kỳ Niệm nhìn Tô Hạo Sơ lộ ra nụ cười, dù sao Tô Hạo Sơ cũng đã mua được một cái rồi, chắc là bây giờ sẽ không cướp với nàng nữa.
Lúc này đã có người bắt đầu hô giá.
"Hai trăm mười ngàn tệ."
"Hai trăm hai mươi ngàn tệ."
....
"Ba trăm ngàn tệ." Liễu Tinh Tuyết nhìn Kỳ Niệm im lặng, liền nâng giá lên ba trăm ngàn tệ.
Kỳ Niệm thấy Liễu Tinh Tuyết ra giá, cùng bắt đầu ra giá, vật phẩm ngọc phỉ thúy này so với cái vừa rồi còn lớn hơn một chút, trong lòng nàng dự tính giá cũng tầm sáu trăm ngàn tệ, liền giơ thẻ kêu giá: "ba trăm năm mươi ngàn tệ."
Liễu Tinh Tuyết có kinh nghiệm trước đó, biết Kỳ Niệm thích vật phẩm này, liền kêu giá đến bốn trăm ngàn tệ, còn nhìn Kỳ Niệm cười cười.
Kỳ Niệm cũng không để ý nàng, tiếp tục kêu giá: "bốn trăm năm mươi ngàn tệ."
Giá nâng lên đến bốn trăm năm mươi ngàn tệ, lúc này tăng giá chỉ còn rải rác không nhiều nữa, Tô Hạo Sơ nghĩ đã đến lúc rồi, liền giơ thẻ lên, "năm trăm ngàn tệ."
Kỳ Niệm bực bội Tô Hạo Sơ, đụng đến món nào nàng trả thì cũng tranh trả với nàng. "Tô tổng, không phải vừa rồi anh đã đấu được một món rồi sao?"
Tô Hạo Sơ gật đầu nói: "đúng vậy, hảo sự thành song, tôi thích sưu tầm phân loại ngọc của các điêu khắc sư, Mạc Du Tâm này là một người mới, tôi muốn mua vài món của cô ấy về nhà trưng bày."
Kỳ Niệm gật đầu giơ thẻ tăng giá, dù sao dự tính của nàng cũng tầm sáu trăm năm mười ngàn tệ, cao hơn nữa sẽ không kêu tiếp: "sáu trăm ngàn tệ."
Người ngồi dưới cũng không ngờ Kỳ Niệm lại tăng giá thêm một trăm ngàn tệ, liền nhao nhao nghị luận.
"Kỳ Niệm tính đấu với Tô Hạo Sơ à? vật phẩm kia tốt đến nỗi tranh đoạt luôn sao?"
"Không biết nữa, tôi thấy hai người đều muốn tranh."
"Phải đó, tên Mạc Du Tâm này chưa từng nghe qua, dù sao cũng không nổi danh gì, mua về cũng thấy lỗ tiền."
"Eh, Tô Hạo Sơ và Kỳ Niệm người ta không thiếu tiền, mua về chơi thôi mà."
"Cũng phải."
Qủa nhiên, Tô Hạo Sơ không thiếu tiền giơ thẻ lên cười lễ phép với Kỳ Niệm nói. "bảy trăm ngàn tệ."
Cũng may Kỳ Niệm được dạy dỗ đàng hoàng nên chỉ trừng Tô Hạo Sợ một cái, được rồi, tôi biết nhà già giàu rồi.
Tâm tình Tô Hạo Sơ không tệ mua được hai món vật phẩm vừa ý, ban đầu hắn chỉ định dạo cho vui, không ngờ lại mua được hai món ưng ý, nhưng mà cái tên điêu khắc sư khiến cho hắn cảm thấy khó ưa nổi, còn lại thì mọi thứ đều ổn.
Mạc Du Tâm tính toán, hai món vật phẩm trừ phí tiền cho phòng đấu giá thuê hết một trăm ba mươi ngàn tệ ra, thì cô kiếm được một triệu một trăm mười bảy ngàn tệ, dựa theo giá nhà ở thành phố Tây Ninh, thì một triệu cũng mưa được gần hai căn nhà dư sức.
Vài vật phẩm kế tiếp Mạc Du Tâm cũng chỉ ngồi xem, có hai vật phẩm ngọc, cô ngồi nhìn từ xa nhưng thấy điêu khắc bình thường, quả nhiên đến giá khởi điểm cũng không được bao nhiêu.
Sau khi các vật phẩm đã đấu giá xong, thì đến lượt khách chủ trả tiền và lấy vật phẩm đấu giá đi, Tô Hạo Sơ tâm tình không tệ cà thẻ, để trợ lý mang đồ về giúp mình, hắn còn phải ở lại tham gia bữa tiệc, mang theo đồ cũng không tiện.
Mọi chuyện trôi chảy hoàn tất, mọi người chuẩn bị dự tiệc, Chu Hạo mang theo Mạc Du Tâm chuẩn bị giới thiệu Mạc Du Tâm với những người kinh doanh ngọc, lúc này bên cạnh Tô Hạo Sơ đã có không ít người đến vây quanh hàn huyên.
Chu Hạo chỉ chỉ Tô Hạo Sơ bên kia, nói với Mạc Du Tâm, "đằng kia là Tô tổng, cũng giống như tôi từ nhỏ đã nhận biết ngọc, nhà bọn họ cũng dựa vào ngọc lập nghiệp, vừa rồi anh ta đã mua vật phẩm điêu khắc của cô, tôi mang cô đến làm quen một chút."
"Đi thôi," Mạc Du Tâm nghĩ đi gặp những người có hứng thú với điêu khắc ngọc thì đối với cô cũng không lỗ, liền theo Chu Hạo đến chỗ Tô Hạo Sơ bên kia.
Tô Hạo Sơ và Chu Hạo quan hệ không tệ, hai người thường chia sẻ với nhau về những món ngọc bản thân yêu thích, nhưng khi hắn thấy người đứng cạnh Chu Hạo, con ngươi liền rụt lại.
Chu Hạo cười giới thiệu, "Hạo Sơ, vị này chính là điêu khắc sư hai món vật phẩm anh mới mua, cô ấy tên là Mạc Du Tâm, tay nghề điêu khắc rất tốt, nhưng mà vẫn chỉ là người mới trong giới mà thôi, sau này có làm ăn gì, thì hy vọng chiếu cố một chút."
Tô Hạo Sơ muốn cắn nát răng, hắn có thành quỷ cũng không quên được tướng mạo Mạc Du Tâm, cái tên cặn bã này từng đến nhà hắn một lần, bị cha đuổi ra khỏi cửa, sau lần đó cũng khiến cho em gái hắn cắt đứt quan hệ với gia đình.
Mình không đi tìm tên cặn bã này làm phiền là may lắm rồi, giờ tên này lại tự chạy đến trước mặt mình, còn nhờ người dẫn tới?
Tô Hạo Sơ nhìn chằm chằm Mạc Du Tâm, cắn răng nói: "có thể trả vật đấu giá không?"
Chu Hạo tưởng Tô Hạo Sơ nói đùa, cười một cái nói: "Hạo Sơ đừng nói giỡn chứ, đã đấu giá xong rồi sao có thể trả lại chứ?"
Lập tức hắn cảm thấy ánh mắt Tô Hạo Sơ nhìn Mạc Du Tâm không ổn, liền hỏi: "sao vậy? hai người quen biết nhau hả?"
Mạc Du Tâm nhìn Tô Hạo Sơ một cái thì lắc đầu, không có ấn tượng mình đã từng thấy người này? còn ánh mắt kia là đã xảy ra chuyện gì? không phải mình chỉ bán hai vật phẩm thôi sao? là hắn tự nguyện mua mà? mình đâu có ép. trong lòng Mạc Du Tâm không phục liền trừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com