Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

Lãnh Tư tạm định chủ ý, tự mình giám sát cái gọi là tiểu nhân loại hối cải để làm người mới.

‘Tiểu nhân loại luôn miệng nói phẩm đức chính mình cao thượng, hẳn là chủ động đi theo Lãnh Tư thân vương bên người được hun đúc tốt đẹp, rời khỏi Y Mạn.’

‘Lãnh Tư thân vương nếu hạ lệnh yêu cầu tiểu nhân loại cùng đi ở bên Lãnh Tư thân vương, như vậy có vẻ Lãnh Tư thân vương đối với việc lưu trữ tiểu nhân loại một chuyện thập phần gấp, không chờ nổi.’

Tóm lại Lãnh Tư thân vương không có ý niệm cùng tiểu nhân loại ở bên nhau, nàng chỉ muốn giám sát cái đạo đức suy đồi của nhân loại.

Không chủ động mở miệng, nhưng trong đáy lòng vẫn hy vọng Cư Dao đi theo, đồng thời Lãnh Tư mong tiểu nhân loại có điểm nhãn lực.

Cư Dao cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng dừng trên mình, Lãnh Tư mỹ nhân chẳng lẽ đang so đo với nàng suy đoán hợp lý?

Lãnh Tư đột nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn về cửa trước, ngoài cửa Mã Cát đang đợi, hơi thở biến mất trong nháy mắt, hầu như không còn.

“Tái kiến.” Lãnh Tư để lại lời này, rồi rời đi.

Trước mắt tiểu nhân loại chỉ là nhìn nàng, không có phản ứng.

‘Tiểu nhân loại không nói ngủ ngon.’

Cư Dao còn kinh ngạc Lãnh Tư đi nhanh như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì? Tổng không có khả năng nàng hoài nghi hợp lý mà chọc giận mỹ nhân.

Lãnh Tư nhẹ rũ lông mi, ‘Tiểu nhân loại còn đang ngẩn người.’

‘Dù sao chỉ là một câu ngủ ngon, Lãnh Tư thân vương cũng không cần nghe như vậy một câu chi ngữ khách sáo.’

“Không cần thức đêm.” Lãnh Tư vừa dứt lời, thân ảnh biến mất trước mắt Cư Dao.

Cư Dao gật đầu: “Tốt, mỹ nhân ngủ ngon.”

Cũng không biết Lãnh Tư mỹ nhân có nghe thấy hay không.

Y Mạn từ đầu đã khẩn trương sợ hãi, khiếp sợ hoàn toàn bị thay thế bằng kinh ngạc.

“Cư Dao, ngươi cùng Lãnh Tư đại nhân đến tột cùng có quan hệ gì?”

“Vấn đề này quyết định bởi Lãnh Tư.”

Cư Dao đến phòng Y Mạn xem xét, nàng gặp phải virus màu vàng/xâm lấn, đáng thương mà cứng nhắc.

Y Mạn đứng phía sau Cư Dao, nội tâm sớm đã dậy sóng, Lãnh Tư đại nhân nào có từ trước khiến người sợ hãi đến hơi thở còn không dám thở?

Vẫn là cả người phát ra quang mang không đứng đắn, Cư Dao có thể hòa tan hết thảy nghiêm túc?

“Ngươi vừa mới vu oan Lãnh Tư đại nhân hồi nảy, ta đều vì ngươi đổ mồ hôi, Lãnh Tư đại nhân vậy mà không có sinh khí.” Y Mạn trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Phải không? Ta đây chỉ đang hoài nghi hợp lý, không phải vu oan. Chúng ta làm việc muốn nghiêm cẩn, nói chuyện dùng từ cũng phải nghiêm cẩn.”

Theo lời rác rưởi cứng nhắc như Y Mạn, điểm cái gì đều bắn ra màu vàng/trang web như lò xo, lại giống như thuốc cao bôi trên da chó, dây dưa, lúc sau đóng không lâu lại tiếp tục nhảy ra. Cư Dao dùng di động cấp cứng nhắc gửi đi một gói cài đặt, download trang bị, sau vài phút, thiết bị rốt cuộc cũng thuần khiết.

Cư Dao để phòng thiết bị bị theo dõi, đem thiết bị riêng thiết trí sao cho nếu có người đánh cắp tin tức, bất cứ lựa chọn gì đều sẽ nhảy đến trang web bất lương, duy nhất khuyết điểm là thiết bị cũng trở nên phiền toái.

Y Mạn đối mấy thứ này không hiểu, chỉ cho rằng Cư Dao thường xuyên xem mỹ nữ nên gặp đến báo ứng.

.

Cư Dao cũng không phải người ngủ sớm dậy sớm, mỹ nhân muốn nàng thức đêm, như vậy nàng…

12 giờ đêm, Cư Dao nằm trên giường, đóng cửa tắt đèn, nhắm mắt ngủ.

Căn phòng đen nhánh, nội an tĩnh, việc lên giường lúc 12 giờ đã thuộc phạm trù thức đêm, nhưng đối với Cư Dao mà nói, đây là một đại tiến bộ.

Như ù tai, nàng nghe thấy một đạo thanh kêu gọi.

Cư Dao mở mắt, cẩn thận lắng nghe, phòng ngủ nội tiếng vang lại không có gì, chỉ có nàng tự tạo ra âm thanh.

Nhắm mắt trở lại, không lâu sau, từ phương xa truyền đến tiếng kêu gọi, hồn không tan mà chui vào đại não Cư Dao.

Thanh âm không khó nghe, là giọng nói nữ trẻ tuổi, ngọt thanh, thông minh, theo lý mà nói, tạp âm này hoàn toàn có thể đi vào giấc ngủ của Cư Dao mà không gây ảnh hưởng.

Nhưng Cư Dao nghe rõ nội dung kêu gọi của “Nàng”, “Nàng” gấp không chờ nổi, khó dằn thanh âm từ bốn phương tám hướng lọt vào tai, tiếng vang to lớn.

“Để mạng lại.”

Cư Dao đột nhiên trợn mắt, trong bóng đêm một vật toàn thân sáng lên, tỏa ra nguy hiểm đoạt mệnh hơi thở.

Lưỡi hái toàn thân ánh sáng chói, hình dạng trăng non, mỏng mà sắc bén, hàn quang lạnh thấu xương. Màu bạc trường bính, thượng đồ án hoa văn rõ ràng, bộ xương khô ôm lấy thiên sứ, cánh và xương sườn chạm vào nhau.

Mũi đao đang ở ngay trán Cư Dao, gần hai mét cao, lưỡi hái nếu nện xuống đủ để hủy mạng nàng.

“Ngươi hảo.” Cư Dao nhìn lưỡi hái, “Xin hỏi chủ nhân của ngươi, Mã Cát ở đâu?”

Nàng không cảm nhận được huyết tộc trong phòng có hơi thở.

Lưỡi hái không trả lời Cư Dao, và nàng cũng không trông cậy lưỡi hái có thể mở miệng nói cho nàng biết.

Cư Dao cảm nhận được phẫn nộ phát ra từ lưỡi hái, nếu lửa giận có thể biểu hiện, ánh sáng của nó sẽ rực rỡ hơn cả bản thân lưỡi hái.

Cư Dao nhắm mắt lại, không dám nâng trán lên hay cử động trên người.

Không còn âm thanh xa xôi kêu gọi, không có nữ tử sâu kín dùng Mạng thanh.

Chỉ có tần suất không chỉnh tề, ồn ào hỗn loạn vù vù, như cuồng loạn lửa giận, trách cứ phụ lòng không về người — ngươi vì cái gì không trở lại? Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì muốn ta bỏ xuống?

Cư Dao chịu đựng không nổi, một lần nữa nhìn về phía lưỡi hái.

Lưỡi hái vẫn không nhúc nhích, toàn bộ thân thể không ngừng chấn động, không có tiết tấu, tần suất hỗn loạn, có một xu thế đao xuống đoạt mạng.

Đứng ở vận mệnh mũi đao trên Cư Dao, nàng vươn tay trong ổ chăn, run rẩy nắm lấy chuôi đao, lưỡi hái màu bạc, chuôi đao lạnh băng, như trời đông giá rét chạm cửa sắt.

Lưỡi hái đình chỉ chấn động.

Trong ổ chăn ấm áp, tay nàng độ ẩm nhanh chóng giảm xuống. Nàng bật đèn, bắt đầu quan sát lưỡi hái liều mạng muốn đoạt mạng mình.

Đây là lần đầu tiên lưỡi hái gặp nàng, nó phấn khích, kích động, ý chí trào dâng, không dùng miệng hô lên, nhưng khí thế muốn lấy mạng nàng mạnh mẽ, không bỏ qua.

.

“Lãnh Tư đại nhân, thỉnh ngài thứ tội, lưỡi hái nó đột nhiên nổi điên, dồn dập phi hành rời đi, đến nay còn chưa tìm được.”

Mã Cát rũ tay khẩn nắm chặt bên người, từ khi nàng được mang lưỡi hái theo sau, liền không còn tách ra nữa. Lưỡi hái vốn nóng nảy, khó thuần phục, nàng cùng nó ở chung hồi lâu, nó mới dần nghe theo mệnh lệnh. Nàng càng nhiều lúc đem lưỡi hái cùng bạn bè ở chung, nó chỉ nghe nàng, còn đa số thời điểm thường châm chọc, mỉa mai.

Lãnh Tư biết rằng lưỡi hái có linh tính, trí lực còn cao hơn yêu mèo, là một “yêu khí”, có thể tự tìm kiếm con mồi, cướp lấy mạng sống.

Chỉ cần một câu lệnh, không cần thao tác, lưỡi hái duy nhất sẽ uống huyết.

Lưỡi hái này thọ mệnh ngàn năm, được đúc giả bởi Ai Tư Đề.

Nhưng tâm trí lưỡi hái đột nhiên đánh mất, rời đi xa chủ nhân, lúc này, lưỡi hái sẽ tự đi tìm con mồi.

Mã Cát còn chưa nghe được mệnh lệnh của Lãnh Tư, nàng liền biến mất trước mắt, đột nhiên phản ứng, đi trước vào phòng khách sạn Cư Dao .

Đây là đãi ngộ độc đáo Lãnh Tư dành cho nhân loại, nếu không may, khả năng hiện tại sẽ mất mạng, đầu rơi xuống đất.

Lâu chưa từng thấy, lưỡi hái đối với Cư Dao có chút chấp nhất không thể hiểu được.

Nàng cảm nhận được lực lượng lưỡi hái, định vị đến phòng Cư Dao.

Mã Cát nhìn thấy bảo bối lưỡi hái,  trong phòng tươi mát, không có mùi máu tươi,  đầu Cư Dao còn nguyên trên cổ, nói ra hành động đều thành công, khiến Mã Cát tưởng như chính mình đã đưa Cư Dao an toàn.

Cư Dao ngồi trên giường, dựa vào đầu giường, ngón tay chậm rãi mơn trớn chuôi đao khắc hoa văn, ánh mắt băn khoăn nhìn đồ văn thượng.

“Lưỡi hái, ngươi thật xinh đẹp. Ngươi không chỉ là một vũ khí chiến đấu mạnh mẽ, mà còn là tác phẩm nghệ thuật cao quý mỹ lệ, ngưng kết lịch sử, ý nhị như bảo tàng đồ cổ.”

Điêu khắc tinh vi, hình ảnh sinh động như thật, giàu cảm giác trình tự tốt đẹp, đặc biệt phía trên còn có vòng hoa hồng, phảng phất vờn quanh trong không trung như biển hoa.

‘Tiểu nhân loại không có xảy ra chuyện.’

Lãnh Tư lại cảm thấy như vậy có vẻ nàng đang lo lắng an nguy của tiểu nhân loại.

‘Quả thật là tiểu nhân loại không sợ chết, nhưng không đủ để khiến Lãnh Tư thân vương thêm chú ý đến sinh tử.’

Bởi vậy Mã Cát phải làm gì với tiểu nhân loại, Lãnh Tư thân vương sẽ không nhúng tay.

Mã Cát đôi mắt trầm trầm đầy tử khí, rót đầy lửa giận, đôi tay nhân phẫn nộ không ngừng run rẩy.

Cư Dao đang bình ổn bên lưỡi hái, không biết nơi nào sinh ra hỏa khí, lập tức nhận thấy hơi thở Lãnh Tư không hề che giấu, ngẩng đầu về phía giường, nơi chân Lãnh Tư, chào hỏi.

“Lãnh Tư đại nhân, buổi tối hảo. Ngươi là ngủ không yên nên tới tìm ta sao?”

Lãnh Tư đi đến mép giường, liếc mắt nhìn lưỡi hái đặt trên đùi Cư Dao, so với giường lưỡi hái lớn lên không khác mấy.

‘Cư nhiên dám hơn phân nửa hôm qua tìm tiểu nhân loại, không biết tốt xấu.’

lưỡi hái trong tay Cư Dao đột nhiên trở nên thành thật, bất động, không phát ra âm thanh, so với cắt rau hẹ lưỡi hái còn muốn giống một phen lưỡi hái.

“Lưỡi hái Mã Cát không biết vì sao chạy đến chỗ ta.” Cư Dao cầm lấy lưỡi hái, muốn đưa trả lại cho Mã Cát.

Vừa thấy, ông trời, Mã Cát biểu hiện như muốn giết nàng, và so với lưỡi hái, quả thực chỉ hơn chứ không kém.

Như thể Cư Dao đoạt đi lưỡi hái rồi trở thành lão bà của Mã Cát.

Mã Cát duỗi tay, muốn tiếp nhận bảo bối lưỡi hái của nàng.

Lưỡi hái vù một tiếng, biểu đạt kháng cự.

“Này……” Cư Dao phát hiện lưỡi hái trong tay lạnh không ít, nàng cúi đầu trấn an: “Lưỡi hái ngoan, mụ mụ ngươi muốn mang ngươi về nhà.”

Mã Cát: “……” Nàng mới không phải lưỡi hái mụ mụ.

Mã Cát u oán nhìn lưỡi hái, hậu dưới tóc mái, đôi mắt tràn ngập bất đắc dĩ, nguyên bản liền ủ rũ, khuôn mặt mười phần giống nữ nhân đáng thương bị cướp đi lão bà.

Lưỡi hái cũng đồng dạng dùng cách mà người khác không hiểu để biểu đạt kháng nghị, nó thật sự không phải hài tử của Mã Cát, Mã Cát không xứng!

Lúc lưỡi hái lần nữa chấn động, chuôi đao điêu khắc một chi hoa hồng, không ngừng lắc lư trong tầm mắt Cư Dao.

Đóa hoa hồng này có hoa văn phức tạp, trên đỉnh là một mảnh hoa hồng hải khác biệt, đơn độc một chi, cũng là chuôi đao duy nhất không có vật tương đối tranh vẽ.

Từ trên xuống dưới quan sát, hoa hồng này phảng phất phác họa hai hình ảnh  sử dụng cũ văn tự ngàn năm trước — mỹ nhân

Mỹ nhân?

“Mỹ nhân?”

Cư Dao nghĩ lưỡi hái cùng nàng có duyên phận nhưng không sâu, bất quá hẳn là trùng hợp, nào có ai giống nàng cơ chứ?

Lãnh Tư hướng ánh mắt tới Cư Dao dần dần gia tăng.

‘Tiểu nhân loại vậy mà gọi một phen lưỡi hái là mỹ nhân.’

Mã Cát cũng giận không thể kìm, Cư Dao không chỉ vô lễ với Lãnh Tư đại nhân, mà còn phải đối lưỡi hái bảo bối hạ độc thủ! Lưỡi hái nàng làm sao có thể dễ dàng bị lừa đến tay người?

Mã Cát vươn tay tái nhợt, ban đầu nghe lời lưỡi hái, nó không hề nhảy trở lại tay nàng.

Lưỡi hái tựa hồ có chút chần chờ, đong đưa thân mình, lắc lư không ngừng.

“Ngươi có phải đang khi dễ nó không?” Cư Dao hỏi Mã Cát.

“Không có, ngươi cho nó ăn cái gì mê hồn dược à?” Mã Cát vặn lại.

Lãnh Tư không muốn nghe Mã Cát cùng Cư Dao vì cái tính táo bạo của lưỡi hái mà tranh giành tình cảm, tiến hành hành vi tranh sủng vô dụng.

‘Tiểu nhân loại hiện tại hẳn là đang ngủ.’

Lãnh Tư cảnh cáo, nhìn về phía lưỡi hái bắt cá hai tay, một tay nắm lưỡi hái lên, lưỡi hái lập tức trở nên ngoan ngoãn với Cư Dao, thành một cây chờ lệnh, rồi biến mất trong tay Lãnh Tư.

Nàng phát hiện lưỡi hái có dấu vết thao tác, khó trách nó vô duyên vô cớ bạo tẩu. Thao tác thời gian không dài, cũng khó truy tung đi xuống.

Gia tộc Ai Tư Đề vốn thực lực huyết tộc yếu kém, nhưng có thể rót năng lực vào “vật chứa”, ban cho vật chứa “linh tính”; yêu mèo cũng vì thế ra đời.

Lưỡi hái là Ai Tư Đề ngàn năm trước rèn ra, vì ân nhân cứu mạng mà thành công cường đại nhất, đệ nhất vật chứa. Sau khi nhậm chủ nhân rời đi, tính tình lưỡi hái trở nên táo bạo, ác liệt, khó thuần phục. Ai Tư Đề giao lưỡi hái cho Lãnh Tư; Lãnh Tư dùng thực lực khiến lưỡi hái nghe lời, lại theo thực lực Lãnh Tư tăng cường, lưỡi hái vô pháp cung cấp càng nhiều trợ giúp. Nàng không hề yêu cầu lưỡi hái, ngược lại còn giao cho Mã Cát.

Mã Cát mất rất lâu mới khiến lưỡi hái nghe lời.

‘Tiểu nhân loại có thể khiến lưỡi hái nghe lời, thật là kỳ tích. Xem ra lưỡi hái cũng sẽ bị lời ngon tiếng ngọt lừa gạt.’

Lãnh Tư dứt khoát giải quyết: “Lưỡi hái từ ta tạm thu.”

Mã Cát yên lòng, ít nhất lưỡi hái không phải đi theo Cư Dao.

Mã Cát rời đi, Cư Dao ngồi trên giường, nhìn về phía Lãnh Tư còn đứng ở mép giường.

Chủ động muốn Lãnh Tư mỹ nhân rời đi, nhưng có vẻ không dễ dàng.

Chờ đợi Lãnh Tư rời đi, nhưng mỹ nhân không có bất cứ động tĩnh gì.

Đối diện nàng, cảm giác quỷ dị tràn đầy.

Cư Dao dịch người sang bên, không chiếm nửa vị trí, vỗ vỗ giường lớn, “Tới cũng tới rồi, nếu không ngồi thì sao?”

Lãnh Tư tóc dài hạ lỗ tai nhiễm màu đỏ, híp mắt, thanh âm tràn đầy cảnh cáo: “Tắt đèn ngủ.”

“Ngươi muốn tắt đèn ngủ? Hảo.” Cư Dao nhân tiện kéo chăn che đi một nửa.

Nàng ngẩng đầu, Lãnh Tư mỹ nhân không những không cảm nhận được thiện ý, mà ánh mắt nhìn nàng, thỏa thỏa như đang xem một biến thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com