Chương 10: Nét chữ
Chương 10: Nét chữ
Mãi đến khi tới cửa lớp, Khương Nhược Ninh vẫn còn lăn tăn chuyện Vân An bị cắn ở tay. Tần Tranh không nhịn được nữa: "Cậu quan tâm cậu ấy như thế, vậy cậu cùng cậu ấy đi tiêm phòng đi."
"Mình mà thèm quan tâm cậu ấy!" Khương Nhược Ninh nói: "Mình đây là quan tâm cậu!"
Tần Tranh bực bội: "Thế sao cậu ba câu không rời cậu ấy?"
Khương Nhược Ninh nghiêm túc: "Tất nhiên rồi, bệnh dại có lây đó! Trước khi cậu ấy tiêm phòng thì cậu không được hôn môi cậu ấy đâu đấy."
Tần Tranh:...
Sao lúc nào Khương Nhược Ninh cũng có thể nói mấy chuyện riêng tư một cách hùng hồn như vậy được chứ.
Tần Tranh vừa định phản bác thì đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô và Vân An hôn nhau, chính là vào một buổi tối sau khi cô vào viện. Kết thúc tiết tự học buổi tối, cô ngồi sau xe Vân An, đến cổng khu chung cư thì chia tay Khương Nhược Ninh. Nơi họ ở thuộc vùng ven đô [1], có rất nhiều nhà cũ đã bị giải tỏa, khu vực của họ cũng nằm trong quy hoạch, nhưng vì dân cư khá đông nên không thể giải tỏa cùng lúc. Tuy nhà cô ở trong khu chung cư, nhưng lại nằm ở khu vực trong cùng chưa bị giải tỏa. Bình thường về nhà, hai người phải đi qua cổng khu chung cư, sau đó đi xuyên qua mười mấy tòa nhà cao tầng, phía sau đó mới là nhà cô.
[1] Vùng ven đô: Thuật ngữ chỉ khu vực nằm ở rìa thành phố, nơi giao thoa giữa đô thị và nông thôn, thường đang trong quá trình đô thị hóa.
Tối hôm đó trời rất tối, lại rất lạnh, cô vẫn như thường lệ vòng hai tay ôm eo Vân An, áp mặt vào tấm lưng mảnh khảnh của nàng. Hai người nói chuyện về chủ đề sức khỏe, nói qua nói lại thì nhắc đến chuyện cô bị cảm.
Vân An nhấn mạnh: "Nhất định phải tập thể dục nhiều hơn. Sáng mai mình dậy sớm cùng cậu đi bộ hai vòng quanh nhà nhé?"
Cô tê cả da đầu: "Thế thì chẳng phải 5 giờ đã dậy à?"
Vân An mặt tỉnh bơ: "5 giờ dậy cũng được."
Cô véo eo Vân An: "12 giờ khuya ngủ, 5 giờ sáng dậy, cậu muốn mình đột tử chết sao!"
Trong bóng đêm yên lặng, giọng của Vân An cực kỳ rõ: "Sao lại thế được? Trước đây mình..."
Cô thò đầu: "Trước đây sao?"
Vân An nói: "Trước đây mình đi chơi với chị mình, toàn dậy lúc 5 giờ."
"Cậu điên rồi." Cô nói: "Dù sao mình cũng không dậy đâu."
Vân An nói: "Vậy sức khỏe của cậu..."
"Thế nào?" Cô nhảy tót khỏi yên sau, hỏi Vân An: "Cậu chê mình à?"
Vân An chống mũi chân xuống đất, phanh xe lại, nghiêng người qua. Cô cảm thấy, vì Vân An rất gầy nên dù mặc áo phao bên trong, khoác đồng phục bên ngoài thì trông nàng vẫn thanh tú, không hề cồng kềnh chút nào. Mỗi lần xếp hàng, Vân An đứng trong đám người đều rất nổi bật, dẫu cho Khương Nhược Ninh nói cô là người tình trong mắt hóa Tây Thi [2].
[2] Người tình trong mắt hóa Tây Thi: Nghĩa là trong mắt người đang yêu, người yêu của mình luôn là đẹp nhất.
Vân An nói: "Sao lại thế được, mình chỉ lo cậu bị bệnh thôi."
"Cậu để mình ngủ nhiều hơn thì mình sẽ không bị bệnh." Cô hỏi Vân An: "Hay là cậu sợ mình lây bệnh cúm cho cậu? Vậy cậu tránh xa mình ra một chút."
Giọng Vân An bất đắc dĩ: "Tranh Tranh à."
Cô không thèm để ý đến Vân An, cứ thế đi nhanh về phía trước.
Vân An dắt xe theo sau, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng kẽo kẹt. Vân An nói: "Đừng giận mà, mình thật sự không có ý đó."
Cô khẽ hừ một tiếng.
Vân An nói: "Hay là để mình chứng minh cho cậu xem nhé."
Cô tò mò: "Chứng minh thế nào?"
Vân An níu tay cô, kéo cô lại gần. Cô tiến lên một bước, mặt đối mặt với Vân An. Xung quanh đen kịt, trong đêm tối ngay cả không khí cũng tĩnh lặng. Cô nghe thấy tiếng tim mình đập, từng nhịp vang dội bên tai. Mùi nước giặt của Vân An len vào, quấn quýt ở chóp mũi. Cô ngước mắt lên, vừa hay bắt gặp Vân An đang nhìn chằm chằm vào mình. Bốn mắt nhìn nhau, mặt cô lập tức đỏ bừng. Cô vừa định quay đi nhưng Vân An lại không buông tay, còn kéo tay cô lại. Giọng Vân An rất nhỏ: "Tranh Tranh."
Cô bị nhìn đến nỗi gò má nóng ran, giả vờ mất kiên nhẫn: "Gì?"
Vân An ghé sát vào cô.
Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai, áp sát gò má và da thịt, cảm giác run rẩy từ lòng bàn chân lan vào tim. 11 giờ khuya ở ngoài nhà trong đêm đông giá rét, mà cô lại cảm thấy toàn thân nóng rực như lửa đốt, nóng đến mức mặt đỏ bừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Lúc cô quay đầu thì một đôi môi mỏng kề sát khóe môi cô, hôn nhẹ một cái. Giọng Vân An mang theo hơi ấm: "Mình đã nói là không sợ mà."
Chạm một cái thì tính là gì chứ.
Hôm ấy đầu óc cô như bị chập mạch, cô nhìn gương mặt Vân An gần ngay trước mắt, nói: "Còn nói không sợ, hôn nhanh thế."
Vừa dứt lời, đôi môi mềm mại lại áp tới, hương thơm của Vân An một lần nữa bao trùm lấy cô, mang theo sự ấm áp và ngọt ngào.
Ngày hôm đó, cô cũng không nhớ mình đã về nhà thế nào nữa.
Tần Tranh cắn môi, Khương Nhược Ninh nghi ngờ: "Cậu đang nghĩ gì thế? Sao mặt đỏ như vậy?"
Tần Tranh vô thức đưa tay sờ mặt mình, hỏi cô ấy: "Đỏ chỗ nào?"
"Rất đỏ mà." Khương Nhược Ninh khẳng định chắc nịch: "Chẳng lẽ đang nghĩ đến chuyện hôn môi Vân An?"
Vừa nãy cô ấy chỉ thuận miệng nói vậy, Tần Tranh tưởng thật rồi sao?
Tần Tranh nghiến răng: "Cậu im đi."
Khương Nhược Ninh cười hì hì: "Mình nói chơi thôi, cứ hôn đi." Cô ấy nhỏ giọng hỏi Tần Tranh: "Hai cậu hôn nhau chưa?"
Tần Tranh chẳng thèm nhìn cô ấy: "Chưa."
Khương Nhược Ninh tỏ vẻ khó mà tin nổi: "Hai người vậy mà vẫn chưa hôn nhau á?"
Tần Tranh:...
Đôi khi cô thật sự không muốn để ý đến Khương Nhược Ninh cho lắm.
Khương Nhược Ninh đáng ghét mà không tự biết, cứ lẽo đẽo theo đến tận cửa lớp thì bọn họ mới tách ra. Chỗ của Tần Tranh sát hành lang, ở dãy thứ tư phía trong, bên cạnh là cửa sổ. Vân An ngồi ngay sau cô. Lớp họ mỗi tháng sẽ đổi chỗ ngồi một lần dựa theo thành tích kỳ thi tháng. Người đứng nhất có quyền chọn chỗ ngồi đầu tiên, tiếp theo là người đứng thứ hai. Theo dự tính của Tần Tranh, lần nào cô cũng muốn ngồi cùng bàn với Vân An, nhưng khổ nỗi mỗi lần cô chọn xong một chỗ và ngồi xuống, thì người đứng thứ hai luôn ngồi ngay bên cạnh cô.
Trong lớp còn có một câu chuyện cười, hạng nhất thì làm bằng sắt, hạng hai thì như nước chảy [3].
[3] Hạng nhất thì làm bằng sắt, hạng hai thì như nước chảy: Câu nói ví von, ý chỉ vị trí hạng nhất của Tần Tranh rất vững chắc, không thay đổi, còn vị trí hạng nhì thì liên tục đổi người.
Bất kể ai là người đứng hạng hai, đều sẽ chọn ngồi cạnh Tần Tranh.
Đại mỹ nữ được cả trường công nhận, thành tích tốt, tính tình cũng tốt, chỉ nhìn thôi cũng thấy mát lòng mát dạ, đến gần còn thấy thơm phức nữa, ai mà không thích chứ. Hơn nữa cô không bao giờ giấu bài, có câu hỏi gì là cô sẽ sẵn lòng giải đáp, cho nên bạn cùng bàn của cô từ trước đến nay luôn được người đứng hạng hai bao trọn.
Tháng trước Thời Tuế thi được hạng hai, lúc chọn chỗ cô ấy rất phấn khích: "Tranh Tranh, mình lại được ngồi cùng bàn với cậu rồi."
Tần Tranh mặt mỉm cười nhưng tim thì rỉ máu. Lúc đó, điều đau đầu nhất chính là, khi nào cô mới có thể ngồi cùng bàn với Vân An. Bây giờ quay lại, nhìn chỗ ngồi và lớp học quen thuộc, lần đầu tiên cô cảm thấy, không ngồi cùng bàn với Vân An cũng khá tốt.
Cô vừa vào lớp là đã nghe thấy các bạn học hú hét trêu chọc: "Ồ ồ ồ——"
Trước kia nghe thấy những tiếng hò reo trêu ghẹo này, tuy bề ngoài không dao động, nhưng trong lòng cô vẫn vui mừng và e thẹn, cũng sẽ lén nhìn Vân An. Bây giờ cô chỉ cảm thấy, thật ấu trĩ.
Tần Tranh liếc nhìn người bạn học trêu hăng nhất, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ánh mắt cô tĩnh lặng như nước. Người bạn học đối diện với ánh mắt cô thì bất ngờ như bị gai đâm, cười gượng, bầu không khí bỗng chốc chùng xuống. Tần Tranh nói: "Nhàm chán."
Mọi người cười toe toét lảng sang chuyện khác, trò hề này cứ thế trôi qua.
Sau khi cô ngồi xuống, Thời Tuế nói: "Tranh Tranh, sao cậu không vui vậy?"
Tần Tranh quay đầu nhìn Thời Tuế. Sau khi tốt nghiệp, có khá nhiều bạn học còn giữ liên hệ với cô, nhưng người có quan hệ tốt thì không nhiều, Thời Tuế chính là một trong số đó. Cô ấy kinh doanh thời trang, lúc Tần Tranh mới nhận show diễn là cô ấy đã chiếu cố khá nhiều. Khương Nhược Ninh có thể thuận lợi vào công ty người mẫu cũng là nhờ có cô ấy giúp đỡ, cho nên quan hệ giữa cô và Thời Tuế tốt hơn so với hồi đi học.
Thi thoảng, thi thoảng lắm hai người cũng sẽ nói về hồi cấp ba, nói về Vân An.
Thời Tuế nói: "Hồi đó có phải cậu với Vân An có gì đó không?"
Cô còn chưa kịp trả lời thì Khương Nhược Ninh đã nổi giận đùng đùng: "Có cái gì mà có, Vân An mà cũng xứng sao?"
Cho nên Thời Tuế hoàn toàn không biết.
Tần Tranh hoàn hồn, đối diện với ánh mắt lo lắng của Thời Tuế, cô nói: "Chắc là mình bị cảm, không có nghỉ ngơi tốt."
Thời Tuế nói: "Vậy cậu có muốn nghỉ một lát không, đợi giáo viên đến rồi mình gọi cậu nhé?"
Tần Tranh nói: "Mình còn phải làm bù bài tập."
Thời Tuế hỏi: "Bài nào?"
Tần Tranh cầm bài tập Tiếng Anh, Thời Tuế lục tìm trong cặp rồi đưa bài tập Tiếng Anh cho cô. Tần Tranh cười: "Cảm ơn cậu."
Tần Tranh thật sự rất cần, tuy những kiến thức này vẫn được lưu trữ trong đầu, nhưng dù sao cũng đã cách bảy năm rồi, có rất nhiều điểm kiến thức cô đã quên đi ít nhiều. Tối qua trước khi đi ngủ, cô vẫn cố gắng nhớ lại nội dung bài thi tháng.
Kết quả càng nghĩ càng lẫn lộn.
Tần Tranh nhận lấy bài tập nhưng không hề chép lại y nguyên, cô đặt nó sang một bên, cúi đầu xoay bút nhìn đề bài. Phía sau, giọng của Khúc Hàm rất rõ. Khúc Hàm không phải là bạn cùng bàn của Vân An, nhưng cô ta luôn tranh thủ lúc bạn cùng bàn của Vân An chưa đến để ngồi vào chỗ của bạn ấy, không hỏi bài thì cũng kiếm chuyện để nói. Trước đây Tần Tranh từng bực mình nói với Vân An: "Cậu không thể mặc kệ cậu ấy được à?"
Vân An nói: "Mình đâu có để ý đến cậu ấy đâu."
Lời này không phải giả, có rất nhiều lần Vân An giả vờ không nghe. Đối với Vân An mà nói, đây đã là chuyện rất bất lịch sự. Nhưng cô vẫn không hài lòng, nói: "Sao cậu không giả vờ ngủ?"
Vân An nhìn thẳng vào cô.
Trước mắt Tần Tranh là những chữ cái Tiếng Anh, nhưng trong đầu lại hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ của Vân An. Cô mím môi, Vân An ở phía sau nói: "Tự dưng nhớ ra, bài tập Tiếng Anh của mình vẫn còn ở chỗ người khác."
Khúc Hàm gặng hỏi tới cùng: "Ai thế?"
Vân An nói: "Tần Tranh."
Khúc Hàm im lặng một lát.
Người ta nói giữa người với người có tồn tại từ trường, giữa Khúc Hàm và Tần Tranh cũng vậy. Khúc Hàm không thích Tần Tranh, Tần Tranh cũng không thích cô ta. Cô ta học cùng lớp với Tần Tranh từ đợt chia lớp năm lớp 11. Trước đó cô ta vẫn luôn nghe nói Tần Tranh xinh đẹp, thành tích học tập tốt, tính cách cũng tốt nữa. Cô ta và Tần Tranh không có mâu thuẫn gì lớn, chủ yếu là vì trước đây ở trong lớp, mỗi lần thi Tiếng Anh cô ta đều đứng nhất. Nhưng kể từ khi học chung lớp với Tần Tranh, cô ta chưa bao giờ đứng nhất môn Tiếng Anh cả.
Đối với Khúc Hàm mà nói, trong lòng lúc nào cũng hụt hẫng.
Sự hụt hẫng này dần dà thể hiện ra trong cách hai người giao tiếp, trở nên không mặn mà cũng chẳng nhạt. Tần Tranh cũng vậy. Lâu dần, mối quan hệ của hai người cứ thế hao mòn.
Khúc Hàm vẫn luôn nghĩ bản thân sẽ không đời nào chủ động bắt chuyện với Tần Tranh cho đến tận lúc tốt nghiệp, nhưng vì Vân An, cô ta đã bắt chuyện với Tần Tranh đến mấy lần rồi. Giây phút này—— Khúc Hàm hít một hơi thật sâu, nói: "Thế bài tập Toán thì sao?"
Vân An mặt không đỏ, tim không đập: "Cũng ở chỗ Tần Tranh."
Khúc Hàm:...
Cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười, vừa hay bạn cùng bàn của Vân An là Vương Hiểu Nặc bước vào lớp. Khúc Hàm nói: "Thôi bỏ đi."
Phía sau không còn động tĩnh gì nữa.
Tần Tranh đang tập trung nhìn bài tập thì sau lưng bị ai đó dùng đầu bút chọc nhẹ. Cô nhất thời chưa kịp phản ứng, Vân An lại khẽ chọc vào lưng cô. Tần Tranh quay đầu lại, vẻ mặt không vui: "Làm gì vậy?"
Vân An không để tâm, mỗi lần Khúc Hàm tìm nàng nói chuyện, Tần Tranh lúc nào cũng cau mày lạnh lùng như thể ăn phải thuốc súng. Nàng ngược lại cảm thấy Tần Tranh nổi giận như thế này rất có cảm giác quen thuộc.
Vân An nói: "Mình không có đưa bài tập cho cậu ấy."
Giọng điệu ngoan ngoãn dễ thương, dường như đang kể công, nhất là đôi mắt trong veo long lanh kia.
Tần Tranh nghẹn lời.
Vân An đưa cho cô hai phiếu bài tập. Tần Tranh cúi đầu, nét chữ thanh tú trên phiếu bài tập như một cây kim dài đâm xuyên tim cô. Nét chữ trước mắt vừa quen thuộc lại vừa méo mó, Tần Tranh đau đến mức thở không ra hơi, khuôn mặt trắng bệch.
Vân An thấy sắc mặt cô thay đổi, vừa đưa tay ra liền bị Tần Tranh vung tay gạt phắt đi!
Nàng không hiểu: "Tranh Tranh à..."
Tần Tranh bật dậy, động tác quá mạnh và quá nhanh. Hông cô đập vào cạnh bàn, mọi thứ trên bàn học đều rung lắc. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ lao ra khỏi lớp học.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nhược Ninh: Hai người đang đóng phim "Lạc mất tình yêu" [4] đấy à?
Tần Tranh:...
Vân An:...
[4] Lạc mất tình yêu: Tên một bộ phim truyền hình thần tượng của Trung Quốc, được làm lại từ bộ truyện tranh và phim truyền hình nổi tiếng của Nhật Bản là "Hanazakari no Kimitachi e".
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com