Chương 42: Say rượu thổ lộ lòng
Một đêm này tôi cũng còn khá may mắn, uống không nhiều lắm, chỉ tiếc Cẩn.... Hình như bị mọi người hợp lại ăn hiếp, Cẩn thua từ đầu đến cuối.
Cuối cùng khi tất cả mọi người chơi mệt mỏi từng người một lần lượt rời đi, Cẩn đã uống đến có chút 'ngất ngư' rồi.
Chìa khóa phòng A Đạt và Mẫn không biết ném tới nơi nào, chờ đến lúc tôi giúp tụi nó tìm được, hơn nữa còn phải đưa qua tới rồi chạy về, Cẩn đã nằm vật ra giường.
Mặt Cẩn đỏ hồng, mắt nhắm nghiền, cả phòng đầy mùi bia .....Thiệt tình, đáng lẽ không nên để cả đám chết tiệt đó kéo tới phòng chúng tôi quậy, để bây giờ....Cả đám bỏ chạy không ai dọn.
Đi tới sờ một cái, rất nóng.
Trong lúc sơ ý sờ qua đầu ngón tay của Cẩn, có một loại cảm giác rất kỳ dị.
"Lão sư, cô ....cô có sao không?"
Cẩn không phản ứng tôi, có lẽ là đã ngủ thiếp đi.
"Lão sư....Cô đừng ngủ vậy....Thay áo rồi hẵng ngủ..."
Tôi không có biện pháp, cũng không thể thay quần áo cho nàng được....
Dù tôi có muốn...cũng phải có gan a!
Tôi chạy quanh phòng như một con ruồi bay loạn, cuối cùng chạy vô phòng tắm lấy khăn ướt ra lau mặt cho Cẩn. Bây giờ tôi mới phát hiện mình không có tí kinh nghiệm xã hội nào, hoàn toàn không biết nên xử lý ra sao.
Ngồi cạnh Cẩn, nhìn Cẩn, thật lâu cũng chưa được ngắm nhìn Cẩn ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác như thế, thật tốt.
Tăng thêm can đảm, tôi nhẹ nhàng giơ tay lên, do dự thật lâu, rốt cuộc chạm vào khuôn mặt Cẩn.
Mặt Cẩn thật nóng, năm tháng đã bắt đầu để lại dấu vết trên mặt Cẩn, nhất định là quá mệt mỏi, ba năm, không nhìn ra Cẩn có thay đổi gì, nhưng tôi biết, trong ba năm này, Cẩn đã lo nghĩ cho tôi rất nhiều.
Nhẹ nhàng nắm tay Cẩn, có chút ấm áp, hai tay cầm lầy, Cẩn, có em ở đây, cô yên tâm ngủ đi.
Nhớ lại thật nhiều hình ảnh, tình cảnh lần đầu tiên gặp Cẩn hiện ra mồn một trước mắt, hồi lớp 10, mỗi lần gặp mặt cứ ngỡ như tình cờ nhưng thực tế là khổ tâm sắp đặt, những lần tranh chấp cùng Cẩn....
Ba năm, yêu cô đã thành một loại thói quen, còn cô? Có phải em cũng đã thành thói quen của cô?
Nhìn đồng hồ một cái, gần 1h sáng, tôi cảm thấy có chút lạnh, vừa nãy phòng nhiều người nên chỉnh điều hòa xuống nhiệt độ rất thấp, bây giờ lại cảm thấy có chút lạnh.
Chăn bị Cẩn kê dưới đầu, vì vậy tôi xoay người định đến giường cầm chăn của mình đắp cho Cẩn, tay nắm bàn tay Cẩn mới vừa buông lỏng, liền bị Cẩn bắt ngược.
Trong lòng rét, vừa quay đầu lại, Cẩn tỉnh.
"Lão....Lão sư....!" Hình như tôi không có làm gì mờ ám, tại sao phải cảm thấy chột dạ nhỉ?
Cẩn không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, từ trong mắt Cẩn, tôi thấy được nàng đang bị men say làm cho đầu óc mơ hồ.
"Lão sư.....Em đi lấy chăn cho cô!"
Tôi không có buông tay ra, mà là vươn người kéo lấy chăn trên giường bên kia, nhẹ nhàng đắp cho Cẩn.
Cẩn lại nhắm hai mắt lại, chân mày nhíu chặt, dường như cảm giác rất khó chịu, đại khái do rất ít uống, thỉnh thoảng uống nhiều một chút sẽ có chút không quen.
"Lão sư....Cô khó chịu hả?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Cẩn không trả lời, nhắm mắt không nói lời nào.
Tôi đang ngồi bên mép giường của Cẩn, yên lặng nhìn nàng.
Đang do dự có nên lấy ít đồ ăn hoặc đem nước đến cho Cẩn hay không, Cẩn đột nhiên dùng sức nắm chặt tay tôi.
Có chút đau, quá đột nhiên, trong lúc nhất thời làm cho tôi sợ hết hồn.
"Chu Minh!" Cẩn kêu tên tôi.
"Em ở đây!" Tôi vội vàng nghiêng người đến gần, Cẩn vẫn nhắm chặt mắt như cũ.
"Tôi đau đầu!" Cẩn lẩm bẩm nói.
"Em biết rồi...Cô đừng nhúc nhích, một hồi là ổn thôi, ngủ một lát đi!" Tôi ở một bên an ủi.
"Minh à....Em....Em mau mau trưởng thành!" Cẩn lèm bèm.
Nhưng tôi lại nghe rất rõ.
Lão sư, đây chính là lời trong lòng cô muốn nói với em nhất ư? Mau mau trưởng thành ....Em cũng muốn một đêm trưởng thành, cho cô cảm giác an toàn, để cho tâm cô không còn phiêu bạt....
"Lão sư....Cô làm sao vậy?" Tôi biết Cẩn đang say, hơn nữa còn rất say, nhưng mà say đến như vậy....Cũng không phải là quá tốt, này giống như tôi là một kẻ biến thái đi rình trộm bí mật của người khác.
"Chu Minh! Tôi sợ....em quá nhỏ....Tôi sẽ ỷ lại, rồi, nếu em thay đổi, tôi biết làm sao bây giờ?"
Câu này nghe rõ ràng, khóe mắt Cẩn, chảy xuống một giọt nước mắt.
Nhất thời tim như bị đao cắt, nhìn Cẩn, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, tôi không biết làm sao.
Tựa như lời mẹ nói, tôi không cho được Cẩn cảm giác an toàn.
Nội tâm kích động dị thường, ỷ lại vào tôi, tôi tin tưởng, Cẩn có thích tôi. Tôi không dám nói yêu, bởi vì chữ kia quá mức nặng nề, chỉ thích là đủ rồi, đáng giá để tôi đời sau chờ đợi.
"Lão sư...." Tôi giống như đang đánh thức Cẩn, nhưng tôi biết, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh.
"Tôi không biết nên làm thế nào....làm sao ....làm..." Cẩn vẫn còn lẩm bẩm.
Cẩn say, cho nên dùng những lời đơn giản này chuốc tôi say. Lúc này, tôi cũng giống như kẻ say rượu, lâng lâng trong đám mây hạnh phúc.
Cứ như vậy, Cẩn mơ mơ màng màng nói mê sảng gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng nặng nề ngủ thiếp đi, bàn tay nắm lấy tay tôi vẫn không thả, tôi vẫn ngồi, cho đến khi trời hừng sáng.
Nhìn lại đồng hồ đã sắp 7h sáng, ngồi một tư thế 6 tiếng, cả người cứng ngắc. Cẩn ngủ say như chết, nghĩ đến chắc Cẩn đã tỉnh rượu, tôi cứ ngồi ở chỗ này nắm tay nàng thế này, nàng tỉnh lại nhất định sẽ lúng túng.
Vì vậy tôi vội vàng rút tay ra, nhanh chóng thay áo ngủ nằm xuống giường.
Thức một đêm lại hoàn toàn không buồn ngủ, tôi cảm giác cơ thể mình giống như tràn đầy năng lượng, thật muốn chạy đến bờ biển hét to một tiếng.
Đang một mình mơ mộng ở nơi nào, hướng dẫn viên tới kêu cửa, nói là hành trình đi tham quan hôm nay sắp bắt đầu, muốn mọi người nhanh chóng chuẩn bị.
Tôi nằm trên giường giả vờ ngủ, tôi biết, Cẩn nhất định tỉnh.
Quả nhiên....
Cẩn nhẹ nhàng xuống giường, giống như sợ đánh thức tôi, sau đó đi vào phòng tắm, tôi dùng tay che mặt cười trộm.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy không ngừng, xem ra Cẩn đã hoàn toàn tỉnh táo, nghe trong phòng tắm có tiết tấu của ca khúc rửa mặt sáng sớm, tôi coi như yên tâm.
"Chu Minh! Rời giường! Sâu lười!" Cẩn không có ra ngoài, đứng trong phòng tắm kêu.
Trời đất chứng giám, tôi mà lười sao.
Không có biện pháp, đã diễn trò phải diễn hết toàn bộ, "Aaaa? Hu hu hu....Em còn chưa ngủ đủ mà!" Tôi diễn bộ dáng sâu lười một cách thành công.
Cẩn từ trong phòng tắm đi ra, quầng mắt hơi thâm một chút, nhưng vẫn rất đẹp.
Tôi say...Lòng say...Kia cái gì....Cái gì thì cũng say.
"Mau dậy! Em xem em kìa, ngủ cũng không đắp chăn....Ủa? Chăn em đâu?" Cẩn đột nhiên tò mò hỏi tôi.
Xem ra, Cẩn không hề nhớ chút gì đến chuyện tối ngày hôm qua.
Nhất thời, tôi nghĩ ra một trò đùa dai.
"Lão sư, tối hôm qua cô uống say, mượn rượu làm bậy đó..." Tôi ở đó bắt đầu đặt điều nói bậy.
"Hả?" Cẩn kinh ngạc nhìn tôi, liều mạng nhớ lại.
"Em đang ngon giấc, cô nửa đêm đột nhiên bật dậy hát hò rồi nhảy nhót, còn giành chăn của em!" Tôi nói một cách đàng hoàng nghiêm túc, thật ra thì đang cực khổ cố nén cười.
"Tôi? Không thể nào!" Cẩn mặt ngoài kiên định phủ nhận, nhưng tôi nhìn ra được nàng đang rất chột dạ.
"Sao lại không thể nào? Nếu không chăn của em sao có thể chạy lên giường cô? Chính là cô giành, còn không chịu nhận, cô còn nói cô muốn hát 《Quý phi say rượu》nữa!"
Thật sự rất buồn cười...Tôi nhịn...Tôi liều mạng nhịn.....
Cẩn chột dạ... "Tôi....không thể nào..."
Haiz, chột dạ rồi! Chột dạ một hồi thì cái gì cũng sẽ tin!
"Thật, lão sư, cô xem, cô tổn thương em, cô chỉ cười một tiếng mà qua....Không được, cô phải bồi thường, nếu không em sẽ nói cho người khác biết..." Tôi cố ý giả vờ ấm ức.
"Em dám!" Cẩn lên tiếng hù doạ tôi: "Không thể nào, em nhất định là nằm mơ!"
"Xong rồi, cô vẫn không chịu nhận, cô xem, chăn đều ở trên giường của cô, nhân chứng vật chứng đều ở đây mà cô còn không chịu nhận nợ! Không được, em phải tìm các bạn phân xử cho em!"
Cẩn đau đầu.
"Thật, tối hôm qua cô hát xong liền lăn ra ngủ, em thấy cô nằm im liền tắt đèn đi ngủ, kết quả tới nửa đêm cô thấy lạnh, nhảy dựng lên đoạt lấy chăn của em, cô xem cô cũng không thay áo ngủ, còn em đã thay áo ngủ rồi nè!"
Cẩn nhìn mình một chút, lại nhìn tôi một chút, gương mặt khủng hoảng.
"Haiz...Lão sư...cô xem, cô không thể nói cô uống say nên cái gì cũng không chịu nhận được, tối hôm qua cô còn hát hò sung vô cùng, hát bài của Lương Tĩnh Như á..."
Thông minh như tôi dĩ nhiên là biết gần đây Cẩn hay nghe ca sĩ Lương Tĩnh Như, lúc say hát ra ngoài cũng không kỳ quái.
Cẩn hoàn toàn bị tôi làm cho hồ đồ, không cãi cọ gì, chỉ một mình đứng đó ngây ngốc nghĩ, dáng vẻ rất là đáng yêu.
"Nếu không, cô mời em một bữa sáng là được rồi, em cũng không nỡ hạch sách cô, một quả trứng gà là được, buổi sáng em không ăn thứ khác!"
Cẩn nhìn chằm chằm tôi, coi như ngầm đồng ý.
Tôi vừa cười xấu xa, vừa rửa mặt thay quần áo, Cẩn vẫn ngồi trên giường liều mạng cố nhớ lại.
Lúc đi tới phòng tắm, thật sự là nhịn không nổi, vội vàng che miệng, ngồi chồm hổm cười. Haiz...Cẩn cũng thật là đáng thương, bị tôi nghe lén bí mật trong lòng không nói, mới sáng sớm còn bị tôi lừa gạt.
Cẩn vẫn luôn ở đó rối rắm chuyện mình đến tột cùng có mượn rượu làm bậy hay không, nhưng lại không thể làm cái trò hỏi thẳng mặt học sinh được, cho đến khi mọi việc đã được giải quyết xong, một cái trứng gà của Cẩn đã xuống bụng tôi, Cẩn vẫn còn ở kia cùng tôi thầm thì:
"Không thể nào, tôi sao có thể là người mượn rượu làm bậy...Nhất định là em lừa tôi. Coi như là...Cái đó cũng không thể khoa trương như thế!"
Nếu nói là khoa trương, tự nhiên Cẩn đã tin vào sự thật mình mượn rượu làm bậy rồi, chẳng qua là vẫn còn sống chết không tin mình quậy tới mức độ như thế.
"Nào có nào có? Lão sư...cô xem, trứng gà em cũng ăn cô còn không chịu nhận, nếu không, một hồi lên xe em kể lại chuyện này một chút để cho các bạn phân xử. Tối hôm qua cô uống say là sự thật nhiều người chứng kiến đó. Thiệt!"
Thật ra thì từ ban đầu không chỉ là khoa trương, căn bản là bịa đặt.
Cuối cùng tôi cũng không thể nói, "Cẩn Cẩn thân ái, cô say rượu thổ lộ lòng, nói cô thích em."
Cứ để cho Cẩn rối rắm đi!
Ngồi trên xe, Cẩn không nói câu nào, phân nửa ngồi trên xe cũng là một đám say xỉn chưa tỉnh bị bạo lực dựng dậy, cái hội này đều ở đây tiếp tục vật vờ mơ màng ngủ, trên xe cũng an tĩnh dị thường.
Cẩn đương nhiên là không dám đề cập gì đến chuyện say xỉn, chỉ sợ sẽ đưa tới sự chú ý của mọi người, tôi ở bên cạnh chỉ liếc nhìn Cẩn, cũng lười nói chuyện, một đường xe chạy thật im ắng.
Rất nhanh đã đến được địa điểm dự định – chân núi Mã Lĩnh, cách thành phố duyên hải Tam Á 26 km về phía Tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com