Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 153

Chương 153: Năm năm

Thần sắc Kinh Ngạo Tuyết run lên, dùng hỏa linh khí liều mạng với lôi kiếp, lôi kiếp ban đầu không quá mạnh, Kinh Ngạo Tuyết chỉ bị thương da thịt.

Nhưng lôi kiếp thi nhau mà tới, từng đạo hung hăng bổ xuống, từng cái đến đều rất mạnh, Kinh Ngạo Tuyết dùng pháp bảo chống đỡ, nhưng cũng rất khó khăn.

Nàng cắn chặt răng, chịu đựng dòng điện của lôi kiếp, đánh lên người đau đớn.

Nàng có thể cảm giác được, lôi điện đi vào cơ thể, phát triển trong kinh mạch của nàng, mộc hệ dị năng của nàng nhanh chóng chữa trị kinh mạch bị tổn thương, sức mạnh lôi điện còn mang theo những linh khí khác, tựa như sông lớn Trường Giang và Hoàng Hà dũng mãnh chảy vào, đi vào trong kinh mạch của nàng, tụ lại trong đan điền.

Hư ảnh kim đan trong đan điền dần ngưng tụ lại, Kinh Ngạo Tuyết hít sâu một hơi vừa đỡ lôi kiếp vừa chuyển hóa linh khí.

Không biết qua bao lâu thân thể nàng bị đánh đến cháy đen, trong đan điền hiện lên ánh sáng kim quang nhức mắt, một viên kim đan tròn trịa long lanh cứ vậy sinh ra.

Cùng lúc đó, đạo lôi kiếp cuối cùng mang theo sức mạnh cực lớn đánh vào Kinh Ngạo Tuyết, nàng cảm giác chỉ cần sống qua đạo lôi kiếp này, thì có thể trở thành tu sĩ kim đan kỳ rồi.

Nàng vui vẻ trong lòng, thể lực khô kiệt lại tràn đầy lần nữa, tựa như ánh sáng phản chiếu, nàng dùng thân thể máu thịt đối diện với lôi điện cực mạnh.

Lối kiếp đi qua, bầu trời nổi mây cuồn cuộn, trên người Kinh Ngạo Tuyết mơ hồ tản ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh.

Chỉ nghe âm thanh đùng một cái, da đen trên người nàng biến mất, tựa như trứng gà lột vỏ, da thịt mềm non trắng sáng tựa như hài nhi mới sinh.

Mây sấm dần tản đi, trên bầu trời trong xanh hiện lên cầu vồng, vài đám mây nhỏ lướt qua.

Từng hàng mưa rơi tách tách trên đất, rửa sạch người Kinh Ngạo Tuyết, khiến cho người nàng tỏa sáng đầy sức sống.

Nàng dùng thần thức nhìn vào đan điền của mình, kim đan sáng bóng, tản ra sức sống vô hạn, trong kinh mạch của nàng linh khí tựa như dòng sông lớn vỡ đê, tựa như giơ tay sẽ có mây mưa bất thường, linh khí trong cơ thể sinh ra so với trúc cơ kỳ nhiều gấp mười lần.

Thì ra đây chính là cảm giác kết đan, trong lòng Kinh Ngạo Tuyết vui vẻ, cái này cũng rất thoải mái, thân thể ung dung trước nay chưa từng có, nàng cũng bắt đầu chờ mong cảm giác kết anh vui sướng.

Nàng hít sâu một hơi, ân trạch linh vũ cũng rơi xuống của Nhâm Đan Cung, linh thảo trong linh điền cũng cao lên vài tấc, nghênh đón mùa thu hoạch lần nữa.

Kinh Ngạo Tuyết giật mình, đột nhiên cảm giác có vài đạo khí tức đến gần, vốn dĩ nàng muốn kiểm tra động tĩnh trong Thanh Mộc Đỉnh, nhưng hiện tại không phải lúc.

Nàng mở cấm chế động phủ, nhìn khí tức từ xa truyền đến, trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng.

Ngụy Hành quản sự bay đến trước, vừa thấy thân ảnh Kinh Ngạo Tuyết, liền cung kính chúc mừng nói: "chúc mừng phó tôn chủ tiến giai kim đan kỳ."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "không cần đa lễ, cùng vui cùng vui."

Ngụy Hành cười nói: "quả nhiên kết đan xong, khí tràng cũng mạnh lên vài lần, nghĩ đến phó tôn chủ cũng có thể càng danh chính ngôn thuận rồi."

Kinh Ngạo Tuyết biết hắn cũng không khách khí mà nói vừa đúng, liền nói: "thời gian ta bế quan kết đan, phiền ngươi quản lý Nhâm Đan Cung rồi, đa tạ."

"Đây là ta cần phải làm, không dám nhận tiếng tạ ơn này của phó tôn chủ, nếu thực sự cảm kích, hay là phó tôn chủ dành thời gian đến nhiệm vụ đường, lĩnh thêm vài cái nhiệm vụ."

Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "ta biết rồi, chờ ta và thê nữ ở chung một thời gian, sẽ đến nhiệm vụ đường làm phiền a."

Ngụy Hành hài lòng vuốt râu một cái nói: "vậy thì tốt."

Hắn quay đầu nhìn về hướng Nhâm Đan Cung, có vài đạo khí tức khác đến hơi chậm, Kinh Ngạo Tuyết cũng không chờ nổi, nói với hắn vài câu, liền chủ động bay đi.

Dẫn đầu là Liễu Nhi, bế quan hơn một năm, Liễu Nhi đã có tu vi là trúc cơ hậu kỳ rồi, Ôn Nhuyễn và Mạnh Cảnh Minh cũng theo sát phía sau, tu vi cũng trúc cơ trung kỳ đỉnh phong, so với trước kia mạnh không ít.

Kinh Ngạo Tuyết vui vẻ nói: "trong thời gian qua các ngươi cũng đã rất cố gắng."

Ôn Nhuyễn ngại ngùng cười, Mạnh Cảnh Minh nói: "dĩ nhiên rồi, nhưng vẫn không so được với Liễu Nhi, đơn mộc linh căn tu luyện cũng rất nhanh a."

Liễu Nhi cười nói: "tốc độ của ngươi cũng không hề chậm."

Nói rồi nàng nhìn về phía Kinh Ngạo Tuyết, mắt sáng lên nói: "mẫu thân, chúc mừng người thuận lợi kết đan."

Kinh Ngạo Tuyết nhìn Liễu Nhi lớn lên không ít, không khỏi nghĩ đến bộ dạng Tiểu Thụ hiện tại, nàng cười nói: "đi, về nhà chúc mừng một cái."

Liễu Nhi gật đầu, mọi người về đến tôn cung.

Kinh Ngạo Tuyết đi vào phòng trước, thì thấy Thẩm Lục Mạn ôm hài tử, đang ở sảnh chính chờ, Ôn Thiết Tân tiền bối thì đang ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy ý cười, quan sát Kinh Ngạo Tuyết nói: "không tệ, kinh mạch ngươi mở rộng rất tốt, so với tu sĩ kim đan kỳ bình thường, kinh mạng rộng không ít."

Kinh mạch càng rộng, linh khí trong cơ thể càng nhiều, tu vi của tu sĩ cũng sẽ mạnh hơn nhiều.

Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng chào hỏi, liền chú ý đến tiểu hài nhi không ngừng nhảy nhót trong ngực Thẩm Lục Mạn.

Tiểu Thụ cũng lớn rồi, nhìn giống như hài đồng phàm nhân ba tuổi, trên mặt là nụ cười quen thuộc, đang rút rít nói gì đó với Thẩm Lục Mạn, nếu không phải Thẩm Lục Mạn ôm nàng, nàng lách trái lách phải sẽ ngã xuống đất.

Kinh Ngạo Tuyết đến gần mấy bước, Tiểu Thụ quay đầu lại, tò mò nhìn chằm chằm nàng một hồi, trong lúc ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết đang mong chờ, thì hỏi Thẩm Lục Mạn: "nương thân, đây là ai a?"

Kinh Ngạo Tuyết: "..." trái tim mẹ già, nát vụn a.

Thẩm Lục Mạn đẩy chóp mũi Tiểu Thụ một cái nói: "ngươi đúng là bướng bỉnh, còn đùa với mẫu thân như vậy, coi chừng một hồi nương đánh mông ngươi."

Tiểu Thụ nghe vậy thè lưỡi, che cái mông nhỏ của mình, uốn người từ trong ngực Thẩm Lục Mạn đi xuống.

Nàng nhìn như tiểu đại nhân, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt Kinh Ngạo Tuyết nói: "ngươi chính là Kinh Ngạo Tuyết sao?"

Kinh Ngạo Tuyết nhăn mày, không biết Thẩm Lục Mạn dạy nàng thế nào, nàng khom người xuống cười nói: "đúng vậy, ta chính là Kinh Ngạo Tuyết."

Tiểu Thụ hơi ngẩng đầu một chút là có thể thấy mặt của nàng, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt hồi lâu, rồi nhìn Liễu Nhi, sau đó sờ má mình nói: "dáng dấp ngươi thật xinh đẹp, giống như tỷ tỷ, cũng giống như ta."

Sau đó, nàng kiêu ngạo vươn tấm thân nhỏ bé nói: "dung mạo của ta rất xinh đẹp."

Kinh Ngạo Tuyết đen mặt, cái tính tự đại này học của ai a?

Tiểu Thụ lặng lẽ ghé sát vào tai nàng nói: "thấy dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy, chắc chắn là mẫu thân của ta rồi."

Trên mặt Kinh Ngạo Tuyết nhất thời xuân về hoa nở không ngừng bận rộn gật đầu nói: "ta vốn chính là mẫu thân của ngươi."

Nói rồi muốn đưa tay ôm nàng, Tiểu Thụ lùi lại hai bước nói: "ngươi cũng không thể ôm ta, chúng ta còn chưa ăn cơm chung, chưa ngủ chung, chưa chơi chung, cho dù ngươi là mẫu thân cũng không thể tùy tiện ôm."

Nói rồi nàng chạy bạch bạch đến bên người Thẩm Lục Mạn, ôm đùi Thẩm Lục Mạn nói: "ta chỉ cho tỷ tỷ và nương thân ôm thôi."

Lòng Kinh Ngạo Tuyết theo lời nàng bảy lên tám xuống, đúng là một tiểu bướng bỉnh, so với nàng thì Liễu Nhi chính là một thiên sứ nhỏ a.

Thẩm Lục Mạn bất đắc dĩ trừng Tiểu Thụ, nói với Kinh Ngạo Tuyết: "đừng chấp nhặt với nàng, nàng suốt ngày ở ngoài hồ nháo, dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên, hiện tại ngươi đã về rồi, thì nên dạy dỗ nàng cho tốt."

Tiểu Thụ nghe vậy bĩu môi, cầu cứu nhìn về phía Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết bị ánh mắt của nàng làm cho mềm lòng, vội nói: "tiểu hài tử a, bướng một chút cũng tốt, hơn nữa nàng nói cũng đúng, ta trước đó bế quan tu luyện, chưa từng làm bạn cùng nàng, tiểu hài tử mới lạ cũng là dĩ nhiên."

Trong mắt Thẩm Lục Mạn hàm tình mạch mạch nói: "ừ, cũng được, ngươi xuất quan là tốt rồi, sau này ở cùng Tiểu Thụ, tuy tính nàng bướng, nhưng cũng là hài tử nghe lời, chỉ là năng lượng hơi nhiều mà thôi."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, nói với Ôn Thiết Tân: "trong khoảng thời gian này phiền tiền bối chăm sóc gia người nhà ta, hiện tại ta kết đan thành công rồi, dự đinh sẽ cai quản Nhâm Đan Cung."

Ôn Thiết Tân không có hứng thú với tôn cung, nghe nàng nói vậy cũng chỉ phất tay một cái nói: "ngươi đã về thì để cho ngươi xử lý đi, nếu có ai không vừa mắt chống lại ngươi, cứ đuổi ra ngoài là được."

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết ấm áp, tiếp theo nàng cần dùng phương pháp khắc nghiệt, ở tu tiên giới xây dựng thế lực cho mình, hoàn toàn không rõ cần bao nhiêu thời gian để cân bằng thế lực về người.

Ôn Thiết Tân thấy nàng quay về vội vàng đoàn tụ với người nhà, liền nói một tiếng rời đi, để lại không gian cho gia đình nàng.

Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn về đến phòng Kinh Ngạo Tuyết liền hỏi Liễu Nhi: "Liễu Nhi, trong thời gian qua ta bế quan, con tu luyện có gặp trở ngại gì không?"

Liễu Nhi cười nói: "vẫn không có, nhưng mà con muốn xin mẫu thân cho con đi tu tiên giới rèn luyện một chút."

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, trầm mặc suy nghĩ một chút rồi nói: "cũng được, trước khi chúng ta đến Tiêu Dao Minh, con cũng đã muốn đi rèn luyện rồi, bất quá khi đó không có cơ hội, ta cũng không có quyền lực và thực lực, nhưng hiện tại tu vi ta cũng đã đến kim đan kỳ, vị trí ở Nhâm Đan Cung cũng đã vững rồi, hỗn chiến ma đạo ở Đông Hoa Quần Sơn cũng đã được giải quyết rồi, tu tiên giới cũng sẽ thái bình một thời gian."

Nàng à một tiếng nói: "nếu vậy, con đi theo đệ tử Tiêu Dao Minh cùng đến tu tiên giới rèn luyện đi, đúng lúc ta cũng có nhiệm vụ giao cho con làm, phải rồi, Mạnh Cảnh Minh cùng Ôn Nhuyễn luôn đi tu luyện với con, hai người bọn họ muốn thế nào?"

Liễu Nhi nói: "Mạnh Cảnh Minh đã sớm muốn rời Tiêu Dao Minh rồi, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội, vẫn còn kiên nhẫn ở trên đảo tu luyện, dự định chờ mẫu thân xuất quan, thì hỏi ý kiến người, còn Ôn Nhuyễn...."

Liễu Nhi rũ mắt nói: "theo lý Ôn Nhuyễn ở lại Tiêu Dao Minh là tốt nhất, có Ôn Thiết Tân tiền bối dạy cho nàng, còn có Tiêu Dao Minh cũng có tôn cung kiếm tu, là Đinh Kiếm Cung, tuy Đinh Kiếm Cung do Qúy Khải Toàn cai quản, nhưng có Ôn Thiết Tân tiền bối là chỗ dựa, Qúy Khải Toàn cũng không dám làm gì Ôn Nhuyễn."

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: "con nói nhiều vậy, nghe như là suy nghĩ của con, tuy không tệ, nhưng mà nàng ấy lựa chọn thế nào?"

Liễu Nhi sửng sốt một chút nói: "con cũng không biết, để mai con đi hỏi nàng."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "cũng tốt, tuy ta yên tâm về tu vi và tính cách của con, nhưng tu tiên giới là nơi vi tôn thực lực, tu sĩ là thích làm theo ý mình, nếu gặp phải tu sĩ không nói đạo lý, ta cũng sợ con bị thiệt thòi, nếu con đi cùng Ôn Nhuyễn, Mạnh Cảnh Minh ra ngoài rèn luyện, ta cũng thấy yên tâm hơn."

Liễu Nhi cảm giác được Kinh Ngạo Tuyết quan tâm, trong lòng ấm áp nói: "mẫu thân, con biết, nếu gặp chuyện thì không nên dính vào, chỉ là muốn đi tu tiên giới học hỏi một chút, con sẽ bảo vệ tốt chính mình."

Kinh Ngạo Tuyết vỗ vai nàng nói: "được, con đã kiên quyết như vậy, thì cứ làm đi, nhưng chờ thêm vài ngày nữa được không? ta mới xuất quan không lâu, còn muốn ở cùng con một chút, chuyện Nhâm Đan Cung cũng cần thời gian để quen, chờ ta xử lý xong, chuẩn bị đan dược và pháp khí cho con, thì con hãy đi, được không?"

Liễu Nhi đồng ý, trong lúc nàng và Kinh Ngạo Tuyết nói chuyện với nhau, Tiểu Thụ hay nói lại không nói gì, im lặng ngồi trên giường nghe hai người nói chuyện.

Tiểu Thụ từ nhỏ đã theo bên cạnh nàng, Liễu Nhi biết rõ hài tử này trưởng thành sớm hơn so với hài tử nhân gian.

Có lẽ nghe hiểu lời nàng, biết nàng sắp đi, cho nên mới im lặng như vậy.

Liễu Nhi nhìn về hướng nàng, Tiểu Thụ đang ngồi trên giường chơi xếp gỗ, đây là đồ chơi khi còn ở nhân gian Kinh Ngạo Tuyết làm cho Liễu Nhi chơi, Tiểu Thụ rất thích, đừng thấy hôm nay nàng lãnh đạm với Kinh Ngạo Tuyết, nhưng bình thường khi nhắc đến Kinh Ngạo Tuyết, nàng liền tò mò hỏi cái này hỏi cái kia, vẻ mặt kích động không thôi.

Chỉ là nhìn thấy người thật, trong lòng có chút sợ, nên mới biểu hiện như vậy.

Liễu nhi suy nghĩ một chút, đi tới bên giường, ngồi bên cạnh Tiểu Thụ nói: "Tiểu Thụ, muội sao vậy? sao hôm nay yên tĩnh như vậy?"

Thẩm Lục Mạn còn đang vẽ trận pháp, tu vi của nàng đến nay còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên không có cách nào làm trận pháp được, chỉ có thể lấy trận pháp trong không gian Thanh Mộc Đỉnh ra nghiên cứu, lòng nàng còn ghi nhớ trận pháp Kinh Ngạo Tuyết vẽ dưới đáy biển, với kiến thức và kinh nghiệm của nàng, thì luôn cảm thấy trận pháp kia không đơn giản.

Nghiên cứu một năm qua, trong lòng nàng cũng có chút tâm tư, chưa tận mắt thấy được trận pháp kia nên cũng không rõ trận pháp có tác đụng gì.

Nghe thấy tiếng Liễu Nhi, nàng ngẩng đầu nhìn bên giường, đối với Kinh Ngạo Tuyết vẻ mặt lo lắng nói: "đừng lo, hài tử này không dấu được chuyện trong lòng, chỉ im lặng một hồi, sau đó lại hoạt bính loạn khiêu."

Tính tình này không biết giống ai, từ lúc nàng còn rất nhỏ Thẩm Lục Mạn đã ghi nhớ rồi, trong ấn tượng nàng luôn là hài tử yên tĩnh ít nói.

Nhưng Kinh Ngạo Tuyết từng lớn lên trong cô nhị viện, so với nữ nhân bình thường thì tâm tính cứng hơn mà thôi, bản thân cũng không phải người nói nhiều.

Liễu Nhi cũng giống hai người các nàng, ngược lại thì Tiểu Thụ lại không giống các nàng, ở một mình cũng có thể lải nhải nửa ngày.

Kinh Ngạo Tuyết vỗ tay nàng nói: "một năm qua cực khổ cho nàng rồi."

Chăm hài tử đã cực khổ, lại còn gặp chuyện khó khăn, nàng không thể tu luyện nhanh hơn, không thể tận mắt làm bạn nhìn hài tử lớn lên, trong lòng của nàng cũng sinh ra chút hổ thẹn.

Thẩm Lục Mạn lắc đầu nói: "đừng nói ngốc, ta biết ngươi cũng vì tương lai của chúng ta, chúng ta đều là tu sĩ, tương lai thọ mệnh còn rất dài, không cần lo lắng thời gian, Tiểu Thụ là hài tử thông minh hiểu biết, nhận ra được sự quan tâm của ngươi, khẳng định cũng sẽ gần gũi với ngươi thôi."

Kinh Ngạo Tuyết cũng hy vọng như vậy, nàng nhìn bên giường hai tỷ muội đang nói chuyện với nhau.

Tuy Tiểu Thụ muốn vờ nói một mình, nhưng mấy hài tử kia tức giận, vẫn truyền vào trong tai nàng.

Tiểu Thụ nói: ".. nhưng mà nói tỷ tỷ phải đi, hu hu, có phải Tiểu Thụ làm tỷ tỷ giận không? mẫu thân về rồi, cho nên tỷ tỷ muốn đi?"

Liễu Nhi đem đồ xếp gỗ xếp thành cung điện cho Tiểu Thụ rồi nói: "không phải đâu, không liên quan đến mẫu thân, là ta đã sớm muốn ra ngoài rèn luyện rồi, giống như lúc còn nhỏ, muội nhìn phong cảnh trong sân cũng chán ngán rồi, khi đó không phải mỗi ngày đều muốn đi ra ngoài thám hiểm sao? ta chỉ muốn ra ngoài Tiêu Dao Minh rèn luyện thôi, không lâu nữa sẽ quay về."

Tiểu Thụ ở Nhâm Đan Cung cũng có vài người bạn chơi cùng, mấy hài tử kia lớn hơn nàng vài tuổi, chơi chung cũng có nhiều chướng ngại.

Nàng nhớ đến các ca ca tỷ tỷ chơi chùng, rồi sẽ có lúc rời đi cùng cha mẹ, khi đó nàng còn ôm chân tỷ tỷ ôm nương thân, không muốn cho bọn họ đi, nhưng mà các bạn nhỏ nói sẽ có một ngày phải chia tay.

Tiểu Thụ bĩu môi, nước mắt xém chút rơi xuống, nàng không thích ly biệt, các bạn nhỏ cũng không thích.

Nhưng mà các bạn nhỏ chơi cùng rồi cũng đi hết, vì nàng còn quá nhỏ, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, cho nên nàng không thể thao tỷ tỷ ra ngoài.

Haiz, Tiểu Thụ buồn bã nghĩ: đã như vậy, nàng sẽ cố gắng tu luyện, hiện tại nàng đã mộ tuổi rồi, mọi người trong tôn cung nói nàng căn cốt không tệ, rất hợp tu tiên, vậy thì cố gắng tu luyện vài năm, nàng sẽ lợi hại như là tỷ tỷ, đến khi đó thì có thể cùng tỷ tỷ ra ngoài rồi.

Nghĩ vậy, nàng xoa xoa hai mắt phiếm hồng, nức nở nói: "tỷ tỷ không được ở ngoài chơi lâu quá, nếu không ta sẽ tự mình đi bắt ngươi về, còn có mẫu thân a, mẫu thân rất lợi hại, đến lúc đó sẽ để cho mẫu thân đánh mông ngươi."

Liễu Nhi nghe vậy dở khóc dở cười, thấy nàng buồn bã, liền vươn ngón út nói: "được, chúng ta ngéo tay hứa, một trăm năm không được phép thay đổi."

Tiểu Thụ rì rầm hai tiếng nói: "ta cũng không phải con nít, không tin cái này đâu."

Nói rồi ngón út cũng đưa tới, dùng sức nắm lấy ngón tay Liễu Nhi nói: "tỷ tỷ, lúc ở bên ngoài phải nhớ đến ta a."

Liễu Nhi gật đầu, nghe Tiểu Thụ dặn dò dài dòng, nàng vẫn vui vẻ cười, đồng ý từng cái.

Tiểu Thụ dù sao cũng chỉ là đứa bé, nói một hồi thì mệt, đem đồ xếp gỗ cất vào vòng tay trữ vật xong liền vỗ gối đầu nói: "tỷ tỷ, ta mệt rồi, ngươi qua ngủ chung với ta a."

Liễu Nhi nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết, thấy nàng nhìn mình gật đầu, liền nằm bên cạnh Tiểu Thụ, bị Tiểu Thụ ôm lấy cánh tay.

Liễu Nhi không ngủ, nàng đang nghĩ mình cần chuẩn bị đồ, tu tiên giới đúng là rất nguy hiểm, hiện tại nàng một mình ra ngoài, không có mẫu thân cùng Thanh Mộc Đỉnh bảo vệ tính mạng, mọi hành động đều phải cân nhắc nhiều lần.

Tuy vậy, trong lòng Liễu Nhi buồn bã chia ly, rồi lại bị sự mong chờ che đi, nhắm mắt lại lên kế hoạch tỉ mỉ.

Thẩm Lục Mạn thấy vậy nói với Kinh Ngạo Tuyết: "chúng ta ra ngoài thôi."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu theo sau lưng nàng, qua phòng kế bên, phòng này ít dùng, bụi cũng không nhiều, Kinh Ngạo Tuyết dùng thanh khiết chú xong thì bên trong liền sạch sẽ.

Kinh Ngạo Tuyết ngồi bên giường nói: "Liễu Nhi nói với ta muốn đi tu tiên giới rèn luyện, việc này nàng biết rồi sao?"

Thẩm Lục Mạn thở dài một hơi nói: "ta dĩ nhiên là biết, lúc trước nàng đã tính như vậy, ta là nương thân của nàng, sao không nhìn ra chứ? tu vi của nàng ở tu tiên giới mặc dù không cao, nhưng tu vi trúc cơ hậu kỳ, cũng không dễ gặp được cao thủ, nếu rèn luyện đi xem nhân sinh bách thái, thiện tiện tìm cách tiến giai lên kim đan, cũng không tệ."

Thẩm Lục Mạn nhớ đến trước kia khi rời yêu giới, phụng mệnh tư tế, đến tu tiên giới, tu vi chỉ mới là luyện khí kỳ mà thôi.

Nàng trước kia luôn bình an không việc gì, Liễu Nhi so với nàng khi đó còn mạnh hơn, lại thông minh hơn, nói vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hài lớn rồi sẽ tung cánh bay ra bên ngoài rộng lớn, nàng và Kinh Ngạo Tuyết có thể làm là trở thành hậu thuẫn cho Liễu Nhi, vì nàng giữ lại một chỗ yên tâm để về.

Kinh Ngạo Tuyết nói: "ừ, tính cách Liễu Nhi ta cũng yên tâm, nếu nàng thuyết phục được Ôn Nhuyễn cùng Mạnh Cảnh Minh, ba đứa đi cùng nhau thì ta càng yên tâm hơn."

" Ôn Nhuyễn cùng Mạnh Cảnh Minh tu vi đã là trúc cơ trung kỳ rồi, thực lực Mạnh Cảnh Minh yếu hơn một chút, Ôn Nhuyễn là kiếm tu chính thống, lại không được với thực lực cường đại của Liễu Nhi, nhưng tu sĩ trúc cơ hậu kỳ bình thường cũng đủ sức ngăn địch rồi."

"Huống chi, Ôn Thiết Tân tiền bối biết Ôn Nhuyễn muốn đi tu tiên giới rèn luyện, nhất đi sẽ đi cùng, Mạnh Cảnh Minh là con một của thành chủ Mạnh Hoa Hạo, tính thời gian, Mạnh Hoa Hạo cũng đã đến Thanh Cảng tiên thành rồi, nếu biết Mạnh Cảnh Minh muốn đi tu tiên giới rèn luyện, nhất định sẽ cho người âm thầm đi theo bảo vệ."

"Phải rồi, còn có gấu yêu..."

Nói đến đây, Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, nàng nhớ trước khi bế quan, còn có Huyễn Ảnh Linh Miêu cùng Cửu Vĩ Linh Hồ đang ở trong Thanh Mộc Đỉnh dưỡng thương.

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái, liền hiểu ra cái nàng đang nghĩ đến, Kinh Ngạo Tuyết nói: "nói đến ta cũng không biết không gian trong Thanh Mộc Đỉnh sao rồi, đó là pháp bảo bản mệnh của ta, sẽ thăng cấp theo tu vi của ta, không biết Cửu Vĩ Linh Hồ cùng Huyễn Ảnh Linh Miêu ở bên trong có bị ảnh hưởng không?"

Thẩm Lục Mạn nắm tay nàng nói: "ta đã bày cấm chế trên cửa rồi, ngươi vào không gian kiểm tra xem."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, thấy Thẩm Lục Mạn bày trí cấm chế xong, liền nhắm mắt lại đi vào không gian trong Thanh Mộc Đỉnh.

Nói thật, Kinh Ngạo Tuyết vốn không hy vọng nhiều, vì trước khi thăng cấp, không gian Thanh Mộc Đỉnh đã có thay đổi lớn, khi đó nàng cũng không thể vào trong được.

Nhưng hiện tại, nàng muốn dò xét nên đi vào xem sao.

Không gian trong Thanh Mộc Đỉnh như nàng đoán, lại thay đổi bộ dạng rất nhiều, cây bạch quả lấy được ở Thiên Nguyên bí cảnh hiện tại đã to đến che trời, quá trên cành rất lớn, từng quả đều to tròn chín mọng.

Nàng nghĩ: số quả này cũng đến lúc hái rồi, đến khi đó chuẩn bị một chút, đựng trong nhẫn trữ vật của Liễu Nhi, khi nàng đói hoặc cần khôi phục linh khí, có thể dùng một quả.

Ngoại trừ cây ăn quả to hơn, diện tích cũng lớn thêm gấp mười lần, liếc mắt đã không thấy được bờ bến, thậm chí sau phòng luyện đan còn xuất hiện một ngọn núi cao vút trong mây.

Bất quá ngọn núi đang bị mây che phủ, Kinh Ngạo Tuyết cảm giác dãy núi kia mình tạm thời chưa thể lên, chờ nàng thuận lợi kết anh xong, pham vi không gian sẽ mở rộng thêm, khi đó nàng sẽ thấy được toàn cảnh ngọn núi.

Nàng định lúc rảnh đến chân núi tìm một chút, xem có phát hiện gì mới.

Trong linh điền cũng rộng hơn, đất xanh đen, thổ nhưỡng cao trồng linh thảo rất tốt, nàng vào phòng bên cạnh phòng luyện đan, lấy con rối lúc trước Thẩm Lục Mạn luyện chế, cho một viên trung thạch linh phẩm vào trong, trận pháp lóe hồng quang, bắt đầu khởi động.

Đây là tụ linh trận và khởi động trận hợp thành trận, là Thẩm Lục Mạn dựa theo yêu cầu của nàng chế ra, không khác gì người máy trong phim khoa học viễn tưởng lúc mạt thế.

Chỉ cần một viên linh thạch trung phẩm, là có thể khởi động con rối, trận pháp sau lưng con rối sẽ tự động tụ linh khí, như Kinh Ngạo Tuyết cũng không cần bỏ linh thạch vào, con rối có thể tự mình thông qua trận pháp này, hoạt động lâu dài.

Kinh Ngạo Tuyết đặt vào mười mấy con rối, sau đó phân phó bọn họ vào linh điền làm việc.

Linh thảo trong linh điền cũng đã lớn rồi, có thể hái, những chỗ đất trống khác cũng cần gieo mầm linh thảo mới.

Tu vi Kinh Ngạo Tuyết hiện tại đã là kim đan kỳ rồi, đan dược dùng cho tu sĩ trúc cơ kỳ cũng không cần nữa.

Cho nên nàng dự định trồng linh thảo để luyện đan dược kim đan kỳ, để cho nàng và Thẩm Lục Mạn dùng, còn có thể bán được giá cao ở tu tiên giới.

Kinh Ngạo Tuyết biết rõ ràng cần bồi dưỡng thế lực của mình, dựa vào người là không đủ, mà còn có linh thạch đầy đủ.

Cho nên nàng dự định nhúng tay vào Nhâm Đan Cung, quản lý công việc ở tu tiên giới, vừa xây dựng tình báo cho mình vừa kiếm thật nhiều linh thạch, thuận tiện cho mình hành động sau này.

Nàng nghĩ vậy, dự định ngày mai đến linh thảo đường Nhâm Đan Cung, đi nhận mầm linh thảo tương ứng, mang về phòng luyện đan dùng dịch trồng nuôi cấy, rồi đưa vào linh điền trồng.

Nàng dạo qua một vòng, con rối đang ngắt hái hăng say.

Nàng kiềm tra xong, dạo xung quanh một vòng, không thấy linh tuyền, trong lòng nàng lo lắng, linh tuyền là thứ quan trọng bên trong Thanh Mộc Đỉnh, không riêng gì Huyễn Ảnh Linh Miêu cùng Cửu Vĩ Linh Hồ ở trong đó dưỡng thương, còn có Cửu Trọng Thải Liên cùng Tuyết Linh Liên cũng ở trong đó sinh trưởng.

Nàng nghĩ có lẽ linh tuyền đã mở rộng theo diện tích của Thanh Mộc Đỉnh, nên bị dịch đến chỗ khác, hít sâu một hơi cho mình tỉnh táo lại, theo chỗ linh tuyền từng tồn tại, tìm xung quanh.

Kết quả khiến nàng bất ngờ, linh tuyền được dời đến chân núi xa xa.

Đi đến xem thì thấy vuông góc với vách đá thẳng đứng, còn có một cái thác nước vừa vừa, đang chảy nước ào ào.

Ngay giữa linh tuyền, sóng gợn từng đợt, thực vật bên trong cũng phong phú hơn.

Nhìn kỹ sẽ thấy Cửu Trọng Thải Liên cùng Tuyết Linh Liên còn đang nằm ở chỗ an toàn sinh trưởng.

Nàng nghĩ nghĩ à một tiếng, đi tới thác nước, uống một ngụm nước, phát hiện không khác gì nước linh tuyền, nói thật nước này so với nước linh tuyền còn nhiều linh khí hơn.

Xem ra đây là phúc lợi của Thanh Mộc Đỉnh sau khi thăng cấp, trong lòng nàng vui vẻ, nghĩ: không hổ là tiên khí viễn cổ, thật lợi hại.

Nàng cảm khái vài tiếng, tìm kiếm Huyễn Ảnh Linh Miêu cùng Cửu Vĩ Linh Hồ trong nước.

Nhưng ngoài dự đoán của nàng, nàng tìm mãi cũng không thấy chúng.

Cái này khiến Kinh Ngạo Tuyết thấy bối rối.

Cũng may có cái đuôi mềm mại êm ái hạ lên vai Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết hoảng sợ, định thần lại thì phát hiện là đuôi Cũng may.

Huyễn Ảnh Linh Miêu thì như đám khói, tụ thành hình cười híp mắt lộ hai răng nanh nói: "không tệ, thuận lợi kết đan rồi."

Kinh Ngạo Tuyết liếc nàng một cái nói: "ngươi làm ta sợ muốn chết."

Nàng nhíu mày nhìn Huyễn Ảnh Linh Miêu rồi nói: "tướng mạo ngươi so với trước không giống lắm."

Hình thể Huyễn Ảnh Linh Miêu trở nên càng tinh xảo khéo léo, da lông trên người càng trắng hơn, thậm chí còn phát sáng nhàn nhạt, không chỉ vậy mi tâm của nó còn có thêm hình ngọn lửa xanh lục.

Huyễn Ảnh Linh Miêu liếm móng vuốt nói: "cáy này phải cảm ơn ngươi, ta là linh thú khế ước của ngươi, tu vi của ngươi thăng cấp, đối với ta cũng có lợi, ngươi chắc không biết ta trong hình thù linh thú này bao nhiêu năm rồi, nếu muốn tu luyện thăng cấp thì phải thêm ngàn năm nữa, nhưng mà giờ khỏe rồi, chỉ cần ngươi tiến giai, tu vi của ta cũng tăng theo, có thể tiết kiệm nhiều công sức."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy sửng sốt nói: "trước đó tu vi của ngươi trên ta, hiện tại tu vi là gì?"

Huyễn Ảnh Linh Miêu nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát nói: "hình như là kim đan hậu kỳ tính theo tu sĩ nhân tộc các ngươi, sắp viên mãn rồi, linh thú tuy may mắn sinh ra từ linh khí trời đất, nhưng đường tu luyện rất gian nan, đơn giản không dễ thăng cấp, nói chung phải đa tạ ngươi, nhờ có ngươi, tu vi của ta so với Cửu Vĩ Linh Hồ cao hơn một đoạn rồi, cái này xem nó sau này có thể theo ngang ta không?"

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ: Cửu Vĩ Linh Hồ không phải giỏi về thực lực, mà là trí lực, về điểm này, cho dù tu vi của ngươi là nguyên anh kỳ thì cũng không so được với nó.

Nàng nhớ trước khi bế quan, mắt Cửu Vĩ Linh Hồ bị thương, vội hỏi: "vậy nó hiện tại sao rồi?"

Huyễn Ảnh Linh Miêu vẫy vẫy đuôi nói: "không cần lo đâu, nó vẫn khỏe, trước đó cảm ứng được ngươi tiến giai, nó tò mò đi lại trong Thanh Mộc Đỉnh, nhận ra diện tích không gian mở rộng, nó kéo ra đến một góc, hiện tại đang ở trên ngọn núi mới xuất hiện này a."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, mặt liền đen, uổng công nàng lo lắng, tưởng chúng nó xảy ra chuyện, kết quả là đi dạo trong không gian.

Nghĩ vậy, nàng thấy thời gian còn sớm liền nói: "ta cũng muốn lên núi xem."

Huyễn Ảnh Linh Miêu à một tiếng nói: "cũng được, nhưng mà trên núi có sương mù dày đặc, tiên khí bình chướng, phải chờ tu vi ngươi tăng lên mới mở ra được, chúng ta chỉ có thể đi dạo ở chân núi."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, ngự kiếm bay quanh chân núi một vòng, diện tích núi rất lớn, hơn nữa chỉ thấy được một góc, phần lớn còn lại đang bị mây mù che phủ.

Kinh Ngạo Tuyết giật mình trong lòng, cũng xem trọng Thanh Mộc Đỉnh hơn, nghĩ đến tu tiên giới có sáu cái tiên nhí, mà nàng lại cầm trúng tiên khí làm nhiệm vụ, nàng nhịn không được đỡ trán.

Lên núi nửa đường Kinh Ngạo Tuyết liền thấy được Cửu Vĩ Linh Hồ, đối phương đang ở trong rừng đào, dùng linh khí chặt cây đào, bày trí gì đó gần rừng đào.

Thấy Kinh Ngạo Tuyết cùng Huyễn Ảnh Linh Miêu đến, nó vẫy đuôi lên tiếng chào hỏi nói: "Kinh Ngạo Tuyết, ta muốn ở trong rừng đảo này, xây một cái nhà gỗ nhỏ, xung quanh làm một cái mê hồn trận."

Kinh Ngạo Tuyết thẹn thùng nói: "cái này thì được, nhưng mà vài ngày nữa Liễu Nhi muốn đi tu tiên giới rèn luyện, ta lo nàng một mình, hiện tại ngươi cũng khỏe rồi, ta mong ngươi có thể đi cùng nàng, ngươi thông minh tuyệt đỉnh đi theo nàng, ta cũng có thể yên tâm."

Cửu Vĩ Linh Hồ chán nản nức nở hai tiếng nói: "ta không muốn đi a, thương thế ta còn chưa lành, ngươi mình mắt ta sẽ biết."

Nói rồi cái đuôi của nó lau mắt một cái, thủ thuật che mắt liền mở ra, lộ ra hai con mắt trắng bạch.

Kinh Ngạo Tuyết cau mày nói: "nói vậy, hiện tại ngươi không thấy gì?"

Cửu Vĩ Linh Hồ gật đầu liên tục không ngừng nói: "cho nên ta không thể chăm sóc cho Liễu Nhi được, hay là vậy đi, để mèo con đi theo Liễu Nhi, huyễn thuật của nó rất giỏi, tu sĩ nguyên anh kỳ cũng lừa được, nếu gặp nguy hiểm, dù đánh không lại, nhưng có thể dùng huyễn thuật mê hoặc đối phương, tranh thù thời gian cho Liễu Nhi trốn đi."

Cái này cũng không tệ, Kinh Ngạo Tuyết nghĩ như vậy mong đợi nhìn thoáng qua Huyễn Ảnh Linh Miêu.

Mặt đối phương có chút không tình nguyện, sau đó lại nhớ ra chuyện gì, liền có sáng kiến nghiêm mặt nói: "cũng được, Cửu Vĩ Linh Hồ gian trá giảo hoạt, nên ở cạnh ngươi giúp ngươi mở rộng thế lực, hiện tại tu vi và địa vị của ngươi đã đạt đến yêu cầu cơ bản rồi, cũng đến lúc hành động chống lại ma tu rồi."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "ừ, ta biết rồi."

Cửu Vĩ Linh Hồ nhảy lên vai Kinh Ngạo Tuyết nói: "ta sẽ ở lại giúp ngươi, dùng người của Nhâm Đan Cung đã, ở tu tiên giới bày ra mạng lưới tình báo trước."

Đây cũng là ý tưởng của Kinh Ngạo Tuyết, các nàng không mưu mà hợp, Kinh Ngạo Tuyết nhớ đến Thẩm Lục Mạn còn đang ở ngoài không gian, vỗ ót nói: "các ngươi chờ chút, ta mang thê tử vào."

Chúng nó gật đầu, sau một khác, Kinh Ngạo Tuyết liền mang theo Thẩm Lục Mạn vào trong không gian.

Bọn họ cùng nhau thương lượng đối sách, thời gian trôi qua nhanh, trong khoảng thời gian này, cả nhà Kinh Ngạo Tuyết cũng vượt qua thời gian ngắn ở cùng nhau, sau đó Liễu Nhi, Ôn Nhuyễn và Mạnh Cảnh Minh ba người, liền theo linh thuyền Tiêu Dao Minh, ra thế giới bên ngoài.

Ôn Thiết Tân cũng muốn đi chung với bọn họ, lại bị Ôn Nhuyễn từ chối, nàng hy vọng một mình đi tu tiên giới một lần, mà không cần gặp chuyện là xin gia gia giúp đỡ.

Ôn Thiết Tân không thể làm gì, mà Kinh Ngạo Tuyết bên này còn cần hắn chống lưng, trông chừng Quý Khải Toàn cùng những người không phục trong Nhâm Đan Cung, hắn chuẩn bị không ít đồ, để trong túi giới tử của Ôn Nhuyễn, chờ Ôn Nhuyễn lên linh thuyền, còn không ngừng lải nhải bên tai nàng.

Ôn Nhuyễn đỏ viền mắt, ôm Ôn Thiết Tân nói: "gia gia, người yên tâm, có Liễu Nhi cùng Mạnh Cảnh Minh ở đây ta sẽ không xảy ra chuyện."

Dứt lời, ba người liền cưỡi thuyền ly khai.

Kinh Ngạo Tuyết buồn một hồi, rồi đến nhiệm vụ đường, gặp Ngụy Hành, nhận lấy quyền chỉ huy trong tay hắn, bắt đầu sắp xếp của mình.

Xuân đi thu đến, đảo mắt qua ba năm, Kinh Ngạo Tuyết đứng ở cửa thành Thanh Cảnh tiên thành, thở dài nói: "5 năm rồi, không ngờ nháy mắt, chúng ta từ nhân gian đến tu tiên giới cũng đã năm năm rồi, thời gian ước định với bạch mã tư tế năm đó cũng đã đến rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com