Chương 25
“Sư tôn, Dư Dư… cái gì cũng chưa làm.”
Diệp Dư trong lòng bỗng chột dạ, lời nói run rẩy, lấp lửng.
Tiểu đồ đệ non nớt, làn da mềm mại trên cổ vẫn còn rỉ máu, hương vị tanh nồng trong miệng nhắc nhở Khúc Dung Tinh những gì vừa mới xảy ra.
Nàng khép vội y phục, ngồi dậy, chậm rãi lau vết máu nơi khóe môi, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng Diệp Dư:
“Dư Dư, chớ gạt vi sư.”
Trong lòng Diệp Dư chấn động, nước mắt lại tuôn ra:
“Dư Dư chỉ cởi y phục sư tôn, là muốn xem tử khí đã lan đến đâu, thật sự không hề có ý mạo phạm. Dư Dư chỉ là… muốn cứu sư tôn.”
“Được rồi, đừng khóc nữa. Vi sư chưa từng nói sẽ trách phạt ngươi. Nhưng từ nay, không được nói dối với vi sư.”
Khúc Dung Tinh khẽ than, giơ tay lau đi những giọt lệ trên má nàng.
Nhưng tay vừa chạm vào, bỗng khựng lại.
Bên ngoài làn da không thấy dị thường, nhưng dưới đầu ngón tay lại ẩn chứa vết tích của Chu Tước chi hỏa đốt qua.
Nàng cố nén lửa giận:
“Dư Dư… vừa rồi ngươi vọng động thi triển sáp khí?”
Sáp khí vốn kỵ với Chu Tước chi hỏa, mỗi lần vận dụng sẽ hao tổn một phần thần hồn. Nàng lẽ nào không muốn sống nữa sao?
Nước mắt Diệp Dư vừa ngừng lại lại rơi xuống, lời nói rối loạn, lặp lại như trước:
“Dư Dư vô dụng… chỉ là muốn cứu sư tôn…”
Những lời trách mắng rốt cuộc Khúc Dung Tinh cũng không nỡ thốt ra.
Nàng kéo Diệp Dư lại gần, giọng chậm rãi mà dịu dàng:
“Nước mắt ngươi sao lại nhiều như vậy? Bao lần lỗ mãng, nếu thật xảy ra chuyện gì… vi sư biết phải làm sao đây?”
Chỉ là những câu trách cứ thường tình của thầy trò, nhưng trong tai Diệp Dư lại ong ong không dứt — “nước mắt nhiều”, “lỗ mãng”, “vi sư biết phải làm sao đây”… cứ luân phiên xoay vòng trong đầu.
Nóng bừng như bị thiêu đốt, gương mặt nàng đỏ hệt như tôm chín.
Trời ạ, nàng thế mà lại bắt đầu não bổ về chính mình và vị mỹ nhân sư tôn…
Không đúng, chẳng phải bụng đói ăn quàng thì là gì! Nhưng theo cách hệ thống hay nói, hành vi này không khác gì biến thái.
Thế nhưng, cái “biến thái” này lại chẳng thấy hổ thẹn, trái lại còn sinh ra một thứ khoái cảm khác thường.
Ở bên Khúc Dung Tinh, dù chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng thôi cũng thấy vui vẻ. Vì nàng, dẫu có phải làm tất cả, cũng đều cam tâm tình nguyện.
Diệp Dư rốt cuộc đã hiểu, thế nào là bị sắc đẹp mê hoặc đến mất cả tâm trí.
“Dư Dư, ngươi còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Thấy sắc mặt nàng hơi nhợt, Khúc Dung Tinh lo lắng, vội đặt tay lên trán dò xét.
“Không… không, sư tôn, Dư Dư rất khỏe.”
Diệp Dư hoảng hốt lắc đầu, rồi vội vàng chuyển đề tài:
“Sư tôn, đây là nơi nào?”
Sắc mặt Khúc Dung Tinh khẽ biến:
“Dư Dư, ngươi không biết?”
Diệp Dư mờ mịt:
“Dư Dư… lẽ ra phải biết sao?”
Khúc Dung Tinh bật cười:
“Đây là Vạn Thú Sơn. Tự nhiên nơi này vốn áp chế lực lượng, vi sư đưa tử khí đến đây cũng là vì vậy. Trong núi toàn là thượng cổ hung thú, nằm ngoài trăm dặm Yêu tộc, từ lâu đã trở thành nơi các môn phái đưa đệ tử đến rèn luyện.”
Lẽ nào ngoài phàm nhân, vẫn còn người không biết đến truyền thuyết này?
Hệ thống vội chen vào: “Đúng đúng, vừa nghe Khúc Dung Tinh nói, bổn hệ thống cũng nhớ ra. Ký chủ cẩn thận một chút! Nơi đây vốn từ chiến trường thượng cổ biến thành, hung thú bên trong miễn nhiễm mọi loại pháp thuật, cái gì cũng ăn, đặc biệt khoái khẩu là thịt Yêu tộc.”
Nguy hiểm thật! Tu vi của Khúc Dung Tinh bị áp chế, chỉ sơ sẩy một chút cũng có thể bị tử khí ăn mòn. May mà nàng đã kịp tỉnh lại…
“Nhưng mà,” Diệp Dư vẫn tò mò, “nơi hung hiểm thế này, đưa đệ tử đến rèn luyện chẳng phải là chín chết một sống?”
Hệ thống đáp: “Cũng không hẳn. Không phải ai cũng được phép vào. Như Quy Nhất Tông, trăm năm mới có một lần, kéo dài ba năm. Các tông môn khác lại càng hiếm. Hơn nữa, mỗi lần đều có các bậc tiền bối hộ tống, đệ tử chỉ dừng ở vùng ngoài. Mười người vào, thường còn lại sáu bảy người. Tỷ lệ tử vong tuy cao, nhưng ai sống sót rời đi thì thân thể đều cường hãn, thường trở thành đời sau chưởng môn. Vận khí tốt còn có thể đào được công pháp hay thần khí thượng cổ. Bởi vậy, nơi đây là chốn tu đạo thiên tài hướng tới, ai cũng muốn đặt chân.”
“Nói theo kịch bản gốc, Triệu Phàm lẽ ra phải đến đây một năm sau. Nhưng tử khí xuất hiện sớm, khiến cốt truyện cũng dịch chuyển. Nhắc nhở ký chủ: tại đây, Triệu Phàm sẽ lấy được một quả trứng thú, sau này khế ước, sinh ra liền có sức mạnh ngang Hóa Thần kỳ, trở thành chỗ dựa để hắn xưng bá.”
Hệ thống còn hừ một tiếng: “Mới nãy ký chủ biểu hiện ngây ngốc, khiến Khúc Dung Tinh phải kinh ngạc đấy.”
Diệp Dư mắt sáng rỡ, cười không khép miệng:
“Sư tôn cố ý đưa ta tới đây, nhất định là thương ta lắm, hắc hắc…”
Hệ thống: “……”
Ký chủ này rốt cuộc có nghe nó nói không vậy? Đúng là nữ nhân lụy tình, thật đáng sợ!
Nó lạnh giọng dội nước: “Xin lỗi nhé, khả năng làm ngươi thất vọng. Khúc Dung Tinh chỉ muốn hạn chế tử khí, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tư tưởng táng thân nơi này.”
“Không thể nào!” Sắc mặt Diệp Dư lập tức biến đổi.
Hệ thống hừ lạnh: “Trước khi tiến vào, nàng vốn định bỏ ngươi lại. Là do ngươi sống chết bám theo, nên mới cùng tới đây.”
Diệp Dư: “……”
Mặc kệ, nàng chỉ tin vào điều mình muốn tin. Sự thật vốn không quan trọng.
Trên người nàng có hai trái tim thần thú cùng sáp khí, sao sư tôn có thể bỏ nàng lại được?
Chỉ là… khoảnh khắc thần trí Khúc Dung Tinh mơ hồ, đúng là nàng đã toan làm vậy.
Trong lòng Diệp Dư thoáng chua xót, lại bắt đầu so đo vụn vặt.
Dựa vào cái mác “tiểu đồ đệ ngây thơ”, nàng đánh bạo hỏi:
“Sư tôn, trước đó người muốn bỏ Dư Dư lại, có phải vì coi trọng Triệu Phàm, muốn thu hắn làm đệ tử không?”
Sắc mặt Khúc Dung Tinh khẽ biến.
Trước khi vào Vạn Thú Sơn, dù thần trí mơ hồ, nàng vẫn nhớ rõ bản thân đã định đẩy tiểu đồ đệ ra ngoài, để tránh liên lụy.
Phải biết, Diệp Dư mang trong người ba dị vật, ở bên ngoài gặp hiểm nguy nào cũng chẳng kém gì nơi này. Dù là vì đồ đệ hay vì thiên hạ thương sinh, nàng đều không nên lưu lại nàng ở ngoài.
Thế nhưng khoảnh khắc ấy, nàng lại quên hết.
Nếu không phải Diệp Dư kiên quyết bám theo, chỉ e…
Trong mắt Khúc Dung Tinh lóe lên ánh sáng, bàn tay siết chặt.
Lâu sau, nàng mới chậm rãi phủ định:
“Triệu Phàm đã là đệ tử của Chu Thiên Minh, sao có thể bái ta làm thầy? Dư Dư, chớ nói bậy.”
Nhưng về chuyện bỏ lại đồ đệ, nàng tuyệt nhiên không nhắc.
Bản tính nàng là vậy, khinh thường nói dối. Không muốn trả lời, thì nhất định sẽ im lặng.
Thấy vẻ mặt sư tôn khác lạ, Diệp Dư lại tự dệt nên viễn cảnh, trong lòng vừa chua xót vừa tủi thân, nước mắt trào ra, nức nở nói:
“Sư tôn thay lòng đổi dạ, sư tôn coi trọng đồ đệ khác, không cần Dư Dư nữa… Vì sao sư tôn không thể chỉ đối tốt với mình Dư Dư thôi?”
Tra sư! Quả nhiên người đẹp đều là hoa tâm!
Hệ thống: “…… Cạn lời!”
Rõ ràng chẳng phải tình nhân.
Hệ thống vừa mở miệng, Diệp Dư lập tức bật lại:
“Kẻ cô đơn thì biết gì đến tình nghĩa thầy trò sâu nặng! Một đám số liệu vô tri càng không hiểu được nữ nhân hay ghen, chiếm hữu! Nếu không vì ngươi, ta đã chẳng hỏi ra những lời ấy, Khúc Dung Tinh cũng đâu có thái độ như vậy! Tất cả đều tại ngươi!”
Hệ thống: “……”
Thôi, khoản cưỡng từ đoạt lý này, nó thật sự không đấu lại.
Ký chủ cứ tự cho mình dừng ở “tình nghĩa thầy trò”, trong khi người ngoài nhìn vào thì đã rõ mồn một. Nó cũng lười vạch trần, cứ để ký chủ này từ từ nếm trải dày vò đi.
Ai bảo nó không hiểu? Nhan sắc virus lây nhiễm cả hệ thống rồi, cái gì mà nó chẳng biết.
Khúc Dung Tinh ôm chặt đồ đệ đang khóc, ghì vào lòng, vành tai đỏ ửng, gương mặt cũng dịu đi vài phần:
“Dư Dư, vi sư không định bỏ ngươi. Ngươi đã là đại hài tử, đừng cứ bám riết lấy vi sư nữa.”
Ơ kìa, tiểu bạch hổ thì được coi là tiểu hài tử, hóa hình lại bị coi là đại hài tử, thế mà còn không được nhào vào lòng hương ngọc ngà sao?
Diệp Dư tự cho mình hiểu ý sư tôn, lập tức biến thân thành tiểu bạch hổ, chui tọt vào vạt áo của nàng.
Khúc Dung Tinh mím môi, nhìn con tiểu bạch hổ làm càn, trực tiếp chui vào áo ngoài, ánh mắt đầy rối rắm.
Chuyện lần này khiến nàng nhận ra, giữa mình và đồ đệ quả thực quá mức thân mật. Điều này vừa bất lợi cho việc tu tâm của bản thân, vừa ảnh hưởng đến sự trưởng thành của tiểu đồ đệ. Thực ra, nàng vốn muốn để đồ đệ học cách tự bước đi.
Nâng tay định kéo nó ra:
“Dư Dư…”
Không ngờ tiểu bạch hổ lại co mình chặt hơn, chỉ thò ra mỗi cái đầu nhỏ, lông mi còn vương lệ:
“Sư tôn, Dư Dư mất máu nhiều quá… lạnh quá…”
Muốn đuổi đi? Mơ đi! Cùng lắm là ăn vạ thôi, nàng mặt dày lắm mà.
Nói xong, nó còn cố ý nghiêng cổ, để lộ vết thương đang rỉ máu, nhuộm đỏ cả vùng lông xung quanh.
Ngón tay Khúc Dung Tinh run rẩy, chỉ dặn một câu “đừng cử động lung tung”, rồi đành thu tay lại, để mặc nàng.
Xem như vì nàng bị thương cũng là do nàng mà ra, thì… dung túng một lần vậy.
Thực ra, Diệp Dư không nói dối. Nàng đúng là thấy lạnh, lại thêm chút đói, nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng. Chỉ là, nàng cố tình muốn nũng nịu với sư tôn:
“Sư tôn, hôm nay Dư Dư chưa ăn gì… đói quá…”
Có mỹ nhân sư tôn sủng, thì phải tranh thủ mà làm nũng chứ.
Khúc Dung Tinh khó xử:
“Vi sư không mang Tích Cốc Đan, nơi này lại không có lấy một ngọn cỏ. Hay Dư Dư ráng nhịn một chút, chờ vi sư ngăn được tử khí, rồi sẽ đi bắt một hung thú cho ngươi ăn…”
“Không được!”
Diệp Dư lập tức gạt đi, giọng kiên quyết:
“Không thể để sư tôn mạo hiểm. Dư Dư tình nguyện chịu đói!”
“Có cách rồi!”
Mắt sáng lên, nàng hớn hở chìa ngón út tay trái ra:
“Để lão Nhất, lão Nhị… lão Tam mười một đi bắt hung thú cho Dư Dư ăn!”
Lời vừa dứt, ngoài Tiểu Lục, ba mươi nữ tử tuyệt sắc đồng loạt xuất hiện trong động.
Một đám dáng vẻ kiều mị, uốn éo nói:
“Chủ nhân, chẳng lẽ từ nay ngươi chỉ độc sủng 32 chúng ta sao? Để bọn ta đi bắt hung thú, không biết có thể cùng hung thú chung sức, nuôi cho đầy bụng chủ nhân không?”
Khúc Dung Tinh: “……”
Nàng rõ ràng chỉ sơ ý chạm phải khí tức của đồ đệ khi khai thông sáp khí, vốn chẳng hề gì với thân thể, sao giờ lại thành ra tận 32 người?
Diệp Dư: “……”
Cái… cái gì mà nuôi no hay không nuôi no! Đừng nói mấy lời như vậy trước mặt sư tôn chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com