25.
25.
Yến Tê Đồng nghe được Quỳnh đại gia mệnh lệnh, cười ra nước mắt tới.
Cổ nhân nói, trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt. Không biết nàng có tài đức gì mà được ông trời chiếu cố bắt chịu đựng dạng khảo nghiệm không dành cho người này. Không phải là để nàng đến thay đổi triều đại chứ? Nàng không có chí hướng đó, cũng không có bản lĩnh đó!
Yến Tê Đồng toàn thân không còn chút sức lực nào bị kéo lên. Hai tay bị trói như vật tế. Thì ra dây thừng thật dài đã xuyên qua xà ngang từ hồi nào. Nơi này nhìn qua giống như sàn diễn, nhưng cũng có thể là chỗ hành hình. Hai cánh tay bị treo lên như muốn kéo đứt ra, và đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Nàng không biết mình phải bị treo bao lâu nhưng khẳng định là nó được quyết định bởi nàng có thể kiên trì bao lâu không hé miệng.
Mỗi một bên dây thừng có tiết tấu nắm kéo khiến hai chân Yến Tê Đồng chậm rãi rời xa mặt đất, nhoáng một cái đã cách mặt đất càng ngày càng xa. Mắt có chút mơ hồ, nàng phải cố gắng chớp mắt mới thấy rõ được tấm thảm dày màu sắc sắc thái diễm lệ phức tạp phủ ở dưới. Lúc đầu còn có thể thấy rõ hoa hoa lá lá nhưng càng lên cao, xa xa mà nhìn nó lại trở thành một mớ sợi không rõ ràng, thấy muốn nôn mửa.
Treo Yến Tê Đồng lên một độ cao nhất định, Quỳnh đại gia hài lòng nói:
"Dẫn mấy cô nương kia tới đây nhìn xem, giả điên giả dại có hậu quả gì."
Một hồi sau, rất nhiều cô nương bị che mặt mà khó đoán được tuổi tác bị ép tới. Yến Tê Đồng giương mắt, lướt qua từng người một. Nàng nhìn thấy ba người chịu khổ nạn cùng với nàng, khi mảnh vải che mắt bị lấy đi, bọn họ đều trừng mắt to ra. Bé nhỏ nhất hai chân mềm nhũn ngã xuống, lại bị thô bạo lôi dậy. Bé có tiền thì không đành lòng nhìn thẳng, xa xa nhìn xem cũng có thể cảm giác được bé đang run. Còn bé cuối cùng, người mà nàng cảm thấy tương đối dũng cảm thì tránh thoát tay người trông coi phía sau đi tới trước hai bước, nhưng cũng bị bắt trở về ngay lập tức. Về phần những người còn lại thật sự là đều thê thảm dù cho hoàn phì yến sấu.
Các cô nương trẻ được đưa tới đây đều chưa tỉnh hồn, vừa cởi vải che mắt ra là ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái mặc lục y bị treo lơ lửng dưới xà nhà, đung đung đưa đưa như cành liễu trước gió. Bọn họ bị nhét miệng, hai tay bị trói quặp ra sau lưng, ngoại trừ cực độ sợ hãi và khóc ra, đa số không thể làm ra được phản ứng gì khác.
"Thấy không, " Quỳnh đại gia chậm rãi đi qua bọn họ, "Nếu các ngươi không thức thời thì kết cục sẽ như thế. Cô nương này có mấy phần mỹ mạo mà tự cao, còn tưởng là ta sẽ dung túng. Tại đây ta chỉ chấp thuận được hai chữ "nghe lời", còn lại không cần suy nghĩ nhiều. Các ngươi ở đây nhìn cho kỹ, xem nàng có thể kiên trì bao lâu không cầu xin."
Quỳnh đại gia nói dứt lời liền dẫn người đi. Chỉ để lại người giám thị. Chúng đẩy các cô nương trẻ quỳ xuống, nắm lấy tóc họ buộc họ ngẩng đầu lên nhìn Yến Tê Đồng.
Yến Tê Đồng cùng với những người kia mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói chuyện, đại sảnh lặng ngắt như tờ như một nơi vắng vẻ. Ở nơi cực độ yên tĩnh này, nàng chợt nghĩ vách đá vạn trượng kỳ thật cũng không có đáng sợ, bởi vì nếu rơi xuống là hẳn phải chết, còn ở đây cách mặt đất không cao cũng không thấp, coi như nàng có bản lĩnh cắt đứt nó thì khi té xuống vẫn có khả năng bị liệt nửa người... Nàng cảm thấy mình nên để lại một cái gì đó. Nếu nàng bị đau đến chết, hoặc là mệt đến chết, hoặc là đói bụng đến chết, hoặc là dây thừng đứt nàng bị ngã chết —— tóm lại là nàng phải để lại một cái gì đó mới được.
Nàng thử chống lưỡi đỡ lên hàm trên, đây là Tang Tử dạy nàng. Mặc dù không có hứng thú với y thuật nhưng cũng nghe được chút tri thức từ Tang Tử. Tỉ như làm như vậy rất dễ dàng có nước miếng... Hiện tại cổ họng nàng như có lửa, nàng phải tưới cho nó nhuần.
Phương pháp đó quả nhiên hữu dụng, đồng thời ngoài ý muốn là dời được lực chú ý ở hai cánh tay sang miệng. Nàng chậm rãi thả lỏng bản thân. Duy tâm thì duy tâm đi. Tưởng tượng mình là lá non xanh mởn mới mọc trên cây ngày xuân. Mấu chốt ở đây là phải uyển chuyển nhẹ nhàng. Sau đó lại từ từ điều chỉnh hô hấp của mình, chậm rãi dùng nước bọt thấm vào yết hầu, rồi nhẹ nhàng liếm hết hàm răng do từ đầu cắn chặt mà bị đau, cuối cùng ngay cả đôi môi cũng óng ánh... Nàng dám đánh cược rằng nếu có tấm gương ở đây, tuyệt đối sẽ không thua kém son môi hàng đầu.
Sau khi chuẩn bị xong, Yến Tê Đồng mở miệng, âm thanh cũng không phải là mềm mại cho lắm, nàng đã biết trước như vậy, chỉ là bây giờ cũng không cần sự dịu dàng, dịu dàng quá thì không đủ cảnh tỉnh mấy cô trẻ tuổi quỳ ở dưới.
"Các tỷ muội, " nàng rất bình tĩnh nói, "ta không biết mọi người từ đâu tới đây, vì sao bị bắt, nhưng nếu đã đến nơi này, đừng hối hận, hối hận sẽ chỉ làm ngươi trở nên càng lo nghĩ, thậm chí là cam chịu."
Nàng mới mở miệng, mấy người giám thị có phản ứng trước nhất, trong đó có cả gã từng đánh nàng nhất thời ngẩn người. Từ góc độ của gã đến xem là không nhìn thấy vết sẹo trên mặt Yến Tê Đồng, cho nên giờ khắc này khiến gã quên đi đây là người mà bị gã nhiều lần mắng xúi quẩy. Vì nàng biểu hiện ra một mặt và khí thế không phải để chịu phạt mà là dạng đứng ở trên vạn người, cần được ngưỡng mộ đủ để chấn trụ gã.
"Thân thể tóc da, nhận từ tinh huyết mẹ cha, sao mà trân quý. Bởi vậy càng không có gì quý hơn sinh mệnh. Và người làm cha làm mẹ nào lại không tiếc tính mệnh con mình? Xin mọi người nhớ kỹ, đừng để bị uy hiếp, cho dù chúng lấy danh cha mẹ các vị..."
"Câm miệng!" Có người vọt lên, muốn ngắt lời, nhưng mà nàng bị treo khá cao, người phía dưới nhảy thế nào cũng không đụng được đến mũi chân nàng.
Yến Tê Đồng rủ xuống mắt nhìn xem gã hề này mà cười:
"Xem đi, bọn chúng cũng là người, nói trúng tim đen sẽ thẹn quá hoá giận. Mọi người chớ thấy chúng là người ác mà e ngại, không dám phản kháng."
"Thả nó xuống."
Có người lao ra từ sau lưng các cô nương trẻ, đi cởi dây thừng.
Cùng lúc đó, Yến Tê Đồng vẫn ung dung nói: "Cho dù không ở dưới chân thiên tử, thì cũng còn ở dưới ánh mặt trời, mọi người phải sống thật tốt, nâng đỡ lẫn nhau, suy cho cùng đều có cơ hội thoát ly khổ hải. Nhớ kỹ, đừng tự mình hại mình, đừng chán ghét mà vứt bỏ bản thân, mọi người không có sai, người có sai sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng. . ."
Yến Tê Đồng không thể nói thêm được nữa. Dưới chân bỗng nặng đi như giẫm vào đất bùn mà rơi xuống vực sâu. Nàng bỗng ngậm miệng, trừng lớn hai mắt nhìn ảo giác thời không như bị bóp méo xuất hiện trước mắt, thấy được thế giới khác.
Đó mới là thế giới của nàng.
Đó là một bồn hoa.
Bồn hoa hình thoi, bốn cạnh xây bằng xi măng, khảm đầy sứ trắng, quét dọn rất sạch sẽ, có thể ngồi nghỉ. Chính giữa trồng một cây tùng lùn, xung quanh trồng đầy mấy loại cây hoa khác, tựa như đang vào mùa nở mà nở đầy diễm sắc. Chỉ là cây tùng lùn bị tuyết đè mất nhánh, ngọn cây cũng không có, cả cây đổ nghiêng một bên ; phần bên bị nghiêng thì ít hoa hơn, giống như bị người ta hái sạch.
Bên cạnh bồn hoa là tòa nhà bốn tầng cũ kỹ, cửa sổ không có lưới bảo vệ, chỉ có mái hiên nhô ra một chút vừa vặn che bóng cái bồn hoa.
Bồn hoa, bồn hoa. . .
Yến Tê Đồng biết những người kia cởi dây, mặc cho mình rơi xuống. Nhưng nàng không hiểu là một khoảng cách chỉ bằng một cái chớp mắt làm sao lại thấy rõ được nhiều đồ như vậy? Thậm chí là chi tiết khắp nơi đều nhớ rõ ràng.
Bồn hoa đó là ở đâu? Tòa nhà bốn tầng đó là ở đâu?
Còn nữa, Yến Tê Đồng biết rõ là mình rơi xuống, vì sao lại không cảm thấy đau? Nàng cho là mình sẽ té chết, hoặc chí ít là liệt nửa người hai tình huống tệ nhất cũng không hề xuất hiện - nàng mê hoặc ngẩng đầu, sau đó là va vào một đôi mắt mềm mại...
"Tang Tử. . ." Yến Tê Đồng thả lỏng mí mắt cụp xuống.
Cả người như có ngàn cân ép thẳng xuống, Tang Tử ngồi quỳ nâng Yến Tê Đồng toát mồ hôi đầy trán.
"Tang Tử. . ."
Yến Tê Đồng nâng không nổi tay, lại muốn khóc, cũng rất muốn sờ đến cô gái xuất hiện như kỳ tích này, nhưng hiện tại nàng có một nỗi nghi hoặc khiến nàng từng nghĩ nếu có thể gặp lại Tang Tử thì nhất định phải hỏi cho rõ. Vì vậy bây giờ gặp được, nàng hỏi ngay:
"Vì sao ngươi gọi là Tang Tử? Hại ta mỗi lần gọi tên ngươi đều bị đánh..."
Tang Tử cúi đầu nhìn xem người nói xong câu đó liền ngất đi, còn có cổ tay người đang rỉ máu, nàng cởi dây thừng, cúi đầu liếm sạch màu đỏ thẫm đó, nhẹ nhàng gọi:
"Vị Ương."
"Đây." Có người sau lưng nhẹ giọng đáp.
"Ta hết sức rồi." Tang Tử quay đầu hướng về phía sau, nhíu mày nhìn Vị Ương đứng ở cách đó không xa.
Vị Ương đi qua, ngồi xuống bế Yến Tê Đồng lên.
"Nàng nguyên khí đại thương, cẩn thận che chở một chút." Tang Tử nắm chặt tay Yến Tê Đồng nói thêm, "Đừng đi nơi đó." Dứt lời, chậm rãi bò dậy từ dưới đất. Tư thế bò dậy tuyệt không ưu nhã, thậm chí là có vẻ thở không ra hơi, nhưng ở đây ngoại trừ nàng cũng không có ai dám thở mạnh, chí ít là thở ra tiếng...
Các cô nương trẻ bị bắt quỳ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn vừa xảy ra lại như không có gì xảy ra trước mắt... Vừa rồi mắt thấy cô gái lục y bị treo sắp rơi xuống, bọn họ đều hoảng sợ nhắm mắt theo bản năng, cho nên không có nhìn thấy ở giữa sân có người xuất hiện, rồi làm sao mà cái người lung lay, tự bản thân nàng còn đứng không vững, sắc mặt tái nhợt lại tiếp được người kia...?
Tang Tử đứng lên, ngắm nhìn bốn phía.
Các nàng đã đến cửa lúc Yến Tê Đồng nói chuyện. Quỳnh đại gia bị nàng uy hiếp, không thể không dẫn các nàng đến đây. Nàng vốn cũng không biết Yến Tê Đồng trạng thái ra sao, chỉ cảm thấy người còn bình tĩnh, can đảm khuyến khích mấy cô gái bị bắt cho nên cũng nhẫn nại, không có ngắt lời, nghe thêm hai câu. Tiếp đó, nàng nghe được câu nói "thả nó xuống" ngay lập tức cảm thấy không ổn. Nàng phá cửa mà vào, không chút suy nghĩ mà đón lấy, sau đó nhận ra lục phủ ngũ tạng của mình sắp bị đè nát...
Nàng tiếp nhận Yến Tê Đồng, nhưng mà là Yến Tê Đồng vô thần như mất đi ba hồn bảy vía. Vẻ mặt đó, thật sự thảm thương giống như khi nhìn thấy quỷ vậy.
Bức người thành thế này, thật đáng chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com